Edit: Anabeth
Beta: Mạc Điềm
Cre: on pic
- -----------------------------
"Cả ngày hôm nay chúng ta có hiệu suất cao ngoài dự đoán, thẩm vấn Châu Xuyên, Trần Bội, cùng với hai thằng em của Trần Bội, còn bắt được bạn gái của Trần Bội, điêu tra được một khoản tiền tham ô hối lộ." Thái Cường bắt chéo hai chân, "Lát nữa Bành Phi đến, thắng lợi trong tầm mắt."
Cung Ứng Huyền nói: "Từ sau khi bị chúng ta bắt ở Góc Nhìn Thứ Tư, Châu Xuyên đã có lòng cảnh giác, không dùng máy tính của mình thực hiện một số trao đổi quan trọng nữa, mà là đi mấy chỗ đại loại như quán nét hay thư viện. Gã nói chúng ta bị bài post hoán đổi phóng hỏa đó lừa gạt, chí ít bài post đó không liên quan tới vụ án tiểu khu Vạn Nguyên, vì cái bài post đó nhìn phát là biết do người mới đăng, hoặc đơn giản chỉ là khoác lác. Người thực sự muốn phạm tội tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết trao đổi công khai gì trên Seraph."
"Vậy thì bọn họ trao đổi như thế nào?" Nhậm Diệc chần chừ nói, "Chẳng lẽ ngay từ đầu chúng ta đã đoán sai, án tiểu khu Vạn Nguyên và án đốt xe không phải một vụ hoán đổi phóng hỏa?"
"Có phải hoán đổi phóng hỏa hay không, sợ rằng phải đào chân tướng từ trong miệng Bành Phi ra. Dựa vào lời khai của Châu Xuyên —— Tiểu Đàm mới đây cũng có phát hiện tương tự —— Seraph có chấm điệm độ trung thành trong nội bộ đối với người sử dụng của mình, căn cứ vào thời hạn người sử dụng đăng ký, độ sôi nổi, định mức tiêu dùng, mức độ tích cực bàn luận để thu nạp người sử dụng vào chỗ bí mật hơn. Nơi cao nhất chính là web đen trong web đen, chỉ có người trong tổ chức mới biết, Châu Xuyên cũng chưa từng vào đấy."
"Vậy Châu Xuyên có chứng cứ gì có thể chứng minh Trần Bội?"
"Châu Xuyên nói, Trần Bội giống hắn, cũng không có đam mê phóng hỏa, đều là được thuê thôi." Thái Cường tiếp lời, "Được một người gọi là Hồng Diễm thuê." (Hồng diễm có nghĩa là ngọn lửa đỏ rực)
"Hồng Diễm?" Khưu Ngôn lẩm bẩm nói, "Trưa nay tôi đã bỏ lỡ quá nhiều, Hồng Diễm là thành viên của tổ chức?"
Thái Cường gật đầu một cái: "Châu Xuyên nói, toàn bộ tin tức có liên quan tới phóng hỏa gã biết có một nửa là thông qua truyền thông, một nửa là thông qua cái người tên là Hồng Diễm này. Hồng Diễm đã từng trả tiền để gã phóng hỏa, nhưng gã không dám nên gã luôn chỉ quay phim, livestream. Gã đã từng nghe tới nhân vật như Trần Bội từ trong miệng Hồng Diễm, nhưng không biết tên cũng chưa từng gặp mặt. Trần Bội vừa bị bắt, hắn liền đóng tài khoản. Mà vào lúc Trần Bội phóng hỏa, nhất định sẽ quay video, bởi vì làm thế gã ta không chỉ có thể lấy được tiền hoa hồng mà video đã quay còn có thể bán được với giá cao. Video của Trần Bội chính là chứng cứ tốt nhất."
"Vậy video ở đâu? Gã ta và Hồng Diễm liên lạc như thế nào?"
"Gã muốn dùng thông tin của Hồng Diễm trao đổi để giảm hình phạt, nên giờ vẫn không chịu nói, mà video nhất định còn bị Trần Bội giấu ở chỗ nào đó, do hiện nay cảnh sát đang tra án, Trần Bội chắc chắn sẽ đợi tin tức qua mới bán lại."
"Vậy chúng ta còn phải tìm video?" Nhậm Diệc nói, "Đây không phải là mò kim đáy biển sao."
Cung Ứng Huyền cười nhạt: "Một thằng em của Trần Bội đã khai ra."
Nhậm Diệc vỗ một cái: "Quá tốt!"
"Trong video, có thể thấy Trần Bội không ngờ rằng thế lửa sẽ mất khống chế, gã ta định ngăn cản thế lửa lan sang phía Tây, sau đó điện thoại của gã ta vang lên, gã ta hỏi lửa quá lớn phải làm thế nào, người đầu dây điện thoại bên kia hướng dẫn hắn đóng kín cửa sổ phía Tây và cửa vào cầu thang, giữ cho cửa sổ phía Đông và cửa cầu thang mở, trong đó, gã ta từng đề cập tới căn 2212 hai lần, cũng chính là nhà của Bành Phi."
"Có thể tìm được ghi chép cuộc gọi không?"
"Không thể, chỉ có điện thoại di động."
"Chứng cứ như vậy, Trần Bội không thể chối cãi rồi."
"Người này đấu với chúng ta bảy tám lần, luôn chơi xỏ, bây giờ có chứng cứ xác thực, cuối cùng cũng nhận tội, gã ta nói nhận được một khoản tiền mặt, bảo gã ta trong thời gian, địa điểm chỉ định phải châm lửa đốt đống rác thải ở trước cửa phòng 2209. Gã ta cho rằng lúc đó là ban ngày, lửa sẽ bị dập tắt rất nhanh, không ngờ thế lửa lại mất khống chế, sau đó người ủy thác đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn tình hình, dạy hắn cách kiểm soát thế lửa, bảo hắn tuyệt đối không thể đốt tới căn 2212."
"Nói như vậy, Hồng Diễm đang ở gần đó." Nhậm Diệc trầm tư nói, "Tội phạm phóng hỏa thích xem kiệt tác của mình ở xung quanh địa điểm phạm tội. Chẳng qua... Bọn chúng đều thích tự mình ra tay, bởi vì khoái cảm lớn nhất của bọn chúng là quá trình phóng hỏa, sao hắn lại giao quá trình hưởng thụ như vậy cho người khác? Hồng Diễm này có một số điểm phù hợp với đặc trưng của những kẻ thích phóng hỏa, một số điểm lại không khớp."
"Điểm này cũng khiến tôi rất khó hiểu, tôi có một suy đoán." Cung Ứng Huyền nói.
"Suy đoán gì?"
"Anh biết cái gì là Hồng Diễm không?"
Nhậm Diệc ngẩn người: "... Ngọn lửa màu đỏ." Anh nhất thời không nghĩ ra cái tên này có gì đặc biệt.
Trước mắt Khưu Ngôn sáng lên: "Chẳng lẽ là là ám chỉ nhiệt độ và màu sắc của ngọn lửa?"
Nhậm Diệc bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là như vậy, ngọn lửa màu đỏ là ngọn lửa có nhiệt độ thấp nhất!"
(màu sắc của ngọn lửa thể hiện nhiệt độ của lửa, thấp nhất là màu đỏ ~ 475oC, đỏ đậm ~ 475 – 650oC, đỏ cam ~ 650 – 825oC, màu cam ~ 825 – 900oC, cam vàng ~ 900 – 1090oC, vàng nhạt ~ 1090 – 1320oC, vàng trắng đến trắng ~ 1320 – 1540oC, trắng chói đến xanh lam là trên 1540oC) "Không sai, nếu tổ chức Châu Xuyên nói thực sự tồn tại thì giữa những thành viên nhất định sẽ có phân chia cấp bậc. Đây là cơ cấu bất kỳ tổ chức nào cũng không thể tránh khỏi, chúng ta giả định, nếu Hồng Diễm là thành viên ở tầng dưới cùng, như vậy hành động của hắn có lẽ đã bị người ở tầng cao hơn điều khiển, cho nên hành động của hắn không thể dùng để phán đoán là đam mê phóng hỏa hay không."
Khưu Ngôn nheo mắt lại: "Vào lúc Trần Bội phóng hỏa, Hồng Diễm luôn ở gần đó quan sát, đoán chừng là phát hiện thế lửa mất khống chế nên gọi điện thoại cho Trần Bội, nhắc nhở Trần Bội không thể để lửa lan tới căn 2212. Vậy Bành Phi và Hồng Diễm có quan hệ như thế nào? Từ đầu mối trước mắt thì có vẻ như khả năng hai người bọn họ là một người không cao."
"Tôi cũng cho rằng họ không phải một người. Châu Xuyên và Trần Bội đều nói, Hồng Diễm vẫn luôn liên lạc một chiều với bọn họ, bọn họ không thể liên lạc với hắn, cho nên không thể truy theo dấu vết. Trước kia Trần Bội thường xuyên giúp người khác làm một ít công việc dơ bẩn, Hồng Diễm không biết thông qua con đường nào có được số điện thoại của gã ta, trả thù lao rất sảng khoái, nhưng gã ta chưa từng thấy Hồng Diễm, chỉ có thể xác định là một người đàn ông thanh - trung niên."
"Như vậy chuyện liên quan tới cậu..." Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, "Trần Bội cũng biết được từ chỗ Hồng Diễm?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu một cái: "Vấn đề này, Trần Bội nói muốn gặp tôi mới chịu nói, đội trường Khưu muốn tôi tạm thời đừng gặp gã ta để tránh ảnh hưởng vụ án tiểu khu Vạn Nguyên."
Khưu Ngôn nói: "Trần Bội là một tên liều mạng, không phải cái loại có thể dễ dàng hù dọa như Châu Xuyên. Gã ta biết mình không tránh được tội chết, nhưng vẫn nắm chặt bí mật này không chịu nhả ra, nhất định là có mục đích gì khác, tôi cho rằng bây giờ không thể bị hắn nhiễu loạn những gì tai nghe mắt thấy."
"Tóm lại, có những chứng cứ này, tôi lại muốn xem tên Bành Phi kia còn ngụy biện kiểu gì nữa." Thái Cường nặng nề hừ một tiếng.
"Mọi chuyện càng ngày càng sáng tỏ, chẳng qua không biết quan hệ giữa Bành Phi và Seraph hoặc cái tổ chức đó là như thế nào."
Cung Ứng Huyền lạnh giọng nói: "Đợi lát nữa nghe chính miệng hắn nói với chúng ta."
Mặc dù Nhậm Diệc rất muốn tận mắt nhìn phản ứng của Bành Phí lúc phải đối mặt với những chứng cứ này, nhưng buổi chiều có lãnh đạo muốn tới thị sát, anh thấy thời gian không còn sớm, phải mau chóng quay về.
Cung Ứng Huyền đưa anh đến ngoài cửa phòng họp: "Anh về làm việc đi, buổi tối tôi gọi điện thoại báo kết quả cho anh."
"Được." Nhậm Diệc nhìn vành mắt hơi xanh đen của Cung Ứng Huyền, "Cậu chú ý nghỉ ngơi một chút, phá án quan trọng nhưng thân thể cũng quan trọng lắm đó."
"Không sao, càng tiếp cận chân tướng, tinh thần của tôi lại càng tốt." Cung Ứng Huyền trầm giọng nói, "Ở trước mắt chúng ta, có lẽ không đơn thuần chỉ là một hai tội phạm phóng hỏa, cũng không đơn thuần là một trang web, mà là một tổ chức tội phạm, vừa nghĩ đến đây, tôi đã cảm thấy ngủ cũng là đang lãng phí thời gian."
Nhậm Diệc đè bả vai của Cung Ứng Huyền: "Cậu không thể nghĩ như vậy, thứ nhất, cậu không phải chỉ có một mình, cậu còn có tôi, tôi và... đội trưởng Khưu. Thứ hai, càng là chuyện quan trọng, càng không thể giải quyết trong một sớm một chiều, không nên ép buộc bản thân. Mỗi ngày chúng ta đều đang lấy được càng nhiều đầu mối hơn, thắng lợi tuyệt đối thuộc về chính nghĩa, thuộc về chúng ta, đừng nóng vội."
Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc: "Không hổ là đội trưởng của một trung đội, rất biết khích lệ người khác."
"Chuyện tôi biết còn nhiều lắm đóa." Nhậm Diệc cười đùa nói, "Cậu có thời gian cứ từ từ khám phá."
Cung Ứng Huyền thản nhiên nở nụ cười, sau đó lại do dự một chút: "Chừng nào anh còn rảnh?"
"Sao thế"
"Lúc thẩm tra lại Trần Bội," Cung Ứng Huyền mím môi, "Tôi hy vọng anh cũng ở đây." Cũng không phải là hắn sợ Trần Bội, dù hắn sợ lửa nhưng vẫn sẽ đi đối mặt, huống chi là chỉ một người. Chẳng qua là hắn phát hiện, lúc có Nhậm Diệc ở bên cạnh, đối mặt với cái gì hắn cũng sẽ trở nên dũng cảm hơn, hắn có thể vì Nhậm Diệc mà đến gần hơn với ác mộng cả đời hắn. Có Nhậm Diệc ở cạnh, hắn cảm thấy mình có thể làm được nhiều hơn nữa.
(u mịa, rồi khi nào mấy đứa mới định cưới nhau đây ~) Nhậm Diệc vui mừng: "Dĩ nhiên, nhất định, tôi nhất định sẽ đến." Trong lòng anh dâng lên một nỗi xúc động khó tả, cái loại cảm giác được Cung Ứng Huyền coi trọng và tín nhiệm đó làm anh kiên định và thỏa mãn vô cùng.
Cung Ứng Huyền cũng ấm áp trong lòng: "Vậy, hẹn gặp lại."
"Bye."
Hai người nói tạm biệt với nhau xong, dưới chân lại không hề dịch chuyển, vẫn nhìn đối phương không chớp mắt, cứ như thể đều đang chờ đối phương xoay người, nhưng không ai muốn rời đi trước.
Khi bọn họ ý thức được chuyện này đều không khỏi trở nên mất tự nhiên.
Nhậm Diệc chỉ cửa phòng họp: "Cậu, cậu vào làm việc đi."
"... Ừ." Cung Ứng Huyền gật đầu, lui về phòng họp.
Nhậm Diệc xoay người tựa vào tường, lấy tay đè xuống trái tim, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ sở. Trước kia anh cho rằng, thích chính là kích thích nội tiết tố, kiểu như ham muốn mãnh liệt, nhiệt tình bắn ra tung tóe. Không sai, những thứ này đều đúng, nhưng mãi đến khi gặp phải Cung Ứng Huyền, anh mới hiểu rằng, hơn hết thảy những thứ trước đây, yêu còn là nâng đối phương lên bục thờ không dám quấy rối, ngay cả chỉ là một cái nhìn vô ý cũng kích động, ngay cả cùi chỏ va vào nhau thôi cũng suy nghĩ miên man, thậm chí giọng điệu lên xuống khi kết thúc một câu nói cũng đều đáng để suy đi nghĩ lại.
Cẩn thận từng chút yêu thương như thể thủy tinh dễ vỡ vậy.
- ------------------------------------