Hoa Diễm Vô Song

Chương 9

Y mang hắn đi bộ về nhà, dọc đường đi bàn tay ôm thắt lưng hắn không có buông ra, hai người quá mức thân mật, làm cho trong lòng Hoa Lạc khó chịu bất an, cảm giác này gần đây vẫn thường hay nảy lên, trước kia hắn chưa bao giờ từng bị như vậy, hắn không biết bản thân mình khó chịu cái gì, chỉ biết đều là vì nam tử bên cạnh.

« Ngươi có thiệt nhiều mặt tiền cửa hàng a. » Hắn mở đầu nói vài câu.

« Là so với người bình thường nhiều hơn một chút. »

« Vị đại thúc kia còn nói ngươi là người tốt, thu tiền thuê rất thấp, giúp bọn họ có nơi làm việc, có thể kiếm tiền nuôi gia đình. »

« Ta không phải là người lương thiện gì, chỉ là một thương nhân biết kiếm lời mà thôi. »

Y nói dăm ba câu, vô cùng đơn giản, Hoa Lạc không biết chính mình vì cái gì lại muốn nhắc đến việc kia, nhưng lại có chút ngại ngùng, cứ ấp a ấp úng cuối cùng vẫn là nói ra.

« Đại thúc kia còn nói ngươi là người rất tốt, chính là vì quá yêu cô nương đã chết, cho nên ngươi mới thay đổi tính tình …. »

Thạch Duyên Tiên tựa như bị đạp trúng chân đau liền lập tức dừng bước, ánh mắt của y ám trầm : « Hắn nói như vậy sao ? Ngươi chưa có nghe đến đoạn đồn đãi phía sau, đó mới là nơi để người ta nói ta là khủng bố, không nhân tính. »

Âm điệu của y âm trầm, tựa như rơi vào trong một cái động sâu thẩm, không thấy ánh sáng, cũng không thể chạm bất cứ thứ gì. Có lẽ khi một người cái gì cũng không có, cái gì cũng không để ý thì chính là như thế.

« Sau khi ta có quyền có thế, người đầu tiên hãm hại chính là nhà của nàng, ta khiến cho bọn họ cửa nát nhà tan, nhưng vẫn không có buông tha, cuối cùng cha của nàng đem bài vị đến gặp ta, mong ta nể tình xưa cũ mà giơ cao đánh khẽ, ta một cước đạp nát bài vị, cười lạnh nói với gã rằng – người còn tình còn, người mất tình mất, nàng với ta đã không còn quan hệ gì. Ta chính là người không hề có nhân tính như vậy. »

Y tựa như hoá thân thành ma vương, thanh âm phát ra âm trầm khiến cho không khí như muốn cương ngưng lại, Hoa Lạc ngừng thở, ngay cả khí đều không hô hấp nổi, giờ khắc này nam nhân nguy hiểm trước mắt làm cho người ta kinh sợ, cũng là trở nên xa lạ làm cho hắn sợ hãi.

******

Hắn vẫn như cũ được bố trí ở Lan phòng, cũng vẫn giống như trước đó vài ngày, Thạch Duyên Tiên không có đến phòng hắn, tâm của hắn trở nên trống rỗng, mỗi lần nghe đến tiếng mở cửa, tim hắn đều đình chỉ đập, hướng mắt nhìn người mở cửa là ai, nhưng phần lớn đề là hạ nhân đem cơm tới, căn bản không phải là người hắn muốn gặp.

Tinh thần của hắn bắt đầu hoảng hốt, cảm thấy không thể hiểu nổi bản thân, rốt cuộc chính mình đang chờ đợi ai ?

Mỗi lần nhớ đến Thạch Duyên Tiên nói về đoạn chuyện xưa kia, tâm hắn như bị cái gì đó thắt chặt lại. Vừa đau lòng vừa đồng tình với y, ai sẽ đem chính mình hình dung thành người không nhân tính ? Y vì cái gì phải nói chính mình như vậy? Còn nói đến thập phần khó nghe như vậy.

Hắn gần như không thể hiểu được tâm tình của chính mình, mới đây hắn còn yêu Tằng Tu Danh như vậy, hiện giờ làm sao có thể lại đối với nam tử đòi hỏi thân mình hắn vô độ phát sinh ra mặt tình cảm khác ?

Ngọc thạch vẫn an an ổn ổn đặt ở trước bàn trang điểm, hắn vỗ nhẹ nhè lên miếng ngọc, tuỳ ý để độ ấm đặc biệt của ngọc thạch lướt qua da thịt hắn.

Y vì cái gì không hề lại đây ? Là do hắn hỏi về chuyện cô nương kia nên làm cho y tức giận sao ? Cho nên bắt đầu đối với hắn lãnh đạm, hay là ….

Hắn nghĩ đến chính mình nhìn thấy những nữ thiếp nam sủng ở trong hoa viên, mỗi người đều diễm lệ vô song, còn có thể nói những lời nói thú vị lấy lòng y ; chính mình không hề thú vị như thế, lại chưa từng trải đời, làm sao có thể so với người khác được.

Thạch tổng quản từng nói thiếu gia nhà gã có mới nới cũ, nói không chừng y đã chán ghét hắn, bởi vì hắn đã không biết cách hầu hạ, lại thường hay nói chuyện đắc tội y, hắn vừa ngu lại vừa ngốc, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.

Một giọt lệ trong suốt rơi xuống, tâm hắn nhưng lại vì nam tử này mà cảm thấy bi thương. Không, hắn bi thương chính là Thạch Duyên Tiên sẽ không còn nhìn hắn, muốn hắn.

Không, hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn chính là nam sủng của Thạch Duyên Tiên mà thôi, làm sao có thể si tâm vọng tưởng ? Hắn nhịn không được mà khóc nất lên, những giọt lệ rơi xuống trên ống tay áo tạo thành nhiều điểm loang lổ, hắn rơi lệ vì một nổi đau không hiểu.

« Hoa công tử, làm phiền ngài đem cửa mở ra. »

Bên ngoài truyền đến tiếng vang già nua, hắn vội vàng lau nước mắt, đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Thạch tổng quản bưng vào vài dạng đồ vật như áo quần, giầy, nữ trang.

« Đây là cái gì ? »

« Thiếu gia muốn ngài mặc những thứ này, rồi đi theo ngài ấy ra ngoài. » Lời nói của tổng quản lộ ra cổ quái, như là không đồng ý với chuyện Thạch Duyên Tiên muốn làm.

« Muốn đi đâu ? » Hắn hỏi.

Tổng quản muốn nói lại thôi, cuối cùng trả lời bằng một câu mà hắn không thể lý giải nổi ý nghĩa.

« Đi đến một nơi mà ngài không thể nghĩ ra được. Thiếu gia muốn ngài ăn mặc thật đẹp, đợi một lát ta sẽ kêu tỳ nữ tới hậu hạ ngài thay quần áo. »

Tổng quản lui ra ngoài, hắn run rẩy mở quần áo ra, trước mắt là một bộ quần áo lộng lẫy nhất mà từ khi sinh ra đến nay hắn mới được thấy, trên ống tay áo, vạt áo đều được thêu thủ công, mỗi đoá hoa đều được thêu đến chân thật như thế, đẹp như thế, hắn không biết chính mình lại có thể mặc quần áo xinh đẹp vô song như vậy.

Trang sức là trân châu so với ngón tay cái còn lớn hơn, ánh sáng trong suốt mượt mà. Giầy tất cũng là loại tài chế đặc biệt. Một lúc sau tỳ nữ tiến vào, nhanh chóng giúp hắn mặc quần áo, chải đầu chỉnh tóc. Sau khi hắn được chỉnh trang hoàn hảo, tổng quản dẫn hắn đến đại sảnh, Thạch Duyên Tiên đang ở nơi đó đợi hắn.

« Ta không hiểu, vì cái gì phải mặc quần áo lộng lẫy như vậy …. »

Hắn nói còn chưa dứt câu, bỗng nhiên sửng sốt, trang phục của Thạch Duyên Tiên cũng rất đặc biệt, chính là y không có giống hắn mặc lộng lẫy thướt tha như vậy, mà là mặc cẩm phục lộng lẫy tao nhã, tựa như cá tính của Thạch Duyên Tiên, luôn tiềm ẩn bên trong không hiện ra bên ngoài.

Hắn không khỏi tâm nhi kinh hoàng, như thế nào lại cảm thấy hôm nay Thạch Duyên Tiên đặc biệt tuấn nhã. Đáy mặt Thạch Duyên Tiên tràn ngập tán thưởng, « Quần áo này mặc ở trên người ngươi vừa vặn hợp với màu da cùng ánh mắt của ngươi, trân châu màu trắng quả nhiên thực thích hợp với ngươi, hồn nhiên ngây thơ, thanh nhã động lòng người. »

Y đến gần giúp hắn chỉnh lại vật trang sức bằng trân chân ở trên đầu, tim Hoa Lạc đập nhanh cực kỳ, ở dưới ánh mắt tán thưởng của y, khuôn mặt hắn đỏ ửng lên, nhẹ giọng nói : « Muốn đi dạo phố sao ? »

« Không, đi tham dự tiệc cưới. »

Thạch Duyên Tiên chỉ nói như thế, y ra lệnh hạ nhân khởi kiệu. Khi cỗ kiệu dừng lại, Thạch Duyên Tiên nhấc màng kiệu lên giúp hắn, hai người sóng vai đi đến đại môn, khi hắn nhìn thấy đại môn này hắn có chút sửng sốt, cước bộ liền chao đảo, suýt nữa té ngã, kinh nghi nhìn về phía Thạch Duyên Tiên, nói : « Đây là … đây là ….. »

Hắn đã từng tới *phiến đại môn* này, là đại môn của Tằng gia. (*cánh cửa lớn)

« Là tiệc cưới của Tằng Tu Danh cùng đường muội ngươi, ta là biểu huynh bà con xa của hắn, mặc dù ngày thường không thân cận, nhưng ngày mừng của hắn cũng nên đến nơi chúc mừng. »

Nước mắt Hoa Lạc suýt nữa trào ra, hắn không hiểu Thạch Duyên Tiên vì sao lại muốn tra tấn hắn, rõ ràng đã biết trước đây hắn từng đối với Tằng Tu Danh dây dưa không ngớt, cũng biết Tằng Tu Danh khinh thường hắn, vì cái gì còn muốn hắn nhìn thấy người từng mến mộ thân cận cưới gả, hắn có thể nào thừa nhận loại tra tấn này !

« Tiến vào. »

« Không … không cần ! »

Y nghĩ hắn có thể làm bộ như không có việc gì mà bước vào đại môn uống rượu mừng sao ? không, Hắn làm không được ! Huống chi còn phải nhìn đến sắc mặt của bá phụ bá mẫu, loại sắc mặt coi hắn như cái đinh trong mắt, như cái gai trong thịt, làm cho hắn càng thêm không thể thừa nhận.

« Ta bảo ngươi tiến vào. » Thạch Duyên Tiên cầm tay hắn, dùng sức giữ chặt.

« Không cần, không cần, không cần ! » Hắn liên tiếp cự tuyệt, cơ hồ muốn khóc ra, chính là Thạch Duyên Tiên không có buông tay, y từng bước từng bước kéo hắn vào đại môn.

« Ta … ta hận ngươi, ngươi rõ ràng là muốn … muốn tra tấn ta. »

Liền ngay cả ở dưới vũ nhục cùng đánh đập của bá phụ bá mẫu, Hoa Lạc cũng không dám nói một từ ‘hận’, nhưng hiện giờ lại có thể đối với Thạch Duyên Tiên nhẹ nhàng nói ra miệng, có phải hay không chỉ có ở trước mặt Thạch Duyên Tiên, hắn mới dám phơi bày ra con người thật của chính mình ?

« Ngươi hận ta cũng chẳng sao, ta chính là muốn ngươi tiến vào. »

Lời nói của Thạch Duyên Tiên kiên định làm cho Hoa Lạc lạnh thấu tâm, vì sao mấy ngày nay còn vì cái người vô tình này mà bi thương, thậm chí bởi vì y không đến phòng mình mà cảm thấy tĩnh mịch, chính mình quả thực là một đứa ngu ngốc, Thạc Duyên Tiên so với bá phụ bá mẫu còn xấu xa hơn.

Bá phụ, bá mẫu bất quá cũng chỉ là mắng chửi người cùng đánh đập thân thể, nhưng những điều này làm sao có thể so sánh với việc hắn phải chứng kiến Tằng Tu Danh kết hôn, nổi đau thể xác làm sao có thể so sánh với bi thương cùng thống khổ trong lòng.

« Ngươi vì sao phải đối đãi với ta như thế ? Ta đến tột cùng đã làm sai cái gì, để cho ngươi đối với ta xấu xa như thế …. »

Hắn hầu như khóc lóc thành tiếng, Thạc Duyên Tiên đứng ở trước mặt hắn, một tay giúp hắn chỉnh trang lại trân châu trên đầu, một tay bắt lấy mặt non nớt của hắn, nghiêm khắc ra lệnh, « Cười, nghe hiểu không ? »

« Ta làm sao có thể cười được, ở nơi này không có ai hoan nghên ta – Tằng Tu Danh chán ghét nhìn thấy ta, bá phụ bá mẫu căn bản đem ta coi thành sát tinh, nếu ta đi vào, về sau Tằng gia xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định sẽ nói là do ta …. » Nghĩ đến trước kia bọn họ gia tăng nguyền rủa trên người hắn, Hoa Lạc liền nức nở nói : « Bọn họ nhất định sẽ nói là ta mang vận xui đến. »

« Một viên trân châu trên đầu của ngươi so với gia sản của Hoa gia còn đáng giá hơn vài lần, quần áo mặc trên người ngươi là tác phẩm độc nhất vô dị do thợ cả bậc nhất làm ra, đẹp của ngươi …. » Thanh âm nghiêm khắc của Thạch Duyên Tiên nhu hoà đi một ít, « Sẽ làm cho mọi người thất sắc. Chờ sau khi Tằng Tu Danh xốc khăn trùm đầu của tân nương, hắn mới biết được hắn đã đánh mất cái gì. »

« Ta tuyệt không đẹp, ta làm sao có thể so với người ở trong Mai phòng của ngươi. » Y vì cái gì phải nói những lời này kích lệ hắn, hắn tuyệt không hiểu được tâm của Thạch Duyên Tiên.

Thạch Duyên Tiên dắt hắn bước lên một bậc thang, nói « Nếu ngươi không đẹp, có thể nào làm cho ta vừa thấy mặt ngươi, liền muốn có được ngươi, còn phải hao tâm tổn trí đem ngươi mang vào Thạch phủ ? »

Hoa Lạc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào sườn mặt lãnh khốc của Thạch Duyên Tiên, y không phải là đang nói lời ngon tiếng ngọt, chính là đang tuyên bố sự thật, mà hắn chưa bao giờ từng nghe qua Thạch Duyên Tiên ca ngợi bề ngoài của hắn.

« Ta đẹp thật sao ? » Hắn chưa bao giờ biết chính mình đẹp.

« Chờ một chút ngươi sẽ biết. » Thạch Duyên Tiên không hề nói nhiều.
Bình Luận (0)
Comment