Hóa Điệp

Chương 10

Là thương là đau là oán…

Là yêu là hận là duyên…

Cố Tích Triều, gặp ngươi là kiếp hay là duyên?

Duyên cũng được, kiếp cũng được, mọi chuyện đã vỡ lỡ, gặp lại chi bằng không gặp.

Hành vi vô lễ của Thích Thiếu Thương khiến Cố Tích Triều rất tức giận, tức giận đến mức muốn bổ hắn một phủ ngay tại chỗ, cả Vãn Tình y cũng chưa từng tiếp xúc quá thân mật như thế, vậy mà cái tên kia lại dám cưỡng hôn mình. Nụ hôn đó như một cơn ác mộng, choàng tỉnh lại nó vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu, tim đập dồn dập cũng vì trong mơ hoảng sợ, nhanh như đánh trống. Cảm giác bị sỉ nhục, vô thanh vô tức giày vò mỗi một sợi thần kinh của y, giống như khối ung nhọt trong xương, không chịu tiêu biến.

Thích Thiếu Thương, ta hận ngươi!

Thích Thiếu Thương, nỗi nhục này, Cố Tích Triều ta nếu không báo, thề, không, làm, người!

Thích Thiếu Thương, giờ chết của ngươi sắp đến rồi!

Cố Tích Triều phẫn nộ cầm bút trên bàn, không chút do dự viết:

Bảo chủ, chuyện lần trước, bên này sĩ khí đại giảm, mong bảo chủ cấp tốc phái người tấn công Liên Vân trại! Tích Triều.

Y quyết định, ngày mai để Vi Phong truyền tin cho Phó Tông Thư.

Sáng sớm hôm sau, Thích Thiếu Thương vốn định thăm Cố Tích Triều, nhưng sợ hai bên gặp mặt lại khó xử, cứ lưỡng lự ở ngoài trướng. Đúng lúc bị Mục Cưu Bình đi ngang trông thấy: “Ai, đệ nói đại đương gia, hiện tại hắn cũng không cần nhân sâm nữa, huynh còn tới tới lui lui làm cái quái gì?”

Thích Thiếu Thương bị hắn hỏi cho dở khóc dở cười: “Đệ mới sáng sớm đi đâu đó?”

Mục Cưu Bình chỉ chỉ cung tên trên lưng: “Đi săn!”

“Đi săn? Ha ha... Ha ha ha.” Thích Thiếu Thương như thể nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, nước mắt cũng sắp trào ra.

Mục Cưu Bình bất mãn nói: “Thế là thế nào? Xem thường đệ? Nếu đệ săn được một con, huynh cũng đừng hòng đem chia cho Cố Tích Triều!”

“Tiểu tử ngươi!” Thích Thiếu Thương co chân làm tư thế sắp đá hắn, Mục Cưu Bình nhanh nhẹn chuồn mất.

Thích Thiếu Thương cứ như vậy bồi hồi ngoài trướng của người nọ, đến giữa trưa vẫn không thấy y đi ra. Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ lắc đầu, ai, thôi thì đợi Tích Triều nguôi giận rồi hẵng đến chịu tội.

Trong này Cố Tích Triều, muốn đi ra truyền tin lại sợ gặp phải Thích Thiếu Thương, bởi trực giác mách bảo, người kia đang ở bên ngoài. Mãi đến chính ngọ, thực sự không nhẫn nại được nữa, mới dốc hết dũng khí đi ra, nhưng không thấy người y không muốn gặp, Cố Tích Triều thở phào, thầm may mắn. Thả Vi Phong bay đi, trong lòng nhẹ nhõm, chuỗi ngày tháng này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.

Lại nói Mục Cưu Bình, loay hoay trong rừng cả buổi sáng, nhưng bóng một con thỏ cũng không thấy, vừa tức vừa vội, mở miệng văng tục: “Mẹ nó, bát gia ta không tin ngay cả một con vật sống cũng không có!” Giương cung, không chút nghĩ ngợi, bắn bừa một tên lên trời, chợt nghe tiếng chim kêu thảm, một vật thể nện trúng đầu Mục Cưu Bình, sau đó mới rớt xuống đất, giãy hai cái, liền chết. (Vi Phong huynh đệ đã ra đi như thế này sao =[]=)

“Một con chim cũng có thể đập đầu mình, quả là xúi quẩy đến uống nước cũng mắc nghẹn.” Mục Cưu Bình bực dọc. Chim? Đợi đã… Con mồi? Có được mà khỏi tốn công, ha ha ha! Nhìn lại, đây đâu chỉ là chim, rành rành là một con đại ưng. Ưng săn thỏ, ta săn ưng, ha ha, Mục Cưu Bình ta cũng không phải dễ chọc!

Nhưng ngẫm lại, Liên Vân trại địa thế bằng phẳng, bình thường chim bay ngang qua đã cực ít, huống hồ là ưng? Chẳng lẽ do ai nuôi, có khả năng này sao? Kệ nó, mang về rồi tính, rốt cuộc cũng không phải tay không ra về, đem khoe với đại đương gia trước, càng nghĩ càng hí hửng, miệng còn ngâm nga ca dao của trẻ con.

“Đại đương gia, đệ về rồi.”

Thích Thiếu Thương chỉ tùy tiện đáp một tiếng, mí mắt cũng không  nhấc lên.

Mục Cưu Bình hăng hái dị thường, trái chồm phải nhảy, xoay loanh quanh Thích Thiếu Thương: “Ha hả, đại đương gia, huynh xem này, đệ săn được ưng đó!”

Thích Thiếu Thương sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm, giương mắt nhìn, quả thật là chim ưng. Hắn sực nhớ, Cố Tích Triều đến không lâu, hắn cũng từng thấy một con ưng tương tự, lập tức hỏi: “Sao lại có ưng?”

“Đại đương gia, huynh xem!” Mục Cưu Bình chỉ vào đùi phải chim ưng, kinh hô, trên đường hắn cư nhiên không phát hiện, trên đùi phải chim ưng buộc một ống đồng nhỏ. Thích Thiếu Thương vội tháo ống đồng xuống, lấy thư trong ống, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn mở ra xem. Nội dung trên giấy đã dần mơ hồ, chỉ có mấy chữ cuối cùng, không ngừng gào thét bên tai, đẩy hắn xuống hầm băng.

Tấn công Liên Vân trại…

Tấn công Liên Vân trại…

Nháy mắt, bầu trời xanh thẳm như bị nhuốm thành màu đỏ sẫm của máu tươi, chỉ trong khoảnh khắc, thiên địa biến sắc, phong vân cuồn cuộn, đao kiếm giao tranh, thi thể chất chồng. Hắn siết chặt bức mật hàm vốn gấp nếp kia, vo thành cục, hung hăng ném đi, điên cuồng lao ra khỏi đại trướng.

Mục Cưu Bình vẻ mặt mờ mịt, nhặt tờ giấy dưới đất, mở ra xem, cật lực gãi đầu, lẩm bẩm: “Viết gì thế nhỉ, mình một chữ bẻ đôi cũng không biết, đúng rồi, đi tìm Hồng Bào tỷ.”

Thích Thiếu Thương tâm trạng nặng nề đi đến đại trướng Cố Tích Triều, khoảng cách vốn gần ngay trước mắt, nhưng lại như xa tận chân trời, hai chân như đeo chì, lê từng bước một, phảng phất cách cả mấy kiếp. Huyết dịch đông cứng, cơn sóng đau đớn dày đặc ập đến, mãi đến khi nhấn chìm cả con tim.

Cố Tích Triều ơi Cố Tích Triều, ta cư nhiên ngây thơ cho rằng, gặp ngươi là duyên phận, chỉ cần thật lòng tốt với ngươi, ngày ngày ở bên ngươi, ngươi sẽ thích ta, yêu ta. Cho dù không thích ta, không xem ta như tri âm, chí ít cũng có tình bằng nghĩa hữu, chỉ một chút thôi cũng được. Nhưng ngươi… ngươi lại gạt ta như vậy, mà động cơ gạt ta? Để diệt Liên Vân trại, để giết ta! Mạng của huynh đệ Liên Vân trại ta không thể cho ngươi, ta không có tư cách cho ngươi, cũng không cho nổi. Nhưng nếu ta chết, ngươi có cảm thấy đau lòng, cảm thấy ngươi nợ ta? Nếu như vậy, mạng của ta, ngươi lấy đi.

Cứ thế, tựa hồ đã qua một đời người, rốt cuộc cũng đến gần, khoảng cách chỉ còn một trượng, nhưng thế thì sao, bất quá người trong gang tấc, lòng nơi thiên nhai. Tới gần hơn nữa, cách một bức màn, nhưng thế thì sao, có lẽ sẽ vĩnh viễn cách cả sông Vong Xuyên, cách cả cầu Nại Hà. Ngươi ta hôm nay, phải chăng sẽ liều mạng kẻ sống người chết? Không, Tích Triều, nếu thật sự như vậy, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta sẽ không để ngươi một mình lẻ loi.

Cứ thế, vén màn trướng, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, văng lên màn trướng.

Người trong trướng nhất thời sững sờ, cũng nhanh chóng hiểu ra, hiểu ánh mắt từ nguội lạnh biến thành đau thương, từ đau thương biến thành tuyệt vọng của người kia, là vì nguyên nhân gì.

Bọn họ đối diện nhau, không ai mở miệng.

Hồi lâu, Cố Tích Triều rốt cục chậm rãi nói: “Ngươi biết cả rồi?”

“Kỳ thực, ta nên sớm nghĩ ra, Tiểu Xuân trước khi chết không phải muốn để lại chữ ‘Lệ’ trong Lệ Vô Ngân, mà là chữ ‘Cố’ trong Cố Tích Triều, chỉ là ta nghĩ không thông, nghĩ không thông ngươi tại sao xem mạng người như cỏ rác, họ đều an phận thủ thường, tuyệt không phải hạng ham sống sợ chết, họ có làm gì sai trái?”

“Ta nói rồi, có chiến tranh ắt có thương vong, trong chiến hỏa, mạng người chỉ là cỏ rác, nhất tướng công thành vạn cốt khô!”

Thích Thiếu Thương trong miệng thì thào lặp lại: “Nhất tướng công thành, vạn cốt khô, nhất tướng công thành, vạn cốt khô…”

Thốt nhiên, gương mặt của các huynh đệ đã chết trở nên huyết nhục mơ hồ, giương nanh múa vuốt lao tới chỗ hắn, Thích Thiếu Thương khóe mắt trừng đến sắp nứt toát, thình lình rút kiếm, gác lên cổ Cố Tích Triều, rống giận: “Tại sao? Ngươi nói, rốt cuộc tại sao lại làm như vậy?”

Cố Tích Triều không tránh không né, mặc bảo kiếm chém đinh chặt sắt kia kéo ra một vệt máu trên cần cổ trắng nõn của y, hồi lâu mới khinh thường nói: “Thích Thiếu Thương ngươi biết không, ta thực sự rất chán ghét ngươi, chán ghét cái mà ngươi cho là hiệp nghĩa, chán ghét ngươi tốt với ta, đáng tiếc, nhiệm vụ của ta là phải tiếp cận ngươi, lòng tốt của ngươi ta không thể không nhận, nhận đến mức nghẹn ở yết hầu, khiến người buồn nôn. Nếu để ta lựa chọn lần nữa, ta vẫn muốn hủy Liên Vân trại, giết ngươi, Thích, Thiếu, Thương!” Khi y nói tới ba chữ Thích Thiếu Thương, hầu như là nghiến răng nghiến lợi.

Thích Thiếu Thương ơi Thích Thiếu Thương, thì ra mọi nỗ lực của ngươi, chỉ là một giấc mộng hão huyền. Thì ra, Cố Tích Triều đối với ngươi chẳng những không có cảm tình, mà còn thống hận tận xương tủy. Cõi lòng đau đớn, một búng máu lại phun ra, bắn lên vạt áo Cố Tích Triều, màu xanh của áo, màu đỏ của máu, tương phản đặc biệt gay gắt, hắn dời bảo kiếm gác trên cổ Cố Tích Triều, giận dữ chỉ hướng ngoài trướng: “Ngươi đi đi! Đi ngay cho ta!”

“Ta một khắc cũng không muốn ở đây!” Cố Tích Triều phất áo xoay người, nhưng rồi khựng lại.

Ngoài cửa trướng, bảy trại chủ dàn thành hình chữ nhất, Nguyễn Minh Chính đứng giữa, âm ngoan cười nói: “Cố Tích Triều, còn muốn chạy, đâu dễ như vậy!”

Mạnh Hữu Uy quát lớn: “Cố Tích Triều, ta tiễn ngươi xuống bồi tội với huynh đệ đã chết của ta.”

Sát khí như bảy cơn lốc xoáy, bài sơn đảo hải ập đến Cố Tích Triều, bảy trại chủ vung đao vung kiếm, nhất tề đâm về phía y.

“Dừng tay hết cho ta!” Thích Thiếu Thương không nén được tức giận, như dã thú gầm lên: “Để hắn đi!”

Mục Cưu Bình giậm chân, phẫn nộ nói: “Đại đương gia, cho dù chúng ta đánh không lại hắn, trong trại còn biết bao nhiêu huynh đệ, không thể để hắn đi.”

Nguyễn Minh Chính mắt hạnh trợn tròn, cũng lớn tiếng nói: “Đại đương gia, không thể để hắn đi!”

“Câm miệng, để hắn đi!”



Cũng không biết qua bao lâu, đợi khi Thích Thiếu Thương bình tĩnh lại, phát hiện mình vẫn đứng trong trướng Cố Tích Triều, nhưng bên cạnh đã không còn nửa cái bóng. Trong trướng vẫn thoang thoảng khí tức của người kia, thấp thoáng nụ cười của người kia, còn có ghế và giường, thậm chí cả bát canh nóng hổi. Từng ngỡ rằng mình đã cận kề hạnh phúc, hóa ra, hạnh phúc rốt cuộc vẫn xa xỉ không thể với tới.

Nếu có thể khiến ngươi vĩnh viễn nhớ đến ta, Tích Triều, không thể yêu, thì hận đi…

Ta thà bị ngươi hận, cũng không muốn bị ngươi quên lãng…

Cố Tích Triều hối hả rời khỏi Liên Vân đại trại, cõi lòng không sao trấn định được, loại cảm giác như bị khoét rỗng này trước nay chưa từng có, là vì cái gì, chính y cũng không rõ.

Một trận tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng gần, nháy mắt đã tới sau lưng: “Cố Tích Triều, ngươi đứng lại!”

Thì ra là Mục Cưu Bình, Cố Tích Triều cũng không quay đầu, khó hiểu hỏi: “Chuyện gì đây? Chỉ dựa vào ngươi cũng dám đến ngăn ta?”

Người sau lưng thở hồng hộc, ngữ khí nén giận: “Ta không phải đến ngăn ngươi, chỉ muốn hỏi ngươi một câu, lương tâm ngươi để đâu? Lẽ nào bị chó ăn mất rồi?”

Cố Tích Triều không giận mà cười: “Bát trại chủ chưa từng nghe qua, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình sao?”

Mục Cưu Bình hừ lạnh: “Kẻ thù? Cố Tích Triều ngươi có biết, mấy ngày ngươi bị thương, đại đương gia không hề chợp mắt trong trướng của mình, ngươi mất máu cần bồi bổ thân thể, trong trại chỉ còn lại rau khô, huynh ấy liền ra ngoài đi săn, đi nguyên ngày, cóng đến hai tay sưng phù xanh tím, ngươi không cảm kích thì thôi, cư nhiên còn muốn giết huynh ấy, ngươi nói đi, lương tâm ngươi đâu rồi?”

Người phía trước thân thể bỗng chốc cứng đờ, sau đó run run, nhưng y vẫn không hề ngoái đầu lại, bởi vì, y không muốn có người nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của mình.

Hóa ra, trong những ngày mình bị thương, người kia không hề nghỉ ngơi, khó trách mỗi sớm mở mắt, đều thấy hắn ngủ gà ngủ gật bên cạnh, hóa ra, hôm đó tay hắn sưng phù, là do đi săn nguyên ngày trong rừng lạnh đến đông cứng. Hắn toàn tâm toàn ý đối đãi mình, mình lại trăm mưu ngàn kế giết chết hắn.

Thích Thiếu Thương, ta cũng không muốn như vậy, thế nhưng, ta không có lựa chọn khác. Chúng ta đi trên hai con đường khác nhau, ta chỉ có thể phụ ngươi.

Cố Tích Triều phất tay áo, dùng thanh âm băng lãnh đáp: “Không đến phiên ngươi giáo huấn ta.” Sau đó, tiếp tục đi con đường y chọn.

Mục Cưu Bình tức giận đá tuyết dưới đất: “Đúng là cầm thú cũng không bằng.” Hắn đau lòng, đau lòng thay Thích Thiếu Thương, hắn hối hận, nhưng không biết hối hận thay ai, bởi người chịu tổn thương kia, nhất định không hối hận, Mục Cưu Bình cho dù ngu ngốc, nhưng vẫn nhìn ra được điểm này.
Bình Luận (0)
Comment