Họa Đường Xuân

Chương 24

Góc phía tây kinh thành là nơi dân chúng bình thường sinh sống. Nhà ở đây nhỏ, lại nhiều, người cũng hỗn tạp. Nguyệt Bất Do đưa Mạc Thế Di yên lặng lướt qua một loạt nóc nhà trong đêm, không đưa tới bất kì kẻ nào chú ý. Nhà của người nghèo không dùng đèn, hầu hết các gia đình trời vừa tối liền sớm lên giường ngủ, chỉ có mấy đứa nhỏ tinh lực tràn đầy vẫn nhân một chút ánh trăng mỏng manh mà chơi đùa trong sân nhà mình hoặc ngõ nhỏ.

Cũng may mà Nguyệt Bất Do có trí nhớ tốt, đến giờ vẫn không lạc đường. Rẽ sắp được chín chín tám mươi mốt ngã, Nguyệt Bất Do dừng lại, nằm sấp trên nóc nhà nào đó, nhanh tiếp theo, Mạc Thế Di ghé sát bên cạnh hắn. Nguyệt Bất Do chỉ chỉ một tiểu viện phía trước, thấp giọng nói: “Khi đưa Thành Lệ hồi cung, ta nhìn thấy có một người cũng theo dõi hắn. Ánh mắt đó không giống như dân chúng bình thường nhìn quan gia, ngươi nói có vấn đề không nào?”

“Có.”

“Lúc đó người nọ đang mua đồ ăn, ta liền đi tới cũng làm bộ mua đồ ăn, vụng trộm đuổi theo hắn. Bí đỏ chính là như thế mà có.”

“Ừ.”

“Người nọ liền vào tiểu viện phía trước kia, lúc ấy trong viện còn có nữ nhân, ta nghe được bọn họ nói chuyện, khẩu âm giống người Miêu Cương.”

Mạc Thế Di cẩn thận lên, hỏi: “Ngoài một nam một nữ vẫn còn có người khác?”

“Ta chỉ nhìn thấy hai người đó. Trời sắp sáng rồi, ta sợ đánh rắn động cỏ, đi thôi.” Nguyệt Bất Do nhỏ giọng hỏi bên tai Mạc Thế Di: “Muốn vào xem không? Ám sát Thành Lệ cũng là người Miêu đó.”

Mạc Thế Di gật đầu: “Đi xem.”

“Đi!”

Chân Nguyệt Bất Do dẫm trên mái hiên, xoay người nhảy lên một cái, dừng ở trong tiểu viện, Mạc Thế Di theo sát phía sau. Hai người ở trong sân trước cẩn thận nghe ngóng, Mạc Thế Di thận trọng đi đến trước một gian ốc, vén mành lên. Vừa định có động tác, tay hắn bị Nguyệt Bất Do dùng sức đè lại.

Một tay kéo Mạc Thế Di về, Nguyệt Bất Do đi nhón chân nói với Mạc Thế Di: “Cái mành kia có bẫy.”

Bẫy? Mạc Thế Di lập tức nhìn lại, lại không nhìn ra cái gì. Nguyệt Bất Do giật nhẹ Mạc Thế Di, chỉ lên nóc nhà bọn họ vừa bò sấp trên đó, Mạc Thế Di gật đầu, hai người lui trở về.

Võ công của Mạc Thế Di là thiên hạ đệ nhất nhưng kinh nghiệm giang hồ thì không bằng Nguyệt Bất Do. Trở lại chỗ vừa rồi, Nguyệt Bất Do nhỏ giọng nói: “Trên cái mành kia có một Ngũ độc đồ đằng, nếu mạo muội vén mành lên, nhẹ thì trúng cổ, nặng thì chết.” Hắn buồn bực, “Ta sơ ý, vừa rồi không thấy rõ, thiếu chút nữa hại ngươi.”

“Ta không sợ cổ.” Mạc Thế Di lập tức an ủi.

Trừng tiểu viện kia, Nguyệt Bất Do xoay xoay cái cổ, rồi mới nói: “Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi.”

“Không được.” Bắt lấy Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di kiên quyết không đồng ý, “Ta đi. Ta không sợ cổ.”

“Trong cơ thể ngươi có cổ không có nghĩa là ngươi sẽ không sợ cổ.” Kéo tay Mạc Thế Di ra, Nguyệt Bất Do nói: “Lúc trước ta từng lưu lạc ở Miêu Cương nhiều năm, đối với thứ này không thể nói là mười phần hiểu biết, nhưng thứ nên biết cũng đều biết, ta đi. Yên tâm.”

“Không được! Ta không thể để cho ngươi đi một mình.” Mạc Thế Di lại bắt lấy tay Nguyệt Bất Do, dùng sức.

Nhìn bàn tay của mình bị người bắt lấy, Nguyệt Bất Do cảm thấy là lạ trong lòng. Sống đã sắp năm mươi năm, ngoài nương đã sớm mất thì không có ai lo lắng cho hắn như thế. Nhìn một lúc lâu, Nguyệt Bất Do ngẩng đầu, cười rất lớn với Mạc Thế Di, chẳng qua mặt hắn bị che, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt hắn cong như trăng khuyết.

“Hảo huynh đệ, đủ nghĩa khí.”

Nghĩ nghĩ, Nguyệt Bất Do nói: “Vậy chúng ta đi về trước đã, phải chuẩn bị vài thứ. Ít nhất chúng ta có thể khẳng định ở nơi này là người Miêu, chẳng sợ không phải người Miêu cũng nhất định có liên quan tới bên đó.”

Mạc Thế Di gật đầu, chậm rãi buông tay Nguyệt Bất Do ra.

“Đi thôi, đi tìm Thành Lệ.”

“Được.”

Ghi nhớ vị trí tiểu viện, Mạc Thế Di theo Nguyệt Bất Do lại lặng lẽ ly khai. Lúc đầu là Nguyệt Bất Do dẫn đường, lúc này đổi thành Mạc Thế Di dẫn đường. So với tây thành bần cùng, những toà nhà ở bắc thành vừa lớn lại vừa hoa lệ. Đông cung thái tử Thành Lệ ở chỉ cách hoàng cung một bức tường, từ đông cung có thể không cần ra phủ mà trực tiếp tiến vào hoàng cung. Đây cũng là tượng trưng của thân phận thái tử, tượng trưng cho thái tử cách hoàng quyền chỉ có một bước.

Nguyệt Bất Do rất muốn tham quan hoàng cung, nhất là ngự thiện phòng trong hoàng cung, nhưng mà đêm nay khẳng định là không có thời gian. Rất có hưng trí theo Mạc Thế Di vào đông cung, Nguyệt Bất Do cảm khái trong lòng, không hổ là nơi ở của thái tử, so với sơn động hắn ở xa hoa hơn nhiều.

Dễ dàng tránh đi thị vệ trong phủ thái tử trong, Mạc Thế Di đẩy ra một song cửa, mang Nguyệt Bất Do lẻn vào. Tự giác đóng cửa sổ, Nguyệt Bất Do vừa mới xoay người thì nghe thấy một người nói: “Các ngươi sao muộn như thế mới tới vậy?”

“Oa!” Thấp giọng kêu một tiếng, Nguyệt Bất Do trực tiếp nhảy xoay người, còn chưa thấy rõ người nói chuyện là ai, hắn liền kéo khăn che mặt xuống bất mãn nói: “Dọa người sẽ hù chết người đấy biết không?”

Có người so với hắn còn bất mãn hơn: “Không phải ngươi tự xưng là thiên hạ đệ nhị sao, còn không nghe được bản cung ở trong này?” Một người đứng lên khỏi tháp, tóc rối tung, chỉ mặc áo trong, từ vẻ mặt của hắn có thể thấy được hắn đã đợi rất lâu.

“Ta còn nghĩ rằng ngươi đã ngủ rồi. Với lại, ta nào biết căn phòng này chính là chỗ ngươi ở chứ.” Nguyệt Bất Do đi đến bàn trà, trước tiên bưng ấm trà lên. Trong ấm trà có nước, khát nước, hắn ngửa miệng lên tu.

Thành Lệ lại hỏi một người khác: “Sao muộn như thế mới lại đây?” Lúc này hắn mới thấy rõ đối phương không mang mặt nạ, hai mắt hắn lóe lóe, nhưng không nói cái gì.

Mạc Thế Di giải thích: “Ban ngày sau khi đưa ngươi tiến cung Bất Do phát hiện một kẻ khả nghi, chúng ta mới từ bên đó tới đây.”

“Bất Do?” Thành Lệ nhíu mi, “Chỉ mới một ngày không gặp, quan hệ của hai ngươi tiến triển nhanh thật đấy.”

Mạc Thế Di không lên tiếng, người lần đầu tiên nghe được Mạc Thế Di kêu hắn là “Bất Do” cũng ngây ngẩn. Hắn buông ấm trà đi đến trước mặt Mạc Thế Di, không xác định hỏi: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

“Bất Do. Sao vậy, không được?” Mạc Thế Di hỏi rất bình thản, giống như chuyện này không cần trải qua sự đồng ý của ai hết.

Nguyệt Bất Do gẩy gẩy da đầu có chút ngứa: “Không sao. Nhưng ngoài nương ta ra không có người nào từng gọi ta như thế. Bọn họ đều trực tiếp gọi ta Nguyệt Bất Do, nếu không chính là họ Nguyệt!” Phía sau còn nhấn mạnh, có thể nghĩ được người gọi hắn lúc ấy đang có tâm tình gì.

Mạc Thế Di thản nhiên nói: “Ngươi nói chúng ta là hảo huynh đệ, nếu là hảo huynh đệ, ta đây gọi ngươi Bất Do thì có gì ngại.”

Mặt Nguyệt Bất Do lập tức nở hoa, lúc trước đều là hắn nói, hiện tại Mạc Thế Di cũng đồng ý bọn họ là hảo huynh đệ, Nguyệt Bất Do còn quản cái gì do với Bất Do, lập tức nói: “Không ngại không ngại, hảo huynh đệ nha, ngươi muốn gọi ta thế nào cũng được, gọi ta họ Nguyệt cũng xong. Ha ha ha, ta cũng có hảo huynh đệ .”

Chưa từng có “hảo huynh đệ”, Nguyệt Bất Do thật cao hứng, thật cao hứng, cao hứng chưa từng thấy.

“Ồ, vậy bản cung có nên nói tiếng chúc mừng không nhỉ?” Lời Thành Lệ lời nói nghe thế nào cũng có chút không vui. Trước hôm nay, ba người bọn họ còn nói nói cười cười, hiện tại hắn lại cảm giác mình bị bỏ qua một bên.

Nguyệt Bất Do đại bất kính đi đến bên thái tử, ngồi trên tháp của thái tử, còn cởi giầy, vắt chân lên, cũng vỗ vỗ bên cạnh bảo Mạc Thế Di đang đứng cũng đến ngồi.

Không tiếng động thở dài, Mạc Thế Di đi tới ngồi một bên khác của Thành Lệ, cũng tháo khăn che mặt xuống. Dọc theo đường đi lần này, quan hệ của y và Thành Lệ cũng khác với lúc trước.

Thành Lệ cũng ngồi xuống, có chút bực mình. Hai huynh đệ ngồi cùng nhau, tâm tình so với một ngày trước hoàn toàn bất đồng. Giờ phút này, Thành Lệ cảm thấy phiền mà không biết do đâu, cái gì cũng phiền. Nguyệt Bất Do liên tục nhìn hắn, lại một lần nữa hỏi: “Có muốn ta giết hết bọn họ giúp ngươi không?”

Đến trắng mắt cũng lười cho hắn, Thành Lệ thở hắt ra, làm mình tỉnh táo lại, rồi mới hỏi: “Vừa rồi các ngươi nói phát hiện kẻ khả nghi, là chuyện gì vậy?”

Mạc Thế Di trả lời: “Khi Bất Do đưa ngươi về phát hiện có người theo dõi ngươi, hắn theo dõi người nọ, nghe được khẩu âm người nọ là khẩu âm Miêu Cương.”

“Miêu Cương? !” Thành Lệ kinh hãi.

Mạc Thế Di gật đầu, tiếp theo nói: “Bất Do theo người nọ đi tới chỗ ở của hắn, chúng ta đến chậm chính là bởi đến chỗ đó. Nhưng chỗ ở của hắn có mờ ám, chúng ta định đêm mai lại đi.”

“Cái gì mờ ám?”

“Bất Do nói cửa của chúng có Ngũ độc đồ đằng, mạo muội xông vào sẽ trúng độc hoặc chết.”

Thành Lệ vừa nghe liền trầm mặt: “Là người nào mà lại bày ra thứ đó?”

“Cho nên mới phải đến xem.” Người trả lời là Nguyệt Bất Do.

Hắn nhìn sắc mặt Thành Lệ, hỏi: “Ngươi có chỗ nào không thoải mái không? Nếu đối phương thật là đến vì ngươi, ngươi cần phải cẩn thận đối phó.”

Thành Lệ che ngực, qua một lát, hắn nói: “Cũng không biết có phải do bệnh tim không, dù sao cứ một lúc ngực sẽ không thoải mái. Lúc trước đi Giang Nam cũng là bởi vì bị bệnh hơn nửa năm, muốn tìm nơi giải sầu, hít thở không khí.”

“Ngươi thì sao, có không thoải mái chỗ nào không?” Nguyệt Bất Do hỏi Mạc Thế Di, hai huynh đệ này chính là “Một sợi dây châu chấu” mà.

Một sợi dây châu chấu: ý chỉ mạng sống có liên hệ, cùng sống hoặc cùng chết.

Mạc Thế Di lắc đầu: “Không có cảm giác gì đặc biệt. Ta không sao.”

Nguyệt Bất Do sờ cằm, nghĩ nghĩ, hắn nói với Thành Lệ: “Ngoài những thứ đặc biệt ác độc, ví dụ như loại của ngươi, các cổ độc bình thường đều sợ hùng hoàng. Từ giờ trở đi, lúc nào ngươi cũng phải mang hùng hoàng, đầu giường cũng treo lên.”

Thành Lệ lập tức gật đầu, trong chuyện này hắn rất tín nhiệm Nguyệt Bất Do. Mạc Thế Di nói: “Chúng ta sẽ ở lại kinh thành mấy ngày, giúp ngươi tìm kẻ khả nghi, tự ngươi cũng phải cẩn thận.”

“Bản cung sẽ chú ý.”

Có người không bằng lòng: “Cái gì bản cung mới chả không bản cung, là huynh đệ thì nói hẳn hoi coi.”

Thành Lệ trừng mắt nhìn tên kia một cái: “Chẳng lẽ sau khi ta đăng cơ ở trước mặt ngươi cũng phải ‘Ta ta ta’?”

“Cái đó chờ ngươi đăng cơ rồi nói sau.” Nguyệt Bất Do hoàn toàn không nhìn đến thân phận tôn quý của Thành Lệ, vỗ vỗ hắn: “Quay ra đây, ta muốn làm vài thứ trên người ngươi.”

“Làm cái gì?” Hỏi thì hỏi, Thành Lệ vẫn quay người lại.

“Mạc Thế Di, lấy cho ta một chén trà, đổ nửa chén nước.” Chỉ huy Mạc Thế Di làm việc, Nguyệt Bất Do xắn tay áo lên, rút kiếm bên hông mình ra, cũng nói: “Cởi áo ra.”

“Ngươi muốn làm gì?” Thành Lệ cởi bỏ đai lưng, Mạc Thế Di đi lấy chén trà nháy mắt quay đầu lại.

“Để ngừa vạn nhất. Nói ngươi cũng không hiểu, nghe ta là được.” Không cần giải thích, Nguyệt Bất Do cũng lười giải thích. Thái tử đã ngủ, trong phòng tự nhiên không thể thắp nến. Cũng may Nguyệt Bất Do vẫn nhìn rõ.

Mạc Thế Di lấy nước đến, Nguyệt Bất Do một kiếm cắt ngón tay mình, Thành Lệ và Mạc Thế Di nhăn mặt, hắn bôi máu lên mi tâm Thành Lệ, miệng lẩm bẩm. Sau đó hắn bôi dịch máu hoà nước lên cổ, ngực, bụng Thành Lệ. Cuối cùng, hắn đặt ngón tay dính máu lên khối gồ trên ngực Thành Lệ. Việc làm người ta sởn tóc gáy đã xảy ra, khối gồ lên kia tự nhiên mấp máy, một tay Mạc Thế Di ôm ngực mình, cảm thấy tức ngực.

Nhưng cho dù là Mạc Thế Di hay Thành Lệ cũng đều không hỏi Nguyệt Bất Do đang làm gì, hai người gắt gao mím môi nhìn hắn. Thứ gì đó mấp máy hút toàn bộ máu Nguyệt Bất Do chảy ra vào. Qua một lúc lâu, Nguyệt Bất Do lấy chén trà trong tay Mạc Thế Di, uống một ngụm trà, tiếp theo phù một tiếng, phun toàn bộ lên ngực Thành Lệ.

Chà xát miệng, Nguyệt Bất Do thở hổn hển một hơi: “Xong.”

“Ngươi đang làm cái gì?” Thành Lệ lấy một chiếc khăn ra, cả người đầy nước, cũng không biết có thể lau đi hay không.

“Lau đi, xong rồi.” Nguyệt Bất Do giải thích: “Đây là lúc trước ta học trộm của một cổ độc sư ở Miêu Cương, chỉ dùng để phá cổ. Nếu có người muốn dùng cổ hại ngươi, ngươi khó lòng mà phòng bị. Trong cơ thể ngươi có cường cổ, biện pháp này chính là một khi có ác cổ khác thương tổn ngươi, cường cổ này trong cơ thể ngươi sẽ ăn luôn ác cổ, để ngươi miễn bị cổ độc gây thương tích. Hiểu không?”

Thành Lệ kinh ngạc nhìn khuôn mặt non choẹt của Nguyệt Bất Do, nhất thời nói không nên lời. Mạc Thế Di thì lập tức hỏi: “Có thể gây tổn thương cho ngươi không?”

“Sẽ không, chỉ là mất chút máu, ta mới không làm vụ làm ăn nào lỗ vốn đâu.” Nguyệt Bất Do ngậm đầu ngón tay để cầm máu.

Giọng Thành Lệ hơi tắc lại, hỏi: “Ngươi muốn làm ăn gì với bản cung? Hả?”

“Một trăm lượng bạc.” Nguyệt Bất Do ngậm đầu ngón tay lẩm bẩm, đưa tay ra.

“Có thể cứu bản cung là vinh hạnh của ngươi, ngươi còn dám đòi tiền với bản cung.” Thành Lệ tát một cái lên tay Nguyệt Bất Do, nở nụ cười.

“Thái tử mà còn keo kiệt như thế.” Bất mãn thu tay, Nguyệt Bất Do đứng lên: “Ngươi nghỉ đi, chúng ta cũng muốn trở về nghỉ. Nhớ kĩ đi kiếm hùng hoàng.”

“Sẽ không quên.” Thành Lệ rất không muốn bọn họ đi, nhưng không được.

Cùng Mạc Thế Di đi đến bên giường, Nguyệt Bất Do lại quay đầu: “Ta nói, thủ vệ của chỗ ngươi cũng thật không ra sao, chúng ta muốn vào liền vào được, ngươi phải cẩn thận đó.”

Thành Lệ khó thở: “Đó là ta bảo bọn họ lui xuống, bằng không làm sao các ngươi vào được.”

“Vậy sao. Nhưng mà vẫn phải cẩn thận một chút.” Hảo tâm nhắc nhở, Nguyệt Bất Do đi mở cửa. Tay đụng tới cửa sổ, hắn lại quay đầu: “Khó được đến kinh thành một chuyến, ta muốn đi thăm hỏi mấy huynh đệ của ngươi một chút, kiếm cho ta tấm bản đồ, đêm mai ta tới lấy.”

Trong nụ cười của Thành Lệ là cảm kích: “Được. Mau trở về nghỉ đi.”

“Chúng ta đi đây.” Nguyệt Bất Do mở cửa ra. Mạc Thế Di gật đầu với Thành Lệ, cùng Nguyệt Bất Do rời đi. Thành Lệ nhìn hai người biến mất, chậm rãi đóng cửa, trong lòng nặng nề. Không phải thống khổ trầm trọng, mà là…… Cười một tiếng, Thành Lệ mang mùi máu tươi nhàn nhạt lên giường, đêm nay, không biết hắn có thể ngủ được không.

Hai người trên đường không hề dừng lại, trực tiếp trở về khách điếm. Vào phòng, Nguyệt Bất Do liền thắp sáng đèn. Cả đêm đều là tối lửa tắt đèn, mắt không thoải mái. Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, Nguyệt Bất Do thoải mái lăn ra giường, mệt thật. Một người nắm lấy tay hắn, nhìn đầu ngón tay bị thương của hắn.

Mặc đối phương nhìn, Nguyệt Bất Do phát ra cảm khái: “Ngươi và Thành Lệ, thật là ai cũng không thể hạnh phúc hơn ai. Nếu ta là các ngươi, hoặc là ta giết mọi người xa chạy cao bay, hoặc là ta tự sát. Dù sao ta cũng tuyệt đối sống không nổi.”

Vết đao trên ngón tay Nguyệt Bất Do khá sâu, còn đang chảy máu. Mạc Thế Di kéo xuống một góc áo trong băng bó cho Nguyệt Bất Do, rồi mới nằm xuống bên cạnh hắn.

Nguyệt Bất Do nhìn ngón tay mình, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh: “Cảm ơn. Ngươi là người đầu tiên ngoài nương băng bó miệng vết thương cho ta đấy.”

“Nương ngươi đâu?” Mạc Thế Di cũng nhìn Nguyệt Bất Do.

Nguyệt Bất Do thở dài: “Chết, sớm chết. Trước đây sức khoẻ ta không tốt, làm bà nhọc lòng không ít. Cha ta bởi vì sức khoẻ ta không tốt nên cũng không đối tốt với nương ta, bà sớm chết coi như là giải thoát.”

“Cha ngươi đâu?” Mạc Thế Di giúp Nguyệt Bất Do cởi khăn che mặt trên cổ hắn xuống.

Nguyệt Bất Do bĩu môi: “Ai biết. Sau khi ta rời nhà thì cũng không trở về nữa, cũng không muốn quan tâm ông ta chết sống thế nào. Có lẽ chết, có lẽ còn sống đi, dù sao ta cũng không nhìn thấy.”

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh không có nửa điểm thương cảm kia, sự thông cảm Mạc Thế Di vừa mới sinh ra cũng biến mất. Nguyệt Bất Do không phải loại người cần người khác thương hại, cũng không thích như vậy.

“Bình thường ngươi ở trong núi?” Mạc Thế Di nghe từ Thành Lệ không ít chuyện của Nguyệt Bất Do, mà y lại muốn biết càng nhiều.

Chưa từng có người bình thường nào bình tĩnh trò chuyện với hắn như thế, Nguyệt Bất Do đột nhiên không thấy mệt nhọc nữa. Hắn nghiêng người rất có hưng trí nói: “Khi ta luyện công đều ở trong núi. Nơi đó thanh tĩnh, người khác cũng không tìm thấy ta.”

“Người tìm ngươi rất nhiều?” Nên nói là “bắt” thì đúng hơn.

Nguyệt Bất Do khoát tay: “Đó là bọn họ quá nhỏ mọn. Không phải là ta đã đánh thắng bọn họ sao. Hơn nữa, võ công chính là để người học, ta chịu học võ công của bọn họ cho thấy võ công của bọn họ rất được, đáng giá ta học, bọn họ nên cao hứng mới đúng. Nhưng những người đó lại bụng dạ hẹp hòi, chẳng hề phóng khoáng, giấu giấu diếm diếm. Nói cái gì ‘không phải người bổn môn thì không thể truyền thụ’, rõ ràng sợ người khác học được lợi hại hơn họ. Hừ, bọn họ không cho ta học, ta tự học.”

“Có người nào bắt được ngươi chưa?” Mạc Thế Di không quan tâm Nguyệt Bất Do có học trộm võ công hay không, chỉ để ý chuyện này.

Nguyệt Bất Do lập tức tự đắc nói: “Đương nhiên không có. Khinh công của ta tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất, người có thể đuổi được ta chỉ sợ còn chưa đầu thai đâu.”

Điểm ấy Mạc Thế Di thừa nhận, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trong mắt Mạc Thế Di không có nửa điểm khinh thường, Nguyệt Bất Do thật cao hứng. Hắn không hy vọng Mạc Thế Di chán ghét hắn, không thể nói rõ là vì cái gì, dù sao chính là không hy vọng.

“Mạc Thế Di, ngươi có thể cho ta học kiếm pháp của ngươi không?”

“Tùy tiện ngươi.”

“Thật sự?!”

Nguyệt Bất Do ngồi dậy. Mạc Thế Di thản nhiên nói: “Ngươi muốn học thì học. Ta có thể dạy ngươi.”

“Ha ha, không hổ là người Nguyệt Bất Do ta coi trọng.” Người nào đó không hề phát giác nghĩa khác trong lời nói của mình chút nào, cao hứng vỗ vai Mạc Thế Di, cười nói: “Còn nửa bình rượu đó, cạn đi !”

Mạc Thế Di liều mình bồi quân tử, xuống giường.

Hai người uống cạn nửa vò rượu kia, hơi say nên lần đầu tiên Nguyệt Bất Do chủ động rửa mặt rửa chân, súc miệng. Nằm ở trên giường, Nguyệt Bất Do nằm sát bên cạnh Mạc Thế Di, nói: “Bây giờ ta không học, chờ ta đánh thắng ngươi rồi học.”

“Vì sao phải đợi đánh thắng ta?” Buông màn trên giường, Mạc Thế Di để mặc Nguyệt Bất Do nằm sát bên y.

Đã sắp ngủ, Nguyệt Bất Do nhắm mắt lẩm bẩm: “Đánh thắng ngươi, sống cũng sẽ không còn ý nghĩa. Không học võ cùng với ngươi, không lẽ ta đây lại phải đi nhảy vực? Dù sao cũng phải kiếm cho mình chút việc để làm chứ.”

“‘Lại’ nhảy vực?” Mắt Mạc Thế Di nháy mắt trợn to, tim nhảy rộn.

“Ta ngủ……” Không biết là không muốn trả lời hay là thật sự mệt nhọc, Nguyệt Bất Do không nói, hô hấp rất nhanh vững vàng. Nhìn gương mặt đang ngủ của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di cũng không hề buồn ngủ, chỉ cảm thấy khiếp sợ.

Vì sao là “lại nhảy vực”?

Nâng lên một bàn tay, cách khoảng không sờ lên mặt Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di không thể nào tin rằng khuôn mặt này đã gần năm mươi. Nghĩ đến Nguyệt Bất Do nói hắn biết dịch dung, tay Mạc Thế Di xuyên qua không gian, sờ lên mặt Nguyệt Bất Do. Trong một thoáng khi bàn tay đụng tới, Mạc Thế Di đã quên hô hấp, chỉ có trái tim đang đập với tốc độ kịch liệt kinh hoàng hơn bất cứ lúc nào trong dĩ vãng, y làm sao vậy?

Gương mặt theo Thành Lệ nói rất giống mặt của “mình”, không giống như là dịch dung. Người này cũng sẽ không dùng gương mặt dịch dung để lừa gạt y. Người này nhiều nhất chỉ là mấy tháng không rửa mặt, biến mình thành một tên ăn mày thôi.

Đầu có chút choáng, không biết là vì sao. Sờ soạng trên mặt Nguyệt Bất Do rất lâu rồi Mạc Thế Di mới thu tay. Rõ ràng là muốn xem Nguyệt Bất Do có dịch dung không, nhưng thu tay rồi y mới giật mình thấy vừa rồi hình như mình cũng không tìm dấu vết dịch dung, y…… Nhìn bàn tay mình, Mạc Thế Di hoang mang .

Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do…… Một người trong sáng giòn giã lại tràn ngập bí ẩn. Trong cuộc đời gần ba mươi ba năm của y, tâm tình y vì người này xuất hiện mà đã có sự thay đổi, ngay cả chính y cũng không thể giải thích sự thay đổi này. Y muốn “bắt lấy” Nguyệt Bất Do, cũng không biết sao lại muốn vậy.

Mà Thành Lệ…… có khi nào cũng giống y, muốn “bắt lấy” Nguyệt Bất Do không?

Đêm nay, Mạc Thế Di mất ngủ.
Bình Luận (0)
Comment