Họa Đường Xuân

Chương 26

Trốn ở sau một toà núi giả, Nguyệt Bất Do xem xét bốn phía, nhỏ giọng nói với người phía sau: “Ngươi chắc chắn nơi này là nhà hoàng tử? Sao đến một người cũng không có? Ngươi nhìn bên Thành Lệ mà xem, rõ ràng có nhân khí hơn bên này.”

Cao hơn Nguyệt Bất Do rất nhiều, Mạc Thế Di khom người, nói bên tai Nguyệt Bất Do: “Thành An bởi vì Thành Lệ mất tích nên bị hoàng thượng hạ chỉ giam lỏng trong phủ, người trong phủ gần như đều bị đuổi ra ngoài cho nên mới tiêu điều như thế.”

Hơi thở của Mạc Thế Di phun vào lỗ tai Nguyệt Bất Do, có chút ngứa. Nhưng hắn cũng không tránh đi. Hắn rất thích dựa gần Mạc Thế Di như thế, nhất là sau này lại Mạc Thế Di nguyện ý “nương tựa” hắn, hắn càng cảm thấy hắn và Mạc Thế Di trở nên thân mật hơn rất nhiều, sự thân mật này hắn chưa từng cảm nhận được, làm hắn có chút say mê .

Chà xát vành tai ngưa ngứa, Nguyệt Bất Do hỏi: “Như thế nghĩa là Thành Lệ mất tích có liên quan tới nhị hoàng tử này?”

“Không biết. Hoàng gia thực sự phức tạp, dân chúng phổ thông như chúng ta khó có thể lý giải hệ luỵ trong đó.” Mạc Thế Di không lùi lại, bởi vì Nguyệt Bất Do không định tránh né y. Không thể lý giải tâm tình của mình, nhưng y cũng rất thích sự thân cận của hai người lúc này, niềm vui từ lúc Nguyệt Bất Do nói “thích y” vẫn không hề biến mất.

“Thật sự là phiền toái.” Nguyệt Bất Do thoáng quay đầu, mặt gần như dán vào Mạc Thế Di. Hắn rất hoan hỉ cười, hiếu kì hỏi: “Ai, Mạc Thế Di, ngươi có lúc nào hâm mộ Thành Lệ có thể làm hoàng thượng không?”

Mạc Thế Di lập tức nói: “Đó là lựa chọn của Thành Lệ, không phải của ta.”

“Ha ha, không hổ là người ta nhìn trúng, suy nghĩ cũng giống ta.” Vẫn không phát hiện mình nói sai, Nguyệt Bất Do đi tới: “Vậy chúng ta tới nhìn một chút, nếu nơi này không có cái gì dị thường thì chúng ta tới phủ ngũ hoàng tử kia.”

Mạc Thế Di cũng không sửa sai trong lời nói của Nguyệt Bất Do, nghĩ nghĩ, nói: “Trước hết đừng đi phủ Thành Khiêm. Thành Thông mất tích hơn nửa năm, hắn không ở trong phủ, vừa lúc chúng ta có thể vào phủ truy cứu kết quả.”

Mắt Nguyệt Bất Do sáng rực, thấp giọng hỏi: “Ý ngươi là chúng ta vào cửa nhà trống?”

“Ừ.”

“Được, ta thích. Vừa lúc nhìn xem có của cải gì không.”

Nguyệt Bất Do ngứa tay. Mạc Thế Di gật đầu, lúc này đối mặt với sự say mê của Nguyệt Bất Do, y cũng không cảm thấy có gì không tốt .

Hai người lại ngồi thủ nửa canh giờ, vẫn không phát hiện bất cứ chỗ dị thường nào. Bên ngoài phủ Thành An có rất nhiều quan binh canh gác, kể cả Thành An thực sự muốn làm gì thì cũng không có động tác. Hai người lại lặng lẽ ly khai như lúc vừa đến.

Không hề dừng lại, hai người đến thẳng phủ đệ của tứ hoàng tử Thành Thông. Tứ hoàng tử bị Hoàng thượng vắng vẻ, phủ đệ rất chênh lệch, cũng không lớn, còn không lớn bằng một phần ba Đông cung, trong phủ cũng không có tôi tớ gì. Hai người căn cứ vào bản đồ Thành Lệ cung cấp, rất dễ dàng tìm được phòng ngủ của Thành Thông. Ở bên ngoài nghe ngóng một chút, trong phòng không người, hai người mở cửa phòng ngủ, nhảy vào.

Tìm được ngọn đèn, Mạc Thế Di châm. Đợi sau khi mắt quen với ánh sáng, y giơ ngọn đèn lên nhìn khắp nơi, Nguyệt Bất Do đã bắt đầu đi tìm bạc .

“Không hổ là hoàng tử không được sủng, thật là nghèo.” Nguyệt Bất Do rất có kinh nghiệm lắc đầu, “Còn không bằng cả chỗ ở của nha hoàn nhà người giàu có mà ta từng đi qua.”

“Ngươi từng vào phòng nữ nhân lúc nửa đêm?” Thanh âm Mạc Thế Di có chút lạnh.

Không nhận ra Mạc Thế Di mất hứng, Nguyệt Bất Do không chút nghĩ ngợi nói: “Sau khi ta đi vào mới biết là chỗ nữ nhân ở, ta liền vội đi ra luôn. Hảo hán như ta làm tặc thì cũng phải trộm của người nên trộm chứ. Cũng đâu thể đi trộm đồ của nữ nhân.” Ánh mắt Mạc Thế Di lập tức khôi phục sự bình tĩnh vốn có.

Trong phòng ngoài một cái giường, một cái thư trác thì thật sự có thể nói là khó coi. Gần như đã lật qua lật lại toàn bộ phòng ở, một tay Nguyệt Bất Do xoa eo, phồng miệng. Thật nghèo! Tốt xấu gì cũng là hoàng tử, vậy mà trong phòng ngủ đến một lượng bạc cũng không có. Cứ cho là hắn đem toàn bộ bạc đi, vậy một đồng tiền hay một thứ trang sức bán ra tiền cũng phải có chứ. Tròng mắt xoay chuyển, Nguyệt Bất Do ngẩng đầu lên, có vài người vẫn thích giấu mấy thứ đồ đáng giá trên xà nhà.

“Mạc Thế Di!”

Nếu không ngửa đầu thì không sao, vừa ngửa đầu thì Nguyệt Bất Do liền biến sắc. Thấp giọng kêu một tiếng, hắn nhảy vụt một cái lên xà nhà, rượu hùng hoàng và chưởng phong cùng tung ra.

Mạc Thế Di từng bước đi tới phía dưới Nguyệt Bất Do, có cái gì đó rớt xuống, y nghiêng người tránh ra. Lạch cạch hai tiếng, hai thứ màu đỏ gì đó rơi xuống bên chân Mạc Thế Di. Y tập trung nhìn vào, không ngờ lại là một con rết bị chém thành hai nửa!

Con rết chưa chết, hai nửa thân thể thống khổ vặn vẹo trên mặt đất, chuyện làm người ta sởn tóc gáy là trong cơ thể con rết lại chảy ra chất lỏng đen tuyền. Nguyệt Bất Do nhanh chóng nhảy xuống khỏi xà nhà, đổ ngay bình rượu hùng hoàng hắn luôn mang bên người vào con rết đang vặn vẹo. Rết kịch liệt chống cự một lát rồi bất động, cũng chỉ trong nháy mắt, thân thể rết liền biến mất trong rượu hùng hoàng, còn toát ra khói trắng nhè nhẹ.

Che mũi mình và Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do đẩy Mạc Thế Di lùi ra sau hai bước. Đợi làn khói trắng kia tan đi, hắn mới buông tay.

“Có thể bị chưởng phong của ta chặt đứt, đây là cổ cấp thấp nhất.” Sắc mặt Nguyệt Bất Do cực kì nghiêm túc, “Là cổ giữ nhà của người Miêu, chuyên môn để đối phó với người Trung Nguyên không hiểu về cổ.”

Mạc Thế Di ngửa đầu nhìn xà nhà, hỏi: “Còn có thể có cổ khác không?”

Nguyệt Bất Do nhíu mi nói: “Không có cổ trông cửa, cái khác thì khó nói. Nếu muốn phòng bị cao thủ hiểu về cổ, bọn chúng sẽ không dùng loại cổ này để canh cửa. Ừm, xem ra bọn chúng rất tự tin, cho rằng không có cao nhân hiểu cổ tới nơi này điều tra.” Nghĩ nghĩ, Nguyệt Bất Do nhìn về phía Mạc Thế Di nói: “Tứ hoàng tử này mất tích hơn nửa năm, hoặc là đã bị người làm hại, hoặc là chính hắn cấu kết với người Miêu. Thả cổ giữ nhà trong phòng chứng tỏ trong phòng nhất định có cái gì đó cần coi chừng, chúng ta cẩn thận tìm xem.”

“Được.”

Nguyệt Bất Do đổ một chút rượu hùng hoàng trong bình ra bôi lên cổ và sau tai Mạc Thế Di. Hai người chia nhau tìm kiếm trong phòng.

Tìm hồi lâu cũng không thấy manh mối gì, Nguyệt Bất Do lại ngửa đầu nhìn xà nhà, sau đó nhảy lên. Mạc Thế Di ở phía dưới nhìn hắn, Nguyệt Bất Do qua lại trên xà nhà vài vòng, rồi mới vẫy tay với Mạc Thế Di. Mạc Thế Di cũng nhảy lên.

“Có chủy thủ không?”

Mạc Thế Di rút một thanh chuỷ thủ từ cổ chân ra đưa cho Nguyệt Bất Do.

Nguyệt Bất Do dùng mũi chân nhẹ nhàng đá một chỗ của xà nhà, đổ rượu hùng hoàng còn lại trong bình vào chỗ đó. Dị biến xảy ra, từ trong thanh xà nhà dày khoảng một tấc bỗng phát ra âm thanh đáng sợ giống như côn trùng đang cắn. Nguyệt Bất Do kéo tay Mạc Thế Di lui sang một bên, mắt nhìn chằm chằm chỗ kia. Mạc Thế Di cúi đầu nhìn tay hai người nắm lấy nhau, tay cũng nắm chặt lại.

Tiếng côn trùng cắn giằng co khoảng một nén nhang rồi im lặng. Nguyệt Bất Do buông tay Mạc Thế Di ra, ý bảo y đứng tại chỗ. Hắn tiến lên ngồi xổm xuống, dùng chủy thủ chọc chọc chỗ quỷ dị kia. Xà nhà bằng gỗ rất dễ dàng bị Nguyệt Bất Do chọc thủng, bên trong xuất hiện rất nhiều xác côn trùng, Nguyệt Bất Do không hề kinh sợ lôi đống xác ra, rồi hắn ngây người.

Chớp chớp mắt, Nguyệt Bất Do đột nhiên kêu lên một tiếng quái dị: “Mạc Thế Di!”

Mạc Thế Di vội vàng tiến lên, sau khi thấy rõ trong xà nhà có cái gì, y cũng ngây người.

“Ha ha…… Ha ha ha ha…… Phát tài, chúng ta phát tài ……” Động tác trên tay Nguyệt Bất Do nhanh hơn, vụn gỗ, xác côn trùng càng không ngừng rơi xuống. Đào bới xà ngang suốt ba căn phòng, Nguyệt Bất Do mới ngừng lại được. Hắn xoay người ôm cổ Mạc Thế Di, mừng rỡ thoải mái.

“Ha ha ha, phát tài, Mạc Thế Di, chúng ta phát tài, ha ha ha……”

“Suỵt……” Che miệng Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di dùng một tay ôm eo Nguyệt Bất Do. Tiếng cười của Nguyệt Bất Do im bặt, ngốc nghếch ngửa đầu nhìn người đang ôm mình, sao tự nhiên tim lại đập nhanh hơn?

Mạc Thế Di không lấy tay đang ôm Nguyệt Bất Do ra, cứ như vậy cúi đầu nhìn người đang ngửa lên nhìn mình, tim, sao lại đập nhanh như thế?

Hai người cứ như vậy ngây ngốc nhìn đối phương, ôm đối phương. Dường như đều có thể nghe thấy tiếng tim đối phương đập kịch liệt. Trong mắt hai người là nghi hoặc giống nhau. Trì độn rút bàn tay đang chủ động ôm lấy đối phương của mình ra, Nguyệt Bất Do kéo tay Mạc Thế Di xuống, phóng thấp giọng nói: “Mạc Thế Di, chúng ta phát tài.”

Có chút gian nan rút bàn tay đang đặt trên lưng Nguyệt Bất Do về, Mạc Thế Di gật gật đầu: “Ta thấy rồi.”

Hai mắt Nguyệt Bất Do biến thành trăng rằm, thấp giọng cười như điên: “Ha ha ha, cũng may ta nghe lời đến bên này trước, bằng không chúng ta sẽ bỏ lỡ đống tiền này mất!”

Mạc Thế Di liếc mắt nhìn vàng bạc châu báu giấu trong xà nhà, coi như bình tĩnh nói: “Thành Thông chẳng qua là một hoàng tử không được sủng, hắn lấy từ đâu nhiều tiền tài như thế?”

“Mặc xác hắn, dù sao chỗ vàng bạc châu báu này hôm nay thuộc về chúng ta.” Nguyệt Bất Do nói xong bắt đầu cởi y phục, muốn đem tất cả bảo bối đi.

Không ngăn cản Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di đứng đó suy nghĩ sâu xa. Chỉ chốc lát sau, hắn nghe tiếng một người nói: “Nhưng ngươi đừng nói cho Thành Lệ đấy. Chút bảo bối này chỉ vừa cho hai chúng ta chia, thêm hắn nữa sẽ không đủ. Dù sao hắn cũng là thái tử, không thiếu tiền.”

Trong mắt Mạc Thế Di chợt lóe lên một tia tình cảm không nói rõ, dù sao cũng là cao hứng. Không phê bình Nguyệt Bất Do tham tiền, Mạc Thế Di nói: “Như vậy cũng tốt. Mặc kệ Thành Thông có chết hay không, chúng ta cũng phải bức ra tất cả âm mưu phía sau. Cứ để chúng biết của cải trong phòng Thành Thông bị người đánh cắp đi.”

“Mạc Thế Di, cởi xiêm y của ngươi ra, của ta không đủ để gói hết.”

Mạc Thế Di lập tức cởi áo đưa cho Nguyệt Bất Do, cũng ôm một bọc to đầy của cải lại.

Bọc đầy ba bao, Nguyệt Bất Do lại tiếp tục cởi áo trong. Tóm lại, hắn rất tham tiền, một viên trân châu cũng không để lại cho Thành Thông. Ba thanh xà nhà đầy vàng bạc châu báu giờ chỉ còn lại cái vỏ gỗ trống không. Trên đường về khách điếm, Nguyệt Bất Do rất buồn bực hỏi: “Thành Thông khi đi ngủ buổi tối sẽ không sợ xà nhà bị đống của cải đó làm sụp rồi đè chết hắn sao?”

Mạc Thế Di trả lời: “Có lẽ là sau khi hắn mất tích mới bỏ vào.”

“Vậy à.” Nguyệt Bất Do gật đầu, cũng không phải không có khả năng này.

“Mạc Thế Di, ngày mai chúng ta đến tửu lâu tốt nhất kinh thành ăn một bữa no đủ đi, ta mời. Ta sẽ dịch dung cho ngươi.”

“Được.”

“Ha ha, a a a, phát tài rồi, phát tài rồi.”

Nếu không phải đang ôm một đống bảo bối, Nguyệt Bất Do tuyệt đối xoay người nhảy một điệu ương ca*.

*Ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch.

Đêm nay coi như có thu hoạch rất phong phú, hai người cũng không tới phủ ngũ hoàng tử nữa. Trở lại khách sạn, Nguyệt Bất Do nhìn ba bao bảo bối kia lại có chút phát sầu.

“Ngươi nói chúng ta nên để chỗ vàng bạc châu báu này ở đâu cho tốt? Cũng không thể luôn mang trên người được?” Nhiều tiền cũng sẽ phiền não nha.

Mạc Thế Di nói: “Đợi trời sáng ta sẽ đi mua chiếc xe ngựa, trước hết chúng ta ra khỏi thành mang mấy thứ này chôn ở chỗ an toàn. Sau khi chuyện kinh thành xong xuôi, chúng ta đến Đinh Quan thành tìm cửa hàng ‘Vận Phong’ đổi tất cả vàng bạc nguyên bảo thành ngân phiếu. Châu báu trang sức có thể gửi ở chỗ Thế Triệu.”

“Cửa hàng Vận Phong?”

“Là cửa hàng của Thế Triệu, để tiền ở nơi đó càng an toàn, cũng sẽ không bị người tra được.”

“Oa, hắn lợi hại như thế sao?”

Mạc Thế Di đơn giản giải thích: “Thế Triệu rất giỏi kinh doanh.”

“Ồ, vậy là tốt rồi, có chỗ để thì tốt. Nếu không cứ mang trên người thì thật phiền toái.” Nếu chuyện này có thể giải quyết, Nguyệt Bất Do cũng không quan tâm nữa, nghe Mạc Thế Di. Nhưng cũng không quên dặn dò: “Ngươi cũng đừng nói lộ hết, chỗ tiền này chỉ để hai chúng ta chia thôi, nha.”

“Đã biết.” Trong lòng Mạc Thế Di đang cười.

Nên nghỉ ngơi. Nằm trên giường, Nguyệt Bất Do hưng phấn không ngủ được. Liếc nhìn Mạc Thế Di đã nhắm mắt lại, hắn xoay người rất mạnh, bàn tay thò vào trong chăn Mạc Thế Di, chọc chọc.

“Mạc Thế Di.”

Người bị đánh thức mở to mắt.

“Ngươi mệt à?”

“Có chuyện gì?”

Mạc Thế Di xoay người, nhìn về phía Nguyệt Bất Do.

“Có nhiều tiền như thế, ngươi muốn tiêu thế nào?”

“Ta?”

Mạc Thế Di hơi nhíu mi, chưa nghĩ tới.

Bàn tay Nguyệt Bất Do vẫn ở trong chăn Mạc Thế Di lại chọc y: “Ta muốn mua nhà.”

“Mua nhà?”

Nguyệt Bất Do hắc hắc cười nói: “Ta ở một mình trong sơn động cũng không sao cả, ngươi tới nương tựa ta thì ta cũng không thể tiếp tục ở sơn động được. Ta muốn mua một cái nhà lớn, ừm, tốt nhất giống chỗ ngươi ở có hồ, có rừng cây, như vậy hai ta còn có chỗ luận võ.”

Tâm Mạc Thế Di nhất thời trở nên mềm mại. Giọng y có chút khàn nói: “Chờ ta được tự do, ta và ngươi cùng nhau mua. Cứ nghe lời ngươi, có hồ, có một phiến rừng cây.”

Mắt Nguyệt Bất Do lại thành trăng rằm: “Mạc Thế Di, ngươi thật sự nguyện ý nương tựa ta?”

“Thật sự.”

“A a a……” Nguyệt Bất Do lại chọc chọc Mạc Thế Di, “Ngươi ngủ đi, ta không quấy rầy ngươi nữa.” Dứt lời, hắn liền rút tay lại. Nhưng ngay sau đó, hắn lại sửng sốt, nụ cười trên mặt biến thành kinh ngạc [ngốc luôn rồi].

Một giây xúc động, một giây xúc động khó nói, Mạc Thế Di cứ như vậy cầm lấy bàn tay muốn rút ra của Nguyệt Bất Do. Nguyệt Bất Do ngây dại, y cũng ngây dại.

Thình thịch, thình thịch, hai người lại một lần nữa nghe được tiếng tim đập của nhau. Mạc Thế Di nuốt nuốt cổ họng, nhắm mắt lại: “Mau ngủ đi.”

Tay còn bị nắm. Lớn như thế rồi, đây lần đầu tiên lòng bàn tay Nguyệt Bất Do đổ mồ hôi. Nên rút ra không? Nhưng mà, có chút không muốn. Mặc kệ nó! Luôn luôn trung thành với bản thân, Nguyệt Bất Do vui sướng nhắm mắt lại: “Ngày mai ta còn muốn ăn một bữa thịt hươu hầm bí đỏ nữa, rất thơm.”

“Ừ.”

Kế tiếp, hai người đều không nói gì nữa. Một đêm này, ai cũng không trở mình. Ngủ đến chảy nước miếng, Nguyệt Bất Do còn dán mặt sang bên Mạc Thế Di. Bàn tay bị nắm thật ấm áp, nóng nóng, Nguyệt Bất Do ngủ rất ngọt ngào, ngọt ngào như thể hắn đã chiếm được thiên hạ đệ nhất. Cũng như vậy, trong giấc ngủ này, lần đầu tiên ác mộng tăm tối không hề tới quấy rầy Mạc Thế Di. Trong mộng, y phảng phất quay về khi còn bé, cha nương gọi y “Thế Di”, gọi y đừng chạy, đừng để ngã bị thương.
Bình Luận (0)
Comment