Họa Đường Xuân

Chương 46

Mơ màng ngủ một ngày một đêm, Nguyệt Bất Do mới đi từ trong phòng ra. Trong viện rất im lặng, mọi người đều đã trở về phòng nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng đóng cửa, hắn thừa dịp bóng đêm lặng lẽ rời đi. Một bóng đen dừng lại trước cửa nhà trọ ở phố đối diện, rồi mới đi vào.

“Kẹt” một tiếng, vừa mới tỉnh ngủ Hứa Ba liền ngáp một cái, hai mắt mông lung đi ra khỏi phòng. Không cần chạy thục mạng nữa, cha con ba người đều có thể thanh thản ngủ yên một giấc, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng ở phòng bên cạnh cũng chưa dậy đâu. Đêm trước Hứa Ba ngủ rất sớm, cho nên là người đầu tiên thức giấc. Chủ nhà trọ sắp xếp cho họ ở một chỗ độc lập trong viện, Hứa Ba có thể tự mình lấy nước giếng, rồi mới đi tới phòng bếp pha ấm trà, rửa mặt. Điểm tâm đã được chuẩn bị tốt, toả hơi nóng hổi trong bếp. Là bánh bao nóng vào cháo chịt mà đã rất lâu rồi Hứa Ba chưa từng được ăn.

Rửa mặt xong, Hứa Ba không yên lòng đi tới trước phòng Nguyệt Bất Do. Ghé vào cửa nghe một chốc lát, trong phòng im lặng không có động tĩnh gì, Hứa Ba lại càng lo lắng. Bất Do ca đã cả ngày không ra ngoài, không có việc gì đấy chứ? Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Hứa Ba sửng sốt, cửa không khóa trái. Chẳng lẽ Bất Do ca đã thức dậy? Hứa Ba đẩy cửa ra, gọi một tiếng: “Bất Do ca?” Trong phòng không có tiếng trả lời, y lớn gan đi vào.

Vào nhà đi một vòng, không có bóng dáng Nguyệt Bất Do, Hứa Ba rất buồn bực, sớm như thế mà Bất Do ca lại đi đâu? Trên bàn có một tờ giấy bị chén nước chặn lên, Hứa Ba đi tới cầm lấy tờ giấy lên, mở ra.

“Nguyệt, ừm, Bất Do đi thăm dò tình huống bên kia?” Buổi sáng thức dậy, Hứa Thanh Thuỷ liền biết tin Nguyệt Bất Do đã rời đi từ chỗ con trai, cũng kinh ngạc y như con trai.

Hứa Ba đưa thư Nguyệt Bất Do để lại cho cha, nói: “Trong thư Bất Do ca viết như thế.”

Hứa Thanh Thuỷ xem thư, trong thư Nguyệt Bất Do nói hắn đi xem tình hình bên Bát Khương trại, xem có người tìm tới bên này không. Nghĩ đến Nguyệt Bất Do cẩn thận như thế, trong lòng Hứa Thanh Thuỷ rất cảm kích.

“Vất vả hắn.” Cất thư đi, Hứa Thanh Thuỷ nói: “Chúng ta ở đây chờ hắn trở về. Ăn cơm xong con hãy giúp cha lớn con châm cứu.”

“Vâng!”

Hứa Thanh Thuỷ đưa thư của Nguyệt Bất Do cho chủ quán trọ, vốn việc Nguyệt Bất Do mất tích làm chủ nhà trọ rất lo lắng, sợ không có cách nào báo với trang chủ [ Mạc Thế Triệu ]. Nhưng thấy Nguyệt Bất Do chỉ là đi xem tình hình, không bao lâu có thể trở về, hắn liền nhẹ người, cũng không viết thư giải thích với trang chủ.

Ai cũng không ngờ rằng, lần này Nguyệt Bất Do đi thăm dò tình huống mà đi tới mười ngày không thấy bóng dáng. Nghĩ có thể là người của Bát Khương trại tìm đến đây, chủ quán lập tức viết thư cho trang chủ nhờ trang chủ phái người tới trợ giúp. Đồng thời, chủ quán lại nói với bên ngoài rằng nhóm người Hứa Thanh Thuỷ là thân thích của hắn, bởi vì có bệnh nên đến nương tựa để chạy chữa. Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba ở hậu viện một bước cũng không ra ngoài, đồ ăn mỗi ngày đều là do chủ quán tự mình đưa tới.

Không ai ngờ được, Nguyệt Bất Do đi ra ngoài điều tra tin tức kỳ thật đang ở cách đó không xa. Trong quán trọ nhỏ đối diện Thiên Thường uyển, Nguyệt Bất Do ôm một chén nước ấm vừa uống vừa nhìn Thiên Thường uyển qua khe cửa sổ, trong lúc đó hắn không ngừng vừa hắt xì chảy nước mắt vừa ho khan.

Sống lại đời này mười mấy năm, đây là lần đầu tiên Nguyệt Bất Do bệnh nặng như thế. Lúc trước bị ả đàn bà kia nhốt trong sơn cốc hắn cũng không hề bị bệnh như thế, nhiều nhất chỉ là đau đầu váng óc, ngủ một giấc là khoẻ luôn. Cũng không biết có phải tương ứng với câu châm ngôn kia không – người nào ngày thường luôn khỏe mạnh thì khi bị bệnh sẽ rất nghiêm trọng. Dù sao lúc này Nguyệt Bất Do bệnh rất nghiêm trọng, đã mười ngày mà không chuyển biến tốt hơn chút nào.

Trốn ở trong quán trọ nhỏ này bảo vệ ba người trong Thiên Thường uyển, Nguyệt Bất Do giấu sự suy yếu cho riêng mình. Trong trí nhớ hắn rất chán ghét uống thuốc. Cho nên kể cả bệnh thật sự rất nặng, hắn cũng không chữa, không uống thuốc, cứ để nó tự qua. Sau khi qua rồi, sau này hắn sẽ không bệnh nặng như vậy nữa.

“Hắt xì hắt xì……”

Liên tục hắt xì mười mấy cái, cộng thêm lại ho khan, trên mặt Nguyệt Bất Do muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật. Bởi vì vẫn ho khan, đầu lại choáng váng nặng nề, đến vận công chữa thương hắn cũng không làm được. Đúng, là vận công “chữa thương”. Khi đánh sập bức tường kia Nguyệt Bất Do đã bị nội thương, nhưng dọc đường đi hắn vẫn không thể chữa thương cho mình, càng kéo dài lại càng nặng. Nếu không phải hắn bị nội thương, hẳn cũng sẽ không bệnh nặng như thế.

Trong chén đã hết nước, Nguyệt Bất Do miễn cưỡng đứng lên đi lấy nước uống. Đi đến cạnh lò nhắc cái ấm lên, trống không, hắn lại tới bên cửa sổ dùng cái giọng khàn đặc gọi: “Tiểu nhị, hết nước rồi.”

“Đến đây.”

Đứng ở cửa đợi tiểu nhị đưa nước ấm lên, Nguyệt Bất Do nâng tay quẹt nước mũi chảy xuống, lại hắt xì tiếp mười mấy cái như điên. Trong khi hắn đợi nước, một người cưỡi ngựa dừng thật mạnh trước cửa Thiên Thường uyển, rồi mới nhanh chóng nhảy xuống vọt vào. Tiểu nhị xách siêu nước ấm đi lên, Nguyệt Bất Do đưa siêu không qua khe cửa ra ngoài.

Cầm lấy siêu nước ấm tràn đầy, Nguyệt Bất Do đóng cửa rót cho mình một chén, đặt siêu bên cạnh lò để giữ nóng, hắn chầm chậm lê đến bên cửa sổ. Cả người đau nhức, thật giống như vừa bị thiên quân vạn mã dẫm lên. Chậm rãi ngồi xuống như một lão tăng, vừa uống một ngụm nước, Nguyệt Bất Do nhìn về phía Thiên Thường uyển, ánh mắt liền thay đổi.

Sao ở cửa lại có một con ngựa? Hắn buông bát, đẩy cửa sổ ra thêm một ít, có một con ngựa cũng không là gì, nhưng con ngựa này lại là Hãn Huyết bảo mã, người nào lại có thể cưỡi một con Hãn Huyết bảo mã đến Thiên Thường uyển?

Trong lòng lộp bộp một tiếng, Nguyệt Bất Do trực tiếp đẩy cửa ra. Lúc này, từ trong Thiên Thường uyển có một người đi ra, một khuôn mặt xa lạ cả người phong sương, vừa nhìn đã biết là vừa chạy rất nhiều ngày. Trên mặt đối phương không có biểu cảm gì, nhưng hắn nhìn vào mắt y lại chỉ thấy sự nôn nóng. Y lên ngựa, cúi đầu nói mấy câu với chủ quán đi ra tiễn y, sau đó vung roi ngựa muốn đi.

Mạc Thế Di !

Trong lòng có một giọng nói đang gào to, thân thể phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, trước khi đối phương giục ngựa rời đi thì nhảy qua khỏi cửa sổ. Thân thể nặng nề dẫm lên bệ cửa, Nguyệt Bất Do liều mạng đuổi theo cái người đang rời đi kia.

Mạc Thế Di ! Mạc Thế Di ! Hắn không thể gọi, cho dù nhớ người nọ muốn chết hắn cũng không thể gọi, hắn vẫn nhớ rõ thân phận của người nọ vốn khác thường.

Tốc độ của Hãn Huyết bảo mã cực nhanh, chỉ trong nháy mắt người nọ đã chạy đi rất xa. Tiếp theo, chợt nghe con ngựa hí một tiếng dài xé gió, thân thể Hãn Huyết bảo mã chồm lên, đó là vì bị người đang chạy với tốc độ cực nhanh thì mạnh mẽ kéo lại.

Bốn chân ngựa chạm xuống mặt đất, người trên lưng ngựa quay đầu, liền nhìn thấy một người đang chạy tới chỗ y. Người nọ đầu tiên là lập tức kinh hãi, tiếp theo nhảy lên khỏi lưng ngựa, đạp lên mông ngựa một bước mượn lực bay tới chỗ hắn.

Mạc Thế Di Mạc Thế Di…… Ánh mắt mơ hồ, Nguyệt Bất Do hung hăng dụi mắt, ngay sau đó, thân thể hắn nặng nề đâm vào trong lòng một người, rồi hắn bị đối phương ôm lấy thật chặt.

“Bất Do……” Phảng phất như tiếng gọi cất lên từ linh hồn sâu thẳm.

“Mạc Thế Di Mạc Thế Di……” Nguyệt Bất Do đầu tiên là hai tay ôm chặt lấy đối phương, rồi hai chân mềm oặt cũng quấn lên người đối phương, “Ta nhớ ngươi ta nhớ ngươi ta nhớ ngươi……”

Tâm đã bình tĩnh lại rồi, nhưng lại có một lo lắng khác. Mặc kệ những người trên đường cái đang nhìn họ, Mạc Thế Di liên tục hôn lên mái tóc như tổ chim của Nguyệt Bất Do hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao giọng lại khàn như thế?” Mà không nghĩ giọng của y cũng chẳng tốt hơn Nguyệt Bất Do bao nhiêu.

“Ta không, hắt xì hắt xì ! Khụ khụ khụ……”

Thế này thì không cần giải thích nữa, Mạc Thế Di cứ như vậy ôm Nguyệt Bất Do nhanh chóng chạy về Thiên Thường uyển, thân thể dán chặt trong lòng toả ra nhiệt độ rõ ràng không bình thường, tim Mạc Thế Di đau đớn muốn chết.

Hậu viện, vì có một nam nhân xa lạ “ôm” Nguyệt Bất Do trở về mà xuất hiện chút chấn động nho nhỏ. Trong mắt Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba, Nguyệt Bất Do giống như một vị thần không gì có thể khuất phục, nhưng một nhân vật như vậy lại bị người ta ôm trở về, hơn nữa tình hình có vẻ rất không xong.

Không hề nhiều lời, Mạc Thế Di được chủ quán dẫn đường trực tiếp ôm Nguyệt Bất Do trở về phòng hắn, khoá tất cả người ngoài không liên quan ở ngoài cửa.

“Bất Do, để ta nhìn, để ta nhìn ngươi.”

Thả người lên trên giường, bị đối phương ôm chặt nên Mạc Thế Di bất đắc dĩ chỉ có thể quỳ gối giữa hai chân đối phương, một tay chống lên giường. Nhưng người trong lòng lại không đồng ý ngẩng đầu cho y xem, chỉ một mực vùi đầu trong lòng y.

“Mạc Thế Di Mạc Thế Di Mạc Thế Di…… Khụ khụ khụ……”

Không có người ngoài ở đây, Mạc Thế Di không hề keo kiệt hạ một trận mưa hôn xuống đầu Nguyệt Bất Do, không hề để ý tóc đối phương cũng không sạch sẽ.

“Bất Do, để ta nhìn ngươi, ta nhớ ngươi, nhớ ngươi muốn chết.”

“Ta cũng nhớ, hắt xì hắt xì hắt xì……” Lại liên tục đánh mười mấy cái hắt xì, Nguyệt Bất Do hít hít mũi, “Ta cũng nhớ ngươi, nhớ đến không ngủ được.”

Sờ cổ và trán Nguyệt Bất Do, phỏng tay, Mạc Thế Di không thể bình tĩnh trở lại nổi. “Bất Do, để ta nhìn ngươi.”

“Đừng nhìn.” Biết hiện giờ mình khó coi đến thế nào, lần đầu tiên Nguyệt Bất Do có chút để ý dáng vẻ mình trong mắt đối phương.

“Bất Do, Bất Do……” Hạ màn giường xuống, Mạc Thế Di lại liên tục hôn, “Để ta nhìn ngươi, ta là Mạc Thế Di, là Mạc Thế Di của ngươi mà, có cái gì không thể nhìn ?”

“Hắt xì hắt xì…… Khụ khụ khụ……” Nguyệt Bất Do vẫn không buông tay, hắn rất nhớ người này, rất nhớ rất nhớ. “Mạc Thế Di…… Ôm ta……”

Mạc Thế Di xoay người, gắt gao ôm người không chịu ngẩng đầu lên vào trong ngực, hôn không ngừng.

“Mạc Thế Di, ta nhớ ngươi.” Ngay sau đó lại là vài tiếng hắt xì ho khan.

“Ta cũng nhớ ngươi. Bất Do, ngươi bị bệnh.” Người trong lòng biến mất mười ngày, chẳng lẽ đã bị bệnh mười ngày sao? Hốc mắt Mạc Thế Di nóng rát, những nụ hôn tăng thêm, không thèm quan tâm mười ngày qua gần như y đã chạy như điên suốt chặng đường. Trong một khắc ôm lấy Nguyệt Bất Do kia, tất cả mệt mỏi của Mạc Thế Di đều biến mất.

“Mạc Thế Di, ta muốn……” Lại một trận ho khan, đối phương khàn khàn nói: “Ta muốn, chui vào ổ chăn của ngươi.”

Trái tim đau đớn khó nhịn, Mạc Thế Di đá hài, lại cởi hài của Nguyệt Bất Do, kéo chăn, gắt gao khoá chính mình và Nguyệt Bất Do lại cùng nhau. Chui vào ổ chăn, chui vào ổ chăn của Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do dùng sức hít vào, hít vào thật sâu hương vị trên người Mạc Thế Di. Giờ khắc này, được người này gắt gao ôm, hắn mới phát hiện mình nhớ nhung nhiều đến thế nào.

Một tay nhẹ nhàng điểm lên huyệt ngủ của Nguyệt Bất Do, nụ hôn của Mạc Thế Di dừng trên cái trán nóng bỏng của Nguyệt Bất Do. Người trong lòng hô hấp rất hỗn loạn, ở bên người này lâu như vậy, y chưa bao giờ thấy người này suy yếu như thế. Nhưng Mạc Thế Di không nói sẽ tìm thầy thuốc đến khám bệnh cho Nguyệt Bất Do, y chỉ tận hết khả năng ôm chặt Nguyệt Bất Do vào người mình.

“Mạc Thế Di Mạc Thế Di……” Người trong lòng vừa khụ khụ vừa gọi y, thanh âm càng ngày càng thấp, hai tay ôm y lại vẫn dùng sức như vậy, gần như muốn hòa tan vào trong thân thể y, từ nay về sau không bao giờ rời xa y nữa.

“Bất Do Bất Do……” Mỗi lần gọi một tiếng lại hạ xuống một cái hôn, ánh mắt Mạc Thế Di ửng đỏ, đau lòng vì người trong lòng phải chịu khổ vì y. Thích của người này không đơn giản chỉ là nói ra miệng, người này đã chân chính đặt y trong lòng, đặt y vào trái tìm.

Nguyệt Bất Do không gọi nữa. Trong lòng Mạc Thế Di, hắn nặng nề ngủ. Không có khổ sở vì tương tư, không có dày vò vì nhung nhớ, ở trong lòng người mình thích nhất, đã gần một năm Nguyệt Bất Do mới được ngủ một giấc ngon lành đến thế. Qua thật lâu, lâu đến mức chắc chắn người trong lòng sẽ không tỉnh lại, Mạc Thế Di mới nhẹ nhàng xoay người đặt người nọ xuống giường, gỡ cánh tay hắn đang ôm mình ra, nâng đầu hắn lên.

Lọt vào trong mắt là một mảnh dung nhan gầy yếu tái nhợt hiện rõ vẻ bệnh tật, Mạc Thế Di hôn mấy ngụm lên đôi môi khô nứt của đối phương, trong hơi thở là đau lòng cùng kích động cực độ. Gặp được rồi, cuối cùng cũng gặp được rồi, cuối cùng cũng có thể lại lần nữa ôm người này vào lòng. Lại hôn thêm mấy cái nữa, Mạc Thế Di áp chế nỗi lòng đang trỗi dậy, đứng lên xuống giường. Người trên giường cho dù là đang ngủ cũng vẫn liên tục ho khan, Mạc Thế Di bước nhanh đi mở cửa, ngoài cửa có ba người đang lo lắng đứng chờ.

“Ớ, Bất Do ca huynh ấy, có chuyện gì? Vừa rồi ta nghe hình như Bất Do ca vừa ho khan.” Hứa Ba không dám tiến lên, có chút sợ con người thoạt nhìn rất nghiêm khắc này.

Mạc Thế Di hơi gật đầu với Hứa Ba và Hứa Thanh Thuỷ, coi như có lễ, tiếp theo nói với chủ quán: ”Bất Do bị bệnh, phiền ông đi tìm một vị đại phu đến.”

“Bất Do [ ca ] bị bệnh?” Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba kinh hô, Hứa Thanh Thuỷ lập tức nói: “Ta chính là đại phu, mau để ta xem bệnh cho hắn.”

Vừa nghe đối phương chính là đại phu, Mạc Thế Di lập tức né người ra, Hứa Thanh Thuỷ bước nhanh vào phòng, Hứa Ba và chủ quán không yên lòng cũng chạy vào theo.

Treo màn giường lên, Mạc Thế Di ngồi bên cạnh giường, kéo tay Nguyệt Bất Do từ trong ổ chăn ra. Hứa Ba nhìn thấy người trên giường thì hít một ngụm khí lạnh, lập tức che miệng lại. Hứa Thanh Thuỷ nhíu mày, chủ quán lấy một chiếc ghế đến để Hứa Thanh Thuỷ ngồi xuống. Hứa Thanh Thuỷ đặt tay lên mạch Nguyệt Bất Do, nói: “Bất Do có khả năng bị nội thương.”

“Nội thương? Sao có thể?”

Hứa Thanh Thuỷ nói vắn tắt lại chuyện Nguyệt Bất Do đánh sập tường đá, nói xong thì y rút tay ra, nói: “Mạch tượng của Bất Do có dấu hiệu bị tổn thương.” Rồi y áy náy nói: “Một đường này hắn rất vất vả. Hắn đây là bị nội thương thêm phong hàn, lại rất mệt nhọc, cho nên mới nghiêm trọng như thế, để ta đi phối thuốc.”

“Cha, để con đi với cha.”

“Ta cũng đi hỗ trợ.”

Ba người đều đi, Mạc Thế Di đau lòng sờ gương mặt Nguyệt Bất Do, tự trách. Đều là vì y nên người này mới có thể bị bệnh như thế.

Nguyệt Bất Do sinh bệnh làm cho tiểu viện bị bịt kín một tầng bóng ma. Mạc Thế Di đã hỏi rõ ràng Hứa Ba và Hứa Thanh Thuỷ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, y viết cho Thành Lệ một phong thư, nói cho Thành Lệ rằng Nguyệt Bất Do bị bệnh, bọn họ sẽ phải hồi kinh muộn một thời gian. Mặt khác, bảo Thành Lệ sắp xếp sẵn chỗ ở bí mật an toàn cho ba người Hứa Thanh Thuỷ. Làm xong những chuyện này, Mạc Thế Di lại dặn dò Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba, trăm ngàn lần không được nhắc chuyện Nguyệt Bất Do sinh bệnh trước mặt hắn. Y nhận ra được Nguyệt Bất Do không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của mình. Hứa Ba và Hứa Thanh Thuỷ liên tục gật đầu.

Hứa Thanh Thuỷ sắc thuốc xong, Mạc Thế Di giải huyệt ngủ cho Nguyệt Bất Do, nâng hắn đang mơ mơ màng màng dậy đút thuốc cho hắn. Cũng không biết là vì Mạc Thế Di hay là vì cái gì khác, Nguyệt Bất Do dù đã thề không bao giờ uống thuốc thế nhưng lại ngoan ngoãn uống hết thuốc, còn rất phối hợp uống một chén cháo, cho dù cổ họng hắn đau lợi hại, nuốt vô cùng cực khổ. Không để Hứa Thanh Thuỷ tiến vào hỏi thăm, Mạc Thế Di trong khi đút cháo cho Nguyệt Bất Do thì rất là dịu dàng hỏi hắn không thoải mái ở đâu. Nguyệt Bất Do kể khổ toàn bộ những nơi mình không thoải mái cho đối phương, cuối cùng còn thêm một yêu cầu, chui ổ chăn.

Mạc Thế Di thay quần áo sạch sẽ cho Nguyệt Bất Do, rồi y mới cởi áo mình để lên giường, ôm Nguyệt Bất Do vừa chui vào ổ chăn mình vào trong ngực, vỗ nhẹ hắn, dỗ hắn ngủ. Có sự ôm ấp quyến luyến của y và ổ chăn, Nguyệt Bất Do nhanh chóng ngủ lại. Sau khi hắn ngủ, Mạc Thế Di dùng một tay ấn sau lưng Nguyệt Bất Do để chữa thương cho hắn, thề không bao giờ để Nguyệt Bất Do rời khỏi y nữa, không bao giờ nữa. Y cũng không biết, sau này, Nguyệt Bất Do vì y, lại một lần nữa rời khỏi y.
Bình Luận (0)
Comment