Họa Đường Xuân

Chương 69

Nguyệt Bất Do còn đang khóc, nhưng ánh mắt cũng đã cong cong. Đợi nụ hôn triền miên chấm dứt, hắn hít hít cái mũi, miệng cười rộ lên. Lau đi lệ của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di chậm rãi rời khỏi, không cần nhìn y cũng biết mình đã làm người này bị thương. Nhíu mày, Nguyệt Bất Do nhịn đau đớn. Hắn biết giờ mình rất chật vật, nhưng hắn thích, thích hơn bất cứ lúc nào khác.

Cũng không nói gì để giải thích, thậm chí không tỏ vẻ áy náy với việc bản thân vừa mới ân ái thô bạo như vậy, Mạc Thế Di hôn môi Nguyệt Bất Do, thấp giọng nói: “Ta thanh lí cho ngươi trước, rồi chúng ta sẽ nói chuyện kia sau.”

Nụ cười trên mặt Nguyệt Bất Do biến mất, Mạc Thế Di lại hôn hắn: “Không cần nghĩ nhiều, chờ ta.”

“…… Ừ.”

Buông tay Mạc Thế Di ra, Nguyệt Bất Do nhìn đối phương mặc áo khoác, nhìn đối phương rời đi, có vẻ hắn cào Mạc Thế Di thật sự thảm.

Bên ngoài tẩm cung thái tử, thái giám từ trong cung đến truyền lời đứng ở đó nóng lòng không thôi. Vừa rồi tẩm cung thái tử truyền ra động tĩnh không có nhỏ đâu à.

“Phương thống lĩnh, thái tử điện hạ và thế tử……”

Phương thống lĩnh lắc đầu: “Khụ, cảm xúc của thế tử điện hạ, có đôi khi sẽ không ổn định lắm.”

“Đã hiểu.” Hôm nay chỉ cần là người đứng ngoài ngự thư phòng thì đều nhìn ra.

“Phương thống lĩnh.” Thanh âm thái tử truyền ra.

Phương thống lĩnh vội vàng đi tới cửa nói: “Điện hạ, người trong cung tới, nói hoàng thượng thỉnh ngài đến đó.”

“Bưng một chậu nước ấm đến, ngươi mang vào đây.”

“Vâng.”

Phương thống lĩnh phái người đi lấy nước, nước nhanh chóng được bưng tới, hắn tự mình mang chậu vào phòng. Không chút kinh ngạc với bộ dạng tóc tai bù xù y phục hỗn độn của thái tử, Phương thống lĩnh đưa chậu nước tới, nhỏ giọng nói: “Người trong cung tới, có vẻ thật sự gấp.”

“Ngươi nói cho hắn Bất Do bên này có chút việc, chờ ta trấn an xong thì sẽ tới. Cái khác không cần nhiều lời.”

Phương thống lĩnh gật đầu đi ra ngoài.

Không có tâm tư đi quản chuyện trong cung, Mạc Thế Di bưng chậu nước đi vào thanh lí cho Nguyệt Bất Do. Trong phòng ngủ của Thành Lệ lúc nào cũng chuẩn bị thuốc trị thương và vải trắng, lúc này cũng thuận tiện không ít.

Nguyệt Bất Do đã dừng khóc, nhưng ánh mắt vừa đỏ vừa sưng, trên người không phải dấu răng thì là dấu tay, không biết còn tưởng rằng hắn bị ai ngược đãi. Mạc Thế Di cẩn thận thanh lí hậu huyệt cho Nguyệt Bất Do, bôi thuốc cho hắn, lúc này mới phun ra một hơi: “Vừa rồi ta, mất khống chế.”

“Không đau, không có việc gì.” Nguyệt Bất Do sờ lên bả vai Mạc Thế Di, “Ta cũng cào ngươi bị thương.”

Liếc nhìn mấy vết cào rướm máu trên vai, Mạc Thế Di không sao cả nói: “Tiểu thương.” Đổi đệm chăn, nhét đồ bẩn xuống dưới giường đợi buổi tối rồi xử lý, Mạc Thế Di cũng chưa bôi thuốc cho mình, chỉ thay quần áo sạch sẽ, lên giường ôm Nguyệt Bất Do. Nguyệt Bất Do chui chui vào trong lòng y, ôm lấy.

Hai má khẽ cọ lên đầu Nguyệt Bất Do, đã tỉnh táo lại, Mạc Thế Di mở miệng: “Nói không khiếp sợ, là giả.”

Thân thể Nguyệt Bất Do cứng đờ, Mạc Thế Di nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, hôn lên trán hắn một cái. Nguyệt Bất Do ngửa đầu: “Ngay từ đầu ta không có ý định nói cho ngươi, nhưng mà…… Ta càng thích ngươi ta lại càng không nhịn được muốn nói cho ngươi, ta sợ sau này khi ngươi biết, sẽ hận ta.”

“Ngốc Bất Do.” Mạc Thế Di thở hắt ra, khàn khàn nói: “Khi đó ta, rất giật mình, chờ ta phục hồi tinh thần lại ngươi đã đi rồi. Ta sợ hãi, chạy nhanh ra ngoài tìm ngươi, ta đã nghĩ ta phải vĩnh viễn mất đi ngươi. Cũng may ngươi không đi, cũng may ngươi, không đi.”

Hốc mắt Nguyệt Bất Do nóng bừng, cọ cọ trên y phục của Mạc Thế Di, rồi hắn nghe thấy đối phương nói: “Nếu ngay từ đầu khi ngươi gặp được ta, ta biết ngươi là, ngươi là con ta, có thể ta sẽ cho ngươi một số tiền, tìm cho ngươi một nơi ở, xem như làm tròn phận sự với ngươi. Bất Do, ngươi nên biết vì sao ta lại cùng nữ nhân kia có đứa nhỏ, cho nên, ta không thể sinh ra tình cha con gì với đứa nhỏ này.”

Nguyệt Bất Do gật đầu, không tức giận chút nào, điều duy nhất hắn để ý là Mạc Thế Di có hận hắn không.

“Nhưng mà, ngươi là Nguyệt Bất Do.” Mạc Thế Di thản nhiên cười, “Cho dù ngươi đầu thai đến người ai, ta tin tưởng, ngươi đều sẽ tới tìm ta.”

“Đương nhiên,” Ánh mắt Nguyệt Bất Do cong cong, “Ngươi là thiên hạ đệ nhất, ta chắc chắn sẽ đi tìm ngươi, ta muốn đoạt lấy ngôi thiên hạ đệ nhất trong tay ngươi mà.”

Mạc Thế Di cười nhẹ: “Không phải ngươi đã đoạt đi rồi sao? ‘Mạc Thế Di’ của Vân Hải sơn trang đã bị ngươi phơi thây nơi rừng rú rồi mà.”

“Không được nói!” Che miệng Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do mất hứng, “Đó là hù bọn họ, không cho ngươi nói.”

Kéo tay Nguyệt Bất Do xuống hôn, trong mắt Mạc Thế Di vẫn mang ý cười: “Được, ta không nói, ta chờ ngươi cướp đi ngôi thiên hạ đệ nhất trong tay ta đây.”

Ôm lấy Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do bất an hỏi: “Ngươi thật sự không ngại sao? Thật sao?”

“Ta biết ngươi là ai, ngươi chỉ là trùng hợp đầu thai đến thân thể này mà thôi. Hơn nữa, ta còn rất vui vẻ.”

“Gạt người!” Nguyệt Bất Do lập tức ngẩng đầu.

Mạc Thế Di thu hồi tươi cười: “Ta không lừa ngươi, thật sự.”

“Sao có thể vui vẻ được.” Nguyệt Bất Do thất lạc nói: “Thân thể này là con của ngươi, ta biết, cha không thể cùng con mình làm chuyện sinh đứa nhỏ, cũng giống như nương không thể thành thân với con mình được.”

“Đó là với người khác thôi.” Mạc Thế Di sờ lên mặt Nguyệt Bất Do, thấy đối phương hoài nghi thì nghiêm túc nói: “Ta đời này, không có cái gì là của ta, ngoài ngươi ra. Bất Do, ta rất sợ, sợ ngươi sẽ không nói một tiếng lại rời bỏ ta. Ta năm nay đã ba mươi lăm, ta lớn ngươi tới mười sáu tuổi, ta sợ có một ngày, ngươi sẽ chê ta già, không cần ta nữa.”

“Mới không đâu!” Nguyệt Bất Do tức giận, “Nói ra thì ta mới là già hơn ngươi, ta đã hơn năm mươi rồi.”

Mạc Thế Di nở nụ cười: “Nhưng bây giờ ta không lo lắng nữa. Bởi vì,” Ôm người nọ vào trong lòng, y khàn khàn nói: “Bởi vì, thân thể này của ngươi và ta có quan hệ huyết mạch không thể dứt bỏ, cho dù ngươi đi đâu thì ngươi đều thuộc về ta, chỉ thuộc về một mình ta.”

Tim Nguyệt Bất Do đập thình thịch.

“Bất Do, ngươi hoàn toàn thuộc về ta. Mặc kệ là thân thể ngươi hay là máu thịt ngươi, đều hoàn toàn thuộc về ta. Ta Mạc Thế Di, cuối cùng cũng có một người hoàn toàn thuộc về mình rồi. Ta, rất cao hứng, thật sự, rất cao hứng. Ta rất hối hận, đáng lẽ ta phải đi tìm ngươi, ta đã làm ngươi chịu ủy khuất rồi. Ở bên cạnh nữ nhân kia nhất định là không tốt đúng không, thực xin lỗi, ta nên đi tìm ngươi.” Muốn nói giờ phút này Mạc Thế Di đau lòng nhất là cái gì, chính là y đã làm Nguyệt Bất Do phải chịu mười mấy năm khổ sở mà hắn không nên chịu. Cho dù Nguyệt Bất Do không nói, y cũng có thể nghĩ được mười mấy năm kia Tiếu Tố Mai đã đối đãi người này như thế nào.

Ánh mắt Nguyệt Bất Do lại mơ hồ, hắn mạnh mẽ ôm lấy Mạc Thế Di, tức giận kêu: “Ta không muốn gọi ngươi là cha!”

“A, tùy ngươi.”

“Ngươi, ngươi không được không cần ta, không được rời khỏi ta.”

“Ta đây có phải cũng có thể yêu cầu ngươi không được rời bỏ ta, không được không cần ta không?”

Nguyệt Bất Do đặt bàn tay mình vào trong tay đối phương, nắm chặt: “Ngươi là của Nguyệt Bất Do ta, Mạc Thế Di là của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di chỉ có thể cùng Nguyệt Bất Do làm chuyện sinh đứa nhỏ.”

Mạc Thế Di cũng nắm tay đối phương, yêu cầu giống như vậy: “Nguyệt Bất Do là của Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do không được rời khỏi Mạc Thế Di, không được không cần Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do, chỉ có thể cùng Mạc Thế Di làm chuyện sinh đứa nhỏ.”

“Nếu vi phạm lời thề, thiên lôi đánh xuống.” Nguyệt Bất Do ngẩng đầu.

Mạc Thế Di cúi đầu: “Nếu vi phạm lời thề, thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được.”

Nguyệt Bất Do chu chu miệng, Mạc Thế Di cười hôn xuống.

Thật vui thật vui…… Chuyện hắn lo lắng lâu như vậy, khổ sở lâu như vậy lại dễ dàng được giải quyết như thế, hắn thật vui thật vui……

“Mạc Thế Di…… Ta thích ngươi……”

“Bất Do, nói yêu ta, nói ngươi yêu ta.”

“Mạc Thế Di…… Ta yêu ngươi.”

“Ta cũng yêu ngươi, Bất Do của ta.” Bất Do ngốc của ta.

Cười khúc khích, Nguyệt Bất Do trực tiếp nằm sấp lên người Mạc Thế Di, để đối phương ôm lấy mình càng chặt chẽ. Không rời xa, đã sớm không thể rời xa.

Ôm người phía trên, ôm lấy người đột nhiên có quan hệ càng thân mật với mình, trong lòng Mạc Thế Di tuy rằng còn không bình tĩnh, nhưng y biết, biết rằng cho dù người này có thân phận gì, y cũng không thể buông, đã không thể buông.

“Mạc Thế Di.”

“Ừ?”

“Hôm nay ta biểu hiện thế nào?”

“Ha ha, tốt lắm. Hù cho cả đám bọn họ đều sửng sốt đến ngốc luôn.”

Nguyệt Bất Do cười hì hì hôn chụt một cái ngoài miệng Mạc Thế Di, rất vừa lòng nói: “Ngươi cũng rất được nha. Ngươi xem hai ta phối hợp có ăn ý không nào?”

Lời này Mạc Thế Di thích nghe. “Ngươi và ta tâm ý tương thông, ta tự nhiên biết ngươi muốn làm gì. Hai con rết kia là chuyện gì vậy?”

“Ta lấy của Hứa Ba đó.” Nguyệt Bất Do cực kì đắc ý, nào còn thấy chút gì của sự thống khổ vừa rồi nữa, “Khi ta đánh hai người kia đã vụng trộm bỏ vào. Hứa Ba tiểu tử này cũng có năng lực phết, hai con rết kia thật đúng là lợi hại. Ta cũng không biết bọn rết đó lại là chém không chết. Khi Hứa Ba cho ta có nói dùng gà trống là có thể phá, chưa nói chém không chết, sớm biết là lợi hại như thế thì ta sẽ giữ lại một con. Ngươi xem lão hoàng đế kia bị dọa đến thế nào, nếu không phải lúc ấy trong lòng ta còn đang khó chịu, ta chắc chắn sẽ cười to.”

Mạc Thế Di không hề để ý nói: “Người càng có tiền có thế càng sợ chết.” Nhớ tới trong cung còn có việc, y không kiên nhẫn nói: “Trong cung phái người gọi ta qua đó.”

Nguyệt Bất Do lập tức đứng lên: “Ta cùng đi với ngươi!”

Mạc Thế Di kéo hắn trở về, nói: “Ngươi ở lại đây. Vừa rồi ta nói với họ cảm xúc của ngươi không ổn định, như vậy cũng dễ giải thích vì sao trong phòng lại có động tĩnh lớn như vậy. Ta tiến cung một mình, Phương thị vệ không rõ chân tướng, ngươi ở lại đây hành động tùy hoàn cảnh. Đúng lúc bây giờ ngươi là con ta, nữ nhân kia cũng sẽ không tìm ngươi phiền toái nữa.”

“Ta mới không sợ nàng đâu.” Nguyệt Bất Do nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cũng tốt. Dù sao lúc trước ta biểu hiện giống kẻ ngốc, ta muốn động kinh thế nào thì họ cũng không làm gì được. Nhưng mà ngươi phải cẩn thận, bây giờ ngươi đang là Thành Lệ, không thể động võ. Mang thêm vài người qua đó, ta coi lão hoàng đế kia đã choáng váng không rõ thị phi rồi, người khác tùy tiện cho hắn viên thuốc mà hắn cũng dám ăn, ngươi cẩn thận có trá.”

“Ta biết, yên tâm đi.”

Mạc Thế Di ngồi dậy, Nguyệt Bất Do giật nhẹ y, tức giận.

“Có chuyện gì?”

“Ta phát hiện cha ngươi so với nương ngươi còn đáng giận hơn!”

Mạc Thế Di bình tĩnh nói: “Nếu không phải vì Thành Lệ, ta căn bản sẽ không gặp họ, lại càng không gọi họ như vậy. Bọn họ không phải cha nương của ta. Bất Do, không cần để ý đến họ nữa, đợi những chuyện phiền toái này chấm dứt chúng ta sẽ đi tái bắc, trở về thành thân.”

“Ừ!” Ánh mắt Nguyệt Bất Do nháy mắt cong thành một cái khe. Mạc Thế Di còn nguyện ý thành thân với hắn nữa, a a a, Mạc Thế Di còn nguyện ý thành thân với hắn nữa.

Vui sướng của Nguyệt Bất Do cuốn hút Mạc Thế Di, phiền muộn trong lòng khi nghĩ đến hai người kia lập tức tiêu tan. Để Nguyệt Bất Do tiếp tục nằm trên giường, Mạc Thế Di buộc tóc mình lại, mặc y phục, lại hôn Nguyệt Bất Do mấy cái rồi mới đi. Sau khi Mạc Thế Di đi, Nguyệt Bất Do mới quay về giường cắn chăn, trên mặt là nụ cười ngây ngô, là nụ cười ngây ngô vì sau khi nói ra hết thảy bí mật mà vẫn được yêu thương. Làm sao bây giờ, hắn thật muốn hô to vài tiếng “Mạc Thế Di ta yêu ngươi”. Chán ghét! Đến khi nào mới có thể rời khỏi cái chỗ quỷ quái này được. Chán ghét!



Sau lưng nóng rát, Mạc Thế Di ngồi bên trong kiệu liếm liếm khoé môi bị Nguyệt Bất Do cắn nát, bật cười một tiếng, lập tức lại thở ra một hơi. Thật sự là không nghĩ tới, người nọ, vậy mà lại có liên hệ huyết mạch với y. Khó trách người nọ không thích người khác nói hắn giống mình, trong lòng người nọ rất bài xích đúng không.

Lại thở hắt ra, Mạc Thế Di ấn ấn thái dương, để ý sao? Y, không biết. Trước khi y kịp để ý, nỗi sợ hãi Nguyệt Bất Do sẽ rời bỏ y cũng đã chiếm cứ mọi cảm xúc của y, cũng bởi vậy, y mới có thể mất đi lý trí mà muốn người nọ. Nửa đời này của y chưa từng cố chấp cái gì, Nguyệt Bất Do xuất hiện cho y biết mình vẫn còn có cố chấp, còn có “thứ” muốn nắm chặt trong tay.

Trước mắt là nước mắt của Nguyệt Bất Do, là thương tâm của Nguyệt Bất Do, tim Mạc Thế Di đau đớn. Khó trách hôm trước người này luôn đột nhiên thương tâm, Bất Do thật là khờ, nhất định đã vụng trộm khổ sở thật lâu rồi.

Là con trai y, vậy thì sao? Y là Mạc Thế Di, người nọ là Nguyệt Bất Do, không hơn…… Không hơn…… Nếu nói trên đời ai sẽ vì y mà chết, vì y mà không một câu oán hận đã sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa, cũng chỉ có Bất Do ngốc của y thôi.

Cười nhẹ, Mạc Thế Di lại hít một hơi thật sâu.

“Ngốc Bất Do.”

“Thái tử điện hạ, đã đến rồi.”

Kiệu ngừng, trong mắt Mạc Thế Di là phiền chán. Sửa sang lại biểu cảm trên mặt, khi mành kiệu được xốc lên, y uy nghi bước xuống. Trước mặt là tẩm cung đế vương, Mạc Thế Di hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhấc chân bước đi. Thật không rõ vì sao Thành Lệ lại thích làm hoàng đế, đời này y cũng không muốn lại bước vào nơi này một bước nào nữa.

Vào tẩm cung của hoàng thượng, không có gì bất ngờ xảy ra, có hoàng hậu, có ngự y, vài vị trọng thần trong triều đều có mặt. Thái tử vừa tiến đến, hoàng hậu liền đứng lên, các đại thần cũng thở dài hành lễ với y. Bảo vài vị đại thần không cần đa lễ, thái tử đi vào bên giường, sắc mặt người trên giường trắng bệch, khí sắc cực kì không tốt, so với phẫn nộ và uy nghi vừa rồi ở ngự thư phòng, kém quá nhiều.

Người ở đây đều thấy được vết thương chói mắt trên môi thái tử, thái tử bình tĩnh chạm lên miệng vết thương, giải thích: “Bất Do bị dọa, cảm xúc không ổn định lắm, nhi thần trấn an hắn nửa ngày mới dỗ hắn ngủ được.”

Hoàng thượng thở hổn hển hai hơi thật sâu, phất tay, ngự y và các đại thần đều lui xuống, Vương hoàng hậu nhìn con trai, cũng lui xuống.

Người đều đã đi, hoàng thượng vỗ vỗ bên cạnh, thái tử theo lời ngồi xuống. Nhìn thái tử một lát, hoàng đế vươn tay, thái tử đỡ lấy hắn, hoàng đế mượn sức thái tử ngồi dậy.

“Phụ hoàng, ngự y đã khám chưa?”

“Rồi.” Ôm ngực thở hổn hển, hoàng đế đầy hối hận nói: “Lúc ấy trẫm vừa nghe là thuốc trường sinh bất lão liền vui vẻ đến mê đầu, về sau Thông Linh đạo trưởng xem qua cũng khẳng định đó là thuốc trường sinh bất lão, trẫm không nghi ngờ gì liền ăn. Bây giờ ngự y cũng không tra được thứ trẫm đã ăn là cái gì.”

Đối mặt với cha ruột của mình, Mạc Thế Di không có bất cứ cảm giác gì, cho dù người này có thể sẽ bị hại chết, trong lòng y cũng không sinh ra một chút đồng tình cùng thân cận nào. Y chỉ muốn mau chóng rời khỏi cái nơi làm y hít thở không thông này, mang người mình âu yếm đi thật xa. Nhưng bây giờ còn chưa được, y là Thành Lệ, là thái tử, còn phải ở đây nhẫn nại.

Tâm tư chỉ nhoáng lên một cái, Mạc Thế Di liền khôi phục bình tĩnh, nghĩ xem nếu là Thành Lệ thì người nọ sẽ nói gì làm gì. Trầm ngâm một lát, thái tử nói: “Thành An và Thành Thông bị Bất Do điểm huyệt rồi, tình huống hiện tại của Bất Do không được tốt, chờ bọn hắn tự động giải huyệt thì nhi thần sẽ tự mình đi hỏi xem rốt cuộc bọn hắn cho ngài ăn cái gì. Nhưng mà nhi thần nghĩ họ không dám gian lận trên thuốc đâu, nhiều lắm chỉ dám lấy viên thuốc bình thường lừa gạt ngài thôi.”

“Hừ ! Bọn chúng đã dám mang rết tới giết trẫm, còn cái gì là chúng không dám làm!” Như thể viên thuốc kia thật sự có vấn đề, ngực hoàng đế như xoắn lại, thở hổn hển từng ngụm. Thái tử vội vàng nhẹ nhàng xoa ngực hắn, mở miệng định gọi thái y.

“Đừng gọi.” Dùng sức cầm tay thái tử, hoàng đế cắn răng, “Dám trêu đùa trẫm như thế, trẫm tuyệt không nương tay!”

“Phụ hoàng, ngài trước đừng nổi nóng, hiện tại việc cấp bách là tra ra trong thuốc kia có cái gì. Đợi cảm xúc của Bất Do ổn định hơn, nhi thần sẽ dẫn hắn đến đây xem cho ngài một chút. Công phu của hắn rất tốt, lại hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, có lẽ có thể nhìn ra gì đó.” Mạc Thế Di không rõ Thành Lệ có muốn người này chết không, cho nên mới nói như thế.

Tay hoàng đế rõ ràng chấn động: “Nguyệt Bất Do kia, quả thực, là con của con?”

Mạc Thế Di gật đầu, không biết vì sao trong lòng có chút kích động.

“Tính tình của hắn……” Hoàng đế cũng không ngốc, sau khi bình tĩnh một ít liền phát giác đầu óc cháu trai kia của hắn hình như có chút vấn đề.

Mạc Thế Di thở dài một tiếng, dùng động tác đắp chăn cho hoàng đế để rút bàn tay bị đối phương nắm ra, nói: “Tính tình sư phụ thu dưỡng hắn quái gở, lại không phải người lương thiện, thường xuyên đánh mắng hắn. Bất Do sớm đã không có nương, con lại không ở bên cạnh hắn, lâu dần tính tình hắn thành ra như vậy. Bình thường thì không sao, không khác gì người thường, chỉ khi nào bị kích thích thì không khóc lớn cũng sẽ ồn ào. Khi ồn ào thì cũng không quan tâm là có thể bị thương chính mình hay không. Hôm nay con dẫn hắn vào cung vốn là muốn để hắn gặp ngài và mẫu hậu, nào biết……”

Hoàng thượng vừa nghe câu này thì càng lạnh mặt, cả giận nói: “Nếu không phải hôm nay con dẫn Bất Do tiến cung, bây giờ có lẽ trẫm đã bị hai tên nghiệt súc kia hại chết rồi!”

Thái tử thở hắt ra, mang theo bất đắc dĩ và bi ai. Bất đắc dĩ vì không biết mình còn phải bị nhốt ở đây bao lâu, bi ai vì không biết Thành Lệ còn phải nhẫn nại như vậy bao lâu nữa.

Trong hoa viên ngoài tẩm cung hoàng đế, Vương hoàng hậu nhìn cánh cửa tẩm cung đóng chặt, lòng không thể nào bình tĩnh nổi. Nôn nóng đợi hồi lâu, cửa tẩm cung mở ra từ bên trong, Vương hoàng hậu lập tức đứng lên bước tới. Đi đến trước mặt người vừa bước ra, Vương hoàng hậu cũng không còn quan tâm được người nọ có nguyện ý không nữa, nàng duỗi tay bắt lấy tay người nọ, gắt gao, gắt gao.

“Thái tử, mẫu hậu có chuyện muốn hỏi con.”

Vùng một cái, tay không rút ra được, thái tử nhìn nhìn xung quanh, thái độ cung kính nói: “Mẫu hậu về cung trước đi, lát nữa nhi thần sẽ qua.”

“Mẫu hậu chờ con đến dùng bữa tối.”

Gắt gao nắm tay thái tử, Vương hoàng hậu mang người hầu của mình rời đi, đi vài bước, nàng lại quay đầu liếc nhìn thái tử một cái.

Nhìn chăm chú vào mẫu hậu đã đi xa, thái tử hỏi người canh giữ ở cửa: “Thành An và Thành Thông đang ở nơi nào?”

“Bẩm điện hạ, Cẩn vương và tứ hoàng tử đang bị giam giữ ở Đại Lý Tự, chờ bệ hạ xử lý.”

Thái tử nhìn về phía Phương thống lĩnh đã tiến cung cùng y: “Truyền ý chỉ của bản cung, nghiêm khắc trông coi Thành An và Thành Thông, không có thủ dụ của bản cung, bất kì kẻ nào cũng không được thăm hỏi, trái lệnh, chém.”

“Vâng.” Phương thống lĩnh đi.

Thái tử lại hạ lệnh cho cấm vệ quân bao vây phủ đệ Cẩn vương, tứ hoàng tử và Trung vương, tra rõ tội chứng bọn họ mưu phản. Không khí trong hoàng cung đầy khẩn trương, một nhóm cấm vệ quân đi từ trong cung ra thẳng đến quý phủ của ba vị hoàng tử.

Đứng ở cửa một lát, thái tử lại quay trở về tẩm cung hoàng đế, lại một lần nữa bất đắc dĩ, Thành Lệ đã tỉnh lại chưa vậy?
Bình Luận (0)
Comment