Những người đó phải giao tới gấp bốn lần tiền thuê.
Giang Xuân Lai cũng không biết bọn người Thược Dược đã biết việc đó hay chưa, nhưng lão ta biết họ là người không dễ đối phó cho nên chỉ có thể đem gấp hai tiền thuê trả lại, cũng không dám đắc tội bọn họ. Dù sao đối phương cũng không đòi quá nhiều, lão ta vẫn có thể kiếm bội lời.
Cho nên lão ta chỉ có thể nhẫn nhịn không dám trở mặt.
Giang Xuân Lai đi rồi, Thược Dược nhìn bóng lưng lão ta mà hừ một tiếng, sau đó đóng cửa lại rồi oán giận nói với Minh Cẩn: "Thật đúng là nhìn lầm mà, đây là gian thương đó. Cũng may cô nương thông minh nếu không thật sự bị lão ta lừa rồi."
Nếu chỉ có mỗi mình nàng ta thì nói không chừng vì muốn làm việc tốt giúp đỡ mọi người mà đồng ý rồi, nhưng ở sau lưng không biết Giang Xuân Lai đang đắc ý cỡ nào.
Tất cả chỗ tốt đều thuộc về lão ta, bị tổn thất cũng chỉ có bản thân mình, dựa vào cái gì chứ.
"Cũng không tính là gian thương, người ta mở cửa buôn bán được ông trời giúp đỡ đưa nhiều khách đến tăng giá một chút cũng không có gì nhưng tiền em cũng đã thanh toán rồi, cũng đã tìm được phòng cho người có thể thoải mái ở rồi, đâu thể cứ thế mà chịu tổn thất được."
Từ hôm qua, thông qua hành động và lời nói của Giang Xuân Lai đã nhìn thấy bản chất của người này, cho nên tâm trạng của Tạ Minh Cẩn không hề buồn bực, mà chỉ ngồi đó đọc sách rồi thuận miệng căn dặn Thược Dược đem tiền vừa được trả chia đều cho mấy người phải chen chúc trong một gian phòng.
Thược Dược đồng ý rồi đi ra ngoài. Minh Cẩn vừa nhìn mấy chữ trêи sách thì vừa lúc thấy bên trêи có nhắc đến chính lệnh mấy năm nay, trong đó có một cái tên khiến nàng vừa liếc qua phải dừng lại.
Tạ Viễn.
Trước mặt đám người Thược Dược, nàng luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt như đám mây nhẹ nhàng hờ hững trôi theo gió. Nhưng khi bên cạnh không còn ai, nàng chưa chắc có thể kiên cường như vậy.
"Phụ thân..." Nàng cúi đầu than thở một câu, đôi mày vẫn nhíu chặt không hề giãn ra, nàng chợt nhớ tới bản thân đã quên dặn dò Thược Dược một việc. Suy nghĩ một lát, nàng đứng dậy bước đến ban công.
Vừa đúng lúc này.
Vị tiên sinh ở cách vách tối hôm qua vừa mở cửa ra thì thấy nàng.
Hôm nay ngược lại là nàng mở cửa ra thì thấy hắn đã đứng đó.
"Tạ cô nương?"
Từ Trường Bạch đang dựa người vào lan can ở ban công, vừa thấy nàng thì kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức chắp tay thi lễ với nàng, Minh Cẩn đáp lễ lại, nàng cũng không hỏi hắn ta đang nhìn cái gì ở ban công, nhưng khi nàng nhìn về phía hồ nước kia thì có chút kinh ngạc.
Trêи cái hồ nước đó không hề có thứ gì.
Cái thứ phát sáng kia... Tối hôm qua, dù chìm trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy, cái kia cũng không nhỏ sao có thể chỉ qua một đêm đã biến mất được.
Hay là những gì thấy tối qua chỉ là ảo giác?
Minh Cẩn bật cười, cũng không bận tâm chuyện đó nữa. Bởi vì lúc này Từ Trường Bạch đang hỏi chuyện nàng.
"Tạ cô nương, hôm nay không đi được sao?"
"Ừm, đường khu vực bên này không tốt lắm, sợ sẽ lầy lội khó đi. Nếu bị lọt hố giữa đường thì sẽ rất phiền toái. Từ tiên sinh rất vội sao?"
"Không có, thời gian khoa khảo vẫn đủ." Từ Trường Bạch phủ nhận. Mà đúng lúc Minh Cẩn đang gặp phải một nghi vấn khó hiểu trong sách nên cũng tiện hỏi luôn hắn ta.
Sau khi nghe Từ Trường Bạch giải thích, Minh Cẩn cười nói: "Cũng nhờ tiên sinh có học vấn hiểu rõ, nếu không ta vẫn còn bị vây hãm trong nghi vấn này rồi."
Nàng tán thưởng người này, bắt nguồn là vì vị lão tiên sinh kia đã hết lòng đề cử hắn ta, cũng bắt nguồn từ học thức phong phú và hàm dưỡng thú vị của hắn ta.
Lần lượt càng thêm gia tăng.
Từ Trường Bạch lại im lặng không nói tiếp mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Nó cũng không khó như thế, vốn không thể làm khó cô nương, chỉ là do lòng cô nương đang không tĩnh."
Giọng nói hắn ta như tuyết tùng, nhưng lại khiến trong lòng Minh Cẩn như giăng kín một tầng băng tuyết.
Lạnh lẽo và băng giá.
-----
Dịch: MB