“Có lẽ bọn họ cũng không phải là sợ nghịch tặc, phản tặc gây rối thất bại, có ý đồ che giấu để ngày sau Đông Sơn tái khởi, ngược lại chúng sẽ không dám hung hăng ngang ngược quá mức dẫn đến bại lộ hành tung.”
Thược Dược kinh ngạc, có hơi nghi ngờ nhưng đã nhanh chóng nghĩ thông: “Ý của bọn họ có phải là… Cuộc sống loạn lạc mà sinh ra thổ phỉ?”
Minh Cẩn cắn môi cười nhạt, duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu Thược Dược, cũng không nói câu nào nhưng Thược Dược đã vui vẻ đóng hộp đựng mứt hoa quả lại.
“Phải rồi! Cô nương, lần này muốn người trở về không biết là có việc gì, người có lo lắng không?”
Nếu bỗng nhiên muốn gọi một cô nương từ biệt viện về gia tộc, đặc biệt là trước đó từng đuổi đi, mấy năm nay không có động tĩnh gì, đột nhiên bây giờ mang chiếu lệnh đến, tóm lại là khiến lòng người bất an.
Thược Dược hỏi như vậy là vì nàng lo lắng, nàng sợ cô nương nhà mình chịu thiệt.
Trong mắt nàng, mấy năm nay cô nương nhà mình vô cùng đáng thương.
“Không đâu, em cứ coi như về thăm nhà một lần đi.” Dáng vẻ của Minh Cẩn không chút sầu lo nào, chỉ có ôn hòa điềm đạm nhưng vẫn vỗ về Thược Dược đang bất an. Lúc Thược Dược muốn chỉnh lại búi tóc của Tạ Minh Cẩn thì bên ngoài vang lên một tiếng sấm, mưa bắt đầu rơi xuống.
Xem ra trời mưa sớm hơn họ đoán một chút.
Mưa càng lúc càng to, sợ là sẽ không hết mưa nhanh được.
Phu xe nhíu mày, điều khiển xe ngựa chạy với tốc độ nhanh hơn.
Cơn mưa kéo đến mang theo hơi nước phả vào mặt, Tạ Minh Cẩn nhẹ nhàng dùng tay lau khuôn mặt hơi ướt, tuy rằng cảm thấy rất thoải mái nhưng nàng vẫn buông rèm xuống.
Ngựa xe tăng tốc, tiếng mưa rơi ngày càng lớn.
Thược Dược thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô nương nhà mình, cũng không hoảng hốt, mà bình tĩnh ngồi, thỉnh thoảng nói hai ba câu về sự việc trong thôn trang. Khi nói đến việc thu thuế cuối vụ mùa xảy ra vấn đề, chợt nghe phu xe khẽ quát: “Phía trước là người nào?”
Sau đó vung roi, ngựa bất ngờ dừng lại làm xe ngựa rung chuyển một hồi.
“Cô nương, đây...” Thược Dược giật mình, nhìn sang Tạ Minh Cẩn theo bản năng, nhưng người sau không có biểu cảm gì. Nàng đưa tay đè bàn tay Thược Dược đang muốn bảo vệ mình xuống, nhẹ nhàng vỗ một cái, khẽ lắc đầu.
Lúc này Thược Dược mới yên tâm, bên ngoài vang lên từng tiếng chém giết và vũ khi va chạm nhau, nhưng rất nhanh đã bị tiếng mưa đè áp xuống, trở nên không rõ ràng.
Sau một lúc, phu xe bắt đầu ổn định hơi thở sau khi động thủ, lão đứng ngoài xe trầm giọng nói: “Cô nương, đã giải quyết xong!”
Kéo rèm cửa sổ xuống, Tạ Minh Cẩn hơi nhíu mày, Thược Dược hiểu ý kéo tấm rèm phía trước lên.
Trêи mặt đất là những vệt máu bắn tung tóe được nước mưa pha loãng, bên cạnh đó là những xác chết nằm ngổn ngang.
Nhưng vẫn còn người sống.
Xe ngựa phía sau cũng dừng lại. Tất Thập Nhất là người mới được đề bạt cách đây không lâu, nhẹ nhàng túm lấy một tên đã bại trận kéo đến phía trước xe ngựa.
“Bẩm cô nương, đám người này đa số đều là tay già đời tam lưu, không rõ lai lịch, tiểu nhân vừa ép hỏi một chút nhưng hắn không chịu nói, vậy có cần dụng hình không?”
Tất Thập Nhất còn trẻ, võ công phi phàm nhưng không tự mình làm chủ mà tới xin ý kiến Tạ Minh Cẩn trước.
Tạ Minh Cẩn nhìn thoáng qua, buông rèm xuống rồi nói một câu: “Không chịu nói vậy thì kệ đi.”
Giọng điệu này giống y như lúc nói chuyện với Thược Dược.
Tất Thập Nhất hiểu ý, mỉm cười đặt tay lên cổ người kia, đang muốn vặn gãy.
“Từ từ, ta có thể nói! Ta... ta... Ta có thể nói...” Người còn sống kia sợ hãi, lập tức hô to: “Bởi vì chiến tranh loạn lạc mà ta ra nông nỗi này, vô cùng khốn khó, vô kế sinh nhai, lúc này ta mới bất đắc dĩ, mong quý nhân độ lượng tha thứ...”
Hắn gào lên xin tha, chợt thấy không đúng cho lắm bởi vì phía sau rèm che vô cùng yên tĩnh.
-----
Dịch: MB