Hoa Hồng Của Lương Hiện

Chương 58

Ngay lúc cánh cửa đóng lại, ba người đứng ngây ra tại chỗ, trên mặt tựa như viết một hàng chữ "Ngoạ tào", bức tranh ba người đông cứng vô cùng sắc nét hiện hữu đầy vẻ sinh động và vui nhộn.

Lương Hiện không để ý đến phản ứng của bọn họ cho lắm, sau khi  xoay người,anh bóp tắt điếu thuốc  kéo kéo hai dây áo ngủ lại cho Minh Tự "Chỉ mặc cái này đã muốn chạy ra ngoài?"

Mặc dù nhiệt độ trong nhà  không giống như bên ngoài chỉ có mấy độ, nhưng dù sao cũng là người  mới từ trong ổ chăn ấm áp đi ra,lúc này lại mặc váy ngủ mỏng manh, lời này Lương Hiện vừa nói ra, toàn thân Minh Tự liền cảm giác được làn da của mình thậm chí còn nổi lên một tầng lạnh lẽo.

Nhắm mắt ôm chặt lấy anh cũng  không quên hỏi "Vừa rồi ai vậy?"

Trong khu dân cư cao cấp này khoảng cách giữa các ngôi biệt thự cách nhau một khoảng rất xa,mà những người sống trong này đều là những người có tầm ảnh hưởng khá cao cho nên việc gõ cửa nhầm như thế này, là điều rất hiếm và không bao giờ xảy ra.

"Thừa Vũ."

Câu nói giống như một cái công tắc đột ngột loé lên trong tâm trí.

Lương Hiện giống như không hề quan tâm,bình tĩnh mà tiếp tục: "Còn có Kha Lễ Kiệt, Dụ Xuyên."

Minh Tự lập tức thoát ra khỏi lòng ngực Lương Hiện, cô ngẩng đầu nhất thời không thể tin  mà trừng lớn mắt.

Lương Hiện mỉm cười xoa đầu cô, âm thanh trầm thấp nhàn nhạt mang theo ý cười "Làm sao bây giờ, chúng ta bị họ phát hiện rồi."

Minh Tự lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy biểu hiện của Lương Hiện có gì đó không đúng lắm, cô đập mạnh vào vai anh  "Bọn họ tại sao lại tới đây! Và tại sao anh lại không nói cho em biết điều này sớm hơn chứ?Em còn chưa thay quần áo! Chúng ta còn......"

"Còn như thế nào?" Đôi mắt anh cong lên tràn đầy ý cười.

Minh Tự đột nhiên im bặt.

Còn ôm ở trước cửa.

Thậm chí còn làm nũng trong lòng anh.

Và lại còn..lại còn mặc váy ngủ khêu gợi hai dây.

Chỉ cần nghĩ đến các loại biểu tình của họ có thể xuất hiện trong tình huống vừa nãy, thật tình xấu hổ đến mức muốn đào một cái khe mà chui xuống đó.

Lại nói Minh Tự cũng không phải chưa từng nghĩ ra trường hợp họ bất ngờ công khai quan hệ yêu đương này ra bên ngoài, chẳng qua,  theo ý nghĩ ban đầu thì lần này đã vượt thẳng qua khỏi mức định kiến,và  cho dù bây giờ có muốn che đậy nói thêm vài câu nữa thì họ sẽ tin mấy lời đó sao?

Công khai trước mặt và bật cười che lấp cho qua trước đó hiện tại suy nghĩ đến,ừm, quả nhiên là tình trạng bây giờ xấu hổ hơn.

Nếu đem ra so sánh thì không khác gì những CP không hề có sự chuẩn bị từ trước đã bị bắt gian tại nhà.

Minh Tự hiện tại chỉ bằng việc liên tưởng đến mọi tình huống có thể xảy ra liền cảm thấy đặc biệt hối hận.

Lúc trước khi Thừa Vũ tạm biệt họ rời khỏi Bình Thành đã từng rất vui vẻ nói qua, sau này nếu có cơ hội trở lại sẽ cho Lương Hiện một cái kinh hỉ gì gì đó, mà cô vốn dĩ cũng không quá để ý, cũng lười phải thuật lại với Lương Hiện...... Hậu quả là bây giờ, cả hai bên đều sốc.

Minh Tự không nói lời nào, ở trong đầu lai đem cái chuyện kia nhớ qua lại thêm một lần,để rồi chính mình lại một lần nữa cảm thấy da đầu tê dại.

"Hiện tại làm sao bây giờ? Anh đóng cửa như vậy liệu có ổn không?" Cô vò mái tóc xoăn của mình, cảm thấy không biết nên làm gì cho nên có chút cáu kỉnh "Bọn họ sẽ rời đi sao?"

Lương Hiện mỉm cười, giúp cô chỉnh chỉnh lại mái tóc "Hẳn là sẽ không."

Minh Tự: "......"

Ngẫm lại hình như cũng đúng.

Dựa theo tính cách Thừa Vũ, nếu hôm nay hai người họ  không cho cậu ta được một lời giải thích thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Công khai như vậy cũng tốt" Lương Hiện đem  cả người cô kéo vào trong lòng ngực,sau đó cúi đầu hôn hôn chóp mũi "Sau này có thể quang minh chính đại mà ân ái."

"Anh nghĩ cũng quá tốt rồi đi." Minh Tự chọc chọc hầu yết Lương Hiện, trong miệng lầu bầu một câu.

Bất quá, tuy ngoài miệng không  tình nguyện cho lắm, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì nó là phương pháp giải quyết tốt nhất bây giờ mặc dù nó trông khá rối rắm.

Mà tất nhiên Minh Tự sẽ không quên, thời điểm lúc sinh nhật Thừa Vũ, quan hệ giữa họ bất  thình lình bị chọc thủng, Thừa Vũ khiếp sợ đến chết đi sống lại.

Nói chi là lần này sẽ như thế nào......

"Em lên lầu tắm rửa trước, anh ra đó mở cửa cho bọn họ" Minh Tự ảo não xoay chuyển rất nhanh,và  trước khi rời đi củng không quên nói thêm một câu "Anh nhất định không được cho bọn họ đi lên đây, không được!"

Lương Hiện nhìn bóng dáng cô rời đi, bật cười thành tiếng.

Lần này cô ấy đi lên đó, sợ rằng một hoặc hai giờ cũng chưa xuống.

Lương Hiện nhanh chóng rửa mặt  sau đó lại thay một bộ quần áo sạch sẽ và tơm tất, lúc này mới không nhanh không chậm đi mở cửa.

Cạch

Khoảnh khắc cánh cửa mở, Lương Hiện ngoài ý muốn  bị ba cặp mắt kia khoá chặt.

- ------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------

Minh Tự đứng trước gương, đưa ngón tay vuốt ve cổ áo len để chắc rằng những vết hôn Lương Hiện đêm qua ở trên người cô cực lực không ngừng ấn che ổn thoả ở trạng thái tự nhiên bình thường nhất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc khăn trên đầu được Minh Tự nhẹ nhàng kéo xuống, mái tóc dài đen nhánh cũng theo đó mà buông xõa xuống tự do.

Nhìn chính mình trước gương  phát ngốc một lúc lâu cho đến khi kim chỉ trên đồng hồ điểm gần mười hai giờ.

Minh Tự dùng đầu ngón tay gõ lên bàn trang điểm, ước chừng đã gần một giờ trôi qua, Lương Hiện muốn giải thích cái gì chắc chắn cũng đã giải thích vô cùng cặn kẽ, mà Thừa Vũ, nếu muốn càng quấy e là lúc này cũng càng quấy đủ rồi, chỉ bằng việc yên tĩnh hiện tại, không cần cô đi xuống thì  cô cũng không phải chịu những lời đàm tiếu và hỏi han dồn dập từ các phía.

Vì vậy, cô hít một hơi thật sâu trước gương,  nhấc chân xuống lầu và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bước chân chậm rãi dừng lại,Minh Tự từ trên cao nhìn xuống và thấy được 4 người đang ngồi tách biệt nhau ở 4 góc sô pha giống như họ chỉ là đang  ở đó nhàn nhã tán gẫu với nhau, so với lúc tụ họp bình thường hoàn toàn không có gì bất đồng.

Minh Tự lấy lại bình tĩnh và tiếp tục bước tới,chỉ là đáng tiếc còn chưa kịp ngồi xuống một cách tự nhiên nhất thì bầu không khí được cho là  “không có chuyện gì” cố tình tạo ra kia đã bị Thừa Vũ phá hủy không còn một mảnh.

"Minh Tự! Cậu lừa chúng tôi quả thật là rất tốt!"

Minh Tự gần như bị sốc bởi câu câu nói này, mà ngay cả sự bình tĩnh ban đầu được cô cố tình dựng lên cũng ngoài ý muốn theo đó mà  không thể kìm được. Cô ho nhẹ một tiếng, vừa định  nói gì đó đã thấy Lương Hiện hơi đứng dậy trực tiếp nắm lấy tay cô.

Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, anh kéo cô trực tiếp ngồi xuống bên cạnh mình.

Sau đó, đỉnh mày hơi hơi giương cao lên, miệng cười đến vân đạm phong khinh "Giới thiệu một chút, đây là vợ của tôi"

Thừa Vũ: "......"

Kha Lễ Kiệt: "......"

Dụ Xuyên: "......"

Đương nhiên biết đây là vợ cậu, vấn đề là hai ngươi từ thế như nước với lửa đến gắn bó như keo sơn, cái này chẳng phải cũng nên thuật lại đoạn giữa một chút sao và quan trọng hơn là trọng điểm,trọng điểm chính bị họ đơn giản vài câu đã lược bỏ ngay lúc này, tất nhiên là không thể nào lược.

Minh Tự căn bản không biết rằng thời điểm trước lúc cô chưa xuất hiện, Lương Hiện cùng với ba người này  ở cùng một chỗ, trên cơ bản ước chừng cái gì cũng chưa nói.

Bởi họ rất khó chấp nhận người phụ nữ vừa xuất hiện trước cửa kia đúng là người cùng họ lớn lên, một đại tiểu thư xinh đẹp kêu căng tùy hứng,đại tiểu thư Minh Tự.

Mà Thừa Vũ, người có nhiều trạng thái tiêu cực chống đối thế giới quan nhất, vẫn còn đang hoài nghi cuộc sống nhân sinh chính mình, hay thậm chí cậu ta còn tự tạo ra cho mình có một lối suy nghĩ vô cùng kỳ lạ  như "chị em sinh đôi", "phẫu thuật thẩm mỹ",... để cố gắng lừa dối bản thân.

"Cho nên hai người......" Kha Lễ Kiệt suy nghĩ rất lâu nhưng không nghĩ ra  từ nào có thể hình dung ra họ, ở giữa không trung giơ hai đầu ngón tay gật gật  "À ừm....?"

Lương Hiện ôm Minh Tự, không chút để ý mà "Ừm " một tiếng.

Loại thời điểm như thế này, Minh Tự tất nhiên sẽ không nói. Cô được Lương Hiện ôm chặt eo, trông có chút ngoan ngoãn.

Kha Lễ Kiệt nhìn họ không thể không tự nhủ chính mình có thể dung nạp được, cậu có thể, cố lên.

So với Thừa Vũ hoàn toàn không biết gì thì Dụ Xuyên có vẻ thờ ơ giống như không hề có gì bất ngờ. Nhưng cho dù như vậy, cậu cũng thật sự chưa bao giờ nghĩ hai người này có thể ở cùng một chỗ - dù sao thì cả hai cũng là những người cùng họ lớn lên, cùng nhau trải qua mọi thứ mà ở họ không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, hai người đã  thành ra như vậy?

"Tớ...... hiện tại cảm thấy có chút phức tạp.” Một lúc sau,  Kha Lễ Kiệt thốt ra vài câu, nhìn về phía hai người kia “Không biết các huynh đệ có thể hiểu được không?"

Sau khi não dừng hoạt động mất một lúc,Thừa Vũ  lúc này mới đồng ý  "Tớ cũng vậy."

Sau một lúc im lặng,  Dụ Xuyên rốt cuộc cũng mở miệng "Nhưng mà chuyện này chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt sao?"

Thừa Vũ cùng Kha Lễ Kiệt ngay lập tức quay lại nhìn chằm chằm Dụ Xuyên.

" Sau này không cần phải lo lắng bọn họ cãi nhau hoặc là đánh nhau" Dụ Xuyên dừng lại,nói một cách khách quan "Đối với cuộc hôn nhân mang tính chất thương mại như họ thì rốt cuộc cái này cũng là một kết cục tốt nhất."

"Không phải" Não Thừa Vũ hiếm khi bắt kịp được câu chuyện,cảm thấy trọng tâm hình như có gì đó không đúng, không như tưởng tượng của cậu,vì vậy hơi có chút  khiếp sợ mà nói "Dụ Xuyên, cậu cư nhiên có thể một hơi nói ra nhiều lời như vậy trong một lần?"

Dụ Xuyên: "......"

Kha Lễ Kiệt: "Đúng vậy, tại sao vừa rồi tớ lại không quay video?"

Dụ Xuyên: "......"

Bên kia Dụ Xuyên  như người đứng trong đám lửa khẩn cấp bao nhiêu thì  bên này Lương Hiện cùng Minh Tự thấp giọng nói chuyện với nhau, không quan tâm thậm chí còn trong khá nhàn nhạt.

"Không đúng! Người thẳng thắn thành khẩn khai báo lúc này hẳn nên là  hai người kia có đúng không?" Thừa Vũ rốt cuộc cũng thông suốt được phần nào, nhanh chóng hướng về phía bên này  " Hai người rốt cuộc là từ khi nào,  địa điểm, còn có tình huống bên trong cuối cùng là như thế nào và lý do tại sao lại có thể sống hài hòa với nhau trong một thời gian ngắn ?"

"Cậu có chắc là lần đến đây của cậu không phải là tạo kinh hỉ bất ngờ mà là điều tra chúng tôi chứ?" Lương Hiện nhìn Thừa Vũ một cái, chỉ trả lời đúng một câu “Mới đây thôi. Hoàn toàn không có ý định giấu các cậu.”

"Không quang minh tự động nói cho chúng tớ biết, các cậu cũng tính là những kẻ quá không có phúc hậu." Thừa Vũ tiếp tục chỉ trích.

Cô thực sự cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến chuyện này,  "ậm ừ" dùng tay chọc vào chiếc ghế sô pha trước mặt  "Cậu tự mình xem lại  lịch sử trò chuyện, vốn dĩ tớ đã từng muốn nói."

Khi mối quan hệ vừa được chính thức xác nhận, trong cuộc trò chuyện nhóm lần đó,chính cô đã  nói rõ ràng rằng  quan hệ của cô và Lương Hiện gần đây rất tốt  nhưng họ không tin.

Vì thế Minh Tự cũng lười nói về nó nữa.

"Haz " Kha Lễ Kiệt vỗ đùi chính mình, rốt cuộc cũng nhớ tới "Lúc đó tớ còn cho rằng đó là lời nói mát của cậu cho nên làm sao mà  có thể tin?"

“Hừ, vậy thì có thể trách ai?”  Minh Tự vuốt ve mái tóc dài của mình sau đó đem chúng kéo hết qua một bên.

Khi kết thân với họ, Minh Tự bất tri bất giác được họ che chở trở thành cô gái đầy vẻ kiêu căng có thể bật lại lời nói của họ trong trạng thái bình tĩnh nhất mà không hề hay biết.

Kha Lễ Kiệt nhìn cô ngồi kế bên Lương Hiện,  khóe mắt kia cùng đuôi mày,chậc chậc, tất cả đều treo thành một bộ dáng vô cùng  đắc ý khiến cậu phải  liên tục lắc lắc đầu, thầm nghĩ "Xong rồi,  hai cái người này chuẩn bị bắt đầu ngược cẩu."

Một lời tiên tri vô cùng nghiêm túc và chắc chắn.

- -----Edit: Ninh Hinh----------

Bởi vì hôm nay có nhiều người, nhà hàng phương Tây trong Dinh thự Guanlan đã lâu không hoạt động cuối cùng cũng có thể hoạt động sau ngần ấy thời gian nhàn rỗi.

Chiếc bàn dài có thể chứa hơn mười người lúc này được xếp theo thứ tự Thừa Vũ, Kha Lễ Kiệt, Dụ Xuyên cuối cùng là Minh Tự cùng Lương Hiện.

Vì trong bữa ăn có hải sản, ba người nhìn Lương Hiện cẩn thận bóc vỏ tôm cho Minh Tự. Hành động thậm chí còn trông khá tỉ mỉ,không hề có chút nóng nảy.Và mọi người biết đấy, khi còn học cao trung, chính cái vị thiếu gia này, người luôn cảm thấy phiền phức vì mấy loại động vật có vỏ cho nên không bao giờ đụng tới!

Có ai ngờ rằng nhiều năm sau họ lại may mắn được chứng kiến cảnh tượng như vậy?

Cuộc sống này quả thật đôi khi  luôn có thể mang đến cho con người ta rất nhiều điều bất ngờ.

- ------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------

Sau bữa tối,  mấy người họ theo thường lệ đến câu lạc bộ Snow.

Lúc đi gần đến cửa ra vào, nhìn cái bình hoa cổ kia, Thừa Vũ thậm chí còn hơi  có chút ấn tượng về nó, sau khi nhìn một lát, có chút không rõ mà hỏi "Tớ nhớ  không lầm là lúc trước cậu đã từng mời tớ ở lại đây tận hưởng một đêm?"

Chuyện này thật ra cũng không tính là Minh Tự chủ động mời —— Sau ngày Lễ đính hôn chính thức rốt cuộc cũng qua đi, Thừa Vũ lúc sau cũng thật sự vô cùng tiếc nuối vì không thể ở lại dinh thự tận hưởng một đêm, vì thế Minh Tự đã thuận miệng đáp ứng,nói rằng lần sau khi họ tụ họp, cậu có thể ngủ lại ở phòng dành cho khách.

"Làm gì?" Lương Hiện từ phía sau đi tới, quét hai mắt nhìn họ "Đây là nhà của chúng tôi."

Sợ Thừa Vũ nghe không rõ, Lương Hiện nắm tay Minh Tự tay, sau đó nhẹ giọng nói vài câu "Của chúng ta."

Kha Lễ Kiệt: "......"

Cậu ta cảm giác Hiện Hiện sau khi  yêu đương, hình như thay đổi luôn cả con người,  cảm thấy rằng  Lương Hiện so với lúc trước càng lúc càng không giống.

- ----- Edit: Ninh Hinh--------

Hôm nay ở câu lạc bộ Snow, Kha Lễ Kiệt cùng Thừa Vũ,Dụ Xuyên một lần nữa mà chân chân thật thật  thể nghiệm một phen cái gì kêu là ngược cẩu.

Lương Hiện kiên nhẫn tinh tế mà chỉ giáo Minh Tự nắm côn, chốc chốc lại thấy Minh Tự  đấm đấm vai cho Lương Hiện, hành động thân mật của họ giống như chưa bao giờ phô ra đủ. Tựa như hai con khổng tước đang cực lực khoe ra ngoài tất cả ân ái khiến cả thế giới đều phát hờn nhìn họ.

"Đây là ván bi-a đau đớn nhất mà tớ từng chơi" Cuối cùng, Thừa Vũ cũng dựng cây gậy côn trong tay mình thẳng thắn đưa ra môt lời tổng kết "Ngược cẩu cũng phải để cẩu phản kháng, hai người các cậu đúng là....!"

Kha Lễ Kiệt bên này nghe xong cũng là âm thầm lắc đầu.

Rốt cuộc thì trong số họ đã có người  bị họ ngược đến thần trí  hỗn loạn.

Xem ra muốn chân chính phản kích, vẫn là để chính cậu ra tay thì hơn.

Âm thầm ấp ủ í niệm trong chốc lát, vừa vặn là trong thời gian nghỉ ngơi,sau khi tùy tiện gọi chút đồ uống.

Kha Lễ Kiệt khụ một tiếng, giả vờ vô tình mà nhắc tới "A, quên mất, hai người các cậu dù sao cũng đã  ở bên nhau, kia cái gì Dụ Xuyên, lời nói trước kia của họ, cậu có còn nhớ rõ?"

Đều là một đám chung đụng lớn lên, ngữ khí này của Kha Lễ Kiệt họ còn không hiểu sao, nó chỉ là  khúc nhạc dạo cho hồi mưa tanh bão táp sắp đến mà thôi.

Dụ Xuyên tất nhiên sẽ lựa chọn từ chối trả lời.

Thừa Vũ bên này cũng mơ màng không rõ nguyên do.

Kha Lễ Kiệt tiếp tục "Chính là lúc trước Minh Tự từng nói qua, dù cho có gả cho mấy tên cẩu bên ngoài trường cũng không gả cho Lương Hiện."

Lương Hiện  cầm một trái dâu tây chuẩn bị đút cho Minh Tự, nghe vậy tay nhất thời dừng ở giữa không trung.

"Hình như là có chuyện này!" Thừa Vũ đột nhiên vỗ lòng bàn tay,lại  nhớ tới điều gì đó "Còn có lúc đó tớ còn nói hai người trông rất xứng đôi, kết quả Minh Tự còn nói cái gì mà thích ổn trọng đáng tin cậy!"

Lương Hiện liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nhướng mày, giọng nói phát ra còn đặc biệt trầm thấp "Ổn trọng, đáng tin cậy?"

Minh Tự: "......"

Kha Lễ Kiệt làm bộ không phát hiện, thở dài một hơi "Cho nên nói số phận,azi, đúng là không thể nào biết trước được."

- ----Edit:Ninh Hinh------
Bình Luận (0)
Comment