"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh " EDIT:Ninh Hinh
Xán bảo từ nhỏ đã vô cùng nghiêm túc, nói chuyện không nóng nảy, bởi vậy ba chữ "Cẩu Lương Hiện" này nói ra, tuyệt đối không thể nghe nhầm.
Mọi người sững sờ trong giây lát, Minh Tự bên cạnh lúc này mới bật cười ra tiếng.
Thật ra mấy ngày nay cô cũng không có ý dạy xấu Xán bảo, chỉ là lúc hai vợ chồng đùa với bé, có đôi khi Lương Hiện sẽ chọc cô tức giận, sẽ không tránh khỏi thói quen mắng anh là "Cẩu Lương Hiện", nhưng nào biết Xán bảo thật đúng là học được.
Khóe môi cô cong lên, chưa kịp nói gì đã thấy Lương Hiện liếc mắt nhìn cô một cái.
Vẫn là bộ dáng tản mạn như cũ, như thể anh không hề tức giận, thậm chí còn nhếch mép cười, nhưng khi kết hợp với tình hình hiện tại thì có vẻ như không có an toàn cho lắm.
Minh Tự lặng lẽ nhích sang một bên.
Thừa Vũ cùng Kha Lễ Kiệt đối với sự thất bại lần này của Lương Hiện, ở kia cười ra như ngỗng kêu, và tình yêu của họ dành cho Xán bảo cũng đã lên một tầm cao mới, nói thẳng ra là tiểu công chúa nhất định là khắc tinh kiếp trước của Lương Hiện.
Lương Hiện ngồi lại sau khi trấn áp bọn họ, vẫn như cũ không tức giận lắm, nhưng hết lần này đến lần khác nhìn qua đây, ánh mắt còn rất thản nhiên.
Minh Tự bỗng nhiên giật mình một cái và có vẻ như cô hiểu được biểu cảm trong mắt anh.
Cô thậm chí còn chủ động lột nho cho Lương Hiện,với mong muốn anh hãy tha thứ cho cô lần này.
Lương Hiện hé miệng,ôm cô ngồi trên người mình: "Không, là, anh, giáo,sai"
Anh dựa vào ghế sô pha và cười lớn: "Thực,sự,không, quản,tốt".
Minh Tự: "......"
Cảm giác tai ương tùy thời đều rơi một cái ầm xuống ngay lúc này.
Quả nhiên, ngay khi bọn Thừa Vũ cùng Kha Lễ Kiệt chân trước vừa đi, Lương Hiện liền đem Xán bảo giao lại cho bảo mẫu, sau đó không nói hai lời liền bế Minh Tự lên lầu.
Minh Tự lúc đầu còn có thể chửi bậy vài câu, giãy dụa hai lần, nhưng đã sớm không dám nhúc nhích.
Lương Hiện đem cô cả người ấn vào tường, chân rời khỏi mặt đất lúc nào cũng không biết, dép lê sớm đã không biết ném tới nơi nào. Cả người treo lơ lửng, và chỉ có thể dựa vào hai tay bám lấy vai người đối diện, phòng ngừa Lương Hiện bỗng nhiên chơi xấu buông tay.
Tuy là như thế, nhưng dù sao cũng không xong, kết quả phải nhờ Lương Hiện ra tay cứu lấy cơ thể mình.
Cuối cùng, cả người ướt đẫm mồ hôi, khóe mắt cũng vì khóc mà đỏ hồng ——
Khoảng thời gian Minh Tự mang thai đến khi ở cữ, Lương Hiện chịu đựng thật lâu, sinh hoạt vợ chồng rất lâu không đụng chạm,lần này tuyệt nhiên sẽ không khách khí.
Liên tiếp mấy tháng, Minh Tự cơ hồ đều ngủ trên giường và gần như cô còn nảy sinh ý định ngủ riêng giường,thật vất vả lắm mới được buông tha, lần này e là sẽ không chạy thoát.
Hơn nữa từ sau khi Lương Hiện bắt đầu cày cấy,năng lực học tập giống như là rất mạnh, hư lại còn đặc biệt hư. Ngày nào đó lúc cô cảm giác kìm nén không được nữa, anh lại cố tình không cho, thong thả mà ép ép người, thật sự là không tốt chút nào.
- -------Truyện đăng tải duy nhất wattpad:GaniiHin và FB:Nhà Ninh Hinh--------
Tóm lại, hậu quả của chuyện này chính là Minh Tự đối với ba chữ "Cẩu Lương Hiện" này sinh ra tâm lý phản kháng kịch liệt, trong một thời gian sau đó cũng không có kêu lên, hơn nữa, cô còn bị bức sửa lại xưng hô cho Xán bảo.
Nếu không phải tất cả mật mã phòng ngủ trong nhà Lương Hiện đều biết, Minh Tự nói không chừng có thể lập tức dọn ra phòng dành cho khách, gắt gao khóa trái cửa.
Buổi tối, cô không kìm lòng được mà lên án "Lương Hiện, em cảm thấy anh không còn tốt với em như trước kia!"
"Nơi nào không tốt?" Thanh âm còn mang vài phần vô cùng thoả mãn, tùy tiện đem chăn xốc lên một bên, từ phía sau ôm lấy cô.
Minh Tự mặc kệ, ở trong lòng ngực xoay người, ngón tay chọc lấy bả vai anh "Anh không suy xét cảm thụ của em."
"Nói như thế nào?" Lương Hiện hôn lên vành tai cô.
Trên người cô có mùi thơm rất nhẹ, không phải loại nước hoa nào đó, ngửi vào sẽ khiến anh liên tưởng đến rất nhiều sự gần gũi giữa hai người.
Cho nên anh vẫn luôn rất thích ôm cô.
"Xán bảo không gọi em là mẹ, em rất không vui" Minh Tự thu hồi ngón tay"Vì cái gì chỉ kêu tên bố, Xán bảo không thích em sao."
Sau khi cô xuất viện, bảo bảo phần lớn đều giao cho bảo mẫu chăm, còn cô thì được Lương Hiện chăm sóc.
Lại nói sau khi ở cữ xong, hai người liền bắt đầu học tập cách chăm bảo bảo, cô thừa nhận là Lương Hiện tham gia nhiều hơn, pha sữa bột,dỗ bé,.. cơ bản đều là do anh làm.
Nhưng chẳng lẽ cô không vất vả sao, mang thai mười tháng! Ăn uống so với người bình thường khổ sở hơn rất nhiều!
"Bởi vì " ba ba " tương đối dễ phát âm." Lương Hiện cười khẽ "Tại sao Xán bảo lại có thể không thích em?"
Minh Tự liếc mắt nhìn anh "Thiệt hay giả."
"Là thật, mấy ngày hôm trước nhìn qua một số tài liệu, đại đa số bảo bảo gọi trước đều là ba ba" Lương Hiện xoa tóc cô "Bởi vì nó có liên quan đến cách phát âm."
Lương Hiện đột nhiên tìm hiểu mấy chuyện mang tính chất khoa học, Minh Tự thật sự có phần không thích ứng.
Cô liếc nhìn anh, nghĩ đến điều gì đó, giọng nói đột nhiên cao hơn "Cho nên anh biết bảo bảo sẽ gọi anh là ba ba trước mới cùng em đánh đố?"
Lương Hiện khoát tay "Không phải."
Cũng là đánh đố xong rồi mới vô tình biết được.
Nhưng Minh Tự lại không tin, cô bò ra khỏi vòng tay anh, tức giận nói: "Sao trước đây không thấy anh hư như vậy! Không, tiền cá cược đó không tính."
"Được rồi, không tính." Thấy cô tức giận, Lương Hiện cười nhẹ, duỗi duỗi tay kéo người qua "Không tức giận nữa."
"Vậy anh nói cho em biết, anh có phải là cẩu không?" Mặc kệ anh tỏ vẻ sủng ái như thế nào, Minh Tự vẫn không nhúc nhích.
Lương Hiện lúc này chỉ có thể theo cô "Ừ."
"Vậy anh kêu một tiếng, kêu một tiếng em liền không tức giận nữa" Minh Tự đột nhiên muốn chơi xấu, trong mắt mang theo không ít ý cười, khóe môi cô cong lên "Chính là Gâu gâu cái loại này."
"Cái gì?"
"Gâu gâu......" Minh Tự nói một nửa, thấy Lương Hiện nghiêng đầu nhịn không được cười, lập tức nhào qua đánh anh "Cẩu Lương Hiện, sao anh lại có thể đáng ghét như vậy!"
Thương hiệu trang sức cá nhân "April fine Jewelry" của Minh Tự đã rất nổi tiếng kể từ khi được thành lập cách đây hai năm, và nhiều tác phẩm của cô đã giành được các giải thưởng thiết kế quốc tế. Cô ấy đã mất một khoảng thời gian để đến thành phố Hồng Kông tham gia một khóa học thẩm định gia, và bây giờ quy mô studio của cô ấy đã được mở rộng hơn với tám nhà thiết kế cộng với mười hai người trợ lý, và gần như là gấp đôi.
Ngoài ra, sau năm mới Minh Tự còn chuẩn bị mở thêm chi nhánh ở khu thương mại Thân Thành và hiện tại cô ấy đang bận rộn với nhiều việc khác nhau.
Tuy nhiên, sau khi kết thúc một ngày và về nhà, bởi vì chính mình tự tạo nghiệt,cô buộc phải sửa lại cách xưng hô của Xán bảo.
Nhưng niềm an ủi duy nhất có lẽ là Xán bảo kêu mẹ.
Ngày đó khi Minh Tự đi làm về, Xán bảo được bảo mẫu ôm ở trong tay, hướng cô giơ cánh tay nho nhỏ, âm thanh bi ba bi bô mà nói "Mẹ mẹ muốn ôm ôm."
Cô vui mừng khôn xiết, vốn định sau khi ôm Xán bảo sẽ đọc hai bản vẽ thiết kế còn chưa hoàn thiện ban chiều, kết quả lại ngồi chơi cùng với Xán bảo một hồi lâu.
Khi Lương Hiện trở về, Minh Tự đã tự hào khoe với anh rằng "Xán bảo nói với em rằng mẹ muốn ôm ôm!"
Lương Hiện nhướng mày, không để ý đến sự so sánh trẻ con của cô, nhưng cũng không quên nhắc nhở cô sửa lại cách xưng hô kia.
Minh Tự mất hứng mà bĩu bĩu môi "Hừ."
Bất quá, nghĩ đến việc kia,cô chỉ tay vào Lương Hiện nói với Xán bảo "Xán bảo nhìn xem, đây là ai thế?"
Xán bảo mím môi, thực ngoan mà kêu "Ba ba!"
"Nhìn xem, chẳng phải kêu đúng rồi sao?" Minh Tự cong môi "Xem ra Xán bảo của chúng ta vẫn là nghe lời mẹ nhất."
"Nghe kĩ, em sẽ làm bảo bảo kêu anh thêm mấy lần" Như là để khoe khoang, cô nhướng mày hỏi "Xán bảo, người này là ai thế?"
Xán bảo chớp mắt bật thốt "Cẩu Lương Hiện."
Minh Tự: "?"
Có phải bây giờ con đã rất thích việc cùng mẹ phản nghịch rồi không?
Chuyên môn chính là lật xe giữa chừng?
Lương Hiện nhìn vẻ mặt đang kìm chế của cô, bật cười yêu chiều, khó có khi nói được tiếng người "Không vội, từ từ sửa."
"Anh không vội nhưng em vội,không được sao?" Minh Tự vỗ tay anh, lạnh giọng nói "Đồ lưu manh."
Đối với những việc mà người này đã làm với cô vào ban đêm, cô có lý do để hoài nghi, Lương Hiện có phải lén lút tráo thành quả mà cô dày công dạy Xán bảo.
Mục đích chính là để khiến cô ấy bị trừng phạt mỗi ngày—
Xán bảo đối với việc nói chuyện năng lực học tập rất cao, sau khi gọi Minh Tự là mẹ, liền rất nhanh học được "Mèo", "Chim" trong nhà, còn có "Tiểu Đảo".
"Tiểu Đảo" là nhũ danh Trì Yến đặt cho con trai mình,mặc dù hai đứa nhỏ chưa gặp nhau nhưng Minh Tự vẫn luôn cố gắng để Xán bảo biết đến.
Từ "Đảo" này đối với Xán bảo hơi khó phát âm nhưng bởi vì ẩn ẩn một cổ bướng bỉnh tiềm tàng, cuối cùng cũng thuần thục mà nói ra được.
Minh Tự ghi âm giọng nói bằng điện thoại di động của cô ấy và gửi cho Sầm Hủ, qua một lát, cũng phát qua một đoạn video giọng nói tương tự.
Trì Đảo bên kia cũng bi bô "Em gái Xán Xán, xin chào."
Xán bảo nghe xong, miệng giật giật, một lúc sau lại cử động muốn phát âm.
Cuối cùng lại ủy khuất mà chui đầu vào trong lòng ngực mẹ mình.
Câu này nói ra được chắc hẳn cũng rất khó khăn ——
Sau khi Xán bảo hai tuổi, theo cách nói của Thừa Vũ thì là "Tính tình cực kì lớn".
Bé có làn da trắng nõn, lông mi dài, ngũ quan lớn lên rất giống với Lương Hiện, đặc biệt là đôi mắt kia, cực kỳ đáng yêu và vô cùng đào hoa.
Nhưng tính cách bé lại giống như Minh Tự, sẽ ngồi xổm trên mặt đất mà nghiêm túc nghiên cứu khu vườn nhỏ, đồng thời công bố một số ý tưởng hay thay đổi cho mọi người nghe, sau lại không được đáp ứng liền xoay người hừ hừ rời đi.
"Tớ dường như nhìn thấy một phiên bản thu nhỏ của Minh Tự" Thừa Vũ cùng Kha Lễ Kiệt hai người đứng ở kia, tấm tắc mà cảm thán "Khi Minh Tự hai tuổi cũng như thế này "
"Chỉ hai tuổi thôi sao? Lúc cô ấy 6 tuổi đối với chúng ta cả ngày luôn là bộ dạng hừ hừ,vô cùng bất mãn kia " Kha Lễ Kiệt nói.
Cả hai rõ ràng không có một chút ấn tượng cụ thể nào về thời thơ ấu của họ nhưng lại làm như có thật mà ở kia thảo luận, nếu không phải Dụ Xuyên tốt nghiệp thạc sĩ lúc sau lại vội vàng yêu đương, chắc chắn sẽ dùng logic xuyên tạc lời bọn họ ngay.
Thừa Vũ năm nay rốt cuộc cũng đã chuyển công tác về tổng bộ, cùng Kha Lễ Kiệt hai người ở chung một chỗ, thường thường sẽ chạy đến dinh thự Guanlan.
Trừ bỏ cùng Xán bảo trò chuyện chơi một chút, bọn họ còn có cái mục đích lớn hơn nữa, đó chính là vây xem Lương Hiện oa oa.
Minh Tự bởi vì phải tham dự một hội thảo ở thành phố Hồng Kông vào cuối tuần này cho nên lúc này không có ở nhà.
Ba người đàn ông quây quần bên nhau,ở giữa là cô con gái trông vô cùng đáng yêu, hình ảnh mạc danh có chút buồn cười mà lại hài hòa đến mức khó hiểu.
Tóc của Xán bảo đã dài, mềm mại buông thõng sau tai.
Vốn dĩ nhiều bậc cha mẹ sẽ cố gắng tiết kiệm và sẽ cắt hoặc cạo tóc cho con mình nhưng khi Minh Tự còn nhỏ đối với việc cắt tóc ngắn cái này căm thù đến tận xương tuỷ, cô ấy cảm thấy rằng cô ấy sẽ không xinh đẹp sau khi cắt tóc ngắn, tựa như một chú mèo bị cạo sạch lông lại nói tóc của Xán bảo rất tốt.
Vì thế Minh Tự kiên quyết không làm, định kỳ sẽ tự tay sửa cho bé lại một chút.
Kết quả là sau đó, sau khi Xán bảo tỉnh ngủ, tóc cô bé vô cùng lộn xộn và không ai giúp cho bé cột chúng lại.
Bảo mẫu trong nhà sẽ thường sửa soạn giúp cho bé, nếu Minh Tự đến, cô ấy sẽ sửa soạn cho bé đến xinh xinh đẹp đẹp, ngày thường ở trên mạng nhìn thấy cái gì, đều sẽ thử qua hết thảy một lần.
Vì thế, hôm nay đổi thành Lương Hiện.
Anh không thuần thục lắm khi dùng ngón tay căng dây thun ra, ở đỉnh đầu Xán bảo cột lại một vòng lại một vòng, sau đó buông tay, tóc lại rơi trở về hình dạng ban đầu.
Hoặc là cột quá chặt, vẻ mặt Xán bảo lúc đó sẽ không hài lòng, nhỏ giọng lên án "Bố ơi,Xán bảo muốn mẹ."
Lương Hiện: "......"
Tính tình kén chọn này thực sự giống hệt như khi Minh Tự còn nhỏ.
Kha Lễ Kiệt cùng Thừa Vũ hai người ở bên cạnh vây xem,liên tục bật cười ầm ầm ĩ ĩ.
"Hiện Hiện từ trên xuống dưới đều mang hơi thở thương nhân,giơ tay nhấc chân đều vô cùng dứt khoát, lúc này chỉ đơn giản cột tóc cho con gái thôi đã khiến cho tay chân luống cuống, đây là tình yêu vĩ đại gì kia chứ ha ha ha ha ha!"Thừa Vũ cũng chụp một bức ảnh và gửi vào nhóm, nhìn Lương Hiện còn chưa chải chuốt xong, nhịn không được nói "Nếu không để tớ thử chải cho con bé?"
"Tớ cũng muốn thử xem" Kha Lễ Kiệt tích cực nói "Tớ chưa buộc tóc cho ai bao giờ cả."
"Thử xem?" Lương Hiện thản nhiên liếc nhìn bọn họ "Con gái của tôi cho hai người làm thí nghiệm sao? "
Thừa Vũ & Kha Lễ Kiệt: "......"
Hai người bọn họ nhìn đỉnh đầu Xán bảo thật vất vả lắm mới thành hình, xiêu xiêu vẹo vẹo hai cái bím tóc nhỏ, trong tâm nói: Cậu nói,cậu không dùng con bé thí nghiệm đi?
Tác giả có lời muốn nói: Xán bảo: Cháu muốn mẹ cơ——