"Tự do và sự kiêu ngạo cả đời của cô ấy là tôi dùng cả đời dung túng" Lương Hiện to Minh Tự Hoàn phiên ngoại
EDIT:Ninh Hinh
Thân Thành và Bình thành một cái nằm ở phía nam và một cái nằm ở phía bắc và ngày thường hai gia đình cũng không thường xuyên qua lại với nhau.
Cho nên Minh Tự không nghĩ tới, Xán bảo sẽ vẫn còn nhớ Trì Đảo.
"Em không ngờ được rằng,Xán bảo vẫn còn nhớ Trì Đảo" Trên đường trở về phòng, Minh Tự nắm tay Lương Hiện lắc qua lắc lại, "Hai đứa nhỏ thật đúng là có duyên."
"Có duyên gì chứ?" Lương Hiện không đồng ý vấn đề này lắm.
"Hơn nữa, em đã đồng ý với Sầm Hủ nói về sau chúng ta nhất định phải làm thông gia với nhau" Minh Tự tiếp tục.
Lương Hiện nói "Xán bảo lúc này chỉ mới vài tuổi, em liền nghĩ đến chuyện sau này rồi?"
Cô nói một câu, anh đáp lại một câu.
Không phải là muốn phá vỡ ý kiến đang nói rồi sao.
"Hừ" Minh Tự dừng lại, cô đưa tay nghịch ngợm chạm chạm vào mũi anh, âm điệu kéo ra cũng thật dài "Lương Hiện,nói cho em biết, có phải anh sợ heo cùng củ cải trắng nhà mình sẽ bị người khác bắt mất?"
Lương Hiện nắm lấy đôi tay đang chỉ về phía mình, thuận tiện cúi đầu hôn hôn, hỏi lại "Xán bảo là tiểu bảo bối do tiên nữ nhà chúng ta cực khổ sinh ra, nếu anh không nghiêm khắc trong việc chọn một người đáng tin cậy cho con bé,em nói xem, củ cải trắng nhà chúng ta phải làm sao đây?"
"Vâng" Khóe môi Minh Tự cong cong, một lúc sau lại nhỏ giọng "Nhưng Trì Đảo rõ ràng là một cậu bé có phẩm chất rất tốt."
Lương Hiện nhướng mày "Chúng ta sẽ nói chuyện này sau."
Giống như nhiều ông bố, tâm tư của Lương Hiện cũng giống như vậy.
Đứa con gái mà anh và Minh Tự sinh ra xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời.
- --
Mùa hè năm nay, Minh Tự cùng Lương Hiện bất ngờ lọt vào tầm ngắm của đông đảo cư dân mạng.
Câu chuyện bắt đầu từ mấy năm trước khi Lương Hiện mua cho Minh Tự một cái trang trại nuôi cấy ngọc trai.
Cơ sở nuôi mặc dù không lớn nhưng chất lượng nước biển ở đây rất tốt để nuôi sò. Và theo như dự kiến nếu ở đây sản xuất ra được không ít ngọc trai, có một phần trong đó sẽ được gửi đến studio của Minh Tự, phần còn lại sẽ được sàng lọc và tiến hành tiêu thụ theo chất lượng mỗi viên. Và hàng năm,lợi nhuận đó sẽ được quyên góp cho quỹ từ thiện, mặc dù tính ra lợi nhuận không quá cao, lại giống như họ đang đầu tư cổ phiếu nhưng chỉ khác là nuôi cấy.
Và thực tế hơn nữa,diện tích ở đây so với diện tích thực tế nuôi cấy còn lớn hơn nhiều nhưng Lương Hiện không cho quá nhiều người ở đó xử lý mở rộng mà tùy tiện mặc kệ chúng tự do sinh trưởng trong một khuôn giới hạn nhất định.
Vào mùa hè năm nay, một số nhà chuyên môn trong ngành nuôi cấy ngọc trai đã bất chợt đi thăm quan gần đó và vớt một số vỏ sò mang về.
Thật bất ngờ, trong chiếc vỏ sò đó có một viên ngọc trai tự nhiên có hình giọt nước to bằng ngón tay cái, không chỉ có bề mặt tròn trịa, hoàn mỹ mà hiếm hơn nữa là cấu trúc xung quanh của nó gần như hoàn toàn đối xứng.
Bạn biết đấy, với những viên ngọc trai tự nhiên, có thể tròn trịa như vậy cũng không dễ dàng gì, chưa kể nó còn ở hình dạng giọt nước với cấu trúc gần như đối xứng.
Quý là quý ở hiếm lạ, hiếm thấy.
Ngay khi biết tin, nhiều người đã đến hỏi giá, thậm chí còn hỏi họ có tính đến phương án đấu giá hay không.
"Này Hiện Hiện, tớ hiện tại mới phát hiện, dù cho cậu có mua xe hay mua trang trại nuôi cấy ngọc trai đều không gọi là cái gì mà phá của" Kha Lễ Kiệt nói đến việc này liền tấm tắc cảm thán "Cái đó gọi là đầu tư! Năm Đại học lúc ấy,cậu chỉ tùy tiện mua một chiếc xe cổ, giá bán ra sau này còn cao hơn gấp mấy lần hay vào cái năm đó mua cho vợ một trang trại nuôi cấy ngọc trai,bây giờ lại có thể bán chúng ra với một cái giá vô cùng đắt đỏ —— cậu có định mang chúng ra bán đấu giá như lời đồn đãi không?"
Theo như cậu biết, ở Bình Thành này có một vài phú hào đối với những viên ngọc trai này có ấn tượng khá sâu sắc và sẵn sàng mua về nhà để dỗ dành vợ hoặc những người tình nho nhỏ.
"Không tính" Lương Hiện thản nhiên trả lời "Tớ muốn để chúng cho Minh Tự chơi."
Kha Lễ Kiệt: "......"
Thật ra Lương Hiện cũng không thiếu chút tiền ấy.
Ngay khi biết tin, nhiều nhà sưu tập ngọc trai đã vô cùng thất vọng, giới nhà giàu đối với cái này cũng không mấy hiếm lạ gì.
Tuy nhiên, đa số cư dân mạng đều bị ăn một trận cẩu lương.
"Đây không phải là cp mà tôi luôn ngưỡng mộ trước kia sao?!"
"Bọn họ vẫn luôn hạnh phúc như thế à!"
"Câu nói của lầu trên có ý gì vậy, Lương tổng cùng phu nhân,họ vẫn luôn rất hạnh phúc.Bạn tôi là nhân viên của Kinh Hoằng, ngày ngày đều bị họ cho ăn một bụng cẩu lương "
"Thỉnh lầu trên chia sẻ rõ ràng hơn"
"Chia sẻ rõ ràng hơn cộng 1"
"Vậy thì hãy để tôi nói cho mọi người biết thêm một tin bí mật: Họ đã có hai bảo bảo, được bảo vệ rất tốt cho nên đến giờ tôi vẫn chưa được nhìn thấy!"
Bởi vì chuyện này, weibo Kinh Hoằng cùng Minh thị một lần nữa lại bị công chiếm.
Hơn nữa nhiều cư dân mạng còn muốn nhìn thấy những viên ngọc trai đặc biệt kia đã không khỏi mong chờ nó một cách khá vô ích.
Vào tháng 8, Phùng Tinger, một người nổi tiếng trên mạng với hàng triệu người hâm mộ ở Bình Thành đã kết hôn. Và cư dân mạng đã tinh mắt nhìn thấy Minh Tự cùng Lương Hiện đến tham gia hôn lễ.
Hôn lễ lấy chủ đề sắc hoa làm chính, dưới ánh sáng mờ ảo với hàng nghìn loài hoa bách hợp khác nhau cùng với hoa hồng trắng tùy ý nở rộ.
Người phụ nữ một tay chống cằm, ngồi nghiêng đầu một bên nói chuyện với người đàn ông bên cạnh mình, cô ấy mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nước biển với chất liệu sa tanh mịn màng dài quét qua khỏi mắt cá trắng nõn.
Mà ánh mắt của người đàn ông kia cũng một mực dừng ở trên gương mặt cô ấy, và trong khi anh ta nói, bằng một cách nào đó,cô gái đã đánh vào mu bàn tay của anh ta.
Vốn dĩ,ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi chiếc vòng ngọc trai hình giọt nước trên cổ tay cô ấy nhưng khi nhìn thấy điều này, họ không thể không bình luận:
"Ha ha ha ha Lương tổng vừa rồi là bị đánh sao?"
"Hahaha, tuy bị đánh nhưng mà rất ngọt nha ô ô ô"
"Là đường!Chính là đường gấp đôi bình thường!"
"Đây là cp thần tiên gì thế!"
- --
Sau khi tình hình hóng hớt hạ nhiệt, Bình Thành cũng chậm rãi bước vào tháng 10.
Sau khi khai giảng, Xán bảo đã hoàn toàn thích nghi với thân phận là một học sinh tiểu học, ban ngày đến lớp sẽ nghiêm túc nghe giảng bài, tối về sẽ đến thư phòng làm bài tập.
Và trong trường, Xán bảo vẫn luôn là cái ngôi sao sáng nhất.
Thậm chí giữa kỳ cô ấy còn được giáo viên chủ nhiệm chọn làm trợ lý trong buổi họp phụ huynh.
Mà Chiêu bảo ở trường mẫu giáo cũng nỗ lực cân bằng số điểm hàng tuần, vẫn như cũ,cả ngày luôn thích cùng các giáo viên đấu trí.
Cuối mùa hè ở Bình Thành tràn ngập cây xanh, trong không khí hanh hanh nóng,vào buổi tối, không khí bên ngoài còn xen lẫn không khí man mát lạnh.
Trong nháy mắt, mùa hè cũng nhanh chóng qua đi, nhiệt độ chuyển lạnh, những cây cao bắt đầu rụng lá vàng rồi hóa thành những thân trơ trụi phủ đầy tuyết trắng.
Ngày đầu năm mới, một bộ phim do Kinh Hoằng đầu tư phát hành vào lúc 0 giờ, Minh Tự cùng với Lương Hiện có dịp lãng mạn một phen, cùng nhau nắm chặt tay đi xem.
Hiện tại, studio của Minh Tự đã rất nổi tiếng trong ngành. Các thiết kế của cô ấy gần như đều được những người nổi tiếng ưa chuộng. Hay thậm chí còn có một số bộ sưu tập rất thích hợp để mang theo hàng ngày tỷ như dây chuyền và nhẫn,hai thứ đó gần như là được nhìn thấy trong các bức ảnh thuộc style sân bay đường phố và thậm chí nó không cần phải quảng cáo cũng trở thành một hit lớn.
Mà bộ phim do Kinh Hoằng đầu tư vừa lúc cũng tương đồng với một loạt trang sức lấy "Hoa" làm chủ đề chính của Minh Tự.
Hai người đã đến đó sớm vài phút,lúc cả hai đi ngang qua phòng khách, Minh Tự liền nhìn thấy một vài chú vịt nhỏ màu vàng lúc này đang được trưng bày trong tủ gấp thú.
Ngay lập tức nó liền gợi cho Minh Tự nghĩ đến chuyện ngày đó.
Kỳ thật trong những năm gần đây, hai người rất ít đi xem phim, mặc dù sau khi Minh Tự sinh xong Xán bảo và Chiêu bảo, họ có đến rạp chiếu phim nhiều lần nhưng mỗi lần lại đây, ở trong ngăn tủ này đều không có đặt nhiều chú vịt màu vàng như thế.
Không ngờ cuối năm nay họ lại có dịp gặp nhau.
Vì vậy, cô háo hức chỉ vào tủ kính "Anh mau đi đổi tiền, hôm nay em sẽ lấy cho anh một chú vịt vô cùng xinh đẹp"
Qua năm, Minh Tự cũng đã 33 tuổi nhưng khi nhìn vào bề ngoài của cô ấy,cô ấy hoàn toàn không có gì khác so với trước kia, vẫn trắng trẻo,vẫn xinh đẹp và đặc biệt khi nhìn thấy thứ mình thích, mắt cô ấy có thể sáng rực lên như một đứa trẻ.
Đứng cùng với Lương Hiện, hai người họ trông giống như những cặp đôi vừa mới yêu nhau.
Có người đã tò mò nhìn về phía hai người bọn họ.
Nhìn thấy điều này, Minh Tự không tự chủ được mà thấp thỏm hơn, dù vậy cô vẫn thở phào một hơi, lấy lại bình tĩnh ban đầu, đưa tay chuẩn bị đặt vào một đồng xu lại bất ngờ nghe Lương Hiện bật cười khe khẽ.
"Sao thế?" Cô ngước mắt lên nhìn anh.
"Đừng tạo áp lực cho chình mình, nếu không anh giúp em?"
"Em mới không cần" Minh Tự nói xong, dứt khoát ném vào một đồng tiền xu.
Nhưng lần này có vẻ như cô không được may mắn cho lắm, những chiếc vuốt sắt đi xuống tóm lấy một con vịt nhỏ màu vàng, và khi nó bay lên giữa không trung, nó lại trực tiếp rơi thẳng xuống.
Minh Tự nhìn thành quả sắp thu được lại thất bại, cả người tức đến mức muốn liên tục giậm giậm chân.
Lương Hiện cười cười, nắm tay kéo cô qua một bên "Để anh giúp em?"
Minh Tự hừ một tiếng giống như nhất quyết không chịu thua.
Quét mắt nhìn Lương Hiện đang tập trung điều chỉnh lấy chú vịt, cô đột nhiên đưa tay ra và ấn vào cái nút.
Lương Hiện dừng lại,đưa mắt có phần khó hiểu nhìn cô.
Minh Tự giống như không hề biết sợ,cô nhướng mày đắc thắng, giống như chính mình vừa thành công trong việc chơi xấu Lương Hiện.
Hai người đưa mắt nhìn về phía tủ kính, Minh Tự kinh ngạc phát hiện, lúc nãy cô tập trung chú ý gắp một chú vịt kết quả gắp không ra, tùy tùy tiện tiện ấn nút, cư nhiên lại thành công gắp ra một bé đậu phộng.
Lương Hiện khom lưng lấy đậu phộng từ trong ngăn tủ đưa qua cho cô "Thế nào?"
Đậu phộng trắng trẻo mập mạp, biểu cảm còn rất vui vẻ.
"Ngay cả một củ đậu cũng có thể cười nhạo em" Minh Tự nhỏ giọng lên án, không hề che dấu sự ghét bỏ của mình dành cho nó "Đều tại anh cả"
Lương Hiện bóp má cô, ánh mắt có chút nguy hiểm "Em dám lặp lại lời này lần nữa không?"
"Phốc." Người qua đường nhìn hai người không khỏi bật cười, lúc nãy cô cảm thấy cặp đôi này đặc biệt thú vị, cười xong liền cảm thấy có gì đó không đúng liền nhanh chóng nói thêm "Đậu phộng, có lẽ là muốn hai người mau chóng kết hôn,sớm ngày sinh quý tử! "
Đột nhiên có người cắt ngang, Minh Tự sững người một lúc rồi bật cười giải thích: "Chúng tôi cưới nhau lâu rồi, còn có hai đứa con."
Người qua đường bàng hoàng nhìn họ,có chút không thể tin.
- --
Minh Tự cùng Lương Hiện mua Coca cùng bắp rang, sau đó cung nhau vào thẳng bên trong trước giờ công chiếu khoản ba phút.
Lần này bộ phim được sản xuất với quy mô rất lớn và ngay từ sáng sớm,ở đây đã chật kín ghế.
Minh Tự cùng Lương Hiện mua vé VIP cho nên họ có thể thoải mái nằm và xem phim.
Khi buổi công chiếu bắt đầu, đèn trong hội trường từ từ tắt, Minh Tự vừa định duỗi tay lấy bắp rang lại bị chế trụ cổ tay.
Lương Hiện nghiêng người đặt lên môi cô một nụ hôn "Bà xã,chúc mừng năm mới."
Bỗng chốc bị làm giật mình, sau đó Minh Tự lại cong môi mỉm cười,nghiêng đầu hôn anh "Ông xã, chúc mừng năm mới."
Lần này xem phim, hai người xem đến vô cùng ngọt ngào. Có đôi khi anh sẽ đút bắp rang cho cô, nhưng cũng có đôi khi cô cầm Coca đưa đến bên miệng anh lại cố ý chơi xấu mà dời đi.
Giống như một cặp đôi mới yêu nhau, không vì đã kết hôn mà tình cảm dần trở nên tẻ nhạt.
Khi kết thúc,Minh Tự nắm tay Lương Hiện cùng nhau bước xuống cầu thang và thấy rằng không biết từ lúc nào, tuyết bên ngoài đã rơi.
Những hạt tuyết mỏng manh không ngừng phiêu diêu, dưới ánh đèn đường ấm áp,chúng dường như sắp tan ra hòa vào cùng một chỗ.
Nơi này cách bãi đậu xe một đoạn đường, cũng may tuyết không lớn, hai người nắm tay nhau đi dạo trên tuyết,có chút lạnh lẽo thế nhưng cũng có loại yêu đương ngốc nghếch thời trẻ.
Giống như nói—
Chúng ta cả đời này, nguyện ý cùng nhau bạc đầu.
Lời edit: Mình đã dùng 3 ngày để hoàn 9 phiên ngoại,cảm ơn mọi người thật nhiều ️
À quên, Mọi người vẫn thích Cho em một chút ngọt chứ, cho các nàng một tin vui, Không về phần nói về Tô Giang và Lê Đông sẽ được tớ đào tiếp tục,cùng nhau nghía lại văn án nhé:
Văn án 1: Trên trang tìm kiếm nóng hot search.
Ảnh đế Tô Giang đã đăng một tin lên Weibo kèm theo hai từ #
NuôngChiều và #
BênCạnh:
Cô ấy luôn thích nằm trong vòng tay tôi ngủ vào buổi tối và sẽ khóc dưới chăn khi thấy tôi không có ở đó. Tùy thời nếu làm sai,ánh mắt cô ấy sẽ trong trẻo nhìn tôi khiến tôi không thể nào đưa ra lời trách mắng.Sở thích cô ấy hay làm là làm những việc trái mùa,mùa hè sẽ thích ăn kẹo hồ lô và mùa đông ở nhà ăn rất nhiều kem ly. Thậm chí,tôi phải lấy dây thừng buộc chặt cô ấy trên đường phố, nếu không cô ấy sẽ dễ dàng lạc mất tôi. Chỉ nghĩ về những điều này, lần sau lại tiếp tục bổ sung. Văn án 2: Trên trang tìm kiếm nóng hot search.
Ca sĩ nổi tiếng Lê Đông mới đăng Weibo kèm với hai từ #
ẤmÁp và #
NgọtNgào:
Anh ấy luôn luôn là người bao dung vô hạn những lỗi lầm của tôi và ghi nhớ tất cả những ngày quan trọng. Anh ấy nói với tôi rằng bản chất anh ấy sinh ra không chỉ lạnh lùng thờ ơ có phần nóng nảy ra thì tính tình của anh ấy còn cằn cỗi lạnh nhạt với tất cả mọi thứ xung quanh mình nhưng anh ấy sẽ luôn cố gắng vì tôi mà trở thành một người dịu dàng nhất có thể. Anh ấy sẽ làm cho tôi kẹo hồ lô vào mùa hè và mua kem cho tôi vào mùa đông kèm theo lời căn dặn chỉ được ăn một nửa trong mỗi lần.Tôi rất thích hôn lên khóe miệng anh ấy khi anh ấy đang ngủ và buổi tối chỉ cần nghe anh ấy không trở về,tôi sẽ một mình khóc trong chăn,đợi chờ anh ấy trở về lại dỗ dỗ. Tất cả cảm giác an toàn của tôi là do anh ấy ban cho và anh ấy cũng chính là người đã dạy tôi trưởng thành. Sau khi các fan tiến hành phân tích so sánh hai tin Weibo:... Fuck?!!!
Văn án 3: Lê Đông gặp Tô Giang khi cô mười sáu tuổi. Trên hành lang dài bệnh viện, anh đứng dựa tường châm một điếu thuốc, nhìn cô qua làn khói suy nghĩ nói: "Về sau,đi theo anh."
Khi đó Lê Đông nhỏ gầy,nghèo khó,đáng thương không có nhà để về, kiên quyết nhìn anh gật đầu.
Sau này, Tô Giang suy sụp, mất đi ánh sáng, một mình bơ vơ tuyệt vọng đứng trên sân thượng nghe Lê Đông đứng đối diện cùng anh nói: "Đi theo em, sau này em cho anh một ngôi nhà."
Văn án cũ: Văn án 1: Từ nhỏ Lê Đông đã nhiều bệnh, một mình cô,cô đơn trưởng thành. Vào năm mẹ mất, tại hành lang dài trong bệnh viện, nhìn thấy được người kia đang dựa lưng vào sát tường bệnh viện, ngón tay vân vê điếu thuốc, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn cô, dưới ánh mắt lạnh lùng Lê Đông rụt rè đi qua khẽ gọi: "Anh ơi."
Tô Giang đem điếu thuốc trên tay cẩn thận đặt lên môi rít một hơi, lạnh lùng mở miệng: "Đi theo tôi đi."
Lê Đông giương mắt nhìn khuôn mặt Tô Giang qua làn khói,bất ngờ động tâm với anh.
Văn án 2: Lê Đông biết, ở trong mắt Tô Giang, cô chỉ là một phần trách nhiệm. Anh như một tảng băng trong mắt người khác nhưng lại đối với cô ôn nhu mà trân trọng.
Lê Đông đã từng nghĩ rằng,so với những người khác,có thể chính cô là người đặc biệt trong lòng Tô Giang thì sao?Nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là ý nghĩ riêng cô mà thôi,còn về phần Tô Giang hẳn là từ đầu đến cuối vẫn như thế luôn duy trì một khoảng cách nhất định với cô.
Cô bí mật thầm lặng thích anh, ở bên cạnh giả vờ là một cô em gái nhu thuận nghe lời.
Sinh nhật Lê Đông 18 tuổi ngày đó, dưới dáng vẻ say rượu cô đã điên cuồng ôm hôn Tô Giang nhưng chỉ một lúc lại bị chính anh đẩy ra.Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, vành tai đỏ bừng lui về phía sau nửa bước, giọng run run "A Đông, đừng làm rộn."
Lê Đông cười cười, đôi mắt sáng như ngôi sao tràn đầy sự tò mò, ngón tay cô chậm rãi vuốt ve xương quai xanh của anh "Anh ơi, anh cũng thích em mà,đúng không?"
"Thích anh là chuyện can đảm nhất em từng làm. Giống như bầu trời đang đổ một cơn mưa, còn trong lòng em lại ấp ủ một tia nắng" (trích nhật kí thanh xuân Lê Đông)