Hoa Hoa Du Long

Chương 13

Hắn lau thái dương đầy mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ: Chỉ cần chiến thắng một trận nữa, được lọt vào 100 người, liền thoát khỏi dây dưa với tên biến thái kia– vốn đã mệt lử người, nhưng tinh thần chiến đấu sống dậy ngập tràn, hắn cầm quyền, nói với mình nhất định phải thắng trận này.

“…Tiếp theo: La Đông Hiệp của Thiên Nam Môn, Lộ Thương của Thiên Ưng Môn. . . “ Nghe được tên của mình, Lộ Thương vội đứng dậy, đã thấy trung niên nhân kia đã một bước nhảy trước lên lôi đài.

Y đánh giá Lộ Thương trước mặt cao thấp một chút, rồi ngửa mặt cười ha hả ” Thiên Ưng môn? Khá lắm, Thiên Ưng môn Lộ đại hiệp…ha ha” Dưới đài nhất thời vang lên một trận cười.

Thiên Ưng môn vốn là Lộ Thương bịa chuyện, không nghĩ tới đối thủ ghi nhớ…Lộ Thương có vài phần quẫn. Cường định tự trấn an bản thân, Lộ Thương vi lễ ” Tại hạ Lộ Thương, đại hiệp xin chỉ giáo”.

Cũng không nói nhiều, hắn liền thủ thế kiếm, thanh phong nhoáng lên một cái liền tấn công về phía trước.

Trung niên nam nhân ha ha cười, thân mình chợt lóe lên một cái tránh đi trường kiếm đang ra khỏi vỏ của Lộ Thương, rút kiếm hướng thẳng vào mi tâm hắn.

Lộ Thương nhăn mày nhăn mặt… tránh đi đối thủ, liền có thể biết,nam nhân trung niên thân thủ quả thật cao hơn hơn hắn, nhưng không hắn là cao hơn quá nhiều.

Hôm nay xem ra chính là một trận ác chiến… mặc kệ thế nào, phải chiến thắng người này, lọt vào vòng 100 người. Hạ quyết tâm, Lộ Thương cũng không khách khí, thi triển thuật giải, đón chờ cơ hội thắng.

Xa xa nơi lầu thượng, sau tấm rèm che của đại hội an hùng, Tĩnh Tông Hoàng Đế Hiên Viên Tĩnh đang đứng. Hắn yên lặng nhìn hai thân ảnh tung bay trên võ đài, biểu tình ngưng đọng mà túc mục.

” Ngươi an bài người này?” Tĩnh nhăn mày hỏi Đại Tướng Mộc Nguyệt ở bên cạnh.

” Theo phân phó của ngài… chính là an bài người so với Lộ Thương có võ công tốt hơn một chút là Đông Hiên. Hắn là nam nhân mà trên giang hồ không có người nào biết thân phận thực là ai” Mộc Nguyệt cung kinh đáp, tuy rằng y không tán thành việc tiêu hao nhiều tinh lực cho một món đồ chơi, nhưng không dám nghịch ý Tĩnh.

Tĩnh gật gật đầu, nhìn Lộ Thương vô lực chống đỡ có phần đuối thế trước đòn tấn công của La Đông Hiệp, vẻ tươi cười nổi lên khóe miệng.

Lộ Thương cắn chặt răng, cố gắng thoát khỏi thế yếu trước mặt, nhưng mà giống như mèo vờn chuột, dù có thả ra con chuột vẫn không thể chạy, hắn vô lực oán thán cho vận suy của mình… tại thời điểm mấu chốt nhất lại đụng phải đối thủ quá mạnh , làm cho hắn quả thực muốn khóc không ra.

Nếu không thể thắng như trong lời nói…nếu không thể thắng như trong lời nói… Chính mình cả đời ở trong cái phòng nhỏ kia, chờ tên hỗn đản nào đó đến gây sức ép với mình…

Lộ Thương cắn chặt răng, mồ hôi như mưa hạ, trên tay lại như thế nào cũng không dám thả lỏng, liều chết ngăn cản đối phương thế công.

Một đạo hàn quang đột nhiên hiện lên ngay trong mắt nam tử trung niên kia, chiêu thức của hắn run rẩy, thân hình phóng lên cao, kiếm trong tay giống như hé ra màu bạc ti võng, nhất thời đem Lộ Thương cả người bao ở trong đó.

Lộ Thương cảm thấy hốt hoảng… độc môn sát thủ. Nam nhân này xem ra không kiên nhẫn , phải nhanh tốc giải quyết chính mình. Lộ Thương lòng nóng như lửa đốt, không biết làm sao có sức mạnh khiến hắn mạnh giơ kiếm, thân thể phảng phất không có ý thức của mình đột ngột đi lên. . .

Lượn vòng …ngự kiếm … xuyên qua không khí…(cái j vậy nè @@)

Buổi chiều trong đình viện, tay người kia năm chặt tay mình . . .Tựa như tia chớp xẹt qua trong óc Lộ Thương, làm cho hắn không tự giác mà sử xuất chiêu thức Tĩnh truyền dạy.

Kiếm thế không thể phá vỡ chui vào lưới kiếm dày đặc chiêu thức kia , Lộ Thương còn ngây người trong nháy mắt, thắng bại đã phân … La Đông Hiệp kêu thảm một tiếng,cánh tay cầm kiếm bị kiếm khí xuyên thủng , trường kiếm”leng keng” rơi ở trên mặt đất.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng thấy không rõ Lộ Thương đến tột cùng là như thế nào chuyển bại thành thắng, ở đại cục đã thảm bại còn có thể vãn hồi như thế.

Mặt quan coi trận lẫn La Đông Hiệp đều trắng bệch . . .

“. . . Trận đấu kết thúc. . . Người thắng trận. . . Người thắng trận Lộ Thương. . . . . .” Thanh âm của quan coi trận run rẩy rất lợi hại, hiển nhiên là kết quả như thế không thể tin … tự nhiên, hai người đã được an bài trước kết quả, đến lúc gặp phải tình cảnh như thế này, có phần kinh hãi vì ngoài dự tính.

Phía sau rèm …một tia hàn quang hiện lên trong đôi mắt phượng xinh đẹp…hắn lại đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười vang dội, nhưng lại hoàn toàn nghe không ra nản lòng ý.

“Bệ hạ, thần hạ thất trách, kết quả không như muốn …thỉnh bệ hạ xử trí…” Mộc Nguyệt nhìn y cười đến trái tim băng giá, vội quỳ xuống thỉnh tội.

Tĩnh lại lắc lắc đầu.

” Còn…La Đông Hiệp?!” Dựa vào tính tình Tĩnh, chỉ sợ La Đông Hiệp tính mạng khó bảo toàn, khó tránh mặt hắn so với quỷ còn khó coi hơn. Mộc Nguyệt trộm thở dài mà lắc lắc đầu

” Quên đi” Lại một lần nữa ngoài dự tính, Mộc Nguyệt kinh sợ ngẩng đầu nhìn ý cười dịu dàng của Tĩnh: ” Thua dưới chiêu thức kiếm của ta, hắn cũng không oan”.

” A…” Mộc Nguyệt còn đang sững sờ đứng đó, Tĩnh đã nhanh nhẹn đi ra ngoài hành lang, chỉ còn để lại bóng lưng xinh đẹp.

Tĩnh một mình đề phòng cẩn thận đứng dưới thành, xâm nhập vào đám người.

Cách xa xa một chút, phảng phất có tâm linh cảm ứng, hai biểu tình phức tạp chạm phải nhau, con ngươi nhìn thẳng vào nhau…

Ngưng nhìn cặp mắt đẹp đẽ hình dung người phía trên, một tia ngạo nghễ hiện lên trong mắt Lộ Thương.

Ta đã thoát khỏi ràng buộc của ngươi…

Nhìn đến bộ dạng kiêu ngạo thoải mái của Lộ Thương, khóe miệng Tĩnh nhếch lên nụ cười tà, thân hình thoáng động, một cái nháy mắt đã chen vào đám người đứng trước mặt Lộ Thương.

” Chúc mừng em!” Hắn cười thành tâm, cũng là Lộ Thương nhìn không ra tâm đăm chiêu.

” …Về nhà trọ chờ ta…” Không đợi Lộ Thương trả lời, Tĩnh đè thấp âm thanh.

Lộ Thương vừa định mở miệng, lại nhân nghe được phía sau có người kêu tên của mình mà quay đầu lại.

Chỉ thấy Tịnh Chân cười trong suốt đứng ở phía sau mình.”Lộ đại ca, huynh thắng sao? Chúc mừng huynh rồi!” Tịnh Chân vẫn là như vậy đáng yêu, Lộ Thương giờ phút này lại không lòng dạ nào cùng y dây dưa … nhưng mà đợi hắn quay đầu,thân ảnh xinh đẹp thon dài lại không biết khi nào đã biến mất, trước mắt chỉ nhìn thấy đám đông. . . Nguồn :

“Đại ca, ngươi tìm cái gì?” Tịnh Chân nghi hoặc nhìn về phía Lộ Thương.

“Không. . .Không có gì. . .” Lộ Thương vội che dấu tâm trạng mà lắc đầu, bởi không muốn ai thấy đáy lòng đang hoảng hốt.

Ngươi cho là ngươi đơn giản như vậy liền có thể thoát khỏi ta sao. . .

Lướt qua tầng tầng biển người, cách đó không xa phía trên quan đạo, một tia yêu dị tươi cười hiện lên khóe miệng Tĩnh … y không nhanh không chậm hướng cầu Nguyệt Long đi tới,đi về phía đình viện nho nhỏ mà mọi chỗ đều nhuộm màu dục vọng đã qua của mình cùng Lộ Thương.

Thật vất vả dùng bữa tối xong mới thoát được dây dưa với Tịnh Chân nhiệt tình quá mức, Lộ Thương kéo thân thể mệt mỏi về phòng nhỏ nơi cư trú, tiến vào phòng đã thấy Tĩnh ngồi ở mép giường bóp bóp khuỷu tay, màn gấm hoa mai tinh xảo che đi một phần gương mặt đẹp, đẹp đến mức nín thở.

” Em đã trở lại?” Nghe được tiếng bước chân phía sau, Tĩnh xoay người, đứng hướng phía Lộ Thương.

” Em đã thắng…Em sẽ có tự do….” Tĩnh thay quần áo xanh lên người, lại càng phát ra khí chất cao quý bất phàm… ý cười ôn nhu trên mặt hướng phía Lộ Thương đi tới chậm rãi…bởi Tĩnh phát ra lực hút vô tình, hay là do quá mệt mỏi, Lộ Thương không tự chủ được đặt mông ngồi xuống ghế ở gần cửa sổ.

Lộ Thương vốn một lòng nghĩ Tĩnh chắc chắn đem quỷ kế gì ép mình lưu lại, chính là không nghĩ y lập tức giữ tín, có phần sững sờ vui sướng, không biết phản ứng thế nào.

“Đây là giải dược của bích tiêu.” Tĩnh đưa tay vào trong lòng ngực, lấy ra một đan hoàn màu đỏ đậm.

Mà Lộ Thương chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn y càng đi càng gần đến mình, vẫn đang là không có phản ứng gì.

Tĩnh dừng lại trước mặt Lộ Thương, bỗng nhiên nở nụ cười…tươi cười tựa như tiên bay xuống từ đám mây hư vô, giống như dùng búa tạ đập vào lòng Lộ Thương.

Chính mình như thế lại có thể thật sự rời đi sao? Thật sự có thể không cần lại làm tính nô cho người này, mà một mình theo đuổi hạnh phúc của riêng mình?

Lộ Thương có thế nào cũng không tin mình tốt số đến thế, suy nghĩ có thể khó tin rất nhiều, bao nhiêu tư vị ngổn ngang trong đầu, làm cho tim của hắn tự tựa như ngàn lớp sóng cuồn cuộn, phức tạp tới cực điểm.

“Như thế nào?Vui đến không nói ra lời sao?” Vẫn là cái điệu bỡn cợt không sửa của Tĩnh, lại nói ra với ngữ điệu đùa cợt Lộ Thương.

“Nói bậy bạ gì đó? Mau đưa giải dược cho ta.” Lộ Thương vội thu liễm suy nghĩ rắc rối trong lòng, nghiêm sắc mặt, thân thủ nghĩ muốn lấy quá giải dược.

Tĩnh hốt đích co rụt lại tay, Lộ Thương với vào khoảng không:”Ngươi làm cái gì vậy. . . ” Lộ Thương không hờn giận mà oán giận, lại nhìn đến Tĩnh hé miệng, nhưng lại đem giải dược nhét vào miệng hắn.

“Ngươi. . . “ Lộ Thương biết Tĩnh sẽ không đơn giản như vậy đem giải dược cho mình, đã có thể xem như dự kiến, hắn cũng chẳng buồn bực trước sự giảo hoạt của Tĩnh.

“Phải tự chính mình tới lấy a!” Hàm chứa viên thuốc nói chuyện, thanh âm Tĩnh nghe đi lên có điểm hàm hồ, Lộ Thương nghe đã hiểu ý tứ của hắn.

“Vô sỉ!” Tuy rằng cùng Tĩnh chuyện vô sỉ gì đều đã làm , Lộ Thương vẫn bị hắn thật không biết xấu hổ chọc cho tức giận đến mặt đỏ lên.

“Vậy em phải từ bỏ. . . “ Tĩnh làm thế xoay người phải đi, Lộ Thương vội một phen kéo lấy y. . .

Chết tiệt, Lộ Thương tự nghĩ: lão tử đều đã bị ngươi thượng, ăn nằm với ngươi, hôn một cái cũng chả phải đại sự gì, chả mất miếng thịt nào.(=.=’’ thế mới bị ăn)

Một phen đè lại hai vai Tĩnh, Lộ Thương cơ hồ phải nghiến răng nghiến lợi dâng đôi môi mình lên.

Đôi môi đụng chạm, xúc cảm vi nhuyễn ôn hòa truyền hơi thở của Tĩnh phả vào mặt truyền đến khắp toàn thân Lộ Thượng…tâm thần hơi rung động, vội vàng âm thầm liễm khí, cảnh cáo mình không được mềm lòng.

Tĩnh vẫn mở to cặp mắt xinh đẹp trong suốt như suối, nét cười có như không nhìn biểu tình phức tạp của Lộ Thương- vẫn là bỡn cợt hắn mà không chịu hé miệng ra.

Lộ Thương âm thầm cắn chặt răng, vươn đầu lưỡi khai mở miệng tên hỗn đản chết tiệt này.

Vẻ mặt Tĩnh vẫn sở vi bất động, thản nhiên mặc cho Lộ Thương hổn hển thở bên môi mình một lúc mới rời ra.

” Không chơi…” Cảm thấy hổ thẹn trước sự chủ động của mình, hôn người ta đương nhiên lại bị cự tuyệt, Lộ Thương vừa tức giận vừa hổ thẹn bèn quyết định ly khai. Tĩnh bỗng nhiên mở ra đôi môi, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy Lộ Thương đang run rẩy, bướng bỉnh chơi đùa đầu lưỡi ngọt dịu ướt át, dẫn dắt Lộ Thương rồi thâm nhập sâu vào khoang miệng.
Bình Luận (0)
Comment