Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ

Chương 109

"Tiểu Kỳ, hãy mặc cái này vào đi." Hắc Ly đưa tới trước mặt Vu An Kỳ một chiếc váy màu đen. Cô nói với em gái: "Mặc nó vào. Tiểu Tình đang đợi em."


Tang lễ đã được Lâm Nhã An một tay lo liệu xong xuôi. Hiện tại đang chuẩn bị tiến hành.


"Làm gì có Tiểu Tình chứ?" Nghe lời của Hắc Ly, Vu An Kỳ liền cười khẩy một tiếng. Cô ấy quơ tay, gạt phăng chiếc váy xuống đất: "Thứ được đặt trong quan tài chỉ là mấy món đồ thường dùng của em ấy thôi. Tiểu Tình đã sớm bị cháy thành tro bụi rồi!"


"Tiểu Kỳ!" Hắc Ly chẳng tỏ vẻ gì bất mãn về hành động bất cần của em gái. Cô cúi người nhặt cái váy lên, lại ngồi xuống bên cạnh An Kỳ, dịu giọng bảo: "Chị biết là em không muốn đến tham gia tang lễ. Nhưng dù trong quan tài có Tiểu Tình hay không, em ấy cũng cần có được một nơi an nghỉ. Mà em - chị gái của Tiểu Tình, nhất định phải có mặt để cùng mọi người đưa em ấy về ngôi nhà cuối cùng."


Thực ra ngoài việc cùng đưa tiễn Vu An Tình, một phần cũng vì tang lễ này chắc chắn có sự xuất hiện của giới thượng lưu và cánh truyền thông. Nếu người làm chị là An Kỳ không đến, sợ rằng sẽ khó tránh khỏi lời qua tiếng lại.


Hắc Ly không muốn đang ngày buồn mà em gái lại bị vướng rắc rối. Cho nên hôm nay cô nhất định phải thuyết phục An Kỳ đi bằng được.


Có vẻ Vu An Kỳ cũng bị lời của Hắc Ly làm cho lay động. Ngẫm lại, cô ấy là chị gái sinh đôi của An Tình, chẳng lẽ lại không đến?


Nghĩ rồi, An Kỳ cầm lấy chiếc váy đen trên tay Hắc Ly, đứng dậy bước vào phòng vệ sinh.



Khi Hắc Ly và Vu An Kỳ bước xuống khỏi xe, hai người bọn họ lập tức nghe được tiếng flash máy ảnh của cánh nhà báo kêu 'tách, tách' ở đằng xa.


Đối với Hắc Ly, việc này đã quá quen thuộc. Sinh ra trong hào môn, đồng nghĩa với việc nhất cử nhất động luôn bị mọi người chú ý.


Trời đang mưa nặng hạt. Vu An Kỳ ngẩng mặt nhìn lên. Bầu trời u ám xám xịt, giống như chính tâm trạng của cô ấy bây giờ vậy.


Một người vệ sĩ mặc vest đen đứng ở sảnh vội chạy đến che ô cho hai chị em, hộ tống bọn họ đi vào nhà tang lễ.


Nhưng lúc tới trước cửa, bước chân Vu An Kỳ bỗng chậm dần rồi dừng hẳn lại.


"Sao vậy, Tiểu Kỳ?" Hắc Ly có vẻ ngạc nhiên. Cô cũng dừng theo, quay sang nhìn em gái, cất tiếng hỏi.


"Em…" Vu An Kỳ ngập ngừng. Chẳng hiểu sao lúc này cô ấy lại không có dũng khí để bước vào. Bên trong rõ ràng không phải em gái cô ấy kia mà.


"Không. Không có gì đâu chị." Vu An Kỳ lắc đầu. Cô ấy tiếp tục cất bước tiến vào trong.


Bên trong nhà tang lễ, mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa. Lão phu nhân, Vu Kính Trung, Lâm Nhã An và người nhà họ Vu đều có mặt đầy đủ. Chỉ chờ mỗi Hắc Ly và Vu An Kỳ.


Di ảnh của Vu An Tình được phóng to, đặt tại chính giữa. Cô gái trong ảnh khẽ mỉm cười dịu dàng. Nụ cười thuần chân, hồn nhiên vô cùng. Một cô gái như vậy, nhưng nỡ ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ. Nhìn vào bức hình trước mắt, cõi lòng Vu An Kỳ lại trở nên run rẩy.


Tiểu Tình…


Đúng giờ, tang lễ bắt đầu cử hành. Người đến phúng viếng rất đông. Về phần thân phận của bọn họ, có lẽ chúng ta chẳng nên bàn tới nữa.


Bầu không khí phủ một màu tang thương. Tất cả đều chỉ im lặng phúng viếng, dâng hoa rồi gửi lời chia buồn tới gia đình của người quá cố.


Dù quen thân hay xa lạ, mọi người đều có chung cảm giác tiếc nuối. Cũng đúng thôi, người đã khuất mới chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi. Bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu nguyện vọng còn chưa thể thực hiện...


Hôm nay, Phong Dực cũng xuất hiện, đi cùng anh có cả An Nhã Lệ. Tuy vậy, hai người họ không hề thân thiết như trước đây. Dù sao thì cũng chẳng phải người yêu đúng nghĩa, tỏ vẻ để cho ai xem.


Nhưng Vu An Kỳ nào có thời gian để ý tới Phong Dực và An Nhã Lệ. Cô ấy còn đang bận nói chuyện với mấy vị tiểu thư đã thăm viếng xong xuôi.


Thấy cô gái trong lòng có vẻ không quá buồn bã, Phong Dực cảm thấy yên tâm phần nào. Hôm nay anh đến đây chủ yếu là vì muốn xem đối với sự ra đi đột ngột của Vu An Tình, liệu An Kỳ có ổn không.


Để An Nhã Lệ ra ngoài trước, Phong Dực chậm rãi tiến lại chỗ Vu An Kỳ. Ngay lúc này, hai người họ một lần nữa đối diện nhau.


"Chuyện của An Tình, anh rất tiếc. Mong rằng em hãy nén đau thương!" Phong Dực là người mở lời đầu tiên.


"Không sao. Sinh tử khó tránh." Vu An Kỳ lắc đầu, mỉm cười ôn hòa: "Em ổn mà. Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi."


"Hôm nay Khải nó không tới. Có lẽ do vẫn chưa chấp nhận được sự ra đi của An Tình." Phong Dực tiếp tục bảo với cô gái trước mặt. Dường như anh đang muốn kéo dài cuộc trò chuyện này.


Tuy nhiên, Vu An Kỳ hoàn toàn không có ý định dông dài. Cô ấy dịu giọng đáp: "Em có thể hiểu cảm giác của anh ấy. Được rồi, anh...đừng để chị Lệ đợi nữa."


Cô như vậy là đang muốn đuổi khéo anh đi sao?


Phong Dực còn định nói thêm với An Kỳ vài câu. Nhưng rồi, anh chỉ 'ừ' một tiếng, sau đó liền quay người rời khỏi.


Cuộc đối thoại của Phong Dực và An Kỳ tất nhiên chẳng thể thoát khỏi tầm mắt của Hắc Ly đang đứng ở gần đó. Thấy Phong Dực đi khỏi, cô có chút buồn cười, đưa tay bóp trán.


Hai cái người này…


"Vu tiểu thư!"


Đằng sau lưng của Hắc Ly bất ngờ vang lên một giọng nói làm cho cô giật bắn cả người. Hắc Ly vội quay đầu lại, tức khắc liền nhận ra là ai vừa gọi mình.


La Chính, viên cảnh sát đã báo tin An Tình tử vong.


Dù rằng mới chỉ gặp nhau một lần duy nhất, nhưng vì liên quan đến chuyện của em gái nên Hắc Ly đối với ông ta khá có ấn tượng.


"Cảnh sát La, chào chú!" Hắc Ly nhét tay vào túi, bước tới chỗ La Chính. Vẻ mặt cô hơi kinh ngạc: "Không biết hôm nay chú đến đây…?"


La Chính hướng ánh mắt nhìn về chỗ Vu Kính Trung và Lâm Nhã An ở phía xa, lại nói với Hắc Ly: "À, là về vụ tại nạn của em gái cháu. Bên cảnh sát bọn chú đã tra ra một vài việc, cần gặp đích thân Vu tiên sinh để nói chuyện."


(Miêu: Đoán xem có chuyện gì nào mọi người!)

Bình Luận (0)
Comment