"Tôn Diệc, anh nếm thử món này đi." Vu An Kỳ gắp một miếng tôm xào hạt điều cho Tôn Diệc. Nhưng không phải gắp vào bát, mà là đưa luôn lên gần miệng hắn.
Mục đích chưa đạt được, Tôn Diệc làm gì còn thiết đến ăn uống nữa. Tuy nhiên, ở trước mặt người ngoài, hắn ta không thể từ chối Vu An Kỳ. Miễn cưỡng há miệng ăn miếng tôm, hắn dịu dàng nói với cô: "Ngon lắm!"
"Anh thích là được rồi!" Vu An Kỳ tươi cười đáp.
Một màn ngọt ngào ân ái này giữa hai người bọn họ đều chiếu thẳng vào mắt Phong Dực. Bàn tay anh để dưới bàn bất giác nắm lại. Vẻ mặt không lộ ra quá nhiều biến hoá, nhưng gân xanh trên thái dương cứ nảy lên.
Lúc này, An Nhã Lệ đã ngồi cách xa Phong Dực một khoảng nhất định. Cô ấy cầm cốc nước của mình, chậm rãi uống một ngụm. Đôi mắt lá liễu đang quan sát anh hơi nheo lại.
Chà, phản ứng thế này...Tức giận, hay là đang ghen đây?
Tâm tư quậy phá bỗng nổi lên. An Nhã Lệ đặt cốc xuống, nhìn thẳng tới chỗ Tôn Diệc và Vu An Kỳ. Vẻ mặt chứa đầy sự ngưỡng mộ: "Coi kìa, Vu tiểu thư và Tôn thiếu ngọt ngào như vậy, thật khiến tôi phải ghen tị đấy!"
"Haha, cảm ơn An tiểu thư. Tôi thấy cô và Dực thiếu cũng đâu có kém gì." Tôn Diệc bật cười ha hả, thuận theo tự nhiên mà đáp lại.
An Nhã Lệ và Tôn Diệc kẻ tung người hứng rất nhiệt tình. Nhưng điều này khiến cho người đàn ông họ Phong nào đó càng thêm khó chịu. Đầu mày Phong Dực bắt đầu nhíu chặt. Hình như anh tức giận hơn rồi...
Trong khi đó, Vu An Kỳ thì không nói gì. Cô chỉ cúi đầu, im lặng ăn đồ ăn của mình.
"Reng! Reng! Reng!"
Điện thoại trong túi áo vest ngoài của Tôn Diệc bất ngờ đổ chuông. Hắn ta vội lấy điện thoại. Thoáng nhìn qua cái tên hiển thị trên màn hình, hắn ngẩng đầu, bảo với Phong Dực: "Dực thiếu, xin phép cho tôi ra ngoài nghe điện thoại mấy phút."
"Được rồi. Anh cứ tự nhiên thôi." Phong Dực chẳng có lí do để từ chối thỉnh cầu này. Thực ra Tôn Diệc cũng chỉ hỏi lấy lệ là chính, nên anh liền gật đầu đồng ý.
Xong, Tôn Diệc vội đứng dậy. Hắn ta cầm điện thoại, mở cửa bước ra.
"Dực, em cũng phải đi make up lại một chút. Son môi bị trôi mất rồi." Tôn Diệc đi chưa đầy nửa phút, An Nhã Lệ cũng bất ngờ cầm túi xách đứng lên.
"Đi sớm về sớm." Phong Dực chỉ nhắc nhở một câu duy nhất.
"Em biết rồi mà." An Nhã Lệ mỉm cười khẽ đáp. Cô ấy vòng sau lưng Phong Dực để ra ngoài. Khi đi ngang qua, còn không quên vỗ nhẹ vai anh, nhỏ giọng nói bên tai: "Cơ hội cho anh đấy!"
[...]
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mỗi Phong Dực và Vu An Kỳ. Anh im lặng, còn cô thì chuyên tâm ăn uống. Dường như chẳng ai liên quan đến ai.
"Kỳ, em và Tôn Diệc đã quen nhau bao lâu rồi?" Rốt cuộc, người nào đó cũng không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh đến kì quặc này. Anh nhìn thẳng Vu An Kỳ, chủ động hỏi thăm.
Động tác của Vu An Kỳ hơi khựng lại. Xong, cô đặt đôi đũa lên miệng bát, khẽ cười mà đáp: "Chúng tôi cũng đã hẹn hò được hơn nửa năm rồi."
Nghe vậy, gương mặt Phong Dực bỗng trở nên đăm chiêu.
Hơn nửa năm?
Cũng không phải thời gian ngắn ngủi gì. Hai người họ đã thân mật đến mức nào rồi? Đã hôn chưa? Hay là...?
"Em thích hắn sao?"
"Hình như điều đó không liên quan đến anh thì phải!" Nụ cười trên môi Vu An Kỳ chợt tắt ngấm. Giọng điệu cô lạnh nhạt hẳn đi: "Hay anh cho rằng tôi vẫn thích anh?"
"Anh..."
Chẳng lẽ cô hết thích anh rồi?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Cô có bạn trai, hẳn là đã hết thích anh từ lâu rồi. Đây rõ ràng là điều anh luôn muốn. Vậy mà đáy lòng lại vô cớ xẹt qua một tia hụt hẫng.
Thực ra thứ tình cảm Phong Dực dành cho Vu An Kỳ cứ ngày một lớn dần. Chỉ là anh luôn không thừa nhận, cũng không muốn chấp nhận mà thôi.
"Kỳ, anh nghĩ em nên cẩn thận một chút." Khẽ thở dài, Phong Dực bất ngờ lái sang chuyện khác: "Anh cảm thấy Tôn Diệc không phải kẻ tốt đẹp lắm đâu."
Từng hành động và lời nói của hắn ta, anh cảm thấy dường như đều có gì đó không thành thật.
"Cảm ơn Dực thiếu đã quan tâm. Tôi tự có chừng mực, không cần đến anh phải lo lắng đâu." Vu An Kỳ đáp lời anh. Rồi, cô cầm lấy cốc nước cam ép của mình, từ từ uống một ngụm.
Dù sao Vu An Kỳ cũng đã là sinh viên đại học. Cô hiểu rõ bản thân nên làm cái gì và không nên làm cái gì. Huống hồ...
"Tôi và Dực thiếu không thân thiết đến mức lo lắng cho nhau đâu. Cẩn thận anh lại khiến chị Lệ ghen đấy!"
Việc bọn họ quen biết bắt nguồn từ mối quan hệ của Trình Đế Uy và Hắc Ly. Hiện tại, hai người kia đã đường ai nấy đi. Bọn họ coi như cũng thành người xa lạ.
Phong Dực thực sự rất muốn giải thích về mối quan hệ giữa mình và An Nhã Lệ cho Vu An Kỳ nghe. Nhưng rồi anh lại nuốt những lời muốn nói vào lòng. Cô có bạn trai rồi, anh còn giải thích làm gì nữa.