"Trạch Dương...xin anh cho em thêm thời gian. Mối quan hệ của chúng ta sẽ tiến triển. Chỉ là ít nhất, không phải bây giờ!"
Giọng điệu của An Nhã Lệ chứa đầy sự bất lực, gần như là cầu khẩn nói với Trình Trạch Dương. Cô không muốn buông tay, lại chẳng biết nên đi tiếp thế nào.
Nhìn bạn gái như vậy, cõi lòng Trình Trạch Dương cũng cảm thấy nhói đau. Anh hiểu rõ nguyên nhân năm xưa hai người chia tay và việc cô muốn giữ bí mật mối quan hệ hiện tại chắc chắn có một sự liên hệ nào đó. Nhưng dù cho anh từng thử dò hỏi rất nhiều lần, cô chỉ toàn lựa chọn né tránh.
Khẽ thở dài một tiếng, Trình Trạch Dương vòng tay ôm lấy An Nhã Lệ, để cô tựa đầu vào vai mình.
"Lệ Lệ!" Gọi ra cái tên quen thuộc đã khắc sâu trong trí nhớ, anh dịu dàng hôn lên mái tóc cô: "Nếu em muốn, anh đồng ý cho em thời gian. Chỉ là anh cũng hi vọng em biết rằng, em chưa từng đơn độc. Quá khứ, hiện tại, và cả tương lai sau này, anh đều bên em. Những chuyện không thể tự giải quyết, còn có anh cùng em gánh vác."
Vậy nên, xin em đừng chịu đựng mọi thứ một mình nữa...
An Nhã Lệ trầm mặc không đáp, bàn tay níu chặt áo Trình Trạch Dương. Thật sự chỉ mong anh có thể mãi ôm cô như thế này thôi.
[...]
"Tiểu Dương, sao về muộn thế con?"
Vốn dĩ đang định đi ngủ nhưng khi nghe người làm thông báo con trai đã về, Thanh Nhã phu nhân lại lập tức xuống giường. Bà xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai. Trên người chỉ mặc một cái váy ngủ bằng lụa dài quá gối rồi tùy tiện khoác thêm một chiến khăn choàng màu be.
"Hôm nay việc ở tập đoàn hơi nhiều mẹ ạ." Trình Trạch Dương bịa bừa một cái cớ để chống chế với sự truy hỏi của Thanh Nhã phu nhân.
Thực tình thì anh cũng không muốn phải nói dối mẹ mình. Nhưng năm năm trước, Thanh Nhã phu nhân từng phản đối cực kì gay gắt chuyện tình cảm của Trình Trạch Dương với An Nhã Lệ. Cho nên hiện tại, anh càng không mong bà sẽ biết được việc hai người đã sớm tái hợp từ lâu.
Dường như trong một khoảnh khắc rất nhanh, đầu mày của Thanh Nhã phu nhân thoáng cau lại không vui. Tuy nhiên bà vẫn chỉ mỉm cười hòa nhã, ân cần hỏi con trai: "Thế con đã ăn tối chưa? Hay để mẹ bảo người làm nấu gì đó cho con ăn nhé?"
"Không cần đâu mẹ. Con ăn rồi." Trình Trạch Dương vừa cởi áo vest vừa đáp. Anh đưa tay bóp trán, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi: "Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy con xin phép lên phòng nhé ạ?"
"Được rồi." Thanh Nhã phu nhân cũng chẳng định hỏi thêm điều gì. Bà vỗ nhẹ vào vai con trai: "Con mau tắm rửa xong nghỉ ngơi sớm đi cho khoẻ."
Trình Trạch Dương không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó anh liền lướt qua Thanh Nhã phu nhân, vội bước lên cầu thang...
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, nhỏ dần rồi hoàn toàn không còn nghe thấy gì nữa. Lúc này, nụ cười trên gương mặt Thanh Nhã phu nhân cũng tắt ngấm. Bà kéo kín chiếc khăn choàng cho đỡ lạnh, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Trông Thanh Nhã phu nhân có vẻ không mấy hài lòng. Con trai lại lần nữa nói dối. Vì không muốn để cho người mẹ này biết về chuyện của nó và con bé kia ư?
Thật ra Trình Trạch Dương giấu cũng bằng thừa. Bởi Thanh Nhã phu nhân đã sớm biết việc Trình Trạch Dương và An Nhã Lệ quay về bên nhau. Hay nói đúng hơn, tất cả những điều liên quan đến đứa con trai ruột duy nhất chưa bao giờ qua mắt được người làm mẹ là bà, bao gồm cả chuyện nó vừa từ chỗ An Nhã Lệ về.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại. Mặc dù không hoàn toàn thích An Nhã Lệ nhưng nhìn Trình Trạch Dương như vậy, Thanh Nhã phu nhân có thể cảm nhận được con trai mình rất coi trọng con bé đó. Vậy nên suốt hai năm nay, chỉ cần mối quan hệ của chúng không vượt khỏi ngưỡng an toàn, bà coi như nhắm một mắt mở một mắt, cho phép con trai yêu đương.
Với tư cách là con trưởng của nhà họ Trình, đồng thời trách nhiệm đặt lên vai Trình Trạch Dương cũng rất nặng nề. Có những việc chẳng được lựa chọn, chỉ có thể tuân theo yêu cầu. Cho nên Thanh Nhã phu nhân mới để cho anh chút tự do trong chuyện tình cảm.
Nhưng nhìn vẻ mặt con trai vừa nãy, thằng bé xích mích với An Nhã Lệ ư?
[...]
"Lão Trình, anh vẫn chưa xong việc à?" Thanh Nhã phu nhân mở cửa bước vào thư phòng. Bà lập tức thấy chồng mình vẫn đang cặm cụi bên bàn sách.
"Chưa. Còn một vài văn kiện nữa cần anh xử lý nốt." Trình Chấn Nam vừa đẩy gọng kính lên sát sống mũi, vừa đáp. Rồi, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vợ mình: "Em thì sao? Sao không đi ngủ đi?"
"Em không ngủ được." Thanh Nhã phu nhân kéo ghế ngồi xuống đối diện chồng, chậm rãi lắc đầu. Bà lơ đãng liếc một vòng trên mặt bàn sách, kết quả liền bị thu hút bởi khung ảnh nhỏ đặt ở góc bàn.
"Tình cảm anh dành cho mẹ Tiểu Uy đúng là khiến em ghen tị thật đấy!" Thanh Nhã phu nhân nửa đùa nửa thật trêu chồng mình.
Nghe vậy, Trình Chấn Nam chỉ cười không đáp. Ông đặt bút xuống bàn, tháo kính, lúc này mới nghiêm túc hỏi: "Thế...em có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Sống với nhau nhiều năm, cả Trình Chấn Nam và Thanh Nhã phu nhân đều ngày càng hiểu rõ đối phương hơn. Không cần thiết phải biểu lộ quá rõ ràng, chỉ cần nhìn hành động là đủ biết người kia muốn điều gì.
Thanh Nhã phu nhân điều chỉnh tư thế ngồi lại cho ngay ngắn, hai tay đan vào nhau rồi đặt lên đùi. Bà ngập ngừng giây lát mới nói: "Là...về Tiểu Dương. Chấn Nam, anh cũng thấy đấy. Thằng bé đã 28 tuổi rồi, nên tính tới chuyện gia đình rồi."
"Ừ. Em nói anh cũng mới để ý." Trình Chấn Nam đưa tay bóp trán. Ông hỏi tiếp: "Vậy thằng bé đã có đối tượng nào chưa?"
Đối tượng à...
Nhắc đến An Nhã Lệ, Thanh Nhã phu nhân lại cảm thấy ưu phiền. Bà ảo não đáp: "Có thì không phải không có. Nhưng con bé ấy..."
"Con bé ấy làm sao?" Trình Chấn Nam nhướn mày nghi hoặc.
"Con bé ấy..." Thanh Nhã phu nhân thở dài thườn thượt: "Mẹ nó là gái bán hoa anh ạ."
(Miêu: Bởi vì hôm nay Miêu đang hơi ốm và gặp một vài chuyện không vui nên có thể chương này đọc không được mượt lắm. Hi vọng mọi người thông cảm ạ.
Bật mí thêm, còn hai chương nữa là sẽ hết toàn bộ ngoại truyện ạ. Mọi người like, cmt nhiệt tình cho Miêu xin tí động lực nha!)