"Bạn nhảy của cô ấy là tôi!" Sau lưng bọn họ vang lên một giọng đàn ông trầm thấp. Đồng thời một bàn tay thuận tiện ôm lấy eo của Thẩm An Kỳ.
Phong Khải nhìn thấy người vừa bước vào, không giấu nổi sững sờ. Mà Thẩm An Tình đứng bên cạnh cũng bị dọa cho hết hồn.
Bọn họ đều nhận ra người đó chẳng phải ai xa lạ, là Phong Dực.
Thực ra đây vốn là chủ ý của Hắc Ly. Cô cố tình sắp xếp Phong Dực đến làm bạn nhảy cho An Kỳ. Bởi nếu Thẩm An Tình dám ỷ mình có Phong Khải rồi đi ra oai với An Kỳ, thì Hắc Ly cũng chẳng ngại ngần mà dùng chính anh trai của anh ta để áp cô ả xuống.
Quả nhiên như dự đoán, Thẩm An Tình vừa sững sờ, vừa tức giận. Cô ta cố nặn ra một nụ cười, dò hỏi An Kỳ: "Chị à, từ lúc nào mà chị lại quen biết Phong thiếu vậy? Em không ngờ luôn đấy!"
Không để An Kỳ kịp phản ứng, Phong Dực đã nhanh miệng trả lời trước: "Chị gái cô ấy, An Nhiên tiểu thư là người quen của tôi. Xin hỏi An Tình tiểu thư có thắc mắc gì sao?"
Thắc mắc ư? Đương nhiên có, hơn nữa còn rất nhiều là đằng khác. Thẩm An Tình cũng biết tấm ảnh mà Hắc Ly đăng lên mạng xã hội, thẳng thừng thừa nhận thân phận em gái của Thẩm An Kỳ.
Ngày hôm nay còn đổi cho Thẩm An Kỳ một bộ lễ phục khác đẹp hơn. Rồi thì trang điểm, buộc tóc. Thậm chí mời cả Phong Dực đến làm bạn nhảy của chị gái cô ta nữa.
Nhưng Thẩm An Tình không hiểu nổi, từ khi nào mà quan hệ giữa bọn họ trở nên chuyển biến tốt như vậy. Chẳng phải tiện nhân Vu An Nhiên đó ghét nhất là mẹ con cô ta ư? Tại sao lại đi giúp An Kỳ?
Tất nhiên chẳng tài nào nói ra miệng chuyện này, Thẩm An Tình chỉ mỉm cười lắc đầu: "Không có gì. Tôi thắc mắc tại sao chị Tiểu Kỳ lại quen biết Phong thiếu đây. Hoá ra anh là người quen của chị An Nhiên."
Phong Dực dù sao cũng là Phong gia đại thiếu. Thẩm An Tình tuy bốc đồng nhưng vẫn còn não. Cô ta căn bản không dám đắc tội người này. Hậu quả ra sao đã quá rõ ràng.
Phong Dực cũng lười so đó với một con nhóc. Anh ấy đưa Thẩm An Kỳ bước vội qua Thẩm An Tình.
...
Đợi đến khi đi xa chỗ của Thẩm An Tình và Phong Khải, Thẩm An Kỳ mới lặng lẽ đẩy Phong Dực ra. Cô ấy đỏ mặt ngại ngùng, nói nhỏ: "Vừa nãy, cảm ơn anh đã giải vây."
Phong Dực vẫn dáng vẻ không cảm xúc, bình tĩnh đáp: "Đừng khách khí. Tôi chỉ làm theo yêu cầu của chị gái em thôi. Hơn nữa, tối nay tôi sẽ là bạn nhảy của em, cũng nên hoàn thành tốt trách nhiệm của người bạn nhảy."
Thẩm An Kỳ nghe vậy thì không nói gì thêm nữa. Nhưng đôi mắt có vẫn len lén quan sát người đàn ông bên cạnh.
Phong Dực được chị An Nhiên gọi tới để làm bạn nhảy của cô ấy. Thú thực cô ấy cũng chẳng biết mối quan hệ giữa Phong Dực và chị An Nhiên là gì. Họ vừa giống bạn bè, lại vừa như không.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận huyên náo ồn ào khiến cả Thẩm An Kỳ lẫn Phong Dực phải ngoái đầu lại.
Hắc Ly đứng ở ngay cửa chính của phòng tiệc. Cô diện một chiếc đầm dạ hội voan xoè hớt đằng trước màu lam sẫm tôn lên đôi chân dài thon gọn. Tóc đen dày vấn hờ nặng trĩu che khuất cái gáy trắng ngần.
Đi bên cạnh Hắc Ly là Hoắc Dật Minh một thân tây trang tuấn tú. Nếu ngay lúc này có người hỏi thế nào là nam thanh nữ tú thì minh chứng rõ ràng nhất đang ở ngày trước mắt.
Bọn họ từ dung mạo hoàn hảo đến khí chất cao quý đều mang lại cảm giác cặp đôi. Quả thật khiến người khác đỏ mắt ghen tị.
Dưới ánh đèn hoa lệ, họ song song tiến vào bên trong phòng tiệc rộng lớn. Nhưng chỉ mới được vài bước thì tiếng ồn ào lần nữa nổi lên. Thậm chí còn to hơn lần trước.
Hắc Ly hiếu kì quay đầu nhìn. Đến khi phát hiện nguyên nhân gây ra sự chú ý thì không khỏi hết hồn một trận. Tâm điểm náo nhiệt đó là người có cho tiền cô cũng không nghĩ sẽ xuất hiện ở đây.
Trình Đế Uy!
Chẳng trách gì mà huyên náo. Thiếu gia đào hoa và tai tiếng nhất Hong Kong đang ở đây, im ắng mới là lạ. Cái vẻ điển trai đầy sự bất kham và nổi loạn của hắn đã thành công khiến cho gần như mọi cô gái trong phòng tiệc đều phải phát cuồng.
Dù sao thì đám tiểu thư ở tuổi này cũng vẫn thích nhất loại đàn ông đẹp trai, hư hư một chút. Loại người như thế chẳng dễ dàng thích một ai, càng kích thích bản tính chinh phục của họ.
Trình Đế Uy đi cùng với hai cô em gái, Trình Liên Hi và Trình Nhu Nhi.
Bắt gặp ánh mắt Hắc Ly nhìn về phía mình, hắn khẽ cong môi cười. Nhưng nụ cười của hắn đã đủ dọa cho cô lạnh hết cả sống lưng, vội vàng quay mặt đi.
Sao Hắc Ly lại có cảm giác như mình bị bắt gian thế nhỉ?
Nhận thấy sắc mặt cô gái bên cạnh hơi kì quái, Hoắc Dật Minh lo lắng hỏi: "A Nhiên, em ổn chứ?"
"Hả... À, em ổn."
Bữa tiệc cứ đúng giờ cử hành như mọi năm. Hoạt động khiêu vũ luôn là thứ khá được yêu thích ở giới thượng lưu. Suốt hai năm qua, điệu nhảy mở màn luôn do Hắc Ly và một nam sinh thực hiện.
Còn hôm nay, cô đã mang theo bạn nhảy. Mọi người đều cho rằng, hẳn người cùng cô hoàn thành phần mở màn chắc chắn là Hoắc Dật Minh.
Nhưng cuộc sống ấy à, luôn luôn có những điều ngoài dự đoán.
Khi tiếng nhạc vừa mới vang lên, một bàn tay đã chìa ra trước mặt Hắc Ly kèm theo giọng nói nam tính của đàn ông: "Tiểu thư, có thể nhảy với anh một điệu không?"
(Miêu: Chương mới khá muộn!)