Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ

Chương 29

Bữa tiệc kết thúc khá muộn. Tới tận mười giờ đêm mới xong.


Khi Hắc Ly vừa bước ra khỏi hội trường, một cơn gió bất ngờ thổi tới khiến cô hơi co người lại vì lạnh. Cũng phải thôi, chiếc váy của cô vốn không đủ dày để che chắn. Huống hồ cả tay lẫn chân đều để trần.


Hoắc Dật Minh đi ngay sau Hắc Ly. Anh vừa vặn nhìn thấy tình huống này, bản thân chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền cởi áo ra khoác lên cho cô.


Đầu vai bỗng chốc được phủ một thứ gì đó. Hắc Ly quay đầu nhìn, lại vô tình bắt gặp ánh mắt đầy ôn nhu của Hoắc Dật Minh. Anh đưa tay vuốt nhẹ má cô, khẽ mỉm cười: "Đừng để bị cảm lạnh!"


Nhìn sắc trời sớm đã tối mịt, Hoắc Dật Minh nói tiếp: "Muộn vậy rồi. A Nhiên, hay là...để anh đưa em về."


Thực ra, anh đề nghị như vậy, âu cũng xuất phát từ sự lo lắng cho cô. Hoắc Dật Minh biết Hắc Ly đã sớm rời khỏi nhà họ Vu từ sau khi chú Vu và dì Lâm li hôn. Mỗi lần đi đâu, hoặc cô tự lái xe hoặc bắt taxi, chứ không còn để tài xế Vương đưa đón giống khi còn ở Vu gia.


Hôm nay, cô là đi cùng với Lâm Nhã Điềm và Tống Sương Tinh tới học viện. Sau đó bọn họ vừa lúc gặp Hoắc Dật Minh ở chỗ để xe. Lâm Nhã Điềm và Tống Sương Tinh còn bận việc, khả năng Hắc Ly sẽ tự về trước. Để cô đi taxi một mình, anh hoàn toàn không yên tâm.


Hắc Ly đương nhiên cũng hiểu được sự lo lắng trong lòng Hoắc Dật Minh. Cô vốn định đồng ý, nhưng khi đôi mắt lơ đãng liếc về phía xa lại ngoài ý muốn bắt gặp chiếc ô tô quen thuộc. Tất cả những lời chuẩn bị nói đều phải nuốt vào trong.


Hắc Ly khó xử nhìn Hoắc Dật Minh, ái ngại đáp: "A Minh ca ca, em chợt nhớ ra mình đã hẹn một người bạn tới đón lúc về. Hiện tại cậu ấy đang đợi em ở ngoài kia, cho nên...khả năng em không thể đi với anh được rồi."


Nghe lời cô, khuôn mặt Hoắc Dật Minh thoáng qua một tia hụt hẫng. Tuy nhiên, anh vẫn duy trì được nụ cười, nhỏ giọng nói: "Không sao. Nếu là bạn của em thì anh cũng yên tâm. Em mau về đi, đừng để bạn em chờ lâu."


Hắc Ly khẽ gật đầu tạm biệt, chạy vội xuống từng bậc thang. Mặc dù cô cảm thấy áy náy vì đã nói dối không chớp mắt như vậy. Nhưng cũng chẳng dám tưởng tượng, giả sử cô mà về cùng Hoắc Dật Minh trước mặt người đàn ông kia thì hắn sẽ tức giận thành cái dạng gì nữa.


...


Nhìn Hắc Ly ngồi vào ghế lái phụ của chiếc xe Mercedes S-Class Cabriolet đắt tiền, cho đến khi nó biến mất trong màn đêm, Hoắc Dật Minh mới thu lại ánh mắt của mình. Anh định đi lấy xe, lại giật mình một trận khi thấy Lâm Nhã Điềm đứng ngay sau lưng.


"Hoắc học trưởng, Sương Tinh còn chưa xong việc. Anh không phiền nếu như cho em ké một đoạn về Lâm gia chứ?" Lâm Nhã Điềm mỉm cười ôn nhu, thẳng thắn hỏi.


Kì thật, trừ bỏ Hắc Ly thì Hoắc Dật Minh cũng khá thân thiết với Lâm Nhã Điềm và Tống Sương Tinh. Cho nên yêu cầu này của cô ây, anh sẽ vui vẻ mà đồng ý.


Trên đường về nhà, khi xe dừng lại ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, dường như băn khoăn chuyện gì, Hoắc Dật Minh lên tiếng dò hỏi Lâm Nhã Điềm: "Nhã Điềm, anh đang khá thắc mắc một chuyện. Liệu có thể thỉnh giáo em không?"


"Được thôi. Anh hỏi đi." Lâm Nhã Điềm nhẹ nhàng đáp, tựa như khá mong chờ.


"Chuyện là..." Hoắc Dật Minh đắn đo chẳng biết nên nói thế nào cho đúng. Cuối cùng, anh đành hỏi: "...Hình như, A Nhiên có bạn trai rồi phải không em?"


Khuôn mặt Lâm Nhã Điềm trong thoáng chốc cứng đờ. Cô ấy không thể ngờ anh sẽ hỏi câu như thế này.


Bàn tay túm chặt vạt váy, Lâm Nhã Điềm gượng cười trả lời: "Học trưởng à, anh nghe ai nói vậy? Nhiên biểu tỷ trước nay băng sơn mặt lạnh, nam sinh theo đuổi vô số đều bị chị ấy từ chối cả. Sao có thể có bạn trai được?"


Nhận được đáp án vừa ý, tâm tình của Hoắc Dật Minh ngay tức khắc được buông lỏng. Anh hơi nhếch môi: "Chỉ là anh cảm thấy A Nhiên thay đổi nhiều quá. Cho nên anh tưởng..."


"Anh nghĩ nhiều rồi đấy, học trưởng! Bình thường nửa năm không gặp cũng sẽ thấy đối phương khác đi. Huống gì, hai người đã ba năm chưa nói chuyện." Lâm Nhã Điềm vẫn một bộ dáng tiểu thư khuê các, lựa lời trấn an Hoắc Dật Minh.


Nhưng trong lòng cô ấy lúc này là từng hồi chua chát tới cực điểm.


Dật Minh, anh quan tâm về chị họ như vậy tức là anh thích chị ấy ư? Vậy còn tình cảm của em, anh có biết hay không?


...


"Này, anh gấp cái gì! Từ từ...vào nhà đã...ấy cửa chưa đóng..."


Nhiều lúc Hắc Ly thật sự không hiểu, Trình Đế Uy người đàn ông này, tại sao dục vọng của hắn có thể lên nhanh đến thế?


Bởi cứ lúc nào bọn họ gặp nhau, y như rằng việc đầu tiên Trình Đế Uy sẽ làm với Hắc Ly chính là hôn hôn cắn cắn đến phát sưng đôi môi tội nghiệp của cô. Và mãi cho đến khi Hắc Ly ấm ức véo mạnh vào eo hắn, thì nam nhân thối đó mới không tình nguyện mà buông cô ra.


Chết tiệt, hắn là tuổi cẩu chắc? Cứ hở tí liền cắn thế!


(Miêu: Chẹp chẹp, lại là tình yêu đơn phương. Tội lỗi, quá tội lỗi. Điềm à, rất tiếc cho em vì hiện tại chị chưa thể để Dật Minh yêu em được. Đổi lại, em có muốn hắc hóa một chút không?)


Spoil: "Đối xử thật tâm? Chỉ mới nghĩ đến thân phận của cô ta là em đã cảm thấy ghê tởm, làm gì có chuyện đối xử thật tâm."

Bình Luận (0)
Comment