Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ

Chương 55

"Trình thiếu gia à, em không hỏi anh có đói không. Mà em đang hỏi, 'em trai anh' có 'đói' không?" Hắc Ly vẻ mặt yêu mị dụ hoặc nhìn Trình Đế Uy.


Nghe được lời này, đôi mắt hắn hơi tối đi. Lực tay siết eo cô cũng mạnh hơn một chút: "Em chắc chắn?"


"Đương nhiên. Em khoẻ rồi." Quả thật sau ba ngày, sức khỏe Hắc Ly đã khá hơn nhiều. Không cần phải truyền dịch, khuôn mặt cũng có huyết sắc và sức sống hơn lúc mới ra khỏi phòng cấp cứu.


Ngón tay của cô như có như không lướt nhẹ trên vòm ngực rắn chắc của hắn, vẽ vẽ thành những đường lộn xộn: "Nhưng mà..."


"...Người ta lần này muốn ở trên." Hắc Ly rướn người, khẽ thì thầm vào tai Trình Đế Uy.


"Ồ..." Hắn hơi nhướn mày ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: "Một ý tưởng không tồi!"


Hắc Ly nhếch môi kiêu kì. Nhân lúc Trình Đế Uy không để ý, cô xoay người đẩy hắn nằm xuống giường, còn mình ngồi trên người hắn.


"Gấp gáp cái gì? Đều là của em cả mà." Trình Đế Uy đùa cợt, lại như giễu cợt.


Hắn Ly cúi đầu cắn nhẹ vào cổ hắn, để lại dấu răng mờ nhạt. Cô ngẩng đầu, liếm liếm môi. Đôi mắt gợi tình đong đầy ý cười nhìn Trình Đế Uy: "Đánh dấu chủ quyền của em."


Trình Đế Uy nghe được câu trả lời ngoài dự tính, không tránh khỏi thoáng sững sờ. Ngay sau đó, hắn tóm gáy cô đè xuống. Nụ hôn chẳng báo trước ập đến.


Lâu ngày không đụng chạm, môi lưỡi lập tức quấn quýt lấy nhau. Đôi môi hắn vừa nóng vừa mềm khiến cho cô càng thêm mê hoặc. Hơi thở giao triền, đan cài như chẳng muốn tách rời.


Trình Đế Uy dịch tay lên mò mẫm tháo chiếc kẹp đang giữ gọn mái tóc dày của Hắc Ly. Suối tóc đen dài được tự do, xổ ra trên lưng cô. Một vài lọn tóc khác rơi xuống, đậu lại trên gò má của Trình Đế Uy.


Sau một nụ hôn dài, hai người mới quyến luyến buông nhau ra. Đôi mắt Hắc Ly dần trở nên mơ màng. Cô hôn lên đuôi lông mày, rồi lên sống mũi cao thẳng của người đàn ông kia.


Nụ hôn ngày càng trượt xuống dưới.


"Như thế này, thích không?" Hắc Ly cắn nhẹ vào cằm của hắn.


"Thích!" Trình Đế Uy khàn giọng đáp.


"Còn, thế này?" Cô tiếp tục hôn lên hầu kết đang chuyển động.


"Rất thích." Hắn có chút không kiềm chế được mà thở dốc.


Dừng lại trước hàng cúc áo sơ mi cài thẳng tắp, Hắc Ly không dùng tay cởi như những lần trước. Cô cúi đầu...


Một nút...
Hai nút...
Nút thứ ba...
Thứ tư...


Rất nhanh, thân trên của Trình Đế Uy đã lộ ra. Nụ hôn từ bờ môi ướt át kia lại in lên khắp vòm ngực vạm vỡ.


Hắc Ly thở hắt một hơi, nắm lấy dục vọng thô dài sớm thức tỉnh từ lâu. Hạ thân của cô cũng vì hắn mà trở nên ướt át.


"Ngồi lên trên!" Trình Đế Uy trầm giọng ra lệnh. Giọng nói của hắn khàn đi vì dục vọng.


Lửa tình bùng cháy. Hắc Ly chủ động nâng lên cơ thể.


Khi cô ngồi xuống, mãnh thú kia rất thuận tiện đi vào bên trong mật động. Cả hai chẳng che dấu đồng thời phát ra tiếng rên rỉ thoả mãn.


Rõ ràng kết hợp chặt chẽ không có lấy một khe hở, nhưng hiện tại Hắc Ly chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.


Cô thật sự khinh miệt chính bản thân. Tâm thì thích một người, còn thân lại đi ngủ với một người khác. Dơ bẩn như vậy, chắc chỉ có cô.


Bất quá, biết làm sao bây giờ. Từ khi quyết định bước tiến trên con đường này, Hắc Ly vốn đã chẳng thể quay đầu.


Mẹ con Thẩm Chi Lăng chẳng hề đơn giản. Bọn họ căn bản là muốn lấy mạng cô. Suýt mất mạng một lần chính là lời cảnh tỉnh cô không được buông lỏng bản thân.


Cô phải học. Học cách hoàn toàn chấp nhận giao dịch này. Học cách bỏ thích Hoắc Dật Minh.


Nuốt những mối vướng bận vào tận sâu trong lòng, Hắc Ly cúi đầu, lần nữa hôn lên môi người đàn ông kia.


Đèn đã tắt từ lâu. Nhiệt độ cứ thế tăng cao. Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc thô trọng của người đàn ông đan xen tiếng rên rỉ khe khẽ của cô gái.


...


Đến ngày thứ tư Hắc Ly nằm viện, ba người bạn của cô mới biết chuyện. Tối hôm ấy, họ được Hoắc Dật Minh đưa đến thăm cô.


Thoáng thấy Hắc Ly, Tống Sương Tinh liền lao tới giường bệnh vồ lấy cô: "Hu hu, Nhiên cục cưng, anh cứ tưởng sẽ không được gặp em lần cuối chứ!"


Vừa đẩy con nhỏ hâm dở ra, cô vừa 'cười thân thiện' đáp lại: "Anh yêu yên tâm. Em chưa chữa hết bệnh tâm thần cho anh thì em chưa dám chết đâu."


"Được rồi Tinh à. Mau tránh ra cho chị ấy thở đi. Như cậu mới dễ gây chết người đấy!" Lâm Nhã Điềm phải lên tiếng.


Tống Sương Tinh lúc này mới chợt nhớ cô bạn thân đang là một bệnh nhân. Cô ấy vội vàng buông cô ra.


Trình Liên Hi kéo ghế ngồi bên giường, tay khoanh trước ngực, mở miệng hỏi: "Thế nào? Là ai dám hạ thủ với Vu đại tiểu thư?"


"Còn chưa tra ra." Hắc Ly thở dài lắc đầu.


Lâm Nhã Điềm nghe thế. Mày liễu cau lại, giọng điệu châm chọc: "Có gì mà chưa tra ra. Chắc chắn là mẹ con nhà kia động tay chân."


"Nhã Điềm, không có bằng chứng. Không nên nói lung tung." Hoắc Dật Minh nhắc nhở cô ấy.


Lâm Nhã Điềm không cho là đúng, nhưng cũng chẳng nói gì thêm.


Hắc Ly liếc nhìn hai người họ, khẽ nhếch môi.


Cô em họ này của cô, bề ngoài ôn nhu bên trong cứng đầu. Ai nói mà không đúng ý con bé là nó bật lại luôn. Chỉ riêng với Hoắc Dật Minh, ngoan ngoãn như một con mèo con nhỏ.


"Nhiên à, thế khi nào cậu mới được xuất viện?" Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Hắc Ly nghe thấy Tống Sương Tinh hỏi mình.


Cô chưa kịp đáp lại, Hoắc Dật Minh đã trả lời thay: "Cái này còn chưa rõ đâu. Dì Y Ninh nói vẫn nên ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài hôm. Dù gì thân thể A Nhiên cũng rất mẫn cảm."


Nói rồi, anh cưng chiều vuốt nhẹ tóc cô.


"Aiya, Hoắc học trưởng, trong này ngoại trừ anh và Nhiên của em thì toàn cẩu độc thân cả đấy. Anh làm như vậy là chết bọn em rồi." Tống Sương Tinh thấy thế, liền cất tiếng trêu chọc.


"Đồ thối tha, nói linh tinh gì đó." Hắc Ly trừng mắt với cô ấy, đỏ mặt thẹn thùng.


"Ấy, Sương Tinh nói đâu có sai." Trình Liên Hi cũng phụ họa theo: "Hai người ân ái thật khiến kẻ khác ghen tị đó."


"Liên Hi à." Hắc Ly thật sự bó tay với mấy người bạn này, tới cả Trình Liên Hi cũng trêu cô. Về phần Hoắc Dật Minh, anh chỉ cười mà không nói.


Dường như mọi người cười đùa nói chuyện chẳng ai để ý tới Lâm Nhã Điềm. Sắc mặt cô ấy, đột nhiên trở nên không tốt.


(Miêu: Sau chương này có ai ghét chị Ly không?)

Bình Luận (0)
Comment