Hai ngày sau, Hắc Ly rốt cuộc cũng có thể xuất viện. Tuy nhiên trước khi rời đi, cô vẫn bị Tô Y Ninh giữ lại càm ràm một phen.
Bởi vì lo lắng sức khỏe Hắc Ly chưa hoàn toàn ổn định, lão phu nhân Triệu Bích Lệ muốn đưa cháu gái về Vu gia cho tiện chăm sóc. Nhưng cô căn bản quyết không cùng mẹ con Thẩm Chi Lăng chung nhà, nên đã khéo léo từ chối bà nội.
Sáng sớm, Hoắc Dật Minh tới bệnh viện đón, đưa Hắc Ly về biệt thự riêng của cô ở Deep Water Bay. Vốn dĩ chỉ định nghỉ ngơi để mai đi học trở lại, thế mà ngay lập tức đã có khách tới thăm.
"Thật sao? Cô chắc chắn là do mẹ cô giật dây phía sau vụ hạ độc tôi?" Hắc Ly hút một ngụm trà sữa, bình thản hỏi. Đôi mắt lạnh nhạt liếc về phía Thẩm An Kỳ.
"Vâng." Thẩm An Kỳ khẽ gật đầu. Cô ấy giải thích: "Người hầu bê hoành thánh lên cho chị hôm đó là người mới, ít ai nhớ mặt. Mẹ em đã lợi dụng điểm ấy, đưa chị ta chút tiền để làm việc này. Sau khi xong xuôi, lại chuyển thêm một khoản tiền lớn, nhân lúc chị đi cấp cứu đã cao chạy xa bay."
Hắc Ly nghe thế, liền giơ tay niết nhẹ mi tâm. Cô đại khái cũng đoán ra được sẽ không thoát khỏi liên quan tới Thẩm Chi Lăng. Quả nhiên là vậy. Nhưng mà...
"Thẩm Chi Lăng sinh ra ba chị em các cô, đúng là một chuyện tốt." Cô đột nhiên vu vơ nói một câu khó hiểu.
"Chị cả, ý chị là..." Thẩm An Kỳ khẽ khàng dò hỏi.
Hắc Ly không vội trả lời ngay. Cô mở điện thoại ra, bật một file ghi âm.
"Tiểu Tình, chốc nữa con hãy bảo người cho thứ này vào bát hoành thánh mà lão thái bà kia nhờ làm riêng cho con nhỏ Vu An Nhiên đó." Giọng Thẩm Chi Lăng vang lên.
"Nhưng mẹ à, thế này có ổn không? Nếu ba biết..." Liền tiếp là giọng của Thẩm An Tình.
"Không sao hết. Chỉ là một gói thuốc xổ thôi mà. Ba con có biết thì cùng lắm con cũng chỉ bị mắng. Mẹ sẽ xin cho con."
"Nếu đổ cái này vào đồ ăn của chị ta, thì sẽ khiến chị ta mất mặt trước Hoắc Dật Minh thật sao?"
"Đúng thế."
Khuôn mặt Thẩm An Kỳ hơi biến sắc.
"Thuốc xổ và thạch tín cùng lúc được cho vào đồ ăn của tôi, cũng thật quá trùng hợp đấy!" Hắc Ly mỉa mai: "Hay nên nói, cái gói đó căn bản không phải thuốc xổ mà là thạch tín?"
Cô liếc qua Thẩm An Kỳ: "Cô đã biết chuyện Thẩm An Tình bỏ nó vào trong đồ ăn của tôi rồi đúng không?"
Bị nói trúng tim đen, cô ấy vội nắm lấy tay Hắc Ly, mở miệng cầu khẩn: "Chị cả, Tiểu Tình trong chuyện này cũng chỉ là bị lợi dụng thôi. Xin chị đừng làm gì em ấy!"
Hắc Ly nhìn hai bàn tay đang níu lấy cánh tay mình, thở dài một tiếng: "Đúng là chị em tình thâm. Yên tâm, tôi không phải người không nói lí lẽ."
Con mèo nhỏ chạy tới cọ cọ vào chân. Cô cúi xuống ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại, giọng điệu mỉa mai: "Bất quá, hổ dữ không ăn thịt con. Mẹ cô quả thật cho tôi được mở mang tầm mắt."
Nếu như người hầu kia không chạy được, thì con tốt thí mạng chắc chắn chẳng ai ngoài Thẩm An Tình. Dùng chính con gái ruột để bảo toàn bản thân, bà ta đã thành công lợi dụng sự căm ghét của Thẩm An Tình với cô mà thực hiện kế hoạch của mình.
Tuy nhiên, như vậy cũng tốt...
"Này An Kỳ!"
"Dạ?"
"Tôi và mẹ cô sẽ chẳng bao giờ vừa mắt nhau, đây là điều chắc chắn. Vậy nếu phải chọn giữa một trong hai, cô sẽ chọn ai?"
Thẩm An Kỳ ngồi trên xe taxi trở về nhà. Trong đầu cô ấy lúc này vẫn còn văng vẳng lời nói của người chị cả cùng cha khác mẹ kia...
"Tôi và mẹ cô sẽ chẳng bao giờ vừa mắt nhau, đây là điều chắc chắn. Vậy nếu phải chọn giữa một trong hai, cô sẽ chọn ai?" Hắc Ly dựa lưng vào ghế, tay chống cằm, nhếch môi hỏi.
"Cái này..." Vẻ mặt Thẩm An Kỳ thoáng hiện lên sự do dự. Dù rằng Thẩm Chi Lăng đối tốt với chị em bọn họ chẳng được mấy phần. Nhưng nói gì thì nói, mẹ vẫn là mẹ, vẫn là người sinh ra và nuôi nấng bọn họ hơn mười lăm năm.
Sự thật ở đó, không thể không thừa nhận.
Hắc Ly luôn quan sát Thẩm An Kỳ. Cô cười khẩy một tiếng: "Xem ra cô vẫn còn coi trọng Thẩm Chi Lăng. Thôi được rồi, tôi cũng chẳng cần cô phải trả lời ngay. An Kỳ, cứ suy nghĩ cho kĩ vào."
"Nếu cô theo phe bà ta thì tôi không biết. Nhưng nếu cô theo phe tôi, thì tôi có thể suy nghĩ về chuyện đưa cả ba chị em các người nhập phả Vu gia. Hơn nữa, giả sử Thẩm Chi Lăng có gây ra đại họa gì, tôi cũng đảm bảo ba người sẽ không bị liên luỵ dù chỉ một phần."
Quả là một điều kiện béo bở. Bỏ qua tình nghĩa mẹ con, Thẩm An Kỳ chắc chắn không do dự mà đồng ý.
Xe taxi dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ. Thẩm An Kỳ thoát khỏi dòng hồi tưởng. Cô ấy lơ đãng hướng ánh nhìn ra bên ngoài đường phố Hong Kong phồn hoa.
Bất giác, một bóng người quen thuộc vô tình lọt vào mắt. Thẩm An Kỳ giật mình xen lẫn ngỡ ngàng. Người đó là...
(Miêu: Các tình yêu đoán xem Kỳ Kỳ đã nhìn thấy ai nào?)