Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ

Chương 67

Đầu nặng trịch như bị búa bổ. Thẩm An Kỳ nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là trần nhà màu trắng.


Dùng sức nâng người ngồi dậy, Thẩm An Kỳ một tay đỡ trán, ngái ngủ quan sát xung quanh.


Đây là phòng của cô mà. Tối qua, ai đã đưa cô về vậy?


"Em tỉnh rồi à?" Sau lưng vang lên giọng của đàn ông quen thuộc.


Thẩm An Kỳ quay lại, vừa vặn thấy Phong Dực từ trong nhà vệ sinh đi ra. Anh mặc áo choàng tắm của khách sạn, tay cầm khăn lau tóc.


"Không ngại nếu anh mượn phòng tắm của em chứ, An Kỳ?" Phong Dực lau tóc xong liền ném khăn lên bàn. Anh vừa rút một điếu thuốc châm lửa hút, vừa hỏi cô.


"Không đâu ạ." Thẩm An Kỳ ôm gối, lắc đầu. Chẳng phải anh đã sử dụng rồi hay sao! Hỏi cô chỉ cho có lệ thôi.


Dường như nhớ tới điều gì đó, cô thắc mắc hỏi anh: "Anh Phong Dực, hôm qua là anh đưa em về ư?"


Ngón tay kẹp thuốc lá của Phong Dực hơi siết lại. Cuối cùng, anh bình thản đáp: "Phải. Là anh."


"Vậy...tại sao anh không về phòng?" Thẩm An Kỳ ngập ngừng hỏi tiếp.


Em cho anh về sao?


Phong Dực nhìn cô hồi lâu, ngẫm nghĩ rồi bịa đại một cái cớ: "Anh sợ em say ở một mình sẽ có chuyện, nên ở lại trông chừng."


Nói xong, chẳng muốn để cô hỏi thêm bất kì điều gì nữa, Phong Dực vội đổi chủ đề: "Đói chưa? Anh bảo phục vụ mang đồ ăn lên."


"Vâng." Thẩm An Kỳ hôm qua uống đầy một bụng rượu. Hiện tại bao tử quả thật đang biểu tình.


...


Sau khi ăn sáng xong, Thẩm An Kỳ đã tỉnh táo hơn ít nhiều. Rốt cuộc những chuyện xảy ra tối qua đều dần dần nhớ lại.


Cô nhớ hôm qua mình được Phong Dực bế về phòng.


Cô nhất quyết không để anh đi. Rồi...bọn họ hôn nhau.


Sau đó, cô đã nói...


"Em thích anh!"


Tất cả sự việc, từng chút từng chút một hiện lên trong tâm trí. Hèn chi,  mọi thứ đều chân thực đến vậy. Hoá ra, không phải là mơ.


Phong Dực trở về phòng liền phát hiện Thẩm An Kỳ đang ngồi trên giường. Vẻ mặt cô lộ rõ sự suy tư.


"Đang nghĩ gì thế?" Anh ngồi xuống cạnh cô, nhỏ giọng hỏi.


Thẩm An Kỳ nghiêng đầu. Đôi mắt bất ngờ nhìn Phong Dực chằm chằm khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên. Hồi lâu, cô mới mở miệng: "Hôm qua uống say, anh thật sự chỉ đưa em về thôi ư?"


Phong Dực nghe vậy. Biết bản thân không thể giấu cô được nữa, anh mới chậm rãi lắc đầu: "Không phải."


Không phải, thế thì...


"Có nghĩa là những lời em nói...?" Thẩm An Kỳ run giọng hỏi, thái độ không chắc chắn.


Phong Dực thở dài, thay cô hoàn thiện nốt vế còn lại: "Anh đều đã nghe cả rồi."


Xong!


Thẩm An Kỳ mím chặt môi, chẳng dám nói thêm điều gì. Anh đã biết rồi, liệu có cảm thấy...?


"An Kỳ, quay ra đây!" Có tiếng Phong Dực gọi.


"Dạ?"


Nụ hôn không báo trước rơi xuống trên môi Thẩm An Kỳ. Bất ngờ ập đến khiến cô ngỡ ngàng.


Phong Dực vươn tay kéo sát cô vào người mình. Nụ hôn này, giống hệt như nụ hôn đêm qua. Khác biệt duy nhất, là bây giờ Thẩm An Kỳ hoàn toàn tỉnh táo.


Hồi lâu, anh mới chậm rãi buông cô ra.


"Thẩm An Kỳ!" Sắc mặt Phong Dực đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh gọi cả họ lẫn tên cô: "Đừng thích anh."


Đừng thích anh!


Câu nói đập vào tai Thẩm An Kỳ làm cô đau buốt. Cô khó khăn mở miệng, rốt cuộc chỉ thốt ra được hai chữ: "Tại sao?"


Tại sao, cô chỉ là thích anh thôi cũng không được?


Phong Dực nhìn cô gái trước mặt, tâm trạng cũng chẳng mấy tốt đẹp: "Em cũng hiểu, anh có bạn gái rồi. Nhã Lệ sẽ không thích điều này."


"Hơn nữa, em còn nhỏ. Khó mà phân biệt được thích với rung cảm nhất thời. Đợi lớn hơn một chút, tìm một người phù hợp với mình."


Thẩm An Kỳ cắn môi đến phát đau. Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay. Cô cúi gằm, tóc dài che đi biểu cảm trên khuôn mặt.


Anh rõ ràng đang nói dối. Nếu thực sự vì An Nhã Lệ thì đã chẳng hôn cô.


Nhưng Thẩm An Kỳ ít nhiều biết tính Phong Dực. Nếu anh đã nói, nhất định khó mà lay chuyển. Lời trong lòng rốt cuộc chẳng thể nói, đổi lại một câu duy nhất: "Em hiểu rồi!"


"Vậy thì tốt."


Phong Dực trở về phòng của mình. Ban công lộng gió, tiết trời có chút âm u. Anh đứng dựa lưng vào thành lan can, rút một điếu thuốc, châm lửa hút.


Khói thuốc lượn lờ. Trong lòng Phong Dực tràn ngập vị chua chát khó chịu. Dường như anh cũng có chút thích An Kỳ. Nếu anh thật sự muốn ở cạnh cô, chỉ cần nói với An Nhã Lệ một tiếng là xong.


Thế nhưng, Thẩm An Kỳ cô bé đó kém Phong Dực tới tận sáu tuổi. Cô tuổi còn nhỏ, còn đang đi học. Anh không dám chắc liệu tình cảm của cô dành cho mình là thật sự thích hay chỉ chót rung động nhất thời.


Giả sử sau này, cô gặp được người mình thích thật lòng. Lúc ấy lại gây khó xử cho nhau.


Và quan trọng nhất, trong mắt Phong Dực, Thẩm An Kỳ như một tờ giấy trắng thuần khiết. Mà anh, gia đình của anh, hay công việc của anh đều là thứ cô không nên dính dáng đến.


Thiên sứ xinh đẹp, anh không muốn vấy bẩn cô, một chút cũng không muốn.


(Miêu: Tôi nhắc mọi người đội mũ chưa nhỉ?)

Bình Luận (0)
Comment