Du Lạc đi đi lại lại trong phòng. Vẻ mặt sốt sắng không ngừng, chốc chốc lại ngước mắt xem đồng hồ.
Theo như đúng hẹn thì đám người kia phải giao clip và ảnh cho cô ta từ lúc sáng mới phải chứ? Tại sao tới tận bây giờ vẫn chưa thấy chúng gọi điện, đã vậy cô ta còn gọi mãi không được? Chẳng lẽ là thất bại rồi chăng?
Chắc không phải đâu.
Du Lạc tự nhủ với chính mình. Kế hoạch của cô ta hoàn hảo như thế, sao có thể thất bại được!
"Reng! Reng! Reng!"
Lúc này, chiếc điện thoại của cô ta đặt trên tủ đầu giường đột nhiên đổ chuông từng hồi. Cô ta liếc qua, là đám người kia gọi tới.
"Alo, các anh làm cái quái gì mà lâu vậy hả? Có biết đã qua giờ hẹn mấy tiếng rồi không? Điện thoại thì không nghe!" Du Lạc bực tức nói lớn. Dường như nhận được cuộc gọi này của chúng, tâm trạng cô ta rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.
"Ây dà, cô gái à, cũng tại con nhỏ mà cô bảo chúng tôi xử lý quả thật quá 'ngọt nước'. Chúng tôi hôm qua chơi chưa đã, cho nên sáng dậy liền... Khà khà, chắc cô cũng hiểu chứ nhỉ!"
Du Lạc nghe được lời này, tâm trạng trong chốc lát trở nên vui sướng. Tuy thế, ngoài mặt cô ta vẫn giả vờ bình tĩnh: "Được rồi. Các anh chơi đủ thì mau giao clip với ảnh cho tôi. Quay chụp rõ nét chứ?"
"Yên tâm đi. Tôi đảm bảo với cô, full HD không che. Chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng. Tí nữa tôi gửi cô thời gian và địa chỉ, chúng ta hẹn gặp ở đó."
"Ok!"
"Nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
Cuộc gọi kết thúc. Trong khi Du Lạc đang hả hê vì tưởng kế hoạch thành công mĩ mãn, ở đầu bên kia, gã cao kều vừa ngắt điện thoại liền nơm nớp lo sợ nhìn Trình Đế Uy ngồi trên ghế.
Gã cũng bị đập cho một trận ra trò. Nhưng bởi vì hôm qua gã không làm gì quá chớn đối với Hắc Ly như hai người anh em kia, nên Trình Đế Uy nương tay xử nhẹ. Ngược lại bắt gã phải diễn kịch dẫn dụ Du Lạc ra ngoài.
"Trình thiếu, tôi đi được chưa ạ?" Gã cao kều nơm nớp hỏi nhỏ, chỉ sợ chọc giận tên hung thần trước mặt.
"Mang anh em của mày cút đi. Chớ để tao thấy chúng mày thêm một lần nữa!" Trình Đế Uy chán ghét phẩy tay.
Như được lệnh ân xá, gã cao kều vội vàng đứng dậy, nhanh chân chạy ra ngoài. Thậm chí không dám ngoái lại. Gã phải giữ cái mạng quèn này trước.
Gã ta rời khỏi. Một lúc sau, Hắc Ly mới mở cửa bước vào. Trên người cô bây giờ đã chẳng còn bộ quần áo bệnh nhân mặc ban sáng, mà thay bằng một chiếc váy bó màu rượu đỏ ôm lấy thân hình quyến rũ. Thấy người đàn ông ngồi ở sofa giữa phòng khác rộng lớn, cô bất giác nhếch môi mỉm cười, sải chân nhanh đi về phía hắn.
Trình Đế Uy vươn một tay, nhẹ nhàng kéo Hắc Ly ngồi lên đùi mình. Hai tay cô cũng ôm lấy cổ hắn. Mắt khép lại, chủ động ngẩng đầu chờ đợi.
Trình Đế Uy cúi đầu hôn xuống đôi môi phấn nộn ướt át. Hắc Ly tức khắc có thể cảm nhận một mùi thuốc lá nhàn nhạt từ hắn, càng thêm say mê, cuồng nhiệt.
Mặc dù muốn tiến xa thêm nữa, tuy nhiên Trình Đế Uy vẫn nhớ Hắc Ly đang bị thương. Hắn luyến tiếc buông cô ra, điểm nhẹ chóp mũi, thuận miệng hỏi: "Bộ dạng em thế này, đi một mình được không?"
Hắc Ly lướt nhẹ ngón trỏ trên yết hầu của hắn, khẽ mỉm cười mê hoặc: "Đừng lo. Em sẽ 'chăm sóc' cho bạn gái anh thật tốt."
...
Đây là đâu?
Du Lạc kinh hoàng bật dậy. Cô ta sợ hãi nhìn xung quanh.
"Tỉnh rồi sao?" Từ trong góc tối của căn phòng vang lên giọng nói của con gái.
"Ai thế?" Du Lạc trở nên cảnh giác. Cô ta nheo mắt, cố để thấy người đó. Nhưng do ánh sáng quá yếu, cộng thêm kính râm che khuất, cô ta chỉ nhìn được bộ váy màu rượu đỏ cùng khuôn mặt có vẻ khá sắc sảo.
Có tiếng bật cười khanh khách, người kia chậm rãi tháo kính: "Nhanh như vậy đã quên tôi rồi ư, Du nhị tiểu thư?"
"Hắc Ly???" Du Lạc trừng mắt, không thể tin nổi. Cô ta lắp bắp: "Sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô đã...?"
"Chẳng phải tôi đã bị cưỡng hiếp, và hiện tại thì đang sống không bằng chết ở một cái xó xỉnh nào đó. Cô định nói câu đấy à?" Hắc Ly cười càng đậm, giọng điệu chẳng rõ hỉ nộ.
Cô đứng dậy, bước tới bên giường. Tay mảnh khảnh nắm chặt lấy cằm Du Lạc nâng lên, mỉa mai nói: "Tiếc quá! Mệnh tôi tốt, vốn được quý nhân phù trợ. Đại nạn mấy lần đều qua khỏi. Chắc cô thất vọng lắm nhỉ?"
"Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả!" Du Lạc giằng ra, một mực phủ nhận việc làm ghê tởm của mình.
"Không hiểu?" Hắc Ly nhướn mày. Cô đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của cô ta: "Chối nữa cũng vô dụng thôi. Ba kẻ cô thuê đã khai hết ra rồi. Còn cả cuộc điện thoại giữa cô với Thẩm Chi Lăng nữa, nhờ nó mà tôi vớt được một mạng trở về."
Du Lạc gạt phắt tay Hắc Ly. Biết không giấu được nữa, cô ta giương đôi mắt căm phẫn nhìn cô: "Đúng vậy. Là tôi đã thuê người hãm hại cô. Nhưng Hắc Ly, đều tại cô, tại cô giật mất Đế Uy của tôi!"
Du Lạc dường như mất kiểm soát. Hắc Ly lắc đầu, tỏ vẻ ngán ngẩm: "Du Lạc à Du Lạc, con người cô đúng là không nói lý. Rõ ràng sai lại tự cho rằng đúng."
"Hơn nữa...cô theo Trình Đế Uy đã lâu, đáng lẽ phải hiểu anh ấy chẳng là của ai hết. Hay do anh ấy dung túng cô, cô liền cho rằng anh ấy coi trọng cô?"
Du Lạc bị nói trúng tim đen. Cô ta thẹn quá hoá giận, định giơ tay lên...
"Mặt tôi, cô không có tư cách đánh." Hắc Ly kiêu kì hất Du Lạc ngã ra giường. Cô xoắn xoắn một lọn tóc trong tay: "Nói đi nói lại giông dài, vào chuyện chính thôi."
Dứt lời, Hắc Ly vỗ vỗ tay ba cái. Từ ngoài cửa, ba người đàn ông cao to lực lưỡng đi vào.
"Hắc Ly, cô định làm gì?" Thấy họ, Du Lạc không khỏi hoảng hốt. Cô ta hết nhìn họ, lại nhìn sang cô.
"Du Lạc, cô biết mà." Hắc Ly vừa đáp, vừa quay về ghế ngồi. Giọng cô điềm nhiên: "Hôm qua, cô thuê lũ súc sinh kia định làm gì với tôi. Hôm nay, điều tương tự sẽ xảy ra với cô."
Ầm!!!
Nghe như sét đánh ngang tai, Du Lạc run rẩy, nói năng lung tung: "Không! Hắc Ly, cô không thể làm vậy! Tôi cấm cô đấy!"
"Cấm tôi?" Hắc Ly cười khẩy một tiếng: "Du Lạc, đừng có kiểu 'chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn'. Thứ mà cô không chịu được, hà cớ gì lại bắt người khác phải chịu cơ chứ!"
"Các cậu, hôm nay tôi sẽ để các cậu hưởng thụ mĩ vị nhân gian. Trải nghiệm cơ thể của một trong những vị tiểu thư xinh đẹp nhất Hong Kong này!" Lời của cô tàn nhẫn đến cực điểm. Là mệnh lệnh cho ba người đàn ông kia hành động.
Bọn họ nghe được, bắt đầu vây quanh giường. Những tiếng cười, tiếng nói đầy dâm tà vang khắp căn phòng rộng lớn.
Du Lạc hoảng sợ. Cô ta muốn dùng hết sức tìm đường trốn. Nhưng cô ta thân gái, so sánh với ba nam nhân cao to đến vậy, nào khác gì lấy trứng chọi đá.
Âm thanh trang phục bị xé tan nát, tiếng kêu gào thống khổ của nữ nhân, một khung cảnh hỗn độn. Khi thứ to lớn của đàn ông đâm vào cơ thể, Du Lạc rốt cuộc không nhịn được đau mà khóc thất thanh.
Cô ta bị vấy bẩn rồi! Bị một kẻ không phải anh ấy chiếm lấy rồi!
Nam nhân xa lạ chẳng hề quan tâm cảm xúc của người dưới thân, lập tức hành sự. Tiếng giao hợp, tiếng rên rỉ cùng lúc phát ra. Du Lạc buông thõng hai tay, từ bỏ chống cự, nước mắt cạn khô.
Hắc Ly im lặng ngồi trên ghế. Vẻ mặt cô vẫn lạnh nhạt. Mọi chuyện đang diễn ra như chẳng hề khiến cô xao động. Trong tay là chiếc máy đang từng phút ghi lại khung cảnh giao hoan trước mắt.
Du Lạc, là cô muốn đẩy tôi xuống địa ngục trước. Vậy thì cô hãy tự mình nếm thử địa ngục chân chính đi.
(Miêu: Mọi người nghĩ sao về chương này?)