Hoa Khai

Chương 8


Trương Cổ sau khi bàn bạc xong xuôi mọi việc liền cáo từ.
Thượng Quan Vũ Nguyệt nhanh chóng chuẩn bị cho việc đi Tân Tập thôn.
Lại nói về chuyện hơn một tháng trước, vốn có nhiều chuyện cần bàn giao, huống chi, muốn đem tiểu nương tử theo – bà nội cùng nương vốn đều cảm thấy không ổn, một là thấy mình là đại hộ nhân gia, làm sao có thể để con dâu xuất đầu lộ diện, hai là Phồn Thịnh mới sinh mấy tháng, có mẫu thân ở bên cạnh chăm sóc sẽ tốt hơn nhiều.
Nếu như là trước kia, Thượng Quan Vũ Nguyệt tự nhiên sẽ lui bước, có điều kể từ khi hiểu rõ tâm ý của mình đối với tiểu nương tử, đột nhiên rất muốn làm điều gì đó cho nàng.
Nói cũng thật lạ, cảm giác tự nhiên trở nên sáng sủa.
Vì sao thời gian ở trong nhà ngày càng dài, vì sao đối mặt với chuyện này đột nhiên cảm thấy không hề áo lực như trước, vì sao hắn vốn luôn thấy wor trong phủ nhàm chán, bỗng nhiên lại thấy như vậy có nhiều niềm vui.
Hóa ra không phải chỉ vì nàng có thai thật đáng yêu, không phải vì con trai thật đáng yêu, mà bởi vì hắn đối với nàng có tình.
Trong quá trình đó, bất tri bất giác biến thành yêu.
Cho nên hắn dễ dàng tha thứ cho bốn con thỏ chạy loạn trong biệt viện.
Vốn là hắn tưởng mình chịu được chuyện mấy con vật trắng lông lông này, là vì mình thích động vật nhỏ, hiện mới hiểu được, là vì nàng thích động vật nhỏ.
Mà nàng thích động vật nhỏ, có quá nửa là vì hắn – sau khi kết hôn hắn vẫn làm việc tại xưởng nhuộm như trước, không gần gũi chăm sóc tân hôn thê tử, nàng nhàm chán cũng chỉ có thể chơi đùa với động vật nhỏ.
Cho cá ăn.
Cho hươu con ăn.
Có lúc lại vãi đồ ăn trên mặt đất hấp dẫn chim chóc xuống mổ.
Hắn cảm thấy mình thiếu nàng rất nhiều.
Nhớ tới việc nàng khóc sướt mướt yêu cầu được đến Tân Tập thôn, lại nhớ sau khi cưới ngoại trừ nuôi thỏ, đây à yêu cầu duy nhất nàng đưa ra, hắn liền cảm thấy dù thế nào cũng muốn đáp ứng.
Thế là hắn nói với bà nội và nương, Hà gia tú phương trước nay lấy tinh xảo làm nỏi tiếng, chỉ là tú công độc nhất không đủ thành danh, màu chỉ nhuộm của Hà gia, rất nổi tiếng trong nghề, lần này là vì nhiễm thạch mà đi, dẫn tiểu nương tử theo vì muốn có thêm ý kiến, tơ hồ trang lần này làm hỉ phục cho lục Vương gia và Vương phi, tự nhiên không thể sơ sót, càng có nhiều người càng tốt.
Lão phu nhân nghĩ lại thấy cũng đúng.
Màu chỉ Hà gia cực kì rực rỡ, cũng không phải cách nhuộm bình thường hay tẩm nhuộm có thể làm ra, tuyển chọn nhiễm thạch hoặc nhiễm thảo (phẩm nhuộm thực vật a) độc dáo, nhiều người thương lượng cũng tốt.
Sự việc cứ quyết định như vậy.
Thượng Quan Vũ Nguyệt đem theo mấy người, tiểu nương tử mang theo hai nha đầu tùy thân là Tiểu Đông cùng Tiểu Thu, mặt khác mời thêm mấy vị võ sư trong phiêu cục đi cùng.
Vào một ngày khí trời sáng sủa, một nhóm hơn mười người chạy về phía Bắc.
* * * * *
Đang là giữa hè.
Ban ngày nóng nực, xe ngựa lại lắc lư, tất nhiên vô cùng vất vả, Thượng Quan Vũ Nguyệt vốn lo lắng tiểu nương tử không chịu nổi, có điều xem ra vẫn còn may, trừ bở việc vì trời nóng mà ăn ít hơn, đối với việc đi đường vất vả, không hề oán giận.
Dọc đường tân khổ, vất vả tiến vào phía bắc Đại thành, Thượng Quan Vũ Nguyệt hạ lệnh nghỉ ngơi ba ngày sau xuất phát, đoàn người cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
“Khách quan, uống chút trà trước, trà nóng vừa pha, uống ngay là tốt nhất.” Diếm tiểu nhị thấy nhóm người vung tay rông rãi, lại thấy đi đầu là thiếu gia cùng một thiếu phụ, vội vã vào phòng tiếp đón, “Còn điều gì sai bảo?”
Thượng Quan Vũ Nguyệt hỏi: “Sao hôm nay trên đường lại nhiều người đến vậy?”
Hắn từng qua đây vài lần, chưa bao giờ thấy nhiều người đến như vậy.
Nha, khách quan từ ngoài tới không biết, ngày mai là Thất Tịch, buổi tối ngã tư có miếu hội, diễn trò, hí ban, cái gì cũng có, miếu tơ hông còn có hội cầu phúc, khách quan cũng phu nhân nếu như rảnh rỗi, không ngại đi xem thử một chút, rất náo nhiệt.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt gật đầu, thưởng cho tiểu nhị ít bạc, thúc giục hắn đun nước nhanh một chút, tiểu nhị nhận tiền thưởng, vội vàng nhận lời, chưa tới một nến nhang đã đưa tới.
Hắn quay qua phía tiểu nương tử, “Mệt mỏi sao, có muốn đi nằm một chút không?”
Hoa Khai lắc đầu, “Ta không mệt.”
“Vậy, tới đây uống với ta chén trà.”
“Được.”
Hoa Khai nghe vậy tiêu sái đến bên bàn ngồi xuống, cầm lấy chén trà, mặc dù không muốn uống, chỉ là vuốt nhẹ, thần sắc có chút hoảng hốt.
Thượng Quan Vũ Nguyệt tự nhiên nhìn thấy.
Từ sau khi rời khỏi Giang Nam, tiểu nương tử có chút phấn khởi, càng đi về phía bắc, nàng bắt đầu thường thất thần, thỉnh thoảng ngẩn người, luôn suy nghĩ điều gì đó, thỉnh thoảng cười, thỉnh thoảng lại lộ vẻ ảm đạm, sau khi vào thành, nàng bắt đầu không yên lòng.
Hắn cũng không nhịn được nữa, quyết định phát huy phu quyền (quyền của người chồng =_=), hỏi cho rõ ràng.
Không phản ứng.
“Thiếu phu nhân.”
Không để ý tới hắn.
Thở dài một cái, hắn lấy đi cái chén trong tay tiểu nương tử, rồi mới đề bờ vai nàng, nhẹ vuốt hai má nàng, “Mẹ Phồn Thịnh?”
Tiểu nương tử giờ mới tỉnh mộng hồi thần, “Ừ?”
“Phu nhân ta đang nói chuyện với nàng.”
“Ai, ai.”
“Nàng rốt cuộc thế nào? Không cần nói vô sự với ta, ta sẽ không tin.”
Hoa Khai nhìn hắn, hiển nhiên khó xử – chuyện này, muốn nói thế nào mới tốt?
Cũng không thể nói với hắn là do gần về quê hương đi, xa hơn về phía bắc, chỉ cần bốn ngày nữa là đến Tân Tập thôn, về đến nhà nàng.
Ngôi nhà nàng lớn lên từ nhỏ.
Đã lâu quá rồi, Hoa Khai cũng không chắc chắn còn bao nhiêu lão lân cư còn ở lại, nàng rất sợ không tìm được cái gì, như vậy nàng làm sao biết chính mình, cùng tỷ muội liệu có ngày đoàn viên?
Nàng đương nhiên biết mình thật kì quái, nhưng mà, nàng không biện pháp không tiếp tục nghĩ.
Lúc này trượng phu đã thắc mắc...
Nói cũng kỳ quái, Trương công tử tới từ kinh thành ở tơ hồ trang mấy ngày, tướng công hơi khang khác, mới đầu nàng tưởng hắn tức giận với nàng, nhưng sau đó hình như không phải, làm nàng không hiểu lắm, nhưng ít ra cũng biết hắn không tức giận.
Hắn không tức giận là tốt rồi.
Lông mày đẹp như vậy, ngũ quan tuấn lãng, khuôn mặt thật đẹp mắt.
Sau khi Trương công tử đi, hắn bắt đầu đối rất tốt với mình.
Đương nhiên, cũng không phải là thổi phồng mọi chuyện lên, mà là hắn chú ý đến từng chuyện nhỏ nhặt, thậm chí một chút biến hóa cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn – tựa như lúc này, trong đầu nàng vừa lóe lên hình ảnh phòng xá trong ngư thôn, hắn lập tức cảm nhận được nàng đang dao động, nên mới tự nhiên, giống như vợ chông bình thường, hỏi nàng thế nào.
Nàng chưa bao giờ là người nói mạnh miệng, cứ thất thần như vậy tự nhiên là có nguyên nhân, hắn thông minh như vậy, muốn lừa chỉ sợ không dễ dàng, vẫn là nên nói thật đi.
“Ta sợ không tìm thấy bằng hữu kia.”
“Không phải nàng nói chỗ kia nhỏ, dễ nghe ngóng sao?”

“Nói là nói như vậy, nhưng vẫn có chút lo lắng.” Hoa Khai nhăn mày, “Cùng là nữ nhân, rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ (ko tự chủ được)”
Nếu là trước kia, Thượng Quan Vũ Nguyệt nhất định cảm thấy, không tìm thấy cũng không sao, cùng lắm là một nha đầu chơi cùng, cũng không có gì quan trọng.
Có điều kể từ lúc bắt đầu đi về bắc, hắn đã thấy địa cị của nha đầu này trong lòng tiểu nương tử vô cùng quan trọng.
Hắn nghĩ, có thể tiểu nương tử là muốn cùng nha đầu kêu... Kim Hoa Khai làm bạn, cho nên thế nào cũng không thể không tìm thấy.
“Tình cảm các ngươi tốt như vậy, sao lúc đó lại không lưu nàng làm bạn?”
“Nàng... không chịu.”
“Không chịu?” Hắn cảm thấy kì lạ, “Nàng nói nàng ta quay về quê hương mấy năm, khi ấy cũng không biết nàng sẽ gả vào Thượng Quan gia, sao lại không chịu lưu lại?”
“Thiếp thân nha đầu lưu lại gần như chính là của hồi môn, nhưng hồi môn nha đầu có khả năng sẽ trở thành thị thiếp của thiếu gia, thị thiếp sau này không biết có bao nhiêu người, cứ một người lại thêm một, chàng không biết, mặc dù có một số nha đầu muốn bay lên cành cao sống tốt, nhưng càng có nhiều nha đầu thà rằng một vợ chồng cơm đạm canh nhạt, cũng không muốn sống trong cẩm y ngọc thực nhưng tối đến phải một mình trơ trọi.”
Cho nên trước kia còn ở Hà gia nàng mới cố gắng tích cóp như vậy, chính vì muốn chuộc khế ước bán thân trước khi tiểu thư xuất giá.
Có điều khế ước bán thân của nàng là năm mươi lượng bạc, một nha đầu muốn tích cóp được năm mươi lượng, nói dễ hơn làm.
Sau này biết tiểu thư hứa gả cho Thượng Quan gia, Thượng Quan gia lại có quy định kì quái không cho phép mang theo nha đầu hồi môn cùng lão mụ, khi ấy Hoa Khai mới yên tâm, chỉ cảm thấy rất tốt, không sợ nguy cơ làm thiếp của hồi môn, nàng có thể ở lại Hà phủ tiếp tục tích cóp tiền chuộc thân, không ngờ nàng không đến Thượng Quan gia làm thiếp, mà lại làm chánh thê (trong convert là tố tiểu là tố đại có nghĩa là làm vợ bé với vợ lớn). Chỉ có thể nói người tính không bằng trời tính.
Nhưng mà... không phải nói người tốt được báo đáp sao? Lúc đó vì báo đáp lão gia cùng phu nhân mà gả thay, nhưng Thượng Quan Vũ Nguyệt lại là vị hôn phu tốt hiếm có.
Mặc dù mới đầu có hơi lãnh đạm, nhưng sau này đối xử với nàng càng ngày càng tốt.
Hoa Khai thặm chí bắt đầu vụng trộm có hy vọng, tiểu thư cùng Uông đại ca có hài tử, như vậy dù tìm được tiểu thư, cung không thể đổi người, như vậy nàng có thể ở bên hắn cả đời, cho dù hắn vĩnh viễn không gọi nàng là “Hoa Khai” cũng không sao.
Trước đây, vì hắn gọi nàng là Thược Ước, nàng khổ sở không biết nên nói gì mới tốt, nhưng hiện tại không cảm thấy như vậy, vì hắn, nàng nguyện ý giả trang Hà Thược Ước.
Thượng Quan Vũ Nguyệt tự nhiên không biết suy nghĩ của nàng, nhưng lại nghĩ về những gì nàng vừa mới nói – thà rằng một vợ một chồng cơm đạm canh nhạt, cũng không muốn cẩm ý ngọc thực mà tối đến phải một mình trơ trọi.
Mặc dù là lời nha đầu đó nói, nhưng thê tử nói đến thì thập phần tự nhiên, như vậy trong lòng nàng cũng nghĩ như thế,
Tam thê tứ thiếp, một vợ một chồng.
Hắn chưa từng muốn tam thê tứ thiếp, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến một vợ một chồng – đương nhiên, đó là trước kia.
Trước kia chỉ nghĩ dù là thê hay thiếp đều vì khai chi tán diệp, nếu thê tử không có con, vậy liền nạp thiếp, có điều, hiện giờ không còn suy nghĩ như vậy.
Hắn cảm thấy có tiểu nương tử cùng tiểu Phồn Thịnh là đủ rồi, đương nhiên, sau này sẽ có thêm mấy hài tử, có điều không cần có thêm thê thiếp.
Ở cùng một chỗ với tiểu thê tử thì tĩnh lặng và bình tĩnh, giống như sự lâu dài hắn vẫn kiếm tìm.
Chăm sóc hắn, nghe theo hắn, lúc hắn nói đùa một ngày chuyện kinh doanh đi xuống, chững chạc đàng hoàng nói với hắn mình sẽ đi bắt cá, một nhà có thể bắt cá mà sống.
Đồng cam thì chỗ nào cũng có, mếu là cùng khổ, trước mắt chỉ có một mình nàng.
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, “Yên tâm đi.”
“Ừ?”
“Ta nói nàng yên tâm.” Thượng Quan Vũ Nguyệt khó nói lên lời, “Ta với nàng một vợ một chồng, sẽ không để nàng phải cô đơn một mình.”
Hoa Khai ngẩn ngơ, sau khi nghĩ kĩ những gì hắn nói, tay liền ôm lấy hắn, “Thật sự?” Trong giọng nói đã có âm mũi.
Hắn mỉm cười, “Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?”
Đầu nhỏ lắc lắc trước ngực hắn.

“Vậy còn không tin ta?”
“Ừ” Rồi mới” Oa” một tiếng, khóc lớn.
* * * * *
Thất Tích trong trấn Đại Thành quả nhiên vô cùng náo nhiệt.
Vớt cá vàng, hồ lô đường, yên chi thủy phấn (son phấn), còn có biểu diễn tạp kỹ, tung hoành trên đường, đều là kinh doanh nhỏ hoặc là người mãi nghệ.
Thượng Quan Vũ Nguyệt cầm tay Hoa Khai, chầm chậm bước trên phiến đá lát đường.
Đi trong đám đông, Hoa Khai hoàn toàn bại lộ thiên tính nhát gan, chặt chẽ dính vào hắn, không dám buông tay.
Thượng Quan Vũ Nguyệt biết, cũng khó trách nàng.
Gả vào phủ hơn một năm, đầu thánh cùng mười lăm mới cùng bà nội và nương ra ngoài, nhưng đó cũng không thực sự tính là ra khỏi cửa, bởi vì đích đến chỉ có một, thăm miếu dâng hương – đi kiệu ra ngoài, vén màn kiệu lên đã là chùa chiền, lễ phật xong lại đi kiệu về nhà.
Chỉ có như vậy, thế nào cũng khó mà nói được đó là ra ngoài.
Đến nỗi vợ chông hắn, chưa bao giờ cùng du ngoạn, hôm nay là miếu hội Thất Tịch, miễn cưỡng có thể tính là lần đầu tiên.
Đối với tiểu nương tử mà nói mọi thứ hiển nhiên đều mới mẻ, đôi mắt tròn tròn ngắm nhìn khắp nơi, khuôn mặt nhỏ quay khắp mặt đường, lộ ra thần thái sáng láng.
“Nhìn thấy thích cái gì, cứ nói.”
“Ta... không có đặc biệt muốn cái gì.”
“Nghĩ kĩ một chút rồi hẵng nói?”
“Ta nghe tiểu nhị nói, đến miếu tơ hông có thể cầu nhân duyên.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt muốn cười, nhưng thấy khuôn mặt nàng tràn đầy mong đợi, thế là miễn cưỡng nhịn xuống, “Chúng ta đã thành thân, còn cần cầu nhân duyên làm gì?”
“Cái đó không tính, việc chúng ta thành thân thật sự là bất ngờ...”
“Tháng giêng định thân, tháng sáu vào cửa, như vậy vẫn tính là bất ngờ?”
Hoa Khai nhìn hắn, khuôn mặt ửng hồng, nghĩ vậy, đó là chàng nha, đối với nàng mà nói, chính là giờ dần (3– 5 h sáng) định thân, giờ mão (5– 7 h) thì qua cửa.
Hơn nữa càng thích hắn, càng cảm thấy phải yêu cầu nhân duyên mới được.
Nói thế nào thì người gả cho hắn tên Hà Thược Ước, nhưng kỳ thật nàng tên Kim Hoa Khai, nàng muốn nói với thần tiên trong coi nhân duyên, thê tử của Giang Nam Thượng Quan Vũ Nguyệt là Kim Hoa Khai, hai người không hợp qua bát tự, nhưng cầu thần tiên cho hai cái tên này sống đến bạch đầu giai lão, con cháu đầy nhà, còn có tự tâm nho nhỏ của nàng, cũng thỉnh cho Uông đại ca cùng tiểu thư được bạch đầu giao lão, còn cháu đầy nhà.
Đương nhiên, nàng không nói rõ nguyện vọng nho nhỏ này, Thượng Quan Vũ Nguyệt vẫn nghe theo nàng.
Trong miếu tơ hồng, gần như toàn là người.
Dù rằng Thượng Quan Vũ Nguyệt đã thấy qua không ít đại trận, nhưng thấy một miếu nhỏ nhiều người chen vào như vậy vẫn cẩm thấy có chút sợ hãi.
Nhưng tiểu nương tử hoàn toàn không bị sóng người ảnh hưởng, vì mực đích của bản thân mua hương nến, rồi mới quỳ lên bồ đoàn thì thào nói, nói vài câu, lạy một cái, ném đài âm dương *, khấn vài câu, lại lạy mội cái, lại ném quẻ đài dương, biểu tình cung kính tới cực điểm.
Lạy xong, lại xin xăm, mới tính là đại công cáo thành (xong việc)
Chữ ghi trên thẻ xăm miếu nhân duyên cũng thật đơn giản, cũng chỉ có một câu – vân khai kiến minh nguyệt (mây tan thấy trăng sáng, cùng ý với khổ tận cam lại, hết khổ cực sẽ có hạnh phúc, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.)
Câu này Hoa Khai hiểu được, mặc dù không nói rõ ràng, nhưng đại khái cũng tốt.
“Chàng xem.” Nàng cười đưa xăm cho Thượng Quan Vũ Nguyệt xem, “đúng là xăm tốt.”
“Đương nhiên là xăm tốt.”
“Sao chàng lại biết?”
“Chuyện này còn phải hỏi.” hắn trả lời chắc nịch, “Nhi tử đã sinh, đương nhiên đã sớm tốt đẹp.”
Nói tới nhi tử, khuôn mặt Hoa Khai càng thêm phần dịu dàng, “Ngược lại, chúng ta có tiểu Phồn Thịnh, hắn chính là món quà nhân duyên nương nương tặng chúng ta.”
“Đúng vậy, chúng ta bái đường, cũng có hài tử, căn bản không cần cầu nhân duyên, ta ngàn dặm xa xôi đem nàng từ Giang Nam đến phía bắc, cũng vì muốn tìm người bạn thơ ấu của nàng, như vậy chưa đủ tốt hay sao?”
“Ta biết chàng tốt với ta, nhưng có một số việc ta vẫn muốn nói với nhân duyên nương nương mới yên tâm.”

Vừa nãy nàng có hỏi đến một số vấn đề, đều là thánh bôi * – một vợ một chồng, bạch đầu giai lão, con cháu đầy nhà, mặc dù biết cầu việc này toàn là hư vô, nhưng thấy đáp án tốt nàng cũng cảm thấy vui vẻ.
Hơn nữa nàng cũng thuận tiện hỏi chuyện của Cát Tường, Như Ý, cùng Phú Quý, thất cả cũng đều là thánh bôi, đại biểu bên người các nàng có người chăm sóc, cho dù hiện không xuất hiện, tương lại cũng sẽ xuất hiện, hi vọng tỷ muội các nàng đều gả được cho lang quân như ý.
Nàng mong mọi người đều hạnh hạnh phúc phúc, bình an.
* * * * *
Nghỉ ngơi hai ngày sau tiếp tục lên bắc, rất nhanh đoàn người tới được Tan Tập thôn.
“A Thành đã nói, có một vài bố trang khác cũng nhìn trúng khối đất son kia, ta phải qua đó trước, ta đã cho người an bài xong khách điếm, nàng đi nghỉ ngơi trước đi.” Thượng Quan Vũ Nguyệt nói xong, lại quay sang nói cới mấy vỗ sư: “Các ngươi đi theo xe ngựa của thiếu phu nhân.”
“Dạ, thiếu gia.”
“Phu... phu quân, ta muốn đi xe ngựa dạo trong thành vài vòng.”
Hắn suy nghĩ. “Được rồi, có điều trước khi trời tối nhất định phải trở lại khách điếm.”
“Được.”
Rất nhanh, Thượng Quan Vũ Nguyệt dẫn mấy người cưỡi ngựa hướng phía ngoại ô Tân Tập thôn mà đi, mã phu theo ý của Hoa Khai, chậm rãi vòng trong thành lộ.
Hoa Khai ở bên trong xe ngựa lặng lẽ vén màn xe lên một chút nhìn ra ngoài, cửa thông vẫn giống như trong kí ức của nàng lúc rời đi, trấn nhở cũng không biến đối nhiều, tiệm gạo, khách điếm, xưởng ép dầu vẫn giống như trong ấn tượng của nàng, sự quên thuộc khiến nước mắt nàng cũng muốn rơi xuống.
Tiệm gạo kia... trước đây nương từng dắt bốn tỷ muội các nàng tới mua gạo, còn có tiệm vải của nhà thôn trưởng, trước năm mới, cũng sẽ tới mua vài thước vải, làm áo mới.
Nhưng nhà nàng ở đâu?
Khi rời đi nàng còn quá nhỏ, nhỏ đến nỗi không nhận được đường từ chợ về nhà.
Hoặc là do, nàng cho tới giờ vẫn không nghĩ có một ngày cha mẹ sẽ rời đi, nghĩ có thể nắm tay bọn họ, cho nên đối với chuyện về nhà không thật để ý, cảm thấy nắm lấy góc áo của cha mẹ là được rồi, chuyện gì cũng không cần lo lắng.
Chậm... chậm đã... người kia là...
“Ngừng xe! Ngừng xe.”
Xa phu kêu lên, vội vàng giữ chặt ngựa.
Hoa Khai không đợi Tiểu Đông, tiểu Thu đỡ, đã tự xuống xe, đi thẳng đến trước mặt một lão phụ – là Lưu tẩu, ở phụ cận, bà có bốn nhi tử, trước đây thường hay đùa giỡn nói, không bằng liền cho Cát Tường Như Ý Hoa Khai Phú Quý làm con dâu của bà.
Hoa Khai muốn gọi bà một tiếng, nhưng nàng không thể, bởi vì hiện giờ nàng là Hà Thược Ước, Hà Thược Ước làm sao có thể nhận ra một phụ nữ đánh cá ở phương bắc.
“... Xin, Xin hỏi... gần đây có gia đình họ Kim nào không?”
“Kim? Đầu thôn có vài nhà họ Kim.”
“Nhà các nàng có bốn nữ nhi, tên là Cát Tường, Như Ý, Hoa Khai, Phú Quý.”
“Nha, lão Kim gia, ta là hàng xóm cũ của vợ chồng Kim gia.” Trên khuôn mặt Lưu tẩu xuất hiện biểu tình tiếc hận, “Nhiều năm trước Hoàng Hà tràn lũ, bọn họ thu thuyền không kịp, hai người đều bị lũ cuốn đi, bởi vì nhà nghèo, mấy nữ nhi phải bán cho nhà người khác, lấy tiền chôn cất cho vợ chồng Kim gia.”
“Không biết có người nào trở về không?”
Lưu tẩu nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng – việc đã nhiều năm, bà không có cách nào đặt thiếu phụ quý khí trước mặt cùng nha đầu chân lấm tay bùn lại một chỗ, chỉ cảm thấy kì lạ, sao một phu nhân giàu có như vậy lại tới địa phường nhỏ bé này hỏi về mấy nha đầu nhà lão Kim?
“Hoa Khai theo ta làm bạn nhiều năm, mấy năm trước đã quay về cố hương, hôm nay đi qua, cho nên muốn nghe ngóng xem.”
Lưu tẩu “Nha” một tiếng, “Nha đầu chưa quay về.”
Hoa Khai lấy ra một đĩnh vàng đưa cho Lưu tẩu, nghĩ lại, sợ tên trang khó đọc Lưu tẩu không nhớ kĩ, thế là liền lấy ra khăn thêu có tên trang, “Nếu cô nương Kim gia có tin tức, bất luận vị nào, đều nhờ ngài đem lời nhắn, nới Hoa Khai ở quý phủ có đồ vật cũ, mới các nàng tới thu hồi.”
Lưu tẩu nhìn thấy vàng, mắt nhìn thẳng, “Nhất định, nhất định.”
Chú thích: Xin đài âm dương
Là đổ hai khối có hình dạng như thế này
Mặt bằng là dương, mặt lồi là âm. Đổ mặt nào hướng lên trên thì tính mặt đó, đổ để xin ý của thần thánh

Bình Luận (0)
Comment