Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 184

Tuấn mã đang gầm thét, bốn vó bất an bào trên mặt đất! Đuôi ngựa cũng vung qua vung lại! Môi trên lật lên, lộ ra răng nanh, dáng vẻ khẩn trương như gặp phải đại địch!

Sở Thánh Hạo nhíu mày, Ngọc Linh Nhi ngồi trước người hắn cũng bởi vì không khí quỷ dị lúc này mà cảm thấy kinh hãi.

Phía sau, truy binh gần trong gang tấc, tuấn mã dưới người bọn họ nói gì cũng không chịu đi tiếp.

Phía trước tựa hồ truyền đến một tiếng rống lên của dã thú, làm truy binh phía sau đều dừng lại tại chỗ nhìn Sở Thánh Hạo cùng Ngọc Linh Nhi, sau đó, trước mặt bọn họ xuất hiện hai cái bóng trắng thật to.

Hai con sói trắng thật lớn đang nhe răng trợn mắt xuất hiện ở trước ngựa của bọn hắn. Thân thể nghiêng về phía trước, toàn bộ răng nanh đều lộ ra, miệng sói thật lớn phun mùi huyết tinh.

"A!" Ngọc Linh Nhi sợ tới mức khẽ run rẩy, thân thể cũng run rẩy theo. Nàng chưa từng gặp qua động vật khổng lồ như vậy, cùng chó sủng vật nuôi trong cung quả thực kém xa!" Hoàng thượng! Đây là cái gì?"

Ánh mắt Sở Thánh Hạo híp lại một chút, “sói trắng!"

"Sói trắng?" Ngọc Linh Nhi nơm nớp lo sợ." Chúng nó muốn làm gì?"

"Sở Thánh Hạo! Ngoan ngoãn chịu trói đi! Không cần vọng tưởng phản kháng!" Nhóm truy binh phóng ngựa tiến lên.

Sở Thánh Hạo giục ngựa đi qua vung kiếm chống cự, Ngọc Linh Nhi ngồi ở trên lưng ngựa nắm thật chặt dây cương, sợ tới mức hai mắt nhắm lại không dám mở.

Tục ngữ không phải đã nói, chó nóng nảy không thể nhảy tường, mèo nóng nảy liền nhảy lên phòng! Trong lúc cấp bách liên quan đến tính mệnh, ai không ra chiêu độc ác, thì người đó bị mất mạng!

Sở Thánh Hạo đang là liều mạng, mười mấy thị vệ kia dưới kiếm của hắn, đã thành vong linh.

Vù vù thở hổn hển, trên người cùng trên mặt Sở Thánh Hạo đều là vết máu của người chết bắn lên tung tóe.

Nhìn những thi thể nằm trên đất, đầu lưỡi hắn liếm láp vết máu trên bảo kiếm.

Giục ngựa xoay người, thấy được hai con sói trắng kia đang vận sức chờ phát động.

"Mau cút! Bằng không, kết quả của các ngươi sẽ giống như bọn họ!" Sở Thánh Hạo giơ kiếm lên chống lại hai con sói.

"Ngao ngao!" Sói trắng rít gào, tuấn mã dưới thân sợ tới mức rút lui vài bước, vướng vào cọc gỗ ngắn suýt chút nữa đem hai người bọn họ hất ngã xuống đất.

Ngọc Linh Nhi thét chói tai, quay người ôm chặt lấy eo Sở Thánh Hạo, "Hoàng thượng! Chúng nó rốt cuộc muốn làm gì a? Người chết ở trên đất nhiều như vậy, chúng nó nếu đói bụng có thể đi ăn a!"

"Chỉ sợ không có đơn giản như vậy! Sói trắng thiên tính hung tàn, thị huyết nhưng một khi bị người thuần phục sẽ dâng kính cả đời cho chủ nhân! Hai con sói này sẽ không vô duyên vô cớ cản đường của chúng ta, nhất định là có người sai sử! Cũng không biết là người phương nào sai sử chúng nó?"

Ngọc Linh Nhi vừa nghe, trong lòng lại không yên, “chẳng lẽ là Sở Vương? Trừ bỏ Sở Vương, hoàng thượng còn không có cùng bất luận kẻ nào gây thù kết oán!"

Sở Thánh Hạo cầm lấy dây cương ngựa, tuy rằng tuấn mã đang lui về phía sau, nhưng hắn đã nghĩ ra biện pháp để có thể an toàn rời đi.

Nhìn bộ dáng hai con sói trắng trước mặt, tựa hồ không có ý chủ động công kích bọn hắn. Sở Thánh Hạo cắn răng một cái, hai chân thúc vào bụng ngựa, “giá.....!"

Tuấn mã bị đau, nhảy lên cao, lướt qua phía trước sói trắng chạy như điên.

"Ngao ngao!" Hai con sói không dự đoán được hắn sẽ dùng chiêu này chạy trốn, lập tức phi như bay đuổi theo.

Dựa theo tốc độ mà so sánh, một tuấn mã chở hai người trưởng thành vô luận thế nào đều chạy không thoát sói am hiểu tốc độ.

Sự thật thắng hùng biện, lý luận gì đó có lúc phi thường chuẩn xác!

Con tuấn mã đã phi thường mệt nhọc chạy đến bên một con sông lớn sau đó kiệt sức mà dừng lại.

"Sao lại là sông Thâm Du?" Vẻ mặt Sở Thánh Hạo không dám tin tưởng, hắn rõ ràng là chạy hướng bắc, rõ ràng là chạy hướng Uyên thành!

"Sông Thâm Du?" Ngọc Linh Nhi biết con sông này, đây là ranh giới giữa Sở Mặc quốc và Ân Xích quốc! "Hoàng thượng!Có phải chúng ta đã đi nhầm hướng hay không?"

Sở Thánh Hạo gật đầu, chẳng lẽ là trời muốn hắn chết? Sẽ không, hắn sẽ không chết! Hắn còn muốn trở lại Đột Quyết, hắn muốn tìm cha mẹ hắn.

Trước mắt hiện lên hoàng cung Mặc thành năm hắn ba tuổi, hắn gặp được cung nữ kia! Nàng nói nàng là gián điệp của Đột Quyết đến hoàng cung ẩn núp, để tìm hoàng tử, nàng ta nói cho hắn biết về thân thế của hoàng tử Đột Quyết! Và điều duy nhất có thể chứng minh thân phận hoàng tử của hắn là hình phi long trước ngực! Nàng ta giao cho hắn một phong thư mà Đột Quyết Vương tự tay viết! Đọc cho hắn nghe!

Tay Sở Thánh Hạo ôm ở trước ngực mình, hình vẽ kia hoàn toàn đủ để có thể chứng minh hắn là hoàng tử Đột Quyết! Cung nữ kia nói cho hắn biết, Khi hoàng thượng Sở Mặc quốc tấn công Đột Quyết, hắn bị cướp đoạt từ trong cung Đột Quyết, vì muốn lấy tính mạng hắn để áp chế Đột Quyết không được tấn công Sở Mặc quốc!

Trong lòng mang theo hận ý, tuy rằng mấy năm nay hai người kia đối với hắn giống như thân sinh, nhưng hắn vẫn nhớ ba tuổi năm ấy mình ở hoàng cung bị ôm đi! Máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng!

Tuấn mã lại đang rít gào, phía sau hai con sói trắng giống u linh vô thanh vô tức từ hai phía trước sau đem bọn họ vây lấy.

Người cùng dã thú đấu, còn không biết ai thắng một bậc đâu? Sở Thánh Hạo cười lạnh, từ trên ngựa nhảy xuống, giơ bảo kiếm lên!

"Các ngươi phóng lại đây! Hôm nay trẫm thật muốn xem mình có thể giết hai con súc sinh các ngươi hay không!"

Ngay khi lời Sở Thánh Hạo vừa mới hạ xuống, một bên truyền đến thanh âm lạnh lùng.

"Sở Thánh Hạo! Ta nói với Đại Bạch cùng Nhị Bạch, phiền toái ngươi trừng lớn mắt chó của mình, nhìn thật kỹ, ngươi cùng chúng nó ai thoạt nhìn càng giống súc sinh hơn!"

"Ai?" Sở Thánh Hạo nghe thấy thanh âm thực quen tai, nhưng hắn không dám tin thanh âm kia phát ra từ miệng người này.

"Một người tố giác hành vi phạm tội của ngươi; một người cho ngươi thấy rõ ràng sự thật, dùng tử vong cũng vô pháp sám hối; một người thay những người đã chết lấy mạng ngươi!"

Sở Thánh Hạo nhìn một nam nhân đeo mặt nạ bằng bạc mặc quần áo vải thô đi xuống từ trên một chiếc thuyền nhỏ bên bờ sông.

"Ngươi là ai?"

"Ta là ai ngươi không cần phải biết! Hiện tại toàn bộ sông Thâm Du đều là người của Sở Vương, ngươi có chắp cánh cũng khó thoát khỏi! Ngựa của ngươi từ lúc ở trong rừng cây ngươi cùng Sở Vương đánh nhau, đã đi sai phương hướng, bị sói trắng một đường đuổi theo đã sớm trệch hướng ngươi muốn đi!"

"Ngươi rốt cuộc là ai?" thanh âm này thực quen tai.

"Sơ Dương!"

"Sơ Dương?" Ánh mắt Sở Thánh Hạo lóe lên một cái." Ngươi cùng trẫm cũng có thù?"

"Hừ!" Tay áo Sơ Dương vung lên, trong lỗ mũi phun ra hừ lạnh mang theo khinh thường."Sở Thánh Hạo, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi! Chỉ là, trước lúc ngươi chết, ta cảm thấy cần thiết cho ngươi sám hối, cho ngươi ảo não, cho ngươi sống không bằng chết!"

Sở Thánh Hạo giơ bảo kiếm lên, “trẫm không hiểu ý tứ của ngươi, chỉ là, cho dù là chết, trẫm cũng muốn lôi ngươi tới chôn cùng!"

Trong tay Sơ Dương cầm một bọc đồ, giơ lên ném cho Sở Thánh Hạo.

"Dám mở ra xem sao?"

"Cái gì vậy?"

"Ngươi có thể mở ra nhìn xem, cho ngươi chết cũng không hối tiếc!" Sơ Dương đeo mặt nạ nên nhìn không ra vẻ mặt của hắn, chỉ là trong giọng nói của hắn tràn đầy khinh thường.

Sở Thánh Hạo không tin mở bọc đồ tà ma kia ra, bên trong là một cái hộp.

"Hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi xuống ngựa đoạt lấy cái hộp kia, mở ra trước Sở Thánh Hạo.

"Linh nhi!" Sở Thánh Hạo hoảng sợ, sợ bên trong sẽ có ám khí.

Sau khi mở hộp ra, bên trong là một bộ quần áo nhỏ của trẻ con mới sinh ra, còn có một khối ngọc bội.

Sở Thánh Hạo híp mắt cầm lên khối ngọc bội kia, mặt trên rõ ràng có một chữ "Hạo" thật to!

Ngọc Linh Nhi cầm bộ quần áo lên, phía dưới là một phong thư.

"Thư?" Đôi mắt Sở Thánh Hạo đột nhiên lóe lên một cái, chữ viết trên thư rất quen thuộc.

Hai tay của hắn có chút run run, mang theo không thể tin, hắn mở thư ra.

Sau khi thấy nội dung thư, hắn giống như bị sét đánh bổ tới, đầu óc mê muội, trước mắt đều tối sầm, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Hoàng thượng! Làm sao vậy? Làm sao vậy?"Ngọc Linh Nhi đỡ lấy Sở Thánh Hạo.

"Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Trẫm là người Đột Quyết, trẫm là hoàng tử Đột Quyết, trẫm không phải là người Sở Mặc quốc, không phải!" Hắn điên cuồng gào thét!

Sơ Dương nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, trong mắt có khinh thường.

"Nếu ngươi không phải người mù, ngươi hẳn là đã xem được! Đó là phong thư của đại vương Đột Quyết gửi cho tiên hoàng! Trong thư hắn uy hiếp tiên hoàng, nếu không cắt đất, không hướng Đột Quyết tiến cống sẽ giết thái tử Sở Mặc quốc!"

"Không có khả năng!" Sở Thánh Hạo còn không có từ trong khiếp sợ khôi phục lại.

"Sở Thánh Hạo! Ngươi chính là nhi tử đầu tiên của tiên hoàng cùng Thái Hậu năm đó, là thái tử Sở Mặc quốc! Năm đó Đột Quyết vì công chiếm Sở Mặc quốc, hao hết tâm tư cho người xâm nhập vào hoàng cung trộm đi thái tử vẫn còn ở trong tã lót!"

"Không có khả năng!"

"Bởi vì bị người Đột Quyết uy hiếp, tiên hoàng cùng Thái Hậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, thẳng đến hai năm sau, khi Sở Vương được sinh ra, cả nước chúc mừng. Tiên hoàng mượn cơ hội này làm cho người Đột Quyết lơ là, để bọn họ nghĩ hoàng thượng vì lại có hoàng tử mà quên mất thái tử đã bị mang đi!"

"Không có khả năng!" Sở Thánh Hạo không muốn nghe nữa.

"Một năm sau, tiên hoàng mượn cơ hội đi du lịch mang theo quân tinh nhuệ, cải trang rời khỏi Uyên thành. Thừa dịp loạn tấn công Đột Quyết!"

Sắc mặt Sở Thánh Hạo trở nên xanh mét, “đừng nói nữa!"

"Thái tử Sở Mặc quốc sinh hoạt ba năm ở Đột Quyết, có trí nhớ của người Đột Quyết, từ nhỏ trên người đã bị xăm hình vẽ! Nếu như cái này có thể chứng minh hắn là người Đột Quyết! Như vậy tiên hoàng cùng Thái Hậu như thế nào còn có thể đem một đứa nhỏ của người Đột Quyết nuôi ở bên người nhiều năm như vậy? Thậm chí có thể chiếu cố cẩn thận, lập hắn làm thái tử, thậm chí khi hắn lên năm tuổi liền lập nhiều chiếu thư, cho hắn được lên làm hoàng đế sau khi tiên hoàng trăm tuổi!"

"Không có khả năng! Không có khả năng!" Sở Thánh Hạo trừng lớn hai mắt, môi cũng run rẩy.

Sơ Dương từ trong lòng ngực lấy ra chiếu thư ném cho Sở Thánh Hạo.

Tiếp nhận chiếu thư mở ra, mặt Sở Thánh Hạo trở nên trắng bệch.

Phía trên thánh chỉ kia rõ ràng viết, sau khi hoàng thượng băng hà, sắc lập Sở Thánh Hạo làm đế! Lại vừa thấy ngày ghi, quả thật là cái năm hắn năm tuổi.

"Giả dối! Đây đều là giả dối!" Sở Thánh Hạo nhìn Sơ Dương, hắn có chút điên cuồng." Làm sao ngươi lại có mấy thứ này? Ngươi là ai? Nhất định là ngươi giả mạo! Nhất định là giả dối!"

Sơ Dương cười lạnh, “nếu đã làm chuyện không bằng cầm thú, cũng phải có dũng khí đối mặt sự thật!"

"Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Trẫm không phải là cốt nhục thân sinh của bọn họ, làm sao có thể? Đột Quyết Vương mới là phụ thân của trẫm, hắn từng nói Trẫm bị Sở Mặc quốc cưỡng ép ôm đi! Trẫm không có khả năng giết nhầm người! Không có khả năng!"

"Hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi đã hoàn toàn không thể suy nghĩ, nhìn thấy Sở Thánh Hạo trở nên điên điên khùng khùng, nàng bị hù dọa không biết làm sao.

"Sở Thánh Hạo! Ngươi giết cha, giết mẹ! Ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng! Ngươi không phân biệt thị phi, tin vào lời đồn. Chỉ dùng lỗ tai đi nghe, mà không dùng mắt đi nhìn. Người tốt với ngươi, ngươi xem họ thành kẻ thù, mà người luôn luôn hại ngươi, ngươi lại cho là thân nhân! Ngươi..... Thật đáng chết!"

Sơ Dương từng bước một hướng hắn đi tới, một thân sát khí!
Bình Luận (0)
Comment