Hoa Lạc Vị Thức Quân

Chương 15

Ngày hôm sau, ta bưng chén thuốc thương lượng với hắn. “Ta sẽ đút ngươi uống thuốc, nhưng ngươi cũng phải ngoan ngoãn uống cho ta, đừng giống như hôm qua kêu la lộn xộn vậy nữa.”

“Đó là bởi vì Tùy huynh đệ ngươi đút thuốc không đúng phương pháp......” Hắn cười khẽ, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt, sâu trong ánh mắt lại như có chút thủy quang sóng sánh, lấp lánh quang mang ta nhìn không hiểu.

Ta sửng sốt: “Làm sao không đúng?”

“Phải như vậy......” Hắn cười cúi đầu, liền kéo chén thuốc trong tay ta uống một ngụm, rồi mới đưa tay nhẹ nhàng kéo cổ ta xuống, khẽ để sát vào......

Lần đầu tiên, ta phát hiện trên khóe mắt trái của hắn có nốt ruồi son rất nhỏ, như yên chi lệ(1) mà nữ tử đa tình thầm chảy xuống. Mi mắt của hắn cũng rất dày, ở trước mắt ta càng ép càng gần, như mực đen không sao tiêu tan...... Môi của hắn, như lửa nóng lại mang theo chút chua sót......

Dược nước theo cổ họng mà vào, đầu lưỡi của hắn, cũng nhân cơ hội vào theo......

Nhiều năm sau, khi đêm dài nhân tĩnh, ta vô số lần tự hỏi, vì sao lúc ấy không đẩy hắn ra, lại vẫn không sao tìm được đáp án.

Ta vốn nên hung hăng cho hắn một chưởng, nhưng ta sợ hắn sẽ chết. Thật sự, thời khắc hắn thổ huyết ngất xỉu trước mặt ta, ta thật sự sợ hãi hắn cư như vậy không tỉnh lại.

Ta nhắm mắt lại, tay run lên, cả chén thuốc đều đổ lên trên người mình......

Quả nhiên, rất nóng mà......

Khi hắn rốt cuộc lưu luyến không rời mà kết thúc nụ hôn dài, ta và hắn đều rơi vào trong đệm chăn hỗn độn.

Hắn vì thương thế mà hơi hơi thở gấp, lại vẫn không chịu ngồi dậy, ngược lại nắm lấy một lọn tóc của ta, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, mỉm cười nhìn ta.

Vẻ mặt đó, giống như bị hắn nắm trong tay, bị hôn, không phải là tóc, mà là bộ phận tư mật nhất trên thân thể ta......

Ta không cần soi gương, cũng biết mặt mình đã đỏ lên, ngực cũng có cảm giác gần như đau nhức.

“Thư Lưu Y, vi sao là ta?” Ta gian nan hỏi hắn.

“Này......” Hắn nửa rũ mi mắt, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ, nhiều lần giương mắt, cười đến thực muốn đánh. “Tùy huynh đệ, ngươi chẳng lẽ chưa nghe qua, vật càng khó giành được, càng khiến người muốn lấy sao?”

Ta vờ giận dữ: “Ngươi dám mắng xéo ta là đồ vật, có tin ta lại cho ngươi một chưởng không?”

“Ngươi đành lòng sao?” Hắn vừa liếc mắt liền nhìn thấu ta là khẩu thị tâm phi, ta á khẩu không trả lời được, một lúc sau, cuối cùng giãy dụa muốn thoát thân tránh khỏi khuỷu tay của hắn. “Nhưng mà Lưu Y, ta không thích nam nhân......”

Ta nói chính là thật, từ nhỏ đến lớn, ta ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị nam tử yêu mến, lại cùng nằm trên một giường.

Hắn nở nụ cười, không những không buông tay, ngược lại ôm ta càng chật, ở bên tai ta thấp giọng nỉ non. “Ta biết, vậy thì sao? Tùy huynh đệ ngươi chỉ cần thích ta là đủ rồi......”

Sợi dây cuối cùng dưới đáy lòng liền đứt đoạn trong khí tức mê hoặc của hắn, ta theo bản năng rụt cổ, than nhẹ ── sự tình, sao lại đi đến tình cảnh này?......

_ _

Hắn hiển nhiên rất rõ ràng hoang mang bối rối trong lòng ta, cho nên vừa có cơ hội, liền quấn lấy ta mà thân thân mật mật, làm cho ta ngoài hắn ra, không rảnh rỗi bận tâm cái khác.

Mà ta, kỳ thật cũng không muốn đi lo lắng tương lai, chỉ vì ta sợ phần tình ý không thể gặp người này căn bản không chịu được năm tháng đẩy đưa.

Ta đóng cửa từ chối tiếp khách, khước từ tất cả trò chơi xã giao, chỉ ở bên cạnh hắn, giám sát hắn uống hết từng chén thuốc đắng chát, nhìn khí sắc của hắn tốt lên từng ngày, nét mặt toả sáng.

Hồ sen ở hậu viện cánh hoa nở rộ, chớp mắt lại thấy lá phong rơi. Ta kinh sợ cảm thấy thời gian lại qua nhanh như vậy, hắn lại chỉ trách mùa đông chậm chạp chưa tới.

“Chờ trời tuyết lớn, chúng ta ở ngay tuyết địa dựng một lò đất, có thể đặt một bình hoa điêu lâu năm, ta lại đi làm chút món thôn quê, cho Tùy huynh đệ cũng nếm thử tay nghề của ta.”

“Ngươi biết nấu ăn?” Ta nheo mắt xem xét hắn, tưởng tượng tình cảnh một phiên phiên giai công tử cầm nồi xẻng trong tay, ở trong trù phòng luống cuống tay chân, không khỏi bật cười: “Ta đây nên chọn vài món ăn ngon, hử, đến lúc đó cho ta một món chân hươu hầm dầu đỏ(2), bao tử heo nhúng hành, còn có......”

Ta cố ý gây khó dễ hắn, một hơi đọc bảy tám tên món ăn. Hắn cười nhìn ta, trong mắt đều là sủng nịch. “Chỉ cần ngươi nuốt trôi, ta đều y theo ngươi.”

Khi đó ta và hắn, cũng chưa dự đoán được, ngày đó vĩnh viễn cũng chờ không tới.

Vào cuối thu, một chiếc xe lừa phong trần mệt mỏi dừng ở đại môn Ngũ Hành đường.

Vị hôn thê ta sớm đã quên Kim Linh Lung, đi cùng một vị vú già, chầm chậm tiến vào tầm mắt của ta.

Nàng thấp mi rũ mắt, gọn gàng đáng yêu, một thân áo trắng váy trắng, càng thêm có vẻ kiều yêu kiều yếu đuối, da trắng như tuyết, eo nhỏ như cành liễu nhẹ nhàng xoay chuyển, mấy huynh đệ huyết khí phương cương trong đường đều nhìn thẳng mắt.

Ta cũng có một chốc ngẩn ngơ ── người này, thật sự là tiểu nha đầu vừa béo vừa thích chảy nước mũi năm đó sao?

“Tùy Đường ca ca......” Nàng cũng trông thấy ta, đôi mắt đẹp bỗng nhiên phiếm lệ, nhào vào trong lòng ta thút thít khóc lên. “Muội rốt cuộc gặp được huynh rồi, cha mẹ trên trời có linh thiêng, cũng có thể an nghỉ.”

Cái gì?! Ta lúc này, mới nhìn rõ toàn thân nàng là đồ tang.

“Cha mẹ nửa năm trước lâm trọng bệnh, song song qua đời, muội ở quan ngoại lại không thân không thích, chỉ có thể đến nương nhờ Tùy Đường ca ca. Trên đường đi, ít nhiều nhờ có nãi nương, muội mới có thể bình an đến đây.” Nàng lau lệ, bỗng nhiên tựa hồ ý thức được mình đang tựa vào trên thân nam nhân, không khỏi thẹn thùng lui ra sau, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

Nãi nương kia của nàng ai dô một tiếng, ở bên hoà giải. “Tiểu thư chính là da mặt mỏng. Tùy đường chủ là phu quân tương lai của tiểu thư, cũng không phải người ngoài, tiểu thư người xấu hổ cái gì chứ?”

Huynh đệ bên cạnh đều cười, tiếp đó ồn ào: “Nguyên lai là tẩu tử đến đây! Đường chủ, khi nào mời huynh đệ chúng ta uống rượu mừng đây?”

Ta nghe các huynh đệ hoan hô nhảy nhót, lại nhìn nhìn Kim Linh Lung yểu điệu động lòng người kia, trong lúc nhất thời, lại cảm thấy bốn bề chung quanh đều trở nên không quá chân thật, kinh ngạc quay đầu ──

Hắn đứng xa xa ở một bên, gương mặt tuấn mỹ tuy vẫn treo nụ cười biếng nhác như trước, trong ánh mắt, tất cả đều là bàng hoàng ta chưa từng thấy.

_ _

Đêm đó, dàn xếp ổn thỏa cho chủ tớ Linh Lung xong, ta trở về phòng.

Bên trong tối đen như mực, hắn cũng không đốt đèn, một mình ngồi trong bóng tối, chờ ta.

Ta đột nhiên cảm thấy đau lòng, đi qua, từ phía sau cúi người ôm lấy hắn, lẳng lặng cùng hắn lắng nghe tiếng tim đập cùng hô hấp của cả hai.

Thật lâu sau, hắn rốt cuộc nhẹ giọng mở miệng, thực bất đắc dĩ. “Tùy huynh đệ, ngươi có tính toán gì không?”

Ta chỉ sợ hắn hỏi ta điều này, càng dùng sức ôm chặt hắn, cầu xin nói: “Lưu Y, ngươi đừng hỏi, ta thật sự không biết......”

Nàng ấy, là vị hôn thê từ nhỏ cha mẹ đính ước cho ta, hơn nữa hiện giờ song thân đều mất, đến nương tựa vào ta. Về tình về lý, ta đều không có thể vứt bỏ nàng không quan tâm. Nếu không, một nữ nhân yểu điệu, nhút nhát như nàng, làm sao mà sống?

Hắn tựa hồ sớm đoán được đáp án của ta, bả vai hơi hơi động, ta nghĩ hắn đang im lặng cười.

“Ta sẽ không hỏi lại, ngươi không cần khó xử.” Hắn an ủi vỗ nhẹ tay ta, ngữ khí rất ôn hòa.

Ta biết rõ trong lòng hắn tuyệt sẽ không bình tĩnh như bề ngoài, rồi lại hoàn toàn nghĩ không ra lời nào đáp lại hắn.

Đêm hôm đó, đôi ta ai cũng không nói lời nào, ngay trong đêm tối ngồi không đến bình minh.

_ _

Linh Lung chẳng những đẹp, trù nghệ cũng xuất sắc, điểm ấy ngược lại bị mẹ ta có dự kiến trước nói trúng rồi.

Ngắn ngủn mấy ngày, nàng đã quen thuộc trên dưới Ngũ Hành đường, không hề rụt rè như lúc ban đầu, còn tự mình xuống bếp làm canh cho ta, nghiễm nhiên là một tiểu thê tử hiền lành đức hạnh.

Nàng không biết quan hệ của ta và Lưu Y, chỉ cho hắn là bằng hữu của ta, mỗi lần dùng cơm, nàng đều tươi cười xinh đẹp, mời Lưu Y ở lại cùng dùng cơm.

Ta cười khổ trong bụng. Mà Lưu Y, ánh mắt mỗi ngày càng thêm ảm đạm. Chỉ có Linh Lung chẳng hay biết gì, ân cần múc canh thêm cơm cho chúng ta.

Ta nhìn nụ cười ngây trơ trên mặt nàng, chợt thấy sợ hãi ── nếu nàng biết được chân tướng sẽ như thế nào?

Ngày ấy, tới rất nhanh ngoài dự kiến của ta.

Buổi sáng hôm ấy, ta đi đến nhà một vị võ lâm kì lão trong thành tặng thọ lễ, còn chưa về đến Ngũ Hành đường, tiểu tư vội vã ở trên đường ngăn ta lại. “Đường chủ, ngươi nhanh trở về, Kim gia tiểu thư xảy ra chuyện!”

“Chuyện gì?” Ta vừa chạy về vừa truy vấn hắn, hắn lại ấp úng không chịu nói.

Ta càng nóng lòng, xông về Ngũ Hành đường, cách thật xa đã nghe thấy tiếng khóc của nãi nương Kim gia kêu trời gọi đất từ trong phòng Linh Lung truyền ra. “Tiểu thư à, người rốt cuộc có cái gì luẩn quẩn trong lòng mà phải treo cổ tự vẫn a! Người nếu cứ như vậy mà đi, lão bà ta đây cũng không muốn sống nữa, cùng tiểu thư người đi luôn cho xong.”

Nhìn thấy ta vào phòng, nãi nương lại một phen nước mắt nước mũi nắm lấy ta. “Cô gia, ngươi nhất định phải cứu tiểu thư nhà ta! Bằng không lão bà ta đây chết thành quỷ cũng không buông tha ngươi!”

Linh Lung nằm ở trên giường, sắc mặt trắng nhợt, trên cổ mảnh khảnh có một vết dây hằn nhìn thấy mà giật mình.

Đại phu đang bắt mạch cho nàng cũng không chịu nổi tiếng khóc lóc ồn ào của nãi nương, nói hết lời khuyên bà ra ngoài. “Được rồi, tiểu thư nàng chỉ là ngất đi thôi, uống vài thang thuốc là tốt rồi, bà đừng khóc nữa, nhanh đi phòng bếp pha chút nước gừng đưa đến.”

Nãi nương cất bước, đại phu cuối cùng thở dài, trách cứ ta: “Ngươi có phải nên xin lỗi cô nương người ta không? Một nữ oa tốt, sao lại đột nhiên đi tìm cái chết? Nếu không phải nãi nương của nàng phát hiện sớm, Kim gia tiểu thư đã phải lo lắng tính mạng.”

Ta hoàn toàn không rảnh phản bác lão, chỉ cấp bách đi tìm Lưu Y.

Hắn yên lặng đứng dưới mái hiên, nhìn ta đến gần, hắn kéo kéo khóe miệng, gian nan thấp giọng nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Linh Lung nàng đã biết. Sau khi ngươi xuất môn, nàng liền đến chất vấn ta, lại khóc rời đi, ta sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, chạy tới, liền nghe thấy nãi nương đang hô cứu mạng......”

Trong đầu ta ong ong vang, không nghe thấy sau đó hắn còn nói cái gì, mở miệng, không lời nào đáp lại.

Hắn và ta, nhìn nhau không nói.

Lá khô bị gió cuốn đi, xoay tròn bên chân hắn, xào xạc rơi. Hắn chăm chú nhìn ta hồi lâu, cuối cùng mỉm cười, ôn nhu vô cùng. “Tùy huynh đệ, đến lúc ta nên đi rồi. Ngươi bảo trọng, sau này...... vẫn là không gặp đi......”

“Lưu Y......” Ta muốn giữ chặt hắn, nhưng bàn tay lại nặng hơn ngàn cân, làm sao cũng nâng không nổi. Ta dựa vào cái gì giữ hắn lại?

Từ ngày Linh Lung bước vào Ngũ Hành đường, ta đã nhận ra, mình sắp mất đi hắn, chỉ là không biết khi nào. Mà hắn, kỳ thật cũng đang chờ ngày này. Có lẽ là bởi vì trong lòng vẫn tồn tại chút hy vọng xa vời, mới trì trệ quyến luyến không đi.

Nhưng hôm nay, một vết dây hằn, hoàn toàn cắt đứt hết thảy.

Ta đứng thẳng bất động, nhìn hắn càng đi càng xa, cho đến khi biến mất. Trong ngực đột nhiên xông lên một trận đau đớn kì lạ, đau đến cơ hồ khiến ta không thở nổi.

Sau này không gặp.

_ _

Lúc hoàng hôn, Ling Lung từ từ tỉnh lại. Đối mặt ta, nàng mới đầu chính là nước mắt ràn rụa, một lòng muốn đi.

Ta lại có thể nào mặc kệ nữ tử yếu đuối như nàng mang thương rời đi, đến khi ta hao hết võ mồm, hối lỗi vô số, Linh Lung rốt cuộc ngừng khóc.

Trận tuyết đầu tiên cuối năm rơi xuống, ta cùng với Linh Lung thành thân.

Tân khách chúc mừng không ít, cũng có người ở phương xa không thể đích thân tới, nhờ người đưa hạ lễ. Hôm sau lúc quản sự kiểm kê hạ lễ cả sảnh đường, lại lục được một phần đơn lễ của Giang Nam Thư gia.

“Là khế đất và khế ước mua bán của Thái Bình đổ phường. Đường chủ, đây chính là hậu lễ a!” Quản sự vừa mừng vừa sợ: “A, còn có bầu rượu này, nói là đưa cho Đường chủ ngươi uống.”

Ta nhìn bầu rượu bằng bạc nạm ngọc quản sự đưa qua, cứ thế ngây ngốc.

Lưu Y, Lưu Y, vì sao còn đối với ta như vậy...... Ta khẽ vuốt bầu rượu, chỉ còn lại lạnh băng, không còn hơi ấm của hắn. Lấy nút bình ra, hương rượu nồng nhập mũi.

Là hoa điêu lâu năm thượng đẳng.

Hoa tuyết ngoài cửa sổ còn đang bay lả tả vô thanh rơi, ta nhớ tới ước định cùng hắn, hai mắt chua xót đau đớn, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm, uống vào hoa điêu cũng lạnh băng.

Đêm đó, ta say mèm, nằm tuyết mà ngủ.

Ngày tiếp theo, ta tiếp tục mượn rượu giải sầu, cả ngày đần độn, không lòng dạ nào xử lý sự vụ trong đường. Ngũ Hành đường hưng cũng tốt, suy cũng thế, lại có quan hệ gì với ta đâu?

Ta ngày ngày chán nản cuồng túy, các huynh đệ ngày càng xa lánh ta, chỉ có Linh Lung vẫn ôn ngôn tế ngữ, cẩn thận chiếu cố ta áo cơm sinh hoạt hàng ngày.

Ta nghĩ nàng thật sự yêu ta, mỗi khi nhìn thấy nàng ở trong phòng ngấn lệ, yên lặng dọn dẹp mảnh vỡ bình rượu đầy đất, ta chung quy vẫn sinh ra một tia áy náy với nàng ── ta đã cô phụ Lưu Y, không nên lại cô phụ nàng.

Mùa thu năm sau, bà đỡ ôm đến hài tử của ta và nàng, ta cuối cùng quyết định từ nay về sau không uống rượu, làm một phụ thân tốt.

Ta bắt đầu trọng chấn Ngũ Hành đường, nhưng mà mở sổ sách ra, ta ngạc nhiên phát hiện, sinh kế sản nghiệp của Ngũ Hành đường so với ta tưởng tượng tốt hơn gấp trăm lần, không những chưa từng suy tàn, thậm chí thu nhập rất nhiều.

“Này đều nhờ đường chủ phu nhân biết cách kinh doanh.” Người phòng thu chi khen ngợi Linh Lung.

Ta im lặng, đúng vậy, ta sao lại quên, Linh Lung từ nhỏ đã theo song thân đến quan ngoại kiếm sống, tự nhiên rất quen với kinh tuyến thương gia.

Các huynh đệ trong Đường, trong một năm ta chán nản suy sụp, cũng đã nghe theo Linh Lung như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. “Phu nhân xinh đẹp như thiên tiên, người lại nhân hậu, lòng dạ Bồ Tát, mẹ ta bệnh nặng, phu nhân biết rồi, lập tức mời đại phu, còn cho ta đi phòng thu chi lấy tiền thuốc thang!”

“Đúng vậy, lần trước cứu trợ thiên tai, phu nhân còn phát cho dân đói trăm thạch(3) lương thực, lại quyên tiền trùng tu hai cây cầu đá bị lũ lụt làm sụp, phạm vi trăm dặm, đều khen ngợi phu nhân chúng ta là Quan Âm sống.”

“......”

Ta có chỗ kinh ngạc, nghe hết tình cảm biết ơn kính trọng các huynh đệ đối với Linh Lung. Có thê tử như thế, ta vốn nên cao hứng, nhưng ta lại mơ hồ cảm thấy hoang mang cùng bất an.

Người theo lời chúng nhân nói, thật sự là Linh Lung điềm đạm đáng yêu mà ta nhận thức sao? Lại có lẽ, ta chưa từng thật sự hiểu rõ nàng?

Ta đột nhiên muốn tìm nãi nương hỏi đến cùng, lại tìm khắp cũng không thấy, hỏi hạ nhân, mới biết được sau khi ta thành thân không lâu, Linh Lung đã dùng một số tiền lớn đuổi nãi nương đi rồi.

Cơ hồ đồng thời bị số tiền lớn mời đi, còn có tiểu tư đến mật báo cho ta vào ngày nàng tự vẫn. Thậm chí ngay cả đại phu nhìn ta lớn lên, cũng bị Linh Lung mời khỏi đại trạch, di cư tha hương, ở tại điền trạch Linh Lung mua cho lão.

Mà ta, lại hoàn toàn không biết hết thảy những điều này......

Ta đứng ngẩn trong gió, một lúc sau, chậm rãi đi hướng phòng ngủ.

Cửa phòng nửa mở, Linh Lung đối diện gương trang điểm. Nàng lần đầu làm mẹ, thân thể đẫy đà, mặt như trăng tròn, càng hiển quý khí. Nàng cẩn thận tô mày điểm môi, đeo lên chuỗi châu liên từng viên sáng bóng tròn trịa, lại sờ lên chiếc cổ trắng nõn của mình.

Vết dây hằn lúc trước, sớm đã biến mất, nhưng ngón tay nàng, vẫn vuốt nhẹ lên vết thương kia.

Ta mơ hồ nhớ lại, từng nhiều lần nhìn thấy khi nàng trang điểm vuốt ve vết thương cũ, chẳng qua ta khi đó ngày đêm trầm túy, chưa bao giờ để ý.

“Ha......” Nàng đột nhiên thấp giọng cười, trên mặt cũng hiện lên nụ cười đắc ý.

Ta ở ngoài cửa nhìn, chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, lại có loại xúc động khó hiểu mãnh liệt bốc lên khuấy động trong ngực, muốn xông vào phòng, kéo lấy nàng, hỏi cho rõ ràng.

Ngày đó, nàng thật sự là bởi vì thương tâm đến chết mà treo cổ tự tử sao? Vết dây hằn kia, đến tột cùng là nãi nương xuống tay gây nên chăng? Hay là...... Chính nàng tự tay làm?......

“Oa ──” Hài tử trong nôi bỗng dưng phát ra tiếng khóc nỉ non.

Nàng vội vàng đi qua ôm lấy hài tử, vừa vội cởi áo cho hài tử bú sữa, vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Nữ nhi ngoan đừng khóc, mẹ ở đây! Chờ con ăn no rồi, mẹ liền mang con đi tìm phụ thân chơi, đừng khóc nha......”

Ta ngơ ngác nhìn vẻ từ ái và tươi cười trên mặt nàng, chân đã nâng lên lại chậm chạp rụt trở về, thong thả xoay người, vô thanh vô tức li khai phòng ngủ, không chút kinh động nàng.

Hậu viện cảnh trí như cũ, gió lạnh buốt, lá khô vàng, giống như ngày Lưu Y rời đi ta.

Ta dựa vào cột trụ hành lang, chán nản cười. Cho dù hỏi rõ ràng, có thể vãn hồi cái gì? Cho dù tra ra chân tướng, cũng không thay đổi lại được.

Hết thảy nàng làm, cũng chỉ là muốn có được thứ nàng muốn.

Buồn cười ta, lại vẫn không có dũng khí của nàng.

Là ta, bức đi Lưu Y rồi......

_______________________________________________________

(1) Yên chi lệ: nước mắt của nữ tử. Trên mặt nữ tử có thoa yên chi, khi nước mắt chảy xuống dính lên màu đỏ của yên chi, nên nói như thế.

(2) Dầu đỏ: một loại nguyên liệu nấu nướng, vị cay, là một loại công nghệ đặc biệt trong món cay Tứ Xuyên. Chủ yếu lấy ớt chỉ thiên của Tứ Xuyên thêm dầu thực vật và hương liệu khác (như hoa tiêu, đại hồi, tam nại, hành, tỏi, gừng, đường) dùng lửa nhỏ đun mà thành.

(3) Thạch: đơn vị dung tích khoảng 100 lít.
Bình Luận (0)
Comment