Hoa Lạc Vị Thức Quân

Chương 20

a khóc lóc cầu xin vẫn không thể giữ được huynh ấy.

Hôm sau tỉnh dậy, ta lại quay về trên giường của mình. Ta cảm thấy không ổn, vội vàng chạy tới phòng để ngọc tượng.

Trong phòng không có một bóng người, chỉ có ngọc tượng của ta nét mặt tươi cười, đang nghiêng đầu nhìn ta.

Đêm qua sau khi ta ngủ, Lưu Y vẫn khắc xong tượng ngọc.

Một cơn đau đớn mãnh liệt từ ngực lan tràn ra, ta rốt cuộc không đứng vững được nữa, ngồi trên mặt đất lạnh băng khóc lớn lên.

Ngày đó, mặc cho gã sai vặt khuyên giải thế nào, ta cũng không chịu về phòng, cơm nước không vô.

Đại ca vào đêm hồi phủ, sau khi biết vội chạy tới, quyết lôi ta dậy, tức giận nói: “Họa Nam, đệ làm gì vậy? Đệ vốn thể nhược còn ngồi trên đất cả ngày, đến lúc phát bệnh, cha mẹ lại trách ta không chăm sóc tốt cho đệ.”

Y mắng thì mắng, nhưng cũng thực sự đau lòng ta, quay đầu lại quở trách gã sai vặt đi theo phía sau: “Đồ ngu xuẩn, cũng không biết đem lò than tới cho tiểu thiếu gia sưởi ấm, còn để nó ở đây chịu lạnh. Tiểu thiếu gia tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng ấu trĩ thế sao! Còn ngốc ở đó làm gì? Còn không mau đến phòng tiểu thiếu gia đem bếp lò lại đây!”

“Tiểu nhân biết.” Gã sai vặt mặt khổ chạy đi.

Đại ca ôm ta lên giường trong phòng ngủ, ta vẫn còn nức nở, kéo lấy đại ca cầu xin: “Đệ muốn gặp Lưu Y, đại ca, huynh mời huynh ấy đến đây đi, được không?”

Đại ca giật mình trừng ta. “Họa Nam, đệ chính là vì Thư công tử kia mà khóc cả ngày?”

“Đại ca, đệ thích huynh ấy, đệ không muốn huynh ấy đi!” Những lời này nếu là ngày thường, ta tuyệt đối không dám nói với đại ca, nhưng lúc này, chỉ cần có thể gặp lại Lưu Y, cho dù bị đại ca quở trách, ta cũng không quan tâm thêm nữa.

“Họa Nam, đệ nói nhảm gì vậy!” Đại ca quả nhiên sắc mặt u ám, ão não nói: “Ta đã lo lắng sẽ xảy ra chuyện, ai, uổng cho ta ngày đó còn dặn đi dặn lại hắn đừng nhắm vào đệ. Này, này ──”

Đại ca bỗng nhiên bắt lấy hai vai ta, thấp giọng chất vấn: “Họa Nam, đệ nói thật cho đại ca, họ Thư kia có chạm vào đệ không? À, chính là hôn đệ, sờ soạng đệ, có muốn đệ… muốn đệ ngủ chung với hắn, làm chút chuyện không để người khác thấy hay không?”

Ta mới đầu không rõ, nghe đến sau thì không khỏi đỏ mặt ── ta dù chưa trưởng thành, nhưng không phải đứa bé cái gì cũng không hiểu. Bên cạnh đại ca cũng có mấy người thê thiếp, bình thường mấy gã sai vặt trong phủ cũng tụ lại với nhau đàm luận mấy chuyện phong nhã hương diễm trên phố, ta thỉnh thoảng cũng nghe được một chút, đương nhiên hiểu được ý của đại ca.

Đại ca lại xem Lưu Y là kẻ dâm tà? Ta giận dữ, dùng sức lắc đầu nói: “Không có không có! Lưu Y huynh ấy không phải người như vậy!”

“Không có thì tốt!” Biểu tình đại ca rõ ràng thả lỏng xuống, thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Ta cũng nghĩ quá nhiều. Ngày đó hắn đã hứa với ta sẽ không động vào đệ, hơn nữa hắn cũng chưa hẳn sẽ nhìn trúng tiểu hài tử như đệ.”

Ta mặc kệ đại ca vẫn đang nổi nóng, ầm ĩ đòi gặp Lưu Y. Đại ca hết lời khuyên ta nửa ngày, cuối cùng mắng ta một câu đàn gảy tai trâu, hầm hầm phẩy tay áo bỏ đi, còn bảo gã sai vặt sau này phải trông coi ta chặt chẽ hơn nữa, không cho phép ta đi xem ngọc tượng.

Ta nằm nhoài trên giường, nức nở tới bình minh, rồi liền sốt cao không dứt.

Đại ca nghe thấy cũng lo lắng, mời đại phu đến chẩn trị cho ta, lại oán giận ta không biết yêu quý bản thân, chịu lạnh sinh bệnh. Trách cứ một hồi xong, đại ca lại bắt đầu giận lây sang Lưu Y.

Ta căn bản không có hơi sức biện giải cho Lưu Y, chỉ khàn giọng năn nỉ đại ca cho ta gặp Lưu Y một lần.

“Họa Nam đệ chết tâm đi! Đừng nghĩ đến hắn nữa!” Vẻ mặt đại ca giận dữ mà đau lòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Con mèo nhỏ vẫn cuộn mình bên chân giường ta không thức thời, còn đi cắn vạt áo choàng của đại ca, kết quả bị đại ca đá một cước văng ra xa.

Ta nghe thấy mèo con lui vào góc tường kêu bi thương, không biết lấy đâu ra sức lực, lại nhảy xuống giường, đi ôm mèo con. “Đây là Lưu Y tặng cho đệ, đại ca huynh không được đá nó.”

Đại ca càng tức giận, “Ta còn muốn ném nó đi! Đỡ cho đệ nhìn thấy nó lại nhớ mãi không quên họ Thư kia!” Đại ca đoạt lấy mèo con giao cho gã sai vặt, bảo hắn ném mèo con ra khỏi phủ.

Ta gào khóc, đại ca lại tâm như sắt đá, bắt lấy ta không cho ta đi theo.

Mèo con bị gã sai vặt xách cổ, dọc đường tiếng kêu càng lúc càng xa, cuối cùng không còn thanh âm.

Từ ngày ấy thì ta ăn không vô bất cứ thứ gì, đại phu cố gắng rót thuốc vào miệng ta, ta cũng không sao nuốc trôi, mỗi lần đều nôn ra gần hết.

Đại ca mới đầu còn kiên quyết không để ý tới ta, vài ngày sau, ánh mắt y nhìn ta trở nên lo sợ. “Họa Nam, đừng bướng nữa, được không? Nào, đại ca đút đệ ăn cháo, Họa Nam......”

Ta kỳ thật đã suy yếu đến mức không có sức mà lắc đầu, nhìn thứ gì cũng mơ hồ lay động, lại chậm rãi trở nên tối đen như mực, chỉ nghe tiếng đại ca sợ hãi kêu tên ta.

“...... Nào, uống miếng nước......” Trong mông lung, có dòng nước ngọt ngào ấm áp chậm rãi chảy vào miệng ta.

Ta không muốn uống, ngoại trừ Lưu Y, ta không muốn gì cả. “...... Đệ muốn gặp huynh ấy, đại ca, đệ khó chịu quá...... Đệ muốn gặp Lưu Y......” Ta nhắm mắt, nhỏ giọng khóc thút thít.

Nước mắt rất nhanh được khăn lau đi, người nọ ôn nhu nói: “Tiểu Nam, ta không phải ở đây rồi sao?”

Ta cuối cùng nghe rõ, đúng là thanh âm của Lưu Y. Cố gắng nâng mắt lên, ngay sau đó, vui mừng mà khóc. “Lưu Y, huynh đến thật rồi......”

Mấy ngày ốm đau khổ sở tựa hồ đều được hồi báo trong phút chốc. Ta nhào vào trong lòng ngực hắn, nắm chặt áo hắn, không chịu buông tay. “Lưu Y đại ca, sao ngày đó lại gạt đệ lén rời đi? Lưu Y......”

Huynh ấy không trả lời, chỉ vỗ nhẹ lưng ta, cuối cùng mỉm cười nói: “Được rồi, Tiểu Nam, đệ xem mắt đệ đều sưng lên cả rồi. Còn khóc nữa sẽ biến thành mèo con đó.”

Vừa nghe đến mèo con, ta càng không nhịn được nước mắt, “Lưu Y, mèo con huynh tặng đệ bị đại ca ném đi rồi, hu hu...... Đệ ghét đại ca, huynh ấy chỉ biết giáo huấn đệ, cho tới bây giờ cũng không quan tâm đệ vui hay không vui......”

Lưu Y thở dài, ôm lấy ta, tùy ý ta khóc lóc kể lể.

Thật lâu sau, ta mới biết được từ miệng gã sai vặt, Lưu Y là đại ca đi Thư phủ mời về. Đại ca ngày đó kỳ thật cũng ngồi trong phòng ta. Những lời ta nói đại ca đều nghe được, nhưng từ đầu tới cuối, đến tận khi yên lặng rời đi, y cũng không lên tiếng.

Đại ca ngầm đồng ý cho Lưu Y ở tại sương phòng bên cạnh để chăm sóc ta.

Chỉ cần có thể nhìn thấy Lưu Y, bệnh tình của ta rất nhanh tốt lên, vài ngày sau đã có thể xuống giường đi lại, nhưng trận bệnh nặng này cũng làm ta gầy đi rất nhiều.

“Xem ra lần này ta tới là để vỗ béo heo con rồi.” Lưu Y vừa đút ta ăn cơm vừa cười nhạo ta.

Ta hì hì cười, nếu có thể cả đời đều ngồi ăn cùng bàn với huynh ấy, ta không ngại bị huynh ấy nuôi cho mập mạp, làm “heo con” mà huynh ấy nói.

Một hồi mưa đông tiu đìu trôi qua, đại ca nhận được điều lệnh của triều đình, phải đến Giang Tây nhậm chức.

Ta khẩn trương, sợ đại ca muốn ta theo hắn đi Giang Tây, ai ngờ đại ca lại ngoài dự đoán cho ta ở lại Bình Giang phủ, trước khi đi còn xin Lưu Y chăm sóc ta thật tốt. “Xá đệ Họa Nam bệnh nặng mới khỏi, vừa có chút khởi sắc, không nên lặn lội đường xa. Thư huynh, đệ đệ không hiểu chuyện này làm phiền huynh thay ta chiếu cố nhiều hơn.”

“Mạo huynh xin yên tâm, ta cam đoan trả lại cho huynh một đệ đệ khỏe mạnh như cũ.”

Đại ca nhìn ta, dường như muốn nói gì, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu, chắp tay từ biệt Lưu Y, mang theo thê thiếp tùy tùng lên đường.

Ta nhìn xe ngựa của đại ca dần đi xa, trong lòng sinh ra vài phần không nỡ, nhưng nhiều hơn vẫn là vui mừng ── đại ca đi xa, ta cuối cùng có thể cùng Lưu Y sớm chiều ở chung lâu dài.

Mấy ngày sau, cơ hồ là đoạn thời gian vui vẻ nhất của ta.

Lưu Y thật sự là một người vô cùng ôn nhu săn sóc, biết ta không thích ăn mấy món dược thiện vừa đắng vừa quái do đại phu nấu, liền tự mình xuống bếp điều chế nước canh cho ta. Rõ ràng cũng bỏ nhiều dược liệu như thế, nhưng qua tay huynh ấy, cay đắng toàn bộ tiêu tan, ngon vô cùng.

Mèo con cũng không tìm về được nữa, huynh ấy biết ta khổ sở, lại lên phố tìm một con chim Bát Ca cho ta, chưa đến mấy ngày, con Bát Ca thông minh kia đã học được nói chuyện cùng Lưu Y, càng tuyệt chính là, mỗi lần nhìn thấy ta nó liền đập đập cánh, kêu to “Heo con! Heo con!”

“Còn kêu nữa sẽ vặt lông ngươi bỏ vô nồi!” Ta nhịn cười, ra vẻ hung hăng đe dọa nó, trong lòng đương nhiên biết đó là Lưu Y cố ý dạy nó, chọc ta cười.

Được bữa trời trong nắng ấm, Lưu Y dẫn ta ra phủ. Đây là lần đầu ta cưỡi ngựa ở dạo chơi ở vùng quê, giương mắt nhìn khắp nơi, mọi thứ đều mới mẻ, chỉ tiếc chưa du ngoạn được mấy lần, thời tiết lại mỗi ngày mỗi lạnh, ta sợ lạnh, trốn ở trong phòng sưởi ấm.

Hai chân của ta tất nhiên là thành thật không khách khí dán vào ngực huynh ấy sưởi ấm. Nhìn huynh ấy vừa cười vừa lắc đầu, lại ôn nhu dùng hai tay bao lấy chân ta, ta chỉ cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trên đời bất quá chỉ thế này.

Nhiều năm sau, mỗi khi trời đông giá rét, ta sẽ nhớ tới một màn này, nhưng hai chân vẫn lạnh băng như trước, đôi bàn tay chịu ủ ấm cho chúng đã không còn.

Khi mai hương ngoài cửa sổ quẩn quanh, cuối năm cũng tới gần.

Đại ca đang ở Giang Tây, trong phủ chỉ còn ta, lão quản gia và mấy tôi tớ, lạnh tanh không có chút không khí mừng năm mới. Thư phủ phái hạ nhân đến mời Đại công tử trở về, Lưu Y thương lượng cùng ta, dứt khoát mang ta về Thư phủ đón năm mới.

Đệ đệ hắn, Thư gia nhị công tử, ở trước cửa Thư phủ nghênh đón hai ta xuống xe ngựa, nhìn ta từ trên xuống dưới, cười hì hì nói: “Ngươi chắc là Tiểu Nam phải không? Quả nhiên bộ dạng thanh tú. Chả trách, chả trách......”

Lưu Y cười cắt ngang lời hắn, “Ta nói Quân Thiên, đệ bớt nhìn Tiểu Nam bằng ánh mắt này đi. Người không biết còn tưởng rằng đệ muốn đem Tiểu Nam đi bán!”

Nhị công tử cười to: “Đại ca, đệ nào dám?”

“Đệ còn có cái gì không dám?” Lưu Y dẫn ta cùng đi với nhị công tử, vừa đi vừa quở trách hắn. “Ta nghe hạ nhân nói, đệ thừa dịp không có ta ở đây, đem mấy bức tự họa trước kia của ta bán hết rồi. Thư gia chẳng lẽ còn thiếu ngân lượng dùng sao?”

Nhị công tử kêu oan: “Ông lão gia cầu ta mấy lần, nguyện xuất ra ngàn lượng bạc mua một bức tranh của huynh, đại ca, ngàn lượng bạc đó! Bốn bức họa chính là bốn ngàn lượng bạc trắng! Không lấy thật uổng phí! Dù sao bán rồi, huynh còn có thể vẽ lại mà! Ầy, bất quá đến lúc đó không thể dễ dàng bán ra như vậy, ít nhất cũng phải tăng gấp đôi!”

Ta nghe thấy quả thật muốn bật cười, Lưu Y cũng là vừa bực mình vừa buồn cười: “Đệ cái đồ tham tiền! Lúc trước bảo đệ tiếp quản Thư gia thật không sai!”

“Này không phải tại đại ca sao?” Nhị công tử đúng lý hợp tình nói: “Ai kêu huynh cầm kỳ thi họa ăn uống ca hát đều tài năng như vậy, hại đệ đệ ta đây học cái gì cũng không thành, đành phải nhảy vào hố tiền.”

Một đêm trừ tịch trải qua trong tiếng nói cười hài hước của Lưu Y cùng nhị công tử. Vào ngày Tết, huynh đêh hai người cũng tránh không được phải xuất môn đi lại thăm hỏi khách khứa, sợ ta buồn bực, Lưu Y còn sai người quay về Mạo phủ đem Bát Ca đến làm bạn cùng ta.

Lão quản gia trong phủ ta cũng bảo gã sai vặt đến mời mấy lần, ta cũng không chịu trở về, so với Mạo phủ, Thư gia náo nhiệt có sinh khí hơn nhiều.

Chớp mắt xuân nùng hoa khai, ta mới giật mình, không ngờ đã ở Thư phủ hơn hai tháng ── có Lưu Y làm bạn, thời gian luôn trôi nhanh như thế.

Hôm nay Lưu Y cùng đệ đệ được mời ra ngoài dự tiệc, ta ngủ trưa tỉnh lại, hỏi tôi tớ, huynh đệ hai người còn chưa trở về, ta không có việc gì làm, đem Bát Ca ra viện ngắm hoa, that Bát Ca ra cho nó mổ thức ăn trên đất.

Nó nhảy lung tung khắp nơi đuổi theo con trùng, cuối cùng lại tiến vào một cái khe hở cực nhỏ dưới đáy giả sơn, đi vào lại ra không được, gấp đến mức kêu loạn.

Ta vội đi qua, mất thật lớn sức lức mới cẩn thận đem nó ra được, nhưng nó vẫn bị gãy mấy cái lông cánh.

“Xem ngươi lần sau còn dám chạy loạn không!” Ta đau lòng vuốt đám lông chim rối bời của nó, chợt nghe có tiếng bước chân đi vào trong viện.

Tầm mắt của ta đều bị tòa giả sơn kia chặn lại, chỉ nghe thấy một người nói: “Đại ca, hôm nay được trở về sớm, huynh cũng đừng vội đi xem Tiểu nam của huynh, ngồi xuống trước đi.”

Là thanh âm của nhị công tử, ta đang muốn đi ra ngoài, chợt nghe Lưu Y thở dài: “Quân Thiên, đệ có gì muốn nói với ta thì nói đi!”

“Đại ca, đệ chỉ muốn biết, huynh cùng Mạo tiểu công tử rốt cuộc là thế nào?” Ngữ khí của nhị công tử nghiêm túc hiếm thấy.

Là nói về ta! Chân ta mới vừa bước ra lại chậm rãi lui trở về, tay không tự chủ xiết chặt mõm Bát Ca.

“Đệ hỏi làm gì?” Lưu Y tựa hồ có chút mất hứng, “Quân Thiên, chuyện của ta, đệ đừng hỏi tới.”

Nhị công tử thở dài thật mạnh: “Đại ca, đệ lo lắng huynh nên mới nhiều lời. Mạo tiểu công tử bộ dạng tuấn tú, đối với huynh cũng nhiệt tình, nhưng hắn bao nhiêu tuổi? Một tiểu hài tử mười bốn mười lăm tuổi mà thôi, ngay cả ái tình còn chưa thông suốt đâu, hắn thích huynh có lẽ cũng không khác gì thích con mèo con chó, đại ca huynh còn cho là thật? Sao đệ lại không biết huynh có hứng thú với loại nhóc con này chứ.”

“Đệ đừng đoán bừa. Ta chưa từng chạm qua tiểu Nam.” Lưu Y có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Tiểu Nam rất tốt...... Quân Thiên, có rất nhiều chuyện đệ không hiểu đâu......”

“Đại ca, đệ quả thật là không hiểu huynh mấy năm nay tìm tìm kiếm kiếm, rốt cuộc chẳng tìm được gì, nhưng mỗi lần huynh thất vọng trở về, chẳng lẽ cũng không hiểu sao? Trước đó đệ không muốn nói thêm, nhưng Cảnh đại tiên sinh vô liêm sỉ gì đó gần đây nhất, lừa đi bảo vật truyền đời của Thư gia ta không nói, còn hại huynh bệnh không nhẹ, đệ nếu không quan tâm, huynh bây giờ còn nằm ở trên giường ho ra máu đấy!”

“Đàn kia là ta tự nguyện tặng cho y, Quân Thiên đệ đừng nhắc lại cái chữ ‘lừa’ kia.”

“Đại ca, huynh còn chấp mê bất ngộ......” Nhị công tử vô lực, trầm mặc một lát mới nghiêm túc nói: “Đệ đau lòng không phải đàn kia, là huynh đó, đại ca. Mặc dù ây giờ Mạo tiểu công tử dính chặt lấy huynh, nhưng qua vài năm nữa, hắn trưởng thành, còn có thể thích huynh sao? Đại ca, huynh cũng biết, người sẽ thay đổi, có phải không? Đệ không muốn lại thấy huynh bị tổn thương.”

Lưu Y trầm mặc lâu hơn cả hắn, cuối cùng cười cười, “Quân Thiên, năm mới xuân mới, đừng trù ẻo ta. Tâm ý của đệ, ta hiểu, ta tự có chừng mực. Đi thôi!”

Tiếng bước chân của hai người xa dần, ta ngơ ngác ngồi trên mặt đất, chỉ cảm thấy trên mặt lạnh lẻo, sờ sờ, đều là nước mắt.

Ta nên sớm biết, huynh ấy sao có thể không có người trong lòng? Nghĩ đến tất cả ôn nhu, săn sóc của huynh ấy đều từng lộ ra với người khác, tim ta bỗng nhiên đau đến thắt lại.

Thời điểm huynh ấy nhìn ta, rốt cuộc là đang nhìn ta hay là xuyên qua ta nhìn người nào khác trong lòng huynh ấy?......

Lưu Y có thực sự thích ta không? Hết thảy có phải chỉ là ta nhất sương tình nguyện?

Ta ngay cả Bát Ca cũng không lấy, thất hồn lạc phách trở về phòng. Lưu Y đang đợi ta, thấy bộ dạng của ta, giật mình hỏi ta có chuyện gì.

Ta si ngốc nhìn huynh ấy, nhịn không được tiến lên ôm lấy huynh ấy, khóc hỏi: “Lưu Y, huynh rốt cuộc có thích đệ hay không?”

“Tiểu Nam, đệ sao vậy?”

Huynh ấy kéo ta ngồi xuống, muốn tìm khăn lau lệ cho ta. Ta lại nhanh giữ chặt huynh ấy không để, hôn lên môi huynh ấy ── Lưu Y, Lưu Y, huynh có biết, đệ thật sự thích huynh, giống như Tú Cầu vậy, huynh là người đầu tiên đệ thích, không ai có thể thay thế. Đệ cũng cho rằng mình chính là “Tú Cầu” trong lòng của huynh, nhưng hóa ra......

“Tiểu Nam!” Huynh ấy đè lại ta, kinh ngạc vạn phần.

Ánh nhìn của huynh ấy làm ta đau đớn, lần nữa ôm lấy cổ huynh ấy, “Lưu Y, huynh chẳng lẽ không thích đệ, không muốn cùng đệ thân thiết sao?”

Huynh ấy nghiêng đầu tránh đi môi của ta, hô hấp có chút trầm nặng nề, thấp giọng nói: “Thích. Nhưng mà Tiểu Nam, đệ còn nhỏ, đừng như vậy......”

Ta cuối cùng tầm mắt mơ hồ ── Lưu Y căn bản là không thích ta thân cận huynh ấy.

Đúng vậy, nguyên bản, người trong lòng huynh ấy nhớ nhúng, cho đến giờ cũng không phải là ta, nếu không, cũng sẽ không một lời đáp ứng đại ca không đến trêu chọc ta, sẽ không lén khắc xong ngọc tượng rồi không từ mà biệt. Nếu ta không bệnh nặng, huynh ấy cũng sẽ không lại xuất hiện trước mặt ta.

Hết thảy những gì huynh ấy nói và làm, có lẽ chỉ là tội nghiệp tiểu hài tử tùy hứng lại thích khóc nháo là ta, mới đến dỗ ta vui vẻ bãi.

“Ta hận huynh, Thư Lưu Y!” Ta dùng sức đẩy huynh ấy ra. Nguyên lai thích một người, cũng có thể biến thành hận thấu xương.

Huynh ấy khiếp sợ nói không ra lời.

“Ta muốn về.” Còn ở lại nơi này nhiều thêm một giây một khắc ta cũng không sao chịu được.

Huynh ấy còn muốn khuyên ta lưu lại, nhưng ta không muốn nghe huynh ấy nói gì cả, kiên trì muốn đi.

Nhị công tử cũng bị kinh động, thấy ta ầm ĩ muốn đi, giả vờ vài câu mời ở lại, sau đó nói với Lưu Y: “Xem ra Thư phủ của chúng ta không giữ được khách quý Mạo tiểu công tử này.”

Lưu Y vẻ mặt ảm đạm, cuối cùng nghiêm nghị nói: “Tiểu Nam, nếu đệ nhất định phải đi, vậy để ta đưa đệ trở về được không?”

Chua xót khó kể trong mắt huynh ấy khiến ta không thể cự tuyệt.

Ngày đó, huynh ấy suốt đêm đưa ta quay về Mạo phủ. Vốn dĩ huynh ấy muốn đem chim Bát Ca lên xe ngựa, nhưng ta không muốn.

Huynh ấy yên lặng đặt lồng chim trở lại chỗ cũ, suốt một đường cũng không nói gì nữa, đến khi ta đi vào Mạo phủ, huynh ấy mới thấp giọng gọi ta: “Tiểu Nam......”

Ta nghĩ huynh ấy có lời muốn nói, nhưng quay đầu đợi một hồi, huynh ấy chỉ đứng ở dưới bậc thềm, xa xa nhìn ta, cuối cùng nở nụ cười ôn nhu giống như ngày chúng ta lần đầu gặp nhau. “Tiểu Nam, sau này đừng động một chút liền khóc.”

Huynh ấy lên xe ngựa, nhẹ vung roi, giục xe chạy nhanh vào màn đêm mờ mịt.

Ta ngẩn ngơ đứng đó, chỉ cảm thấy gió đêm xuân thổi qua lại giống như gió đông, lạnh thấu xương.

Tình cảm con người, có khi thật sự vô cùng kỳ quái.

Một khắc trước còn hận không thể bên nhau ngày đêm, ngay sau đó, lại muốn rời đi càng xa càng tốt.

Ngày hôm sau, ta bảo lão quản gia sai người đưa ta đi Biện Kinh thăm cha mẹ. Lão quản gia ngoài ý muốn, liên tục khen ta hiếu thuận hiểu chuyện hơn nhiều, xung phong nhận việc, đích thân hộ tống ta quay về kinh.

Ai đưa cũng không sao, ta chỉ muốn rời khỏi nơi này......

Cuối xuân hoa cỏ rực rỡ, ta trở về bên cạnh song thân.

Mẫu thân nhìn thấy ta tất nhiên vui mừng, nói ta lại cao thêm so với lần trước về nhà, lại đau lòng ta không có nhiều thịt, sắc mặt cũng kém, thiếu điều quở trách lão quản gia một trận.

Phụ thân từ trước đến nay nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Phu nhân nàng nói nó đọc sách tới mức gầy đi sao? Còn không phải đi theo Thư gia Đại công tử kia cả ngày vui chơi, không chút tiến bộ!”

Ta cúi đầu không dám thở mạnh, không nghĩ tới phụ thân lại biết được việc này, nhưng ngẫm lại nửa năm nay đến ta cùng Lưu Y ra vào có nhau, cũng chưa từng tránh né, bên trong hai phủ đều có nhiều ánh mắt nhìn ngó, phụ thân nghe thấy phong thanh cũng không có gì kỳ lạ.

“Được rồi được rồi, lão gia, Họa Nam vừa mới trở về, hôm nay ngài cũng nên cho nó nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại giáo huân cũng không muộn.” Mẫu thân giảng hòa cho ta, cười nói: “Hơn nữa Họa Nam cũng chỉ là tiểu hài tử, ham chơi một chút, cũng không làm sai việc gì.”

Phụ thân hầm hừ nói: “Ta chính là biết không có mới nhẫn nhịn không nổi giận. Họa Nam, ngươi nghe đây, lần này trở về, không được quay lại Bình Giang phủ. Nếu ngươi dám lui tới với tiểu tử Thư gia kia nữa, làm ra việc xấu đồi phong bại tục bại hoại gia môn, cẩn thận vi phụ đánh gảy chân của ngươi.”

“Cha, Họa Nam đã biết.” Không cần phụ thân cảnh cáo, ta cũng không muốn quay về Giang Nam, nơi đã làm ta thương tâm.

Từ đó, ta tự nhốt mình trong phòng, vùi đầu xem sách. Song thân cảm thấy vui mừng, đều nói ta sao lại đột nhiên thay đổi tính tình. Họ lại không biết, ta cầm sách trong tay, kỳ thật không nhìn vào một câu nửa chữ.

Tràn ngập trong đầu là những hình ảnh lộn xộn khi ta ở cùng Lưu Y.

Huynh là người đầu tiên ta yêu trong đời, sao có thể quên cho được?

Ta ném sách đi cho hả giận, ngồi yên, trong lòng một mảnh mê mang hoảng sợ.

Cuối tháng, song thân đột nhiên gọi ta đến, nói mới vừa định một hôn sự cho ta.

Ta sửng sốt. Ta còn chưa cập quan, bàn việc cưới hỏi cũng quá sớm.

“Họa Nam, thê tử tương lai của con gia thế hiển hách, là cháu gái bên ngoại của Đức phi nương nương đang được sủng ái nhất.” Mẫu thân mang theo vài phần xấu hổ, nhẹ nhàng giải thích với ta: “Nàng nhỏ hơn con một tuổi, gần đây nhiễm bệnh, được mấy ngự y chẩn trị cũng không thấy khởi sắc. Đức phi nương nương thương yêu nhất là vãn bối bên nhà mẹ này, cố ý giúp nàng xung hỉ, chọn trúng con......”

Ta cười khổ.

“Họa Nam, ngươi sớm muộn cũng phải thành thân. Đại ca ngươi cưới thê thiếp hết người này tới người khác, nhưng mấy năm rồi cũng chưa sinh được đứa con nào. Hương khói Mạo gia ta, xem ra phải trông cậy vào Họa Nam ngươi truyền thừa, sớm cưới vợ cũng tốt.” Phụ thân ho khan mấy tiếng, nói: “Hơn nữa, đây cũng là ân điển của Đức phi nương nương, nếu không Mạo gia ta làm sao trèo lên hàng hoàng thân quốc thích? Họa Nam, theo ý của Đức phi nương nương, hôn sự này phải nhanh chóng xử lý, quyết định là nửa tháng sau. Ngày mai ngươi sẽ theo vi phụ đến nhà gái đưa sính lễ, có biết không?”

Ta ngoại trừ gật đầu, không còn đường cự tuyệt.

Thời gian nửa tháng qua rất nhanh.

Khắp nơi trong phủ dào dạt khí tức vui mừng, Đức phi nương nương còn đặc biệt cầu xin Thánh Thượng ban thưởng công danh chức vụ nhàn tản cho ta, tự nhiên có nhiều kẻ nịnh nọt tới cửa chúc, đại ca cũng cố ý từ Giang Tây chạy về kinh thành, chuẩn bị uống rượu mừng của ta.

Hết thảy dường như chỉ là một giấc mộng.

Đêm trước ngày đại hôn, ta tự nhốt mình trong tân phòng đỏ đến chói mắt, ngồi trên hỉ giường ngẩn người. Nghĩ đến giờ này ngày mai, ta sẽ cùng nữ tử chưa từng gặp mặt bệnh nặng quấn thân sống chung một phòng, liền nhịn không được mà hơi rùng mình.

Chẳng lẽ đây chính là kết quả mà ta muốn sao?

“...... Lưu Y, Lưu Y......” Trước khi ta nhận ra, cái tên quẩn quanh vô số lần trong đầu trong tim ta đã thốt ra khỏi miệng.

Ta đưa tay ôm chặt lấy mình, thấp giọng nghẹn ngào.

“Heo con!” Thanh âm của Bát Ca đột nhiên vang lên, ta chấn động, cả người đều vọt lên.

Nhìn khắp chung quanh, nào có Bát Ca gì đâu? Nhưng khi ta đang đang vô cùng hoang mang, lại nghe thấy mấy tiếng “Heo con!”. Lần này ta rốt cuộc nghe được rõ ràng, tiếng kêu là từ ngoài cửa sổ truyền đến.

Trên song cửa khép hờ, còn mơ hồ chiếu rọi thân ảnh một người.

“Lưu Y? Là, là huynh sao?......” Ta nhìn bóng dáng kia ngoài cửa sổ, nhưng không dám cử động, càng không dám mở cửa ── ta sợ kia chỉ là ảo giác của ta.

Bóng người kia cuối cùng than nhẹ một tiếng: “Tiểu Nam, là ta.”

Cửa sổ kẽo kẹt một tiếng mở ra, Lưu Y mang theo lồng chim của Bát Ca, phiêu nhiên nhảy vào phòng, đi về phía ta.

Bát Ca ở trong lồng đập cánh, vô cùng vui mừng nhảy nhót, liên thanh kêu “Heo con!”

Huynh ấy buông lồng sắt, buồn bã cười: “Tiểu Nam, ta vốn không muốn đến kinh thành làm phiền đệ, nhưng mà từ sau khi đệ đi, nó vẫn luôn không vui, buồn bã ỉu xìu. Nếu lại không nhìn thấy đệ, ta sợ nó sẽ chết, cho nên đưa nó tới đây......”

Ánh nến chiếu lên sườn mặt huynh ấy, tỏa xuống một mảnh bong mờ run rẩy. “Tiểu Nam, tuy rằng đệ không cần nó, nó vẫn thích đệ, muốn ở bên cạnh đệ. Đệ đừng vứt bỏ nó, được không, Tiểu Nam?...... Tiểu Nam?”

Huynh ấy than nhẹ, ôn nhu nói: “Sao đệ lại khóc?”

Ta rốt cuộc không nén được bi thương trong lòng, nhào vào trước ngực huynh ấy khóc rống. “Lưu Y, đệ thật sự rất nhớ huynh......”

Có chia ly, ta mới biết được tư vị vô vọng tưởng niệm một người là thế nào. “Đệ không muốn thành thân, người đệ thích chính là huynh, Lưu Y......”

“Ta biết, Tiểu Nam......” Huynh ấy vuốt ve tóc ta, mặt ta, động tác thật mềm nhẹ, như sợ không cẩn thận sẽ làm vỡ ta.

Thanh âm huynh ấy vẫn ôn nhu như trước: “Tiểu Nam, đệ còn nhớ không, ta từng nói ai có thể trở thành người trong lòng của đệ, người kia nhất định là người hạnh phúc nhất trên đời. Ta cũng vọng tưởng có thể trở thành người kia. Ngày đó lúc đệ hôn ta, đệ nghĩ rằng ta không động tâm sao? Nhưng Tiểu Nam đệ còn trẻ như vậy, ta sợ đệ đối với ta chỉ là mê luyến nhất thời. Chờ thêm vài năm, đệ trưởng thành, có lẽ sẽ không còn cảm giác với ta nữa. Ta không thể chỉ vì vui vẻ nhất thời của mình mà hại đệ. Tiểu Nam, đệ hiểu không?”

Đã hiểu thì thế nào? Ngày mai, ta phải bái đường thành thân, từ nay về sau không bao giờ có thể ôm huynh ấy, ở trong lòng huynh ấy khóc lóc thỏa thuê. Ta giương lên đôi sưng đỏ, cầu xin huynh ấy: “Lưu Y, dẫn đệ đi đi! Đệ đối với huynh nhất định sẽ không thay đổi! Huynh tin đệ đi......”

“...... Đừng nói ngốc thế, Tiểu Nam......” Huynh ấy ôm chặt ta, thanh âm dần thấp: “Ngày mai chính là ngày đại hôn của đệ, không thể đổi ý...... Tiểu Nam, ta vốn định chờ thêm vài ba năm, chờ đệ trưởng thành, xác thực rõ ràng chính mình muốn gì, chúng ta có lẽ còn có thể ở bên nhau. Nhưng ta không ngờ, đệ lại sắp thành than nhanh như vậy......”

Ta không biết thời điểm huynh ấy biết được tin vui của ta đến tột cùng là tâm tình gì, có hận ta không, nhưng ta biết, ta sắp vĩnh viễn mất đi huynh ấy.

Đêm đó, ta khóc đến ướt đẫm vạt áo, cho đến khi không còn nước mắt để chảy, cùng huynh ấy ngồi ngắm mặt trời dần hiện ra ngoài cửa sổ.

“Tiểu Nam, ta phải đi...... Thành thân rồi, đệ cũng phải như đại nam nhân, biết không?” Huynh ấy cuối cùng nhẹ nhàng gỡ hai tay ta ra, hạ xuống trên trán ta một nụ hôn, rồi cũng như khi đến, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Ta lại phải lẻ loi một mình.

Cả phòng vắng lặng! Người, tử khí nặng nề, chỉ có Bát Ca không biết phiền não, vẫn vui mừng gọi ta “Heo con! Heo con!”

HOA LẠC VỊ THỨC QUÂN – TOÀN VĂN HOÀN

Cuối cùng cũng hoàn rồi. Cám ơn mọi người vẫn luôn dõi theo Hoa lạc vị thức quân. Cám ơn Tiểu Ly đã giúp sư phụ hoàn thành phiên ngoại này.
Bình Luận (0)
Comment