Hoa Lạc Vị Thức Quân

Chương 8

Thu Phượng Vũ đứng lặng ở ngoài cửa, mắt lạnh nhìn Thư Lưu Y một hồi, mới bước vào phòng, đem một chén nhỏ trong tay đặt lên bàn.

Trong chén là hai quả mật cá đen tuyền còn tươi, vẫn dính chút tơ máu, mùi tanh ngấy mũi.

“Một quả thoa mặt, một quả ăn vào.” Y lạnh lùng dặn dò xong, quay đầu bước đi.

“A?……” Chờ Thư Lưu Y phản ứng vì Thu Phượng Vũ mở miệng nói chuyện với hắn, người đã sớm đi xa.

Hắn cầm quả mật cá, cũng nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt, nhưng trực giác Thu Phượng Vũ sẽ không hại hắn, liền nhịn mùi máu tươi ném vào miệng, nguyên vẹn nuốt vào. Một quả khác bóp nát, đem dịch thoa lên mặt, mới đầu chỉ cảm thấy có chút mát lạnh, sau một lúc lâu, đau đớn trên mặt có hơi chậm lại, cũng không rướm máu nữa, có lẽ loại mật cá này có công dụng trị đau cầm máu.

Thu Phượng Vũ về Côn Luân gấp như vậy, chắc hẳn cũng là vì cho hắn dùng mật cá này sớm một chút. Nam nhân này, rõ ràng bị hắn tổn thương, lại vẫn không thể nhìn hắn chịu khổ…… Thư Lưu Y trong lòng vừa vui mừng lại vừa chua xót, sau một lúc lâu, cuối cùng phấn chấn lên, đi ra ngoài xách một thùng nước, bắt đầu quét tước gian phòng.

Bận rộn xong xuôi, mặt trời đã về tây. Bên kia phòng bếp bay tới mùi cơm. Hắn nghĩ nghĩ, đội sa mạo, đi đến phòng bếp.

Nấu cơm vẫn là lão bộc câm điếc trước kia, đang khom lưng rửa rau, bị Thư Lưu Y vỗ nhẹ lên vai, ách phó quay đầu.

“Ta đến nấu cơm.” Thư Lưu Y liền dùng tay ra hiệu. Hắn lúc trước cùng ách phó giao tiếp không ít, ách phó kia nhận ra hắn, hiểu ý, liền đưa phòng bếp cho hắn, còn dựng ngón cái với Thư Lưu Y, lại chỉ hướng phòng Thu Phượng Vũ, ô ô a a cười.

Thư Lưu Y biết ách phó là khen hắn trù nghệ tốt, nói Thu Phượng Vũ thích ăn đồ hắn làm. Hắn cười khổ, có thích thế nào, cũng đều là quá khứ rồi. Chỉ cần Thu Phượng Vũ đừng ném đồ ăn hắn làm ra ngoài, hắn đã rất thỏa mãn.

Làm xong vài món Thu Phượng Vũ thích ăn nhất, đặt đồ ăn lên khay, để ách phó đi đưa cho Thu Phượng Vũ, Thư Lưu Y ở lại phòng bếp thu thập, vừa thấp thỏm lo âu vừa chờ ách phó trở về.

“Không ăn?” Nhìn đến ách phó vẻ mặt mờ mịt bưng đồ ăn còn nguyên trở về, hắn dù đã sớm đoán ra sẽ là kết quả này vẫn nhịn không được đau thương buồn bã.

Thu Phượng Vũ thật sự ngay cả một chút cơ hội bù đắp cũng không muốn cho hắn……

Thư Lưu Y đờ đẫn ngồi ở bậc cửa trù phòng, thật lâu không động đậy, đến khi đêm tối hoàn toàn nuốt lấy thân ảnh hắn.

_ _

Trước giữa trưa hôm sau, chén nhỏ đặt trên mặt bàn, trong chén như cũ là hai quả mật cá.

“Cách dùng như hôm qua.” Thu Phượng Vũ hờ hững bỏ lại một câu, lại càng không nhìn Thư Lưu Y nhiều thêm, phất tay áo rời đi.

Mỗi ngày đều phải dùng sao? Thư Lưu Y cầm quả mật cá, nhưng không vội bỏ vào miệng. Trầm tư một lát sau, ngược lại đi trù phòng, làm vài món ăn tinh xảo, tự mình bưng đến trước cửa phòng đóng chặt của Thu Phượng Vũ.

Hắn hít một hơi thật sâu, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nhất, ôn nhu nói: “Phượng Vũ, ăn cơm.”

Sau cửa không có tiếng đáp lại.

Thư Lưu Y cũng không trông mong Thu Phượng Vũ sẽ trả lời hắn, cho nên tiếp tục nói một mình: “Phượng Vũ, lúc trước là ta khốn nạn, không nên chê ngươi xấu. Mặt của ta biến thành như vậy là báo ứng. Cho dù ngươi hận ta cả đời, ta cũng không oán trách. Hiện tại ta cũng không xa vọng ngươi tha thứ cho ta, chỉ muốn vì ngươi làm chút gì đó. Ta biết, ngươi thích đồ ăn ta làm, sau này, ta mỗi ngày ba bữa đều sẽ làm cơm cho ngươi. Phượng Vũ, ta ngày hôm qua suy nghĩ suốt đêm, ta là nói thật.”

Hắn nói xong, đợi thời gian dài đằng đẵng, mới nghe được thanh âm thanh lãnh của Thu Phượng Vũ vang lên, bình tĩnh không một gợn sóng. “Thư gia đại công tử, ta không hận ngươi, ta chỉ là nhìn lầm ngươi.”

Một câu, đủ để làm Thư Lưu Y xấu hổ vô cùng. Hắn gần như định cứ như vậy thối lui, nhưng nhìn đến đồ ăn trên khay, lần nữa cố lấy dũng khí. “Phượng Vũ, mở cửa đi! Đồ ăn sắp nguội rồi.” Hắn không cho Thu Phượng Vũ cơ hội từ chối, nói tiếp: “Ngươi hôm nay không ăn, ta cũng sẽ không dùng hai quả mật cá kia.”

Chính hắn cũng biết lấy chuyện này áp chế Thu Phượng Vũ không khỏi quá mức vô sỉ, nhưng trừ chuyện này, Thư Lưu Y thật sự nghĩ không ra còn cách gì có thể dùng được.

Sau một trận tĩnh lặng khiến người sợ hãi, cửa gỗ trước mắt hắn cuối cùng mở rộng ra. Thư Lưu Y trong vui mừng lại mang vài phần khẩn trương bất an, đi vào nội thất.

Thu Phượng Vũ đang ngồi xếp bằng trên tháp, mặt không chút thay đổi, coi như không thấy Thư Lưu Y.

Trong phòng hết thảy đều như trước, duy độc không thấy chiếc đèn hoa sen kia…… Thư Lưu Y chua chát rũ mắt, đem đồ ăn đặt lên bàn, rồi mới lui đến bên cạnh, nhìn Thu Phượng Vũ im lặng ăn cơm.

Hai người, ai cũng không nói nữa, Thư Lưu Y trong lòng cũng không tưởng được mà trở nên bình thản vui vẻ. Đột nhiên, hắn cảm thấy chuyện quan trọng nhất trên đời không hơn gì đứng bên cạnh Thu Phượng Vũ, nhìn Thu Phượng Vũ ăn đồ ăn hắn tự tay nấu, dù nam nhân vẫn không nói một lời……

Thư Lưu Y si ngốc nhìn, chờ Thu Phượng Vũ chậm rãi buông bát đũa, hắn tiến lên thu thập chén đĩa, nhẹ nhàng đi trở về phòng bếp.

_ _

Thời gian trôi nhanh, hắn trở về Vô Hương viện đã hơn nửa tháng, hắn cũng như nguyện tiếp nhận một ngày ba bữa của Thu Phượng Vũ. Vẻ mặt Thu Phượng Vũ với hắn vẫn không tốt, ngay cả chạm mắt cũng hầu như ít ỏi vô cùng, Thư Lưu Y lại vẫn vui vẻ chịu đựng.

Chỉ cần có thể ở lại trong Vô Hương viện, ngày ngày nhìn thấy Thu Phượng Vũ, nam nhân tỏ vẻ coi thường cũng có tính là gì……

Một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp hướng đến phòng bếp, Thư Lưu Y ngừng lau rửa chén đũa, ngẩng đầu.

Người tới đúng là Quản Đan Phong, cả người phong trần mệt mỏi. Nàng đánh xe ngựa đi không được nhanh, vừa chạy về Côn Luân Dao Trì, liền đến gặp sư phụ phục mệnh.

“Mặt của ngươi?……” Nhìn đến khuôn mặt Thư Lưu Y, Quản Đan Phong thần sắc thực phức tạp. “Sư phụ có phải cho ngươi ăn mật minh ngư hay không?”

Minh ngư? Có lẽ chính là khổ chủ của hai quả mật cá hắn mỗi ngày đều uống và thoa kia! Thư Lưu Y gật đầu. Mấy ngày nay, mặt hắn đã không còn chảy máu mủ nữa, cũng dần hết sưng phù lở loét, chỉ còn lại mấy vết rạn nhỏ ở miệng vết thương, phỏng chừng dùng thêm một đoạn thời gian, mấy vết sẹo nhỏ kia cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Quản Đan Phong cắn môi, thực không cam lòng, thấp giọng nói: “Sư phụ thật không nên giúp ngươi giải độc khôi phục dung mạo. Nếu là ta, khiến cho ngươi đau đớn thối rữa cả đời.”

Nàng lại nói tàn độc hơn, Thư Lưu Y cũng không lời nào phản bác, chỉ có thể cúi đầu yên lặng rửa chén, tránh đi ánh mắt như kim châm của Quản Đan Phong, nhưng lời cảnh cáo của nữ tử vẫn chui thẳng vào tai hắn. “Họ Thư kia, ngươi nếu còn dám chọc sư phụ tức giận, ta nhất định băm nát ngươi ném vào trong hồ cho cá ăn!”

Quản Đan Phong uy hiếp xong, lại hung ác trừng mắt nhìn Thư Lưu Y, sau đó mới đi đến phòng Thu Phượng Vũ thỉnh an.

Thư Lưu Y buông khăn lau, lắc đầu, im lặng cười. Nếu thật có ngày đó, hắn cũng không cần chờ Quản Đan Phong động thủ, chính hắn sẽ trực tiếp nhảy vào hồ lấy cái chết tạ tội là được.

Mấy ngày kế tiếp trôi qua bình thản như nước. Ách phó làm xong chuyện của mình, liền vào phòng nhỏ của lão nghỉ ngơi. Ngoại trừ Quản Đan Phong ngẫu nhiên sẽ đến Vô Hương viện bẩm báo chút sự vụ với Thu Phượng Vũ, dùng ánh mắt cảnh giác hoài nghi đánh giá Thư Lưu Y, tiện thể một hai câu châm chọc khiêu khích, cũng không có người rảnh rỗi đến quấy nhiễu.

Một cái tiểu viện, chung quanh tạo thành một thế giới vuông vức chỉ thuộc về Thư Lưu Y cùng Thu Phượng Vũ. Tịch mịch, lạnh lẽo, nhưng cũng an bình. Thư Lưu Y thậm chí hy vọng, cứ như vậy vĩnh viễn ở cạnh Thu Phượng Vũ, trong thế giới nho nhỏ này ngồi ngắm mây trôi hoa rơi, cho đến cuối đời.

Đáng tiếc, sự thật ác nghiệt hơn hẳn so với hy vọng.

Sáng hôm nay, Thu Phượng Vũ cũng như mọi khi đến đưa mật cá, nhưng không lập tức rời đi, nhìn Thư Lưu Y tường tận một lát sau, hiếm thấy lại mở miệng, giọng nói thật lạnh: “Dùng thêm hai ngày, mặt của ngươi hẳn có thể hoàn toàn khôi phục, không cần ăn mật cá nữa.”

Lòng Thư Lưu Y vừa nổi lên vui mừng, trong chớp mắt liền bị câu tiếp theo của nam nhân đánh tới co rút đau đớn. “Sau này, cũng không nhọc Thư gia đại công tử làm cơm cho ta nữa.”

“Phượng Vũ, ngươi không cần như vậy……” Nếu không phải bị ánh mắt băng lãnh của Thu Phượng Vũ chấn trụ, Thư Lưu Y thật muốn quỳ xuống cầu xin. Đây đã là chút hạnh phúc mong manh cuối cùng hắn có thể nắm được, chẳng lẽ cũng không giữ được sao?

“Ta không cầu gì khác, chỉ cần có thể tiếp tục làm đầu bếp của ngươi……” Hắn ăn nói khép nép khẩn cầu, hèn mọn lại chua xót.

“Không cần.” Thu Phượng Vũ không chút động lòng, xoay người đi ra ngoài.

“Phượng Vũ ──” Thư Lưu Y thẳng tắp quỳ xuống.

Nam nhân đã bước ra khỏi cửa đột nhiên dừng lại, tay áo hơi hơi rung động, bỗng nhiên nói: “Đúng vậy. Đồ ăn ngươi làm rất ngon, thế nhưng khi một người ăn quen rồi, nếu đầu bếp kia đột nhiên bỏ đi, không bao giờ về nữa, người kia phải làm thế nào? Dù ăn bất cứ thứ gì, hắn cũng không quên được hương vị thức ăn ban đầu, lại không thể ăn được nữa. Thư gia đại công tử, ngươi có biết đây là tư vị gì không?”

Thu Phượng Vũ ngữ khí hết sức bình tĩnh, Thư Lưu Y lại vô cùng đau thương, nhớ tới Quản Đan Phong nói qua Thu Phượng Vũ bị hắn làm tức đến không ngừng thổ huyết, tâm lại càng như bị đao cắt. “Ta biết. Cho nên lần này, ta sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi nữa. Phượng Vũ, ngươi tin ta đi.”

“Ta từng tin ngươi, kết quả thế nào?” Thu Phượng Vũ buồn bã, cũng chỉ trong khoảnh khắc, chớp mắt lại lạnh lùng như lúc ban đầu. “Thư gia đại công tử, ngươi và ta, đều nhìn lầm đối phương rồi.”

Nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Thu Phượng Vũ kiên quyết đi xa, Thư Lưu Y tê liệt ngồi dưới đất, suy sụp ôm đầu.

Mấy ngày nay bình thản ở chung, làm hắn nghĩ lầm rằng vỏ ngoài băng lãnh trên người Thu Phượng Vũ đang dần dần chậm rãi hòa tan, ai ngờ nam nhân lại phủ thêm tầng băng cứng rắn hơn. Một tháng qua, nếu không phải hắn dùng mật cá uy hiếp, Thu Phượng Vũ chắc hẳn một ngụm cũng sẽ không ăn đồ hắn làm……

Thư Lưu Y chợt cảm thấy trên người lạnh lẽo, theo bản năng ôm sát hai tay. Dung mạo của hắn sắp khôi phục, cũng có nghĩa hắn sẽ không còn gì có thể áp chế, tiếp cận Thu Phượng Vũ……

_ _

Hoàng hôn hôm nay, Thư Lưu Y vẫn mạnh mẽ lấy lại tinh thần, làm hơn vài món ngon miệng cho Thu Phượng Vũ, đưa đến nội thất.

Cũng chẳng ăn thêm được mấy bữa. Thu Phượng Vũ cũng liền không từ chối, cứ như thường lệ mà ăn.

Ngày hôm sau, hôm sau nữa…… Khi cảm thấy thời gian so với y dự tính đã qua bốn năm ngày, vết thương rất nhỏ trên mặt Thư Lưu Y vẫn như cũ không có dấu hiệu tan biến khỏi hẳn, ngược lại có mấy chỗ vết thương vốn đã khép miệng lại lần nữa nứt ra, còn mơ hồ chảy ra tơ máu nhàn nhạt, ánh mắt Thu Phượng Vũ xem xét Thư Lưu Y trở nên thâm trầm sắc bén hẳn lên.

Thư Lưu Y không dám đối diệnThu Phượng Vũ, thu hồi chén bát vội vàng rời đi, dường như cảm thấy Thu Phượng Vũ đang ở phía sau nhìn chằm chằm hắn, như có kim nhọn trên lưng.

Hắn quét dọn phòng bếp xong, trở lại phòng mình, đóng chặt cửa phòng châm nến, mới nhẹ nhàng thở ra. Trời đã vào hạ, y phục sau lưng hắn lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Trong chén nhỏ trên bàn vẫn còn mật cá sáng hôm nay Thu Phượng Vũ đưa tới, đã khô quắt móp méo.

Thư Lưu Y cầm chén nhỏ liền đem mật cá đổ vào ống nhổ ở chân giường. Từ ngày Thu Phượng Vũ cùng hắn ngả bài, hắn liền không dùng mật cá nam nhân mỗi ngày đưa tới.

Nhưng chỉ có thế, còn chưa đủ.

Hắn đứng trước đài gương, lấy xuống ngọc trâm cài tóc, dùng đầu nhọn đặt trên mặt tìm nơi thích hợp xuống tay, cuối cùng tìm được một vết thương cũ sắp lành, cầm đuôi trâm đâm vào thật sâu, lại quẹt một cái ──

Tơ máu nương theo đau đớn chảy xuống hai gò má, Thư Lưu Y lại hơi đắc ý nở nụ cười.

“Phanh”! Cánh cửa đột nhiên phát ra tiếng vang lớn, cùng với then cửa bị chấn thành bụi phấn tứ phân ngũ liệt văng ra xung quanh mà mở ra, đông lại tươi cười của Thư Lưu Y.

Thu Phượng Vũ đứng ở ngoài cửa, trong đôi mắt đen như mực, lửa giận thiêu đốt.

Đây tựa hồ là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thu Phượng Vũ lộ ra cảm xúc phẫn nộ như thế…… Thư Lưu Y chưa kịp nghĩ thêm gì, đã bị Thu Phượng Vũ một chưởng quạt lên mặt, cả người ngã bay ra ngoài, văng tới góc tường, ù tai hoa mắt, hồi lâu không dậy nổi.

Nhanh như thế đã bị phát hiện. Hắn sờ mặt bị đánh đau, nếm máu tanh trong miệng, vừa họ vừa cười.

Thu Phượng Vũ tóc đen tung bay, khó có thể tin xách Thư Lưu Y lên. “Ngươi còn cười?”

“Ngươi, ngươi sao lại đến xem ta? A……” Hắn còn tưởng rằng, Thu Phượng Vũ trừ bỏ đưa mật cá, tuyệt sẽ không bước vào chỗ hắn ở.

Thu Phượng Vũ trừng khuôn mặt còn đang chảy máu của Thư Lưu Y, lửa giận trong mắt từng chút thu lại, chậm rãi buông thủ, thả Thư Lưu Y xuống. “Ta vừa rồi đến hỏi đại phu, độc trên mặt ngươi, sẽ không kéo dài đến bây giờ còn chưa khỏi……” Y bỗng nhiên thấp giọng cười, thương cảm lại bất đắc dĩ, gằn từng tiếng, chậm rãi nói:”Thư Lưu Y, đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa.”

Thư Lưu Y cả người đều nhịn được mà run rẩy, trong mộng đã ảo tưởng qua bao nhiêu lần Thu Phượng Vũ chịu một lần nữa gọi hắn một tiếng Lưu Y. Giờ phút này cuối cùng nghe được, tựa như đã cách mấy đời.

Hắn mặc kệ Thu Phượng Vũ có tức giận hay không, đưa tay, nắm chặt bàn tay nam nhân, lại không bị vung ra, hắn muốn cười, lại thấy khóe mắt nóng lên, hình như có lệ, vội vàng lau đi. “Phượng Vũ, lần trước là ta để mất ngươi. Lần này, ta thật sự muốn cùng ngươi dắt tay đến già, ngươi tin ta một lần nữa đi.”

Nam nhân im lặng không nói gì, chỉ rũ xuống đôi mắt đen thuần, ánh mắt phức tạp nhìn Thư Lưu Y, sau đó rút tay về, thở dài, bình tĩnh nói: “Thư Lưu Y, ta biết ngươi xem trọng mỹ sắc. Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngươi hôm nay đối ta là thật sự yêu thích, hay là lòng mang áy náy muốn bù đắp cho ta? Hoặc là, đồng cảm ta bộ dạng xấu xí?”

“Ta ──” Thư Lưu Y cấp bách muốn biện bạch, Thu Phượng Vũ lại lắc lắc đầu, cô đơn cười nhẹ: “Ta muốn, là tri kỷ có thể đối xử chân thành, không phải thứ nông cạn chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, giống như ta yêu thích ngươi, cũng không phải là vì ngươi tướng mạo tuấn mỹ. Ngươi có từng thật sự hiểu ta không?”

Lần đầu nghe được Thu Phượng Vũ chính miệng nói ra hai chữ yêu thích, Thư Lưu Y mừng rỡ như điên, sau đó lại là xấu hổ cùng khổ sở, run giọng nói: “Phượng Vũ, ta biết ngươi kỳ thật vẫn yêu thích ta, ngươi cho ta một cơ hội nữa được không? Ta có thể học cách hiểu ngươi, không làm ngươi tức giận nữa!”

Thu Phượng Vũ chăm chú nhìn đôi mắt đầy mong đợi của Thư Lưu Y thật lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, làm tâm Thư Lưu Y đột nhiên chìm xuống nơi sâu nhất trong người. “Thư Lưu Y, ngươi dung mạo đẹp, sau này còn có thể tìm được người vừa ý, không cần vì áy náy mà nhân nhượng ta, để tránh về sau lại hối hận. Mà ta, cũng sẽ không để một người tổn thương ta hai lần.”

Y xoay người rời đi, dường như đang mỉm cười: “Ngày mai ta vẫn sẽ đem mật cá cho ngươi, đừng làm mất nữa.”

Thư Lưu Y đờ đẫn nhìn theo Thu Phượng Vũ đi xa, mới chậm rãi đi đến trước gương đồng, sờ gương mặt của người trong gương, bỗng nhiên bật cười, biểu tình lại cực độ bi thương.

“Ngươi vẫn là không tin ta, sợ ta lại ghét bỏ ngươi sao?……” Hắn thì thào nói nhỏ, cuối cùng không còn tiếng động.

Giọt máu đỏ tươi, từng chút vẩy lên gương đồng, làm mờ đi bóng người trong gương.

_ _

Gió nổi, lay động góc áo tuyết trắng của nam tử.

Thu Phượng Vũ nâng chén nhỏ, bên trong là mật minh ngư y hôm nay mới từ bích hồ Dao Trì lấy về, đi đến phòng Thư Lưu Y.

Hai cánh cửa gỗ vuông khắc hoa tối hôm qua bị y nổi giận chấn vỡ, vụn gỗ vẫn rơi rớt trên đất, chưa quét tước. So với đình viện trải đầy ánh dương diễm lệ, trong phòng có vẻ hơi u ám.

Thư Lưu Y tóc tai tán loạn, đưa lưng về phía cửa phòng ngồi đối diện tường, đầu buông xuống, nghe được Thu Phượng Vũ đi vào cũng vẫn ngơ ngác ngồi đó, không nhúc nhích.

Thu Phượng Vũ buông chén, thấy Thư Lưu Y vẫn không động tĩnh, không khỏi nhíu mày, vừa chuẩn bị đi, lại lo lắng Thư Lưu Y chờ sau khi y đi sẽ lén đem mật cá vứt bỏ, liền quyết định muốn nhìn Thư Lưu Y ăn.

“Lại đây, dùng đi.”

Y đề cao âm lượng, cuối cùng nhìn thấy Thư Lưu Y lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không cần.”

Trong giọng nói thanh niên thậm chí mang chút ý cười. Xoay người, đối mặt Thu Phượng Vũ ──

Nam nhân khiếp sợ, chính vì trên mặt Thư Lưu Y lung tung phủ đầy vết thương, da thịt nứt ra, vết máu sớm đã đọng lại, giăng khắp nơi, tựa như mạng nhện màu đỏ sậm dữ tợn, bao trùm lên gương mặt nguyên bản tuấn nhã kia.

“Là ai làm?!” Trong đôi mắt đen cửa Thu Phượng Vũ rốt cuộc không còn băng ngưng trầm ổn như trước, lớn tiếng hỏi: “Là Đan Phong? Hay là ──”

“Là chính ta.” Thư Lưu Y cười giơ lên ngọc trâm trong tay, ngửa mặt nhìn Thu Phượng Vũ, ôn nhu nói: “Phượng Vũ, ta biết, ngươi sợ ta chê ngươi khó coi, sẽ lại rời đi ngươi, có phải không? Hiện tại ta và ngươi giống nhau, ngươi cuối cùng có thể yên tâm rồi?”

“Ngươi……” Cơ thịt phía dưới mặt nạ của Thu Phượng Vũ hơi hơi run rẩy.

Thư Lưu Y vẫn cười: “Từ nay về sau, ta cũng chỉ là Lưu Y của một mình ngươi……”

Trong trí nhớ, lần thứ hai nói lời này với Thu Phượng Vũ. Lần đầu tiên, là lời ngon tiếng ngọt, nam nhân tin, hắn lại lùi bước. Còn lần này, hắn là thật tình thật dạ muốn đem hết thảy của mình đều hiến cho Thu Phượng Vũ.

“Tin tưởng ta lần nữa.” Hắn bình tĩnh ngóng nhìn đôi mắt thuần hắc của Thu Phượng Vũ, tựa như trong đó là tất cả của hắn.

Thu Phượng Vũ cũng đang nhìn hắn, trong mắt có kinh ngạc, thương tiếc, bất đắc dĩ…… Còn có càng nhiều cảm xúc Thư Lưu Y không hiểu được.

“Tin ta một lần nữa, Phượng Vũ……” Thư Lưu Y chỉ có thể lặp lại câu này, đợi thật lâu thật lâu, đến khi Thu Phượng Vũ chậm rãi vươn tay, phủ lên hai mắt hắn, ở trên đỉnh đầu hắn chua chát nói: “Ta tin ngươi.”

_ _

Đêm thất tịch.

Ngân hà xa xôi, trăng sao sáng chói rực rỡ, trong hồ thủy quang sóng sánh.

Thư Lưu Y thả chiếc đèn hoa sen cuối cùng, đứng lên, mỉm cười nhìn Thu Phượng Vũ bên cạnh. Ánh trăng chiếu lên mặt hắn, bóng mờ loang lổ. Hình dáng vẫn tuấn mỹ như trước, chẳng qua nhìn kỹ, sẽ phát hiện rất nhiều vết sẹo trắng nhạt, đan xen che kín khuôn mặt, như một bức tranh vừa lòng đẹp mắt, lại bị thêm một nét bút hỏng, làm người ta bóp tay thở dài.

Sau ngày hắn tự hủy dung nhan, Thu Phượng Vũ liền từ chỗ đại phu lấy đến vài loại thuốc mỡ, giám sát hắn mỗi ngày bôi lên, đến tận hai ngày trước, thuốc mỡ dùng hết, vẫn lưu lại không ít vết sẹo nhợt nhạt, Thu Phượng Vũ an ủi Thư Lưu Y: “Đại phu hẳn là có biện pháp hoàn toàn trị khỏi mặt của ngươi, ta lại đi hỏi hắn.”

Thư Lưu Y cũng không quan tâm, ngược lại không hy vọng những vết sẹo này biến mất. Vốn là vì làm cho Thu Phượng Vũ an tâm ở bên hắn, hắn mới quyết tâm hủy đi mặt mình, nếu trị khỏi, không biết Thu Phượng Vũ nhìn thấy, có thể lại lo được lo mất hay không.

“Dù sao ta cũng không bước khỏi Vô Hương viện này, không dọa được người khác. Chỉ cần ngươi không ghét bỏ ta là đủ rồi.” Hắn ôm lấy Thu Phượng Vũ, thoải mái cười.

Thu Phượng Vũ khi ấy không nói chuyện, chỉ dùng tay sờ tóc hắn. Nhẹ nhàng vỗ, lại làm hốc mắt Thư Lưu Y yên lặng cay cay. Hóa ra khi tình cảm thâm sâu, cho dù là một động tác đơn giản nhất, cũng đủ khiến người khó hiểu động lòng……

“Đi, trở về uống rượu thôi.” Hắn từ trong ngơ ngẩn hồi thần, cùng Thu Phượng Vũ sóng vai trở về nội thất.

Trong phòng nến đỏ đốt cao, lửa đỏ dao động. Trên bàn nhỏ đặt rượu, còn có đồ ăn lúc nãy Thư Lưu Y đã làm.

Tình cảnh này, cực kỳ giống đêm Trung Thu đó. Thư Lưu Y động tình, càng thêm khẩn trương vài phần ── tuy nói Thu Phượng Vũ một lần nữa tiếp nhận hắn, nhưng mấy ngày qua, giữa hai người đều không có hành động gì quá mức thân thiết. Cũng vì Thu Phượng Vũ không tỏ thái độ, Thư Lưu Y đương nhiên không dám tự tiện vượt quá phạm vi.

Càng ái mộ, kính trọng Thu Phượng Vũ, Thư Lưu Y lại càng lưu tâm cảm giác của y, hắn không muốn Thu Phượng Vũ cho rằng hắn chỉ biết chìm đắm trong nhục dục, ham muốn khoái lạc nhất thời.

Hắn rót rượu đưa cho Thu Phượng Vũ, nhìn nam nhân khẽ ngẩng đầu uống rượu, hầu kết xinh đẹp kia di chuyển lên xuống, tâm Thư Lưu Y cũng theo đó không ngừng nhảy lên…… Một đêm đó, hắn liền phát hiện hầu kết cũng là một trong những chỗ mẫn cảm của Thu Phượng Vũ. Mềm nhẹ liếm lộng, mút vào, liền khiến Thu Phượng Vũ phát ra rên rĩ nhẫn nại khẽ run trong yết hầu……

“Đang nghĩ cái gì?” Thanh âm thanh lãnh bỗng nhiên cắt ngang suy nghĩ trong đầu hắn. Thư Lưu Y xấu hổ cười cười, vội vàng nâng lên chén rượu trước mặt mình định uống xuống, chợt bị Thu Phượng Vũ đè lại cổ tay.

Hắn ngạc nhiên, đã thấy trong đôi mắt đen của nam nhân sáng lên ý cười.

Thu Phượng Vũ nâng chén uống cạn, nghiêng về trước, đem rượu mớm vào trong miệng Thư Lưu Y, môi lưỡi cực độ dây dưa.

“Ưm…… A……” Thư Lưu Y từ nụ hôn dài tìm được khe hở hô hấp, kinh ngạc, sau đó cười khẽ ── Thu Phượng Vũ mỗi một bước lúc này, rõ ràng đều mô phỏng hành động đêm Trung Thu khi hắn cùng với Thu Phượng Vũ thân thiết……

Quả nhiên là người ngộ tính cực cao, khó trách có thể trở thành tuyệt thế cao thủ. Nhưng mà hoan ái vẫn là để hắn đến dẫn đường đi, hắn muốn cho Thu Phượng Vũ hưởng thụ đầy đủ một hồi cực lạc nhân gian tiêu hồn thực cốt, hoàn toàn xóa đi ám ảnh rối rắm trong lòng nam nhân.

Cơ hồ là ôm tâm tình thành kính sùng bái, Thư Lưu Y nhẹ nhàng ôm lấy Thu Phượng Vũ, đầu lưỡi liếm lên hầu kết nhô ra của nam nhân, lại dùng nhịp điệu ôn nhu nhất khuấy đảo……

Ánh mắt nam nhân nhanh chóng mơ màng, cơ thể căng cứng cũng dần mềm nhũn trong ôm ấp của Thư Lưu Y, khẽ ngâm nga, như buồn bực lại như thỏa mãn……

Lửa đỏ lay động chập chờn, chiếu rọi bóng người ôm chặt hôn nhau trên giường.

“Thoải mái không?…… Phượng Vũ……” Môi Thư Lưu Y một đường từ cổ nam nhân chuyển đến trước bờ ngực dưới vạt áo mở rộng, lưu luyến một lát lại chậm rãi dời xuống.

“A……” Thu Phượng Vũ đã ý loạn tình mê, chỉ ôm chặt đầu hắn đang giày vò dưới bụng mình, thấp giọng thở dốc, thỉnh thoảng khó nhịn vặn vẹo thắt lưng một chút, lại bị Thư Lưu Y chặt chẽ giam cầm, thi hành “hình phạt” càng liêu nhân.

Giây phút dục vọng tràn trề bắn ra, Thu Phượng Vũ toàn thân run rẩy, mồ hôi thấm ướt đệm chăn cùng y phục, ánh mắt rã rời không rõ là đang chịu đựng hay hưởng thụ.

Thư Lưu Y nuốt xuống dịch thể tràn ngập vị nam tính, ôm lấy Thu Phượng Vũ, lại một lần ôn nhu nỉ non bên tai nóng hổi của nam nhân: “Phượng Vũ, không cần nhịn, thấy khoái hoạt liền lớn tiếng kêu lên là được, nơi này không có người khác. Ta thích nghe ngươi kêu.” Tay hắn thò xuống giữa háng dính ướt của nam nhân, nắm lấy tính khí còn đang hơi động thành thục vuốt ve……

“A a…… Ưm……” Thu Phượng Vũ rốt cuộc buông bỏ chút câu nệ cuối cùng, ngâm nga chứa đầy khoái ý từ thấp đến cao, y ở trong tay Thư Lưu Y lần nữa phấn khởi cương lên, phô bày vật quý nam tính ngạo nhân.

Thư Lưu Y gia tăng ma sát, càng làm Thu Phượng Vũ đến đỉnh điểm khoái cảm.

“Ha a……” Liên tiếp phóng thích hai lần, Thu Phượng Vũ há miệng cố sức hô hấp, hơi thở phun ra đều nóng như lửa, còn trộn lẫn hương rượu.

“Muốn uống nước không?” Thư Lưu Y cười hỏi, cũng đã xuống giường, uống một hớp nước lạnh, trở người đút cho Thu Phượng Vũ.

Tay hắn ôn nhu vuốt ve tóc mai đẫm mồ hôi của Thu Phượng Vũ, chậm rãi lướt qua nhân bì diện cụ khô vàng của nam nhân, trong lòng vì Thu Phượng Vũ mà thương tiếc ── nam nhân này, cơ hồ chỗ nào cũng có thể nói là hoàn mỹ, trời sinh lại là gương mặt xấu xí.

“Lấy mặt nạ xuống đi!” Hắn không muốn giữa hai người lại có bất cứ ngăn cách gì. Khuôn mặt kia, tuy rằng xấu, hắn cũng quyết tâm thản nhiên đối diện.

Thu Phượng Vũ bỗng nhiên hơi chấn động, mờ mịt trong mắt cũng chìm xuống, lộ ra thần sắc phức tạp Thư Lưu Y không muốn thấy.

Nam nhân nhất định còn tự ti…… Thư Lưu Y chăm chú nhìn Thu Phượng Vũ, ôn nhu mỉm cười: “Lấy xuống đi! Mặt của ta hiện giờ cũng không phải giống ngươi sao? Ta sẽ không chê ngươi nữa.”

“Không giống……” Trong giọng nói Thu Phượng Vũ mang theo chút do dự hiếm thấy, ngồi nửa người dậy, cười khổ nói: “Vẫn để ta tiếp tục mang đi. Ta sợ ──”

Thư Lưu Y có chút nóng nảy, lo sợ khó hiểu. “Sợ cái gì? Phượng Vũ, chẳng lẽ ngươi đến giờ còn chưa tin ta? Mặc kệ tướng mạo của ngươi thế nào, ta đều yêu thích!”

Thu Phượng Vũ nhìn Thư Lưu Y một hồi, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, đưa tay sờ lên mặt mình. “Được. Nhưng mà, Lưu Y, ngươi xem rồi, đừng như lần trước bỏ đi như vậy.”

Sao có thể? Thư Lưu Y vì nam nhân khẩn trương mà thấy buồn cười, trong lòng càng thêm chua xót tự trách, thấp giọng nói: “Đời này ta đều là của một mình ngươi, làm sao cũng không đi, trừ phi ngươi đuổi ta.”

Thu Phượng Vũ khóe miệng hơi cong lên, thở dài, lập tức kéo mặt nạ xuống.

Gương mặt xấu xỉ trải đầy vẩy cá đen đỏ nhất thời phơi bày dưới ánh nến, vẫn như trước làm người sợ hãi. Thư Lưu Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lần này cũng không bị dọa, hít sâu, đang muốn nói vài câu an ủi, lại bị động tác kế tiếp của nam nhân làm giật mình.

Thu Phượng Vũ sờ lên khuôn mặt vô cùng xấu xí của mình, ngón tay dời ra sau tai dùng sức kéo. Lại một lớp nhân bì diện cụ mỏng như cánh ve từ mặt y rơi xuống.

Ánh lửa chiếu sáng gương mặt nam nhân xa lạ lại anh tuấn thần diệu đến sắc bén. Trán mi miệng mũi, đều phấn chấn vượt trội, cũng cao ngạo như băng phong tuyết lĩnh, lộ ra lạnh lùng cùng xa cách duy ngã độc tôn. Sắc mặt tựa hồ bởi vì hàng năm không thấy ánh mặt trời, vô cùng tái nhợt gần như trong suốt, tôn cho đôi mắt băng hàn thuần đen càng thêm sâu thẳm.

Y bỏ xuống mặt nạ xấu xí trong tay, bình tĩnh nhìn Thư Lưu Y ngẩn ngơ như tượng đất, thản nhiên nói: “Lưu Y, đây mới là gương mặt thật của ta. Ngươi đêm đó nhìn thấy, chỉ là lớp mặt nạ thứ hai.”

Thư Lưu Y biểu tình dại ra, một chữ cũng nói không nên lời.

Thu Phượng Vũ trong lòng lắc đầu, đã đoán được Thư Lưu Y sẽ bị dọa ngốc, y nhíu mày, cố gắng nói chậm lại: “Lưu Y, ta đêm đó có hơi mệt, vốn muốn chờ hôm sau sẽ nói rõ với ngươi, ngươi lại chờ không kịp, thừa dịp ta đang ngủ lén kéo xuống mặt nạ của ta, còn chạy trốn suốt đêm……” Y hơi hơi cười khổ.

Thư Lưu Y cả người cứng ngắc cuối cùng hơi động đậy, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc. “Hóa ra ngươi, ngươi là muốn thử ta.” Bằng không có ai lại nhàm chán như vậy, lại mang thêm một lớp mặt nạ dưới một lớp mặt nạ khác, mà lại còn là loại mặt nạ xấu đến mức dọa chết người, làm người khác nghĩ lầm rằng dưới lớp mặt nạ thứ nhất chắc chắn là gương mặt thật. Mà hắn thứ ngu ngốc, quả nhiên trúng kế.

Kỳ thật hắn nên sớm hoài nghi, rõ ràng da thịt toàn thân Thu Phượng Vũ đều thực trơn bóng, vì sao chỉ có gương mặt xấu đến lạ thường? …… Đáng tiếc lúc ấy hắn quá mức khiếp sợ, lại vội vã bỏ trốn, hoàn toàn không rảnh nghĩ nhiều.

“Ha ha ha……” Hắn đã nói mà, bằng vào đôi mắt kia, phong thái tuyệt trần kia của Thu Phượng Vũ, đúng thật là một mỹ nam tử. Giờ chứng tỏ, hắn lúc trước đích xác không nhìn lầm, thế nhưng Thư Lưu Y hoàn toàn không cảm thấy vui sướng chút nào, ngược lại trong ngực buồn phiền, trái tim như bị người dùng lực ép lên, khổ không nói nổi.

Hắn hổ thẹn, ăn năn, oán hận, khổ sở van xin, ở trong mắt nam nhân, e là chỉ có buồn cười. Mình tự tay hủy đi dung nhan, càng như một trò cười chế nhạo ngu xuẩn của hắn.

Thư Lưu Y chợt nắm lấy y phục nhảy xuống giường, muốn chạy ra ngoài. Thu Phượng Vũ vẫn luôn lưu ý hắn, thấy hắn chuyển động, lập tức chế trụ mạch môn của hắn, lần nữa ném hắn về trên giường.

“Ta mang mặt nạ kia, cũng không phải vì thử ngươi.” Thu Phượng Vũ đè lại Thư Lưu Y còn đang giãy dụa, thở dài. Y đã sơm đoán được Thư Lưu Y phản ứng dữ dội, cho nên y mới chậm chạp không muốn lộ mặt thật. “Lưu Y, từ ngày ta đặt chân lên giang hồ, đã mang hai lớp mặt nạ này.”

Nếu đã mang hai mươi năm, vậy cũng không phải nhằm vào hắn, Thư Lưu Y cũng không tiện so đò gì, cơn tức nhất thời giảm xuống, ngẫm lại mình ngày đó không từ mà biệt, nói thế nào đều là mình đuối lý, thật sự không có tư cách chỉ trích đối phương, hắn nhả ra buồn phiền, lại không nén được tò mò. “Vì sao?”

Dung mạo anh tuấn thần diệu như thế, cần gì giấu diếm? Còn dùng mặt nạ ghê tởm như vậy, quả thực là phí của trời!

Thu Phượng Vũ khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng ập xuống vài phần đau buồn, lẳng lặng nói: “Đó là ý sư tôn đã mất của ta.” Y cúi đầu, thấy Thư Lưu Y vẻ mặt mờ mịt, không khỏi cười cười: “Lưu Y ngươi tuổi trẻ, rất nhiều võ lâm cố sự ngươi chưa biết được. Sư tôn của ta Khuất Trì Lệ, năm đó từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, kiếm thuật lại không người địch nổi, là giai ngẫu trong mộng của mỗi một thanh niên hiệp khách.”

Thư Lưu Y xấu hổ, hắn từ trước đến nay không mấy hứng thú với mấy giai thoại trên giang hồ, cũng càng không có hứng thú với nữ nhân, quả thật không biết tiền chưởng môn của Côn Luân kiếm phái hóa ra là một nữ tử.

“Trong đông đảo nam tử theo đuổi sư tôn ta, cuối cùng có một người tài mạo xuất chúng, lại săn sóc tỉ mỉ cho sư tôn, giành được phương tâm của nàng. Sau khi hai người thành thân liền vân du tứ phương, sắt cầm hảo hợp, có thể nói nguyện làm uyên ương không làm tiên. Nhưng là ngày vui ngắn chẳng tày gang, một lần ngao du, hai người rơi vào cạm bẫy kẻ thù thiết lập, sư tôn vì cứu phu quân của nàng, bị đại hỏa thiêu hủy dung nhan.”

Thư Lưu Y a một tiếng, vì đệ nhất mỹ nhân kia có hơi thương tiếc.
Bình Luận (0)
Comment