Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào

Chương 50


Thái hậu bình thản trả lời hắn bốn chữ: "Sứ mệnh gia tộc."
"Hay cho sứ mệnh gia tộc, nếu như bản vương phá huỷ toàn bộ Tiêu gia thì sao?" Lời Mục Thụy Quân mang đầy cừu hận vang vọng ở toàn bộ trong phòng nhỏ hẹp, lời như gió lay động ánh nến qua lại.
"Ngươi đã phá huỷ cuộc đời của ta, năm đó trong chén bỏ thuốc kính cho ta uống xong, đêm hôm đó rốt cuộc là ai ở cùng với ta, thật sự là Mục Thụy Quân ngươi sao?" Thái hậu giận dữ từ trên giường đứng dậy, bước nhanh đi đến trước người Mục Thụy Quân, dung nhan không hề lành lạnh, thay vào đó là vẻ thống khổ.

Hai tay cô duỗi ra trên không trung ngừng lại, cô không muốn cùng hắn lại có thêm một tia va chạm da thịt nữa.
"Tiến cung năm năm, Mục Thụy Cảnh đều chưa chạm ngươi, ta chỉ là giúp ngươi một tay mà thôi, ai biết sau đó hắn lại vội vã rời khỏi, bỏ lại một mình ngươi, bất đắc dĩ ta mới xuất hiện ở trước mặt ngươi, ai biết ngươi càng lầm tưởng.." Khóe miệng Mục Thụy Quân ngậm lấy cười gằn làm người ta sợ hãi, làm như nói qua một chuyện cười.
Giờ khắc này nội tâm thái hậu không cách nào bình tĩnh lại nữa, dây đàn đặt ở trong lòng nhiều năm kia đứt đoạn, cô bị đả kích giống như diều đứt dây vội vàng lùi về sau, không thể tin nhìn Mục Thụy Quân tràn đầy trêu tức.

Lòng như bụi vụn, càng tựa như thủy triều Tam Giang khó có thể bình phục, ngôn ngữ nhiều hơn nữa đều không chống cự nổi sự thù hận trong lòng: "Ngươi đùa bỡn ta 16 năm, Mục Thụy Quân, ngươi mất trí rồi, ngươi hận chính là ta, hà cớ gì đem đứa trẻ cũng liên lụy vào trong."
Lừa dối nhiều năm, bất an nhiều năm, giãy dụa nhiều năm, thấp thỏm nhiều năm, đều là lòng người hư ảo.

Nghiêng mặt rét lạnh như sương, lướt xuống hai hàng lệ trong, nếu không phải mạn giường phía sau chống đỡ, sợ là cô đã ngã trên mặt đất.
Hoa lê thổi rơi đầy mái đình, gió xuân lướt qua đều hư không.

Sóng lên sóng xuống có mấy lần, trời mọc trời lặn về thường ngày.

Vân Khanh, tất cả bất hạnh của ngươi đều là cái gọi là tình ái đời trước tạo thành.


Quay đầu nhìn lại, cái gọi là lời thề càng là không thể tả như vậy.
Mục Thụy Quân sắc mặt thâm trầm, âm thanh càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị cũng mang theo trào phúng rõ ràng: "Ta mất trí? Ta nói cho người biết Mục Vân Khanh không phải con của ta sao? Ta để ngươi ở trên Vực Đoạn Hồn thấy chết mà không cứu? Ta để ngươi bắt nàng về đi hòa thân? Ta để ngươi hủy hai vai nàng? Hay là ta để ngươi ở trên người nàng sử dụng hình phạt nung người?"
Từng chữ đâm thẳng vào tim gan, tất cả ký ức không thể tả trong nháy mắt này hết mức xuất hiện ở trong đầu, tàn nhẫn mà đâm vào trái tim thái hậu, lần nữa phá vụn trái tim nát tan.
"Nỗi đau vùi tâm này, nghĩ đến không dễ chịu đâu, bản vương đã chịu đựng hai mươi năm rồi." Khuôn mặt đã từng như ngọc trải qua bão cát chiến trường cùng mài mòn của năm tháng đã không còn tồn tại nữa, Mục Thụy Quân đứng ở nơi đó, nụ cười khóe môi càng sâu, mắt lạnh nhìn thái hậu từng bước từng bước lui về phía sau, cho đến nơi mạn giường không thể lui được nữa, đột nhiên ngã xuống.
"Ngươi chịu hai mươi năm rồi, liền cũng muốn ta lần nữa chịu đựng sao, ngươi hận ta, liền muốn phá huỷ hết thảy của ta, thấy ta tự tay dằn vặt cốt nhục của mình, trong lòng ngươi có phải vui vẻ không.

Ngươi muốn ngồi lên ngôi vua kia, phá huỷ toàn bộ Đại Hạ, Mục Thụy Quân, sự phản bội của ta ở trong lòng ngươi coi là thật không thể tha thứ sao," Dưới lông mi mảnh khảnh tuôn ra nước mắt, bàn tay trắng nõn mạnh mẽ chống ở trên đất, cô đã là trên vách đá cheo leo, lùi chính là tan xương nát thịt, tiến vào cũng là vạn kiếp bất phục.
Lông mày Mục Thụy Quân cau lại, con mắt thâm thúy đen thui mờ mịt khó lường, hai tay thấm ra mồ hôi, quan sát người ngồi trên cát bụi, trầm giọng nói: "Khi ngươi đem trái tim của ta đặt ở trên lò lửa dày vò, có từng nghĩ tới có ngày hôm nay.

Nhưng mà ta không nghĩ tới chính là, ngươi đối xử Mục Vân Khanh như vậy, nàng còn có thể lấy lòng hiếu thuận đối với ngươi, quả nhiên vượt ngoài dự liệu của bản vương."
Đề cập đến Mục Vân Khanh, sắc mặt thái hậu tái nhợt thoáng hòa hoãn, tâm tư tan vỡ cũng thu hồi một chút, ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, hô hấp thông thuận rất nhiều, bình tĩnh lại ánh mắt vẫn cứ là lành lạnh, lại không có trả lời Mục Thụy Quân.
"Tám năm không gặp, nhưng ở lúc tết nguyên tiêu, dũng cảm quên mình liều mình cứu ngươi, Tiêu Cẩn Hoa, ta thật ước ao ngươi có một đứa con gái hiếu thuận như vậy, ngay cả ta cũng ngưỡng mộ, nhưng mà nàng đến nay chắc không nói với ngươi sự thật chứ, nếu không ngươi làm sao bình tĩnh như vậy," Mi tâm Mục Thụy Quân nhảy một cái, ngậm lấy ý cười mông lung với Tiêu Cẩn Hoa, ngữ khí ôn nhu, lại làm cho người tựa hồ đặt mình trong bên trong băng tuyết mùa đông khắc nghiệt.
"Sự thật gì," Thái hậu trong dự liệu ngẩng đầu lên, trái tim vắng lặng lần nữa bị nhéo lên, sự kiện kia bị Mục Vân Khanh nói qua loa, cô không cách nào hỏi ra sự thật.
"Quả nhiên, ha ha ha..", Mục Thụy Quân tùy tiện cười vài tiếng, ánh mắt đáng thương lại trào phúng nghênh tiếp hai con mắt không hiểu của người đối diện, nhìn đủ nổi thống khổ của cô, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Một người độc chiến mười mấy hắc y nhân, ngươi coi công phu của Mục Vân Khanh thật sự có tốt như vậy, hậu quả cứu ngươi chính là người bị thương nặng.

Nghe nói nàng là không chào mà đi, nếu như khi đó nàng nói cho ngươi biết, là nàng cứu ngươi.

Ở sau khi ngươi dằn vặt nàng, ngươi sẽ có có một tia không đành lòng hay không đây."

Lời nói của Mục Thụy Quân đang chầm chậm kích động trái tim của thái hậu, không mãnh liệt giống như gió lạnh, lại như gió thu làm người run rẩy.

Nhìn mặt mày đã từng cực kỳ yêu say đắm, cô giờ khắc này lại càng cảm thấy buồn nôn, căm ghét trong lòng đang bành trướng.

Cô không nghi ngờ lời thật giả của lời nói này, những hắc y nhân kia từng giao thủ cùng cô, công phu làm sao cô đều rõ ràng hơn bất cứ người nào, chỉ là hiếu kỳ Mục Thụy Quân làm sao mà biết được.
"Ngươi lại là làm sao biết được, lẽ nào.." Thái hậu ngồi ở đó tàn nhẫn mà nắm lên một bên tay áo của cô, mặt mày ác liệt lên.
"Ngươi đây là vu oan ta rồi, những hắc y nhân kia là không phải ta phái." Mục Thụy Quân cười giải thích, giọng trầm thấp: "Mục Vân Khanh vốn chính là đưa đi hòa thân từ trong đội ngũ chạy trốn khỏi Đô thành, khi trở về đã là mấy ngày sau, khi đó ta rất là căm tức, thưởng nàng mười quân côn mà thôi," Nụ cười trên dung mạo âm u càng thịnh lên.
Thái hậu như bị lôi điện đánh trúng ngồi ở chỗ đó không động đậy, nội tâm phịch một tiếng, dường như món đồ gì rớt bể, ánh mắt tàn nhẫn đã không cách nào biểu hiện sự phẫn nộ trong lòng cô, sự thù hận áp chế hồi lâu ở trong lòng dâng lên, cắn răng hận nói: "Mục Thụy Quân, ngươi..

Ngươi..

Lại tuyệt tình như thế."
"Ta tuyệt tình?" Mục Thụy Quân bỗng nhiên đứng dậy, vài bước đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, nheo cặp mắt lại, bỗng nhiên nắm lấy hai tay run rẩy không ngớt của cô giấu ở trong tay áo, khí lực lớn như muốn đem cô miễn cưỡng bóp nát.

Màu ngươi ác liệt, lời nói tàn nhẫn: "Ta đó là không biết chuyện, sau đó ta nhốt nàng vào trong mật thất phòng ngừa nàng lần nữa chạy trốn, sau ba ngày thả nàng ra, mới biết nàng bị trọng thương, ta đặc biệt mời đại phu cho nàng, đáng tiếc chậm rồi, nàng hình như cũng rơi xuống bị thương eo không cách nào trị liệu tốt."
Thái hậu giẫy giụa rút ra cánh tay bản thân, khá là chán ghét quay mặt đi, không muốn đối diện cùng hắn.


Cô cuối cùng đã rõ Vân Khanh vì sao không hề che giấu căm ghét đối với hắn chút nào, dung nhan trắng bệch dưới ánh nến, ánh mắt là lạnh lẽo thấu xương, tiếng nói thê lương: "Mục Thụy Quân, cũng bởi vì nàng là con của ta, cho nên ngươi mới dằn vặt nàng như vậy? Ngươi lòng dạ nhỏ mọn, tiên đế mạnh hơn ngươi gấp trăm lần."
Sắc mặt Mục Thụy Quân trong nháy mắt trầm xuống, nổi gân xanh, lần nữa kềm ở hai cánh tay của cô, ánh mắt nhìn cô ôm nỗi hận, quát: "Đừng nhắc ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia với ta, biết rõ ta yêu ngươi, lại thừa dịp ta không ở kinh thành cưới ngươi, so sánh đê tiện, hắn càng đê tiện.

Chỉ vì hắn là hoàng đế mà thôi, mọi người mới sẽ đối với hắn nịnh hót như vậy."
Tự phụ bất nhân như vậy, thái hậu nhìn khuôn mặt cơ hồ điên cuồng vặn vẹo, lại một lần nữa ra sức đẩy hắn ra, "Mục Thụy Quân, cho dù có được ngôi vị hoàng đế, đó cũng là làm trái, thế nhân sẽ thóa mạ ngươi."
Mục Thụy Quân xòe ra tay, không để ý chút nào: "Thế nhân làm sao ta không để ý, ta để ngươi thấy tận mắt ta phá huỷ ngôi vị hoàng đế của con trai của ngươi, Dược Vương Cốc thế lực to lớn hơn nữa sẽ lớn đến mức vượt qua triều đình sao? Thẩm Kiếm Phong rập khuôn không bảo vệ được con gái của ngươi."
Thái hậu từ bình tĩnh đến run rẩy, lại từ run rẩy trở về đến bình tĩnh, hô hấp như là cục đá bị ném vào trong sông nổi lên sóng tròn lăng tăng dần dần vững vàng xuống, bình thản nói: "Ngươi bắt ta đến không phải là vì nói cho ta biết cái này chứ."
Quay lại chủ đề, sắc mặt Mục Thụy Quân trầm xuống, ngữ khí cũng dày đặt hơn vừa rồi rất nhiều: "Hổ phù ở nơi nào."
"Ngươi cho là ta sẽ ngu đến mức đem đồ vật mang ở trên người sao," Thái hậu giễu cợt một tiếng, thần sắc bình tĩnh mà hờ hững.
"Tiêu Cẩn Hoa ngươi một thân ngông nghênh, đừng ép ta đối với ngươi dụng hình, đến thời điểm đó sẽ không dễ nhìn," Mục Thụy Quân ngậm một tia tức giận, con mắt âm u gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Hắn không nghĩ tới chính là lạnh nhạt nàng ba ngày, cô vẫn là một bộ dáng dấp không có gì lo sợ, quả nhiên gay go.

Nhưng tu dưỡng hoàng gia nhiều năm dạy dỗ hắn phong độ thế gia, một lát sau lại trở về bình tĩnh.
Thái hậu liếc mắt nhìn hắn, nhìn về phía nơi khác, hai con mắt bình thường như nước sóng lớn không thịnh hành, dường như bên trong hàn tuyết cao ngạo nở ra hoa mai, nhìn qua lạnh lẽo rồi lại có tâm ý nhu hòa nhàn nhạt, hay hoặc là đúng như hoa lê cô thích là vừa nhu hòa cùng tồn tại.

Thúc ép đối với cô mà nói không dùng được, trên người đau nữa cũng địch không lại đau lòng.
Mục Thụy Quân cũng không hỏi nữa, ngồi ở chỗ đó tinh tế đánh giá Tiêu Cẩn Hoa rửa sạch khuôn mặt gặm nổi sầu, dưới lông mi dài, ưu sầu trong tròng mắt giấu không đi, y hệt năm đó cao ngạo lành lạnh như vậy.

Cô một cái nhíu mày một nụ cười đến nay khắc vào trong đầu chính mình, giơ tay nhấc chân tất cả đều là tao nhã, thanh mai trúc mã mười mấy năm chung quy không ngăn nổi địa vị ngạo nghễ này.
Nóc nhà đột nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ bé, hai người trong phòng hơi sững sờ, phản ứng lại là khác nhau.


Khóe miệng Mục Thụy Quân cong lên độ cong nhỏ, trong mắt xuất hiện mừng rỡ không đồng dạng như vậy; Thái hậu thì là ngưng thần lắng nghe, thu hồi tâm tư sầu lo nặng nề bên trong.
Mục Vân Khanh cưỡi ngựa lao tới không phải những nơi khác, mà là nhà tranh lần trước thái hậu cứu lại nàng, tung người xuống ngựa, chạy đến trong phòng, hi vọng ở nơi đó có thể thấy người chính mình tâm tâm niệm niệm, nhưng mà tro bụi dày đặc nói cho nàng biết nơi đây không có ai từng đến, chẳng biết lúc nào, nơi này đã thành nơi thuộc về tình cảm của nàng.
Thở hổn hển, hai gò má ửng đỏ, nhìn cả phòng tàn tạ này, chắc là sau đêm đó liền không ai thu thập, Mục Vân Khanh chán nản ngồi dưới đất, nước mắt lần nữa không yên phận chảy ra, tim càng bị món đồ gì bóp lấy, lẩm bẩm kêu: "Nương..

Nương."
Tiếng khóc thật nhỏ dần dần không ngừng được, nơi này không người ở, Mục Vân Khanh đơn giản không đè nén chính mình nữa, ngồi xổm ở nơi đó, co rúm lại thân thể mảnh khảnh dùng tay che mặt khóc như đứa bé.

Toàn bộ gian nhà chỉ còn lại tiếng khóc dần dần phóng to và vài câu hô hoán không chân thật.
Thân đơn chiếc bóng như vậy, đứng dậy khớp xương rõ ràng bấu lấy chặt bờ vai, cảm giác nóng ướt của cánh tay càng mãnh liệt, quanh thân trống vắng.

Một lúc lâu, làm như khóc đủ rồi, đứng dậy, lau đi nước mắt trên mặt, quay người rời đi, không hề lưu luyến.
"Cái này xem kịch nghe được làm sao," Mục Thụy Quân ra tiếng nhắc nhở lấy Tiêu Cẩn Hoa vẫn sững sờ, tản bộ bước chân đến trước người của cô, chặn lại ánh nến trước mắt cô.
"Đây là nơi nào," Thái hậu ngước mắt, không chút nào che giấu sự thù hận trong lòng, tiếng khóc và tiếng kêu ở phía trên của Vân Khanh còn quanh co bên tai cô, hiển nhiên nơi này không phải bên trong vương phủ cô tưởng tượng ra, cũng hiểu rõ ngày ấy chính mình tại sao lại bị bịt kín con mắt.

Mục Vân Khanh nếu như biết mình từng cách cô gần như vậy, sợ lại là một phen hối hận.
"Đây là tầng dưới nhà tranh, ta đặc biệt sai người đào địa lao," Mục Thụy Quân không chút nào tiếc rẻ nói ra đáp án, hơi cúi người xuống, cùng hai mắt vô số lần xuất hiện ở trong mộng kia lần nữa khoảng cách gần đối diện, phun ra một hơi, nhẹ giọng nói rằng: "Mục Vân Khanh nằm mơ cũng không nghĩ tới ngươi sẽ ở tầng dưới của nhà tranh, nàng đem toàn bộ Đô thành lật cả đáy lên trời đều vô dụng.

Nếu như nàng biết khoáng cách của hai ngươi gần như vậy, sợ là lòng hận đến giết chính mình cũng có rồi."
"Mục Thụy Quân, ngươi quả thực chính là ma quỷ tà ác, vắt óc tìm mưu kế tới đối phó ta như thế, thấy được ta thống khổ, ngươi thật là vui vẻ sao?" Hai con mắt nhiễm phải từng tầng sương mù nhẹ, đầy bụng chua xót không chỗ nói, hai tay bên trong váy dài lần nữa nắm chặt, trước mắt mê man lên, trong bụng truyền đến từng trận đau đớn, trên trán nằm dày đặc mồ hôi lạnh.

Bình Luận (0)
Comment