Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào

Chương 59


Mục Vân Khanh vội vàng nhìn lại, dưới ánh trăng nhàn nhạt, người đến dáng vẻ khôi ngô, phong thái hiên ngang, dung mạo cương nghị, thiên chất tự nhiên, ánh mắt nghiêm túc, sắc mặt tối trầm, nhìn qua liền biết là người rèn luyện nhiều năm trong quân, nàng có một tia ấn tượng, trên Vực Đoạn Hồn có duyên từng thấy qua một lần, đây là Úy Trì Kính.
Tâm tình nàng trầm ổn rất nhiều, dùng ba phần khí lực lấy tay đẩy đi lưỡi kiếm sắc bén, khiến nó rời khỏi cần cổ của chính mình, cong môi cười nói: "Cây đao này của tướng quân là đủ sắc bén, di dời nửa tấc nữa, ta thì mất mạng rồi.

Tin tưởng ít ngày nữa cả nhà tướng quân cũng sẽ đi theo ta, ngài nói đúng không?"
Lời ấy nhìn như uy hiếp lại như lời nói thật, nhưng lại có chín phần uy hiếp ở trong đó.

Trong khoảng khắc, lưỡi đao Úy Trì Kính vào vỏ, ngang nhiên đứng ở đó, trong ánh mắt lộ ra ý tứ thưởng thức, nói: "Thần lạc đường, không biết trưởng công chúa cũng ở nơi đây, không biết ngài có thể dẫn đường cho vi thần về Hưng Khánh điện hay không?"
Lạc đường? Quỷ mới tin..

Mục Vân Khanh gật đầu, cũng không đâm thủng, trả lời: "Tướng quân thất vọng rồi, ta cũng lạc đường, nếu không sao chờ ở địa phương không người này, bất quá ta đã tìm tới người đưa ta về Lạc Vân cung rồi, tướng quân, Vân Khanh đi trước một bước," Nói xong, không để ý phản ứng của Úy Trì kính, tiến lên vài bước ôm lấy Nguyễn Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, lắc lắc cánh tay của nàng, ánh mắt trong suốt, có chút ý tứ con gái làm nũng ở trước mặt mẫu thân, cười nói: "Cô cô, ngươi đưa ta trở lại được không, nếu không sau đó thái hậu chắc cuống lên rồi."
Nắm lấy tay nhẵn nhụi mà cứng cỏi của Mục Vân Khanh, Nguyễn Nguyệt không tự chủ được dỡ xuống phòng bị nặng nề vừa rồi, gật đầu: "Được."
Trên đường hai hàng thanh tùng đối lập mà đứng, xanh xanh tươi tươi, cây xanh biếc cao vót, gió mát trăng thanh thu vào trong lồng ngực, Mục Vân Khanh không nói một câu, cúi đầu nhìn dưới chân, Nguyễn Nguyệt bỗng nhiên dừng chân lại, có chút bất an kêu nàng: "Vân Khanh.."
Mục Vân Khanh cũng thuận theo dừng lại bước tiến, nhìn trang phục Thượng cung tinh xảo trên người Nguyễn Nguyệt, hai con mắt lại từng tấc từng tấc đi lên trên, bên trên màu da trắng thuần khiết tất cả đều là hoảng loạn, lông mày nhíu lên, nàng đang sợ..

Mục Vân Khanh đúng dịp cười cười, "Cô cô, người ta kính nể nhất đầu tiên là thái hậu, thứ nhì là ngươi, ngài mặc dù đứng ở trong thâm cung, mà tâm vượt ra khỏi tất cả phàm trần, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả, ta đang nghĩ, ngài không thể thích hợp hơn."
"Vân Khanh, ta.." Nguyễn Nguyệt nỗ lực đánh gãy lời của Mục Vân Khanh, nhưng đầy bụng lời nói không biết vì sao lại nói thế, nàng lại lần nữa trầm mặc.

Mục Vân Khanh nắm lên tay nàng, tiếp theo đi về phía trước, vừa đi vừa nói rằng: "Là người trong lòng đều có chuyện, ngài đã ở trong đó, nói rõ như vậy ngài không phải người vô tình, thế nhưng đối với Úy Trì Kính, chuyện của ngài tựa như là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe."
Nàng cũng không có lắm miệng hỏi tình hình cụ thể vừa rồi là gì, là người, trong lòng đều có bí mật thuộc về mình.
Có người dẫn đường, trở về rất thông thuận.

Chốc lát, cửa lớn Lạc Vân cung xuất hiện ở trước mắt, Mục Vân Khanh dừng ở trước cửa, lộ ra tia sáng nhợt nhạt của đèn lồng, nàng xem rõ ràng diện mạo quen thuộc của Nguyễn Nguyệt, nàng duỗi ra hai tay ôm lấy nàng khi găp khó khăn, không cùng nịnh nọt như người khác, không có bỏ đá xuống giếng, có chỉ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, để nàng ở bên trong nghịch cảnh tuyệt độ gặp người đưa thuyền.
Mục Vân Khanh ngửi mùi thơm ngát bất đồng trên người Nguyễn Nguyệt cùng thái hậu, ở bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non: "Cô cô, bên trong Dược Vương Cốc ngài đã nói, ngài để ta đưa ma dưỡng lão cho ngài, lời này Vân Khanh vẫn nhớ.

Ta cũng là con gái của ngài, ngài gặp khó xử, ta cũng có thể giúp ngài giải ưu."
Nguyễn Nguyệt không biết Mục Vân Khanh đến cùng nghe được bao nhiêu, trong lòng hoàng loạn bất an, loạn tung tùng phèo.

Nhưng bên tai lời tuy là khẽ nói, làm cho tâm tình bên dưới chảy xiết của nàng, mặt bằng như hồ nước của gương nổi lên một vòng sóng nhỏ, chảy vào suối ngọt thấm ruột thấm gan.

Trái tim bóng tối lâu rồi trở nên trong suốt lại sáng sủa.

Nàng không nói ra được nửa chữ, chỉ có gật đầu.
Trong thoải mái, trong điện đi ra một người, bước tiến gấp gáp, trong khoảnh khắc đến trước mắt.


Mục Vân Khanh buông ra Nguyễn Nguyệt, bên tai nhuộm lên màu son nhàn nhạt, ngại ngùng nở nụ cười: "Cô cô, đêm nay nhờ có ngài, nếu không ta phải ở nơi đó qua đêm rồi."
Đưa mắt nhìn Nguyễn Nguyệt rời khỏi, Mục Vân Khanh như đang suy tư nhìn chằm chằm Tô Đồng ra điện mà đến, nhớ tới sự tồn tại của ám vệ các, mặt mày thích thú cong lên, đến gần Tô Đồng, phớt lờ biểu hiện lạnh lùng của nàng, rất có ba phần ý tứ lấy lòng, cười nói: "Tô các chủ, có thể giúp Vân Khanh một ít chuyện hay không?"
Ám lệnh ở sau khi nàng ngủ tỉnh lại ba ngày, đã trao trả thái hậu, nàng tất nhiên là không cách nào sai khiến Tô Đồng nữa, chỉ có xảo ngôn muốn hỏi như vậy, không chắc nàng sẽ hỗ trợ.
Tô Đồng quen thuộc khôn khéo, làm sao không biết dụng ý này của Mục Vân Khanh, vẫn cứ không chút biến sắc, lạnh lùng trả lời nàng: "Cô nương có gì phân phó nói ra thì được, chỉ cần phù hợp thường quy, Tô Đồng chắc chắn vâng theo."
Lời này nghe xong chỗ nào đều có chút kì lạ..

đã nói chẳng khác nào không nói, trong mắt Tô Đồng sợ cũng chỉ có một mình thái hậu, ám lệnh cái vật chết này, toàn bộ lòng bị những thứ này đã nhét tràn đầy, cũng không nhìn thấy cái khác nữa.
Mục Vân Khanh có việc cầu người, cũng không tính toán những thứ này, nghiêm mặt nói: "Tô các chủ, ám vệ các không chỗ nào không biết, không chỗ nào không tra, Vân Khanh muốn ngươi giúp ta tra một chút Úy Trì Kính con người này, ta muốn biết quá khứ của hắn."
Đi vào trong điện, ánh đèn sáng choang, thái hậu thu tay áo đứng ở dưới cửa sổ, trước mắt cô là bãi cỏ trống màu vàng, nơi đó đã từng có ký ức tốt đẹp của Mục Vân Khanh, lại là cô tự mình sai người đem loại trừ.

Khi đó cô cho rằng loại trừ đi hoa lê của toàn cung, mặc cho cây cối lê viên bách thảo hoang vu, là có thể quên lãng tất cả cùng Mục Vân Khanh.

Nhưng thời gian càng lâu, mỗi khi cô nhìn Tịnh Huyên bên cạnh làm nũng với cô, cô đều sẽ nhớ tới đứa trẻ cùng cô có năm năm ở chung từng coi là trân bảo.
Cô không nhịn được đang nghĩ, đứa trẻ có sống trên đời hay không, có áo cơm không thiếu sót hay không, có người hầu hạ hay không..


Nhưng cô thực sự không ngờ tới nàng sẽ ở sau khi chuyện tây phiên xảy ra, còn có thể lấy tính mạng tương cứu, rốt cuộc là nhân tâm hay là nhân tính như vậy, cô đã không nhận rõ rồi..
Nghe tiếng bước chân phía sau, thu hồi tâm tư tán du ở bên ngoài, xoay người lại nhìn Mục Vân Khanh không biết từ chỗ nào mà đến, cười nói muốn hỏi: "Ngươi đi nơi nào? Cung nhân tìm ngươi nửa ngày đều khó tìm được? Có phải lạc đường hay không?"
Thái hậu đối với tâm tư của Mục Vân Khanh càng hiểu rõ, biết rõ thận trọng của con người để người nhìn mà than thở.

Mục Vân Khanh nghe vậy, nhất thời một bộ dáng dấp mặt mày ủ rũ, thật lòng cho biết: "Ngài vừa đoán thì trúng, trong cung quá lớn, ta xác thực lạc đường, nhưng mà cũng may gặp gỡ Nguyễn cô cô, nàng đưa ta trở về rồi."
Hai người đến gần, thái hậu giơ tay thu dọn sợi tóc cùng quần áo tán loạn của Mục Vân Khanh, kỳ quái nói: "Ngươi dáng dấp lần này, dường như cùng người động thủ?"
Đoán nữa cũng trúng, lập tức nước đắng trong lòng Mục Vân Khanh cuồn cuộn, tay phải không tự giác xoa cần cổ, con ngươi âm u, than thở: "Động thủ ngược lại cũng không tồi, đáng tiếc chính là ta một chiêu chưa qua thì thua rồi."
Thái hậu vừa nghe, trong lòng càng kỳ quái, đem người trên dưới đánh giá một phen, thấy nàng không sao, trái tim thấp thỏm giây lát cũng hạ xuống, "Một chiêu chưa qua? Ngươi gặp phải người phương nào, lại có công phu như vậy."
"Úy Trì Kính," Mục Vân Khanh cắn răng nói ra ba chữ này, trên mặt hiện lên đáng tiếc, nàng chưa bao giờ bại thống khổ như vậy, thời gian nàng cả đầu quay lại đều không có, Thẩm Kiếm Phong thường nói tính cảnh giác nàng cao hơn người thường, hắn nếu biết chuyện hôm này, sợ là vô cùng hối hận năm đó nói ra câu nói này.
Thái hậu hơi kinh ngạc, hỏi: "Ngươi chưa đi Hưng Khánh điện, sao cùng hắn gặp gỡ, còn nữa hắn là biết được thân phận của ngươi, sẽ không vô cớ động thủ cùng ngươi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Trong cung không người càng hiểu rõ Úy Trì Kính so với cô, hắn là cô một tay đề bạt đến Tây Bắc thống soái, tay cầm ba trăm ngàn binh quyền, không kiêu không vội.

Biên thành bãi cát mênh mông, Đại Mạc khói lượn lờ, gió cát chằng chịt, ở Tây Bắc nơi bần hàn ở mấy năm, một lòng chỉ vì suy nghĩ an bình biên cảnh Đại Hạ.
Mục Vân Khanh thấy thái hậu hứng thú dạt dào, ngược lại cũng chưa giấu, nhất ngôn nhất ngữ nói ra chuyện phát sinh đêm nay.

Lại không cam lòng bỏ thêm một câu; "Công phu của hắn so với Mục Thụy Quân, tựa hồ không phân cao thấp, hoặc là nói càng sâu hơn, thân pháp nhanh chóng, Vân Khanh chưa từng nhìn thấy, thực sự dọa người."
Mục Vân Khanh hiếm thấy khen người, thái hậu không khỏi mỉm cười, hai con mắt ấm như ánh mặt trời, lời nói nhỏ nhẹ trả lời: "Hắn cùng với ngươi không giống, ngươi là từ nhỏ một người luyện võ, mà hắn là một đao một thương ở trong quân trên chiến trường rèn luyện ra tới.

Đao kiếm không có mắt, chậm thì là da ngựa bọc thây, thất bại chìm sa, nhanh người một bước chính là người thắng.


Ngươi tuổi tác còn thua, cũng là chuyện thường, không cần không cam như thế."
Ngày gần đây, thái hậu nói chuyện đồng thời không quên dạy nàng một ít lý lẽ, cùng Thẩm Kiếm Phong kiên cường giáo dục không giống, thái hậu ôn nhu nhẵn nhụi lời nói như gió xuân nhẹ nhàng lướt qua trái tim nàng, làm cho nàng thời khắc ghi vào trong lòng, không cho quên.
Dưới ánh nến, dung nhan băng thanh ngọc khiết của thái hậu ở dưới tia sáng mịt mờ nhợt nhạt, làm cho nàng hiện lên một chút sương mù nhẹ giống như cảm giác mông lung, tâm thần rung động.

Nàng nhớ tới khi còn bé cũng là như vậy, thái hậu dốc lòng nói cho nàng nghe.

Mặt đẹp đã đổi, thời gian đã qua đời, có lẽ chưa thay đổi là tâm cảnh của hai người..
Thái hậu thấy Mục Vân Khanh lại đang sững sờ, hai con mắt thẳng tắp nhìn chăm chú cô, bất đắc dĩ nói: "Ngươi lại ngu đần như vậy nhìn ta làm cái gì, không quen biết ta?"
Mục Vân Khanh mờ mịt lắc đầu một cái, vẫn còn trong hoảng hốt, bật thốt lên nói rằng: "Ngài để ta có cảm giác mẫu thân quan tâm, để ta ta cảm giác không còn sống một mình, có ngài thương yêu thật tốt," Nói xong sắc mặt ngượng ngùng hồng như ánh nắng chiều, hai con mắt chưa dám nhìn tới thái hậu một chút, vội vàng nói: "Sắc trời không còn sớm, ta đi nghỉ ngơi, ngài cũng sớm chút nghỉ ngơi" Tiếng nói vừa xong, người đã bước ra ngưỡng cửa.
Mục Vân Khanh chưa bao giờ từng nói những lời cảm động này, thái hậu trong lúc nhất thời sững sờ lập tức, chờ cô trấn định tâm thần từ trong phản ứng lại, chỗ nào còn có bóng dáng của Mục Vân Khanh, đại điện trống rỗng chỉ còn lại một mình cô.
Cô đuổi theo vài bước lại dừng lại bước tiến, ngước mắt nhìn tới, tất cả đều là phía chân trời như mực, ý cười vui mừng tràn đến đáy mắt, khi quay người muốn đến tẩm điện, Tô Đồng tiến vào trong điện, bẩm: "Thái hậu, vừa rồi cô nương để thuộc hạ đi tra quá khứ của Úy Trì Kính."
Lại là Úy Trì Kính, thái hậu lắc đầu một cái, bật cười nói: "Có lẽ nàng đây là thua không cam lòng, mới đem quá khứ của người lật ra," Cô đối với hành vi tính trẻ con của Mục Vân Khanh hơi có chút không để ý lắm, vốn định cười cho qua chuyện, nhưng đi vài bước, lại nhớ tới cái gì.

Nghiêng người nhìn về phía Tô Đồng, bên trong ánh mắt chiếu ra ngôi sao xán lạn như bên ngoài, nghiêm túc nói: "Tra được cái gì, trước tiên báo cho ta biết, còn nữa cả quá khứ của Nguyễn Nguyệt cũng cùng nhau tra, ghi nhớ kỹ, bí mật điều tra, không thể cho người thứ ba biết."
Tô Đồng thấp giọng nói vâng.
Hôm ấy, ngày mùng 2 tháng 6, hoàng thất Đại Hạ được cúng tổ tiên đại lễ, tiến vào thái miếu, chiếu cáo thiên hạ, đích trưởng công chúa Đại Hạ tuổi thơ mất tích, hôm nay hồi cung, huyết mạch hoàng thất không cho sai lầm, kim điệp sách ngọc, ghi kí trong lịch sử..

Bình Luận (0)
Comment