Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 10

Vốn một ngay phấn khởi lại ngây ngô vượt qua, rất khuya Bạch Thiên Thiên mới về đến Tê Hương các, Tố di và Chỉ Vân vẫn thắp đèn chờ, thấy cả người nàng đầy mùi rượu trở về, Chỉ Vân há miệng định hỏi, Tố di lại dẫn nàng ra khỏi phòng trong, một câu cũng không nói.

Bạch Thiên Thiên cong cong môi không thèm để ý, khi cởi áo ra lại phát hiện một chén mỳ Dương Xuân nóng hôi hổi trên bàn, hành lá cắt nhỏ rắc trên vắt mì, hương bay bốn phía.

Vì vậy Bạch Thiên Thiên hiểu ý nở nụ cười.

Nàng tỉ mỉ nhai nuốt sợi mỳ thì đột nhiên một ý tưởng to gan xuất hiện trong đầu, thoáng qua mọc rễ nảy mầm. Vì vậy Chỉ Vân tiểu cô nương của chúng ta thấy được một cảnh khiến cho nàng ấy dựng tóc gáy: thiếu phu nhân ăn một miệng đầy bóng loáng ngồi đối diện với chén mỳ sắp hết thỏa sức cười lạnh, mở miệng trách móc, ngũ quan vặn vẹo, chỉ có trên gáy coi như đoan chính đột nhiên hiện vài chữ to “Ta muốn nữ nhân”.

Chỉ Vân run rẩy lui về, vừa nói lảm nhảm: sau này vẫn nên nhắc nhở Tố di một chút không nên đối xử với Bạch cô nương nghiêm túc như vậy, lại nói thà đắc tội tiểu nhân, đừng nên đắc tội với ngụy quân tử, ngụy quân tử đó… là một sinh vật đáng sợ đến nhường nào…

Ngày hôm sau khi Bạch Thiên Thiên tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, nàng vội vã uống chén cháo nhỏ rồi không ngừng sai người chuẩn bị hạt dưa bánh ngọt, ngoài ra còn đặt mấy chỗ ngồi lqd trên bàn bên cạnh hồ sen ở hậu hoa viên, thậm chí còn len lén lấy chiếc cổ cầm trong thư phòng của đại thiếu gia đang say rượu ra ngoài.

Vì vậy, vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội.

Tới gần giữa trưa, thư của thiếu phu nhân mời tất cả di phu nhân các phòng đã được đưa tới, nói ngày hôm nay thời tiết tốt, mở tiệc chiêu đãi các phu nhân đến hồ sen ngắm hoa, tiện thể đón gió cho Tuyết Trần cô nương mới đến, mà trong thư gửi bát di thái Lưu Mộng Dao cố ý chỉ ra muốn nghe nàng ta cùng Tuyết Trần cô nương cầm thanh hợp tấu.

Về phần Lâu Tuyết Trần…

Bạch Thiên Thiên bước nhỏ mặt mày hớn hở đi tới Tư Khanh các, Tư Khanh… Tư Khanh… Khuê danh mẫu thân Hoàn nhi là Khanh Âm, nếu Lâu Tuyết Trần có thể vào ở trong Tư Khanh các, vậy trong mắt Sở Thành Dực nhất định khác người khác, cho nên…

Hôm nay thổi được quả nhiên là gió đông… Bạch Thiên Thiên chí lớn ngút trời bước vào Tư Khanh các, dạo qua trong trong ngoài ngoài một vòng, lại không có ai, nói chính xác ngay cả một bóng ma cũng không có.

Đang định phái người tìm kiếm khắp nơi, mỹ nhân đệ nhất Hoa Đình trùng hợp ủ rũ đi từ bên ngoài về, đi một bước than một tiếng, khiến cho trang sức màu đỏ chói mắt cũng trở nên sầu vân thảm đạm *.

(*) sầu vân thảm đạm: mây buồn u uất

“Chẳng lẽ nhị thiếu gia không thích kiểu đẹp đẽ?” Lâu Tuyết Trần lẩm bẩm lầu bầu rồi lắc đầu thở dài, “Thất bại thất bại, đúng là thất bại, ngày mai thử trang điểm kiểu thiếu nữ ngây thơ trong sáng, lại phối hợp với búi tóc song nha, ôi… Rất lâu không giả bộ nai tơ rồi, cũng không biết có đủ hương vị đặc biệt không…”

Nàng vuốt tóc mây bay nghiêng trên mặt, mắt hồng, phối hợp đá lông nheo, đi ngang qua bên người Bạch Thiên Thiên đang mù mờ, một bộ váy đỏ tươi bay phất phơ, hai bên mông còn treo mấy chuông nhỏ, theo eo nhỏ nhắn đong đưa phát ra tiếng chuông leng keng.

Hơn nữa nơi đi qua, mùi thơm dày đặc sặc người, cỏ cây điêu tàn, chim thú tiêu tan.

Lâu sau, cuối cùng Bạch Thiên Thiên tỉnh lại từ trong thị giác và vị giác bị tàn phá to lớn, nàng nắm chặt lỗ mũi trợn to hai mắt giận dữ hét: “Lâu… Hạnh… Hoa… Ngươi cởi bộ quần áo này ra cho ta, ta đã thấy lúc toàn thân ngươi mấy trăm cân thịt, đừng khoe khoang vòng eo mảnh khảnh kia, đẳng cấp thô tục… Ngươi cũng nên suy tính tới cảm thụ người xem!”

Giờ phút này Lâu Tuyết Trần mới chú ý trong sân có nhiều người, lại nghe Bạch Thiên Thiên khinh bỉ nàng như vậy, lập tức nổi giận, nàng chống nạnh mặt đỏ lên định gào, suy nghĩ một chút rồi nhìn bốn phía chung quanh, chỉ có Chỉ Vân và Tố di… Rất tốt, vì vậy nàng yên tâm to gan lớn mật chống nạnh gào lên: “Bạch… Thiên… Thiên… Ta cũng nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn theo ta nói ‘Hạnh Hoa’ còn có chữ ‘mập’, ta với ngươi không xong!”

Bạch Thiên Thiên thản nhiên liếc nhìn nàng ta, không để ý chút nào, đi vòng quanh sân vài bước, quay đầu dặn bảo Tố di: “Một lát sau nói với Sở quản gia, trong Tư Khanh các quá trơ trọi lqd không có phong cảnh, không thể làm uất ức Tuyết Trần cô nương của chúng ta, ngày mai trồng toàn bộ hạnh hoa, vả lại chọn loại mập nhất, ngươi nhớ rõ nhé, hạnh hoa mập nhất…”

“Ngươi…” Đệ nhất mỹ nhân Hoa Đình khí tuyệt bỏ mình.

Vì vậy Bạch Thiên Thiên lướt mắt đảo qua, nhẹ nhàng nói một câu: “Hôm nay, còn muốn gặp nhị thiếu gia Sở gia sao?”

Chỉ một câu này, Lâu Tuyết Trần lập tức không nóng nảy, nàng tiến đến gần nắm tay áo Bạch Thiên Thiên hỏi: “Không phải nhị thiếu gia rất bận sao?! Sáng sớm thấy chàng ra ngoài, sợ rằng rất khuya mới trở lại.” Mặc dù nàng ta nói vậy, nhưng trong con mắt to, con ngươi trong veo như nước lại lộ ra vẻ mong đợi.

“Ta biết buổi chiều giờ Thân hắn sẽ đi Thương Giản các thăm lão phu nhân, tiện thể bàn chuyện buôn bán với lão thái gia…” Bạch Thiên Thiên hơi dừng lại, đợi kiên nhẫn của Lâu Tuyết Trần sắp đạt đến cực hạn rồi nàng từ từ nói tiếp: “Đi Thương Giản các ấy, nhất định phải đi qua hồ sen ở hậu hoa viên, cho nên…”

Lời của nàng còn chưa dứt, Lâu Tuyết Trần đã như một làn khói chạy vào phòng trong, chỉ để lại một chuỗi âm thanh oán trách: “Hả… Chỉ còn hai canh giờ, sao ngươi không nói sớm, bây giờ ta mới trang điểm nhất định không kịp… Trang điểm trang nhã, búi tóc song nha, váy bồng…”

Bạch Thiên Thiên nôn mửa một trận, cho dù nữ nhân tao nhã xinh đẹp bình tĩnh ung dung nhường nào, một khi gặp được chân mệnh thiên tử của mình, cũng sẽ hoảng sợ không đúng mực, huống chi Tuyết Trần vốn không bình tĩnh, cũng không ung dung, càng không liên quan đến tao nhã, vì vậy nàng ấy chỉ là một nữ nhân xinh đẹp điên khùng.

Dĩ nhiên, điều càng khiến cho Bạch Thiên Thiên nôn mửa vẫn còn ở phía sau, vừa qua giờ Mùi buổi chiều, Lâu Tuyết Trần một thân trắng như tuyết giả bộ thiếu nữ ngây thơ xuất hiện trước mặt mọi người khiến tất cả các di phu nhân đang ngồi hóa đá.

Lâu sau, Bạch Thiên Thiên há mồm cắn dập đầu một hạt dưa “lách tách”, vì vậy mới xua tan cứng nhắc, tất cả các phu nhân tỏ vẻ không sao cười cười nói nói, thậm chí còn tiến lên thân mật cầm tay Lâu Tuyết Trần liên tục thán thưởng, “Không tệ, không tệ…” Nhưng trong ánh mắt cả đám đều nhiều hơn yên lòng khó hiểu.

Đệ nhất mỹ nhân Hoa Đình không có gì hơn, cũng chỉ như vậy, với lối ăn mặc này nhất định cả đời nàng muốn ở Sở phủ dlqd làm nhạc sĩ, đại thiếu gia vốn không có thói quen trâu già gặm cỏ non.

Bởi vì Tuyết Trần cô nương đến mà cả bữa yến hội trở nên vui vẻ hòa thuận, tâm tư Lâu Tuyết Trần không đặt lên các vị phu nhân khác, Bạch Thiên Thiên lách tách cắn hạt dưa, ước chừng sắp đến giờ Thân, nàng uống ngụm nước hắng giọng, thản nhiên nói: “Ta đã thèm thuồng tiếng đàn của Mộng Dao muội muội từ lâu, không biết hôm nay có thể may mắn nghe thấy, trùng hợp Tuyết Trần cô nương cũng ở đây, không bằng hợp xướng một khúc, thế nào?”

Đề nghị này có vẻ không hề không hợp lý, Lưu Mộng Dao hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, Lâu Tuyết Trần ở bên cạnh đã gấp đến độ sắp nhảy dựng lên, nếu để cho nhị thiếu gia vô tình nghe thấy giọng hát ngọt ngào của mình, không chừng sẽ có thu hoạch không tưởng.

Vì vậy, tiếng đàn cất lên, bài hát nhẹ nhàng, gió xuân thong thả, nước biếc nhộn nhạo, mỗi người đều say sưa khi nghe thấy.

Chỉ có Bạch Thiên Thiên mắt nhìn sáu phương tai nghe bốn hướng, khi vạt áo màu trắng như tuyết của Sở Thành Tường vừa vào sân trước thì thiếu phu nhân vẫy tiểu Thúy – nha đầu tâm phúc của Lưu Mộng Dao, ý bảo nàng ta tiến lên dâng trà cho bát di thái tạm nghỉ một lát.

Mà ánh mắt Lâu Tuyết Trần đã sớm rơi lên người nhị thiếu gia vừa vào sân, nàng nhận ly trà do tiểu Thúy dâng lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hít sâu, hô hấp sâu hơn…

“Như thế nào?” Bạch Thiên Thiên hỏi một câu đầy ngụ ý.

Tuyết Trần cô nương đã tạm thời không phân biệt được nàng ấy hỏi về Sở Thành Tường hay nước trà vừa uống vào bụng, vì vậy mơ hồ trả lời một câu: “Đều rất không tệ, hợp khẩu vị của ta.”

“Được…”Bạch Thiên Thiên nở nụ cười điềm đạm, trên mặt lại có vẻ hơi bối rối, chần chừ chốc lát, nàng áy náy nói: “Mộng Dao muội muội, nếu Tuyết Trần cô nương thích tiểu Thúy, không bằng dlqd tặng cho nàng ấy đi, số lượng nha đầu trong phủ không đủ, tạm thời đi mua tốn rất nhiều thời gian, mong rằng muội muội thông cảm…” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như đúng là đang cầu xin Lưu Mộng Dao.

Lúc này sắc mặt di phu nhân chi thứ tám mới chân chân chính chính thay đổi, chỉ thấy hai cánh môi đỏ thắm như hoa anh đào của nàng ấy há hốc liên tục, không định đồng ý lại không tiện cự tuyệt, cuối cùng chỉ cúi đầu chơi đàn cổ trên án kỷ, nhưng mấy âm tiết lộn xộn đã tiết lộ nàng hoảng hốt và không cam lòng.

Bạch Thiên Thiên cũng không thúc giục, chậm rãi thổi mấy lá trà nổi lên, hơi nước phía trên ly trà dần dần bốc lên, phả lên mặt nàng một ảo ảnh giống như không thật.

Bữa tiệc khác thường yên lặng hồi lâu, Lâu Tuyết Trần quay đầu nhanh chóng lướt qua trên mặt mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Bạch Thiên Thiên, nàng ta giống như suy nghĩ một chút rồi mềm mại quyến rũ cười nói: “Đa tạ thiếu phu nhân chiếu cố, Tuyết Trần vô cùng cảm kích.”

Lời này vừa nói ra, Lưu Mộng Dao đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về ánh mắt sáng quắc của Bạch Thiên Thiên, Lâu Tuyết Trần ở bên cạnh cũng cảm giác được ngọn lửa nóng bỏng giống hệt.

Thiếu phu nhân thật sự thỏa mãn với phản ứng của Tuyết Trần cô nương, vì vậy nàng cũng bánh ít đi, hé miệng cười nói: “Ơ… Đó không phải là nhị thiếu gia sao, nào… Tuyết Trần cô nương đi theo ta tới làm quen một chút.” Nói xong nàng đứng dậy cầm tay Lâu Tuyết Trần, mặt khác vẫn không quên trấn an mọi người: “Các muội muội tiếp tục thưởng sen, ta đi một lát rồi trở lại.”

Đến đây, cuối cùng mỹ nhân đệ nhất Hoa Đình cũng yên lòng, nàng đi theo sau lưng Bạch Thiên Thiên, bước từng bước một lắc lư đến trước mặt Sở Thành Tường, trên mặt nở một nụ cười hồn nhiên vô hại.

Hôm nay tâm tình của Sở Thành Tường vốn không tệ, nhưng vừa vào sân sau đã cảm giác khí lạnh thổi tới, ngẩng đầu lên, ngũ quan bắt đầu run rẩy, sao lúc mới quen Tuyết Trần cô nương không phát hiện trình độ thưởng thức của nàng ta chỉ như vậy, quả thật có thể dùng “Vô cùng thê thảm” để hình dung. Vì vậy, hắn lựa chọn bỏ quên một vật thẻ hắn không muốn nhìn, trên mặt cố hết sức nặn ra một nụ cười bình thản, chào hỏi: “Đại tẩu, thật khéo…”

Vậy mà Bạch Thiên Thiên chỉ khách sáo gật đầu một cái với hắn, thản nhiên nói: “Các ngươi tán gẫu.” Nói xong lqd xoay người đi, để lại Lâu Tuyết Trần thẹn thùng e lệ từ từ thách thức sự kiên nhẫn của nhị thiếu gia Sở gia.

Sở Thành Tường à, Sở Thành Tường, ngươi chớ trách ta, hy sinh chút nhan sắc chính là có thể cứu lão phu nhân nhà ngươi, thật sự có lời, muốn trách thì trách Sở Thành Dực, không có việc gì thu nhiều di phu nhân như vậy về, tề nhân chi phúc * cũng hưởng không tốt.

(*) tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang, nhiều thê thiếp.

Chỉ có điều trong khoảnh khắc khi Bạch Thiên Thiên xoay người hình như thấy trong mắt nhị thiếu gia lóe lên thất vọng, tức giận, dường như còn kèm theo u oán…

Đi chưa được mấy bước, nàng không nhịn được hoài nghi liếc mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy Sở Thành Tường đang mỉm cười trò chuyện với Tuyết Trần cô nương.

Mà ánh mắt thâm sâu vừa rồi, đại khái chỉ là sương mù che mắt, hoa mắt rồi.
Bình Luận (0)
Comment