*5 năm sau * Mọi người bây giờ đã thành đạt hơn, hắn bây giờ là chủ
tịch của K&B với nhiều nghành nghề khác nhau, tính cách hắn vẫn vậy
vẫn lạnh lùng chẳng thay đổi một chú nào cả, Bin cũng vậy, anh vẫn điều
hành công ty B&B sắp tới anh sẽ tổ chức lễ kết hôn với Lyna, nhiều
năm trôi qua cuối cùng họ cũng nhận ra đâu mới là tình yêu đích thực của bản thân mình *Ttại sân bay* bốn người đã gây rất nhiều sự chú ý của
mọi người đặc biệt là, một cô gái tay đang nắm tay một cậu bé khoảng
chừng 5 tuổi, tuy nhỏ tuổi nhưng cậu vẫn không giấu được vẻ nghịch ngợm, thông minh của mình
_Bi nè, ở đây vẫn vậy chẳng thay đổi gì đúng
không_Các bạn đoán là ai, đúng đó không ai khác chính là nó, Hàn Vũ và
hai người nữa lát bật mí sau nhé
, bốn người họ cùng nhau bước ra khỏi sân bay và leo lên một chiếc xe đang chờ sẵn họ, vào xe thì Hàn Vũ khẽ cất tiếng nói
_Vâng ạ, seven con thích nơi này chứ_Nó hỏi cậu bé đang ngồi cạnh nó
_con không biết nữa, mami ở đây có nhiều trò chơi không, lát mami dắt con đi chơi nha, hay dạy con vài tró gì đó nha_Cậu bé cod tên là Seven nghịch
ngợm nói
_Con nhé cứ lo chơi mãi thôi_Nó khẻ cốc vào đầu Seven
_Chẳng phải con học mami đó sao_Seven nói rồi leo lên ghế trước ngồi với cô
gái trẻ, trong xe mọi người bật cười vì câu nói cúa seven
_Con giỏi
lắm bây giờ dám trả treo mami nữa, tối nay thì đi ngủ với bố mẹ con đi
nhé, mami không ngủ với con nữa đâu, con mà đi ngủ với mẹ Nhi của con
ấy_nó nói, Seven chình là con trai của Hàn Vũ và Nhi ( Nhi vốn là một
bác sĩ, cô ấy đã điều trị cho Hàn Vũ lành bệnh, thời gian họ bên nhau
càng nhiều nên chuyện nảy sinh tình cảm là đương nhiên, tuy có nó bên
cạnh, nhưng Hàn Vũ biết nó vẫn còn yêu hắn nên anh thôi không tự ép bản
thân nữa, và anh đã phải lòng nhi người đã đưa anh trở lại như một con
người bình thường, Seven là kết quả tình yêu của họ, nó nhận Seven làm
con nuôi và yêu thương Seven như chính bản thân mình vậy và Seven cũng
như vậy nên Seven gọi nó là mami là chuyện thường tình và sẵn lần này họ về đây để tổ chức đám cưới
)
_Ấy mami đừng giận seven xin lỗi, Seven sẽ không như vậy nữa đâu, mẹ đừng
bỏ Seven nhá, con mà ngủ với mẹ Nhi và bố Vũ thì thà bắt con học hết học còn hơn_Seven trở lại chỗ nó nói năn nỉ nó lay lay cánh tay nó
_Sao
con lại nói như vậy_Nó khó hiểu nhìn Seven, đúng như vậy từ lúc 2 tuổi
là Seven đã bám riết lấy nó chưa bao giờ ngủ với bố mẹ ruột của nó
_Aaa không có gì đâu em đừng để ý đến lời của Seven nói_Hai vợ chồng nhà kia vội lên tiếng bịt miệng thằng nhỏ, để lại nó với một dấu hỏi to đùng
. * Tại công ty K&B*
_Thưa giám đốc, chủ tịch vừa mới gọi báo là cậu Vũ đã về rồi ạ_Người thư kí
bước vào kính cẩn nói với hắn, còn hắn khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không có một chút cảm xúc nào cả, nhưng trong tâm trí vẫn thầm nghĩ * hai người
đã về rồi ư, mình phải làm sao đây......*
*Tại nhà*
_Seven con chào cậu và mợ đi con, đây là anh trai và chị dâu của mami_Nó nói
_Con chào cậu mợ ạ_Seven nhanh nhảu nói
_Lại đây với cậu nào, lớn nhanh thật đấy mới đó mà 5 tuổi rồi, bố con đâu_Bin hỏi
_Dạ bố đang cùng mẹ lấy quà ở ngoài kia ạ_Seven nói
_Mẹ...mẹ nào cơ, con đang nói gì vậy_Bin và Lyna ngạc nhiên
_Hai người kia vào giải thích cho hai người này nghe đi, Seven con có muốn
đi chơi không_Nó nói với vợ chồng Hàn Vũ và quay lại nhìn Seven tinh
nghịch nói
_Hoan hô, mami muốn năm_Seven chạy đến ôm lấy nó rồi cứ
hôn chùn chụt vào má nó mãi, cả nhà bật cười thế rồi nó và seven cùng
nhau đi chơi
_mami à sao chúng ta không đi bằng xe mà lại đi bộ chứ_Seven hỏi
_Vì đi bộ vừa khỏe người lại đỡ ô nhiễm, không gây ô nhiễm môi trường với
lại khi con ngồi trong xe sẽ không thấy được những cái con đi bộ như thế này đâu, kia kìa con có nhìn thấy mấy con chim trên kia đẹp không_nó
nói và chỉ lên những cành cây cao, Seven thích thú gật gù theo lời nó
nói, rồi cả hai quyết định vào siêu thị ăn uống một lát rồi ra công viên chơi
_Seven con đứng ở gian hàng này một tý nhé, mẹ đi wc lát mẹ
quay lại nhé, con thích cái gì thì cứ chọn lát mẹ sẽ trả tiền_Nó xoa đầu Seven nhẹ nhàng nó, cậu bé nhanh chóng gật đầu, khi nhận được câu trả
lời thì nó đi ngay. Seven cứ đứng đó chờ nó đến 15 phút nhưng mấy cũng
không thấy nó đâu, lại thấy mấy đứa trẻ ăn kem thế là không kìm được
Seven chạy đến quầy kem để mua. Sau khi mua được Seven vừa đi vừa ăn thì vô tình va vào một người nào đó làm cây kem rơi xuống đất
_Cháu không sao chứ_Người đó không ai khác chính là hắn, hắn vào đây là do Bin nhờ mua một số thứ chuẩn bị cho bữa tiệc
_Cháu không sao,nhưng cây kem của cháu thì rất là không ổn ạ_Seven nhìn xuống cây kem với vẻ tiếc nuối, làm hắn bật cười
_Chú sẽ mua lại cây khác cho cháu_Hắn vui vẻ nói
_Nhưng mami cháu bảo không được nhận đồ của người lạ_Seven nhăn mặt nói
_Nếu cháu không yên tâm thì chú sẽ ăn cùng với cháu, nào đến đây đi ăn nào_Nói rồi nắm bàn tay Seven hắn bước đến quầy kem
_Cháu đi với ai đến đây thế_Hắn mỉm cười bởi cái vẻ háu ăn của Seven
_Cháu đi cùng mami cháu ạ_Seven thản nhiên nói, trong khi đó nó trở lại chỗ
nhưng không thấy seven đâu thì hốt hoảng chạy đây, chạy đó để tìm Seven
nhưng không thấy *Quay lại chỗ hắn*
_Vậy mẹ cháu đâu, sao lại để cháu một mình như vậy_Hắn hỏi
_A chết rồi, lúc nãy mami bảo cháu đợi mami, nhưng bây giờ cháu lại ở đây, chắc mami cháu lo cho cháu lắm, vì khi nãy cháu bảo sẽ không đi đâu cả
để chờ mami _seven lo lắng * Thông báo hiện có một cậu bé 5 tuổi đang bị thất lạc cậu bé tên là Seven, khuôn mặt trắng trẻo lai tây, hiện ai
biết cậu bé đang ở đâu thì vui lòng đến quầy bảo vệ để báo cho người nhà cậu bé, xin cám ơn* ngay sau lời nói của Seven là tiếng loa thông báo
của siêu thị vang lên, hắn ngay lập tức đưa Seven đến quầy bảo vệ nhưng
khi gặp thấy đến đó thì hắn thấy nó đang đứng đó, rồi bất chợt hắn nhìn
lại Seven, một ý nghĩ khẽ thoáng qua đầu hắn.
_Mami_Seven chạy nhanh đến chỗ nó ôm chầm lấy nó, còn hắn thì ngớ người nhưng rồi
cũng nhanh chóng tránh mặt đi, đầu hắn bây giờ trống rỗng * Thì ra cậu
bé đó là con của Thùy Anh và anh Vũ* ánh mắt hắn chùn lại nhưng vẫn
không rời mắt khỏi nó và Seven
_Con đã đi đâu vậy, con hư lắm có biết mami lo lắm có biết không hả_Khuôn mặt nó vẫn còn nguyên sự lo lắng,
hai mắt cũng đỏ rần lên như gần khóc
_Seven xin lỗi là tại Seven không ngoan mami đừng khóc_Seven hối lỗi nói
_Vậy con đã đi đâu vậy_Nó thôi không trách Seven nữa mà nhẹ nhàng hỏi
_Dạ con đi ăn kem với chú này..ơ chú ấy đâu rồi nhỉ..vừa nãy vẫn còn ở đây mà_Seven
_Mami đã bảo là không được tự ý đi với người lạ rồi mà_Nó nhíu mày
_Nhưng mà chú ấy là người tốt _Seven nói
_Thôi không nói chuyện này nữa, nhớ là không được như vậy nữa nghe không, nếu còn như vậy thêm một lần nữa, thì mami không thương Seven nữa đâu_Nó đe dọa, rồi cả hai đến cám ơn mọi người ở siêu thị và nó dắt Seven đi ăn
trưa
_Con ăn chậm thôi, có ngon hơn món mami nấu không_Nó vừa nói vừa lấy khăn giấy lau ở khóe môi của Seven
_Ngon nhưng tất nhiên là không bằng mami nấu_Vừa cầm miếng thịt vừa ăn Seven vừa nói
_Miệng mồn con Lẻo mép quá đó nhóc con, thật là học cái gì không học, lại cứ
đi học cái tính lẻo mép của bố con, haiz thật là, cha nào con nấy thật
mà_Nó khẻ cười bảo, những hành động đó điều đã được hắn quan sát, tuy
nói là sẽ cố quên nó nhưng khi gặp nó thì trái tim hắn lúc nào cũng đập
nhanh như ngày mới quen vậy, cứ thế hắn đi theo nó và Seven khắp mọi nơi chăm chú quan sát cả hai * Tối tại nhà *
_Nào chúng ta cùng nhau nhập tiệc thôi_Tiêng bố mẹ hắn và bố mẹ nuôi nó ( ông jack và bà lan mọi người còn nhớ không)
_Nhưng Hàn Phong vẫn còn chưa về nữa ạ_Lyna nói
_Thôi chúng ta cứ nhập tiệc trước đi chắc lát nữa nó sẽ về thôi_Bố mẹ hắn,
rồi mọi người cùng nhau ăn uống vui chơi đến tận nữa đêm * 1 giờ sáng*
nó sau khi dỗ cho Seven ngủ thì trằn trọc mãi nó vẫn ngủ không được nên
nó quyết định đi ra vườn ngồi, một phần là do không quen với múi giờ và
phần lớn là nó nghĩ về hắn, nó rất rất là nhớ hắn. Dự tính khi nó về
đây nó muốn quay trở lại với hắn nhưng điều nó lo sợ nhất là liệu hắn có bỏ qua được cái tổn thương mà nó đã gây ra cho hắn không mà thôi, *Ầm*
nó mãi miên man suy nghĩ đến khi nghe thấy tiếng động lớn thì mới giật
mình, và ý nghĩ đầu tiên của nó về tiếng động đó là có trộm đột
nhập..........................
Nó chầm chậm từng bước, từng bước một lại gần đến nơi phát ra tiếng động
_Anh không sao chứ_Nó hốt hoảng khi người gây ra tiếng động đó lại là hắn,
khắp người hắn toàn là rượu, nó đỡ hắn vào nhà. Sau khi đưa hắn vào
phòng nó định đi ra thì bất ngờ bị một lực kéo lại, do không chuẩn bị
nên nó bị ngã về phía sau và bây giờ nó đang nằm trên giường của hắn
_Anh say..._Nó đang nói thì bị hắn hôn tới tấp, lúc đầu nó còn kháng cự
nhưng dần dần về sau lí trí và trái tim nó không còn ngeh nó nữa, nó từ
từ đáp trả nụ hôn của hắn
_ Anh nhớ em, Thùy Anh, anh nhớ em nhiều
lắm...anh yêu em_Hắn rời khỏi bờ môi của nó khẻ thì thầm nói, rồi lại
nhẹ nhàng cắn vào vành tai nó tiếp tục với những nụ hôn dày đặc, hắn lại di chuyển từ từ xuống cổ nó
_Không, dừng lại...._Nó đang định nói
ngăn cản hắn thì hắn lại nhanh chóng chặn lời nói của nó lại bằng một nụ hôn nữa, bàn tay hắn bắt đầu không yên phân, nó biết hắn đang định làm
gì nhưng nó không muốn như vậy, nó biết bây giờ hắn đang bị hơi men làm
chủ nên không làm chủ được bản thân, nó không muốn cả hai phải khó sử
nếu chuyện ấy xẩy ra, nên nó không ngừng vùng vẫy, cố gắng đánh thức
hắn.
_Hàn Phong dừng lại đi, anh có biết là anh đang làm gì với chị
dâu của mình không_Nó tuy yêu hắn nhưng nó biết bản thân biết làm gì và
không nên làm gì, với chút lí trí cuối cùng nó cũng đã chiến thắng được
sự cám dỗ, còn hắn thì dường như tĩnh rượu hẳn, hắn mở tròn mắt nhìn nó, hai từ *Chị dâu* đã làm hắn bừng tĩnh, và len lỏi trong đó là một nổi
thất vọng, một nổi đau, một nổi buồn xen lẫn sự xấu hổ
_Em nên nghĩ
ngơi cho khỏe đi_Để lại câu nói, nó nhanh chóng rời đi. Nó biết nó lại
gây tổn thương cho hắn nhưng nó không thể không làm vậy, nó không muốn
cả hai vượt quá ranh giới khi còn chưa chính thức là gì của nhau, nó
muốn tình yêu của nó phải xuất phát từ chính trái tim của cả hai chứ
không phải do ràng buộc. Nó đi ra đóng cửa phòng lại, rồi ngồi bệt xuống đó nước mắt lại rơi khi nhớ nó lại ánh mắt đau thương ở một vài giây
trước đây của hắn, khi nghe lời nói được thốt ra từ miệng nó, nó lại làm tổn thương hắn nữa mất rồi.
Sáng hôm sau mọi người cùng nhau ăn sáng duy chỉ có nó là không có (vì bận ngủ nướng
)
_Con chào cả nhà ạ, ơ..ơ chú đẹp trai sao chú..chú lại ở đây_Seven ngạc nhiên nói
_Đây là nhà chú mà nhóc_Hắn bước đến nhéo má cậu bé
_Hai người quen nhau sao, à quên Hàn Phong để anh giới thiệu đây là Seven con trai anh và...
_Và Thùy Anh chứ gì_Hắn không để Hàn Vũ nói hết đã chen ngang nói
_Ngốc này nói cái gì vậy, Nhi ơi em ra đây cho em của anh biết mặt bà chị dâu tương lai của nó đi nào_Hàn Vũ cốc vào đầu hắn rồi gọi Nhi ra trước sự
ngạc nhiên khó hiểu của hắn, còn cả nhà thì chỉ tủm tỉm cười vì bộ mặt
ngố của hắn
_Chào em, chị là Lâm Nhi rất vui vì được là người một nhà với em_Nhi đưa tay ra trước mặt hắn nở một nụ cười nói
_Ơ..à vâng ạ_Hắn lúng túng
_Nhưng như vậy thì Thùy Anh...cô ấy...là sao có ai nói rõ cho em nghe đi, em chẳng hiểu gì cả_Hắn nhăn nhó khó chịu nói
_Lại đây vừa ăn rồi chúng ta cùng nhau nói chuyện_Bố mẹ hắn lên tiếng, và
thế mọi người thay nhau kể tất cả cho hắn nghe, khi nghe được tất cả và
biết rỏ sự việc, mặt hắn rạng ngời, miệng cứ cười toe cả lên nhưng đầu
óc hắn lại thầm tính toán * Thùy Anh em giỏi lắm dám lừa anh, anh sẽ dạy cho em một bài học nhớ đời* hắn cười nguy hiểm làm cho mọi người khi
thấy nụ cười ấy lại cảm thấy lạnh sống lưng và cũng ngớ người với nụ
cười ấy
_Mọi người sao không ăn mà lại nhìn con như vậy_Hắn chợt nhận ra điều khác thường khi mọi người cứ chằm chằm nhìn vào mình nên lên
tiếng hỏi
_À không có gì_Mọi người đồng thanh
_Chú đẹp trai này, chú có muồn biết tại sao mọi người lại nhìn chú không_Seven nói hắn ngay lập tức gật đầu
_Vì lúc nãy chúc cứ cười mãi như con đười ươi ấy, nhìn cái mặt chú cứ như
mấy bệnh nhân tâm thần vừa mới trốn trại ấy...con ăn no rồi ạ con lên
phòng trước đây ạ_Seven nói xong là chạy vụt lên phòng cả nhà bật cười
thoải mái khi nge được những lời nói nghịch ngợm của thằng bé, trong khi hắn vẫn chưa tiêu hóa kịp
_Seven cháu được lắm dám nói vậy với chú,
lần này cháu chết với chú rồi_khi đã tiêu hóa kịp thì hắn giận dữ đuổi
theo Seven thế là mọi người lại được một trận cười nghiêng ngả khi chứng kiến tom và jerry 3D có một không hai
Sau buổi ăn thì Bin và Lyna thì đi làm, Hàn Vũ và bố mẹ Hàn
Vũ thì đi chơi, chỉ còn hắn và Seven ở nhà..hôm nay hắn được nghĩ ngơi vì một tuần qua đã làm việc không nghĩ
_Chú đẹp trai, chú dắt con đi chơi đi, ở nhà chán quá à_Seven nũng nịu
_Được thôi nhưng với một điều kiện_Hắn nhéo má Seven nói
_Điều kiện gì ạ_Seven ánh mắt sáng ngời nói
_Con vào gọi mami của con dậy, rồi cả ba chúng ta cùng nhau đi, càng đông đi mới vui_Hắn nói
_Thôi mami đang ngủ con không dám làm phiền đâu, con sợ lắm, nếu bảo con chọn đánh thức mami dậy để đi chơi hay ở nhà thì con chọn ở nhà_Seven lắc
đầu nguầy nguậy nói
_Vậy để chú vào thức mami con dậy, rồi chúng ta đi chơi nha_Hắn
_Vậy con chúc chú thượng lộ bình an nha, con ra xe trước đây_Nói rồi seven
chạy ra gara xe, hắn vào phòng nó thì thấy nó vẫn còn ngủ, khuôn mặt nó
cái dáng vẻ lúc ngủ của nó vẫn vậy chẳng thay đổi một chút nào cả, không kìm được trước sự quyến rủ của bờ môi nó hắn nhẹ nhàng hôn vào đó
_Chị dâu à chị có biết bây giờ là mấy giờ rồi không_hắn vờ nghiêm giọng nói
_Mấy giờ thì có liên quan gì_nó mớ ngủ nói vừa nói vừa trùm chăn kín đầu
_dậy đi..nếu không muốn đứa em chồng này xử chị_Hắn đe dọa
_*Bốp* ồn ào đi ra ngoài_Nó không màng đến lời đe dọa của hắn, không báo trước thế là một cái gối được ném thẳng vào khuôn mặt hắn
_Bây giờ có chị
có dậy không thì bảo_Hắn nghiến răng ken két nói, còn nó mặc kệ hắn lảm
nhảm, nó cứ vùi sâu vào cái chăn thoải mái mà ngủ
_Anh..a..a. em làm gì vậy_Nó bị hắn lấy mất cái chăn, bực mình nó nhìn hắn nhăn nhó mà nói
_Cho chị 15 phút để chuẩn bị đồ, sau 15 phút mà chị còn chưa thay áo quần
xong thì em sẽ vào thay giúp chị đó, chị chuẩn bị đi_hắn
_Mà đi đâu cơ chứ_nó nhăn nhó nhìn hắn
_Thì đi rồi biết_hắn nói rồi mở cửa bước ra, để lại nó với cái đầu bốc khói * 15 phút sau * nó bước ra với bộ váy trắng mái tóc thả tự nhiên, trang
điểm nhẹ dưới chân thì đôi dày thấp, chỉ có như vậy thôi nhưng nó cũng
đã rất xinh đẹp, hắn và Seven thấy thì điều đóng băng * Có cần phải đẹp
như vậy không, muốn người ta thấy điều chết hết hay sao vậy* suy nghĩ
khẻ thoáng qua đầu hắn
_Nào đi thôi_Nó mỉm cười tươi nói, Seven lên
xe cứ tấm tắc khen hắn tài giỏi là đã thức được nó dậy trong khi nó thì
nhăn mặt nhăn mũi như con khỉ vì bị hắn và Seven trêu chọc
_Mami biết không bố Vũ và mẹ Nhi không cho con đi với họ mà bảo con là phải ở nhà với mami đó_Seven buồn thiu thỉu nói
_Vậy Seven không vui khi đi chơi cùng chú và mami sao_Hắn ngay tức khắc đáp
lời, trong khi nó chẳng hiểu gì cả * Chẳng lẽ anh ấy lại biết chuyện rồi sao..trời ơi làm sao đây xấu hổ quá* Nó vò đầu bứt tóc nhăn nhó suy
nghĩ, nó đâu biết những hành động đó vô tình lọt vào mắt làm hắn cứ cười mãi thôi vì hành động đáng yêu đó của nó, còn Seven thì ngơ ngác nhìn
hai người bọn họ như người ngoài hành tinh * Kétttttttt* tiếng xe phanh
lại, trạm dừng của họ là khu vui chơi Seven vui vẻ nắm lấy bàn tay của
hai người vào khu vui chơi nhìn họ cứ như một gia đình thực thụ vậy, ai
cùng nhìn và thầm ngưỡng mộ họ