Nhan Tú Anh phải nhập viện, cha mẹ Trà một chút cũng không quan tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn
Nhan Tú Anh được đưa vào xe cấp cứu, người hầu trong nhà cũng rất bình
thản, chỉ hơi buồn vì không được xem kịch vui mỗi ngày, Thúy Nhi thường
xuyên bức Nhan Tú Anh làm việc đến đầu tất mặt tối, nên họ cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa tán dóc.
Bầu trời hôm nay đỏ
rực, Nhạc Ly Ly đứng ở ngoài ban công, đôi mắt lúng liếng ngước nhìn
bầu trời, hai má phụng phịu liền dẫm chân bỏ vào phòng.
-“ Trà Hồng
Yên cậu tin nổi không, sáng sớm hôm nay trời quang mây tạnh, nóng muốn
bức người, đột nhiên tối lại giở chứng muốn mưa, gió lớn đến nổi muốn
thổi tớ dán cả vào vách tường” Nhìn Trà Hồng Yên đang bình thản tẩy
trang, Nhạc Ly Ly đặt mông trên giường vươn tay lấy cái điện thoại để
chế độ im lặng của Trà Hồng Yên, hai mắt to tròn trợn ngược lên, ôi mẹ
ơi, cái tên “Tiểu Bạch Kiểm” này gọi đến cả 590 cuộc gọi hôm nay, thật
cmn quá là kiên nhẫn đi.
-“ Này, sao cậu không bắt máy đi” quơ quơ
điện thoại thật mỏng, thật lớn của cô, trên màn hình còn vụt sáng thông
báo có cuộc gọi đến
-“Lười” Cô biếng nhác phun ra một chữ sau đó mới
đi vào phòng tắm ngâm mình, Nhạc Ly Ly trong lòng vô cùng ngứa ngáy, vô
cùng vô cùng nhiều chuyện, muốn bắt máy, nhưng ngại mạng mình còn sống,
không biết là cố ý hay vô tình, Nhạc Ly Ly lại lướt ngón tay mình qua
“Nhận cuộc gọi”, ai cha không phải là cô cố ý nhan, là cái ngón tay tự
nhiên lại ngọ nguậy nhan, Nhạc Ly Ly lén lút nhìn phòng tắm đang phát ra tiếng nước róc rách.
-“ Hồng Yên, Yên Yên, cậu bắt máy rồi, Yên Yên, tôi nhớ cậu hức, tôi sai rồi, cậu tha thứ cho tôi đi, Yên Yên, cậu nói
gì đi chứ…Cậu chán ghét tôi như vậy sao hức…, Yên Yên, tôi xin lỗi, tôi
rất đau, cậu biết không, tôi uống rất nhiều rượu, rất nhiều, nhưng tại
sao càng uống lại càng nhớ cậu, không phải, hức…không phải…. Bọn họ nói
uống càng nhiều sẽ càng quên nhanh đi người mình yêu sao…Yên Yên tôi rất nhớ giọng nói của cậu, làm ơn hãy nói với tôi một câu đi” Trần Hoàng Ân trên tay cầm chai rượu, ánh mắt mờ mị, quần áo xộc xệch đang ngồi bệch ở một góc vườn, nấc cụt nói, bộ dáng đau thương vô cùng, dưới chân lăn
lốc tàn tích của mấy chai rượu.
-“…” CMN Trà Hồng Yên quá kích thích
chị đi, Nhạc Ly Ly ta mà biết, cậu ở đây gây ra nhiều chuyện thú vị như
thế này, quyến rũ nhiều hoa đào như thế này, ta liền liều chết không về, dù bà già nhà ta có tự giá thân chinh lôi ta đi, ta cũng ôm lấy cây cột nhà người nhất quyết không về, ôi ôi ôi nghe cái giọng nói thánh khiết, mị hoặc đi, thật mê người, còn nấc cụt nữa, chết mất thôi.
-“ Yên
Yên…Yên Yên nhớ quá, nhớ cậu quá, lòng tôi như bị xé ra vậy, đau lắm,
tôi không muốn đau như vậy…không muốn” Trần Hoàng Ân, hai mắt đỏ lên,
giăng đầy tơ máu, đột nhiên dùng tay đấm vào ngực của mình phát ra tiếng thình thịch to lớn, Nhạc Ly Ly sợ muốn chết, này này này, bé con a,
đừng làm chị giật mình. Aiza càng nghe càng thích.
-“ Yên Yên, tôi
nhớ cậu quá, làm sao đây, sao cậu không nói với tôi tiếng nào, tôi muốn
gặp cậu, tôi phải đến nhà cậu, đúng, tôi phải đến nhà cậu, tôi sẽ ở dưới đợi cậu, đợi cho đến khi nào cậu chịu gặp tôi….” Trần Hoàng Ân hai mắt
sáng lên, thân thể loạng choạng đứng dậy, bầu trời thật đỏ, như nổi giận phả từng cơn gió to vào vạn vật, áo sơ mi màu trắng loang lổ những vết
rượu, mái tóc hơi nâu bị gió thổi rối loạn cả lên, gương mặt trắng nõn
như thiên sứ xinh đẹp đỏ ửng, đôi môi hơi sưng lên mọng nước. Trần Hoàng Ân lẻn ra khỏi nhà, tự mình đi bộ đến nhà cô. Nhạc Ly Ly mất hồn buông
điện thoại xuống giường, chết mình rồi, sau đó mau chóng nhanh chóng xóa nhật kí cuộc gọi, thủ tiêu tang chứng gây rối của mình.
-“ Làm cái
gì đó” Trà Hồng Yên đứng ở cửa phòng tắm, lau lau mái tóc của mình, nhìn cái bóng dáng xanh nhạt đang mặc váy ngủ xinh xắn như chuột chũi làm
chuyện xấu, trên tay còn cầm điện thoại màu trắng của mình.
-“Ô Yên
Yên, cậu thật xinh đẹp đi, đến ta hôn một cái”Nhạc Ly Ly hai mắt nổi lên ánh sáng háo sắc, nhìn Trà Hồng Yên mặc váy ngủ màu trắng bằng tơ tằm,
da thịt trắng nõn càng mịn màng dưới ánh đèn màu cam nhạt, từng giọt
nước lấp lánh trên cổ cùng cùng hai cánh tay của cô, trượt trên nền tơ
lụa của mĩ nhân, lộ ra thần sắc quyến rũ chết người, mái tóc còn ướt
nước dán vào gò má hoàn hảo của Trà Hồng Yên, đôi môi bị nước nóng hun
lên đỏ ửng xinh đẹp.
-“ Bớt ồn chút đi nhóc con, hai ngày nữa cậu
phải nhập học đó” Trà Hồng Yên đẩy cái đầu nhỏ đang tiến về phía mình,
đôi mắt hiện lên ôn nhu. Nhạc Ly Ly liền nhớ đến chuyện cái điện thoại,
sau lưng chảy ra mồ hôi hột, nhưng lòng vô cùng hưng phấn, aiza sao bây
giờ vừa muốn tên đó đến, vừa muốn tên đó không đến, thật muốn thấy cái
gương mặt “Tiểu Bạch Kiểm” đó nhan. Nhạc Ly Ly giống như bị trúng tà
ngồi im trên giường, nhìn bóng dáng Trà Hồng Yên phản chiếu qua tấm
gương, Trà Hồng Yên dùng máy sấy sấy khô tóc mình, đôi mắt nghi hoặc
lướt qua gương mặt như quả táo căng mịn của Nhạc Ly Ly đang chột dạ.
Tình trạng này kéo dài thật lâu cho đến khi tóc cô đã được hong khô
Cộc cộc, tiếng gõ cửa truyền vào, Nhạc Ly Ly tóc gáy dựng thẳng lên, ối mẹ ơi.
-“Có chuyện gì?” Trà Hồng Yên thấy hơi lạnh liền khoác áo ngoài vào, đi ra
ngoài mở cửa,nhìn thấy Thúy Nhi gương mặt quái đản muốn nói lại thôi.
-“ Tiểu thư, em xem, tiểu công tử nhà họ Trần kia đứng trước của nhà chúng ta, ngoài trời thì đang mưa, quản gia đã mời vào cũng không vào, phu
nhân cùng lão gia đã đi nghỉ rồi, chị không dám làm phiền bọn họ, thấy
phòng em còn sáng đèn nên mới lên đây thử” Thúy Nhi bị hù sợ muốn chết,
người gác cổng nói có một nam sinh đứng trước biệt thự họ Trà, trời thì
mưa to, gió muốn bật luôn cả gốc cây, Trần Hoàng Ân xiêu xiêu vẹo vẹo
ngã ngồi trước cửa mấy lần, Vân quản gia nhìn hình ảnh từ camera liền
nhận ra là Trần tiểu tử, liền mau chóng tự tay xách dù ra mời vào, nhưng cậu cả người đầy hơi men, cứ luôn miệng đòi gặp Trà Hồng Yên.
-“ ực” Một tiếng nuốt sợ hãi vang lên đằng sau lưng cô, cô quay đầu bắn một
ánh mắt cảnh cáo đến cái gương mặt giả tạo kia, trong lòng động một
chút, dù sao cũng là con cái nhà thế gia, cô nhìn cửa sổ phòng mình,
thấy mưa như tát nước, hơi lạnh làm mờ cả cửa kính, đám cây liễu bên
ngoài xiêu vẹo như sắp ngã, trong phòng yên tĩnh thế này, cách âm quá
tốt nên cô cũng không hề biết trời đang mưa, nếu Trần Hoàng Ân bị sét
đánh chết, hay bị mưa làm cảm lạnh mà chết, hay…. ( =.=) nhà họ Trà cô
cũng có trách nhiệm rất lớn, vẫn là không đành lòng theo sau Thúy Nhi đi xuống dưới, không quên ném lại một câu:
-“ Nhạc Ly Ly cậu chết chắc” Làm gương mặt vui sướng như hoa nở mùa xuân của Ly Ly héo tàn, nhưng
vẫn nhanh chân đi xem chuyện vui
--
-“Má ơi, gió gì mà mạnh thế”
Nhạc Ly Ly lấy tay che trước mặt, cảm thấy bụi vào cả mắt mình, gió làm
cho tầm mắt mọi người ở đây cay xè, nhìn hạt mưa lạnh băng gõ vào da
thịt của mình, Trà Hồng Yên một cái chớp mắt cũng không động, Thúy Nhi
cầm ô che cho hai người, Nhạc Ly Ly cũng cầm lấy dù đi ra, ô ô thật hối
hận, lạnh muốn chết, đi ra còn quên mặc áo khoác.
-“Mở cửa” Thúy Nhi nói với người gác cổng
Nhìn một màn trước mắt này, ai cũng hít một hơi lạnh, nam sinh người không
ra người, quỷ không ra quỷ, toàn thân bị mưa xối cho ướt sũng, đang ngồi bệch trước cổng nhà, đầu cúi xuống không biết là tỉnh hay ngủ, tiếng
mưa lớn át cả giọng nói của cậu, nhưng kinh nghiệm là lính đánh thuê
nhiều năm cũng tôi luyện cho cô thính giác nhạy bén, liền nghe thấy cậu
lẩm bẩm:
-“Trà Hồng Yên…Trà Hồng Yên” Cô lạnh nhạt nhìn Hoàng Ân, tự mình cầm dù đi đến, Thúy Nhi núp vào chỗ người gác cổng, Nhạc Ly Ly
hưng phấn muốn chết, quên cả lạnh.
-“ Trần Hoàng Ân” Cô gằn từng
tiếng lạnh lùng, cmn cũng xui quá đi, sáng sớm thì cái tên gấu thúi kia, tối cũng bị cái tên này đến quấy phá, bọn họ mắc bệnh sao, thích bị
ngược, nhưng trong lòng liền dâng lên tia thỏa mãn, thú cưng rời khỏi
chủ nhân sẽ không thiết sống nữa đi.
-“ Yên Yên…Yên Yên…” Trần Hoàng
Ân nghe giọng nói quen thuộc, ngẩng gương mặt tuấn tú trắng bệch, đôi
môi không còn một chút sắc, tiếng nói khản đặc truyền vào tai cô, bàn
tay to lớn quờ quạng xung quanh, nắm lấy vạy váy của cô.
-“ Muốn chết thì đi chỗ khác, tới đây làm gì” Cô buồn bực hất chân, khiến Hoàng Ân
ngã xuống, vẫn lồm cồm bò dậy, tiếp tục bắt lấy váy cô.
-“ Yên Yên,
xin lỗi, đừng không để ý đến tôi, tôi sai rồi, em biết không, một ngày
không gặp em, tôi nhớ em như thế nào, Yên Yên, em đừng giận tôi, em nói
gì cũng đúng, làm gì cũng đúng…em đừng nói những lời tàn nhẫn như thế
với tôi…tôi thật sự…thật sự…rất yêu em” Trần Hoàng Ân nói trong hơi thở
khó nhọc, quần áo ướt đẫm không ra hình thù bó sát vào người.
-“ Nhóc con, mới tí tuổi đầu, yêu với đương” Trà Hồng Yên khinh thường nói,
nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trần Hoàng Ân, trong lòng vẫn có chút khó chịu, hừ bình thường cứ coi cậu ta như con cún trong nhà mà yêu thương, không lẽ riết rồi có tình cảm sao.
-“ Là thật…là thật mà, trái tim
tôi đau lắm em biết không, đau còn hơn lúc tôi bị gãy tay nữa, đau hơn
lúc tôi bị ngã cầu thang, đau như muốn xé ra…trong đầu tôi toàn là em,
là em” Trần Hoàng Ân xụi lơ trên mặt đất, tay vẫn níu chặt lấy vạt váy
của cô, làm nó ướt đẫm, Trà Hồng Yên như một nữ vương đứng trên cao nhìn xuống, rốt cuộc vẫn là ngồi xổm trước mặt cậu.
-“Đứng dậy, vào trong đi, không phải muốn gặp tôi sao, tôi không muốn cậu chết trong trước
nhà tôi đâu” Trà Hồng Yên ra hiệu cho bảo vệ cùng người gác cổng đỡ cậu
dậy, thấy Hoàng Ân không còn giãy dụa nữa, cũng không kêu gào đòi ở đây, rõ ràng là nghe lời cô, Thúy Nhi cùng Nhạc Ly Ly trợn trắng mắt, Nhạc
Ly Ly muốn xỉu, thích chết mất.
--
-“ Tiểu thư” Thúy Nhi nhìn hai người hầu nam đặt Hoàng Ân chỉnh tề trên giường nằm của Trà Hồng Yên, quần áo cũng đã được thay
-“Sốt rồi” Nhạc Ly Ly chọt chọt mặt của Hoàng Ân, cmn da còn tốt hơn cô,
thiên lý ở đâu, cảm nhận được độ nóng bỏng ở đầu ngón tay, Nhạc Ly Ly sợ hú hồn, liền nhìn cô nói.
-“ Thúy Nhi chị kêu người đem bình thủy
tới đây, lấy mấy cái thau rồi cả mấy chiếc khăn sạch nữa, chị giúp em
làm một chén cháo nóng đi, sau đó chị cùng mọi người đi nghỉ trước đi,
trời khuya rồi” Trà Hồng Yên ngồi xuống bên cạnh Hoàng Ân, bàn tay trắng nõn thăm dò nhiệt độ tỏa ra trên trán của cậu, liền nhíu mày, cái này
cũng phải 39 độ đi
-“ Này, thuốc” Nhạc Ly Ly vô cùng ăn ý, lấy từ hòm y tế một vỉ thuốc tròn tròn màu trắng
-“ Cậu đó, cứ gây họa” Cô nhận lấy thuốc lại gõ mạnh vào đầu tên đồ tể
trước mắt. Trà Hồng Yên nhận lấy khăn đắp mà Thúy Nhi đem đến, đặt lên
trán Trà Hồng Ân, sau đó đỡ hắn dựa vào giường, hừ tiểu bạch kiểm, chủ
nhân không thích người khác đụng vào ngươi, mấy nữ hầu dưới nhà thấy
ngươi hai mắt liền sáng như sói đói, một ngày một giờ còn là người của
ta, tiểu bạch kiểm ngươi một miếng thịt cũng đừng hòng để ai nhúng chàm, đành chịu ủy khuất chủ nhân của ngươi, đêm nay chăm sóc ngươi đi, thả
một miếng mồi ngon, ta lại câu được con cá lớn
-“ Yên Yên” Cảm nhận
được sự ấm áp, cùng hương thơm nữ tính quen thuộc quẩn quanh chóp mũi,
Hoàng Ân được đút canh giải rượu cũng phần nào tỉnh táo, hé đôi mắt của
mình ra, tròng mắt xinh đẹp như sao sáng khiến Nhạc Ly Ly bị mê hoặc,
cmn ngủ cũng đẹp đã thôi đi, giờ mở mắt của đánh bại Nhạc Ly Ly là ta,
uất hận, uất hận chết mất
-“ Tỉnh rồi thì ăn cháo đi rồi còn uống
thuốc, tôi còn chưa hầu hạ ai như cậu đâu” Trà Hồng Yên không thèm để ý
đến vẻ mặt mờ mịt của cậu, liền đưa một muỗng cháo đặt bên đôi môi tái
nhợt của Hoàng Ân, cảm giác ấm áp lan truyền trên môi, cũng như có dòng
nước ấm chảy thẳng vào tim, làm cả thân thể có chút khó chịu trở nên thả lỏng. Trần Hoàng Ân nhìn gương mặt tuyệt mĩ trước mắt, tóc hơi dính
nước mưa, liền biết mình đã gây họa, liền tự trách bản thân, đôi mắt
nóng bỏng, có hối hận, có khao khát, có say đắm, có nhiều điều muốn nói
lại thôi, tình cảm muốn bộc phát nay lại bị nuốt vào trong.
-“ Yên
Yên, xin lỗi…tôi…tôi làm phiền em sao” Trần Hoàng Ân một tay nắm chặt
lấy chăn mềm đang đắp ngang ngực cậu, quan sát căn phòng liền biết mình
đang nằm trên giường của cô, trái tim liền đập nhanh,vô cùng hạnh phúc.
-“ Ngoan ngoãn nuốt xuống, mỏi tay muốn chết” Trà Hồng Yên không nói nhiều đút muỗng cháo vào cái miệng hơi mở của Trần Hoàng Ân, cậu liền nhận
mệnh, ăn từng chút một, cậu cảm thấy đây là món cháo ngon nhất mà cậu
từng được ăn, không khí trong căn phòng có chút quái dị, có chút mờ ám,
nhưng vô cùng ấm áp, khiến Nhạc Ly Ly trở thành người thừa, đang được
tắm trong nhung lụa của sự hạnh phúc, cmn quá kích thích
-“ Thuốc” Cô thả một viên thuốc vào tay cậu, lại đưa cho cậu cốc nước, nhìn cậu nuốt xuống lại thay khăn mới trên trán cậu, vẫn nóng, hừ đừng có chết ở đây
đi.
-“ Yên Yên…em tha thứ cho tôi được không” Hoàng Ân đem lời nói trong lòng thốt ra, bắt lấy bàn tay của cô đang ở trên trán cậu
-“ Ngủ đi, mai rồi tính” Cô không nói nhiều đắp chăn lại cho cậu, hai mắt
Hoàng Ân tỏa sáng, những hành động này không phải là câu trả lời sao,
khóe môi liền câu lên một nụ cười hạnh phút ngọt ngào, oa thật chói mắt, Nhạc Ly Ly dùng hai tay che mắt mình lại, cmn nụ cười tỏa nắng trong
truyền thuyết
-“ Em…em ngủ ở đâu” Trần Hoàng Ân tất nhiên có chút mơ
mộng, khụ, nhưng nhìn đến còn có sự xuất hiện của người ngoài trong căn
phòng này liền giật mình
-“Aiza bổn cô nương bị tổn thương, Yên Yên
cậu nói xem, một mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như chị, đến giờ mới bị
người ta để ý” Nhạc Ly Ly quàng vai Trà Hồng Yên mếu máo nói
-“ Ồn ào” Cô sủng nịnh mỉm cười, búng cái trán nhỏ nghịch ngợm, hành động này làm cho Trần Hoàng Ân vô cùng ngạc nhiên
-“ Đây là bạn thân của tôi, Nhạc Ly Ly từ Anh mới về, cậu không cần lo tôi với Ly Ly sẽ nằm dưới đất đi” Trà Hồng Yên không sao nói
-“Hả” Đồng
thanh đáp, này này này cái con nhỏ mê trai kia, cái lưng của chị quen
chăn êm nệm ấm sao mà chịu nổi mặt đất thô cứng chứ
-“Không cần,
không cần, em để tôi nằm ở dưới đi, sao tôi có thể…” Hoàng Ân hốt hoảng, bản thân trách mình vô dụng khiến cô chịu ủy khuất, nhưng lòng cũng vô
cùng ấm áp cùng vui sướng
-“ Nói nhiều…Nhạc Ly Ly đem chăn đệm ở tủ
ra đi, hôm nay tớ dạy cậu bài học xã hội” Trà Hồng Yên lên tiếng mạnh mẽ cắt đứt lời oán hận chưa kịp ra khỏi mồm Nhạc Ly Ly, Ly Ly phụng phịu
đi ra tủ, vâng lệnh đem gối mềm dự phòng bày ra đầy dưới chân, aiza chị
đây giả bộ dị thôi, hừ chị hiểu con bé Yên Yên hơn ai hết, nếu giờ đi
qua phòng nghỉ cho khách thì ai chăm sóc…khụ… tên tiểu bạch kiểm này,
khụ chị lại cũng không muốn đi đi, ai biết được đêm nay có chuyện mờ ám
giữa hai đứa
-“ Cảm ơn em” Trần Hoàng Ân đôi mắt si mê nhìn Trà Hồng
Yên, phát giác cô mặc váy ngủ mong manh, cơ thể lồi lõm mê người lộ ra,
khe ngực sâu đầy đặn cùng với làn da trong suốt dưới ánh đèn càng thêm
tiêu hồn, xương quai xanh hình con bướm mê người, hai cánh tay lộ ra
không khí thon dài trắng muốt, khiến mặt Trần Hoàng Ân đỏ lên, may mắn
phát sốt mặt đã đỏ bừng, nếu không…
-“…” Một đêm cứ thế trôi qua,
Nhạc Ly Ly đã phải thất vọng đi, chả có chuyện gì xảy ra hết, Trần Hoàng Ân mệt mỏi, dù muốn gắng gượng không ngủ nhưng sức lực bị kéo đi hết,
cảm nhận được căn phòng tràn đầy mùi thơm của cô, liền càng say mê mà an tâm ngủ, Trà Hồng Yên trợn mắt nhìn ánh đèn ngủ, trong lòng tính toán
giải quyết Trần Hoàng Ân. Hừ….ai bảo cô tha thứ một cách dễ dàng như thế