Hỏa Mệnh Duy Tông

Chương 21

Cuối cùng, Đoàn Bá Nhiên thở dài :

- Thật ra, đệ tử và Tư Mã Thuyên muội cũng vừa lẻn bàn cùng nhau là sẽ chẳng vội nói ra tất cả. Nhưng vì nhị vị sư phụ và Hải Anh bá bá cứ mãi thúc giục, thế nên những gì cần nói, đệ tử cũng đã tỏ bày tận tường. Và bây giờ định đoạt thế nào đều tùy vào chư vị trưởng bối.

Hải Anh Tiên Tử hoang mang hỏi ngay và đối tượng được hỏi chính là Tư Mã Thuyên :

- Có đúng thật mọi việc đã diễn ra như thế? Và Phong Gia Liêm, Nhu Kiếm công tử cũng chính là gã đã bị cháy phỏng toàn thân mà cách đây không lâu đã do Thuyên nhi đưa về, để tận tình điều trị chăm sóc?

Tư Mã Thuyên gật đầu thừa nhận :

- Cũng do xuất thân lai lịch của Phong Gia Liêm đại ca có nhiều ẩn tình, lại thêm nhiều uẩn khúc có thể khiến bất luận nhân vật chính phái nào một khi thoạt nghe cũng phải nghi ngại. Thế nên, kể cả bản thân đệ tử cuối cùng vẫn phải cảm thông, không thể oán trách đại ca vì sao nhiều phen cố tình che giấu thân phận.

Sơn Anh Tiên Tử thì vẫn còn giật mình và âu lo :

- Gã đích thực là hậu nhân của Giáo chủ Hỏa Thần giáo? Và có đúng chăng khi chính gã vì cứu mạng hai ngươi đã chẳng ngại ngần đối địch cùng lão Đại Đầu Quỷ, vốn dĩ không chỉ là người của Hỏa Thần giáo mà còn là Hữu hộ sứ, nhân vật có bối phận cao nhất ở Hỏa Thần giáo hiện nay?

Đoàn Bá Nhiên lập lại những điều vừa tự miệng thuật kể :

- Phong đại ca của đệ tử không chỉ cùng lão Đại Đầu Quỷ đối địch mà còn vì lo cho đại cục võ lâm nên bất kể sinh mạng, vẫn mạo hiểm dùng công phu bản thân, phá hủy toàn bộ tuyệt thế thần công lão Đại Đầu Quỷ đã luyện. Chính đệ tử đã cùng Tư Mã Thuyên muội tận mắt mục kích điều đó.

Thủy Anh Tiên Tử sinh nghi :

- Nhưng dựa vào đâu cả hai ngươi đều tin quyết vào điều đó, rằng gã đích thực là hậu nhân của Giáo chủ Hỏa Thần giáo?

Tư Mã Thuyên giải thích :

- Phong đại ca rất thông tuệ, ắt không tự chuốc họa vào thân bằng cách tự mạo nhận là hậu nhân của Giáo chủ Hỏa Thần giáo. Vả lại, điều đó càng thêm xác thực khi dấu hiệu để nhận diện, gọi là Hỏa Mệnh Di Tông gì đó không chỉ do mỗi một mình Phong đại ca đề cập mà còn có cả lão Đại Đầu Quỷ cũng biết. Nhất là vừa lúc nãy đây, những cao thủ Hải Lưu bang vì có xuất thân từ Hỏa Thần giáo nên cũng tỏ ra chấn động khi nghe chính đệ tử đề cập đến dấu hiệu này.

Hải Anh Tiên Tử băn khoăn :

- Đã bảo là dấu hiệu để nhận diện, ắt Hỏa Mệnh Di Tông phải lưu một dấu vết nào đó rất rõ trên thân thể gã. Thuyên nhi đã nhìn thấy chưa? Dấu vết đó trông như thế nào?

Tư Mã Thuyên bối rối, vừa cúi gầm đầu vừa lí nhí giải thích :

- Đệ tử đã có những hai lần ngẫu nhiên đều được nhìn thấy Phong đại ca trong cùng một thảm trạng như nhau, ấy là toàn thân đều bị cháy phỏng. Có lẽ vì thế, dấu vết của Hỏa Mệnh Di Tông nếu có thì cũng chẳng thể nào tồn tại, một khi mọi vết sẹo bỏng đều kéo da liền thịt. Tuy vậy, cũng theo Phong đại ca quả quyết, chính vì nhờ được tiếp nhận Hỏa Mệnh Di Tông, nên lầu đầu tiên thay vì chỉ bị phỏng toàn thân, ắt hẳn Phong đại ca chẳng thể nào toàn mạng do đã bị lão Đại Đầu Quỷ lập mưu, cố tình xô ngã Phong đại ca vào Luyện Hỏa đàn.

Hải Anh Tiên Tử giật mình :

- Luyện Hỏa đàn?! Có phải theo ngươi nghĩ thì Luyện Hỏa đàn chính là nơi cần thiết nếu Giáo chủ Hỏa Thần giáo muốn luyện tuyệt thế thần công đến'n chỗ đại thành? Vậy là Sầm Dịch Quân vì không đủ bản lãnh tiến nhập Luyện Hỏa đàn nên tuyệt thế thần công cho dù luyện được vẫn có nhiều khiếm khuyết?

Đoàn Bá Nhiên động tâm, chợt hỏi ngược lại Hải Anh Tiên Tử :

- Hải Anh bá bá đã tự thấu hiểu sự thật đó hay trước đây đã từng nghe ai đề cập?

Hải Anh Tiên Tử cười lạt :

- Ngươi có ý gì khi đặt ra nghi vấn này? Trừ phi ngươi không đủ thông tuệ, dù nghe ba chữ Luyện Hỏa đàn, nhưng không thể đoán biết ngay vì sao lại dùng danh xưng đó thay vì gọi theo cách khác.

Tư Mã Thuyên vội đỡ lời cho Đoàn Bá Nhiên nhị ca :

- Đoàn nhị ca không có ý gì đâu, sư phụ xin chớ đa nghi. Vả lại, chính bản thân đệ tử cũng không ngờ sư phụ chỉ vừa thoạt nghe đã hiểu được ngay Luyện Hỏa đàn là một nơi có công dụng lợi hại như thế nào đối với Hỏa Thần giáo. Và như vậy, phải chăng sư phụ đã phần nào thừa nhận Phong đại ca đích thực là hậu nhân của Giáo chủ Hỏa Thần giáo?

Hải Anh Tiên Tử nhờ thế sẵn sàng bỏ qua thái độ nghi ngờ quá lộ liễu của Đoàn Bá Nhiên :

- Tuy ta thừa nhận, nhưng vẫn cảm thấy khó tin nếu bảo Hỏa Thần giáo đã hai đời Giáo chủ nối tiếp nhau chỉ do bị mưu hại bởi phản đồ nên mới chịu cảnh tận diệt. Vì nói như thế có khác nào phủ nhận công của những anh hùng ở khắp các võ phái từng liên tay liên thủ tiêu diệt quần ma.

Chợt có một thanh âm mơ hồ vang phát ra đưa đến tận tai mọi người :

- Điều đó là sự thật. Vì nếu không như thế, liệu hậu quả đã như thế nào đối với bọn võ lâm chính phái các ngươi, một khi Giáo chủ bổn giáo có đủ thời gian luyện xong tuyệt thế thần công là công phu muôn người khó địch? Nhưng dù sao, ta cũng xin có lời cảm kích đối với Tư Mã cô nương, đã cho ta biết đích xác Phong Gia Liêm là ai. Thật không uổng công ta đã liều mình cứu mạng cô nương vừa rồi. Hãy tự tìm gặp lại ta khi nào có thể. Vì ngoài việc ta cần biết thêm thật rõ về cái chết thảm khốc của Phong Gia Liêm, ta cũng có một vài sự thật chỉ có thể tỏ lộ cùng cô nương mà thôi. Hãy nhớ đấy và hẹn sớm gặp lại.

Tư Mã Thuyên vội kêu thật khẩn trương :

- Chờ đã. Tôn giá có phải là Tả hộ sứ Hỏa Thần giáo? Và tiểu nữ cũng đã nhận ra thanh âm của tôn giá, chính là nhân vật gần đây từng phóng hỏa, khiến Phong Gia Liêm đại ca lần thứ hai cũng cháy phỏng toàn thân và suýt mất mạng?

Thanh âm kia đáp lại, nhưng mỗi lúc mỗi xa dần :

- Nếu cô nương đã nhận ra thì ắt tự hiểu rằng bản thân ta hiện ân hận như thế nào sau sự việc đã gây ra cho Phong Gia Liêm. Vậy thì đừng khơi gợi nữa chuyện bi thảm ấy, tạm thời vào chính lúc này. Hẹn gặp lại, a...

Hải Anh Tiên Tử bất chợt động thân lao bỏ đi thật nhanh :

- Ngọc Nữ Phù Dung phải không? Ngươi đừng vội đi. Trái lại hãy cùng ta kết liễu cho xong những ân oán đã bắt đầu vào một đêm cách đây gần hai mươi năm. Hãy đứng lại và đừng mong cứ mãi lánh mặt ta.

“Vút!”

Tư Mã Thuyên ngỡ ngàng, vội quay hỏi Sơn Thủy nhị anh :

- Đã có ân oán gì xảy ra giữa gia sư và nhân vật Tả hộ sứ Hỏa Thần giáo?

Nào ngờ phản ứng của Sơn Thủy nhị anh cũng là ngơ ngác hoang mang không khác gì Tư Mã Thuyên :

- Bọn ta không biết. Mà kỳ thực, tuy được gọi chung với nhau là Võ Lâm tam anh nhưng mọi ẩn tình của riêng ai thì chỉ người đó tự biết.

Tư Mã Thuyên càng thêm bối rối :

- Nếu vậy, tiểu điệt nữ biết phải làm gì bây giờ? Hay là đành tạm biệt, vì tiểu điệt nữ không thể không đuổi theo để ứng cứu cho gia sư, vạn nhất một khi cần đến?

Nhưng Đoàn Bá Nhiên đã ngăn lại :

- Quá muộn rồi, và tam muội dù muốn cũng không có cách nào đuổi kịp lệnh sư. Huống hồ, theo lời lệnh sư vừa thốt trước lúc bỏ đi, dường như giữa họ ân oán không hề đồng nghĩa vừa cừu thù. Vì nếu không, lệnh sư đâu cần dùng đến chữ lánh mặt? Và theo thiển ý của ngu ca, lệnh sư hoàn toàn có thừa bản lãnh để tự lo liệu, tam muội chớ quá lo. Trái lại hãy cùng mọi người đi đến chỗ đang tạm quàn thi thể của Chưởng môn sư thúc. Không chừng lệnh sư sẽ quay lại và cũng chẳng phải lo vì đã nhìn thấy tam muội vẫn ở đó cùng mọi người.

Tư Mã Thuyên đành gật đầu, huống hồ còn nhìn thấy lúc Đoàn Bá Nhiên nói vẫn cứ len lén nháy mắt làm hiệu với nàng. Và điều đó khiến nàng nhớ lại điều nghi ngờ của Phong Gia Liêm đã có đối với sư phụ nàng.

* * * * *

Sơn môn của phái Không Động như bị một bầu không khí tĩnh lặng khác thường bao phủ. Đó là cảm nhận đầu tiên đối với Tư Mã Thuyên ngay khi cùng mọi người đặt chân đến. Vì thế, nàng không khỏi băn khoăn lẫn nghi nan, đành lào thào khẽ hỏi Đoàn Bá Nhiên :

- Thi thể của lệnh sư thúc Chưởng môn cho dù vẫn tạm quàn ở đây thì không khí cùng không thể trầm mặc thế này. Hoặc giả đã xảy ra thêm sự biến gì khác đối với một võ phái nào nữa ngoài thảm họa của phái Côn Luân như chúng ta đã biết.

Sơn Anh Tiên Tử bỗng đưa tay chỉ một nơi cao cao, tuy cách khá xa nhưng cũng vừa vặn lọt vào tầm thị tuyến của mọi người :

- Hãy nhìn chiếc phướn kia. Phải chăng đấy chính là lời giải thích.

Thủy Anh Tiên Tử cũng đã nhìn rõ lá bạch phướn, vì được treo cao nên đang phất phới giũ phần phật theo gió :

- Có tiêu ký của phái Côn Luân được thêu ngay giữa chiếc phướn? Lạ thật, người có bối phận cao nhất của phái Côn Luân một khi vẫn chưa hiện diện thì còn nhân vật nào đủ tư cách để chưa gì đã cho lệnh khâm liệm thi thể của Chưởng môn Côn Luân phái vào áo quan? Và tang phướn nếu đã được treo ở một chỗ trang trọng như thế, thì đấy cũng chính là hiệu lệnh cho mọi người liên quan chuẩn bị sẵn việc phát tang. Sao lại vội thế này? Trừ phi Côn Luân phái vì có trú sở ở gần Tây Vực nên nghi tiết dành cho người đã khuất có phần khác biệt so với các võ phái còn lại. Có đúng như thế chăng, Đoàn Bá Nhiên?

Đoàn Bá Nhiên vì là người có tư chất thông tuệ nên đoán hiểu được ngay :

- Hoàn toàn không có gì khác biệt đâu, sư phụ. Có chăng, theo lời đệ tử đoán, nhất định gia phụ vì một ngẫu nhiên nào đó không những kịp có mặt mà còn đến được đây trước cả đệ tử. Huống hồ ở Côn Luân phái lúc này, gia phụ tuy vẫn là một phế nhân, nhưng nói về bối phận thì hoàn toàn đủ tư cách định đoạt mọi điều, dĩ nhiên là chỉ khi Chưởng môn sư thúc không còn.

Tư Mã Thuyên vỡ lẽ :

- Thì đây chính là thời điểm hoàn toàn thích hợp để giả như lệnh tôn đã kịp đến, ắt mọi sắp đặt thế này chỉ có lệnh tôn là đủ tư cách tiến hành. Điều này thật là may, tránh cho nhị ca nhiều phân vân khó xử, nếu buộc phải thay mặt lệnh tôn sắp đặt mọi điều, nhất là trong cương vị tuy không thật sự là nhân vật có bối phận cao nhất Côn Luân, nhưng vẫn phải chấp nhận khoác cương vị đó vào người. Nhị ca có cảm thấy nhẹ nhõm như muội vừa nói chăng?

Đoàn Bá Nhiên gật đầu và không sao giấu được một thoáng cười hài lòng :

- Sớm đoán hiểu lòng dạ của ngu ca, có thể nói ngoài đại ca nhờ tư chất thông tuệ, thì chỉ còn duy nhất một mình tam muội thật xứng đáng là bằng hữu tri kỷ tri âm. Quả vậy, ngu ca vẫn luôn lo lắng nếu phải thay gia phụ định đoạt mọi điều. Chỉ sợ xảy ra sơ thất, ngu ca sẽ tự biến mình thành trò cười trước mặt chư vị trưởng bối các võ phái. Và lúc này, ngu ca thật nhẹ nhõm.

Sơn Anh Tiên Tử chợt hắng giọng :

- Thôi nào, đừng mãi đứng đó tự tán dương lẫn nhau. Nhất là đừng mỗi lúc mỗi cười, e không xứng hợp với hoàn cảnh bây giờ của Côn Luân phái. Vì dù gì đồ nhi sau này vẫn phải thay thế lệnh tôn chấp chưởng môn hộ, đáp ứng mọi kỳ vọng của lệnh tôn và của chính Chưởng môn Côn Luân phái ngay trước khi lâm thảm biến chưa lâu vẫn luôn miệng đề cập đến. Thế nên, hãy tỏ ra một phong thái đúng bậc. Nào đã hiểu cả chứ? Vậy đồ nhi sẽ là người đầu tiên bước đi trước chúng ta. Hãy ngẩng cao đầu và nhớ đừng để lệnh tôn thất vọng. Đi nào.

Tuân theo mọi sắp đặt của đại sư phụ Sơn Anh Tiên Tử, Đoàn Bá Nhiên đi đầu, đặt từng bước hiên ngang, tuy vội nhưng vẫn khoan thai và ung dung tiến vào sơn môn phái Không Động.

Thủy Anh Tiên Tử cùng Tư Mã Thuyên sóng vai đi sau cuối, một cơ hội cho Thủy Anh Tiên Tử tìm cách thì thào vào tai Tư Mã Thuyên.

- Tư Mã cô nương nhận định như thế nào về tệ đồ Đoàn Bá Nhiên, cũng là nhị ca của cô nương?

Tư Mã Thuyên nhẹ gật đầu vài lượt :

- Tiểu điệt chỉ xin mượn lời của Phong Gia Liêm đại ca để có một lời đáp thế này. Lệnh đồ Đoàn Bá Nhiên nhất định không chỉ là bật kỳ tài hiếm có của riêng phái Côn Luân, mà ở một tương lai thật gần sẽ còn là ngọc thụ lâm phong đối với toàn thể võ lâm Trung Nguyên chúng ta. Xin cung hỷ nhị vị tiền bối tuy có chung mỗi một đệ tử nhưng thật chẳng uổng bao tâm huyết, đã đào luyện nên người hoàn toàn hữu dụng.

Thủy Anh Tiên Tử nhẹ mỉm cười :

- Nếu tất cả đều là những lời thật tâm thì liệu cô nương có chịu nghe chăng cũng một lời rất thật xuất phát từ ta, vừa là sư phụ của Đoàn Bá Nhiên, vừa là trưởng bối khá gần gũi đối với cô nương?

Tư Mã Thuyên ngơ ngác :

- Tiểu điệt nữ nguyện lắng nghe. Nhưng là điều gì? Vì sao tiền bối bỗng tỏ ra quá nghiêm trọng?

Thủy Anh Tiên Tử quả thật đang nói bằng giọng rất nghiêm nghị cho dù vẫn thì thào :

- Tiểu tử ấy suốt từ nào đến giờ chỉ mãi chuyên chú việc luyện công, vì mối hận của phụ thân y cũng có, và vì tiền đồ mai hậu của chính bản thân y nữ, thế nên chưa bao giờ bọn ta vì là sư phụ nên có cơ hội phát hiện ở bản thân y có thái độ quan tâm đến nữ nhân. Chỉ riêng ngay hôm nay thì khác, một khi y đã buột miệng gọi cô nương là bằng hữu tri âm tri kỷ, khiến ta không thể không hiểu y đã thật sự để ý và thích cô nương. Do vậy, ta chẳng ngại hỏi thẳng một câu...

Tư Mã Thuyên đỏ mặt cúi đầu và không thể không suy nghĩ hoặc nhớ đến Phong Gia Liêm :

- Tiểu điệt nữ đã hiểu tiền bối muốn hỏi thế nào. Nhưng xin lượng thứ, vì hiện cảnh lúc này e sẽ khó cho tiểu điệt nữ nếu buộc phải có một lời phúc đáp thật minh bạch cùng tiền bối. Hãy để tiểu điệt nữ tạm khuất lại một thời gian, sẽ không lâu lắm đâu. Vì tiểu điệt nữ vẫn cần hỏi lại lòng mình và cũng cần thỉnh ý của sư phụ. Được chứ, tiền bối?

Thủy Anh Tiên Tử không vì thế mà phật ý, trái lại càng tỏ ra hài lòng :

- Hải Anh tỷ cũng có phúc phận không kém bọn ta. Vì nếu bọn ta đã có Đoàn Bá Nhiên chính là long chi nhân kiệt thì lệnh sư cũng thu nhận được cô nương, có khác gì thiên tiên và là phụng giữa quần thoa. Thôi được, câu chuyện cũng có thể tại dừng ở đây. Vì dù gì ta vẫn đoán hiểu phần nào tâm ý của cô nương. Nhưng nhớ đấy, đừng để bọn ta chờ lời phúc đáp quá lâu. Cũng có thể Đoàn Bá Nhiên còn nóng lòng chờ đợi nhiều hơn cả ta đấy. Nào, đã đến nơi rồi. Quả thật phụ thân của Đoàn Bá Nhiên đã đến. Nhìn kìa, phái Không Động cũng đã nhượng hẳn cả một dãy khách sảnh, giúp phái Côn Luân lập thành Tang Nghi quán, chu tất mọi hậu sự cho Chưởng môn phái Côn Luân. Chúng ta tiến vào thôi.

Gọi là Tang Nghi quán vì khắp trong ngoài của dãy khách sảnh ở phái Không Động lúc này đều được phủ trắng tứ bề. Tạo một không khí tang tóc thật dễ dàng dù không cần cho phái Không Động nhưng rất là cần thiết cho phái Côn Luân ngay lúc này.

Đứng cạnh linh cữu của vị Chưởng môn nhân của phái Côn Luân để đón nhận từng lời phúng điếu, bày tỏ lòng thương tiếc của những cao nhân các phái, là một nhân vật đã ngoài ngũ tuần, thân hình khô cứng tương tự một khúc gỗ, do đã thiếu mất hai cánh tạy Chỉ còn lại vỏn vẹn một thân hình trơ trọi với hai ống tay áo cơ hồ rỗng không, được nhét gọn vào dây thắt lưng ở hai bên.

Đoàn Bá Nhiên thoạt tiên tiến lên thi lễ với nhân vật đó :

- Phụ thân.

Nhân vật đó nghiêm mặt gật đầu :

- Phụ thân đã sắp đặt xong tất cả. Hài tử chỉ cần thay mặt ta, thắp hương để an ủi vong linh Chưởng môn, sau đó sẽ cùng nhau bàn định phương sách báo thù.

Đoàn Bá Nhiên vâng lời, vừa thắp hương vừa đứng trước linh cữu của người đã khuất để lầm thầm khấn vái.

Sau đó thì đến lượt Sơn Thủy nhị anh cùng nhau thắp hương tưởng niệm.

Họ nói với vong linh của vị Chưởng môn phái Côn Luân :

- Nay đã có lệnh huynh Đoàn Bá Thông thay thế đảm nhận trọng trách. Mong Chưởng mông mau sớm hiển linh, cho mọi người biết hung thủ là ai. Toàn thể quần hùng nhất định sẽ vì Chưởng môn báo thù, phanh thây hung thủ thành trăm mảnh, giúp Chưởng môn yên tâm nhắm mắt và được ngậm cười nơi chín suối.

Đến lượt Tư Mã Thuyên cũng khấn vái và tỏ bày lòng thương tiếc đối với Chưởng môn phái Côn Luân :

- Tiểu điệt nữ cũng nguyện báo thù cho Chưởng môn và phát thệ sẽ không bao giờ tha hung thủ, bất luận kẻ đó có là ai, hoặc bản lãnh thế nào.

Và theo đúng nghi tiết, vì Đoàn Bá Thông tuy có bối phận cao hơn nhưng do đã là phế nhân nên đành để Đoàn Bá Nhiên đón nhận những nén hương do tự tay Tư Mã Thuyên thắp và khấn xong trao cho. Thế nên, nhân cơ hội đó. Đoàn Bá Nhiên tìm cách nói thật khẽ vào tai nàng :

- Tam muội đâu cần trước mặt mọi người bộc lộ các lời lẽ trịnh trọng đến như vậy? Nhưng dù sao, ngu ca cũng xin thay mặt Côn Luân phái, có lời cảm kích đối với tam muội.

Tư Mã Thuyên phần nào lấy làm lạ và ở đây vì không tiện đáp lời nên nàng chỉ còn mỗi một cách là đứng lùi qua một bên, suy nghĩ thật nhiều về lời của Đoàn Bá Nhiên vừa nói chỉ với một mình nàng.

Được một lúc, nàng chợt bừng tỉnh và quay trở lại thực tại do bị nhiều tiếng huyên náo ở xung quanh đánh động.

Để lúc ngẩng đầu lên, nàng kinh ngạc khi thấy Nhật Nguyệt song hùng đang là hai nhân vật đã đến lượt tiến lên cùng thắp hương cho vị Chưởng môn Côn Luân phái.

Và điều làm cho nhiều người đứng bên trong Tang Nghi quán phải cùng nhau xầm xì tạo nên những tiếng huyên náo khi nãy chính là cách di chuyển có phần khó khăn của Tả Thiên Hành - vừa là Nhật Hùng, vừa là phu quân của Nguyệt Hùng Công Tôn Phụng - cả hai hợp lại thành đôi phu phụ, vang danh là Nhật Nguyệt song hùng. Cũng chính vì đi đứng khó khăn nên Tả Thiên Hành ngay khi dừng chân trước linh cữu người đã khuất vẫn phải đứng tỳ người một phần nào đó vào Công Tôn Phụng.

Thế nên, không có gì khác lạ qua thái độ của Đoàn Bá Nhiên ngay sau đó, là vừa đón nhận các nén hương do Công Tôn Phụng tự tay trao qua, Đoàn Bá Nhiên vừa quan tâm, hỏi thăm về hiện trạng của Tả Thiên Hành :

- Vãn bối cũng được biết những tổn thất đã do Hấp Nguyên Ngũ Phích Lịch Sầm Dịch Quân gây ra cho nhị vị tiền bối, tuy nhiên, lại không ngờ thương thế của Tả tiền bối thật sự nghiêm trọng đến thế này. Nhưng dù sao vẫn cảm kích vì được Tả tiền bối chẳng quản ngại mọi khó khăn, cũng đến tận nơi để phúng viếng, chia buồn cùng tệ phái.

Tả Thiên Hành có sắc mặt rất mệt nhọc, dù vậy vẫn cố gắng đáp lời :

- Giao tình giữa phu phụ Tả mỗ đối với quý phái đâu khác gì thủ túc huynh đệ Thế nên...

Bất chợt Tư Mã Thuyên bật kêu :

- Nhị ca hãy xuất thủ mau. Vì chẳng phải ai khác mà chính là Cửu Chỉ Lão Tà đang mạo nhận Tả Thiên Hành tiền bối.

Đoàn Bá Nhiên giật mình, nhảy lùi lại :

- Tam muội liệu có lầm chăng? Vì nào phải dễ mạo nhận Tả tiền bối vẫn có danh xưng Nhật Nguyệt song hùng, mà bất luận ai trên võ lâm cũng không thể nào lầm lẫn, nhất là còn xuất hiện cùng với phu nhân.

Cục trường trong Tang Nghi quán lập tức xuất phát biến động. Thoạt tiên là tiếng kêu như rít của Công Tôn Phụng :

- Cô nương là Tư Mã Thuyên? Cớ sao quá hồ đồ, như thế chẳng hề được lệnh sư là Hải Anh Tiên Tử nghiêm huấn cẩn thận? Cô muốn ta thay mặt lệnh sư dạy cho cô nương một bài học chăng?

Tư Mã Thuyên càng khẩn trương hơn, hô hoán lớn tiếng hơn :

- Nếu không phải là Cửu Chỉ Lão Tà đang mạo nhận Tả Thiên Hành tiền bối thì chỉ còn duy nhất mỗi một điều ngược lại. Thảo nào đại ca Phong Gia Liêm đã có ý nghi ngờ mụ Công Tôn Phụng. Nhị ca nếu không mau xuất thủ e muộn mất. Vì đối phương chính là Cửu Chỉ Lão Tà với bệnh trạng của lão là do lần chạm trán mới rồi tự tay muội đã hạ độc, khiến lão tạm thời bị thất tán chân nguyên. Về điều này muội quả quyết không bao giờ lầm.

Công Tôn Phụng động nộ, chợt bất thần xuất kiếm, quật một chiêu thật nhanh vào Tư Mã Thuyên :

- Không cho ngươi một bài học ắt ngươi vẫn mãi quen thói mục hạ vô nhân. Đỡ!

“Vù”

Tư Mã Thuyên kinh hãi, toan nhảy lùi, bất đồ cùng một lúc giữa đương trường vang lên hai tiếng quát đồng loạt. Một xuất phát từ phụ thân của Đoàn Bá Nhiên :

- Xin nể mặt bổn phái Côn Luân, mong Công Tôn phu nhân dừng tay cho.

Tiếng quát thứ hai vì từ xa đưa đến, nên mang sắc thái thật khẩn trương :

- Dừng tay! Và nếu tệ đồ có lỗi gì, Hải Anh này tự khắc có biện pháp xử lý.

“Vút!”

Và ngay khi xuất hiện. Hải Anh Tiên Tử lập tức mắng át Tư Mã Thuyên :

- Ngươi còn không mau tạ lỗi với Tả tiền bối, đồng thời tạ ân Công Tôn tiền bối đã niệm tình dung tha.

Tư Mã Thuyên còn đang chần chừ, Hải Anh Tiên Tử lập tức quát lớn tiếng hơn :

- Mau! Trừ phi ngươi muốn ở ngay đây, ta vẫn hỏi ngươi về tội dám kháng lệnh và tùy tiện dùng độc, cho dù là đối với Cửu Chỉ Lão Tà, một nhân vật của Hải Lưu bang.

Tư Mã Thuyên bất bình, một lần nữa toan mở miệng phản kháng. Chợt nghe có tiếng Công Tôn Phụng hừ lạt :

- Không cần đâu, nếu điều đó vừa miễn cưỡng vừa khiến lệnh đồ cam chịu khuất tất. Tuy nhiên, ta sẽ quyết không bỏ qua chuyện này. Cáo biệt. Hừ.

Nhưng Công Tôn Phụng chưa kịp đưa phu quân là Tả Thiên Hành cùng đi thì nhanh thật nhanh, từ tay của Đoàn Bá Nhiên chợt xuất phát một tia chớp kiếm, xạ thẳng vào tâm thất Tả Thiên Hành :

- Quả nhiên đã có kẻ dám mạo nhận Tả Thiên Hành tiền bối. Tội này thật khó dung tha.

“Soạt!”

Tả Thiên Hành vì đi đứng còn khó khăn thế nên đâu thể đối phó nổi một chiêu sát kiếm được xuất phát quá nhanh từ Đoàn Bá Nhiên hiện được xem là đệ nhất kỳ tài của Côn Luân phái.

Và toàn trường càng thêm rúng động khi nhận ra chỉ chớp mắt là kiếm của Đoàn Bá Nhiên đã xuyên thủng tâm thất và làm cho Tả Thiên Hành vong mạng.

A...! A...!

Công Tôn Phụng phẫn nộ, vừa loang kiếm vùn vụt vừa hung hãn lao vào Đoàn Bá Nhiên :

- Ngươi phải đền mạng ngay cho phu quân ta.

“Ào...”

Đoàn Bá Nhiên thất kinh, vội rút kiếm từ thi thể Tả Thiên Hành về, đồng thời cũng hối hả nhảy lùi và kêu thất thanh :

- Công Tôn phu nhân mau bình tâm. Há lẽ không nhận ra tôn phu quân quả thật đã do kẻ khác mạo nhận? Xin hãy nhìn vào bàn tay bên tả của thi thể kẻ đã chết. Chẳng phải y chỉ có tất cả chín ngón tay đó sao? Hãy dừng tay mau.

Nhưng Công Tôn Phụng cứ như kẻ phát cuồng, vẫn xuất thủ phát kiếm và đuổi theo Đoàn Bá Nhiên bén gót. Và vì đã phát cuồng, Công Tôn Phụng chợt bật gào điên loạn :

- Cho dù phu quân ta chỉ có chín ngón tay thì sao? Ngươi đã giết người, tất phải đền mạng. Và ta sẽ cho ngươi biết Nhật Nguyệt Song Kiếm Hợp Bích thật sự lợi hại như thế nào. Đỡ! Đỡ!

Và bằng một thủ pháp vừa linh hoạt vừa thần tốc, lúc Công Tôn Phụng lao vượt ngang thi thể Tả Thiên Hành, chỉ cần khẽ khom người xuống một ít là đã lấy từ thi thể của Tả Thiên Hành ra một thanh kiếm khác, để cùng một lúc Công Tôn Phụng có đủ hai thanh kiếm cho hai tay, phối hợp nhau để tấn công vào mỗi một mình Đoàn Bá Nhiên, hầu báo thù cho phu quân Tả Thiên Hành.

“Ào...”

“Vù...”

Thoạt nhìn thấy thanh kiếm thứ hai do Công Tôn Phụng lấy từ thi thể Tả Thiên Hành ra, một lần nữa Tư Mã Thuyên hô hoán vang động :

- Chính là Tử Dương kiếm?! Hóa ra lão Tả Thiên Hành từ lâu vẫn còn một thân phận khác, chính là Cửu Chỉ Lão Tà. Nhị ca! Vậy mụ Công Tôn Phụng đích thực là nữ nhân biết sử kiếm từng bị Phong Gia Liêm đại ca nghi ngờ. Cả hai cùng là đồng lõa cùng lão Lưu Vạn Thế. Hãy để muội tiếp tay nhị ca diệt trừ mụ, báo thù cho Phong đại ca.

Đoàn Bá Nhiên gầm vang :

- Không cần đâu! Và ta cũng minh bạch đôi ác ma này kỳ thực từng có những hành vi dối trời lừa đất như thế nào. Ta tự tin đủ bản lãnh báo thù cho đại ca Phong Gia Liêm. Ác phụ chớ vội ngông cuồng. Hãy đỡ!

Và để đối phó với song kiếm lợi hại của mụ Công Tôn Phụng. Đoàn Bá Nhiên đột nhiên chuyển đổi thanh Ngân Giao kiếm qua tay tả và chỉ dùng vỏn vẹn mỗi một hữu thủ để bắt đầu xuất phát một kỳ chiêu.

“Ào...”

Song kiếm của Công Tôn Phụng như gặp khắc tinh, thay vì phân khai tấn công vào Đoàn Bá Nhiên thì lại đột ngột tự và vào nhau, phát thành loạt tiếng chạm ngân vang.

“Choang... choang...”

Và “keng” một tiếng, thanh kiếm bên tay tả của mụ vì là bảo kiếm Tử Dương nên sắc bén hơn, sau tiếng chạm đã tự chấn gãy thanh kiếm bên tay hữu của chính mụ.

Diễn biến này cơ hồ khiến quần hùng cùng một lúc kêu ồ lên :

- Hảo chiêu thức!!!

- Tuyệt kỹ Côn Luân phái không ngờ còn có thêm công phu thật sự lợi hại như thế này.

Mụ Công Tôn Phụng thì càng thêm cuồng nộ, vội chuyển Tử Dương bảo kiếm qua tay hữu và lồng lộng xông vào Đoàn Bá Nhiên :

- Ngươi phải nạp mạng cho ta.... A... a...

“Ào...”

Riêng Tư Mã Thuyên chợt kêu thật to bằng giọng thật mừng rỡ :

- Có phải nhị ca đang thi triển Nhân Đạo Chiêu đã do đại ca chỉ điểm? Như vậy càng tốt, hãy tạm khống chế mụ để tra hỏi. Vì không chừng Chưởng môn của quý phái Côn Luân mất mạng cũng có phần của mụ.

Đoàn Bá Nhiên vẫn thủy chung dùng mỗi một cánh tay nhục thể để đối phó với bảo kiếm Tử Dương của mụ Công Tôn Phụng :

- Ta vẫn đang lo chưa thể lĩnh hội trọn vẹn Nhân Đạo Chiêu quả thật đã do Phong đại ca truyền thụ.. Nhưng đến bây giờ thì đã mỗi lúc mỗi thêm tự tin. Hãy xem đây.

“Vù...”

Và chiêu của Đoàn Bá Nhiên vẫn lợi hại và ẩn tàng nhiều biến hóa bất phàm, khiến kiếm Tử Dương của mụ Công Tôn Phụng một lần nữa tự chệch qua bên tả. Đến nỗi nếu như mụ vẫn còn thanh kiếm nào khác bên tay tả ắt một lần nữa lại đẩy chúng tự chạm vào nhau, hóa giải lẫn nhau, để hoàn toàn trở thành vô hại đối với Đoàn Bá Nhiên, lẽ ra là đối tượng cho mụ dùng kiếm lấy mạng.

“Ào...”

Nhân cơ hội đó, tả kiếm Ngân Giao của Đoàn Bá Nhiên bất thần xạ thẳng vào mụ Công Tôn Phụng :

- Đỡ!

“Vù...”

Tư Mã Thuyên giật mình :

- Nhị ca sao vội hạ sát mụ?

Đoàn Bá Thông, thân phụ của Đoàn Bá Nhiên cũng kêu :

- Dừng tay ngay!

Đoàn Bá Nhiên vội thu chiêu, nhưng đã quá muộn so với thức kiếm được xuất phát quá ư thần tốc và chuẩn xác.

“Phập!”

Mụ Công Tôn Phụng khựng lại, với hai mắt trợn trừng, cùng nhìn vào tâm thất của chính mụ, là nơi hiện vẫn đang bị thanh Ngân Giao kiếm của Đoàn Bá Nhiên cắm ngập vào khá sâu :

- Tiểu tử ngươi... thật độc ác... ta... hự!!!

Mụ khuỵu xuống và từ miệng vụt phun trào một dòng huyết không rõ vì sao lại có màu bầm đen một cách kỳ quái.

Lấy làm lạ, Đoàn Bá Nhiên vừa thu kiếm bước lùi về vừa lo lắng hỏi Tư Mã Thuyên :

- Tam muội hãy cho ta biết, vì sao máu huyết của mụ chưa gì đã chuyển sang màu đen?

Tư Mã Thuyên vừa thoạt nhìn lập tức gọi Đoàn Bá Nhiên :

- Thần Vong Tuyệt Mệnh Độc?! Nhị ca hãy ném bỏ thanh Ngân Giao kiếm mau. Và nhớ đừng để máu huyết mụ phạm vào người, dù chỉ một giọt cũng không. Nhanh lên.

Đoàn Bá Nhiên kinh hãi, ném thẳng kiếm Ngân Giao vào tận chỗ mụ Công Tôn Phụng đang nằm chết, sau đó còn hốt hoảng nhảy lùi thật xa, suýt nữa thì chạm vào linh cữu của Chưởng môn Côn Luân phái.

Đoàn Bá Thông lo lắng bước đến gần, tự lấy mắt nhìn khắp quanh thân Đoàn Bá Nhiên đôi ba lượt :

- Cũng may, vẫn chẳng có bất kỳ giọt máu nào vô tình phạm dính vào y phục hài tử. Nếu không... a... Thần Vong Tuyệt Mệnh Độc thật lợi hại, liệu Tư Mã cô nương có phương cứu vãn chăng nếu vạn nhất nhục tử bị trúng chất độc này?

Tư Mã Thuyên chầm chậm lắc đầu, vừa nhìn Đoàn Bá Nhiên vừa lên tiếng đáp lại câu Đoàn Bá Thông vừa hỏi :

- Đây là loại chất độc duy nhất mà từ lâu Tư Mã Bằng vẫn khăng khăng giữ kín, bảo rằng chưa đến lúc thổ lộ cho tiểu nữ biết phương cách điều chế giải dược. Xin lượng thứ, nếu tiểu nữ đã làm cho Đoàn bá bá như có phần nào thất vọng.

Đoàn Bá Thông giượng cười :

- Cũng bởi lão phu chỉ vì quá lo cho nhục tử Đoàn Bá Nhiên đấy thôi. Và làm gì có chuyện thất vọng, một khi Nhiên nhi kỳ thực vẫn bình yên vô sự..

Và cục trường một lần nữa lại tái diễn cảnh huyên náo rúng động khi tất cả mọi người đều được tận mắt mục kích không chỉ riêng thi thể của Công Tôn Phụng đang từ từ tự hủy mà đến cả thi thể của Tả Thiên Hành vì vô tình nằm chạm vào vũng máu huyết tự hủy của phu nhân nên cũng từ từ tan rã, cùng biến thành hai bộ di cốt trắng toát.

Sau cảnh kinh khiếp này, một nhân vật phái Không Động chợt lên tiếng :

- Nơi này đã ô uế, sẽ bất xứng nếu vẫn tiếp tục tiến hành lễ tang cho Chưởng môn phái Côn Luân. Hay là để Đổng Kim Lân mỗ sai đệ tử sắp đặt một địa thế khác xứng đáng hơn?

Đoàn Bá Thông thật quyết đoán, xứng đáng là nhân vật có đủ tư cách tác chủ mọi việc liên quan đến phái Côn Luân khi Chưởng môn phái này đột ngột chẳng còn. Và Đoàn Bá Thông khéo léo lên tiếng cũng không quên nói lời đáp tạ tri ân :

- Không cần đâu. Và đã làm phiền quý phái Không Động thế này, nếu Đoàn mỗ vẫn tiếp tục nhận những ưu ái thêm nữa của Đổng chưởng môn sẽ chẳng khác nào cứ mãi lạm dụng thành ý của quý phái. Huống hồ, xin hãy nghe, hỡi những chư vị đồng đạo vỗ lâm.

Đoàn Bá Thông thật không hổ danh là nhân vật sư huynh của vị Chưởng môn phái Côn Luân vừa vô phúc yểu mệnh. Vì để lên tiếng với tất cả mọi người đương diện, đôi mục quang của Đoàn Bá Thông đã lập tức loang loáng đảo nhìn quanh, tuy không chủ ý để mắt nhìn riêng ai nhưng kỳ thực ở bản thân từng nhân vật đều có cảm nhận đang được Đoàn Bá Thông chú mục nhìn vào. Thế nên, ai ai cũng phải chú tâm lắng nghe từng lời do Đoàn Bá Thông đang nói với tất cả :

- Với cương vị là nhân vật có bối phận cao nhất bổn phái Côn Luân hiện nay, Đoàn mỗ thật cảm thấy bất xứng khi nhớ lại những tủi nhục mấy mươi năm trước đã do bản thân gây ra cho mọi người, nhất là cho các bậc tiền nhân đã khai sáng phái Côn Luân. Tuy nhiên, do tình thế kể như chẳng đặng đừng. Chưởng môn nhân tệ phái đã bị bọn ác ma hèn hạ lén mưu hại, Đoàn mỗ vì bất đắc dĩ đành tạm chấp chưởng môn hộ. Thật may đã được quý phái Không Động tương trợ, cho dựng tạm một Tang Nghi quán ở đây. Nay tử trạng của tệ Chưởng môn tuy chưa thể minh bạch hung thủ là ai, nhưng qua dấu vết lưu lại đã được chư vị nhất là bản thân Đoàn mỗ ghi nhớ kỹ, việc truy nguyên hung thủ không sớm thì muộn cũng tiến hành, đồng thời mọi hậu sự của tệ Chưởng môn cũng đã được lo lắng chu tất. Thế nên, xin cho phép Đoàn mỗ được hỏi thêm mấy câu. Và khi đã xong, Đoàn mỗ đành mạo muội nói lên lời cáo từ, sẽ cùng đệ tử bổn phái đưa linh cữu tệ Chưởng môn về an táng tại núi Côn Luân. Thật không dám làm phiền phái Không Động lâu hơn.

Lời của Đoàn Bá Thông tuy dài nhưng thật to, đã nói hết những gì cần nói, ngoại trừ một đôi điều toan hỏi và vẫn chưa biết sẽ hỏi ai. Nhưng không để mọi người chờ lâu, Đoàn Bá Thông đã quay qua Tư Mã Thuyên, và hỏi ngay :

- Những điều lão phu cần minh bạch vì chỉ liên quan tới những diễn biến vừa xảy ra nên có lẽ chỉ mỗi một mình cô nương là có thể giúp lão phu toại nguyện. Vậy xin cho hỏi, vì sao cô nương đã tỏ ra khinh thường, nếu không muốn nói là quá vô lễ khi cùng lão phu đề cập đến lệnh tôn Tư Mã Bằng? Và chưa hết, việc phát hiện Tả Thiên Hành còn một thân phận thứ hai là Cửu Chỉ Lão Tà, cùng với những lời lẽ hầu như tán dương một gã Phong Gia Liêm nào đó, đã từng đề cập với cô nương nỗi nghi ngờ về Công Tôn Phụng, phu nhân của Tả Thiên Hành, có thể cô nương cho lão phu được nghe thêm một đôi lời giải thích?

Tư Mã Thuyên ngay khi nghe hỏi đã toan đáp. Nhưng may thay Đoàn Bá Nhiên đã kịp lên tiếng hộ, nói oang oang với mọi người đương diện, một cách vừa đáp lại nghi vấn của thân phụ, vừa gián tiếp tán dương thêm Phong Gia Liêm :

- Điều này vì hài nhi cũng là người trong cuộc nên biết rất rõ. Xin hãy để hài nhi đáp thay lời tam muội Tư Mã Thuyên. Là thế này...

Và theo từng lời Đoàn Bá Nhiên thuật kể, nếu đối với đa phần mọi người chỉ là mới nghe lần đầu thì riêng đối với Tư Mã Thuyên, từng diễn biến xảy đến cho Phong Gia Liêm chỉ trong trọn vẹn một ngày một đêm cuối cùng đã một lần nữa tái hiện toàn bộ trong nhận thức của nàng. Với tâm trạng đó, nàng cơ hồ không có cảm nhận mãn nguyện cho dù xung quanh nàng, khi mọi người đã biết hết mọi sự thật về Phong Gia Liêm và đang vừa hỏi Đoàn Bá Nhiên để biết thêm thật minh bạch, vừa thi nhau thốt lên lời tán dương Phong Gia Liêm đã vì đại cục võ lâm mà có mọi hành động như thế nào.

Nàng nghe nhưng vô cảm, kể cả những gì đang do Đoàn Bá Thông cũng đến lượt lên tiếng tán tụng Phong Gia Liêm :

- Phong Gia Liêm mà ai trong chúng ta ít nhiều cũng nghe nói đến qua danh xưng Nhu Kiếm công tử quả là một trang anh hùng đầy khí phách. Hóa ra mọi âm mưu, kể từ ba mươi năm trước, đều do một Lưu Vạn Thế cấu kết cùng một vài nhân vật vì nhị tâm nên bội phản Hỏa Thần giáo. Nay theo lời nhục tử Đoàn Bá Nhiên vừa tỏ bày, cùng với Lưu Vạn Thế ắt hãy còn nhiều nhân vật trong chúng ta cũng đang ngấm ngầm có những mưu toan bất lợi cho các phái, như đã xảy ra trường hợp của Nhật Nguyệt song hùng chẳng hạn. Đồng thời không thể không kể đến bọn Hải Lưu bang đã và đang tiến hành nhiều âm mưu đối phó các võ phái chúng tạ Thế nên, theo Đoàn mỗ, Phong Gia Liêm tuy đã uổng mạng nhưng tâm huyết của gã, chúng ta quyết không thể để uổng phí, bằng cách là phải sớm tiến hành ngay một đại hội võ lâm, trước là cùng nghị kế trừ ma, sau nữa phải định ra một Minh chủ thống lĩnh quần hùng. Có như thế mới tránh những điều đáng tiếc như đã từng xảy ra cho Hỏa Thần giáo trước kia và những ai từng chịu nhiều tủi nhục như Đoàn mỗ. Chư vị đồng đạo võ lâm nghĩ sao? Nam Cung Nhất Hiệp, Võ Lâm tam anh và Tứ nghĩa có thừa nhận những lời vừa rồi của Đoàn mỗ chăng? Thiếu Lâm Nhất Trần, Võ Đang Huyền Nhiệm cùng chư vị Chưởng môn các phái Nga Mi - Không Động - Hoa Sơn và Điểm Thương nghĩ sao?

Những lời nói đầy hào khí của Đoàn Bá Thông dù chỉ là phế nhân vẫn khiến quần hùng thán phục và ngay lập tức được Vệ Quá Như, Chưởng môn phái Hoa Sơn là nhân vật đầu tiên lên tiếng đáp ứng :

- Chỉ vì mưu sâu kế độc của Lưu Vạn Thế, các võ phái ba mươi năm trước không chỉ mất mỗi phái một ít công phu sở học, mà sau đó còn khiến nhiều nhân vật phải cam chịu cảnh thân bại danh liệt. Như Cuồng Võ Y Tiên đã tự kết liễu sinh mạng, như Đoàn Bá Thông lão huynh phải cam tự phế hai cánh tay, bồi tội trước vong linh bao tiền nhân khai sáng phái Côn Luân. Và Vệ mỗ thật sự thán phục dũng khí và cao kiến này của Đổng lão huynh. Cần phải sớm tiến hành đại hội võ lâm, đừng để quá muộn so với Hải Lưu bang kỳ thực đã bắt đầu đối phó chúng ta.

Nam Cung Nhất Hiệp lên tiếng, giọng áy náy băn khoăn :

- Nhưng có sớm lắm vẫn phải chờ sau khi phái Côn Luân đưa di hài Chưởng môn nhân về an táng ở trú sở, lão phu nói có đúng không?

Đoàn Bá Thông lại lên tiếng :

- Nam Cung lão huynh chớ quá lo. Vì Đoàn mỗ trước khi có những lời vừa rồi đã liệu sẵn mọi sắp xếp việc đưa di hài tệ Chưởng môn về Côn Luân an táng. Đoàn mỗ sẽ phó giao cho nhục tử Đoàn Bá Nhiên đảm nhận. Phần mỗ nguyện lưu lại, cùng quần hùng tiến hành ngay đại hội võ lâm.

Một lần nữa thái độ khẳng khái và hào hùng đầy chính nghĩa của Đoàn Bá Thông được mọi người ngưỡng mộ, nhất là Cúc Huỳnh Phong, một trong Tứ nghĩa, cũng vì tán đồng nên lập tức lên tiếng :

- Nói rất hay, đúng là phải lấy đại cục võ lâm làm trọng. Tứ nghĩa Kim Lăng này cũng nguyện vì võ lâm, quyết chẳng ngại nguy nan.

Đoàn Bá Thông hạ lệnh cho Đoàn Bá Nhiên, theo ý định vừa sắp xếp :

- Hài tử hãy mau đưa di hài Chưởng môn sư thúc hồi sơn, đừng quá lo cho thân phụ.

Đoàn Bá Nhiên nghiêng mình phục lệnh :

- Nhưng phụ thân cũng nên sớm quay về. Vì để an táng Chưởng môn sư thúc không thể không có phụ thân trong cương vị chủ lễ. Hài nhi xin cáo biệt.

Tư Mã Thuyên chợt lên tiếng :

- Muội có thể đi cùng nhị ca được không?

Đoàn Bá Nhiên mỉm cười :

- Tam muội vẫn lo ngại Hải Lưu bang lại tiếp tục gây khó khăn cho ngu ca? Như thế cũng tốt, vì có thêm tam muội vẫn hơn là chẳng có ai.

Bỗng có thêm một nữ nhân khác cũng lên tiếng, tỏ ý muốn được đi cùng Đoàn Bá Nhiên :

- Đại hội võ lâm chỉ là nơi dành cho các bậc trưởng bối. Tiểu nữ là Liễu Hoàng Kim, liệu có được phép đi cùng và hỗ trợ Ngân Giao công tử Đoàn Bá Nhiên các hạ chăng?

Và Liễu Hoàng Kim vừa lên tiếng thì lập tức có thanh âm phản bác của Giang Tuấn vang lên ngay :

- Đại hội võ lâm nếu được tiến hành ngay thì bổn phái Không Động vì là chủ nhân nên không thể không có những an bày chu đáo và ổn thỏa. Liễu Hoàng Kim muội lẽ nào không nhận ra điều đó, trái lại đã vội vàng tìm cớ bỏ đi ngay lúc này?

Nào ngờ Bàng Các cũng lên tiếng tán thành chủ ý của Liễu Hoàng Kim :

- Bàng mỗ cũng có cảm nhận sẽ trở nên vô tích sự nếu cứ mãi lưu lại đây, đó là chưa nói có thể khiến các bậc trưởng bối cảm thấy bị quấy rầy. Thế nên, nếu được Đoàn Bá Nhiên thiếu hiệp tán thành, mỗ xin nguyện theo chân. Và chỉ mong được một lần cùng mọi người hiệp lực, giao đấu một phen thỏa chí với bọn Hải Lưu bang.

Đổng Kim Lân bật cười :

- Giang Tuấn ngươi nếu muốn thì có thể cùng đi. Huống hồ đấy là một ý cũng hay, để xem lũ tiểu sinh bọn ngươi sẽ tự lo liệu như thế nào. Vì trước sau gì, việc đảm nhận từng trọng trách ở mỗi môn phái hữu biệt cũng đến lượt bọn ngươi gánh vác, đấy là chưa nói còn phải đảm đương luôn cục diện võ lâm sau này. Hãy đi đi và cứ để bọn già chúng ta tự thu xếp với nhau.

Một thanh âm trầm trầm khác cũng vang lên :

- Mỗ là Trầm Hoạch, Điểm Thương phái, liệu có được Đoàn Bá Nhiên công tử thuận tình cho cùng đi đến tận Côn Luân chăng?

Vệ Quá Như cười vang :

- Khá lắm. Ta cũng tán thành chủ ý của Đổng Kim Lân, Chưởng môn phái Không Động. Vì nhìn lại, lũ hậu sinh bọn ngươi đa phần đều là niềm kỳ vọng của từng phái riêng biệt, nếu có dịp cùng đi với nhau như thế này, một là được tăng thêm lịch duyệt giang hồ, hai là sẽ dễ bề kết thân, càng khiến các võ phái chúng ta ngày càng thêm thắt chặt thân tình hữu hảo. Khá lắm, ha... ha.... ha...

Đột ngột Hải Anh Tiên Tử cũng tỏ ý bỏ đi :

- Tệ đồ Tư Mã Thuyên dù gì cũng hãy còn trẻ người non dạ. Xin lượng thứ vì không thể cùng chư vị tiến hành đại hội võ lâm. Ta sẽ đi cùng Đoàn Bá Nhiên ngươi, được chứ?

Sơn Thủy nhị anh cùng giật mình :

- Hải Anh tỷ có cần như thế chăng? Há không biết có thể vì thiếu vắng tỷ, việc phân định nhân vật nào sẽ là Minh chủ võ lâm ắt cũng có phần nào khó khăn chăng?

Hải Anh Tiên Tử gượng cười :

- Xin đừng trách Hải Anh này. Vì quả thật Hải Anh khó thể an tâm nếu vẫn tiếp tục để tệ đồ lại một lần nữa lâm hiểm cảnh như lúc nãy ai trong chúng ta cũng được nghe thuật kể. Xin cáo biệt.

Thái độ của Hải Anh Tiên Tử nếu có làm nhiều người hoang mang kinh ngạc thì chỉ sau một lúc là đâu lại vào đấy. Những cao nhân các võ phái vẫn tiếp tục tiến hành đại hội võ lâm. Còn những kẻ trẻ tuổi thì lại hăm hở cùng Đoàn Bá Nhiên ly khai dần, đưa theo di hài của Chưởng môn phái Côn Luân đã được quàn trong linh cữu.

Riêng Hải Anh Tiên Tử thì chỉ chầm chậm đi theo đoàn người, sắc mặt lúc nào cũng trầm tư, thật mâu thuẫn với lời đã nói là vì lo cho Tư Mã Thuyên đệ tử nên mới bỏ đi, không dự đại hội võ lâm.
Bình Luận (0)
Comment