Đêm đó yến hội diễn ra tương đối thuận lợi.
Tuy rằng ban ngày, mọi người đều loạn, như là rắn không đầu, xông
loạn khắp các phòng. Nhưng là một khi Họa Mi đáp ứng, tiếp nhận trách
nhiệm trù bị yến hội, tình huống lập tức biến hóa.
Mọi việc nên chú ý, quy củ nên tuân thủ, nàng từng việc từng việc đối với mọi người ôn nhu phân phó, tiếng nói nhu hòa, mọi người vốn đang
bối rối, nghe được như là ăn thuốc an thần, không còn lung túng nữa.
Không chỉ là ôn nhu mà nàng trong nhu còn có cương.
Buổi chiều hôm đó, khi nguyên liệu nấu ăn mới đưa đến, nàng tự mình
xem qua, liếc mắt một cái liền nhìn ra phẩm chất nguyên liệu nấu ăn đều
không phải tuyệt hảo.
Họa Mi lập tức dẫn theo quản gia, tự mình đi vào thương gia, ngoài
việc đem nguyên liệu nấu ăn toàn bộ trả về, còn ôn nhu trò chuyện, nhẹ
nhàng bâng quơ nói nói mấy câu, khiến cho tên thương gia vốn tưởng lừa
gạt người mua, đang chờ việc lừa dối trot lọt kinh hoảng, biết gặp phải
người trong nghề phân biệt được ngon dở.
Bị người liếc mắt một cái nhìn rõ, mặt mũi tên thương gia tự nhiên
không nén được giận, hơn nữa biết sau lưng nữ nhân này lại có cái tên
thần bí phú hào tính tình cổ quái làm chỗ dựa, thương gia không dám
đánh liều số phận, liên tục cúi đầu tạ lỗi, chẳng những ngoan ngoãn lấy
lại hành hòa, còn đem ra hàng hóa thượng đẳng trong điếm cho Họa Mi xem
qua, đợi nàng gật đầu mới cho vận chuyển lên xe.
Vì để tạ lỗi, thương gia chỉ lấy đúng giá.
Trở lại Phong gia, khách sạn lão bản nương cũng đến.
Trong thời gian ở tại khách sạn, Họa Mi gặp qua không ít thương lữ dị quốc, vì những người dị quốc này, lão bản nương rất rành các món ăn dị
quốc vừa chua lại vừa lạt.
Phong gia đầu bếp tuy khả năng nấu nướng rất tốt, nhưng lại thiếu
kinh nghiệm nấu các món ăn này, cho nên hắn phân phó nô bộc mời khách
sạn lão bản nương đến, cùng đầu bếp nghiên cứu nên dùng nguyên liệu nấu
ăn cùng với hương liệu tại Châu Hà mua về như thế nào là tốt nhất cùng
để làm ra món ăn ngon tinh xảo mà tuần túy.
Họa Mi còn luôn kiểm tra vật dụng cùng bài trí trong Phong phủ, chính là thoáng thay đổi bài trí, thêm mấy bồn cây lục tùng tươi tốt mang
phong cách cổ đã biến phòng thiết đãi yến tiệc bố trí lại lịch sự, tao
nhã.
Đêm xuống, khi các tân khách dị quốc đến, nàng thong dong chỉ huy đại cục, khi nào thì nên làm cái gì, nàng tất cả đều cẩn thận tỉ mỉ.
Yến hội thuận lợi tiến hành, người hầu đoán vị quả phụ xinh đẹp này,
đại khái cũng là xuất thân phú quý, nếu không thì một cô gái bình
thường làm sao hiểu được những quy củ rườm rà này?
Mãi đến canh hai, này dị quốc tân khách mới tận hứng rời đi.
Khách sạn lão bản nương đã sớm trở về nghỉ, mà Họa Mi lại kiên trì
chờ tới khi yến hội chấm dứt, xác định mọi chuyện thỏa đáng mới bằng
lòng rời đi.
Quản gia lòng mang cảm kích, đưa nàng đến cổng chính của Phong phủ.
Trước cửa đã có cỗ kiệu đang chờ, hai bên còn có hai tiểu nha hoàn đi theo hầu hạ.
“Liễu phu nhân, gia phân phó, đêm đã khuya nên những người này sẽ đưa ngài trở về.” Quản gia nói, ánh mắt nhìn Họa Mi mười phần kính ý. “Đây
là gia công đạo, muốn giao cho ngươi thù lao hôm nay.” Hắn thật cẩn thận đưa ra ngân phiếu cất trong tay áo.
“Thỉnh quản gia thay ta đa tạ Phong gia.” Họa Mi mỉm cười nhận lấy tấm ngân phiếu kia.
“Mặt khác, gia còn nói hôm nay mệt nhọc Liễu phu nhân.” Hắn xoay
người sang chỗ khác, từ trong tay nô bộc lấy ra một cái hộp gấm tinh mỹ. “Đây là thuốc bổ an thai, thỉnh ngài mang về, bổ bổ thân mình.”
Nàng lắc đầu.
” Thuốc bổ này ta sẽ không thu.” Nàng cong khóe miệng khẽ mỉm cười,
thái độ ôn hòa nhưng cũng kiên quyết. “Ta chỉ thu những gì ta nên được,
thỉnh chuyển cáo Phong gia, hộp thuốc bổ này lòng ta lĩnh nhận.”
Quản gia cầm hộp gấm, có chút không biết làm sao.
“Nhưng là, cái kia. . . . . . Liễu phu nhân. . . . . .”
“Quản gia xin dừng bước, đưa đến đây là được rồi.” Nàng lặng lẽ đánh
gãy, tiếp theo xoay người, theo tiểu nha hoàn hầu hạ, đi xuống bậc
thang, ngồi vào cỗ kiệu.
Quản gia tay cầm hộp gấm nhìn theo cỗ kiệu rời đi, trong lòng còn lo
lắng, việc này không làm thỏa đáng nên bẩm báo thế nào với chủ nhân đây, vẫn hoàn toàn không biết tất cả mọi việc đã sớm rơi vào trong mắt chủ
tử.
Trước cửa sổ lụa là ở lầu hai, nam nhân mặc hắc y lặng im đứng ở nơi
đó, nhìn nàng đi ra cửa, nhìn nàng cự tuyệt, nhìn nàng rời đi. . . . . .
Hết thảy, giống như đã từng quen biết.
Mỗi lần thấy nàng rời đi, hắn sẽ lại lần nữa thể nghiệm nỗi đau đớn thiêu đốt ngũ tạng.
Trong bóng đêm, cỗ kiệu dần dần đi xa, ánh trăng trong suốt, trắng bạc tựa đêm bão tuyết kia.
Thẳng đến đỉnh cỗ kiệu kia biến mất sau phố, hắn vẫn đứng ở tại chỗ nhìn về hướng nàng rời đi, thật lâu không hề cử động.
Từ đó về sau, lễ ngộ Phong gia đối nàng ân cần vượt xa lúc trước.
Mỗi ngày nàng bước ra cửa nhà, thì cỗ kiệu sớm đứng chờ ở ngoài, đưa
nàng đi nấu cháo rồi quay về quán ăn. Mỗi lần yến hội qua đi, cũng là do kiệu đưa nàng về, chưa từng làm cho nàng đi bộ đêm nào.
Yến hội lần đó qua đi, trong vòng một tháng Phong gia lại chiêu đãi tân khách mấy lần.
Mỗi một lần Họa Mi đều xử lý thỏa đáng toàn vẹn, làm cho khách và chủ rất vui lòng. Nhưng mà do vậy, nàng mỗi ngày phải chăm sóc nhà hàng,
lại đến Phong gia nấu cháo, khi có yến hội thì lượng công việc lại nhân
lên, như là ngọn nến hai đầu bị đốt cháy, ít lâu sau nàng cũng dần cảm
thấy kiệt sức.
Ngày nọ,, yến hội chấm dứt, khí hậu oi bức, mồ hôi trên trán chưa lau, khi bước ra Phong gia, trời lại thổi một trận gió đêm.
Mới đầu Họa Mi cũng không để ý, nhưng ngày hôm sau nàng liền mơ hồ cảm thấy thân thể có chút không khoẻ, cả ngày không vững.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, nàng đã choáng váng, toàn thân đau nhức, bệnh đến nỗi không xuống giường được.
Họa Mi cố gắng đứng dậy, chịu đựng từng cơn mệt mỏi, viết xuống cách
thức nấu cháo cùng trình tự, giao cho tiểu nha hoàn chăm sóc nàng.
“Oanh Nhi, ngươi đem cái này giao cho kiệu phu, đã nói ta thân thể
không khoẻ, hôm nay không thể đi qua, thỉnh đại trù chiếu theo phương
thức này nấu cháo.” Chỉ là nói chuyện mà đã tiêu hao không ít khí lực
của nàng. Nàng vỗ ngực, yếu ớt nói: “Khi nào cơ thể khỏe lại, ta sẽ đến cửa tạ lỗi.”
Tiểu nha hoàn cầm tờ giấy lập tức chạy ra lặp lại từng lời nói của Họa Mi cho kiệu phu, không quên nửa câu.
Chờ kiệu phu khiêng cỗ kiệu rời đi, tiểu nha hoàn mới lại chạy về.
“Phu nhân, ta trước đỡ ngài trở về nằm!” Oanh nhi tuổi tuy nhỏ nhưng
thông minh săn sóc, hầu hạ Họa Mi cẩn thận. “Ngài nghỉ ngơi trong chốc
lát, ta đi nấu chút cháo, ngài ráng ăn một chút bệnh mới mau tốt.”
Họa Mi suy yếu nằm xuống giường, mệt mỏi nhắm lại hai tròng mắt.
Nhưng nàng mới nghỉ ngơi trong chốc lát, ngay cả oanh nhi còn chưa nấu xong cháo thì ngoài cửa xôn xao, khiến nàng bừng tỉnh.
Oanh Nhi vội vàng chạy tiến vào, thở phì phò báo cáo.
“Phu, phu nhân, Phong lão gia đến đây!”
Cố chủ của nàng, chủ cho thuê nhà của nàng, thần bí phú hào bị mọi
người đồn đãi tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường thế mà lại đại giá
quang lâm, đi đến ngôi nhà nhỏ của nàng?
Họa Mi chống đỡ thân mình suy yếu.
“Oanh Nhi.”
“Dạ.”
“Giúp ta thay quần áo, trang điểm.”
“Nhưng mà phu nhân, ngài cần nghỉ ngơi. . . . . .”
“Khách quý đến đây, ta không thể thất lễ, ít nhất cũng phải tạ ơn mới được.”
Oanh Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, tuy rằng không đồng ý nhưng vẫn xuất ra xiêm y, nhanh chóng giúp Họa Mi thay quần áo, trang điểm.
Một lúc sau, Họa Mi mới bước vào phòng khách đơn giản, sạch sẽ. Nàng
tuy ăn mặc thỏa dáng, nhưng mặc xong quần áo, chải sơ lại tóc, càng làm
nổi rõ lên thần sắc tái nhợt bệnh hoạn của nàng, càng khiến người khác
đau lòng.
Nam nhân ngồi trên ghế, ánh mắt sau hắc sa lạp mạo, nhìn nàng suy yếu đến gần gần, đau lòng cơ hồ muốn xuất huyết.
“Phong gia, đa tạ ngài còn đặc biệt đến đây một chuyến.” Nàng cố gắng tươi cười, nhẹ giọng nói.
Hắn khàn khàn hỏi: “Ngươi bị bệnh?”
“Chính là cảm mạo không khoẻ, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày liền ──” còn chưa nói xong, nàng liền cảm thấy thấy hoa mắt, choáng váng đứng không
nổi.
Nháy mắt, vị thần bí phú hào thân hình còng xuống, bị mọi người đồn
đãi toàn thân nhiễm bệnh nặng đột nhiên đứng dậy như tia chớp, thân thủ
cực nhanh tiếp được thân mình xụi lơ của nàng, ôm nàng vào lòng.
“Phòng ngủ ở nơi nào?” Thanh âm khàn khàn vang lên.
Oanh Nhi bị tình huống này sợ tới mức không biết làm sao, chỉ biết chớp mắt.
“Ách… Ở… Ngay tại bên trong… Nàng vén rèm cửa dẫn đường cho hắn, trơ mắt nhìn Phong lão gia ôm Họa Mi vào phòng ngủ.
Tuy nói, hành động này của Phong lão gia khả năng chính là xuất phát
từ quan tâm, nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, hành động như vậy
thật sự không hợp lễ nghi.
Họa Mi bị ôm lấy, thở hào hển nghĩ cự tuyệt, nhưng lại suy yếu nói không ra lời.
Trong chốc lát, nàng rốt cục được buông ra, nằm thẳng trên đệm mềm mại, hắn đã ôm nàng bỏ lại trên giường.
Có lẽ là bệnh quá nặng, bên trong mông lung, nàng lại cảm thấy, vòng
tay ôm ấp của nam nhân này có chút giống như đã từng quen biết, cực kỳ
giống một nam nhân khác ── người nàng từng yêu thương sâu sắc, lại dùng
phương thức tàn nhẫn nhất tổn thương nàng quá sâu quá nặng…
Nàng kháng cự, không hề suy nghĩ.
Mi mắt thật dài như như cánh bướm khẽ động, lát sau mới mở mắt. Nàng
bệnh, tầm mắt có chút mơ màng, nhìn thấy thân ảnh màu đen ngồi cạnh
giường.
“Phong gia, thật có lỗi. . . . . .” Nàng vật lộn mở miệng.
“Đừng nói.” Thanh âm khan khàn, dựa vào thật gần. “Ngươi không thoải
mái thì nghỉ ngơi đi.” Hắn xốc lên mềm mại đệm chăn bao trùm trên người
nàng, động tác mềm nhẹ.
Oanh Nhi đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt trừng lớn hơn nữa, một câu cũng không dám nói.
Ô ô, làm sao bây giờ, nàng lo lắng phu nhân quá, nhưng là Phong lão
gia lại thật đáng sợ! Nàng dắt rèm cửa, đứng ở tại chỗ thò đầu vào, vừa
lo lắng lại sợ hãi.
Hắc sa lạp mạo nghiêng xuống, ánh mắt sắc bén quét lại, cho dù cách hắc sa cũng làm cho Oanh Nhi sợ tới mức phải lùi vài bước.
“Ta mang theo canh bổ đến, đặt ở trong phòng, đi hâm nóng rồi mang
lại đây.” Khàn khàn thanh âm nhưng mang theo uy nghiêm làm người khác
không thể kháng cự.
Oanh Nhi không dám cự tuyệt, lập tức gật đầu liên hồi.
“Dạ!”
Nói xong, nàng chạy nhanh như là phía sau có ma đuổi, vội vàng chạy đi ra ngoài.
Phòng ngủ bên trong lại yên lăng, chỉ có Họa Mi nhợt nhạt hít thở.
Mỏi mỏi rã rời khiến nàng lần nữa nhắm mắt lại, nàng phát hiện được
hắn còn ở lại trong phòng, không có rời đi. Theo lý thuyết, phòng ngủ có nam nhân, khẳng định sẽ làm nàng căng thẳng không thể thể nghỉ ngơi.
Nhưng là, không biết là bởi vì bệnh quá nặng, hoặc là nguyên nhân gì
khác, cho dù cảm giác được hắn vẫn đứng ở bên giường, nàng lại chỉ cảm
thấy an tâm.
Không nên như vậy. . . . . . Tuy rằng hắn thân có tàn tật, nhưng dù thế nào hắn cũng là nam nhân. . . . . .
Nàng biết mình phải đứng dậy, mở miệng mời hắn rời đi, nhưng không có khí lực.
Một cái khăn mặt ấm áp đặt trên trán nàng. Hơi ấm thấm vào lòng, lại có chút cảm giác quen thuộc, hai mắt mê hoặc nhắm nghiền.
Không phải người đó. . . . . .
Không phải người đó. . . . . .
Không phải người đó. . . . . .
Đây không phải người đó. Mà là một người đàn ông khác.
Lòng của nàng đau đớn .
Không cần nghĩ. . . . . .
Không cần nghĩ. . . . . .
Không cần nghĩ. . . . . .
Nàng cố gắng nói cho chính mình đừng suy nghĩ nữa, nhưng mà không thể.
Cho dù người đàn ông ngồi bên cạnh toàn thân dày đặc mùi thuốc, nhưng nàng giống như ngửi thấy được hương vị quen thuộc mà quyến luyến khi âu yếm tựa vào ngực một người đàn ông khác.
Ảo giác trở nên quá mức chân thật, làm cho lòng của nàng càng đau.
Một giọt lệ lặng lẽ tràn ra khóe mắt.
Nam nhân ôn nhu lau đi giọt lệ kia.
Một bàn tay to ấm áp phủ lên khuôn mặt nàng.
Từng, hắn cũng từng như thế thương yêu nàng.
Nhưng, tất cả đều là đã từng.
Không cần nghĩ. . . . . . Không cần nghĩ. . . . . . Không cần
nghĩ. . . . . . Không cần nghĩ. . . . . . Không cần nghĩ. . . . . .
Trong lòng nàng không ngừng nói cho chính mình.
Hắn không phải người đó.
Không phải. . . . . .
Đôi mắt sau chiếc nón trùm khăn đen chăm chú nhìn nàng, thấy giọt lệ lăn dài trên má.
Hắn vươn tay.
Đôi bàn tay khớp xương vặn vẹo khẽ run rẩy, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ, sau đó vuốt ve da thịt, ôn lại sự mềm mại của nàng.
Da thịt mềm mại của nàng, hương thơm ngọt ngào của nàng, mọi thứ của
nàng là khát vọng của hắn, thỉnh cầu xa xỉ của hắn, hồi tưởng lại những
kỷ niệm về nàng từng chút từng chút mới khiến hắn có năng lực vượt qua
sinh tử, chính những tưởng niệm về nàng, lúc hắn cận kề cái chết, vẫn
mãnh liệt chống đỡ hắn.
Cuối cùng, hắn còn sống, còn tìm được nàng.
Mà nàng, cũng đã không còn thuộc về hắn.
Là hắn.
Là hắn.
Là hắn.
Hắn nghĩ nói cho nàng chân tướng, nhưng biết rõ, chỉ cần biết được
thân phận thật sự của hắn, nàng sẽ tức giận xoay người rời đi.
Từng, nàng là thuộc về hắn .
Nay, nàng gần ngay trước mắt, lại xa xối không thể chạm vào như vậy.
Chỉ có lúc nàng hôn mê, hắn mới có thể vươn tay, mới dám đụng vào nàng, khẽ vuốt ve nàng như lúc này.
Mấy ngày nay, hắn nhiều lần nghĩ sẽ lại ôm nàng vào lòng, đem nàng
bảo hộ ở trước ngực, tại nơi gần với trái tim nhất, vì nàng chắn gió che mưa, mỗi một ngày, mỗi một khắc, mỗi một lần hô hấp, mỗi một lần tim
đập.
Trời ơi, hắn là như vậy nghĩ. . . . . . Như vậy nghĩ. . . . . .
Như vậy nghĩ. . . . . . Như vậy nghĩ. . . . . . Như vậy nghĩ. . . . . .
Nghĩ nhiều đến nỗi hồn phách của hắn gần như muốn vỡ nát.
Họa Mi.
Họa Mi.
Họa Mi.
Họa Mi của hắn. . . . . .
“Liễu phu nhân.” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu to cùng với bước chân.
Hắn nhanh chóng rút tay về, xoay người lại, thấy ánh nắng rực rỡ đem thân ảnh một người nam nhân chiếu bóng in trên rèm cửa.
“Liễu phu nhân, là ta.” Nam nhân kia nói.
Trên rèm cửa, một thân ảnh nhỏ nhắn lặng lẽ tới gần.
“Lưu đại phu, ngài tới rồi? Phu nhân đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Oanh Nhi thật cẩn thận nói, trong tay còn cầm cây quạt. Thấy người quen, trong lòng nàng kiên định hơn.
“Vậy, ta sẽ chờ liễu phu nhân đứng lên, rồi ──”
“Không không không, thỉnh ngài hiện tại liền đi vào!” Oanh Nhi vội
vàng nói, hy vọng đại phu tiến phòng ngủ mới tiếp can đảm cho nàng. “Mời vào, phu nhân hiện tại rất cần ngài! Bằng không thì tại sao sáng sớm ta đã đi thỉnh ngài lại đây?”
Thanh niên ôm cái hòm thuốc, lộ ra biểu tình ngại ngùng, khí Oanh Nhi xốc lên rèm cửa mới đi vào. Nhưng khi vào phòng ngủ, nhìn thấy một
người mặc y phục đen trong phòng, biểu tình lập tức chuyển thành kinh
ngạc.
“Vị này là Phong lão gia.” Oanh Nhi vội vàng nói, tiếp theo xoay
người đi đến bên giường, ánh mắt mỡ to đông nhìn một cái, tây nhìn một
cái, chỉ sợ chủ tử có việc.
Kiểm tra một lúc, xác định hết thảy thanh thản, nàng mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, cúi đầu tới gần bên gối nhẹ nhàng gọi : “Phu nhân, phu
nhân, Lưu đại phu đến đây.”
Lúc đầu, thần sắc tú lệ tái nhợt ốm yếu không có phản ứng. Đến lúc
Oanh Nhi gọi vài lần, hàng mi thật dài mới nhẹ nhàng mở mắt, hai mắt
mông lung như trong mộng..
“Phu nhân, xin người tỉnh lại, Lưu đại phu đến đây.” Oanh Nhi lặp lại.
Họa Mi mở to mắt, hai tròng mắt dần dần trở nên minh bạch. “Đỡ ta đứng lên.” Nàng nhẹ giọng nói.
“Dạ.”
Oanh Nhi động tác linh hoạt, trong giây lát đã giúp đỡ chủ tử ngồi ổn thỏa, còn cầm chiếc gối, chêm dưới thắt lưng Họa Mi, để nàng có thể
ngồi thoải mái chút.
Sau đó, nàng lại chuyển một cái ghế đến đặt cạnh giường.
“Lưu đại phu, ngài ngồi đi!” Nàng nói, sau khi an bài thỏa đáng, dường như nhớ đến cái gì lại chạy đi ra ngoài.
Thanh niên gật đầu, vén áo đi đến bên giường, ngồi cách Họa Mi không
đến một thước, trong mắt dấu không được quan tâm cùng với vui sướng.
“Ngươi có khỏe không?”
Nàng suy yếu mỉm cười.
“Không tốt.”
“Xem ra, ta thật là thích đặt câu hỏi ngốc nghếch này.” Hắn cũng cười .
Nàng chủ động vươn tay cho hắn bắt mạch.
Hết thảy mọi việc đều được một nam nhân khác xem trong mắt.
“Mạch tượng của ngươi nảy nhanh, bị nhiễm phong hàn.” Hắn nói. “Mấy
ngày gần đây, có phải mồ hôi nóng chưa khô, liền gặp gió thổi phải
không?”
“Ân.”
“Như vậy không được.” Thanh niên nhíu mày. “Còn hơn một tháng ngươi sẽ lâm bồn, sao lại không cẩn thận chiếu cố chính mình?”
“Chỉ là sơ sót nhất thời.”
“Chút sơ sót cũng không được.”
“Sau này ta sẽ chú ý .”
“Nhớ kỹ, chớ trúng gió, ra vào đều phải cẩn thận.” Hắn cẩn thận dặn
dò. “Còn có, ngươi công tác rất vất vả, mấy ngày kế tiếp, tốt nhất tránh làm việc mệt nhọc, tĩnh dưỡng nhiều hơn.”
Nàng nở nụ cười.
“Hết thảy đều nghe theo chỉ thị của đại phu.”
Nhìn nàng cười, gương mặt tuấn tú của thanh niên hơi đỏ lên.
Khuôn mặt giấu sau chiếc nón phủ khăn đen bởi vì ghen tị cùng phẫn
nộ, trở nên dữ tợn vô cùng. Hắn tận mắt,thấy nàng đối một nam nhân khác
mỉm cười; chính tai nghe nàng đối một nam nhân khác ngoan ngoãn phục
tùng. . . . . .
Hắn nghiến răng nghiến lợi, toàn thân căng cứng mà run rẩy, gần như
muốn xông lên trước, ngay tại chỗ xé nát tên đại phu kia. Ngay cả khổ
hình đáng sợ nhất, đều không kịp một màn trước mắt này, làm cho hắn đau
nhức toàn bộ tâm cùng ngũ tạng.
Hắn có thể chịu đựng được roi quất, chịu đựng sắt nung, chịu đựng
được đau nhức bẻ gãy xương chi, nhưng không cách nào chịu đựng được nàng đối với một nam nhân khác, nhẹ nhàng êm ái, khe khẽ cười.
Rèm cửa lại lần nữa bị xốc lên, Oanh Nhi bưng chén thuốc, tay chân nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào.
“Lưu đại phu.” Nàng cầm chén thuốc, vụng trộm liếc nhìn bên cạnh một
cái, sau đó rất nhanh thu hồi tầm mắt. “Đây là canh bổ do Phong lão gia đưa tới, dành cho phu nhân uống.”
Thanh niên nhìn bát canh lắc đầu.
“Nàng không thể uống này.” Hắn xoay người lại, nhìn vị thần bí phú
hào, lộ ra vẻ mặt đầy hối lỗi. “Thật có lỗi, cô phụ ý tốt của Phong lão
gia. Nhưng, Liễu phu nhân là ngoại cảm phong hàn, không nên bồi bổ, chỉ
nên dùng tân ôn dược liệu, chẳng hãn như cây kinh giới, phòng phong, cây khương hoạt, quế chi, cây Ma Hoàng, tía tô, hành các loại, trước loại
bỏ hàn khí trong người, tiếp đó ấm phổi tránh gió.”
Thanh âm khàn khàn, từng chữ từ giữa hàm răng cắn chặt bật ra.
“Mau chóng chữa khỏi nàng là được.” Hắn lạnh giọng nói.
“Đây là chức trách của ta.” Thanh niên cung kính trả lời, đứng dậy
đến gần vài bước. “Phong gia, nghe thanh âm của ngài, chẳng những là cổ
họng bị thương, mà hơi thở không thuận, thỉnh thoảng không ổn định, tựa
hồ từng chịu qua nội thương rất nặng. Mời ngài có thể đưa tay, cho phép
tại hạ vì ngài bắt mạch?”
Hắn nhiệt tâm lại lấy đổi cự tuyệt lạnh như băng.
“Không cần.” Ngữ điệu nghiêm khắc giống như tên bắn, từ mũ trùm vải đen bắn ra, người nghe được trong lòng rét lạnh.
Trong phòng mọi người đều nhận thấy địch ý cùng với phẫn nộ tràn đầy của người nam nhân này.
Hắn quay đầu liếc nhìn về phía giường lần cuối.
Sau đó, hắn đi ra phòng ngủ, không hề quay đầu rời đi.
Được Oanh Nhi chăm sóc cùng với Lưu đại phu liên tiếp mấy ngày đến
chẩn bệnh, cẩn thận dùng thuốc, phong hàn của Họa Mi mấy ngày sau liền
khỏi hẳn .
Nàng lại công việc lu bù lên lần nữa, sáng sớm tới Phong phủ nấu
cháo, sau đó trở lại quán ăn, chiếu cố việc lớn nhỏ trong quán, thẳng
đến ban đêm hết việc, Oanh Nhi mới đến tiếp nàng trở về nghỉ ngơi.
Ngày phong hàn khỏi hẳn, nàng vào Phong gia, vừa mới bước vào phòng bếp, chỉ trong chốc lát, quản gia cũng vội vàng chạy đến.
Hắn thân dài quá cổ, nhìn khắp nơi tim, đến lúc thấy Họa Mi mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, vội vàng đi tới.
“Liễu phu nhân, thân mình có khỏe không?” Hắn cẩn thận hỏi.
“Nhờ phúc của ngài, xem như mạnh khỏe.”
“Phải không?” Quản gia thì thào tự nói. “Thật tốt quá thật tốt quá.”
Thấy hắn vẩn đứng tại chỗ, Họa Mi nhợt nhạt cười. “Quản gia đặc biệt
lại đây, không phải chỉ là để hỏi thân mình ta như thế nào chứ?”
Quản gia lộ ra biểu tình xấu hổ.
“Thật sự là cái gì cũng đều không thể gạt được Liễu phu nhân.” Hắn
gãi đầu, không dám trì hoãn, vội vàng truyền đạt chủ nhân phân phó.”Đêm
nay, có vào vị khách nhân muốn tới, gia muốn ta tới hỏi trước, nếu Liễu
phu nhân thân mình mạnh khỏe, xin mời ngươi chuẩn bị mở một buổi yến
hội.”
Như vậy, nếu nàng thân thể không khoẻ chẳng lẽ lần yến hội này sẽ không làm?
Họa Mi trong lòng nghĩ cũng không nói ra lời, trên dung nhan tuyệt mỹ vẫn là nụ cười ôn nhu yếu ớt. “Thỉnh chuyển cáo Phong gia, ta lập tức
chuẩn bị.”
Quản gia liên tục gật đầu. “Vậy làm phiền Liễu phu nhân.”
Đầu bếp đứng một bên, nghe hai người đối thoại cũng đã đi tới. “Đúng
rồi, Liễu phu nhân a, lúc ngài không tới, hoa quả khô trong nhà vừa vặn
đều dùng hết.” Hắn nói.
“Sao không bổ sung?”
“Có bổ sung.” Đại trù lộ ra biểu tình ảo não, tuy rằng sự tình liên
quan đến tôn nghiêm của đầu bếp nhưng không thể không cúi đầu. “Chính
là, mặt hàng bổ sung cũng không tốt giống như của Liễu phu nhân lúc
trước chọn.”
“Như vậy, phải thỉnh bếp trưởng theo ta đi ra ngoài một chuyến, đi
chọn chút hoa quả khô trước.” Nàng cười yếu ớt, dùng từ ngữ thể thiếp tỉ mỉ, không hề làm đả thương người.
Nghe xong chỉ thị của nàng, quản gia thét to nô bộc mau mau đi bị ổn
thỏa cỗ kiệu, sau đó tự mình đưa Họa Mi cùng với bếp trưởng xuất môn.
Hắn đứng ở trước cửa, tận mắt cỗ kiệu đi xa, mới vội vàng chạy về trong
đại sảnh hướng chủ tử hồi báo.
Trong Xích Dương thành, các cửa hàng bán hoa quả khô phần lớn tập
trung ở trên đường Thương Thủy. Nhưng mà Họa Mi chỉ biết cửa hàng có thể cung cấp hoa quả khô tốt nhất, cũng không hiểu biết đường sá nơi đây.
Cố tình, hôm nay hôm nay không khéo, vừa vặn gặp phải gian hàng nàng
quen thuộc hôm nay nghỉ lễ, nàng đành phải phân phó kiệu phu đem cỗ kiệu đứng ở ngoài Thương Thủy phố, rồi cùng đại trù cùng với hai, ba người
sai vặt đi đến từng gian từng gian lựa chọn.
Trên đường Thương Thủy, các cửa tiệm rất nhiều, cái gì cũng không
thiếu, ngoài loại nấm cùng hải vị và hoa quả khô ra, còn có các thứ tạp
hóa Nam Bắc, hoa quả khô, lá trà, hương liệu, vân… vân… Đương nhiên,
cũng không ít ngũ cốc hoa màu.
Khí hậu nóng bức, nàng lại có thai, khi chọn mua hoa quả khô tuy rằng không cần xoay người, đều có chủ điếm đem hoa quả khô đưa đến trước
mặt, nhưng là đi một đoạn đường, nàng cũng bắt đầu có chút chịu không
nổi.
Nhìn thấy nàng lộ vẻ mệt mỏi, chủ quán quan tâm chủ động mở miệng.
“Phu nhân, ngài trước nghỉ ngơi trong chốc lát đi, ngồi ở nơi này, ta đi lấy chén trà cho ngài.”
Họa Mi nhẹ giọng nói cảm tạ, đỡ lấy thắt lưng đau nhức cẩn thận ngồi
trên chiếc ghế nghỉ ngơi tránh nóng. Mặt trời chói chan nhô lên cao, mỗi người mồ hôi rơi như mưa, nàng lấy ra khăn tay lau khô mồ hôi trên
trán, không quên lời dặn dò của đại phu.
Chỉ là nàng không hề quên, những chuyện phát sinh trong ngày bị nhiễm phong hàn, khi nàng nằm trên giường bệnh.
Vị phú hào thần bí nghe thấy nàng bị bệnh liền bỏ thân phận tôn quý
đến thăm, còn đặc biệt mang theo canh bổ, vì nàng bổ thân mình.
Tuy rằng khi đó bệnh hỗn loạn, nhưng Họa Mi vẫn nhớ rõ, hắn ôm lấy
nàng đang yếu ớt, còn ôm nàng đi trở về giường, khăng khăng muốn nàng
nghỉ ngơi thật tốt.
Nàng thật sự nhớ rõ, cánh tay hắn, lồng ngực hắn, tuy nhìn có vẻ gầy
yếu, nhưng tuyệt đối không phải là lão nhân. Nàng nhớ rõ tiếng nói khàn
khan của hắn, hành động vì nàng lau lệ, độ ấm trên tay hắn, cùng với
bóng dáng phẩy tay áo bỏ đi cuối cùng của hắn.
Nam nhân này đến thăm nàng, thái độ thất thường, động tác vượt quá khuôn phép, chẳng lẽ chính là vì cháo ốc khô?
Đương nhiên không có khả năng.
Nàng cảm giác được đến, hắn đối nàng có tâm.
Vì thế, nàng bắt đầu lo lắng, có nên tránh đi nam nhân này hay không.
Sau khi đến Xích Dương thành, đến nay đã mấy tháng, tuy rằng nàng có
thai, nhưng nam nhân đối nàng bày tỏ tâm ý cũng không thiếu, Lưu đại phu chính là một trong số đó. Nàng tuy rằng uyển chuyển hàm xúc như nước,
nhưng lại khiến các nam nhân như đụng phải cái đinh mềm mại, vừa không
tiếp nhận bất luận kẻ nào, nhưng cũng không đắc tội bất luận kẻ nào.
Nhưng, trong mấy tháng này, đây là lần đầu tiên nàng thật sự suy tư, muốn đi tránh đi một người nam nhân.
Bởi vì, duy độc hắn làm nàng nhớ tới một ngươi nam nhân khác.
Nam nhân mà nàng chỉ cần nhớ tới thì lòng đầy đau đớn.
Rõ ràng là không giống hắn. Rõ ràng là không phải hắn. . . . . .
“Ai a, lão bản, giá tiền hàng không đúng a!” Quầy giữ có nhân kêu la, ngữ khí vừa vội lại hoảng. “Đây là hàng hóa cung cấp cho Hạ Hầu gia, rõ ràng phải trả một ngàn lượng, Hạ Hầu gia lại chỉ đưa có hai trăm
lượng.”
Đôi vai mảnh khảnh bởi vì tên dòng họ quá mức quen thuộc kia mà trở nên cứng ngắc như đá.
Nàng muốn đứng lên rời đi, không nghe về dòng họ đó, về gian lương
hành đó, về tin tức của nam nhân kia, nhưng không biết vì sao hai chân
chính là không nghe nàng sai bảo, không hề nhúc nhích.
Điếm chủ đi đến quầy giữ, đầu tiên là thở dài một tiếng sau mới mở
miệng nói: “Hai trăm lượng thì hai trăm lượng, lần giao dịch này ngươi
ghi nhớ đi!”
“Không đúng a, rõ ràng còn thiếu tám trăm lượng.”
“Ai, có thể lấy đến hai trăm lượng cũng nên cám ơn trời đất .”
“Tại sao có thể như vậy? Ta nhớ rõ, Hạ Hầu gia uy tín rất tốt, tiền
hàng đừng nói là thiếu, thậm chí còn không từng chậm trễ. Tại sao lần
này, hàng hóa chúng ta đưa đi, tiền lại chỉ thu được một phần năm?”
Điếm chủ lại một tiếng thở dài.
“Cái gì Hạ Hầu gia? Hạ Hầu gia đã sớm không có, hiện tại chỉ còn lại một cái xác trống rỗng.”
Họa Mi cứng người, trên mặt không có nửa điểm huyết sắc.
Không có?
Đây là ý gì?
Thanh âm của điếm chủ như là từ một nơi rất xa truyền đến, một câu lại một câu, bay đến tai nàng.
“Mấy tháng trước, Hạ Hầu gia lương hành đã bị Cổ gia tiếp quản, trừ
bỏ khối chiêu bài ở ngoài, người bên trong tất cả đều đổi thành họ Cổ .”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy sao?”
“Đúng vậy, tên này ở khắp các thành sưu cấu hàng hóa, lấy đi rất
nhiều rất nhiều hàng hóa. Bọn thương gia tất cả đều là sau khi nhận được tiền hàng, mới phát hiện không thích hợp.” Điếm chủ nói. “Tên họ Cổ này vẫn giữ chiêu bài của Hạ Hầu gia không đổi, lừa không ít thương gia,
rồi bán trao tay hàng, kiếm no túi tiền. Đáng tiếc a, cơ nghiệp Hạ Hầu
Dần gầy dưng lúc trước, hiện tại biến thành đường dẫn cho Cổ gia cướp
đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân.”
“Như vậy, Hạ Hầu Dần đâu? Chẳng lẽ chỉ trơ mắt nhìn lương hành của mình bị người khác nuốt?”
“Trơ mắt? Hắn nếu có thể trơ mắt là tốt rồi!” Điếm chủ thở dài.
“A?”
“Trước khi lương hành bị chiếm đoạt, Hạ Hầu Dần đã bị ấn tội danh
phản quốc, thông đồng với địch, bắt vào nhà lao. Nghe nói, hắn bị nghiêm hình tra tấn, sau đó đã chết ở trong lao.”
Lòng Họa Mi chấn động mạnh.
Lúc đầu, trong đầu nàng trống rỗng, không thể xác định đến tột cùng
là mình nghe được cái gì. Sau đó, những lời điếm chủ nói, một câu lại
một câu, như là quanh quẩn bên tai không đi, ở trong đầu nàng không
ngừng lập lại, vừa lập lại vừa vang dội.
Hạ Hầu gia đã sớm không có.
Nàng run run đứng dậy.
Hiện tại chỉ còn lại cái xác trống rỗng.
Nàng mở miệng.
Bị Cổ gia tiếp quản.
Nàng muốn hỏi, lại không phát ra thanh âm gì.
Trừ bỏ khối chiêu bài ra.
Nàng thở hào hển.
Thông đồng với địch phản quốc.
Nghiêm hình tra tấn.
Đã chết.
Thì ra, hắn đã chết.
Thì ra. . . . . .
Thì ra. . . . . .
Hắn đã chết.
Họa Mi trước mắt tối sầm, ngất đi.