Họa Mục

Chương 112

"Khụ, khụ!" Mạc Tử Liên vừa ho vừa trở tay bám chặt mắt xích, móc chân vào một cạnh gồ ghề, áp sát lưng vào tường đá để trụ vững, gấp gáp hít thở, ngơ ngác: "Phu nhân... nào?"

Bởi vì tiếng nước quá ồn nên Lý Ngư gân cổ đáp: "Dạ! Chính là phu nhân ạ! Phu nhân của người ấy ạ!"

"Hả?" Mạc Tử Liên lập tức tỉnh cả người, hai tiếng 'phu nhân' như mồi lửa bén vào tâm trí, đốt cháy sức lực suy kiệt trong y, nóng vội hỏi: "Huyền ca ca! Ca ca đang ở đâu?"

Nước dâng nhanh, y buộc phải trèo lên cao, đến chừng đỉnh đầu chạm trần mới xem như an toàn, thân thể run lập cập mà lòng chộn rộn trên đống lửa, vô cùng lo lắng: "Huyền ca ca ở đâu? Huynh ấy đang ở đâu?"

Lý Ngư: "Dạ, hộc, hộc... Ban đầu phu nhân đi với thuộc hạ ạ. Rồi sau đó quyết định tách ra, một mình cải trang thâm nhập ạ!"

Một luồng khí huyết tức tốc dồn lên ngực Mạc Tử Liên, y giận đến phát cười: "Ngu ngốc! Ngươi không biết ngăn cản huynh ấy sao!"

"Đệ nói ai ngu ngốc?"

Quân Huyền mang nét mặt lạnh lùng mà gần như hung hăng đâm kiếm vào tường đá, dựa vào đó làm trụ, men theo vách tường ngược dòng nước tiếp cận y. Trần của đường hầm thấp hơn trần bên Mạc Tử Liên, nước đã ngập tới dưới mũi hắn.

"Ca ca!" Mạc Tử Liên thấy hắn năm lần bảy lượt bị nước đánh ngược lại, lo sốt vó siết dây xích rướn về phía trước, may là có Lý Ngư nắm áo chứ bằng không y trượt chân mất.

"Đứng yên!" Quân Huyền bị y chọc phát cáu, thận trọng đạp nước, bám tường đến bên phía y. Mạc Tử Liên cắn răng vươn một cánh tay tóm lấy vai áo hắn, Quân Huyền hiểu ý, đạp chân nương theo hướng sức, lao thẳng vào ngực y.

"Ca ca ơi ca ca, huynh làm ta đau tim quá..." Mạc Tử Liên gục xuống đỉnh đầu người đang ôm chặt lưng mình, cánh tay gắt gao vòng quanh thắt lưng hắn, toàn thân run rẩy, giọng cũng run, nói.

Quân Huyền ngẩng mặt lên, thấy khóe mắt y đỏ hoe rồi, cực chẳng đã thở dài mắng khẽ: "Đồ ngốc đệ mới toàn làm người ta lo lắng."

Cả hai vừa ôm lấy nhau, nhất thời chẳng quan tâm hoàn cảnh xung quanh nữa. Dòng nước dần tĩnh lặng, bốc lên cái buốt thấu phủ tạng, đông đặc không khí trong phổi. Quân Huyền úp mặt vào vai người kia nghỉ lấy lại sức, sau đó muốn cắt xích nhưng Mạc Tử Liên lắc đầu đè vai hắn: "Huyền ca ca, lát nữa cửa tháo nước mở ra thì huynh phải rời khỏi ngay."

Ngọn lửa phẫn nộ khó khăn lắm mới đè nén được trong lòng Quân Huyền lại ngùn ngụt bốc lên: "Đệ dám lặp lại thử xem."

Đôi mắt Mạc Tử Liên phẳng lặng, kiên quyết, không lộ ra nửa gợn sóng dao động với cơn giận của hắn - lúc bình thường y ngoan ngoãn thế nào thì hiện tại cũng ngoan cố thế đó, cứng rắn đè vai Quân Huyền, thở hắt ra một hơi: "Ta hứa với huynh là mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát."

"Đệ kiểm soát thế nào? Đệ kiểm soát thế nào trong khi hai tay bị trói ở đây?" Quân Huyền lạnh lùng hỏi: "Hoặc là đệ có một cánh tay thứ ba? Phải không?"

Dấu hiệu rõ ràng nhất là tiếng cốt địch đột ngột xuất hiện tại chỗ của họ trước khi Lôi đài khai trận*. Vì sao nó xuất hiện ở đó? Nó có ý nghĩa gì?

* Chương 101.

Là để thông báo. Vậy tiếng cốt địch thông báo cho ai? Và ai là người đã thông báo? Quân Huyền đã không nhìn thấy người thứ hai ngoài Khuynh Tự thổi cốt địch. Thế nên 'người thông báo' chính là Khuynh Tự. Bởi vì hắn cũng chẳng hay nàng ta biết thổi cốt địch cho tới khi mục kích nên 'người được thông báo' hiển nhiên là Mạc Tử Liên.

Là Khuynh Tự báo hiệu cho Mạc Tử Liên sự việc sắp bắt đầu. Điều này chứng minh bọn họ đã sớm thấu suốt chiều hướng phát sinh của mọi chuyện nhưng không có ý định ngăn chặn. Quân Huyền biết rõ Khuynh Tự muốn trở thành Võ Lâm Minh chủ, tuy nhiên với thân phận nữ nhi thì chuyện đó gần như là hão huyền. Khuynh Tự đã chẳng bộc lộ nửa nét âu sầu khi nói chuyện với hắn tại lầu Chước Đào, nàng ta tràn đầy tự tin.

Và sự việc lần này chính là bước đệm tuyệt hảo để Khuynh Tự xây dựng uy tín vững chắc trên giang hồ.

Quay trở lại với Lý Thương Lan, xét vai trò của Hồng Thu thị là trung gian liên hệ giữa hắn ta và Mạc Tử Liên thì bản thân Lý Thương Lan cũng là người trung gian dẫn dắt tình tiết tại Lôi đài. Nếu xét vai trò giữa Khuynh Tự và Lý Thương Lan thì bản thân Liên Nhi cũng chính là một trung gian.

Sở dĩ nói 'trung gian' vì tuy có thể cả ba người Khuynh Tự, Lý Thương Lan lẫn Mạc Tử Liên đều muốn lợi dụng mưu đồ của Trọng Yên vì mục đích riêng nhưng vừa không bắt tay, đồng thời cũng không cản trở nhau. Nói một cách đơn giản hơn, tức là Mạc - Khuynh - Lý tạm thời hợp thành thế chân vạc với cùng mục đích ở đầu trên là vạch trần nội bộ Nghê Mi lâu, tuy vậy vẫn tách biệt lợi ích và ngầm hỗ trợ nhằm cùng đạt được mục đích cá nhân.

Tại sao lại cần phải xác lập mối quan hệ phức tạp như thế?

Do đời trước của Nghê Mi lâu và Bồng Vân các đều có những chuyện dơ bẩn không tiện vạch trần. Khuynh Tự và Lý Thương Lan kế thừa chức trách, tất nhiên cũng không muốn đội luôn 'nồi phân' của thế hệ trước, vả còn phải bảo vệ thế hệ sau.

Vậy, không lẽ cứ ngậm miệng ém nhẹm tất cả oan khuất của người vô tội?

Không hề. Khuynh Tự muốn giữ Trọng Yên sống chính là để bà ta tố cáo các việc làm bẩn thỉu của lão Bồng Vân nhưng Lý Thương Lan lại muốn bà ta 'ngậm miệng vĩnh viễn'. Bất đồng ở đây: Lý Thương Lan kiên quyết không vạch trần bộ mặt của 'lão sư phụ' - Khuynh Tự thì ngược lại muốn đưa tất cả sự xấu xa ra ánh sáng.

Lý Thương Lan bằng mặt không bằng lòng với Khuynh Tự, và thậm chí có thể nói là mâu thuẫn gay gắt. Để hòa giải vấn đề này, Mạc Tử Liên nhúng tay vào, trở thành trung gian giữa hai bên.

Hiện tại Trọng Yên đã chết, Lý Thương Lan đạt được mục đích, Khuynh Tự buộc phải chịu thiệt, muốn ba chân vạc cân bằng thì chỉ còn mối quan hệ giữa Mạc Tử Liên và Khuynh Tự.

Từ tất cả những điều trên, Quân Huyền không chút do dự kết luận 'cánh tay thứ ba' của Mạc Tử Liên chính là Khuynh Tự.

"Phải không?" Hắn khăng khăng tra hỏi.

"Không sai nửa chữ." Mạc Tử Liên mỉm cười hôn mi mắt hắn: "Ca ca đúng là luôn nhìn thấu ta."

Quân Huyền đối diện với khuôn mặt tiều tụy của tiểu bảo bối, cơn giận cứ bốc lên rồi bị dập xuống, cảm xúc trập trùng bực bội, hung hăng cắn môi y, cắn xong liền ân hận, thương ơi là thương nhẹ nhàng liếm bờ môi ấy.

Mạc Tử Liên thấy ca ca cứ cẩn thận với mình như trứng mỏng, cực chẳng đã cúi xuống vồ vập hôn hắn. Cả hai không tiện cử động mạnh, Quân Huyền bị đẩy vào thế bị động, chỉ có thể bám trụ cho kỹ để y thoải mái càn quấy.

"Hôn nhẹ một cái liền ấm cả người."

Y cười có chút tinh quái nhìn gò má ửng đỏ của người trong lòng, sau đó dịu giọng dỗ: "Huynh đã biết rõ sắp xếp của ta thì có thể yên tâm rời đi được không? Ca ca đừng làm ta đau tim như vừa rồi nữa."

"Ta tự hỏi..." Quân Huyền nắm chặt vạt áo của y, "đệ dựa vào đâu mà tự tin thế này? Hay lẽ nào đệ còn tin tưởng Khuynh cô nương hơn ta?"

Mạc Tử Liên mở to mắt, ngơ ngẩn.

Y hành động cẩn thận như vậy, thành công che mắt ca ca như vậy thì sao lại quên phải sắp xếp hắn như thế nào. Không hề. Y đâu có quên. Biết trước Quân Huyền sẽ hoàn toàn mất sức kháng cự trong Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận, vốn Mạc Tử Liên đã có hàng trăm cách giấu ca ca của mình đi, sao nỡ làm hắn khó chịu?

Nhưng y đã không làm. Y đã đưa hắn theo bên cạnh, giấu ca ca của mình trong phạm vi trận đồ và bảo hộ hắn trong phạm vi đó. Một lần nữa - tại sao cần phức tạp hóa mọi thứ lên như vậy?

Bởi vì Quân Huyền đã suýt chút nữa trở thành 'nhân chứng'.

Sự kiện vừa qua rất lớn, đủ lớn để toàn thể giang hồ bắt buộc phải bận tâm, ở trong tình huống đó - bất kể tường thuật nào của Lý Thương Lan và Khuynh Tự cũng không bằng lời chứng của Quân Huyền trước 'một số người' - những ai có đầu óc và nắm bắt thông tin trong Hắc đạo. Thật không ngoa khi khẳng định trên giang hồ, Quân Huyền khó sẽ nói mát hay bao che cho ai, uy tín về mặt này của hắn cực kỳ vững.

Họa chăng thì Quân Huyền chỉ có khả năng nói mát cho Cái Bang nhưng ở thực tại, một bên là Nghê Mi lâu toàn nữ nhi đối với cái gã vừa công khai đoạn tụ này, một bên là Bồng Vân các mà ai cũng nghĩ hắn luôn bất hòa* nên lời chứng của hắn càng có sức nặng.

* Lật lại quyển 01, Huyền thừa nhận mình lỡ tay đánh một đệ tử của Bồng Vân gần chết trên Lôi đài - trước mắt mọi người, với lại Lan cũng lôi Huyền ra - gọi là 'thanh toán' trước nhiều người.

Tại sao cần thiết có một nhân chứng?

Bởi vì ai cũng biết Khuynh Tự là đệ tử chân truyền của Trọng Yên, nguồn cơn của sự tình xuất phát từ nội bộ, có muôn vàn khúc mắc, lẽ nào lại chẳng xuất hiện người nghi ngờ Khuynh Tự giả vờ để lợi dụng sự việc trục lợi cho bản thân? Lời chứng từ Quân Huyền là bằng cớ củng cố vững vàng sự trong sạch của Khuynh Tự - cũng lý giải toàn bộ tự tin của nàng ta trước mặt hắn.

Tâm cơ Khuynh Tự sâu đến dường ấy. Nhưng tất cả mọi điều trên cũng không có nghĩa là Mạc Tử Liên đưa ca ca của mình ra làm lá chắn cho ai khác. Không. Không hề. Tuyệt đối không.

Liên Nhi mà hắn biết nhất định không làm vậy. Thế nên Quân Huyền giở lại vụ rối loạn ở Lôi đài năm ngoái, suy ra từ đây sẽ đơn giản hơn nhiều: hắn đã hạ thấp uy tín của bản thân tại Lôi đài năm ngoái nên hiện tại Liên Nhi sẵn sàng tạo điều kiện để hắn khôi phục uy tín một cách toàn diện. Đơn giản vậy đấy.

Đơn giản vậy đấy mà Liên Nhi của hắn đã tốn bao nhiêu tâm sức cốt để làm một chuyện đến hắn cũng khó tin là đáng sao?

Quân Huyền đang nói thì phải ngừng lại, bởi vì Liên Nhi của hắn khóc mất rồi.

Mạc Tử Liên quay mặt đi, chẳng muốn bất kỳ ai khác nhìn thấy vẻ yếu đuối này, nội tâm có bàng hoàng, hoảng hốt trước sự sắc bén của hắn.

"Ta không chịu đâu..." Y vừa rơi nước mắt vừa nói, "Ta không chịu được khi có bất cứ lời nói bóng gió gì về ca ca, ta không chịu được... Bất cứ, bất cứ một ác ý nào, một đàm tiếu nào về huynh ta đều không chịu được. Mỗi lần nghe thấy một lời lẽ không hay về huynh, ta đều rất giận, muốn đánh tên đó một trận tơi bời. Ta giận lắm, ca ca ơi... Rõ ràng huynh tốt thế này, cái gì cũng tốt, kẻ khác lại dám đặt điều bôi bác huynh, có rất nhiều lúc ta muốn gϊếŧ quách tất cả bọn chúng luôn cho rồi... Nhưng như vậy thì không được đâu, đúng không ạ?

"Huynh có thể chưa là tốt nhất với người khác nhưng ta cũng không cho phép bất kỳ đàm tiếu nào về huynh tồn tại... Ta không thể cứ gặp một người ăn nói khó nghe thì chém chết một người được, đúng không ạ? Thế thì nên làm sao đây? Cứ để như vậy thì ta không chịu đâu. Ta lại càng không chịu được nếu huynh bị bêu riếu vì ta..."

Huynh không cần phải làm như vậy. Câu này Mạc Tử Liên đã không thốt lên được khi ca ca hôn y công khai trước mặt bao người, y thực sự đã hạnh phúc tột cùng nhưng ngay sau đó lại buồn muốn khóc. Hơn hết thảy các tư cách rẻ rúng khác, y có một tư cách nặng trịch để buồn bã vì miệng lưỡi người đời do y đã từng trải qua chuyện tồi tệ hơn.

Chuyện đó xảy ra sau khi y bị đẩy xuống hồ độc. Y ngã xuống trước mắt muôn người và 'còn sống'.

Hồ Khô Lâu là hồ cực độc, làm sao có ai rơi vào hồ mà có thể toàn mạng, thậm chí bình phục lành lặn như y? Không một ai tin được vào điều này. Chính Sầm Canh là người đã liều mình nhúng tay vào hồ nước để kéo y lên bờ và bị nhiễm độc nặng đến mức phải chặt bỏ hai chi.

Sầm Canh là dũng sĩ mạnh nhất Địa thành, chỉ nhúng tay vào nước mà còn bị nặng như vậy thì Mạc Tử Liên là 'cái gì' để có thể rơi thẳng vào hồ mà vẫn còn sống? Quá sức quái dị. Bởi vì y không chết nên y 'quái dị'. Bọn họ hỏi y 'rốt cuộc là cái gì'? Rốt cuộc là cái gì? Tại sao không chết? Tại sao không chết đi cho rồi?

Quốc sư giam giữ y, che giấu y, dù hắn ra sức ngăn chặn mọi ngôn từ như nọc độc trong khoảng thời gian đó cũng không mấy tác dụng. Quốc sư bị triều đình tạo áp lực, hắn cư xử thô lỗ, hắn xích y lại mặc kệ cảm nhận của y, vì sợ y tự sát.

Tất cả những tác động đó cùng chèn ép y đến ngạt thở.

"Ta sẽ gϊếŧ bọn chúng, ta sẽ gϊếŧ hết bọn chúng cho đệ. Cửu Điệp, đừng giận ta nữa được không? Đừng giận ta nữa được không?" Y không biết vì sao bản thân lại nhớ rõ duy nhất một lời này trong bao nhiêu câu dụ của Quốc sư, y cảm thấy mình đầu độc, bị đào bới ra suy nghĩ tàn nhẫn nhất trong nội tâm.

Y muốn tàn sát.

Nhưng như vậy không được đâu, đúng không ạ? Mạc Tử Liên thầm hỏi. Y luôn rất tỉnh táo. Dù chịu tổn thương bao nhiêu, y vẫn thường tự nhủ: ca ca không thích thế đâu, đúng không ạ?

Chuyện đó đã để lại trong y một vết thương, một vết thương quá sâu. Mỗi lần nhắc tới việc cơ thể bất thường, y tựa như bị muôn vàn con sóng đánh úp, nhấn chìm đến ngạt thở, tê liệt, không thể vùng vẫy... Y không thể thoát khỏi sự mặc cảm này, trở nên nhạy cảm quá mức, cái gì cũng phải để ý.

Y ăn mặc khoa trương, y cư xử huênh hoang nào chẳng phải để tạo ra một tấm áo giáp bảo vệ bản thân sao? Y ở trước ca ca đâu có như vậy, y ở trước nghĩa mẫu đâu có như vậy.

Mạc Tử Liên giống như là nước nhưng lại sợ nước cũng như y mãi tự ti không chấp nhận bản thân mình. Y mong manh quá đỗi khiến Quân Huyền đã rất nhiều lần muốn chạm vào lại cứ ngại ngần sẽ làm y vỡ tan ra mất.

Nhưng hắn đã không còn kiên nhẫn.

"Bảo bối, nhìn ta này." Quân Huyền ve vuốt gò má đẫm lệ của y, ánh mắt sắt đá như đã hạ một quyết định quan trọng. Mạc Tử Liên mông lung nhìn hắn, Quân Huyền từ tốn và gãy gọn hỏi: "Nếu như ta gϊếŧ sạch mọi kẻ ở đây thì đệ sẽ tin tưởng ta không cần bất cứ thứ thanh danh hay uy tín nào chứ?"

Mạc Tử Liên mở to mắt, bờ môi hốt hoảng khép mở... không thốt lên lời.

"Liên Nhi, mặc kệ kẻ nào làm đệ đau, ta cũng sẽ gϊếŧ sạch tất cả. Bảo bối của ta đừng buồn nữa, được không?"

Quân Huyền đã không còn kiên nhẫn. Hắn đã nói một khi cạn kiệt kiên nhẫn thì không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

...

..

.

Quân Huyền vung kiếm, lưỡi kiếm Liên Hề ma sát với xích sắt tóe lên ánh lửa, dây xích bị nước ăn mòn, qua bốn nhát chém liền đứt. Hắn nhẹ nhàng ôm Mạc Tử Liên vào lòng, y run lập cập vươn tay, vươn chân quấn chặt lấy hắn như một con gấu túi.

Lý Ngư đã theo lối tháo nước trở về báo cáo tình hình của hai cái vị ngoan cố chẳng ai thua ai này. Nước rút đi để lại bầu khí lạnh săn sắt, ẩm mốc mùi bùn đất và rêu, tóc tai Quân Huyền nhỏ nước tong tỏng, toàn thân còn gọn gàng chứ không như Mạc Tử Liên luộm thuộm.

"Xấu quá, nhìn đệ cứ như rêu thành tinh."

Y hờn dỗi một tiếng, rồi long lanh hai mắt: "Ta là rêu thì ca ca là rong."

Hai người mới đùa giỡn được hai câu thì bị phá đám, Mạc Tử Liên nhận ra gã dẫn đầu là kẻ luồn cúi làm bệ cho Phó Thục Trân dẫm lên. Gã cao lớn, cường tráng, có một đôi mắt mảnh, nhỏ, quá eo hẹp không gian để chứa đựng ánh nhìn độc địa.

Quân Huyền ôm chặt Mạc Tử Liên, nhạt nhẽo tới gần như thờ ơ hỏi: "Người đàn bà đó muốn gặp ta phải không?"

Mạc Tử Liên thắc mắc nhìn hắn: làm sao huynh biết đó là nữ giới?

"Tôn chủ thực sự rất mong chờ được nói chuyện với công tử sau mười tám năm." Gã 'mắt nhỏ' làm ra cử chỉ cúi chào kính cẩn: "Lệnh bà đã chờ đợi từ nãy đến giờ, mời công tử nhanh cho kẻo nước trà nguội lạnh."

Quân Huyền bỏ ngoài mắt cố gắng lễ độ của bọn người, ôm dìu Mạc Tử Liên chậm chạp bước đi. Dường như gã 'mắt nhỏ' rất mất kiên nhẫn, kín đáo ra hiệu cho một kẻ tiến lên nhưng Quân Huyền chẳng chút nể nang đánh gãy xương sườn gã ta, đanh giọng quyết liệt: "Chớ có động vào y, không ta gϊếŧ!"

'Mắt nhỏ' siết chặt nắm tay gân guốc, trong mắt đè nén khuất nhục và căm thù.

Quân Huyền vừa đi vừa thầm hưởng thụ cái ánh mắt nôn nao quá khích của Mạc Tử Liên, trả thù sự lừa đảo y làm với mình bằng cách cho y bồn chồn muốn chết. Mãi hắn mới cất tiếng nói: "Ngốc như đệ, thậm chí chưa sõi hết chữ Tư mà cũng đòi qua mặt ta à? Ngây thơ cỡ này thì phải đưa vào khuê phòng nuôi để chờ gả mới đúng."

Mạc Tử Liên đỏ bừng mặt, hung hãn cầm tay hắn lên cạp cạp cạp: "Huynh, huynh mau giải thích cho ta!"

Con thỏ giận lên thì bắt đầu cắn người rồi đấy.

"Trước khi bị chia cắt, ta đã trao cho đệ giữ hai thứ, cây bút vẽ của mẹ ta và một chiếc khăn thêu uyên ương, nhớ chứ? Liên Nhi, đệ biết mẹ ta chưa từng thành thân, Tương bá cũng chưa kết hôn, vậy có từng tự hỏi chiếc khăn đó là của ai chưa?"

Y sửng sốt, lờ mờ có đáp án.

Chiếc bút vẽ là đồ rẻ tiền mà khăn gấm lại quý giá, cả hai thứ đều liên quan đến tình cảm nhưng có phần chênh lệch kỳ lạ...

"Đúng vậy, chiếc khăn đó là của người đàn bà họ Phó kia. Là bà ta mười tám năm trước nhét khăn thêu vào tay ta. Đệ ngốc ở chỗ không biết chữ Tư đấy, trên khăn có thêu hai chữ cách điệu, một chữ 'Tống' và một chữ 'Phó'." Hắn lạnh lùng nói.

Trên khăn uyên ương thêu hai chữ 'Tống' và 'Phó' hàm ý rằng mọi bi kịch đều từ mối hôn sự giữa hai họ mà ra.

Mười tám năm trước Phó Thục Trân đã tha mạng cho một đứa bé sáu tuổi. Quân Huyền từ sớm đã biết mẹ hắn và Tương bá bị hại chết chứ không đơn giản là gặp cướp.

Lời tác giả: Thực ra kể từ sau biến cố, bé Sen có bị trầm cảm nhẹ.

Hãy thử tưởng tượng hình ảnh một chú báo có màu lông đen mượt mà đang nằm sấp, hai chân trước cuộn lại ôm một bạn thỏ trắng nhõng nhẽo đi - Huyền ngầu bá cháy (◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ".

Bình Luận (0)
Comment