Họa Mục

Chương 122

Vó ngựa rảo dọc con sông nhỏ, nước trong thấy đáy, hoa lau trăng trắng rủ mình soi bóng cá lăn tăn. Thấp thoáng mái nhà lưa thưa sau đồng áng xanh rì, Lý Thương Lan hỏi: "Ở đây à?"

Thu Nhậm liếc mắt: "Vào hỏi thử xem chứ nghe khơi khơi cái làng ven sông thì biết là cái làng nào."

Hai người xuống dắt ngựa đi bộ, hỏi thăm ông bác đang tưới tiêu xem làng này nhà nào có người câm điếc, hiên nhà treo hoa phù dung không? May quá rốt cuộc cả hai cũng tìm được cái nhà giống vậy, trong sân lún phún cỏ dại, mái hiên phơi một hàng hoa trắng.

Lý Thương Lan nhấc chân định bước vào thì người bên cạnh đột ngột kéo lại, thấy mặt y nghiêm, hắn cũng thẳng lưng lên, hỏi nhỏ: "Sao vậy sư huynh?"

Thu Nhậm nhìn nhìn chái nhà: "Từ từ, chúng ta lẻn ra bên hông tìm xem có cái chuồng thỏ nào, bắt con mập nhất."

"..."

Y buồn bực: "Tự dưng bị một cái tin ất ơ bắt dãi nắng tìm một cái làng ất ơ, thể nào cũng có việc nhờ vả. Mắc công đến đây mà không mang cái gì ngon ngon về, ta uất ức lắm."

Lý Thương Lan: "..." Cái mông bị lưng ngựa mài cho héo hon của ta còn chưa lên tiếng. Đậu má, nghĩ tới lại thấy đau.

Thu Nhậm thấy cái mặt già của sư đệ rầu rầu, thấu hiểu phong tình ghé sát vào tai hắn: "Đáng lẽ ngươi để ta làm xong thì ta cho ngươi nằm nghỉ cả ngày, cứ nằng nặc đòi đi."

Lý Thương Lan rất muốn giơ chân đạp y một cái nhưng nhịn lại, hít thở sâu chắp tay sau lưng ra dáng khoan thai bước vào. Thu Nhậm ngó ngó khoảng sân, cúi xuống lụm một cục đá to bằng nắm tay, tung hứng kiểm tra trọng lượng.

"Huynh... định làm gì thế?"

"Chọi bể đầu cái đứa phá hoại hứng thú của ta."

"..."

Lúc này Lý Thương Lan trông thấy một tiểu cô nương bê chậu giặt đồ tập tễnh rẽ vào từ hướng con sông, dừng chân ở hàng rào, nghi hoặc nhìn hai tên đàn ông. Trước khi hắn kịp nở nụ cười giải thích thì cô ấy bỗng cầm cái còi trúc đeo trên tay thổi hai tiếng dài, hai tiếng ngắn.

Lý Thương Lan bừng tỉnh: à, người câm điếc đây.

"Oáp... đến rồi thì phải kêu một tiếng cho người ta biết chứ." Bên trong cửa sổ thò ra một bàn tay và giọng làu bàu uể oải, "Hai người im ỉm là tính phục kích ta hay gì?"

"Quân tử chi giao, không chơi đánh lén." Thu Nhậm kín kẽ thả cục đá trong tay xuống. Lý Thương Lan lập tức dùng gót chân sút văng đi.

Trầm Trác Sơn chỉ chỉ bàn tay, tiếng ho khản đặc: "Lúc này ta không tiện ra đó, hai người vào trong nói chuyện. Đừng dọa Nếp Nếp."

Lý Thương Lan lịch sự gật đầu chào hỏi cô ấy song Nếp Nếp chẳng màng đáp lại, dửng dưng bê chậu quần áo đặt xuống ghế đẩu gần giá phơi. Khi cô ấy nhón lên móc đồ, hắn phát hiện ra cả hai chân cô đều được băng kín, mắt cá sưng to bất thường, đang định ngó kỹ hơn thì bị sư huynh kéo vào trong.

"Ôi giời!" Hắn giật mình ôm ngực: "Mới bao lâu không gặp mà sao huynh nát bét thế này?"

Toàn thân Trầm Trác Sơn gần như bị bó thành cây lạp xưởng trong băng gạc, chỗ loang máu đỏ, chỗ đắp thuốc vàng, coi thấy mà ghê. Hắn mệt mỏi khoát tay, chỉ ghế ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống: "Ta cần nhờ..."

Thu Nhậm cướp lời: "Hoặc là huynh kể rõ ràng đầu đuôi ngọn nguồn, hoặc là ta với Thương Lan lập tức bỏ về."

Trầm Trác Sơn chặc lưỡi: "Chuyện tình cảm của mấy ông chú, hai người đòi nghe làm gì?"

"Điêu đi, huynh từng tuổi này rồi, cô nương kia cùng lắm mới mười tám, nếu chẳng phải huynh tính 'một cành hoa lê áp hải đường*' thì khai ra mau." Lý Thương Lan phụ họa.

* Xuất xứ từ tích của Tô Thức dự lễ cưới một đôi chồng già vợ trẻ. Hoa lê trắng như mái tóc bạc được nhà thơ ví sánh với má hồng của cô gái.

"Gần đây hai người có thấy Tạ Lương Bích không?" Trầm Trác Sơn đóng kín cửa sổ, đột ngột hỏi.

Lý Thương Lan đánh mắt với sư huynh, đáp: "Từ sau ngày thứ hai Lôi đài là hầu như chẳng thấy bóng dáng y. Tuy nhiên lúc Khuynh cô nương nhảy vào trận địa với Trọng Yên, nàng ta có đeo kiếm của Tạ Lương Bích*."

* Chính là thanh trường kiếm cô Khuynh dùng để cứu bé Mặc (chương 103).

"Là ta chủ quan." Hai mắt Trầm Trác Sơn tối xuống, "Hai người biết là thời gian này ta chủ yếu điều tra ở trong Hắc đạo. Mấy chuyện làm ăn phi pháp diễn ra đầy rẫy, từ buôn đinh hương, ngọc thạch, bạch phiến lậu... đến buôn người. Đầu năm ngoái Bắc Quan có chiến tranh*, quân ta đại thắng, bắt được cả tá bại binh người Miểu và thậm chí có lính Điệp Cách lẫn bên trong. Tại chợ đen, ta vô tình nhìn thấy đám bại binh bị buôn bán."

* Chiến sự đầu bộ Thần tử, Sen từng đề cập tới ở chương 35.

Lý Thương Lan che miệng ép giọng: "Mẹ kiếp, vụ này không đùa được đâu. Huynh nói cho rõ coi."

"Làm sao huynh nhận ra được?" Thu Nhậm sờ cằm, chà ngón cái vào ngón trỏ: "Nếu thực là hàng lớn như vậy, bọn cò chắc chắn sẽ ngụy trang cực kỳ kỹ lưỡng. Ta không tin huynh có đủ quan hệ để hỏi thăm."

"Vận khí của ta đúng là đen như chó." Trầm Trác Sơn thở dài: "Là Tạ huynh nhìn ra. Y lớn lên trong quân doanh, liếc mắt cái liền biết ai làm lính, ai không phải."

"Hai người có bám theo không?"

"Dĩ nhiên." Trầm Trác Sơn duỗi ngón tay phác ra sơ lược tuyến đường bọn hắn đã mò theo, day thái dương: "Thật con mẹ nó, ta sống tới từng tuổi này mà chưa từng kinh qua cảm giác nào hồi hộp đến mức đó. Bọn chúng dẫn đoàn rồng rắn lên mây vòng qua phía sau ngọn núi rồi tiến thẳng vào bụng núi. Ta với Tạ Lương Bích không tìm được cách đột nhập nên đành chạy đi lén lút leo núi. Thật con mẹ nó một lần nữa! Hai người có tưởng tượng ra chúng ta gặp được cái quái gì trên đường không? Thi cổ! Cả tá Thi cổ ở trên khắp sườn núi! Mẹ nó, cây trên núi san sát che hết nắng nên cái bọn này chẳng sợ gì cả. Tạ Lương Bích và ta mắt to trừng mắt nhỏ, toát mồ hôi lạnh, không nói hai lời lập tức lật đật quay đầu."

Thực ra nét mặt của Trầm Trác Sơn rất trầm tĩnh, đó là sự trầm tĩnh được thời gian chạm khảm, mọi xúc động tụ tán như làn sương mỏng giữa mi đầu, bị các nếp nhăn mờ gấp lại, trông vô hỉ vô bi. Nhưng Lan - Thu đủ thân quen để hiểu cách nói chuyện toát lên tâm tư của hắn, xem chừng là vụ này căng đét luôn.

Lý Thương Lan hỏi thử: "Tuyệt hả? Đầu não của chúng ở đó à?"

"Được vậy ta còn mừng." Trầm Trác Sơn cười khàn một tiếng: "Tuyệt từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là một đám lâu la, chết mấy mớ cũng chẳng hề gì, xem như thêm gia vị cho giang hồ bớt chán. Cái thứ trên núi là một giáo phái tên Trường Sinh, ta cũng chẳng biết thần linh giáo lý của họ là gì nhưng mà chọc vào khó lắm. Tặc đấu với quan, không chết cũng rũ tù."

Thu Nhậm biến sắc: "Tức... huynh nói cái giáo phái đó do 'bên trên' quản lý?"

Tất thảy mọi manh mối thu thập được từ trước đến nay nhanh chóng lướt qua đầu y, khiến tâm thần thảng thốt.

Trầm Trác Sơn gõ ngón tay, thở dài thườn thượt: "Nhiều 'bên trên', vụ này giang hồ tốt nhất đừng nên xen vào. Đấu không lại đâu."

"Lại điêu." Lý Thương Lan lùa tay vào ống tay áo, nghiêm mặt: "Huynh có việc nhờ tức tám, chín phần mười là định xen vào rồi. Khai, khai, khai ra hết mau. Đừng có giả mù sa mưa trước mặt chúng ta."

Trầm Trác Sơn dừng gõ nhịp, đầu mày cau lại nhìn sâu vào hắn hồi lâu, bất chợt cắn răng cười nửa miệng mắng: "Mẹ kiếp! Ngươi biết chuyện sớm hơn cả ta, ở đó giả nai làm thầy thiên hạ. Thôi, ngươi biết rồi thì ta đỡ phải nói lắm, quay về đào 'cái đó' lên giùm ta."

Thu Nhậm hiếm khi ù ù cạc cạc không bắt kịp cuộc hội thoại, ánh mắt mù mờ dời từ 'cây lạp xưởng' qua sư đệ thì cuộn lên ngọn lửa, tóm lấy cổ áo hắn: "Con mẹ nó ngươi vẫn còn giấu giếm ta! Đúng là đè ngươi ra đánh một trận thì không đủ!"

"Ấy, ấy! Đừng!" Lý Thương Lan kéo tay áo ẩn nấp: "Việc nhà về nhà nói, ở bên ngoài chớ cãi lộn, lỡ đâu người ta tưởng sư huynh bạo hành ta, ảnh hưởng thanh danh của sư huynh."

"Danh danh cái đầu ngươi." Y trừng Trầm Trác Sơn đang cố tình ra vẻ 'trời hôm nay đẹp ghê', lôi Lý Thương Lan đứng dậy, nói cáo từ rồi xách sư đệ đi ra ngoài, nhanh chóng mất hút.

Trầm Trác Sơn lại nhấc tấm che cửa sổ, Nếp Nếp đã phơi gần xong đồ đang nhìn theo hướng hai người vừa đi, cái bóng mềm mại liêu xiêu như lau sậy. Hắn thả tay xuống, không lâu sau nàng bước vào, tiến đến trước bàn thờ thắp hương, chắp tay một lúc rồi cắm vào lư.

Nàng vẫn đưa lưng lại với hắn, giọng nói the thé, mỏng dính như sắp đứt hơi: "Ngươi chết, ta tuyệt đối không đi nhặt xác."

Hắn bật cười: "Tốt, tốt lắm, hơn nửa đời nhìn xác chết rồi, nửa đời sau cố gắng thấy được thật nhiều cảnh đẹp."

Nếp Nếp lặng thinh chờ cho nhang cháy hết rồi bê hũ tro cốt xuống, tập tễnh ra sân, ngồi xổm rút từ tay áo ra một xấp tiền giấy, bắt đầu đốt. Khói xám xịt phết vệt trên nền thôn xóm tươi đẹp, như vẽ phác con đường mịt mù bọn họ lạc lối bao năm. Trầm Trác Sơn ngắm nhìn sự lẻ loi của nàng, trong lòng sớm ra quyết định kể từ khi trùng phùng, cái gọi là đạo hiếu hắn đã giữ nửa đời và sẽ giữ trọn nhưng đồng thời cũng hoàn trả món nợ 'gió xuân ba ngàn dặm, thu hết vào tay áo'.

Hết thảy danh vọng, tiếng tăm đều là bụi trần, hắn chưa từng chú trọng như cha, như sư tổ và rồi mơ mơ màng màng sống theo ý niệm của người khác. Hắn đây là kẻ cạn nghĩ, chỉ thích trồng rau nuôi thỏ, uống rượu ngắm trăng, chỉ muốn tìm một chốn dung thân cho gió mát, gói lại tặng cố nhân.

.

Thu Nhậm vừa về tới nơi liền kéo người vào phòng khóa cửa, ấn Lý Thương Lan xuống đệm cói, kìm chặt hai vai hắn, mình thì quỳ một chân, từ trên chau mày nhìn xuống cặp mắt vô tội kia.

Lý Thương Lan ngay ngắn đợi mãi cũng không thấy sư huynh nổi bão, bắt đầu chột dạ chớp chớp mắt soi kỹ nét mặt y, dè dặt hỏi: "Huynh sao vậy?"

Thu Nhậm chậm rãi thở ra: "Lý gia của ngươi có liên quan đến việc này phải không?"

Dòng chính Lý gia là nhà quan lại, lão thái gia - cũng tức ông nội của Lý Thương Lan sau thời loạn leo được tới chức Tổng đốc ba tỉnh, hiện tại chú cả giữ chức giám quân quận Mục Tư gần Tây Quan, có thể xem là một dòng họ thế giá. Lý Tứ lang là cha của Lý Thương Lan đứng hàng thứ tư, năm xưa tự ý rời nhà lập nghiệp, anh cả nối nghiệp thầy thuốc của ông, em trai thì ra làm quan. Lý Thương Lan từng nói đùa gia đình mình có đủ ba loại người: dân thường, nghĩa tặc, quan lại, do đó luôn bị cha mắng là 'cái thằng tặc tử không biết xấu hổ'.

Hắn thấy sư huynh có vẻ không giận thật nên vòng tay ôm eo y, gật đầu: "Sau khi Đại ca ta nghiên cứu viên thuốc kỳ lạ Mạc Tử Liên đưa thì bắt đầu gặp vài trường hợp mắc bệnh lạ, triệu chứng gần như giống hệt thí nghiệm độc phát của viên thuốc kia. Da thịt bệnh nhân chậm rãi bị hoại tử từ ngoài vào trong, thối rữa đến tận xương - chính xác là một người sống sờ sờ bị rữa nát đấy. Ban đầu Đại ca sợ phát khiếp nhưng huynh ấy rất nhanh bình tĩnh lại, cảm thấy bệnh Thi hoại (huynh ấy tạm gọi như vậy) này mà lây lan thì sẽ cực kỳ nghiêm trọng, nên Đại ca đánh liều bàn với Tam đệ, xin nha môn cho phép dùng phòng giam để cách ly bệnh nhân. Song chưa kịp dời bệnh nhân thì có một kẻ họ Ôn dẫn người đến, tự xưng là cao nhân phương nào đó hăm dọa Đại ca rồi đem hết bệnh nhân đi mất tăm.

"Tính cách Đại ca ôn hòa, liên tiếp gặp chuyện làm huynh ấy sợ quá trời quá đất, cuống hết cả lên, cứ tưởng mình hại Tam đệ mất mũ ô sa rồi, vội vã chạy đi tìm ta khóc lóc. Ta trấn an huynh ấy, trả về cho chị dâu, xong lập tức bắt tay vào điều tra. Tra ra được viên thuốc kỳ lạ nọ chính là Thi độc."

Thu Nhậm hiểu ngay tắp lự: "Trong Thi độc có trộn lẫn một ít bạch phiến chính là để giảm đau trong quá trình độc phát. Lũ Thi cổ mà hai người Trầm, Tạ đã đụng độ trên ngọn núi cũng chính là đám con nghiện chạy vặt bị trúng Thi cổ."

"Chuyện xưa Lý gia thăng quan tiến chức chắc sư huynh chưa từng nghe, lão thái gia đều nhờ cái thói ba phải và nịnh bợ để giành chức, người mà ông ta nịnh bợ chính là Phó tướng gia." Thương Lan vuốt tóc trấn an y: "Phó tướng gia hành sự trước giờ hầu như không để lại dấu vết, luôn luôn có người gánh tội thay. Lý gia rơi vào cảnh này xem như vạn kiếp bất phục."

"Vậy còn..." Y không giấu được lo lắng, "cha ngươi?"

"Cha ta? Cha ta thì thế nào? Ông ấy tất nhiên biết tránh nặng tìm nhẹ, Đại ca ngoan nhất nhà chỉ cần một khóc, hai phá, ba thắt cổ là ổng xiêu xiêu liền à."

"Khụ, khụ." Gian trong chợt vang lên giọng đàn ông nhỏ nhẹ mà dứt khoát, "Đầu năm đã không về nhà thăm cha mẹ, giờ lại còn nói xấu đại ca, quả là lá gan nhị đệ lớn hơn không ít."

"Hơ?" Hai người cùng ngơ ngác nhìn người đàn ông nhỏ gầy mà đĩnh đạc ôm hòm thuốc bước ra.

Thu Nhậm đỏ mặt vội vã lùi lại, Lý Thương Lan kinh ngạc: "Đại ca làm gì ở đây?"

Lý Nguyên Đào làm như không thấy tư thế thân mật của bọn họ, nhẹ nhàng đáp: "Ta được mời đi bốc thuốc, nghe nói các ngươi ở đây nên tiện đường ghé qua." Rồi gật đầu, "Thu công tử."

Thu Nhậm gần như đứng bật dậy đáp lễ: "Lý tiên sinh."

Lý Thương Lan thấy ánh mắt ám chỉ của đại ca, vỗ mu bàn tay sư huynh: "Huynh lánh đi một chút."

Chỉ còn lại hai anh em, Lý Nguyên Đào dỡ hòm thuốc, rút một phong thư đưa Thương Lan: "Mặc Huỳnh gửi."

Cha của bọn họ tuy là thầy thuốc nhưng vẫn có cái thú văn vẻ, đặt tên cho con rất hoa lá hẹ: Lý Nguyên Đào, Lý Thương Lan, Lý Mặc Huỳnh, đọc lên là có cả một khu vườn.

Lý Nguyên Đào đợi em trai đọc xong, đột ngột nói: "Thương Lan, tóc cha mẹ bạc rồi."

Lý Thương Lan chỉ im lặng nhìn thư.

Nghỉ một chút, anh cả tiếp tục: "Ngươi nói rất đúng, cha biết tránh nặng tìm nhẹ, không đạp nước đục, nhưng tuổi của cha đã cao, không xử lý được việc thế này nên ta an ủi người rằng để anh em chúng ta suy nghĩ. Ta cũng không muốn tạo áp lực lên đệ nhưng ta không quyền không thế, Mặc Huỳnh thì bị tứ phương nhìn chằm chằm bắt lỗi, cả nhà chỉ mỗi mình đệ hiểu chuyện thị phi, trên giang hồ cũng có thế lực.

"Nhà ta dù sao cũng là một chi thuộc Lý gia, ông nội và bác cả hành sự hồ đồ, chú năm, chú sáu từng có ân với cha, hồi xưa cũng hay qua nhà lì xì cho anh em ta, con cái họ vẫn còn quá nhỏ, sao có thể thấy chết không cứu?"

"Tặc đấu với quan, huynh biết kết quả sẽ thế nào không?" Lý Thương Lan chậm rãi bảo: "Trên dưới Bồng Vân các cũng chỉ có hơn bảy ngàn người, chưa kể đệ tử ngoại môn, người nhỏ nhất chắc không hơn bảy tuổi. Mấy trăm mạng của Lý gia là mạng người, chẳng lẽ cả vạn mạng Bồng Vân là mạng chó?"

"Huynh biết Mặc Huỳnh nó viết gì cho ta không?" Hắn giơ thư cho anh cả xem: "Đọc dòng cuối."

Lý Mặc Huỳnh viết: "Đệ viết dông dài cốt để nhị ca có thể giữ bình tĩnh khi nghe đại ca trình bày, chuyện đã tới nước này, ân tình máu mủ chẳng có ý nghĩa gì cả, nhà mình mình lo, không quản nhà khác."

"Cha và huynh làm người bình thường đã quen rồi, may là cái nhà này có ta với tam đệ lăn lộn trong Hắc Bạch đạo. Ta đã xử lý sạch sẽ vấn đề của huynh, rất không mong huynh ôm đồm lần nữa. Lý gia sa vào lầy dù là tại ai cũng không liên quan tới nhà mình, sức lực của ta chỉ đủ để bảo vệ một nhà. Phiền đại ca trở về an ủi cha mẹ, Thương Lan bạc nghĩa, không tiếp chú bác họ hàng."

Lý Nguyên Đào nghe xong cũng không giận, im lặng cất bức thư của tam đệ vào tay áo: "Kỳ thực ta cũng nghĩ như hai đệ. Chỉ là lương y như từ mẫu, nếu không giữ tâm thế nỗ lực hết sức để cứu người khi còn khả năng thì sao ta và cha làm thầy thuốc đây? Ta sẽ cố gắng khuyên cha mẹ, thời gian này khóa cửa không ra khỏi nhà. À Thương Lan, sao đầu năm nay không về nhà?"

"Sư huynh bị bệnh nặng, ta không thể bỏ y lại một mình."

"Vậy sao không viết thư?"

Thương Lan cười xì: "Cha còn chẳng nổi sùng lên mắng ta lo cho người ngoài hơn gia đình à. Không viết, khỏi làm mất hòa khí đón Tết của cả nhà."

"Thương Lan, mẹ ngóng ngươi!" Nguyên Đào tức giận vỗ bàn, nghiêm giọng: "Cả năm ngươi mới ló mặt về cho mẹ nhìn vài ngày, bà luôn làm đủ thứ món ngươi thích mặc cho cha càu nhàu, ngồi mong ngươi suốt đêm giao thừa, vậy mà ngươi tới một bức thư cũng không gửi về! Ta không biết ngươi bận cái gì nhưng ba mươi tuổi rồi, sao ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ mở to mắt ra mà nhìn tóc cha mẹ?"

Lý Thương Lan nhìn ra ngoài cửa, liếm răng nanh nói: "Ta quả thật sai bét nhè, tối nay lập tức viết thư cho mẹ."

Lý Nguyên Đào ngán ngẩm lắc đầu, xách hòm thuốc đi ra cửa: "Cha mẹ chỉ muốn thấy đệ tìm một cô gái để êm ấm gia đình thôi."

Anh cả bước ra gần đến cổng lớn thì trời chợt đổ mưa tầm tã, bấy giờ mới nhớ là quên dặn đứa hầu đánh xe đến, đang ảo não chờ mưa tạnh thì có một cán ô đưa vào tầm mắt, mừng rơn nhận lấy: "Đa tạ, Thu... công tử?"

"Xe của tiên sinh đậu ở đâu? Để ta dẫn tiên sinh đến đó."

Lý Nguyên Đào định khách sáo từ chối thì chợt nghĩ mình nên trả lại ô, gật đầu cái rụp. Cả hai cùng bước vào cơn mưa, Đào lặng lẽ nhìn đối phương, âm thầm thở dài: năm xưa mới gặp thiếu niên này cả nhà ai ai cũng thích, vui vẻ gửi gắm Thương Lan cho y, nào ngờ mấy năm sau hai đứa lại... Bản thân cũng thật bạc bẽo, câu trước còn thân thiết xưng huynh gọi đệ, sau đó liền quay ngoắt, càng nhìn càng gai mắt người ta, nghi kỵ đủ điều.

"Phiền Thu công tử quá." Lý Nguyên Đào nép vào hiên xe, vẩy khô rồi trả ô cho đối phương.

"Lý tiên sinh." Thu Nhậm lùi lại một bước, bỗng nói: "Ta muốn hỏi câu này."

...

Qua màn mưa Thu Nhậm nhìn thấy Lý Thương Lan bó gối lắc lư trên bậu cửa, trong tay cầm một chiếc xẻng, nhàm chán tát vũng nước dưới đất.

"Làm trò gì đấy?"

Hắn ngẩng mặt cười cười: "Huynh xem, dù ta có tát nước bao lâu, chỉ cần trời không ngừng mưa thì chỗ này sẽ không cạn nước."

Đôi mắt y dịu xuống, đưa tay kéo hắn đứng dậy, cơ thể cả hai thấm đẫm hơi lạnh, chỉ có mặt tiếp xúc giữa hai bàn tay là ấm áp vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment