Họa Mục

Chương 13

Mình hết tiền rồi.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Quân Huyền khi đang đói muốn kêu meo meo mà có một xe đẩy thịt nướng thơm phưng phức đi ngang qua. Hắn len lén ngoái nhìn rồi ngượng ngùng quay đầu, bấm bụng đến trước một bàn xem bói.

Đạo sĩ đang úp mặt xuống bàn ngáy o o, trên tay còn cầm cây băng rôn: 'Một xui hóa ngàn may'.

Quân Huyền ngước trông mặt trời chói chang trên cao rồi vỗ nhẹ bàn: "Khánh Dư huynh, ngươi có một đồng không? Ta vay mua một cái bánh bao rồi trả huynh sau."

Đạo sĩ ngừng ngáy.

"Khánh Dư huynh."

"Chậc."

"Khánh Dư huynh?"

Tạ Khánh Dư ngái ngủ ngẩng đầu lên, vừa gãi tóc vừa thọc tay vào áo búng ra một đồng xu nói: "Đại hội danh kiếm năm nay đứng hạng bao nhiêu mà tiền thưởng eo hẹp đến mức ngươi chỉ đủ ăn từ Quan Hà về đây?"

Quân Huyền bắt lấy đồng xu, chắp tay cười đáp: "Năm nay ta đứng hạng mười hai, tiền thưởng cũng thong thả nửa đường. Bốn ngày trước gặp một thư sinh lên kinh ứng danh thi cử bị cướp mất sách vở nên ta đưa y hết số tiền còn lại. Tới đây là ta sắp kêu ra tiếng mèo rồi."

"Sao năm nay lại tụt hạng nhiều như vậy? Mấy kẻ bại hoại đặt cược vào ngươi có gây rối không?"

"Anh tài trên giang hồ có bao giờ thiếu đâu? Ta cũng gặp, mà hễ thấy kiếm của ta là họ chạy biến hết."

"Oáp..." Tạ Khánh Dư ngoác miệng ngáp dài, lắc lắc cây băng rôn: "Chậc, ngươi cứ gặp ai là giúp tất như vậy thì bao giờ mới khá lên nổi? Cô nương phú bà của ngươi làm sao chịu gả cho một tên đã nghèo kiết xác mà còn thích giúp người lạ được?"

Quân Huyền cười cười không đáp, cầm ba đồng xu còn sót lại trong túi đi mua bánh bao lót dạ, khi trở lại thì thấy Tạ Khánh Dư đang dụ dỗ một khách nữ vấn tóc như góa phụ, liền đứng lại ở đằng xa, không làm phiền hắn.

"Đến đây, đến đây. Bần đạo mời phu nhân ngồi xuống cái ghế này." Đạo sĩ lầm rầm cười trong miệng: "Phu nhân muốn xem gì nào? Tài vận hay tình duyên? Giải hạn hay cầu may? Cái gì bần đạo cũng xem được tất. Năm đồng một lần xem. Giá giải hạn hay bùa cầu may có thể thương lượng."

Vị phu nhân kia vẫn còn rất trẻ, mày môi điểm trang nhẹ, ánh mắt đầy ắp sự âu lo, vặn xoắn tay áo của mình hồi lâu mới cất nên lời: "Thưa đạo trưởng... thực ra, nô gia* đến không phải vì muốn xem bói."

* Cách xưng hô của phụ nữ cổ đại.

Tạ Khánh Dư vẫn cười tươi roi rói, khéo léo hạ giọng: "Không sao, không sao. Bần đạo cũng rất sẵn lòng lắng nghe những tâm sự khó nói hay trăn trở trong lòng phu nhân. Giá cả vẫn là năm đồng một chuyện."

Góa phụ băn khoăn siết hai bàn tay một lúc rồi mới cất tiếng: "Nô gia họ Mạnh, là người trấn này, phu quân của nô gia mới, mới..." Giọng nàng ta nghẹn ngào, "tạ thế một tháng trước."

"Xin phu nhân nén bi thương. Bần đạo rất tiếc." Tạ Khánh Dư ôn tồn an ủi: "Chuyện gì đã xảy ra? Phu nhân có oan khuất gì chăng?"

"Có lẽ là như vậy." Góa phụ cố kìm nước mắt: "Cố phu nhà nô gia là một trong số những người quản lý thứ hạng của Đại hội danh kiếm hàng năm tại Quan Hà..."

Quân Huyền thoáng khựng tay lại đoạn bình thản tiếp tục ăn.

Góa phụ thổn thức hai tiếng rồi trình bày: "Sự lạ bắt đầu từ khi cố phu của nô gia trở về từ Đại hội danh kiếm, thời gian ấy cố phu vẫn vui vẻ bình thường, dăm ba bận ra ngoài rủ bằng hữu uống rượu - tuy tần suất nhiều hơn trước kia. Mỗi lần uống say về nhà, cố phu thường ngô nghê cười mãi và hứa hẹn sẽ mua thật nhiều quà cho nô gia... Nhưng một tháng trước... cố phu, cố phu đột ngột gặp tai nạn..."

Tạ Khánh Dư chăm chú lắng nghe, hơi nhăn mày tỏ vẻ thương tiếc.

"Chuyện quỷ quái xảy ra vào mười lăm ngày sau khi hạ huyệt, giữa trưa nô gia cầm vàng mã đến đốt cho cố phu như những ngày trước. Đang khi đốt thì tự nhiên... tự nhiên... nô gia nghe thấy âm thanh phát ra từ trong huyệt! Nô gia dù hơi sợ, vẫn tự trấn an rằng mình nghe nhầm, bởi vì lúc đó có một cặp cụ già cũng đi thăm mộ ở gần nên nô gia mới đủ gan đốt cho xong rồi về nhà. Nhưng, nhưng hôm sau nô gia đến mộ thì lại nghe thấy nữa! Âm thanh lớn hơn cả hôm trước! Nô gia, nô gia ngồi trước mộ nghe được rành mạch. Đó là tiếng lạo xạo như ai đó nhai thức ăn cứng, lại cũng giống tiếng móng tay cào vào tấm gỗ. Nô gia kinh hãi đến lạnh ngắt tay chân, vứt hết giấy vàng mà chạy hộc tốc về nhà kể cho em chồng nghe..."

Góa phụ tái mét mặt mày, nhấp nhổm không yên: "Em chồng bán tín bán nghi, vì đã tối trời nên hẹn ngày mai cùng đi xem với nô gia. Khi đi, em chồng cầm theo một cái xẻng vì muốn đào lên kiểm tra, vừa để phòng thân, đào được lưng chừng thì âm thanh kia lại đột nhiên vang lên! Rất to..." Giọng nàng run rẩy. "Chấn động như thể có người muốn bật nắp quan tài dậy vậy! Nô gia và em chồng kinh hoàng ném xẻng, bán sống bán chết chạy về nhà! Từ đó đến nay không dám tới nữa..."

"Đạo trưởng..." Nàng ta ngân ngấn nước mắt: "Cố phu của nô có phải chịu oan khuất gì to lớn lắm nên không thể siêu thoát không? Nô gia sợ quá, không dám một mình đến mộ chàng, mà để như vậy thì day dứt không chịu nổi... Nô gia muốn nhờ đạo trưởng đến xem xét thử. Mong đạo trưởng đồng ý, nô gia có thể lo liệu được tiền công."

Dù lưng áo đã lâm râm mồ hôi, Tạ Khánh Dư vẫn hiếu khách an ủi nói: "Phu nhân vất vả nhiều rồi, xin hãy nghỉ ngơi chốc lát. Sự việc của phu nhân quả thật kỳ bí, năng lực của bần đạo hữu hạn, để ra được quyết định thì bần đạo cần phải cân nhắc một chút... Ồ, phu nhân chờ chút xíu nhé? Một nhoáng thôi ấy mà..."

Đoạn hắn lủi đến bên Quân Huyền, run sợ dùng tay áo quệt mồ hôi bảo: "Quá sức ta rồi! Ta chỉ biết đoán mệnh, giải hạn, cầu may chứ đã bao giờ trừ yêu diệt ma đâu trời."

"Thì huynh từ chối đi."

"Ta không thể thẳng thừng từ chối một thiếu phụ bất hạnh trẻ trung xinh đẹp mang đầy hy vọng đến cầu cứu mình như thế được." Hắn ôm tim bày ra vẻ mặt sầu não.

"Vậy để ta từ chối thay huynh."

Tạ Khánh Dư trợn mắt kéo Quân Huyền lại: "Cái tên máu lạnh này. Từ từ coi! Ngươi chẳng biết thương xót người khác à?"

Quân Huyền quay lại nhìn hắn, hơi bất đắc dĩ hỏi: "Lời kể sơ hở như vậy mà huynh không phát hiện ra sao?"

"Sơ hở ở chỗ nào?"

"Câu trước nàng ta nói bản thân ra mộ đốt vàng mã vào 'giữa trưa', đoạn sau khi kể cho em chồng thì kêu 'đã tối trời nên để ngày mai'. Không nhẽ mộ chồng của nàng ta xa đến nửa ngày đường mà nàng ta có thể chăm chỉ đi đi về về mỗi ngày?"

Tạ Khánh Dư bừng tỉnh vỗ trán: "Đúng!"

"Xét chi tiết 'đào lưng chừng' - nói như thế nghĩa là em chồng nàng ta còn chưa đào được quan tài lên mà trong lời kể, nàng ta lại miêu tả rằng 'chấn động như thể có người muốn bật nắp quan tài dậy'. Do đó, khả năng cao là nàng ta nói dối. Nhưng chúng ta không phải người trong cuộc nên cũng chưa thể vội vàng kết luận điều gì, có lẽ có ẩn tình ở trong."

Tạ Khánh Dư nghe vậy, nhíu mày kéo Quân Huyền tránh khỏi tầm mắt góa phụ, hạ giọng hỏi: "Đại hội danh kiếm năm nay có gian lận phải không?"

"Ta không biết. Quả thật là bảng xếp hạng năm nay hơi kỳ lạ nhưng như vậy cũng chưa thể khẳng định điều gì."

Tạ Khánh Dư buông vai Quân Huyền ra, thở dài thườn thượt: "Ế ẩm mãi mới có khách mà lại gặp trá (dối trá) là thế nào, ông trời? Thôi, ta ngại phiền phức lắm, nghe lời ngươi từ chối vậy."

"Khoan đã." Lần này tới lượt Quân Huyền kéo hắn lại, tự nhiên hỏi: "Tính đến nay, ta nợ huynh bao nhiêu rồi?"

Đạo sĩ hếch mặt lên trời bấm đốt ngón tay tính: "Trên dưới hai mươi đồng."

"Huynh nói mỗi việc giá năm đồng phải không?"

"Đúng."

"Thế thì... để huynh khỏi day dứt với nàng ta, ta nhận chuyện này thay huynh được không? Đổi lại huynh trừ bớt năm đồng nợ của ta?"

Tạ Khánh Dư nhăn nhíu mặt mày quay đầu nhìn dáng vẻ bất an của góa phụ chốc lát rồi mềm lòng lầm bầm: "Nghe cũng hợp lý..."

Quân Huyền lập tức vỗ vai hắn, nói: "Thành giao." Rồi không chờ người bên cạnh kịp phản ứng mà bước đến chào hỏi góa phụ.

Tạ Khánh Dư mò mẫm tới sau, trong lòng mơ hồ có cảm giác sai sai ở đâu đó.

Quân Huyền không phải kẻ vô danh trên giang hồ, xưng tên và đưa kiếm góa phụ xem là chiếm được lòng tin, hỏi han đôi ba câu rồi từ biệt người ta. Mi mắt buông xuống đôi đồng tử thâm sâu.

Tạ Khánh Dư liếc hắn rồi chặc lưỡi: "Tới đây xòe tay ra, ta xem cho ngươi một quẻ."

"Ta không có tiền trả huynh."

"Miễn phí. Miễn phí được chưa? Chỉ lần này thôi. Xòe tay ra."

Tạ Khánh Dư cầm tay Quân Huyền, bày ra quẻ bói, chăm chú nhìn vào lòng bàn tay hắn, bầu không khí quanh thân vô cùng nghiêm túc, hồi lâu sau bốc một quẻ, lẩm bẩm: "Người cũ về."

Con ngươi của Quân Huyền chợt giãn ra khi nghe lời đó, hắn vô thức hỏi: "Ai về?"

Đạo sĩ buông tay hắn, ngả lưng biến trở về với điệu bộ bê tha không đáng tin cậy: "Biết chết liền á. Ta đâu phải thần tiên mà nhìn thấy được quá khứ của ngươi. Trời mới biết ngươi có bao nhiêu người cũ."

Quân Huyền cũng không lộ vẻ thất vọng, một bàn tay đặt lên chuôi thanh Diễm Dương, thản nhiên nói: "Huynh xong rồi thì ta đi nhé?"

Tạ Khánh Dư ngửa mặt nhìn trời, vừa lắc lắc cây băng rôn vừa phẩy tay: "Đi đi, để bần đạo còn kiếm miếng ăn qua ngày."

Người kia quay lưng, mới bước được hai bước thì nghe đạo sĩ tự nhiên bảo: "Ma trong tâm, quỷ bên người. Nhớ cẩn thận."

Quân Huyền đứng lại, im lặng một chút rồi cười trầm: "Thị phi trong lời người ta, đạo tại tâm mới đúng.

"Dù sao ta cũng không phải người tu đạo như huynh. Không cần nghĩ nhiều."

.

Người trong giang hồ, lấy mành trời chiếu đất làm nhà là một thứ vui thú.

Nói văn vẻ thế chứ thực ra Quân Huyền chỉ đơn giản là không có tiền thuê trọ. Dù vậy hắn chưa bao giờ phiền, đời người chỉ cần ăn no ngủ yên là đủ. Ngủ yên thì không khó nhưng ăn no thì lại cần tiền, thế nên mỗi ngày hắn đều rảo quanh thành tìm việc vặt kiếm tiền. Trời xanh cũng phù hộ, hắn chưa từng thất nghiệp một ngày nào.

Qua mấy năm, người dân trong thành đều quen mặt hắn rồi.

"Quân tiểu ca! Chiều nay bác em muốn đào giếng, huynh nhớ qua giúp nha!" Một thằng nhóc đang ngồi gặm bánh gọi hắn, vỗ túi cười hi hi: "Em có tích cóp được chút ít tiền, huynh giúp bác em xong thì làm diều cho em nhé?"

"Ừ." Quân Huyền cười đáp lại, thầm nghĩ bữa tối vậy là xong, tiếp tục tìm bữa trưa.

Thành này nằm trên vùng giáp giữa phía tây và nam Tư quốc, dân cư vừa vừa, không phồn hoa xô bồ mà cổ kính bình dị. Lý do khiến Quân Huyền chọn nơi này để dừng chân, thứ nhất vì vị trí của nó, thứ hai vì thức ăn trong thành vừa rẻ vừa ngon.

"A!"

Quân Huyền đang vẩn vơ tìm kiếm bữa trưa nên không chú ý xung quanh lắm, mới nghe tiếng la này xong liền dẫm lên thứ gì đó vừa rơi xuống trước mặt. Bị tiếng vỡ đánh tỉnh, hắn nhấc chân ra, thấy một chiếc lắc tay nạm ngọc vỡ nát mất một viên.

"Ôi, mới mua mà bị vỡ mất rồi." Giọng nữ sầu não từ phía lầu trên của tửu lâu vọng xuống.

Nghe vậy, Quân Huyền áy náy ngẩng đầu lên, định mở miệng nói 'xin lỗi' lại bị người kia làm ngẩn ngơ.

Đập vào mắt hắn là một đóa mai đỏ nở rộ nơi đuôi mắt người con gái đó. Nàng vận áo tím, mặt hoa da phấn, tay cầm quạt tròn vẽ bỉ ngạn che nửa mặt.

"Vị huynh đài này," Giọng nàng mềm nhẹ, ngọt ngào như mật đường, âm điệu ngân nga tựa hát, "cảm phiền huynh cầm nó lên cho ta được không?"

Khi nói, nàng khẽ nghiêng đầu nâng tay vén lọn tóc rũ xuống gò má về sau tai, khóe mắt tươi tắn cong tít.

Quân Huyền cảm thấy như nhấp phải rượu mạnh mà suýt lảo đảo lùi bước, bị người qua đường va phải mới hồi thần, sượng sùng gật đầu.

Dáng người yêu kiều ghé vào cửa sổ theo từng bước dần lộ ra khỏi bóng người qua lại. Nàng vẫn đang tựa cằm nhìn đường xá bên ngoài, dải bím tóc dài chấm eo cài trang sức hồ điệp sặc sỡ, dái tai đeo khuyên trăng khuyết xuyên chuông bạc.

Quân Huyền chỉ mới đặt chân qua bậu cửa đã không kìm nén được trái tim đập thình thịch, tự nhiên tứ chi mặt mũi đều như nóng lên, lúng túng vô cùng, muốn cất tiếng mà cũng phải lấy can đảm: "Cô nương..."

"A, cảm ơn huynh đài." Nàng quay lại, tiếng chuông vang lên thanh thúy, nét mặt thản nhiên lạ lùng khiến một vật gì đó nơi cổ họng của hắn tuột dốc rớt thẳng xuống đáy lòng.

Nhờ vậy, Quân Huyền bình tĩnh hơn, đưa ra chiếc lắc vỡ, chắp tay nói: "Tại hạ xin lỗi bởi không cẩn thận làm hỏng trang sức của cô nương. Nếu cô nương muốn, tại hạ sẽ cố gắng hết sức để đền bù."

"Đền bù?" Nàng ấy che miệng cười rộ lên: "Nếu huynh đài đã nói vậy thì chi bằng bây giờ huynh ngồi xuống cùng chúng ta dùng bữa này. Hai vị cô nương chúng ta lần đầu đi đến nơi xa, nhất thời hứng khởi gọi quá nhiều món, thực sự rất tiếc nếu phải bỏ thừa lại."

Khi nàng ấy cử động tay, một mùi hương ngọt lịm thoảng tới mũi hắn, hương như kẹo quế, hơn mức nhạt nhưng chưa đến nỗi nồng.

Lòng của Quân Huyền thêm chùn xuống một chút, bởi vì Điệp Nhi không thích dùng dầu thơm.

Ngồi đối diện với nàng ấy là một nữ tử biểu cảm lạnh lùng, da sạm đen và mặt đầy tàn nhang, đeo hai thanh đao bán nguyệt sau lưng.

Bọn họ là người dị tộc.

"Nhị vị cô nương từ xa đến nên có lẽ chưa biết, không phải tại hạ chê, nhưng nam nữ ngồi cùng bàn ăn không hợp với quy củ của người Tư. Huống chi..." Hắn ngừng, "chúng ta mới gặp lần đầu."

"Ồ? Thật đáng tiếc..." Nàng ấy hờ hững rút chiếc lắc tay trượt khỏi tay hắn, nói: "Thế thì ta gọi người kê cho huynh bàn riêng nhé?"

Quân Huyền giấu sự hụt hẫng, chỉ nhìn nàng thêm một lần rồi lùi bước, không thể không biết liêm sỉ: "Cô nương không cần - ..."

"A? Huynh vừa nói sẽ cố gắng hết sức để đền bù mà? Bây giờ ta muốn huynh đền bằng chuyện ăn uống đơn giản, huynh lại rút lời à? Ra là 'nhất ngôn cửu đỉnh' của người Tư chỉ đến thế thôi."

Quân Huyền đành phải đồng ý.

Nàng ấy lần nữa vén tóc ra sau tai, tít mắt nói: "Ta họ Mạc, tên Tư Tư. 'Tư' trong Trường Tương Tư* của các huynh. Còn huynh đài thì sao?"

* Tương tư da diết.

"Tại hạ họ Quân, tên một chữ Huyền."

"Quân Huyền." Mạc Tư Tư tự dưng gọi rồi mỉm cười: "Tên của huynh thật dễ nghe."

"Đa tạ." Quân Huyền thấy lòng nhộn nhạo, sợ thất thố mà vội cáo lui về bàn của mình.

Dư hương nồng đượm mãi không tan hết...

Bình Luận (0)
Comment