Họa Mục

Chương 146

"Ta và ngươi quen biết tính ra đã hơn hai mươi năm mà có lẽ còn chưa nói chuyện với nhau được trăm câu. Lúc nào cũng không phải Y Nhã có mặt thì là Mạc Tức ở đó, chẳng bao giờ có ai cho ngươi và ta có thời gian riêng tư. Tâm phòng bị của Mạc Tức rất nặng, ép cho cả Y Nhân cũng thở không nổi, vậy mà ngươi vẫn trước sau trung thành với hắn. Phục vụ một kẻ độc tài như vậy không mệt à Tả Lang?" Ánh mắt A Dao tựa như bụng rắn trườn qua từng ngõ ngách.

"Mạc Tức luôn mồm nói Hoan Lạc cốc chào đón ta song hắn lại chưa một lần buông xuống tâm đề phòng với ta. Hắn đặt Y Nhã luôn kè kè trông chừng ta, lại giữ em trai cô ta bên cạnh mình. Bề ngoài luôn tỏ ra chẳng có gì nhưng rõ ràng trong lòng mỗi người các ngươi đều hiểu: Mạc Tức không hề tín nhiệm ta. Miệng hắn gọi ta là cánh tay trái, sau lưng lại không ngừng cảnh giác, cố gắng kiểm soát ta..." Bỗng nghĩ đến Tạ Khánh Dư, ngữ khí của y càng cay nghiệt, "Loài người các ngươi đúng là một đám hai mặt, tráo trở!"

Tả Lang siết song thích, nghiến răng chịu đựng vết thương, lửa lòng thiêu đốt ruột gan, giận đến muốn bật cười.

Gã rất muốn quát vào mặt A Dao rằng: con mẹ nó chúng ta có từng bạc đãi ngươi sao! Có từng ép buộc ngươi làm cái gì chắc? Ngươi nương náu tại cốc, ăn của cốc, mặc của cốc, hiển nhiên ngươi phải dốc sức làm việc cho cốc. Đến cả loài súc sinh nó còn biết đạo lý uống nước nhớ nguồn! Ngươi là do Mạc Tức đưa về, tính ra ngươi còn đội ơn hắn cho mọi thứ mình có được, Mạc Tức trọng dụng ngươi thì đó là vinh hạnh của ngươi! Trái lại ngươi cũng có tư cách gì mà oán hận hắn? Chưa kể nếu Mạc Tức không thật lòng ưa thích ngươi thì sao lại dung túng cho ngươi được tùy ý phóng túng, lang chạ khắp nơi, ngươi sống còn chưa đủ suиɠ sướиɠ sao? Có tư cách* gì để xúc phạm Mạc Tức?

Thực ra giữa song phương có vài phần ông nói gà, bà nói vịt. Tả Lang là ảnh vệ, là thuộc hạ của Mạc Tức, ý niệm tôn sùng chủ nhân ăn sâu vào máu thịt. Đối với cốc, Tả Lang được dạy dỗ phải biết ơn, phải phục vụ hết lòng vì cốc; đối với cốc chủ, đó là ông trời, là người nắm toàn quyền sinh sát trên cuộc đời gã - do đó miễn mệnh lệnh của Mạc Tức không mâu thuẫn với lợi ích chung của cốc thì trong mắt gã, chủ nhân luôn đúng.

Tất cả mọi đứa trẻ trong cốc đều được dạy dỗ như vậy, trước hết là cốc, sau mới tới phục tùng mệnh lệnh chứ không phải làm cốc chủ thì được tùy ý xáo trộn cốc. Thử hỏi cái gì có thể gắn kết những kẻ xa lạ lại với nhau ngoài lợi ích chung chứ? Mà lợi ích chung ở đây chính là một chốn về bình yên.

Nhưng với A Dao thì khác, khi đưa y về cốc, Mạc Tức đã hứa với y một điều. Một lời hứa có thể xem như một thỏa thuận - mà thỏa thuận thì cần phải có sự thực hiện cam kết giữa đôi bên. Do đó mặc dù y đúng là ăn của cốc, mặc của cốc mà lớn lên; dù đúng là nhờ Mạc Tức, y mới có cuộc sống sướng như tiên nhưng A Dao đâu có làm Tả hộ pháp 'giấy', y cũng làm nhiệm vụ, cũng chém gϊếŧ, cũng góp công giúp Mạc Tức trở thành cốc chủ, mà hắn lại nuốt lời hứa khi xưa. Chẳng lẽ y lại không có quyền* bất mãn? Vấn đề tín nhiệm chỉ đóng vai trò đẩy cao căng thẳng mâu thuẫn giữa cả hai.

* Lưu ý - tác giả rất cân nhắc trong việc dùng từ, "tư cách" và "quyền" không mang nghĩa tương đồng. Có "quyền" khi thực hiện nghĩa vụ nhưng "tư cách" thì ở mức cao cả hơn. Xem lại chương 109 nếu bạn đọc muốn thấu hiểu nhân vật.

Đêm nay quá mức tĩnh lặng, tiếng cười của A Dao đậm vẻ cô liêu, "Biết gì chưa Tả Lang? Ta đã hôn Y Nhân đấy, xưa nay hắn luôn tránh né tiếp xúc với người khác, mỗi lần bị ai đụng vào đều nổi sùng lên. Hai mươi năm quen biết mà ta cũng mới lần đầu sờ vào eo hắn - quả là nhỏ không vừa một nắm tay, da thịt so với Y Nhã lại càng láng mịn hơn, mỹ nhân yêu kiều như vậy lượn lờ trước mặt hai mươi năm mà chưa ăn được thực khiến người ta tiếc nuối. Tự dưng nghĩ lại, hồi xưa Mạc Tức hay giữ Y Nhân đến tận khuya, rốt cuộc có phải thật là nghị sự hay là có cái gì đó khác?"

Ngón cái tức khắc móc vào, bẩy lưỡi đao bắn lên đánh văng ám khí phóng thẳng vào mặt y. A Dao cũng không kịp thấy Tả Lang xuất hiện từ nơi nào, gã rất nhanh - y hiểu rõ tốc độ đó - mắt chưa cần nhìn thì bắp chân đã căng ra nhảy về sau tránh né mũi thích như tia chớp chém xuống cằm, quét ngang đao xé rách kình khí bên eo Tả Lang. Gã biết mình giận quá mất khôn, chấp nhận vết chém này, lưỡi thích xoay vòng cuốn lấy máu tươi phun trào, phóng ra vô số ám khí, ảo ảnh lẫn lộn - bàn chân đá các mảnh ngói trùng trùng bắn về phía A Dao như thiên la địa võng, mũi thích chớp nhoáng đâm liên tiếp về đối phương. A Dao cười khoái trá múa đao, nội lực cuốn lên gió dữ, tàn ảnh bị hàn quang sắc bén xóa nhòa, chỉ nghe thấy tiếng kim loại ma sát chói tai.

A Dao tươi cười đứng đó, hoàn mỹ không một vết thương. Tả Lang đè eo chảy máu ròng ròng, nét mặt vẫn lạnh tanh, nặng nhọc hít thở đoạn lại lao vào. Sự yên tĩnh của màn đêm bị tiếng binh khí mãnh liệt giao tranh đập tan. Tả Lang mất máu, tốc độ chậm lại, dần rơi vào thế hạ phong, gầm rít một tiếng phá đao pháp hung hiểm của A Dao, thích đâm sượt qua hõm cổ y, xé ra một vệt đỏ tươi.

"Ngu xuẩn." A Dao hừ lạnh, lưỡi đao bán nguyệt gác lên gáy gã. Mồm mép Tả Lang đẫm máu, không hoảng mà cắn răng cười lên: "Ngươi yếu đi."

Y co rút con ngươi, bụng đột ngột bùng lên một ngọn lửa. Gã kiệt sức buông vũ khí, khạc máu cười: "Ngươi tốn nhiều thời gian như vậy để gác đao lên cổ một kẻ trọng thương như ta... A Dao, ngươi yếu đi rồi..."

"Người chết chớ nói nhiều." Lưỡi đao lạnh lẽo vung lên, lông tóc Tả Lang dựng đứng, gã nhắm chặt mắt lại.

Keng! Một viên đá từ góc tối bất chợt bắn vào lưỡi đao, bốn phía thoắt cái nhảy lên vài chục Vu sư áo choàng trắng nâng đàn xương, cốt địch dàn trận. Sầm Canh chắp tay sau lưng bước ra, nói: "Phía đông hướng hai giờ có cung thủ. Ta thực lòng khuyên cả hai đừng nên cử động thì hơn. Tướng chủ tộc Di Nặc có tài bắn cung trăm trượng đấy."

"Ta không biết ngươi." A Dao liếc về hướng hai giờ, gần như không nhìn thấy được tia sáng của mũi tên - trong lòng hoài nghi mũi tên có bắn nổi tới đây không.

"Đó là tại trí nhớ của ngươi kém." Sầm Canh nhún vai.

"Thuần vu Tát Lãng thị?" Y rà mắt qua ba mươi Vu sư đeo mặt nạ.

Một nữ Vu sư ôm đàn ghép từ xương sườn bò khoác áo sang trọng hơn hẳn những người khác thịnh nộ cất tiếng: "A Dao! Mười một năm trước ngươi gϊếŧ hai mươi Vu sư của Tát Lãng thị, khiến Tát Lãng thị đại thương nguyên khí! Thù này nhất định phải đền bằng máu!"

Vu nữ Từ Na dứt lời, ngón tay liền gảy lên Âm thuật, dẫn dắt toàn bộ Âm trận, tiếng đàn da diết, bi thảm vang lên, hòa với âm thanh cốt địch u uất, ma mị như tiếng vọng từ cõi u minh.

A Dao tức khắc cảm thấy một luồng áp lực ngột ngạt như lốc xoáy từ bốn phương tám hướng đánh úp vào người, xây xẩm mặt mày, thần kinh căng ra đau điếng. Đao vừa nâng lên thì sống lưng chợt chạy dọc một cơn lạnh toát - lập tức nghiêng vai tránh né mũi tên xé gió rít gào bay tới - y thực sự có chút ngỡ ngàng, với cự li trăm trượng mà bắn được mũi tên khủng khiếp thế này đúng là rất phi thường.

Mắt sói mở ra, con ngươi phản chiếu bóng hình chủ nhân của nó - tướng chủ Di Nặc, Lang Hoa quỳ gối trên đất, ánh trăng đổ bóng cô kéo dài như tòa núi đá, ánh mắt sắc bén sáng tỏ tựa mắt sói chăm chăm khóa chặt mục tiêu. Cô vói tay rút ra mũi tên thứ hai, cơ bắp thắt chặt, ngực mở ra - mũi tên tức khắc xé gió lao đi. Phác ra một quỹ đạo tuyệt đẹp trong thinh không, xé rách da thịt, xuyên qua xương tỳ bà* của A Dao.

* Tức xương quai xanh.

Đau đớn ập xuống y, máu tươi phun lên tay chân tê dại giữa Âm trận. Trảm Nguyệt đao xé toang lồng ngực Vu sư thứ sáu, móc ra trái tim nhơ nhớp, đỏ thẫm. Uy lực của tiếng đàn vẫn không yếu đi, như những cái vòi khí xoáy vào kinh mạch, làm tắc dòng khí huyết. A Dao cảm thấy lồng ngực và các mạch máu căng tức muốn nổ tung, khó chịu phát điên, hai mắt vằn lên tơ máu, đao bán nguyệt càng thêm xoay vần điên cuồng, máu túa lên y trang, nơi nào y đặt chân đều vỡ nát bắn ra như ám khí.

Đàn xương bò trong tay Vu nữ Từ Na càng gảy lên vang dội, nàng đỏ mắt nhìn đồng bạn ngã xuống, cắn nát môi dưới, mười ngón tay tứa máu. Thế trận càng thêm cuồng nộ. Đang khi A Dao bị Âm trận kìm hãm thì lại có một mũi tên lao đến cắm xuyên bắp đùi.

Sầm Canh sơ cứu mấy vết chém lộ cả xương cho Tả Lang, vỗ mặt hắn: "Còn sống chứ?"

Tả Lang xoắn tít lông mày: "Còn nghe Âm trận này nữa là ta sẽ chết thật."

Sầm Canh liền cõng hắn lên lưng rồi lùi xa khỏi phạm vi Âm trận, ngước nhìn trời: "Tát Lãng Từ Na đã đưa tới ba mươi Vu sư giỏi nhất nhưng có vẻ cũng chẳng kiềm chế được A Dao bao lâu nữa. Ngươi có chắc là 'người kia' sẽ lộ diện không?"

"Chắc chắn..."

"Các ngươi đang nói về ta đấy à?" Trong nháy mắt thời gian như đứng lại, hơi thở dang dở chưa kịp thoát ra khỏi môi Tả Lang thì đầu ngón tay nhọn hoắt đã tới gần trước mũi. Sầm Canh giật thót ngửa mặt tránh né, gót chân xoay gấp sang bên, vội lùi bước, trái tim đập mạnh như trống trước sự nguy hiểm gần trong gang tấc vừa rồi.

Lập tức có thêm hai mươi Vu sư áo đỏ xuất hiện bao vây xung quanh, mỗi người trong họ tay cầm dây chuông, tay giắt binh khí.

Đó là một người đàn ông đứng tuổi. Cao gầy. Tóc vàng. Mắt xanh. Tuy khóe mắt đã có dấu chân chim nhưng vẫn có thể nhìn ra ông ta trông cực kỳ giống một người: Thánh tử Ô Khê.

Cái ánh mắt hờ hững ông ta liếc về phía A Dao cũng nhìn rất giống Ô Khê. Một mũi tên rít gào chợt lao về phía người đàn ông, ông giơ phắt tay lên, dùng ngón cái và ngón trỏ tóm lấy mũi tên của Lang Hoa, hổ khẩu* rách toạc, máu đầm đìa bàn tay, ướt rượt vạt áo trắng.

* Kẽ hở giữa ngón cái và ngón trỏ.

Lang Hoa sửng sốt, chân mày rậm nghiêm lại, vói tay về sau căng ra mũi tên tiếp theo, thở thật chậm, tập trung cao độ.

Sầm Canh thả thương binh trên lưng xuống, rút tay giả ra để lộ lưỡi dao được mài sắc bén, trầm giọng: "Khai trận."

Cả hai Âm trận cùng ngân vang thê thiết, hòa trộn vào nhau, tăng cường lẫn nhau. Những Vu sư áo đỏ thuộc về quân đội vừa thiện chiến vừa giỏi phối hợp hành động theo nhịp điệu, bọn họ như nhảy múa mà ra chiêu trùng trùng, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy bóng đỏ nhấp nháy như ảo ảnh. Sầm Canh dồn thị lực vào đôi mắt duy nhất, nhìn xuyên qua pháp trận, đầu mày nhíu chặt.

Người đàn ông có vẻ thật thong dong, như hoàn toàn không bị Âm thuật ảnh hưởng, khinh công nhẹ hơn chim yến, chiêu thức uyển chuyển tựa nước chảy, tựa tơ triền, lấy nhu chế cương, lấy ít địch nhiều, tay không tóm lưỡi kiếm mà chẳng xước một vết. Phảng phất như không phải người cõi dương gian.

Võ công như vậy khiến Sầm Canh liên tưởng tới Mạc Tử Liên. Cách đánh rất giống nhau, lẽ nào...

Gã thoáng thất thần thì một Vu sư chợt bị người đàn ông sử dụng chiêu thức giống như ban đầu, hai ngón tay đâm thẳng vào hốc mắt chọc nát nhãn cầu, rồi xé rách cả nửa miếng da mặt, máu tươi phụt ra tanh tưởi. Đôi bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông tiếp tục tóm lấy cổ hai Vu sư, nhanh tới mức không nhìn kịp, nhấc bọn họ lên ném đi mấy chục trượng. Chưa hết - nhìn lại lần nữa mới kinh hồn thấy khuôn mặt hai Vu sư vặn vẹo, teo tóp một cách kinh hoàng như bao giấy bị hút hết không khí trong ruột.

Đồng tử Sầm Canh co rút, liền giơ lưỡi kiếm lên trời ra hiệu cho Lang Hoa dừng bắn, quát: "Tất cả dừng lại! Tránh xa hắn ra!"

Tất cả âm thanh đồng loạt dừng lại, thảng hoặc gió thét gào, các Vu sư lùi xuống ôm lấy xác đồng bạn, lúc này Sầm Canh mới chú ý tới tình hình bên Tát Lãng Từ Na. Nàng được hai Vu sư đỡ, đôi tay vì đánh đàn quá sức mà nhuộm máu đỏ tươi, ánh mắt căm hận khóa chặt kẻ thù.

A Dao cô quạnh ở một khoảng trời, lưỡi đao nhỏ máu tí tách, xuôi theo y trang đỏ sẫm tích tụ thành vũng dưới chân.

"Ta biết Quốc sư không muốn hao binh tổn tướng trước khi nội chiến Minh quốc lên đến đỉnh điểm." Người đàn ông cầm tà áo lau ngón tay, hờ hững nói: "Đêm nay ta không có hứng sát sinh, các ngươi đã đạt được mục đích thăm dò ta thì nên lui về báo cáo đi, nếu mà chết sạch thì chẳng phải tốn công vô ích rồi sao?"

"Đừng có ngạo mạn!" Từ Na vặc lại.

Người đàn ông chẳng để ý tới nàng, chậm rãi quay về phía A Dao: "Cha ngươi muốn ta đưa ngươi đi gặp ông ta. Ngươi tự nguyện đi hay muốn dùng vũ lực?"

A Dao lạnh mặt bẻ từng mũi tên ra, chiếu lệ đáp: "Nói với ông già là ta đói." Rồi bổ sung, "Muốn tắm hương liệu nữa." Đây là một thói quen của y từ ngày Mạc Tức còn sống, việc đầu tiên hắn ta bắt y làm khi trở về sau một cuộc sát phạt luôn là đi ngâm mình cho sạch mùi máu. Thấy còn chưa 'thơm' là lại bắt y đi ngâm thêm lần nữa.

Người đàn ông chờ y rời đi trước rồi mới chắp tay cáo từ.

Tát Lãng Từ Na giãy khỏi hai Vu sư, giận dữ chất vấn: "Tại sao ngươi lại thả bọn chúng đi? Người Tát Lãng thị chúng ta hi sinh vô ích sao?"

"Đánh không lại." Sầm Canh đáp, đưa mắt nhìn các thi thể đẫm máu la liệt, đanh giọng: "Nạp Lan Dao Chước ở trong trận Lục Vô Sinh của các ngươi, bị trúng bốn mũi tên vào chỗ hiểm mà còn có thể gϊếŧ bằng đấy người. Cô nghĩ đánh tiếp ngoài tổn thất thêm sinh mạng thì được cái gì? Với lại cô không nhận ra sao? Cái gã áo trắng kia đã luyện 'thành' Mạn Châu Sa Thập Cửu Thức, một mình ông ta cũng có thể gϊếŧ sạch người ở đây."

Ngừng một chút, gã nhẹ nhàng bảo: "Bảo toàn lực lượng, lấy đại cục làm trọng."

Từ Na rũ hai vai, mặt xám như tro, đến với ba mươi Vu sư mà kết cục chỉ còn bảy, một mình A Dao gϊếŧ hai mươi ba người. Qua cơn xúc động, nàng mạnh tay dụi mắt, sắt đá quát: "Nhặt xác anh chị em của chúng ta lên! Bọn họ sống là người của Tát Lãng thị, chết cũng là Thi cổ của Tát Lãng thị! Người Tát Lãng thị dù sống, dù chết cũng lấy thân xác mình bảo vệ cho tộc Điệp Cách!"

Ở đằng xa, Lang Hoa nhận mật hiệu của Sầm Canh, thu cung tên lên vai, huýt sáo gọi thú cưỡi. Cô cưỡi lên lưng sói, phóng đi.

.

Xương tỳ bà bị đâm xuyên quả thật không phải nỗi đau bình thường, A Dao cầm hơi về tới nơi thì hai mắt liền tối sầm, xây xẩm ngã xuống trước cánh cổng. Y vẫn còn tỉnh táo, chỉ là cơ thể quỵ lụy như rút mất linh hồn, y biết là mình được dìu lên giường, được lau người, băng bó thương tích... Y cứ nửa mơ nửa tỉnh suốt đêm, khi ánh nắng ban mai chiếu vào mí mắt, trong tầm nhìn là một mảnh đỏ hồng.

Nạp Lan Đại tư tế ôm gậy chống ngồi bên giường, lưng còng xuống, đôi mắt ánh lên vẻ mỏi mệt như một đêm không ngủ, thì thào nói: "Con tỉnh rồi."

A Dao liếm môi dưới khô khốc: "Ta không phải con ông."

Đại tư tế không đáp lại, quay đầu sai phái kẻ hầu người hạ A Dao. Vết thương ở xương tỳ bà là đau đớn nhất, tuy nét mặt y chẳng mảy may thay đổi song gò má tái nhợt, khớp ngón tay trắng bệch vặn gãy cả khung cửa.

Đại tư tế im lặng nhìn y nữ chăm sóc cho A Dao, trầm đục ho khan rồi bảo: "Dân gian có câu nói này: cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Tuy ta biết linh hồn trong con là người khác nhưng cơ thể này vẫn từ máu thịt của ta mà ra, chẳng lẽ ta lại không nên quan tâm đến con?"

"Ta từng cảm thấy con người thật yếu đuối và thấp kém, hiện tại thì cho rằng nhân loại dối trá và xảo quyệt, nhưng biết tới ông lần nữa cho ta được mở mang tầm mắt." Y dựa vào gối, lạnh lùng cười: "Nếu nói thân xác này là do cha mẹ ban cho thì lẽ nào chỉ có cha mẹ mới được quyết định cơ thể của ta? Nếu nói sinh mạng là do cha mẹ ban cho thì chẳng lẽ cũng chỉ có cha mẹ mới được quyết định số mệnh của ta? Bởi ông tự cho mình cái quyền đó nên chi phối cuộc đời của hắn ta, muốn giữ thì giữ, muốn bỏ thì bỏ, hắn ta trở thành như hiện tại đều do một tay ông ép buộc.

"Nhân loại độc đoán và tham vọng, luôn thích chi phối cuộc đời của người khác để đạt được cảm giác siêu việt, điều này chính xác với ông chứ?"

Nạp Lan Đại tư tế thở dài: "Ta đã sinh ra nó, dưỡng dục nó, lẽ nào nó lại không nên vâng lời ta?"

"Đấy, ông không thể phản biện lại ta nên lấy ưu thế làm cha và đạo hiếu ra để biện minh - rõ ràng - đó chỉ đơn giản là cái cớ để ông khỏi áy náy với lương tâm." A Dao mất kiên nhẫn nói rồi cũng không thèm nhìn mặt Đại tư tế mà đứng dậy bỏ đi.

Người đàn ông đang ngồi dưới mái hiên đỡ cánh bướm đậu trên tay, thấy y mặc nguyên áo trong bước ra thì khẽ nhích đuôi mày, chế giễu: "Ông già quan tâm đến ngươi thật, cả đêm không ngủ canh chừng ngươi tỉnh lại. Đúng là tấm lòng bao la của người cha."

A Dao chưng hửng đáp lại hắn: "Ai mới là con ruột thì ông ta không quan tâm, cứ bám lấy mông ta làm ta phiền gần chết."

Hắn yên lặng. Con bướm vỗ cánh bay đi.

Đều là vì lòng riêng, có ai là thật lòng đâu.

A Dao đỡ bắp đùi leo lên tháp cao, mồ hôi lạnh kết dính lọn tóc hai bên thái dương, đẩy cửa ra liền mệt mỏi cắm đầu lên giường đánh thêm một giấc. Tứ chi rã rời lạnh buốt, y ngủ cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê vì xương tỳ bà đau nhức, bất giác cuộn tròn mình, gác tay lên thái dương, như che chắn một cái gì đó.

Mạc Tức cần A Dao làm một thanh đao sắc bén giúp hắn trở thành chủ của Hoan Lạc cốc, nếu y không thể vĩnh viễn làm đao của cốc thì nên chết đi. Đại tư tế giữ lại mạng sống của con quỷ, nuôi nấng nó mười hai năm, cố gắng quan tâm, đối tốt với nó cũng vì lòng riêng.

Con người thay đổi quá nhanh, con người suy tính quá nhiều. Nó thật sự rất chán ghét điều đó. Nó nghĩ về cuộc sống trước kia, chỉ cần ăn rồi ngủ, lâu lâu tìm thú tiêu khiển, sống chạy theo du͙ƈ vọиɠ buông thả, mỗi ngày chỉ cần thoải mái là đủ, không cần suy nghĩ nhiều.

Nhưng cuộc sống vô tri như vậy lại 'trống rỗng', nó muốn thứ gì có thể lấp đầy sự thiếu vắng đó. Mi đầu A Dao nhíu chặt mãi cho tới khi có một ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa.

Ta muốn báo ơn.

Ý nghĩ này như một cơn mưa phùn mát mẻ tưới lên trí óc mù mịt, trĩu nặng của A Dao. Y mở hé mắt, qua bóng mi nhìn thấy một người đang quỳ bên giường, khuôn mặt hắn mờ ảo như bị tơ sương che lấp. Cứ chăm chú nhìn, y lại ngủ.

Lần nữa tỉnh giấc chập chờn, A Dao cảm thấy có ai đó nắm tay mình, áp một mảnh mát rượi vào trán y, tiếng nói thì thào có vài phần nức nở, "Sao còn chưa hạ sốt nữa... Dao ca hạ sốt đi mà. Sốt nữa sẽ chết mất..."

Người ấy vừa khóc vừa khẩn thiết cầu trời, trao đổi lời nói với ai đó rồi buông tay y ra, một lúc sau quay lại thì bắt đầu lau người cho y, dùng sức mà lau, rất tỉ mẩn, cẩn thận không làm y đau, lau liên tục không nề hà mệt mỏi, nỗ lực giúp y hạ sốt. Thật ra y cảm thấy trong người rất ổn, ngặt nỗi quá nặng đầu.

Ngủ đẫy giấc là hết một ngày, sức lực toàn thân hồi phục đầy đủ, A Dao tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo, cong ngón tay ôm lấy bàn tay nhỏ, nhìn Tạ Khánh Dư khóc sưng cả mắt ghé vào giường ngủ say. Y bế hắn lên đùi, nâng niu ở trong lòng, có ảo giác chỉ qua một đêm mà hắn gầy đi hẳn.

Y vắt khăn lau mặt cho Khánh Dư, chú tâm đến từng viền mi, lau xuống cần cổ vẫn còn dấu tay, sức lực bỗng dưng có chút mạnh, y cảm thấy thật chướng mắt, chỉ muốn xóa bỏ dấu vết làm tổn thương hắn, lau tới nỗi da thịt Tạ Khánh Dư đỏ ửng. Hắn nhăn mặt nấc nhẹ một tiếng, rúc vào ngực y tránh né, A Dao liền dừng lại, thở dài, nhẹ nhàng lau vào lồng ngực gầy, dịu dàng họa theo vết sẹo, ánh mắt hướng về vách đá xa xa.

Điều mà Dao Quang mất ba trăm năm để hiểu, ta lại mất đến tận tám trăm năm.

Bình Luận (0)
Comment