Cơn sốt của Quân Tiêu Mặc đang bắt đầu dịu bớt sau khi đại phu sắc thuốc hạ sốt. Quân Tầm Bình đuổi hết đệ tử ra ngoài, nhờ ông ấy coi các điểm tím bầm trên lưng con. Không sai với ý nghĩ đáng sợ của bà, chúng là những nốt thi ban*. Tế Khứ lại biến mất đúng thời điểm này khiến Quân Tầm Bình không thể không móc nối chùm sự việc phát sinh từ đầu tới giờ với kẻ đã thuê sát thủ truy đuổi con trai mình và Quân Huyền.
* Vết bầm tử thi.
Đại phu thôn trấn y thuật hữu hạn, không biết thì nhận thẳng không biết, Quân Tầm Bình cũng không giữ ông lâu, liền gọi đệ tử đưa đại phu về tận nhà, đêm hôm bị dựng dậy mà ông không nổi nóng là tốt tính lắm rồi.
Nhạn Niên thấy bên trong yên lặng, biết sư mẫu phiền muộn, chần chừ gõ cửa đề nghị: "Tiêu Dao có Thanh đường chủ am hiểu vu thuật và kỳ độc, nếu sư mẫu thấy cần, đệ tử sẽ đi mời người đến, được không ạ?"
Chờ một chút, bên trong đáp: "Ừ."
Nhạn Niên liền nhanh nhẹn chạy đi.
Trước khi Lôi Đài Tỷ Võ chính thức khai mạc, Võ lâm Minh chủ đã thông báo với các trưởng môn của Nhị chấn, Ngũ đại rằng Quỷ Ảnh dám gửi thư khiêu chiến. Danh môn chính đạo tụ tập tại một chỗ dĩ nhiên không lo lắng gì về một gã tà đạo ngông nghênh - giang hồ đâu bao giờ thiếu mấy kẻ như vậy. Nhưng một đại cao thủ lão làng như Tru Thiên lão nhân vừa xuất hiện thì Quân Tầm Bình bắt đầu cảm thấy đôi chút kỳ quái... Dường như bọn họ khinh địch rồi.
Dém chăn cho nhi tử, Quân Tầm Bình đứng dậy, nghiêm mặt đi ra ngoài. Anh tài của Nhị chấn, Ngũ đại đều ở đây, giang hồ hào kiệt tứ phương đều ở đây, một tên nhãi nhép có thể làm loạn được thế nào? Trước tiên, bà cần phải chấn chỉnh lại nội bộ đệ tử trong phái.
.
Mạc Tử Liên thực sự, thực sự rất khó hiểu. Khi y phẫn nữ trang thì tất cả mọi người đều bối rối về giới tính của y nhưng khi y vận nam trang thì chẳng ai nhầm y thành nữ. Điều đó chứng tỏ y cũng rất nam tính mà, tại sao ca ca lại kiên định với Tư Tư đến mức này?
"Suỵt." Quân Huyền bỗng siết tay y, dắt y nép vào trong hẻm nhỏ trước mặt.
"Đám người giang hồ đó không canh gác gì đâu, do thám đã thăm dò kỹ lưỡng. Đại nhân của chúng ta xếp người ở đấy chờ sẵn rồi, ngươi cứ đánh xe đến rồi hỗ trợ khuân vác. Nghe theo lệnh của bọn họ, làm xong thì trở về."
Mạc Tử Liên đưa mắt nhìn, tuy không biết nhiều tiếng Tư lắm nhưng vẫn đọc được biển tên treo trên cổng phía đối diện ghi hai chữ 'tri phủ'. Trước cổng đậu một chiếc xe thồ lớn, không rõ chuyên chở gì vào giờ này mà chất đồ cao chót vót, phủ vải kín mít.
"Làm việc cẩn thận vào. Đêm nay cổng thành khóa chặt..." Gã hạ nhân đứng trên bậu cửa khép hờ, lấy ra một túi nặng trịch dúi vào tay xa phu.
"Đại nhân yên tâm, đại nhân yên tâm." Xa phu lấm la lấm lét đẩy túi nặng vào sâu trong ngực áo, cười cười vái gã hạ nhân xua đuổi mình rồi lộc cộc đánh xe đi.
"Chúng ta đuổi theo không?" Mạc Tử Liên khẽ hỏi: "Hướng đi của gã chính là Lôi đài."
Quân Huyền lắc đầu: "Ta hành động không tiện, sợ bứt dây động rừng. Với lại, chuyện của Tiêu Mặc cấp thiết hơn."
"Thế thì tạm thời theo dõi." Y làm động tác búng tay thật nhẹ.
Hai người quyết định quay đầu theo đường khác trở về. Đang khi đi, Quân Huyền đột nhiên hỏi: "Muội có ba tên: Cửu Điệp, Mạc Tư Tư, Mạc Tử Liên, ta nên gọi muội bằng tên nào?"
"Ừm..." Y mân mê môi đáp: "Liên Nhi đi, ta quen được mọi người trong cốc gọi vậy."
Quân Huyền gật đầu: "Ta sẽ gọi muội là Liên."
Mạc Tử Liên đỏ mặt, đáng lẽ y không nên nói vế 'quen được gọi'. Y liền đòi hỏi: "Ta cũng muốn gọi huynh bằng tên."
"Muốn gọi ta thế nào?"
"Huyền lang quân." Mạc Tử Liên cười nhìn vùng gáy hồng rực của ca ca, hớn hở gọi: "Huyền lang quân ơi, Huyền lang quân của Liên Nhi, Liên Nhi muốn hôn hôn..."
Quân Huyền quay lại, nửa yêu chiều nửa muốn khóa đôi môi không ngoan này mà nghiêng đầu hôn y thật sâu, nói: "Liên... quản lý cái miệng gây họa này một chút."
Mạc Tử Liên vòng tay ôm eo hắn, cười tít mắt nói: "Ca ca gầy đi rồi phải không? Ta thấy ca ca gầy hơn trước."
"Gầy hay không ta không để tâm, vẫn khỏe mạnh là được rồi." Hắn bỗng dưng nói: "Khi muội ở gần ta thì không cần phải ép giọng mình giống như nam đâu."
Mạc Tử Liên: "..." Nhưng mà đây chính là giọng thật của ta.
"Khụ." Một người chợt bước ra từ hẻm tối, cứng nhắc chắp tay, nói: "Quân đại hiệp, Liên công tử."
"Chung Ly đao khách?"
Chung Ly Toái mới phát hiện ra hai người không lâu, cân nhắc một chút rồi quyết định lộ diện, chẳng ngờ vừa ló mặt thì thấy họ thân mật, ngại ngùng hắng giọng nói: "Các hạ cũng đang điều tra việc của huynh đệ họ Mạnh sao?"
Quân Huyền không lường trước Chung Ly Toái sẽ đề cập đến chuyện đó, nhất thời cũng rất nghi hoặc: "Chung Ly đệ đang điều tra về bọn họ? Không." Nghĩ tới mô tả về bức tranh từ lời Mạc Tử Liên, hắn lập tức phủ nhận: "Là Xích trưởng lão sai đệ đi điều tra?"
"Sao Quân huynh biết?" Chung Ly Toái bất ngờ nhướng mày, quả thật được Xích trưởng lão giao nhiệm vụ bí mật điều tra về hai biến cố đột ngột của huynh đệ họ Mạnh. Nãy hắn cũng định bám theo chiếc xe thồ nọ nhưng chợt nhận thấy một kẻ áo đen võ công cao cường xuất hiện, kiêng kỵ do không biết kẻ đó thuộc phe nào nên hắn quyết đoán lui về báo cáo, quay đầu chạy một đoạn thì gặp hai người Quân, Liên. Bởi vì Quân Huyền là người từng liên can nên Chung Ly Toái mới dám hỏi dò hắn.
Quân Huyền nắm vai Mạc Tử Liên, thâm tâm chợt bất an, nhíu mày nói: "Nhờ Liên... huynh sai người báo với Quân phu nhân thay, ta cảm thấy chúng ta nên gặp Xích trưởng lão ngay bây giờ."
.
Phụ tử Võ lâm Minh chủ tiền nhiệm và Võ lâm Minh chủ đương nhiệm đều là đệ tử của Đao Khách trang dưới sự làm chủ của Xích trưởng lão nên không cần phải bàn cãi về uy tín của Đao Khách trang và Xích trưởng lão trên giang hồ.
Xích trưởng lão ngồi sừng sững như tòa núi Thái, râu tóc muối tiêu không che được sự dũng mãnh của thời trai trẻ, thời gian có chăng chỉ bổ vào tòa núi ấy những vết đao kiếm làm minh chứng nửa đời kiêu hùng.
Phùng Xuân đại sư ngồi đối diện với Xích trưởng lão, mắt híp thành đường chỉ như thể đang ngồi ngủ, thi thoảng bấm sang hạt mới trong chuỗi tràng hạt, môi niệm kinh mấp cực nhẹ.
Tru Thiên lão nhân bị trói chặt vào ghế sau năm lần bảy lượt cố trốn khỏi hai lão già này, ủ dột gục đầu, di di mũi giày lẩm bẩm: "Các ngươi là một đám vô lương tâm, ta đã nói là mình bị lừa rồi, các ngươi vẫn không chịu thả ta ra. Ta có hẹn với lão đạo trưởng, hẹn với đối phương mà đến trễ là không tốt đâu biết không..."
Hai tiếng gõ cửa ngừng một quãng rồi tới tiếng thứ ba. "Đệ tử trở về rồi."
Tru Thiên vừa thấy hai người phía sau Chung Ly Toái thì mừng rỡ nhảy cẫng lên: "Cháu ngoan! Cháu ngoan! Cháu trở lại cứu ông nội đấy ư? Ông biết cháu sẽ không bỏ rơi ông đâu mà!"
Quân Huyền sững sờ, tự biết tiền bối chắc chắn không nói với mình rồi, vậy thì nói... với ai? Đang khi hắn hoang mang, Mạc Tử Liên hậm hực đáp: "Cháu mới không thèm cứu ông. Cháu đã dặn ông ngồi yên mà ông đâu có nghe. Ông cứ thích phá phách thì tự lãnh hậu quả đi!"
"Cháu không đau lòng khi thấy ta bị trói thế này sao? Ui da, ui da..." Tru Thiên cố tình vặn vẹo mình khiến khớp xương phát ra tiếng răng rắc: "Đống xương cốt già nua của lão già này... Ông nội bị lừa mà, ông nội nghe hắn ta nói rằng cháu đang ở đó nên mới chạy vào định hù dọa cháu. Ây dô, ây dô... eo già này."
Y hừ bằng mũi: "Không quan tâm đấy. Ông cứ không ngoan, cháu sẽ không bao giờ để ý đến ông nữa."
Quân Huyền âm thầm cảm thấy phần áp lực từ thân nhân của Mạc Tử Liên càng nặng hơn rồi, bàn tay vô thức lấy nắm kiếm, tính toán coi mình đánh được với Tru Thiên bao nhiêu chiêu.
Chung Ly Toái cũng bị một tiếng 'cháu' của Tru Thiên làm kinh ngạc ngây người, ánh mắt nhìn Mạc Tử Liên sinh ra thêm mấy phần thận trọng. Hắn tiến lại chắp tay chào Xích trưởng môn: "Sư tổ, Quân đại hiệp muốn nói chuyện với người."
Mí mắt của Xích trưởng lão nhấc lên một chút, 'ừ' trong họng một tiếng. Phùng Xuân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim lẩm nhẩm: "A di đà Phật." Rồi đứng dậy 'thỉnh' Tru Thiên đang ủ rũ đứng dậy, dẫn ông vào gian trong.
Chung Ly Toái lùi về phía sau Xích trưởng lão, gập lưng thấp giọng thuật lại sơ lược tình hình. Nghe xong, Xích trưởng lão nhìn Quân Huyền, ánh mắt thản nhiên không tỏ bất kì thái độ gì. Quân Huyền chắp tay bảo: "Vãn bối đường đột làm phiền tiền bối bởi vì có chuyện nan giải liên quan đến một nhân vật tiếng tăm không được tốt trên giang hồ."
"Không cần thận trọng." Xích trưởng lão khoát tay: "Cứ thẳng thắn nói ra. Ta đã biết đại hiệp truy đuổi Quỷ Ảnh từ lâu rồi vì chính ta cũng truy đuổi chúng."
Không phải là 'hắn' mà là 'chúng'.
Quả nhiên Quân Huyền đã suy đoán đúng. Ba môn phái từng được Võ lâm Minh chủ vận động để truy lùng Quỷ Ảnh là Đao Khách, Cái Bang và Tiêu Dao. Với Đao Khách trang là sư môn của Trầm Trác Sơn, lãnh địa hoạt động của Cái Bang rất lớn và Tiêu Dao cung giao thiệp cực rộng, Quỷ Ảnh lên trời vẫn khó để thoát khỏi chiếc lưới này. Nhưng thực tế thì ba phái lại gặp kha khá trắc trở - bởi vấn đề nằm ở chỗ Quỷ Ảnh không phải 'hắn' mà là 'chúng'.
Điều này lý giải hành tung xuất quỷ nhập thần của Quỷ Ảnh cũng như nan đề làm sao hắn có thể vừa trộm Vọng Lai, vừa hóa trang thành sư muội của Thất Thất xuất hiện trước Quân Huyền cùng thời điểm - nhiều hơn một cái đầu thông minh.
Quỷ Ảnh lợi dụng Tru Thiên lão nhân để gây rối ở nhà bếp - có thể người ném ngòi nổ vào bếp lúc ấy chính là tên đã hóa trang thành sư muội của Thất Thất, hắn cố tình làm bản thân bị thương rồi xông đến chỗ Quân Huyền. Kẻ thứ hai thì tranh thủ thời cơ hỗn loạn để đánh cắp Vọng Lai, nhân một lúc nào đó Quỷ thiếu hiệp vắng mặt mà đặt kiếm vào phòng của y.
Lý do Quân - Liên và Xích trưởng lão đều biết người gọi Quỷ thiếu hiệp kia không đánh cắp kiếm Vọng Lai đơn giản là bởi vì họ đều theo dõi y. Tính cách của Trầm Trác Sơn cương trực, không muốn sử dụng chiêu trò theo dõi người khác nên chấp nhận bị lừa. Mà Quỷ Ảnh cũng cố ý lừa mỗi Võ lâm Minh chủ, đối tượng chúng nhằm vào là Xích trưởng lão.
"Ta cũng giống đại hiệp, suốt thời gian qua điều tra thân phận thực sự của Quỷ Ảnh."
"Vãn bối tin rằng tiền bối đã tra ra được phần nào kết quả."
Xích trưởng lão chậm rãi gật đầu, bỗng quay qua hỏi Mạc Tử Liên: "Các hạ đã đưa tranh tận tay người nhận chưa?"
Y đáp chắc nịch: "Rồi."
"Người đó phản ứng thế nào?"
"Cúi đầu rơi một giọt nước mắt."
Xích trưởng lão lại chậm rãi gật đầu lần nữa, giữa mi gian nhíu chặt hằn sâu một nỗi ưu sầu, tang thương như vết dao khắc vào đá, từ tốn cất tiếng kể chuyện xưa: "Ta chính là người đã vẽ bức tranh đó bên giường của người cầm kiếm trong tranh. Y họ Tống, tên Sơ Huyền, còn người đeo đao là đệ tử tâm đắc của ta, Võ lâm Minh chủ tiền nhiệm Trầm Thượng Nhai. Các hạ từng nghe qua bốn chữ 'Sơ huyền thượng nhai*' chưa?"
* Vành trăng trên đỉnh vực sâu.
Quân Huyền gật đầu: "Trà dư tửu hậu thi thoảng nhắc đến."
Sơ huyền thượng nhai là tên một tập bút kí của một đôi bạn tri kỷ tự ghi nhận hành trình ngao du và hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ. Thực ra đây vốn là một trò cười bởi xưa nay chỉ thấy anh hùng thành danh được thế nhân chép lại chứ đã bao giờ nghe hai kẻ vô danh tiểu tốt tự xưng là hào kiệt mà tâng bốc dăm ba chiến tích lông gà vỏ tỏi của bản thân đâu? Nghe bảo cặp đôi tác giả lúc ấy mới thiếu niên nên mơ mộng viển vông, sau khi trưởng thành thì chỉ còn một người tiếp tục viết, còn ôm hoài bão xưa.
"Kể ra cũng thật dài dòng, thôi ta nhớ được bao nhiêu chi tiết thì tóm lược bấy nhiêu. Khi Trầm Thượng Nhai mới chân ướt chân ráo trốn khỏi sư môn bước ra giang hồ, Tống Sơ Huyền là người bạn đầu tiên của hắn. Biết được Tống Sơ Huyền cũng bỏ nhà ra đi, hai đứa nó nhanh chóng kết thành bạn tốt, cùng góp tiền chia cơm xẻ áo với nhau. Ước mơ lớn nhất lúc ấy của Sơ Huyền và Thượng Nhai là trở thành đại hiệp nổi danh trên giang hồ..."
Tống Sơ Huyền là con nhà gia giáo, mở miệng có tứ thư ngũ kinh trên đầu lưỡi, khép miệng vẫn là một thân quý công tử nề nếp phong nhã, đứng bên Trầm Thượng Nhai nửa chữ Khổng Tử còn chẳng biết viết thì giống hệt như thiên nga ngồi cạnh cóc ghẻ. Chính tập bút kí Sơ huyền thượng nhai được Tống Sơ Huyền chấp bút viết những trang đầu, Trầm Thượng Nhai vừa rèn chữ vừa nghe giảng văn thơ một thời gian dài mới có thể tham gia ghi chép.
"Nếu bên cạnh Trầm cố Minh chủ từng có một người như vậy thì không thể nào trên giang hồ lại không nghe tới danh tiếng của y. Vãn bối dám đoán mò thân phận của người này không đơn giản?"
"Đúng vậy, toàn bộ tin tức và dấu vết của Tống Sơ Huyền đã bị xóa sổ khi người Tống gia tìm thấy y, lúc này chúng ta mới biết y không phải người giang hồ. Tống gia thuộc triều đình, mà còn là phe cánh dưới trướng đệ nhất quyền tộc - Phó gia."
"Phó gia nào lợi hại như vậy?" Mạc Tử Liên vuốt khuyên tai, tò mò hỏi.
"Còn có thể là Phó gia nào nữa ngoài Phó gia của đương kim tể tướng Bạch hoàng triều Phó Kỳ." Xích trưởng lão thở hắt ra một hơi.
Từ giây phút đặt một bước chân đặt vào thâm cung, Tống Sơ Huyền đã biết bản thân không thể quay đầu lại. Phó gia cố ý định hôn ước của y với tiểu thư họ Phó để thông qua y kiểm soát Tống gia, ép y đi vào con đường 'sống phải làm chó của Phó gia, chết cũng phải làm ma của Phó gia'.
"Giá như Tống Sơ Huyền thực sự ngoan ngoãn quy phục Phó gia thì mọi chuyện, ít nhất cũng không bi thảm đến mức này... Nhưng y không chấp nhận sống như chó của Phó gia, thế nên Phó gia quyết định xóa sổ y và Tống gia."
"Xóa sổ?"
"Xóa sổ toàn bộ vết tích tồn tại của người tên 'Tống Sơ Huyền' này, ta nghe y thú nhận rằng mình đã lún quá sâu, biết những điều không nên biết. Năm ấy y nằm trên giường bệnh, vì nhất định không muốn khiến Trầm Thượng Nhai liên lụy nên ba lần bảy lượt tuyệt tình đuổi người, đuổi đến mức Võ lâm Minh chủ giận quá thề sẽ không gặp y nữa, nhưng bi kịch không phải ở đây. Bi kịch là ước mong không liên lụy bạn hữu của y đã thất bại, mẫu thân Trác Sơn mất mạng và Trác Sơn cũng suýt chết vì y. Trầm Thượng Nhai nhập ma, Tống Sơ Huyền dùng toàn bộ công lực của mình để cứu hắn... Sau đó, không, chẳng còn sau đó, chẳng còn gì nữa. Sơ Huyền chết, Thượng Nhai chẳng còn gì ngoài con trai độc nhất đang nguy kịch.
"Tống Sơ Huyền năm ấy hi sinh tất cả của bản thân, chỉ nhờ ta vẽ bức tranh nọ vì mong, ít nhất là Trầm Thượng Nhai nhớ đến mình mà lại không ngờ được chính bức tranh đó đã tạo ra bi kịch cho tri kỷ."
"Tất cả chuyện đó đều bởi một tay Phó gia?"
"Một tay Phó gia."