Họa Mục

Chương 64

Tống Ỷ La vẩy vẩy rồi lau đôi tay vào khăn, chẳng rõ có phải vì quá nhập tâm vào dáng vẻ mình đóng giả hay không mà mọi cử chỉ của y từ đầu giờ đều mang nét gì đó nữ tính. Phát hiện ánh mắt im lặng đánh giá của Mộ Bạch Thủ, y nhếch mép hất tóc: "Thấy sao hửm? Ta đẹp hơn nàng Lan Mân chân chính sư huynh tơ tưởng chứ?"

Mộ Bạch Thủ thở hổn hển quay đầu đi, máu từ những vết roi xát Hỏa Hiết Tán sau lưng chảy thành nhiều dòng, nhỏ tí tách xuống mặt đất bẩn thỉu.

"Hừ." Tống Ỷ La tiến đến bóp cằm hắn: "Ban đầu ngươi chấp nhận phối hợp có phải thoải mái hơn không? Đánh ngươi, tay ta cũng đau chứ."

Mộ Bạch Thủ gắng sức nâng mi mắt nặng nề, lẩm bẩm: "Chỉ... Nhi..."

"Trễ rồi. Nhưng may quá là Lan sư muội của sư huynh vẫn còn kịp để cứu, cơ mà thật tiếc, ta chỉ còn đúng duy nhất một liều thuốc giải..." Tống Ỷ La ngập tràn ý xấu ấn viên thuốc vào môi Mộ Bạch Thủ, tay làm thành lan hoa chỉ vỗ má hắn: "Chọn đi. Cứu bản thân hay nàng ta? Từ từ chết vì nội tạng bị gặm nát ở đây hay sống và nhặt xác Lan Mân sư muội? Chọn đi."

Y vừa dứt lời, Mộ Bạch Thủ liền nhổ nước bọt lẫn với máu tươi trúng gò má y, chau mày chán ghét: "Bất nam bất nữ, đồ kinh tởm."

Rầm!

Tức thì một nhân ảnh tông cửa xông vào, đùng đùng nổi giận cầm roi quất tới tấp tấm thân sống dở chết dở của hắn. Máu tuôn ra theo từng nhát roi điên cuồng, Tống Ỷ La sực tỉnh vội vàng ngăn cản người đó: "Sư phụ! Xin sư phụ dừng tay! Xin sư phụ! Người đừng đánh nữa!"

Tống Xuân Phong chỉ thoáng nguôi ngoai, ánh mắt lại độc dữ trở lại giáng một roi vừa mạnh vừa hiểm độc xéo dọc lưng Mộ Bạch Thủ đoạn ném roi xuống đất, thâm trầm nhìn người ruột thịt song sinh. Tống Ỷ La nhanh tay chùi uế vật trên má, nở nụ cười 'không sao hết' với hắn.

Mộ Bạch Thủ ói ra máu, khí sắc tái xanh, tiêu cự trong đôi mắt dần rã rời, sắp lâm vào hôn mê. Tống Ỷ La ác độc xòe tay chà xát lưng hắn, cười nói: "Ngươi đúng là đệ tử ruột của lão Tam Trinh, cứng đầu y hệt lão. Ngươi vẫn hi vọng sư phụ mình còn sống phải không? Nhưng tiếc quá, một kiếm của ta cũng đâu chỉ là một kiếm, ngươi đủ thông minh để hiểu mà. Đừng lo." Y lăn viên thuốc trong tay dính đẫm máu Mộ Bạch Thủ: "Ỷ La ta nhất định sẽ gửi nụ hôn cuối cùng của sư huynh tới Lan muội. Thong thả xuống Âm phủ, thay ta chào Diêm vương nhé."

.

"Nhị sư bá!"

Nghe thấy chất giọng này, Tống Xuân Phong liền khựng lại, Ỷ La 'suỵt' một tiếng, hắn chậm chạp quay đầu nhìn người thiếu niên hấp tấp chạy tới trước mặt. Tang phục xộc xệch, bầu má hõm tái xanh vì bệnh tật hơi ửng hồng, vầng trán cao lấm tấm mồ hôi, cặp mày sắc nét uốn cong trên đôi mắt hoa đào thừa hưởng từ mẹ, ngay lúc này đã nhìn thấy được dung nhan anh tuấn của cậu mai sau. Quân Tiêu Mặc vừa bận tang cha vừa lo chăm mẹ, suốt đêm thức trắng, ánh mắt thần thái linh động cũng chẳng giấu được sự mỏi mệt, khom lưng thi lễ nói: "Sư bá! Mộ sư huynh không thể nào làm ra chuyện như thế được! Lâu nay Mộ sư huynh luôn vô cùng tôn kính sư bá lẫn trưởng môn, đi một bước cúi chào, bước hai bước kính trà. Tính tình sư huynh hiền lành, lúc nào cũng nhường đệ tử nhỏ phía dưới, lại còn thật thà, lắm lần nhát gan. Tất cả các đệ tử có thể làm chứng, xin sư bá minh xét!"

Tống Xuân Phong nhăn mày trông mái đầu đen nhánh quấn khăn tang dưới tầm mắt mình, ngẫm một chút rồi khiển trách nói: "Con bị tang sự quấn thân, lại đang bệnh nặng, không lo nghỉ ngơi mà chạy nhảy lung tung. Chuyện của Bạch Thủ ta tự biết suy xét, con không cần nhọc lòng."

"Thưa không!" Quân Tiêu Mặc vẫn cứ gập lưng đứng nguyên, kiên định bảo: "Lúc còn ở Dương Lễ, Quân đại hiệp đã khẳng định rằng chính miệng Quỷ Ảnh nói thuốc giải Thi độc ở trên đầu kiếm Tế Khứ. Nếu hắn thực sự vô can trong truyện này thì ắt hẳn đã không biết như thế, đệ tử tin tưởng Mộ sư huynh bị oan, tất cả chắc chắn đều do Quỷ Ảnh giở trò!"

Hai mắt Xuân Phong tối xuống, Tống Ỷ La tiến một bước đáp thay: "Sư đệ, tuy lời của đệ cũng có lý nhưng Mộ sư huynh đã thừa nhận tội lỗi trước mặt mọi người thì sư phụ còn biết phải làm sao? Tính cách sư phụ đệ thừa hiểu rồi. Với lại chuyện này nếu không được xử lý nghiêm, Xuyên Sơn chúng ta cách nào ăn nói với giang hồ chính đạo về Ô ma đầu? Tỷ biết đệ cảm kích Quân đại hiệp cứu mình nhưng hắn xưa giờ chẳng theo chính đạo, thực sự tin tưởng được ư?"

"Sư... tỷ?" Quân Tiêu Mặc ngạc nhiên ngước mặt nhìn 'nàng'. Xuân Phong 'phật ý' liếc y, Ỷ La 'khép nép' lùi xuống, cúi đầu không dám lắm lời.

Quân Tiêu Mặc chưa bỏ cuộc, cắn môi tiếp tục: "Có khả năng là... sư huynh bị đe dọa ạ. Đệ tử nghe bảo Mộ sư tỷ bị thương rất nặng, hai người họ là huynh muội, lỡ đâu Mộ sư tỷ bị, bị hạ độc như đệ tử thì sao?"

Tống Ỷ La bắt đầu cảm thấy thằng lỏi con này đáng ghét rồi, hít sâu định 'giận dữ, bất bình' một trận thì Xuân Phong còn xuất sắc hơn là lập tức phất tay áo nổi trận lôi đình quát khẽ: "Đừng có nhắc đến nghịch đồ đó trước mặt ta! Con cứ nhất định muốn xem oan khuất của hai đứa nó phải không? Được! Con đi mà xem. Đi xem đứa nghịch nữ ấy chấp mê bất ngộ, hết quậy phá rồi quyết chết để quấn lấy đường ca của nó thế nào!"

Quân Tiêu Mặc biến sắc: "Ý sư bá là gì?"

'Quân Tam Trinh' giận run cả người phất tay áo quay đi: "Con mau về phòng nghỉ ngơi, đừng làm phiền ta nữa."

Tống Ỷ La vừa 'rụt rè' đuổi theo 'sư phụ' vừa kín đáo liếc nhìn phía thiếu niên chạy đi, thì thầm: "Chúng ta phải nhanh lên."

"Ừm." Tống Xuân Phong mới tăng tốc đi không được bao lâu thì chạm mặt Cao Trí Tâm đang cầm chổi, đùa giỡn đôn đốc mấy đứa đệ tử tí hon tập quét lá vàng rụng đầy sân. Thấy cặp thầy trò 'sư đệ', ông liền vẫy chổi chào, đám trẻ nít cũng bắt chước, cười ngây ngô giơ chổi lên vẫy vẫy.

"Sư đệ, công cuộc điều tra tiến triển thế nào rồi?" Cao Trí Tâm quan tâm thăm hỏi.

"Vẫn đang tiến triển, sư huynh." Xuân Phong không mảy may thay đổi sắc mặt

"Sư đệ... ta biết đệ cũng khó khăn trước chuyện này. Đệ đừng ép mình quá, hay là để ta thưa giúp đệ với các nguyên lão?"

"Cảm ơn ý tốt của sư huynh nhưng đệ tử của ta, tự ta sẽ giải quyết."

Cao Trí Tâm thở than một tiếng rồi tiếp tục đôn đốc đám nhỏ quét sân. Ỷ La thầm bĩu môi mắng lão Cao này lắm chuyện.

Cặp song sinh đi tới một gian viện cổ kính kiểu dáng từ triều đại trước. Đây là nơi các nguyên lão quản lý phái nghỉ già nếu không còn thân thích, tạo cơ hội cho đám đệ tử báo hiếu. Lần thâm nhập mạo hiểm hai năm trước, Ỷ La phát hiện một con đường bí mật khác một ngàn ba trăm bậc thang dẫn tới Nhai thất dưới vực Bát Khổ tại đây. Ai ngờ đường đó chỉ có vào mà không thể ra, y mắc kẹt trên núi bế quan, vô tình nghe được mối quan hệ giữa Xuyên Sơn trưởng môn và Quân Huyền nên lợi dụng, gây rối loạn nhằm thoát thân.

Ỷ La không có nhiều phức cảm đối với người ngoài như Xuân Phong. Khi y nghĩ về chuyện mình lợi dụng Quân Huyền nhập ma, gián tiếp gây ra một vài cái chết của người vô tội dưới núi Xuyên Sơn vì mục đích thoát thân vị kỷ, y không cảm thấy tội lỗi, chỉ cảm khái rằng Quân Huyền thật xui xẻo, những người đã mất mạng cũng thật không may. Ai bảo lựa sai ngày mà ra đường chứ?

Ỷ La chỉ biết mục đích trước mắt, không quan tâm tới thương vong xung quanh.

.

Quân Tiêu Mặc chạy hộc tốc tìm kiếm Mộ Chỉ, khom lưng thở hổn hển, quệt mồ hôi trên trán rồi vội tiến thẳng vào y phòng khiêm tốn của Xuyên Sơn. Đại phu lớn tuổi không thấy rõ cậu, hấp háy đôi mắt mờ đục hỏi: "Bị đau bụng hay đau đầu?"

"Dược ông, cháu đến tìm Mộ sư tỷ!"

"Ồ." Dược ông chậm chạp đứng lên. Đứa dược đồng bê chén thuốc sắc đi ngang qua chào cậu thật to: "Thiếu chủ đến xem bệnh ạ?"

Dược ông xua đuổi nó 'đừng làm phiền', dẫn Quân Tiêu Mặc vào gian trong, đối diện một thân người đắp kín mít tấm chăn trắng từ đầu đến chân. Thanh kiếm nằm bên cạnh nàng chính là Tiểu Nhạc Khê.

Quân Tiêu Mặc bàng hoàng xông tới giường. Dược ông hắng một tiếng: "Chưa chết đâu. Lúc được khuân đến thì con bé đã ngưng thở rồi, da cũng tái xám nhưng bằng cách kỳ diệu nào đó, tim nó vẫn còn đập, dù rất yếu. Mạng lớn đấy."

"Sư tỷ bị sao vậy ạ?"

Dược ông chậm chạp rút ra một lá bùa từ trong tay áo, Quân Tiêu Mặc nhận ra nó thuộc về Liên công tử, ông bảo: "Con bé trúng kịch độc, đã nắm chắc phần chết nếu không nhờ một ai đó đưa nó túi bùa chứa Sinh Càn giải được bách độc này."

"Trúng độc?" Quân Tiêu Mặc kinh ngạc nghĩ: làm cách nào lá bùa của Liên công tử lại ở trong tay Mộ sư tỷ? Chẳng phải sư bá bảo nàng và Mộ sư huynh xuất sơn làm tiêu vận sao? Cậu ngổn ngang nghi vấn, vô thức muốn tìm Quân Huyền để hỏi ra nhẽ.

"Chừng nào sư tỷ mới tỉnh lại ạ?"

Dược ông đáp: "Tùy thuộc vào ý chí."

"Vâng." Quân Tiêu Mặc bất an đầy lòng gật đầu, chắp tay nói: "Nhờ ông chiếu cố ạ."

Đoạn cậu vội vã quay người chạy ra ngoài, không quên chào đứa dược đồng.

Dược đồng bê chén thuốc vào, Dược ông giở tấm chăn trùm bệnh nhân xuống, kiên nhẫn đút từng muỗng thuốc in ít. Lần này ông không trùm chăn lên mặt Mộ Chỉ nữa mà bấm huyệt khiến hơi thở nàng ta trở nên nhẹ đến chừng như không thở rồi dùng một tấm khăn vuông trắng nhỏ phủ lên mặt nàng.

Dược đồng dâng tiếp lên một bát đựng thứ gì như kem màu trắng xám, Dược ông tỉ mỉ bôi thứ đó khắp vùng da lộ ra của bệnh nhân. Giờ đây, Mộ Chỉ mới thực sự giống một thi thể.

Dược ông vừa rửa tay và bát xong thì ngoài kia vang lên tiếng bước chân gấp gáp và giọng người lo hoảng gọi: "Dược lão! Dược lão! Có người bị thương nặng, cần cứu chữa gấp! Mau! Mau lên! Dược lão!"

Dược ông gấp góc giấy dầu bong tróc ngó ra ngoài ô cửa sổ, thấy hai, ba sư huynh khiêng một con người máu me đầy thân cẩn thận chạy đến. Ngoài Cao Trí Tâm đầy mặt lo lắng cùng đi thì ông còn thấy hai người nam vóc dáng cường tráng vừa lạ vừa quen đang lững thững ở phía sau tranh luận gì đó.

Đứa dược đồng nhận ra một người, nhảy cẫng lên: "Minh chủ Võ Lâm đến thăm chúng ta kìa ông!"

...

..

.

Keng! Keng!

Hai rìu bổ xuống thân kiếm.

Keng!

Đến lần rìu bổ xuống thứ ba, Tế Khứ đã già cỗi qua bao năm chinh chiến rốt cuộc không chịu nổi nữa mà gãy làm đôi. Ruột kiếm ấy vậy mà được đúc rỗng, Mạc Tử Liên nhặt lấy thứ rơi ra từ trong đó. Một cuộn giấy nhỏ ố vàng hai góc với phần trung tâm vẫn còn trắng tinh, đậm mùi giấy mới và mực cũng tỏa ra hương thơm.

Tiết Trần vứt rìu xuống đất, hít vào một hơi dài, thì thầm: "Hơn bốn mươi năm rồi, giấy, mực của Tiểu Hương phường vẫn rất tốt. Mùi vẫn y như mới."

"Đây là..." Mạc Tử Liên sửng sốt nhìn những ký tự thanh đậm uốn lượn trên giấy, mắt dính chặt vào văn bản: "Chữ cổ? Thật khó tin... Dẫu lục tung thư phòng của hoàng gia cũng không thể tìm ra một nửa bản ký tự cổ của tộc Điệp Cách, làm sao lại tồn tại một bản đầy đủ đến mức này tại Tư quốc?"

"Sự uyên thâm của Hạc Thiên đạo nhân còn bao trùm lên lịch sử và cổ văn, không phải tự nhiên mà nhiều người Điệp Cách hậu thế lại ra sức tìm kiếm dấu vết của ông như vậy. Bản ký tự thời xa xưa tộc Điệp Cách sử dụng chính là công trình nghiên cứu suốt kiếp người của ông."

Quân Huyền không tán đồng hành vi 'phá kiếm' vừa rồi nên đang đứng ở một góc động lắng nghe.

"Thật đáng kinh ngạc..." Mạc Tử Liên hoàn toàn không thể rời mắt khỏi bản chữ cổ, đôi tay vô thức sờ chạm thật nhẹ nhàng như sợ bản thân gây ra một vết nhăn, hỏi: "Tại sao nó lại nằm trong kiếm Tế Khứ?"

"Trước khi Ách sư phụ quyết định sống cuộc đời lang bạt trên sa mạc, người từng sinh sống tại ủng thành phía tây một thời gian ngắn. Người rất yêu kiếm mà lại chẳng đủ tiền mua một thanh kiếm bầu bạn nên học nghề rèn, vừa kiếm sống vừa mơ ước tự rèn một thanh kiếm dành riêng cho mình. Thời thế lúc đó quá loạn, ta nghĩ người cũng bất đắc dĩ nên mới phải giấu bản chữ Điệp Cách cổ vào ruột Tế Khứ."

Quân Huyền đột nhiên cất tiếng hỏi: "Ách sư phụ có biết một Tạ gia đã suýt chút nữa bị diệt sạch chỉ bởi vì bản cổ tự ông ta tự ý nhét vào trong thanh kiếm gia truyền của họ không?"

Tiết Trần kìm nén khí huyết trào ngược hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, đáp: "Hà cớ con cứ muốn chúng ta phải dự đoán được tương lai trước khi làm một việc gì đó trong khi con đâu hiểu gì về nội tình bên trong?"

"Ta tất nhiên không hiểu gì về nội tình bên trong, điều ta thấy chỉ là đôi mắt chưa kịp nhắm của người vô tội đã chết, sự đau khổ của người chưa từng làm gì sai trái bị liên lụy, sự vẫy vùng của người bị kéo vào việc không liên quan đến mình. Nội tình thuộc về đám người đời trước các ông còn ta là đời sau đang phải gánh chịu hệ quả. Ta không cần biết nội tình, ta cần một lý do."

Và để thể hiện rằng bản thân lười tranh cãi, Quân Huyền trực tiếp rút kiếm chém đứt lìa một mỏm đá nhỏ nhô ra trên vách động. Mỏm đá nặng nề rơi xuống, tan nát thành nhiều mảnh, ầm ĩ vang vọng trong động. Rồi hắn thu kiếm, quay lưng đi ra ngoài bờ sông.

Tiết Trần khó khăn lắm mới hồi phục được sự ôn văn nho nhã của mình muốn bùng nổ trước thái độ đấy, mặt mũi thối hoắc ra: "Ta sống đến giờ, chưa từng gặp một ai... cư xử như vậy với đấng thân sinh của mình. Bình thường nó có luôn thế không? Nếu có thì ta khuyên công tử nên dứt áo đi ngay."

"Ca ca lúc nào cũng dịu dàng với ta, xử với người ngoài cũng tuy xa cách mà ôn hòa. Ta mới chỉ thấy huynh ấy xử sự thế này với tiền bối thôi." Mạc Tử Liên cười tủm tỉm cất bản văn tự vào vạt áo.

Nhất thời Tiết Trần cảm giác Quân Huyền giống như nghiệp quả kiếp này của mình. Ông xua tan cảm xúc đó, thở dài bảo: "Nếu nói nó là người bị kéo vào thì Ách sư phụ cũng là người bị kéo vào. Ta cũng là kẻ thân bất do kỷ, ta đâu muốn bị dày vò như thế suốt hai mươi năm qua. Chẳng phải suy cho cùng tất cả chúng ta đều thân bất do kỷ ư? Nó mong muốn ta phải làm sao mới chịu?"

"Ông đọc sách nhiều mà ca ca nói thẳng như thế rồi, ông vẫn chưa hiểu à?" Mạc Tử Liên vừa thu gom mảnh vỡ của kiếm Tế Khứ, y biết ca ca muốn trả nó lại cho Tạ Lương Bích, vừa nói: "Ca ca không muốn ông giải thích dài dòng văn tự, không cần ông giãi bày nỗi lòng biện bạch, nếu là trước đây thì ta tin là huynh ấy cần nghe. Nhưng lúc này, chuyện tới nỗi này, huynh ấy đã quyết định gánh vác phần trách nhiệm ông dang dở khi ông gặp nguy nan. Ý của ta là, ừm, ca ca đã hành xử như một người con thì tiền bối, ông vẫn chưa thể cho ca ca một câu trả lời với tư cách là người cha sao?"

Đúng vậy. Tiết Trần chợt tỉnh ngộ, ta đã đặt lên vai đứa trẻ đó trách nhiệm trước khi kịp thừa nhận nó là con mình. Ông vốn không có quyền làm vậy, dù ông sinh ra nó thì thế nào? Lòng không mong muốn một đứa trẻ ra đời tức là đã tự tước quyền cha mẹ của mình trên con trẻ, huống chi ông còn chẳng nuôi nấng Quân Huyền được một ngày... Quả thực, ông đã có một gia đình hạnh phúc, một vợ, một con trai để cố gắng rửa sạch 'vết nhơ' trong quá khứ nhưng rồi Quân Huyền xuất hiện, tỏa sáng như một viên ngọc quý và khơi lên cái dằm đâm vào tim ông, khiến ông vừa ưng vừa ghét, vừa thương lại vừa hận.

Tuy nhiên, thật tâm mà nói...

"Nếu ta chưa từng ưa thích nó, ta đã không khiến nó lún sâu vào cuộc sống của bản thân như vậy. Không có giây phút nào làm một người cha suиɠ sướиɠ hơn là nhìn thấy quá khứ huy hoàng của mình thông qua con trai." Tiết Trần khẽ cười đưa mắt về phía cửa động, nâng giọng nói: "Ta thực sự kiêu ngạo về con!"

Mạc Tử Liên ngước mắt, thấy mái đầu đen nhánh khẽ tựa vào vách động, ống tay áo viền sóng xanh đón gió phất cao lên. Y mím môi cười, chợt bị Tiết Trần vỗ vai: "Ta thấy may mắn nhất đời này của nó là gặp được công tử đó. Ta ưng ý công tử lắm, công tử thấy tháng sau ta sửa soạn sính lễ luôn được không? Gia thế công tử thế nào để ta biết cần bao nhiêu xe là đủ? Mà quên, đến giờ ta còn chưa biết tên công - ..."

"Ông!" Quân Huyền gấp đến độ vấp chân vào đá, đỏ rực mặt mũi chạy vào động, ôm Mạc Tử Liên lắp bắp: "Ông, ông, ông nói nhăng - nhăng cuội gì vậy!"

Tiết Trần đặt ngón trỏ lên môi lắc lắc: "Suỵt. Nam nhi ngượng ngùng trước mặt người yêu thì chẳng làm ăn được gì đâu. Ta đây sống nửa đời người rồi, lắng tai nghe ta chỉ dạy đây..."

"Không!" Quân Huyền ôm chặt bảo bối trong lòng, nhăn nhó nói: "Ta không cần ông giúp, ta sẽ tự lo tất cả."

Lách cách. Đúng lúc này một tấm mộc bài rơi ra từ tay áo Mạc Tử Liên. Tiết Trần nhìn thấy nét chữ uốn lượn nom quen quen, chợt biến sắc: "Thôi xong..."

Mạc Tử Liên cứ tưởng ông không vui vì y là tà đạo, ai ngờ ông ấy trầm trọng nhìn Quân Huyền: "Muốn cưới người của Hoan Lạc cốc thì con cày cuốc làm lụng ba đời cũng không bao giờ đủ tầm sính lễ. Đừng cưới nữa, ráng gả đi con."

Quân Huyền: "..."

Bình Luận (0)
Comment