Khắp phòng nơi nơi đều là hơi thở *** mĩ.
Trên giường lớn hoa mỹ mềm mại, hai thân thể nhiệt tình dây dưa . Đang ở một phút mất hồn này, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
Hoa Nguyệt Ngân khiếp sợ không dám tin nhìn hết thảy trước mắt, đôi mắt bảy màu trong suốt không tỳ vết nháy mắt che kín một tầng hơi nước, y rất nhanh quay mặt qua một bên, không cho nam nhân có cơ hội nhìn thấy mình tổn thương như thế, yếu đuối, nén lệ, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Đây là gì chứ? Giống một đứa ngốc kích động chạy về, chính là để thấy chuyện đó sao?
Nhìn thấy bộ dáng bé bị thương lại ra vẻ kiên cường, Hoa Ngạo Kiết đau lòng vô cùng. Thân thể trần trụi đi xuống giường, không nhìn đồng thể nữ nhân bất mãn cùng mê người, tự cố tự đắc mặc y phục vào.
“Ngạo ——”
“Đi ra ngoài đi.” Mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua nữ nhân còn lỏa thân nằm trên giường.
“Ngạo ——” nữ nhân tiếp tục chưa từ bỏ ý định làm nũng nhẹ gọi.
Hoa Ngạo Kiết mặt vẫn không chút thay đổi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, sau đó chậm rãi phun ra một câu: “Vân Âm, ta nghĩ ngươi là nữ nhân thông minh, không cần chọc ta phát hỏa, ngươi sẽ không muốn thấy đâu.”
Vân Âm hơi hơi sửng sốt, ý cười trên mặt còn không kịp thu hồi biến thành kinh ngạc.
“Đi ra ngoài.”
“. . . . . . Ta đã biết.” Lạnh lùng như trước nay, thanh âm lạnh băng, ngực đau như cắt, Vân Âm đứng dậy xuống giường, nhặt y phục rơi trên mặt đất lên, chậm rãi mặc vào.
Mặc xong, Vân Âm chậm rì rì tiêu sái tới cửa, nàng đột nhiên dừng lại, xoay người lộ ra một nụ cười rất mất tự nhiên đối Hoa Ngạo Kiết nói: “Ta đi đây, buổi tối gặp.”
Đợi một lát, Hoa Ngạo Kiết từ đầu đến cuối không nói gì, Vân Âm khe khẽ thở dài, mỉm cười rời đi, trong nháy mắt đóng cửa phòng, cả người giống như rời vào khoảng không, toàn thân vô lực tựa vào bức tường bên cạnh. Nàng sao lại yêu một nam nhân lãnh huyết vô tình như vậy?
Đuổi nữ nhân không tình nguyện kia ra khỏi phòng xong, Hoa Ngạo Kiết chán chường để nguyên y phục nằm trên giường.
Tốt lắm, hết thảy đều đã xong, đây không phải là kết quả ngươi muốn sao? Ta thỏa mãn ngươi.
Giống như đã trải qua địa ngục, Hoa Nguyệt Ngân mang theo trái tim nặng nề đi tới trước phòng Hoa Nguyệt Hàn.
Y thật sự không biết nên đi đâu, y luôn luôn đều ở cùng phụ hoàng, hiện tại phòng không thể quay về, trong đầu trừ bỏ nghĩ đến Đại hoàng huynh, y thật sự là không biết nên đi tìm ai .
“Đại ca, ngươi ở đâu?” Nhẹ nhàng gõ nhẹ cửa phòng Hoa Nguyệt Hàn, không cần đến một khắc, cửa phòng liền mở ra .
“Hắc hắc! Biết đột vứt bỏ Đại ca là không đúng, nên chạy đến xin lỗi phải không? Được rồi, Đại ca đại nhân đại. . . . . . Lượng. . . . . .” Tiếng nói tắt ngang, nhìn thấy hốc mắt Hoa Nguyệt Ngân hồng hồng, bộ dáng rõ ràng đã khóc, Hoa Nguyệt Hàn do dự một chút, tận lực dùng ngữ khí thoải mái hỏi: “Làm sao vậy? Không phải nói có rất nhiều điều muốn nói với phụ thân sao, như thế nào lại khóc?”
“Đại ca, ta có thể ở trong này với ngươi một chút không?”
“. . . . . . Ân, vào đi.” Thanh âm y nghẹn ngào, khiến tâm Hoa Nguyệt Hàn thắt một cái.
“Cám ơn đại ca.”
Hoa Nguyệt Hàn nhẹ nhàng kéo tay Hoa Nguyệt Ngân, thấy y không có cự tuyệt, khóe miệng hơi hơi giơ lên, cười cười, kéo y vào trong phòng.
Phòng Hoa Nguyệt Hàn lấy màu trắng làm chủ đạo, trong phòng treo đầy tranh chữ danh gia, bàn, giường bằng gỗ phong cùng bình phong, tất cả đều chế tác hoàn mỹ, bố trí xảo diệu, sạch sẽ có trật tự, cả gian phòng đều thể hiện thân phận chủ nhân, tu dưỡng cùng chí thú.
Vào phòng xong, Hoa Nguyệt Hàn cái gì cũng không hỏi, chỉ là lẳng lặng ngồi bên cạnh Hoa Nguyệt Ngân nhìn y, cùng y, đợi y mở miệng.
Hoa Nguyệt Ngân ngơ ngác ngồi trên ghế, chưa từng động một chút. Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh hai người kia dây dưa, trong lòng đau xót, nước mắt đã rơi đầy hai má.
Nhìn thấy Hoa Nguyệt Ngân hai mắt sưng đỏ cùng nước mắt ràn rụa, Hoa Nguyệt Hàn rốt cuộc vẫn là nhịn không được , đau lòng hỏi: “Phát sinh chuyện gì ?”
“Đại ca đừng hỏi, được không?” Nhìn hắn, mặc nước mắt bừa bãi rơi tí tách, Hoa Nguyệt Ngân dùng khẩu khí cầu xin nói.
“Hảo, ta không hỏi.” Thấy ánh mắt y đáng thương bất lực, Hoa Nguyệt Hàn đau lòng nâng tay lên thay y lau đi nước mắt, nói: “Nhưng đừng khóc nữa, được không?” Muốn bảo hộ y, muốn ở lại bên người y, muốn cho y hạnh phúc, mặc kệ về sau sẽ thế nào, hắn đều hy vọng y có thể vui vẻ. Hoa Nguyệt Hàn lần đầu tiên trong đầu có ý niệm muốn ở bên cạnh một người mãnh liệt như vậy.
“Ân.” Khẩn trương đáp ứng, lệ lại tràn đầy đầy hốc mắt Hoa Nguyệt Ngân, tựa như dây trân châu bị đứt, không ngừng không ngừng chảy xuống.
“Ai ——” nặng nề mà thở dài một hơi, vươn tay ôm bé vào lòng, để y dựa đầu vào vai mình, cảm giác người bé cả kinh run lên, Hoa Nguyệt Hàn vội lấy tay vỗ nhẹ lưng y trấn an: “Đừng sợ đừng sợ, nếu muốn khóc cứ khóc đi, bả vai đại ca cho ngươi mượn dựa vào, nhưng mà chờ đại ca khi nào cũng muốn khóc, tiểu đệ ngàn vạn lần đừng quên dùng phương thức đồng dạng, đem bả vai ngươi cho đại ca mượn dựa vào một chút nha.”
“Phốc ——” cười khẽ ra tiếng, Hoa Nguyệt Ngân ngẩng đầu, gương mặt lê hoa đái vũ cười tức khắc rơi vào mắt hắn, y mở to đôi mắt mông lung, đôi môi cánh hoa khéo léo hợp lại, nức nở nói: “Ta nhớ kỹ. Đại ca. . . . . . Cám ơn ngươi.”
Hoa Nguyệt Hàn vừa tiếp xúc với đôi mắt ngọc lưu ly bảy màu sặc sỡ của Hoa Nguyệt Ngân, trong đầu mình “oanh” nổ một tiếng! Thất sắc đồng mâu thường thường nở rộ quang huy chói mắt, lông mi thật dài chấn động rớt xuống bọt nước, thoạt nhìn có vẻ đẹp nhiếp hồn người, thiếu chút nữa làm hắn nhìn ngây ngốc.
Thật vất vả ổn định tâm thần, Hoa Nguyệt Hàn ho nhẹ một tiếng, buông lỏng Hoa Nguyệt Ngân ra, đối y lộ ra một nụ cười ôn hòa như ánh mặt trời, nói: “Tiểu đệ cần gì nói cảm ơn, đại ca tài cán vì ngươi làm cũng không có gì, khúc mắc chân chính cần dựa vào tiểu đệ chính mình cởi bỏ.”
“Đại ca. . . . . . Nếu, ta nói là nếu.” Hoa Nguyệt Ngân muốn nói lại thôi, ảo não giải thích .
“Ha hả! Ta biết nếu, nếu cái gì? .” Nhìn thấy bé che dấu vẻ mặt xấu hổ, Hoa Nguyệt Hàn không khỏi cười khẽ ra tiếng.
“Không cho cười.” Hoa Nguyệt Ngân vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
“Hảo, ta không cười, ngươi tiếp tục, ha hả.” Đừng trách hắn, vẻ mặt bé thẹn thùng tức giận thật sự rất đáng yêu , hắn thật sự không thể như vậy ngừng lại, đè nén xúc động nhẫn nhẫn không đùa y nữa.
“Đại ca giễu cợt ta, ta không nói .”
“Oan uổng a, tiểu đệ ngươi còn cái gì cũng chưa nói mà, đại ca như thế nào giễu cợt? Huống hồ đại ca như thế nào lại giễu cợt ngươi mà?” Hoa Nguyệt Hàn thần tình vô tội nói.
“Nhưng mà đại ca rõ ràng đang cười.” Ủy khuất cắn môi dưới, oán hận nghĩ, y chính là hạ quyết tâm rất lớn mới muốn cùng hắn nói chuyện, ai ngờ hắn lại có thái độ như thế, thật sự là tức chết người đi được.
Mỉm cười, Hoa Nguyệt Hàn vội giơ tay phải lên hứa hẹn: “Đại ca thề với trời, đại ca sở dĩ cười, là bởi vì biểu tình tiểu đệ thật sự thực đáng yêu, nhất thời nhịn không được, tuyệt không có ý giễu cợt.” Một bé con đáng yêu như vậy, làm cho hắn như thế nào có thể không suy nghĩ thương tiếc y, bảo vệ y!
Nghe Hoa Nguyệt Hàn nói, Hoa Nguyệt Ngân mặt đỏ càng giống như muốn xuất huyết ra, có chút tức giận liếc hắn một cái, nhanh chóng cúi đầu.
Hoa Nguyệt Hàn vừa lòng nhìn biểu tình Hoa Nguyệt Ngân, lại vẫn không chịu buông tha tiếp tục đùa, khuôn mặt tuấn tú giống như vô tội nhìn y, nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng cầu xin nói: “Đại ca sai lầm rồi, tha thứ đại ca một lần, được không?”
“Đại hoàng huynh.” Hoa Nguyệt Ngân đứng phắt dậy, bực mình hét lớn một tiếng.
“Hảo hảo hảo, không đùa ngươi , nói đi, rốt cuộc làm sao vậy?” Hoa Nguyệt Hàn biết cứ đùa như thế, bé thật sự muốn phát hỏa , vội biết điều giơ hai tay lên, đầu hàng.
“Đại hoàng huynh, nếu ngươi thấy phụ hoàng cùng Vân Âm tỷ tỷ cùng một chỗ, ngươi cảm thấy khổ sở không?” Hoa Nguyệt Ngân quay đầu sang một bên, rầu rĩ hỏi.
“A?” Cùng một chỗ? Như thế nào cùng một chỗ? Phụ hoàng khi nào thì cùng Vân Âm có quan hệ ? Vân Âm tuy đẹp, nhưng cùng hậu cung tần phi so ra còn kém khá xa, hay là phụ hoàng ra cung cấm dục lâu lắm, bụng đói ăn quàng ? Không có khả năng a, phụ hoàng tự chủ từ trước đến nay không có vấn đề.
“Đại hoàng huynh, ngươi làm sao vậy?” Thấy hắn trong chốc lát nhíu mày trong chốc lát lại lắc đầu, Hoa Nguyệt Ngân nhịn không được khẽ đẩy hắn một cái. Làm sao bây giờ? Đại hoàng huynh giống như bị mình nói dọa cho mơ hồ rồi.
“. . . . . . Không có việc gì. Như thế nào đột nhiên bảo ta Đại hoàng huynh ?” Hoa Nguyệt Hàn vội thu hồi suy nghĩ phiêu ở nơi xa, hướng y mỉm cười, trêu ghẹo nói.
“Muốn gọi.” Đơn giản bá đạo trả lời lại đưa tới một trận cười khẽ của Hoa Nguyệt Hàn.
“Được rồi, dù sao nơi này không phải bên ngoài, Lục hoàng đệ thích như thế nào kêu liền như thế đi. Lục hoàng đế là tận mắt thấy phụ hoàng cùng Vân Âm cô nương cùng một chỗ ?”
“Ân.”
“Bọn họ đang làm cái gì?” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Nguyệt Ngân bỗng dưng đỏ lên, Hoa Nguyệt Hàn hiểu rõ nói: “Ách. . . . . . Coi như ta chưa hỏi gì hết.”
Hoa Nguyệt Hàn sửa sang lại suy nghĩ một chút, xem ra bé là bởi vì thấy được thứ không nên xem, cảm thấy phụ hoàng bị người khác đoạt đi rồi mới mất hứng như vậy. Ha hả! Thật đáng yêu! Được rồi, để Đại hoàng huynh dạy cho ngươi một khóa trước đi.
“Lục hoàng đệ, phụ hoàng là người trưởng thành, hắn có hắn cần, cho nên chuyện ngươi thấy chỉ là thực bình thường, cho dù đối phương không phải Vân Âm, đổi thành là những người khác cũng giống nhau thôi. Ngươi sở dĩ khổ sở, là bởi vì ngươi còn nhỏ, đối phụ hoàng quá mức ỷ lại, cảm thấy được phụ hoàng bị người khác đoạt đi rồi, không hề là của một mình ngươi, loại này tâm lý giống như là món đồ chơi mình yêu thích bị người đoạt đi vậy, là thực bình thường. Không cần sốt ruột, chờ ngươi lớn chút nữa, tự nhiên sẽ quen, không hề khổ sở.” Hiển nhiên Hoa Nguyệt Hàn xem Hoa Nguyệt Ngân làm đứa nhỏ ngốc cái gì cũng không hiểu, hai người này không phải là nói cùng một chuyện.
“Đại hoàng huynh là nói, phụ hoàng trừ bỏ Vân Âm tỷ tỷ còn cùng rất nhiều người khác làm loại việc này sao?”
“Ách. . . . . . Cũng không có thể nói như vậy, phụ hoàng yêu cầu cũng rất cao. Mẫu hậu của ta, mẫu phi của ngươi, hậu cung ba nghìn giai lệ đều là tuyệt sắc, nhưng có thể được phụ hoàng sủng hạnh không đến một phần ba.”
Ba nghìn giai lệ? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Nguyệt Ngân nháy mắt suy sụp xuống, hóa ra phụ hoàng cho tới bây giờ cũng không phải là của một mình y, trừ bỏ Vân Âm tỷ tỷ còn có nhiều người như vậy. Tâm vì cái gì đau như vậy mà? Hóa ra y còn có thể đau lòng như vậy. . . . . .