Hoa Nguyệt Ngân

Chương 26

Cơn gió lạnh bỗng nhiên thổi qua mặt, một dòng sát khí vô hình từ trong thân thể Hoa Ngạo Kiết tỏa ra bốn phía.

Thanh âm Hoa Ngạo Kiết trong trẻo mà vô cùng lạnh lùng: “Ngươi đã làm gì?” Hắn nắm tay, móng tay bấu vào da thịt, máu đỏ sẫm từ trên tay chảy xuống, hắn đã không kịp ngăn cản, chỉ có thể lẳng lặng nhìn bé con như được điêu khắc ra trước mắt này chìm trong đau đớn hôn mê.

Vân Âm bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh như băng, trong bụng cứ cuồn cuộn không thôi, ghê tởm muốn phun ra, sắc mặt trắng bệch, “Vì cái gì khẳng định là ta như vậy?” Vân Âm đứng trước mặt hắn, hai mắt trợn lên, cố gắng cắn môi dưới, chịu đựng để không phát run.

“Ngươi tốt nhất cầu nguyện không phải là ngươi, nếu không, sau này ngươi nhất định sẽ hối hận vì còn sống trên đời này.” Hoa Ngạo Kiết ngẩng đầu, thản nhiên nói, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn nàng, thấy nàng run rẩy một trận.

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Vân Âm nhìn hắn, môi run run kịch liệt, mặt cười như tro tàn.

“Có phải uy hiếp hay không, ngươi cứ thử xem thế nào?” Hoa Ngạo Kiết đôi môi vừa nhếch lên một nụ cười quỷ dị, vừa ôm bé con trong lòng xoay người sang chỗ khác không thèm nhìn nàng, “Nếu ngươi còn có một chút đầu óc, nên biết kế tiếp phải làm thế nào đi?” Nói xong, hắn ôn nhu nhìn Hoa Nguyệt Ngân trong lòng, không cần sợ, ta ở bên cạnh ngươi, mỉm cười, sau đó nhanh chóng rời đi.

Khi Hoa Ngạo Kiết rời đi xong, thân mình Vân Âm dần dần xụi lơ xuống, mờ mịt ngồi chồm hỗm trên mặt đất, run run , không khỏi thất thanh khóc rống lên.

Hoa Ngạo Kiết ôm Hoa Nguyệt Ngân đi thẳng về phòng, liền lệnh mọi người không được phép tới gần cửa phòng nửa bước, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không ai được quấy rầy.

Hoa Nguyệt Ngân nằm trên giường lớn mềm mại, y cau mày, hai mắt nhắm chặt, lông mi thật dài rung động , trong hôn mê, dĩ nhiên có gì đó nhiễu loạn lòng y, làm cho y bị vây trong trạng thái phi thường bối rối cùng bất an.

Hoa Ngạo Kiết ngồi ở đầu giường, cúi ngươi hôn môi lên cái trán y, đau lòng vuốt ve tóc y, nhẹ nhàng ôm lấy y, xiết y vào trong ngực. Nói cho ta biết, ngươi đang mơ thấy cái gì?

Phóng xuất ra toàn bộ lực lượng, ma lực và linh lực trong cơ thể điên cuồng di chuyển, Hoa Ngạo Kiết một tay để trên trán Hoa Nguyệt Ngân, cùng lúc bức ma lực tán loạn trong cơ thể quay về cất giữ ở đan điền, cũng cùng lúc đem linh lực ở kinh mạch cùng huyết quản chậm rãi xâm nhập cơ thể Hoa Nguyệt Ngân, bỗng nhiên, một linh lực cùng chú lực cường đại cuồn cuộn tán loạn không ngừng trong cơ thể Hoa Nguyệt Ngân, va chạm lẫn nhau, khóa chặt linh lực của Hoa Ngạo Kiết xâm nhập, bức hắn không thể không thu hồi linh lực, dừng xâm nhập

Sao lại thế này? Trong cơ thể tiểu tử kia sao lại có linh lực phản ứng cường đại như vậy? Là hắn bất tri bất giác xem nhẹ cái gì sao? Vì cái gì bỗng nhiên cảm thấy hắn đúng là tuyệt không hiểu biết y?

Nhìn thấy trán bé con trong lòng toát ra mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Hoa Ngạo Kiết đau lòng lại thương tiếc. Quên đi, không thèm nghĩ nữa , việc này chờ tiểu tử kia tỉnh lại hỏi cũng không muộn, trước giải quyết mộng cổ trong cơ thể bé là quan trọng nhất.

Vân Âm nữ nhân này thật sự đáng giận, cư nhiên hạ cổ thâm độc như vậy với bảo bối của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng. Nhưng còn phải tìm hiểu nguồn gốc của mộng cổ, còn phải dựa vào nàng hỗ trợ.

Nhẹ nhàng đặt tiểu tử kia vào giường, ôn nhu đắp chăn cho hắn, thắm thiết để lại trên cái trán trơn bóng của y một nụ hôn yêu thương, Hoa Ngạo Kiết đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment