Hoa Nguyệt Ngân

Chương 42

Ngoài Hiên Dương điện

“Ngươi lạc đường sao?” Một bước ra khỏi Hiên Dương điện, trước mắt hiện ra một thiếu niên đôi mắt thủy tinh trong suốt dễ hiểu, thiếu niên từ đầu đến chân sạch sẽ không một chỗ bẩn, làm cho người ta không khỏi tâm sinh hảo cảm. Hoa Nguyệt Ngân cũng không khỏi nở một nụ cười đẹp như hoa quỳnh, mê say muôn người.

Mỹ nữ a mỹ nữ, tiếng trời a tiếng trời, lần này đến Nam Hiên quốc thật là đúng rồi! Đây mới là tình nhân trong mộng của ta cùng bạn đời hoàn mỹ trong đầu ta! Dáng vẻ không giống như hỗn đản nam nhân kia keo kiệt ba lạp, giảo hoạt xảo quyệt, lão yêu quản đông quản tây, xí xô xí xào lại dấm chua mười phần. Y nói chuyện lại tức chết người không đền mạng, trừ bỏ hời hợt miễn cưỡng có thể lừa gạt người, y toàn thân cao thấp, theo trong ra ngoài không có một chỗ có thể làm cho người ta xem thuận mắt, y quả thực chính là đại sát tinh, ách. . . . . . Xác thực mà nói y chỉ sát mỗi mình mình.

Hả? Ngươi hỏi ta vì cái gì?

Làm ơn đi ngươi dùng ngón chân nghĩ một chút đi. Ta cư nhiên lầm vào cổ đại, tung hoành thiên hạ là tránh không được đi, nói không chừng, một thế hệ trí giả cũng theo đó sinh ra ! Nhưng, nhưng, nhưng, kế hoạch còn không có thực thi, tiền đồ tốt của ta, tương lai tươi sáng đã bị đại sát tinh này bóp chết toàn bộ trong nôi. Ta vô hạn không cam lòng a!

Ai. . . . . . Vì cái gì ta không hay ho như vậy? ? Nhìn thấy con chó nhỏ bị xe đâm, lái xe gây chuyện bỏ chạy, thấy sinh mệnh con chó nhỏ vẫn còn, nhưng là tứ chi gãy xương dập nát, phi thường khó chịu, một mực kêu rên, nhất thời mềm lòng, quyết định làm việc thiện đi. . . . . . Cơ mà, cơ mà, ai có năng lực nghĩ đến, từ phía sau lại chết không chết một chiếc xe hàng lao ra. . . . . .

Ta thân thể xinh đẹp cao lớn uy mãnh, ngọc thụ lăng phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, khí vũ bất phàm, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, hoàn mỹ không tì vết a. . . . . . Nhưng lại, nhưng lại, hoàn toàn đè thành một khối “bánh thịt” mỏng . ( Phạm: thực sự đẹp như vậy? Hoài nghi ing)

Gào. . . . . . Bị đâm thì đâm đi, thành bánh thịt thì thành bánh thịt đi, ai ngờ thảm hại hơn còn ở phía sau, linh hồn lại không hiểu tại sao chạy tới cơ thể tiểu tử thúi chưa dứt sữa này. Ta đường đường một thanh niên năm tư, trụ cột tương lai của quốc gia, MM còn chưa kịp phao một cái, nhưng lại mơ hồ đem lần đầu tiên tối quý giá hiến cho nam nhân. Nam nhân a. . . . . . Ta nhìn trời thét dài, vì cái gì thân phận nam nhân này lại là lão tử đời này của hắn. Ngẫu nhiên cái gì a! bi ai a bi ai! ( Phạm: dễ nhìn không phải sẽ có nhiều người đẹp ngó sao? Vậy mà ngươi một lần cũng chưa hả? ? Vũ: đó là ta giữ mình trong sạch. Đi đi, ta đều như vậy thảm , còn nói cái gì a, đi đi. . . . . . )

Lão thiên gia! Ta sai lầm rồi, ta sám hối. Ta không nên chửi người dân Châu Phi đen thùi lùi, hắc tinh tinh âm dương mất cân đối, thân thể như con gián, sinh mệnh hư thối bán thực vật, phát ra vị thối rác rưởi, “phỉ nhổ” ngọn nguồn, ếch mỗi ngày thoái hóa ba lượt, phế tài lịch sử nhân loại, tổn hại tai họa thanh danh đồng bào Á Châu, con cháu tổ tiên lâm vào hổ thẹn, muốn tự sát khuyên ngươi không cần lưu lại thi thể để tránh ô nhiễm, bàn phím ngươi sờ qua ngay cả virus cũng sống không nổi, nước miếng phun ra so với SARS còn chết người hơn •#¥%~•#¥. . . . . .

Lão thiên gia! Giờ phút này, ta rốt cục hiểu được khổ tâm của ngươi.

Cái gọi là thiên hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt, ngạ kì thể phu, không phạp kì thân, hành chỉ loạn kì sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kì sở bất năng*. Ta chưa bao giờ sâu sắc hiểu được hàm nghĩa câu cổ ngữ như lúc này.

Lão thiên gia! Vì không để phụ tâm ý của người, ta quyết định xây dựng một hẹn ước lãng mạn nhất, dùng kiên nhẫn, thành tâm, thiệt tình theo đuổi nàng. Bất luận nàng đối đãi như thế nào, ta đều nhất định không đánh trả, mắng không cãi lại, lấy Hôi Thái Lang tiên sinh làm tấm gương, không, ta nhất định còn phải làm tốt hơn lão ta. Tiểu mỹ nhân a, ngươi chờ tiếp chiêu đi, oa ha ha ha. . . . . .

“Tiểu mỹ nhân. . . . . .” Oh No! Lãnh Thiên Vũ vội dùng hai tay che miệng tỏ vẻ không phải là cố ý. Hắn là heo, nữ nhân kiêng kị nhất hoa hoa công tử lỗ mảng, hắn như thế nào vừa đến liền phạm vào sai lầm chí mạng, thật sự là hưng phấn quá … .

“Hỗn đản, ngươi dám đùa giỡn Tiểu ca ca của ta.” Phía sau Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên lộ ra một cái đầu nhỏ, xác thực mà nói là một gương mặt nam hài mười bốn năm tuổi xinh đẹp. Nam hài hé ra gương mặt tròn đáng yêu muốn chết, vì sinh khí mà nghẹn hồng, đầy đủ biểu hiện ra tính trẻ con của nó, nghịch ngợm, đáng yêu. ( Huyết Anh chất vấn: ta tức nha, vì cái gì thành tính trẻ con, nghịch ngợm, đáng yêu? Phạm Phạm: hừ. . . . . . Muốn trách thì trách ngươi lựa chọn thân thể ấy, ai làm cho nó đáng yêu đến bạo. )

“Tiểu ca. . . . . . ca?” Lãnh Thiên Vũ cả kinh cằm sắp rớt trên đất , nhanh chóng cao thấp trái phải đánh giá tiểu mỹ nhân lần nữa, nói khẽ với thiếu niên kia hỏi: “Ngươi xác định hắn không phải nữ phẫn nam trang?”

“Ngươi muốn đánh nhau.”

“Ta không muốn đánh nhau.” Lãnh Thiên Vũ trả lời rõ ràng lại kiên định, “Đánh nhau là không giải quyết được vấn đề, dựa vào vũ lực giải quyết vấn đề là hành vi manh phu xuẩn phụ, ta là người nhã nhặn yêu hòa bình, nguyên tắc của ta chỉ dùng tình yêu cùng hành động cảm hóa người khác, tuyệt không chủ trương bạo lực.”

“Ngươi dám mắng ta là manh phu xuẩn phụ?” Huyết Anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ. Nó nắm chặt nắm tay, trong mắt nổi lên ngọn lửa phẫn nộ. Nó tức giận, tiểu tử thối này thật sự chọc giận nó .

“Huyết Anh.” Nhìn thấy quanh thân Huyết Anh tản ra ánh sáng đỏ như máu, sát khí càng ngày càng đậm, Hoa Nguyệt Ngân cảm thấy không ổn, kéo cổ tay nó, chậm rãi đem đưa chân khí vào, cưỡng chế sát khí trong cơ thể nó.

“Tiểu ca ca. . . . . .” Huyết Anh mím miệng, lệ quang đảo quanh ở đáy mắt, nó đáng thương nhìn Hoa Nguyệt Ngân liếc mắt một cái, sau đó nhảy phốc lên, ôm lấy eo nhỏ của Hoa Nguyệt Ngân làm nũng, “Hắn mắng ta, vì cái gì không cho ta giáo huấn hắn.” Ăn đậu hủ thật tốt nha! Nga ha ha.

Đê tiện a đê tiện! Tiểu thí hài này thật sự là cực phẩm trong đám đê tiện, cảnh giới đê tiện cao nhất!

Tiểu mỹ nhân của ta a, ngươi không cần bị bề ngoài của nó lừa bịp , nó chính là một tiểu sắc lang thích diễn trò. Lại nói tiếp, kỹ năng diễn của tiểu thí hài thật đúng là không ngoa, đủ để so sánh ảnh đế Áo Tư Tạp a, nếu nó sinh ở thế kỷ 21, nhất định là ngôi sao tỏa sáng a. Ách. . . . . . Xê ra, ta cũng muốn ôm tiểu mỹ nhân. . . . . .

“Huyết Anh, hắn không phải cố ý.” Nghĩ muốn đưa tay vỗ nhẹ lưng Huyết Anh, an ủi, chợt thấy trong lòng không còn ai, Huyết Anh mới vừa ôm chặt mình không buông đã sớm bị quẳng ra giữa không trung, lúc rớt xuống, trùng hợp được một nam tử trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú nho nhã tiếp vào lòng. . . . . .

“Phụ hoàng.” Ngữ khí có hơi hơi trách cứ.

“Ai bảo nó động thủ động cước với Ngân Nhi, Ngân Nhi là của một mình ta.” Hoa Ngạo Kiết bá đạo kéo Hoa Nguyệt Ngân vào lòng mình, trả lời không hề áy náy. Hoa Nguyệt Ngân cũng không phản kháng, để hắn ôm, trong lòng, y đã cho rằng đây là chuyện bình thường, chẳng sợ bị nhiều người nhìn thấy, y cũng có thể bảo trì vẻ mặt bình tĩnh vô ba, hơn nữa, y thích hắn ôm.

“Ngươi thật đúng là một thiên tài gây sự kiêm thiên tài châm ngòi, ta mới rời đi trong chốc lát, ngươi liền kiềm chế không được tìm phiền toái cho ta.” Lãnh Thiên Cương thuần thục lấy ngón tay thay Lãnh Thiên Vũ đẩy một lọn tóc mai rối, ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch. Kẻ dở hơi này, y cùng Nam Hiên vương gặp mặt, hắn bỏ chạy tới gặp bảo bối của Nam Hiên vương.

“Thiết, ngươi nếu không thích, có thể có rất nhiều lựa chọn, bổn thiếu gia còn có thể miễn phí cung cấp đề nghị cho ngươi.” Thật sự là tên đáng ghét, Lãnh Thiên Vũ bĩu môi, nói thầm nói: “Có gì rất giỏi, người quản ta , ta cái gì cũng đều “thu thập” không được sao.”

“Còn đang sinh khí?” Một đôi mắt xanh tràn ngập ý cười nhìn kẻ dở hơi trước mắt, bạc thần khêu gợi chậm rãi gợi lên một nụ cười yếu ớt cực kỳ ôn nhu.

“Hừ, tiểu nhân đắc chí.”

Lãnh Thiên Cương khóe miệng bắt đầu run rẩy, y là không phải làm hư hắn , nhưng lại lấy loại thái độ này đối đãi một quân vương, huống chi y tốt xấu cũng coi như phụ hoàng hắn.

Được rồi, y thừa nhận, tới Nam Hiên quốc y chưa cho hắn một đồng cắc nào hết. Nhưng này có thể trách y sao? Không phải y keo kiệt, không cho hắn tiền tiêu, mà là hắn tốt xấu cũng là Đông Li Thất hoàng tử, chuyện mất mặt quốc gia mình làm cũng dễ thôi, làm gì phải chạy đến quốc gia khác tiếp tục.

Y rốt cuộc là vì ai mới đẩy hành trình đến Nam Hiên quốc sớm hơn ba ngày a? Cảm tạ cũng không một câu, oán giận thì một đống lớn. Chẳng lẽ Đông Li vương ở Đông Li quốc nhàn không có việc gì làm sao, thế nào phải chạy tới nơi này để người ta chế giễu? Không được, không thể còn như vậy tiếp tục, thế nào cũng phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút.

“Ngạo Kiết, kẻ dở hơi này làm ngươi chê cười, ta dẫn hắn quay về tẩm cung.”

“Xin cứ tự nhiên.” Hoa Ngạo Kiết vẻ mặt hiểu rõ gật gật đầu. Tâm tư bạn tốt hiện tại hắn hiểu rõ nhất, bởi vì hắn cũng rất muốn mang bảo bối nhà mình quay về tẩm cung, nhưng nén khác được nam nhân khác ngòai hắn ra ôm y, Huyết Anh kia, hắn sớm hay muộn cũng giết nó. ( Phạm: người ta tốt xấu cũng coi như là đứa con ngươi. Kiết: nó khi nào xem ta là lão tử ? )

“Ta không. . . . . .” Lãnh Thiên Vũ nói còn chưa nói xong, Lãnh Thiên Cương liền tiến đến bên tai hắn nói: “Không nghe lời, “bảo bối” ngươi giấu dưới long sàng ở tẩm điện toàn bộ tịch thu.” Lãnh Thiên Cương đương nhiên biết lấy cái gì uy hiếp hắn hữu hiệu nhất.

“Ngươi uy hiếp ta?” Lãnh Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận trừng mắt nhìn y.

Lãnh Thiên Cương tựa tiếu phi tiếu, ra vẻ ta uy hiếp ngươi ,thì đã sao?

Y cũng không quên, hắn từng làm y “kinh hỉ” .

Trong cung bảo bối từng cái một bị mất trộm, kết quả toàn bộ chạy tới dưới long sàng của y; dẫn hắn ra cung du ngoạn, hắn điên cuồng mua đồ ăn, mang về một đống loạn thất bát tao gì đó, miệng còn không ngừng thì thào : phát tài , phát tài , đợi sau khi trở về, hắn là có thể giàu như Bỉ Nhĩ Cái Tư (Bill Gate).

Bỉ Nhĩ Cái Tư là ai?

Càng khoa trương chính là lúc sau, hắn ngay cả cái bô y xài cũng không buông tha, mĩ kỳ danh viết: “Quân vương mỗi ngày dùng, cất chứa giá trị vô hạn.”

Lúc sau lại trúng tà ngây ngô cười, miệng không ngừng lặp lại cùng một câu: “Bỉ Nhĩ Cái Tư a Bỉ Nhĩ Cái Tư, ta trước kia nằm mơ cũng muốn có một ngày mình giống như ông làm kẻ có tiền, không nghĩ tới cơ hội lại tới nhanh như vậy, ha hả. . . . . . Ha hả a. . . . . .” ( Phạm: Tiểu Vũ hình như là không nghĩ đến chuyện mình không quay về được mà, rên rĩ. . . . . . )

Được rồi, này đó y đều có thể miễn cưỡng nhẫn xuống, nhưng vì cái gì hắn tâm tâm niệm niệm đều là Bỉ Nhĩ Cái Tư kia hả? Y đối hắn còn chưa đủ sao? Y đã hào phóng đến mức không cùng hắn so đo chuyện hắn trộm cái bô làm bảo vật, vì cái gì trong lòng hắn còn thầm nghĩ Bỉ Nhĩ Cái Tư kia? Y có thể không giận sao?

“Đi thôi, Vũ Nhi.”

“Hừ, đi thì đi, sợ ngươi sao.”

thiên hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt, ngạ kì thể phu, không phạp kì thân, hành chỉ loạn kì sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kì sở bất năng*: theo ta hiểu, thì đại ý như trời hành người, trước làm khổ tâm trí này, lao gân cốt này, bỏ đói da thịt này, khốn cùng thân này, cho nên động chân tình, tạo điều không thể cho người này. Đây là ta đoán đại, ai hiểu hơn thì giải thích cho ta nha.
Bình Luận (0)
Comment