Hoa Nguyệt Hàn vs Huyết Anh
“Chết mất thôi, làm lá chắn cho ngươi không có ưu đãi còn bị Nhị đệ thối của ngươi xem thường, có quỷ mới chịu đi.” Thiếu niên nói chuyện, hé ra khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, động tác trẻ con nhíu mày chu miệng càng hiện lên nét hồn nhiên, thẳng thắn.
Nam tử trẻ tuổi đứng đối diện y nghe xong cũng không sinh khí, mặt mày trước sau mang theo một ý cười ôn hòa, chỉ nghe hắn ôn nhu nói: “Huyết Anh, ngươi coi như là giúp ta đi, được không?” Thanh âm ôn nhu như ánh mặt trời ấm áp, làm cho người nghe không khỏi đắm chìm trong đó.
“Ai nha, ngươi lại dùng chiêu này với ta, lần này thì mặc kệ ngươi. Lần thì cùng ngươi đi gặp vị hôn thê công chúa kia, lần thì lại cùng ngươi đi gặp Tu La Nhị đệ kia, ta đã có thiệt nhiều ngày không thấy Tiểu ca ca . Ngươi không cần giả bộ đáng thương với ta nữa, hôm nay mặc kệ cái gì, ta thế nào cũng phải đi gặp Tiểu ca ca.” Thật là, lúc trước ước định rõ ràng cũng chỉ giúp cho hắn một lần thôi, nhưng mỗi lần đều bị hắn tươi cười mê muội sơ ý, chờ tỉnh táo lại, thân đã ở An Doanh cung .
Hoa Nguyệt Hàn dừng một chút, thần tình vẫn ôn nhu như cũ đầy ý cười nhìn Huyết Anh, “Ngươi xác định?”
“Còn phải nói.” Huyết Anh hưng phấn lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật to, ngữ khí không để cho nghi ngờ. Chỉ cần tưởng tượng hôm nay có thể nhìn thấy Tiểu ca ca xinh đẹp, y liền cảm thấy tâm tình tốt.
“Tương Dực cũng ở đó đó nha.”
“Cái. . . . . . gì?” Lời nói của Hoa Nguyệt Hàn giống như một chậu nước lạnh dập tắt tất cả ý niệm trong đầu Huyết Anh, y khiếp sợ trợn tròn mắt. Vì cái gì Tương Vô Lại kia [aka Tương Dực] lại chọn hôm nay đến chỗ Tiểu ca ca chơi mà?
“Cái kia, ta nghĩ lại, kỳ thật đại thúc ngươi cũng không dễ dàng gì, ta nên hy sinh thân mình vì tập thể, cùng ngươi đi một chuyến đến An Doanh cung đi.” Y thà rằng bị người xem thường, cũng không muốn gặp tên bệnh thần kinh kia .
“Ngươi xác định?” Hắn thuận miệng nói thôi mà, nhưng lại dọa Huyết Anh thành như vậy, thật thú vị.
“Còn phải nói.” Ngữ khí vẫn không để cho nghi ngờ, tươi cười hưng phấn trên mặt lại chuyển thành mất mác không tả bằng lời được.
Từ khi Hoa Nguyệt Hàn vâng mệnh dẫn đường cho Tương Dực cùng Tương Như Ngưng, trên đường xảo ngộ Huyết Anh, Tương Dực liền thấy Huyết Anh nhất kiến chung tình, tái kiến ái mộ. Lúc sau, áp dụng tấn công truy ái, dọa Huyết Anh đến nỗi thấy hắn như mãnh thú thấy nước lũ, trốn còn không kịp. Đau đầu hơn, Tương Dực lại trong ba ngày ngắn ngủn liền hướng Hoa Ngạo Kiết cầu hôn, Hoa Ngạo Kiết mừng rỡ đem khối khoai lang phỏng tay Huyết Anh này tặng người, đang muốn hạ chỉ, hoàng hậu Lăng Lam vội vàng chạy tới, dẫn thành một trò khôi hài khác. . . . . .
An Doanh cung
“Ngươi còn chưa đi Tây Tương sao?” Nam tử trẻ tuổi ngồi sau bàn học lãng mi tinh mắt, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, ánh mắt nhìn về phía Huyết Anh, tràn ngập khinh thường, thậm chí còn lộ ra tươi cười khiêu khích.
“Ngươi đều còn chưa xuống mồ yên ổn, ta sao có thể bỏ ngươi đến Tây Tương.” Huyết Anh cũng đồng dạng không cam lòng trả lại cho hắn một nụ cười mỉm nghênh chiến.
“Nhị hoàng đệ, Huyết Anh, hai người các ngươi bớt tranh cãi đi.” Huyết Anh thật sự là càng ngày lời nói càng ác độc .
“Hừ ~” hai người đồng thời hừ lạnh một tiếng, quay đầu không để ý đối phương.
Hắn càng ngày càng không hiểu Đại hoàng huynh, vẫn nghĩ người huynh ấy yêu là Lục hoàng đệ, hắn cũng vẫn luôn tin là thế, vậy mà hiện tại huynh ấy cùng Huyết Anh sao lại thành thế này? Vốn tính cho huynh ta nhìn thấy, người được huynh ấy coi như trân bảo dưới thân mình khóc cầu xin tha thứ thế nào, làm cho hắn vì cự tuyệt mình mà lâm vào vô tận hối hận cùng ảo não, cuối cùng cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn ở bên người mình, nhưng hết thảy đều bởi vì Huyết Anh xuất hiện mà rối hết cả lên.
Phụ hoàng muốn gả Huyết Anh cho Tây Tương Vương tử, Hoàng hậu xuất hiện cản trở, luôn miệng nói Huyết Anh là con nàng, hai người tình đầu ý hợp nhiều năm. Không bao lâu, lời đồn nhảm truyền khắp cả hoàng cung , Tây Tương Vương tử cùng Đại hoàng huynh là tình địch. Dựa theo tính cách Đại hoàng huynh, việc này nếu không có thật, sớm đã ra mặt làm sáng tỏ, nhưng huynh ấy không chỉ không làm sáng tỏ, còn cùng Huyết Anh ra vào thường xuyên, hắn thật sự rất không muốn thừa nhận Đại hoàng huynh hắn yêu nhất lại yêu Huyết Anh hắn ghét nhất. Nếu người huynh ấy yêu là Huyết Anh, vậy hắn tình nguyện chạm heo chạm chó, cũng không muốn chạm đến Huyết Anh chút mảy may nào, bởi vì sẽ làm hắn nôn mửa mà chết. ( Phạm: bạn Tiểu Sở nè, Huyết Anh Bảo Bảo người ta rõ ràng thực đáng yêu, là ngươi có thành kiến với người ta thì có. Phóng đi. )
“Nhị hoàng đệ, tài trí học thức của ngươi đã vượt hẳn hoàng huynh, hoàng huynh thật sự đã không có gì để dạy ngươi nữa.”
“Đại hoàng huynh ý tứ là không muốn đến chỗ của ta ?” Thanh âm ẩn hàm áp lực tức giận.
“Đương nhiên không phải. Phụ hoàng đã miễn ngươi cấm chừng, cho dù hoàng huynh không đến, Nhị hoàng đệ cũng có thể đến Hàn Đức điện tìm hoàng huynh a.”
Bĩu môi, mang theo ngữ khí nén giận nói: “Lời tuy như thế, nhưng mỗi lần đến, nó đều ở đó.” Nó ở đây, xem thì biết, chính là chỉ Huyết Anh .
“Cả ngươi nữa, ta cũng không phải lần nào cũng ở đó.” Huyết Anh căm giận la lên. Ai còn hiếm lạ nhìn thấy hắn .
Hoa Nguyệt Hàn cái trán thoát ra mấy cái hắc tuyến. Lại muốn bắt đầu rồi.
“Hừ, da mặt cũng dày thật, ta có mời ngươi đến chỗ ta sao?”
“Quả thật không có, bất quá mà. . . . . .” Huyết Anh khiêu khích chọn mi, “Ta với Đại hoàng huynh ngươi có quan hệ, ngươi sẽ không hẹp hòi như vậy đi.” May mắn lúc trước đáp ứng điều kiện của đại thúc, y cùng hắn dẫn đường cho Tương Như Ngưng, hắn liền thay y đỡ Tương Dực quấy rầy. Bất quá tiếp xúc mới biết, hiển nhiên người Tây Tương công chúa coi trọng không phải Hoa Nguyệt Hàn, mà là phụ hoàng hắn, Hoa Ngạo Kiết. Y mừng rỡ thổi phồng Hoa Ngạo Kiết trước mặt nàng, nàng nếu thật có bản lĩnh bám lấy xú lão đầu kia, vậy y có càng nhiều cơ hội gặp Tiểu ca ca , nhưng hiển nhiên là y kỳ vọng nàng quá cao . Bất quá cũng phải cảm tạ nàng, nếu không phải nhờ nàng, y sao chọc vào Hoa Nguyệt Sở. ( người nào đó hình như vừa rồi còn oán giận ước định với Hoa Nguyệt Hàn ấy nhỡ? ? Phóng đi. )
“A! Kia lại như thế nào? Ta so với ngươi kém sao?” Hoa Nguyệt Sở khóe miệng mang theo cười lạnh khinh thường.
“Ngươi là không thể so ta kém, nhưng Đại hoàng huynh ngươi chính là yêu ta không thương ngươi.” Ha ha ha! Tức chết ngươi!
“Chỉ cần ta một ngày không buông tha cho Đại hoàng huynh , ngày đó không biết ai thắng ai.”
“Có tự tin là chuyện tốt, vượt qua sẽ là chuyện xấu.”
“Chưa thử qua sao biết được.”
“Được rồi, đừng ồn nữa .” Hoa Nguyệt Hàn không khỏi vô lực xoa xoa cái trán muốn đau, hai người này không lẽ là trời sinh kẻ địch vốn có xưa nay sao?
“Hừ ~” hai người lại cùng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đối phương.
“Nhị hoàng đệ, hoàng huynh đã nói đều là thật sự, hoàng huynh thực không còn gì để dạy cho ngươi .”
Giống như không nghe thấy, Hoa Nguyệt Sở tự nghĩ tự ra lệnh nói: “Người tới, thượng trà.” Lập tức, lại nhìn về phía Hoa Nguyệt Hàn nói tiếp: “Đại hoàng huynh , ý tứ của ngươi ta đều hiểu được , nếu như thế, chúng ta hôm nay sẽ không bàn chuyện học, uống chén trà tán gẫu với ta một lát, có thể chứ?” Huyết Anh, xem ta chỉnh ngươi thế nào.
“Được rồi.” Hoa Nguyệt Hàn trên mặt thực tự nhiên nở rộ ra một tươi cười ôn hòa, chỉ thấy xuân hoa sơ trán, sóng mắt lưu chuyển, nhật nguyệt đoạt huy, xinh đẹp vô luân, không chỉ có làm cho Hoa Nguyệt Sở nhìn ngây ngốc, ngay cả Huyết Anh cũng choáng váng.
Cho đến khi Long Tĩnh trà tốt nhất được bưng lên, hai người mới hoàn hồn, luyến tiếc dời hai mắt.
“Đại thúc, chúng ta đổi ly.”
“Được.”
“Không được.”
Hoa Nguyệt Hàn cùng Hoa Nguyệt Sở cơ hồ trăm miệng một lời.
Hoa Nguyệt Hàn nhíu mày, “Nhị hoàng đệ?”
Hoa Nguyệt Sở mặt lộ vẻ xấu hổ, “Đại hoàng huynh , ngươi không cần hiểu lầm.” Chết tiệt Huyết Anh.
Huyết Anh đắc ý chọn chọn mi, “Hiểu lầm?” Chỉ biết ngươi không tốt lành gì.
Hoa Nguyệt Sở sắc mặt nhanh chóng khôi phục bình thường, đúng lý hợp tình nói: “Ta chỉ là khó hiểu Huyết Anh vì sao phải đổi trà với Đại hoàng huynh, nếu là cảm thấy trà có vấn đề, ta với hắn đổi là được rồi.”
“Đi a. Ngươi nguyện ý ta liền vui lòng.”
“Được, Huyết Anh, đừng náo loạn nữa.” Không đợi Huyết Anh phản bác, Hoa Nguyệt Hàn đã đẩy trà của mình qua cho y.
“Hừ ~” bĩu môi dỗi.
Hoa Nguyệt Hàn mỉm cười lắc lắc đầu, bưng trà hắn trên bàn chậm rãi uống vào.
Giờ phút này Hoa Nguyệt Sở, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tuy nói lượng hắn bỏ vào không nhiều lắm, lấy Huyết Anh ngu xuẩn nhất định sẽ nghĩ rằng bản thân sinh bệnh , toàn thân nóng lên, dày vò một đêm cũng qua thôi, đây là hình phạt nho nhỏ của hắn dành cho Huyết Anh. Nhưng hiện tại cố tình lại là Đại hoàng huynh uống, đến lúc đó Đại hoàng huynh nhất định sẽ phát hiện mình làm trò quỷ trong trà. Vốn định lấy chén trà của Huyết Anh tự mình uống luôn rồi tùy tiện tìm ai đó đến giải quyết một chút, cũng qua đi, thật sự là trời không theo ý người a!
Đang đần độn, Hoa Nguyệt Sở không biết Hoa Nguyệt Hàn cùng Huyết Anh khi rời đi ra sao, chỉ biết là có thái giám đến truyền chỉ, Hoa Ngạo Kiết muốn gặp hắn, hắn liền thất hồn lạc phách đi theo.
Thái tử điện — Hàn Đức điện
“Huyết Anh. . . . . .” Tiếng nói trầm thấp tiếng được tiếng không cơ hồ nghe không rõ ràng lắm. Hai mắt cực nóng nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu tỉnh tỉnh mê mê của Huyết Anh. Chậm rãi cúi người xuống, hai người đối diện chỉ có mấy cm, gần gũi làm cho tâm Huyết Anh không hiểu sao càng nhảy càng nhanh. . . . . .
“Đại. . . . . . Đại thúc, ngươi làm sao vậy. . . . . . Ô. . . . . .”
Trước khi Huyết Anh phản ứng lại, Hoa Nguyệt Hàn đã nâng má y lên, hôn lên đôi môi hồng nhuận mà đầy đặn của y, ôn nhu, hôn thật là sâu.
Tự bản thân Hoa Nguyệt Hàn cũng hiểu đây là rất kỳ quái, phụ hoàng truyền triệu Nhị hoàng đệ đến Ngự thư phòng, hắn cùng với Huyết Anh trở về Hàn Đức điện. Cũng không quá lâu, hắn đầu tiên là cảm thấy toàn thân nóng lên, sau đó trên người như bị đốt cháy, khô nóng khó nhịn. Cúi đầu lại nhìn Huyết Anh, chỉ cảm thấy đáng yêu phi thường, hạ thân lập tức cứng rắn trướng nhiệt lên. Hắn thậm chí không biết bản thân mình lúc nào đã áp đảo Huyết Anh lên giường nữa.
Nháy hai phiến lông mi đen dày, Huyết Anh vô thố chống đẩy , phát ra kháng nghị mỏng manh: “Ô. . . . . . Ô. . . . . .” Đây là đang làm gì?
Hơi thở cực nóng từ bên môi tiến xoang mũi, Hoa Nguyệt Hàn không thể tự ức chế càng hôn càng sâu, đầu lưỡi xẹt qua mỗi một góc trong miệng Huyết Anh, liếm liếm hàm răng trắng noãn của y, rồi mới gợi lưỡi y lên, để chính mình cùng y dây dưa một chỗ. Cho đến khi hai người hô hấp bắt đầu không ổn, Hoa Nguyệt Hàn mới luyến tiếc buông Huyết Anh ra.
“Hô. . . . . . Hô. . . . . .” Huyết Anh thở hổn hển, hai má phiếm hồng nhìn Hoa Nguyệt Hàn, phẫn nộ rít gào nói: “Ta có đắc tội ngươi sao? Ngươi vậy mà cắn ta, rõ ràng là muốn ăn ta.” Đáng thương Huyết Anh, ở trong cung mặc dù trắng trợn xem qua không ít lần cảnh tượng nam nữ hoan ái, nhưng bất quá chỉ là lý luận suông, chờ chân chính phát sinh trên người mình, liền giống như trang giấy trắng, hoàn toàn không biết gì cả .
Ôm Huyết Anh vào trong ngực, thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn y chu miệng tức giận, Hoa Nguyệt Hàn bị tinh thuần ngây thơ trẻ con trong mắt Huyết Anh đùa cười, vừa mềm nhẹ vỗ lưng y để y thuận khí, vừa ôn nhu giải thích nói: “Huyết Anh, cái này gọi là hôn, không phải cắn.”
“Nói bậy, ngươi cho ta là ngốc tử sao? Hôn rõ ràng là như vậy.” Hết lời, chỉ nghe “băng” một tiếng, Huyết Anh đã ngẩng đầu hôn một cái thật mạnh lên môi Hoa Nguyệt Hàn, lập tức lại nhanh chóng rút lui.
Rõ ràng là một nụ hôn đơn giản không pha chút tình cảm nào, vì cái gì hắn cảm thấy trong lòng ấm áp, tràn đầy mà?
Nhịn không được đưa tay vuốt ve đôi môi vừa bị hôn nhẹ xong, Hoa Nguyệt Hàn trong lòng đột nhiên hiện ra một đáp án —— hắn tựa hồ có thích Huyết Anh .
Đối với Huyết Anh, hóa ra từng chút bất tri bất giác bị bộ dáng đơn thuần hỉ nộ ái ố không che dấu bản thân của y hấp dẫn đi.
Hiện tại hồi tưởng lại, kỳ thật lúc Lục hoàng đệ giới thiệu Huyết Anh cho mình biết, ánh mắt hắn, không tự giác đã chuyển qua Huyết Anh. Ngay từ đầu là hiếu kì đến sau này lại cảm thấy thú vị, đến bây giờ mới phát hiện, cảm giác đối với y, hóa ra đã sớm bất tri bất giác chậm rãi thay đổi.
Ngón tay nhẹ nhàng mà vỗ về chơi đùa sợi tóc đen nhánh của Huyết Anh, Hoa Nguyệt Hàn ánh mắt nhu hòa thâm tình nháy mắt cũng không nháy nhìn Huyết Anh. Giống như bị cặp mắt và khuôn mặt luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng hấp dẫn, Huyết Anh đồng dạng cũng nháy mắt không nháy nhìn hắn, chăm chú nhìn thật sâu, hai trái tim đều kịch liệt nhảy lên, vô thanh vô tức, hai đôi môi một chút lại một chút, chậm rãi tiến gần.
Hoa Nguyệt Hàn nhẹ nhàng dò ý Huyết Anh, đầu lưỡi lướt qua đôi môi Huyết Anh, men theo đôi môi khéo léo, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu, Huyết Anh không tự chủ được hơi hơi hé miệng, không nói gì gọi mời. Hoa Nguyệt Hàn cơ hồ cấp tốc không kịp dây dưa mềm mại trong miệng Huyết Anh, không ngừng chơi đùa , đảo qua lại , hấp thu hương thơm cùng mềm mại của y.
Lại bị Hoa Nguyệt Hàn áp đảo trên giường, Huyết Anh chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nhẹ lâng lâng, y thấy thực thoải mái, nhưng rồi lại thấy khó thở, y đưa tay nhẹ đẩy Hoa Nguyệt Hàn, phát ra một tiếng rên rỉ thở dốc.
Hoa Nguyệt Hàn lưu luyến buông môi y ra, nhìn xuống thiên hạ dưới thân.
“Ta choáng váng đầu, toàn thân vô lực. Đại thúc, ta dường như chấp nhận người ám toán , ta là không phải trúng độc chứ?” Huyết Anh cảm thấy choáng váng đầu dữ dội, tay chân mềm nhũn vô lực, giờ phút này phản ứng đầu tiên, chính là trúng độc.
“Trúng độc?” Hoa Nguyệt Hàn cái trán treo đầy hắc tuyến, “Ta nghĩ ngươi hẳn là không phải trúng độc.”
“Nhưng mà ta choáng váng đầu, toàn thân vô lực, không phải trúng độc thì là . . . . . A.” Huyết Anh giống như đột nhiên nghĩ ra gì đó quát to một tiếng, “Ta đã biết, nhất định là Hoa Nguyệt Sở hạ độc trong trà, âm hiểm tiểu nhân đáng giận, chờ ta giải độc, nhất định phải cho hắn răng rơi đầy đất.”
Cái này, Hoa Nguyệt Hàn cả khuôn mặt đều đen xuống, nụ hôn của hắn là độc? Tuy rằng Nhị hoàng đệ tựa hồ quả thật bỏ thêm gì đó trong trà, nhưng dường như đều là vào bụng mình mà, y chẳng lẽ đã quên trà của y đều bị mình uống hết sao? Tiểu đông tây vô tâm vô phế, không đầu không đuôi này.
“Huyết Anh, ngươi chẳng lẽ quên chính mình bách độc bất xâm sao?” Trừ bỏ xuân dược. Cũng không khó hiểu sao Nhị hoàng đệ chỉ biết hạ loại dược này để chỉnh y .
“Đúng ha. Ta đây là làm sao vậy?” Huyết Anh cau mày, buồn rầu hỏi.
Hơi thở lạnh như băng chợt lóe rồi biến mất, “Để ta cho ngươi biết.” Vừa dứt lời, tiếng tơ lụa bị xé thanh thúy vang lên theo.
“Phá hết quần áo của ta làm gì?” Huyết Anh bực mình nổi giận gầm lên một tiếng.
Sợi tóc rối tung từ hai vai tròn đổ xuống gối đầu, da thịt trắng nõn dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng nhu hòa, không biết là bởi vì ngượng ngùng, hay là tức giận, Huyết Anh thần tình đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn hình thoi hồng nhuận mà đầy đặn khẽ nhếch, ánh mắt to lại tròn ẩn ẩn phóng ra một tia phẫn nộ, hai hồng quả trước ngực ánh màu hồng hồng như hoa mai hồng trên cành cao nhất vào mùa đông, mặc gió tuyết phiêu diêu thách thức sừng sững, mê đảo thế nhân.
Tức giận không thể lý giải, tất cả giờ phút này hóa thành hư ảo. Hiện tại Hoa Nguyệt Hàn, dục vọng cao thẳng, thầm nghĩ mạnh mẽ giữ lấy thiên hạ dưới thân.
“Huyết Anh, ngươi thích ta sao?”
“Đương nhiên không thích, ai cũng biết nói người ta thích là Tiểu ca ca.”
Hoa Nguyệt Hàn nhìn thẳng bộ dáng Huyết Anh đương nhiên, bất giác có chút nổi giận, giống như nghĩ ra điều gì, khóe miệng gợi lên một nụ cười ôn nhu, khiến Huyết Anh hoang mang lo sợ, cười ha hả ngây ngô.
Môi hắn dừng bên tai y, hô hấp nóng rực phun vào lỗ tai y: “Vậy làm sao bây giờ, ta dường như thích ngươi rồi.” Nói xong, đôi môi lại ấn mạnh xuống cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, thừa dịp y khiếp sợ không biết phản ứng thế nào, ngọn lửa linh hoạt tiến thẳng vào miệng, dây dưa cuốn lấy cái lưỡi non mềm, tham lam tận tình hấp thu nước mật trong miệng y.
“Ngô ngô. . . . . .” Miệng bị che lại, thân thể Huyết Anh theo bản năng chống đẩy Hoa Nguyệt Hàn, nói cho hắn biết y bắt đầu thiếu dưỡng khí.
Nhẹ nhàng buông đôi môi bị duyện hôn sưng đỏ ra, môi Hoa Nguyệt Hàn lại lướt qua hai má ửng đỏ của Huyết Anh, dời về phía vành tai khéo léo của y, tinh tế nhẹ nhàng mà chạm xuống lổ tai mẫn cảm của y, thiên hạ dưới thân rõ ràng run rẩy một chút.
Một dòng lại một dòng điện lưu dường như từ mủi chân truyền tới đỉnh đầu, lại từ đỉnh đầu lướt qua tứ chi toàn thân rồi trở lại mủi chân, xa lạ kỳ dị tới tới lui lui làm Huyết Anh có điểm thất thố. Y vừa từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí trong lành, vừa ra sức suy nghĩ nên xử lý loại cảm giác tê dại này như thế nào.
Đôi môi Hoa Nguyệt Hàn một bên nhấm nháp mỹ vị thiên hạ dưới thân, một bên nhanh chóng cởi hết quần áo trở ngại hai người.
Hai thân hình quang lỏa chạm vào nhau, nhìn thân thể xinh đẹp dưới thân nõn nà tựa như bạch ngọc khắc thành, Hoa Nguyệt Hàn hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Tay hắn xoa thắt lưng Huyết Anh, thân mình ngây ngô mảnh khảnh, ôn nhuyễn như bánh, da thịt trắng mịn, tựa như cực phẩm tơ tằm. Tay không tự giác dao động theo thắt lưng, hôn tinh tế mật mật cũng từ vành tai chậm rãi chuyển qua cổ, ngực, xương quai xanh cùng với hồng quả trước ngực. . . . . .
Môi thong thả hôn nhẹ hồng quả mê người trước ngực thiên hạ dưới thân, đầu lưỡi đảo quanh hồng quả dần dần cứng lên, thẳng đến nơi đó trở nên sung huyết đứng thẳng, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tắc đột khởi đỏ tươi bên kia, nhéo nhẹ.
“A. . . . . . Đừng chạm vào. . . . . . Ngô ân. . . . . .” Trước ngực kích thích thành công rước lấy Huyết Anh một trận run rẩy trúc trắc.
“Hảo, không chạm vào.” Tiếng nói ám ách tràn đầy dục vọng nồng đậm, môi Hoa Nguyệt Hàn rời đi anh hồng mê người, ngón tay thon dài lại xoa phân thân khéo léo kích thích mà sung huyết ngẩng lên.
“A. . . . . . Không. . . . . . Cáp a. . . . . .” Bàn tay to bao vây có kỹ xảo trêu chọc phân thân khéo léo của Huyết Anh, dậy lên một cảm giác thoải mái vô danh, bức Huyết Anh run rẩy phát ra một tiếng rên rỉ thanh ngọt.
“Cáp a. . . . . . thả ra. . . . . . Mau. . . . . . A ân. . . . . . Ta. . . . . . Cáp a. . . . . . Phải. . . . . . tiểu tiểu. . . . . . A. . . . . .” Lời nói đứt quãng chưa xong, Huyết Anh đầu hàng , toàn bộ bạch trọc dâng lên mà ra, rơi xuống hết trên tay Hoa Nguyệt Hàn.
Hoa Nguyệt Hàn đưa lưỡi liếm liếm ngón tay dính bạch trọc, mỉm cười: “Huyết Anh, hương vị của ngươi thật đẹp.”
Nhiên, Huyết Anh lại hoảng sợ nhìn hắn, cà lăm nói: “Ngươi, ngươi, ngươi hại ta đi tiểu, còn, còn, còn uống nước tiểu của ta.”
“Nước tiểu?” Hoa Nguyệt Hàn bật cười, yêu thương hôn hôn cái trán Huyết Anh, ôn nhu giải thích nói: “Cái này gọi là hoan ái. Huyết Anh vừa mới rồi cảm thấy thoải mái không?”
“Hoan ái? Đây là ta phải cùng Tiểu ca ca làm, đại thúc ngươi ăn nhầm cái gì hả?” Huyết Anh thét chói tai chất vấn, lúc này y còn quản cái gì thoải mái hay không, chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ ùa đến, thầm nghĩ rất nhanh thoát đi hoàn cảnh quẫn nhân này, ai nghĩ được lại bị Hoa Nguyệt Hàn chặt chẽ cố định dưới người, không thể nhúc nhích chút nào.
“Ăn nhầm?” Hoa Nguyệt Hàn thu hồi tươi cười vẫn ở bên miệng, mắt phượng như nước mùa thu mát lạnh lưu chuyển mũi nhọn lạnh lùng như tia chớp khiến người ta hoảng sợ, cả người đều tản ra hơi thở lạnh như băng, giống như ác ma đến từ chỗ sâu trong địa ngục.
Huyết Anh lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Nguyệt Hàn mang biểu tình đáng sợ như vậy, bất giác sợ ngây người.
Hoa Nguyệt Hàn giận dỗi đưa ngón tay trực tiếp đâm vào u huyệt Huyết Anh.
“A. . . . . . Đau. . . . . . Ngươi làm gì?” Huyết Anh bị bắt hoàn hồn, cau mày theo bản năng vặn vẹp thân thể, nghĩ muốn thoát khỏi cảm giác không khoẻ này. Nhưng này thực rõ ràng trực tiếp kích thích nam nhân trên người y.
Chỉ nghe Hoa Nguyệt Hàn gầm nhẹ một tiếng, đem ngón tay thứ hai cũng đẩy mạnh vào u huyệt của y.
“Đau a. . . . . . Lấy ra. . . . . . Ngươi điên rồi. . . . . . A ngô. . . . . .”
Không để ý tới Huyết Anh kêu la, ngón tay Hoa Nguyệt Hàn lúc đầu gian nan ra vào hậu huyệt, khuếch trương huyệt khẩu, cũng tìm kiếm điểm mẫn cảm, kiên nhẫn tìm ra một điểm, Huyết Anh thoải mái rên rỉ ra tiếng.
“Là nơi này sao?” Ngón tay không ngừng chạm nhẹ vào trong cơ thể y một chút, cho đến khi cảm giác ngón tay bắt đầu lỏng ra, lại gia nhập một lóng tay, mà tay kia đang trêu đùa ma sát phân thân khéo léo của y.
“Ân. . . . . . A. . . . . . Ân. . . . . .” Cảm nhận sâu sắc biến mất, theo sau đến chính là khoái cảm mãnh liệt không thể chống cự, khiến cho Huyết Anh chỉ có thể cầm lấy sàng đan dưới thân thở dốc rên rỉ. . . . . .
“Đáng chết.” Hắn nhịn không được . Ngón tay rút khỏi u huyệt, phân thân nhắm ngay huyệt khẩu, Hoa Nguyệt Hàn động thân một cái, rốt cục tiến nhập vào Huyết Anh.
“Ngô. . . . . .” Bị dũng đạo bao vây lấy, Hoa Nguyệt Hàn thoải mái rên rỉ ra tiếng.
“Đau a. . . . . . Đau quá. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . . Đau quá. . . . . . Ô. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . . Ô ô. . . . . .” Nước mắt ào ào chảy ra, cảm giác đau đớn như xé rách làm cho Huyết Anh khóc ầm lên.
“Đừng khóc.” Đau lòng hôn lên nước mắt nơi khóe mắt Huyết Anh, Hoa Nguyệt Hàn chậm rãi bắt đầu luật động trong cơ thể y.
“Đừng. . . . . . Động. . . . . . Ô ô. . . . . . Ta. . . . . . Đau. . . . . . Ô ô. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . . Ô ô. . . . . .”
“Đừng khóc, sẽ thoải mái thôi.” Hoa Nguyệt Hàn vẫn hôn khóe mắt Huyết Anh, tốc độ luật động lại nhanh hơn.
“A. . . . . . Ngô. . . . . .” Khi chạm đến nơi ngón tay từng chạm qua, một trận khoái cảm không hiểu trước nay chưa có thổi quét toàn thân, Huyết Anh hét lên một tiếng, sau đó rên rỉ không ngừng.
“Cáp a. . . . . . Ngô ân. . . . . . A. . . . . .” Luật động đã thuận, không ngừng trào ra một loại cảm giác làm y hưng phấn lại mê muội, tiếng rên rỉ ngọt ngào không ngừng theo bên môi tràn ra, không chỉ là thân thể, ngay cả đầu cũng nóng đến không thể tự hỏi.
Hoa Nguyệt Hàn mê muội nhìn thiên hạ dưới thân, đồng thời cũng va chạm đến chỗ mẫn cảm của y.
“A. . . . . . Cáp a. . . . . . Ân a. . . . . .” Tùy theo thân thể kịch liệt lay động mà ma sát phân thân đứng thẳng, Huyết Anh lại có xúc động nghĩ muốn “đi tiểu” ra.
“Không. . . . . . A. . . . . .” Gần như cùng thời gian, thời điểm cảm thấy một trận nhiệt lưu nhồi vào trong cơ thể, Huyết Anh cũng phun ra một đường cong màu trắng.
Hoa Nguyệt Hàn duy trì tư thế còn ở bên trong cơ thể Huyết Anh, ôm y trực tiếp ngã lên giường, hôn hôn cái trán y, “Huyết Anh, ta yêu ngươi, còn ngươi?”
Lần đầu trải qua việc kịch liệt như thế, Huyết Anh mệt ngay cả khí lực đáp lời cũng không có, chỉ có thể tùy ý Hoa Nguyệt Hàn ôm, đầu không tự giác vùi càng sâu vào trong lòng Hoa Nguyệt Hàn, hương vị trên người hắn làm cho y cảm thấy thực an tâm.
Dương quang chói mắt làm cho thiên hạ nằm trên giường không tình nguyện mở mắt.
Huyết Anh trở mình, nơi kẻ khác khó có thể mở miệng nhắc đến lập tức truyền đến đau đớn làm cho người ta muốn thét chói tai. Mắt lạnh quét về phía đầu sỏ gây nên, lại chỉ nhìn thấy giường trống không đã lạnh.
“Người đâu?” Huyết Anh không tự chủ được thấp giọng ra tiếng.
Nếu bỏ mình đi trước, y nhất định phải hành hung hắn một chút báo thù cho bản thân. Có ý niệm này trong đầu, Huyết Anh cố nén đau đớn, đứng dậy xuống giường, lấy tư thế rất không tự nhiên đi ra khỏi phòng Hoa Nguyệt Hàn. . . . . .
Một lát sau, Huyết Anh liền ở hoa viên lương đình tìm được thân ảnh tao nhã làm cho hắn thống hận muốn chết kia, vẫn là ôn hòa tươi cười, nhưng mà giờ phút này trong mắt Huyết Anh lại rất chói mắt.
Hắn như thế nào còn có thể cười ôn nhu với người khác ngoài y ra như vậy, chẳng lẽ không biết như vậy thực dễ dàng làm cho người ta sinh ra tà niệm với hắn sao? Chết tiệt.
Mặc kệ , trước xông lên hành hung một chút rồi nói sau, chờ xem lúc ngươi biến thành đầu heo, còn có ai dám để ý đến ngươi.
“Hoa Nguyệt Hàn.” Nhìn thấy Hoa Nguyệt Hàn cùng Hoa Nguyệt Sở nâng cốc ngôn hoan, tâm Huyết Anh như là bị dao nhỏ từng nhát một cắt đi, rất đau, cũng thực tức giận.
“Huyết Anh?”
“A ——”
Đi quá mau, không xong, chỉ thấy sắp trực tiếp hôn lên đại địa, Hoa Nguyệt Hàn đưa tay vòng qua thắt lưng Huyết Anh, Huyết Anh thực tự nhiên ngã vào trong lòng Hoa Nguyệt Hàn.
“Huyết Anh, ngươi vừa kêu ta cái gì?”
“A?” Ngẩng đầu, mặt Hoa Nguyệt Hàn đặc biệt lớn ánh vào mắt Huyết Anh, cảm giác đôi môi truyền đến xúc cảm mềm mại, khoảnh khắc, Huyết Anh mặt đỏ lên.
“Vừa kêu ta cái gì?” Rời đi cặp môi thơm đỏ bừng mềm mại, Hoa Nguyệt Hàn ôn hòa cười, ôn nhu nói.
“Hoa Nguyệt Hàn.”
Thanh âm Huyết Anh nhu nhu truyền đến, Hoa Nguyệt Hàn nghe xong cảm thấy như tiếng trời, “Không gọi ta đại thúc sao?” Hắn nhịn không được trêu chọc.
Huyết Anh đỏ mặt, liền lắc lắc nói: “Hừ, đại thúc sẽ không làm chuyện này với ta.”
“Bảo ta Hàn, Anh Nhi.” Thanh âm Hoa Nguyệt Hàn ôn nhu như nhỏ giọt trên mặt nước.
Huyết Anh chịu không nổi rùng mình, “Ngươi, ngươi có bệnh a, ghê tởm muốn chết, ta mới không muốn kêu, ngươi cũng đừng gọi ta như cái kia.” Người này quả thực xem buồn nôn là thú vị .
“Đại hoàng huynh, người ta không cảm kích thì bỏ đi , ta chính là thực vui vẻ ngươi có thể gọi ta Sở Nhi nha, Hàn.” Đáng giận Huyết Anh, được tiện nghi còn khoe mẻ. Bất quá may mắn hôm nay sáng sớm đến xin lỗi, Đại hoàng huynh trừ bỏ răn dạy hắn một phen hồ nháo ra, cũng không có vì chuyện bị kê đơn hôm qua mà không để ý đến hắn. Không chỉ có như thế, đại hoàng huynh còn vì phụ hoàng hôm qua triệu kiến hắn, đặc biệt cùng hắn thảo luận chính sự cao hứng không thôi.
“Ngươi câm miệng. Ai cho phép ngươi gọi hắn là Hàn.” Huyết Anh trợn mắt trừng trừng, oán hận nhìn Hoa Nguyệt Sở.
Ai. . . . . . Lại tới nữa.
“Ai cho phép? Cáp, ta cho phép còn chưa đủ sao?” Hoa Nguyệt Sở nhướng mắt, duệ duệ nói.
“Hừ, ngươi sớm hay muộn cũng hết hy vọng rồi. Hoa Nguyệt Hàn đã là người của ta .” Huyết Anh đồng dạng bày ra bộ dáng duệ duệ.
“Người của ngươi? A, buồn cười. Ta yêu Hàn suốt mười hai năm, ngươi thì sao? Ngươi cho là bằng ngươi loại tâm tính gà mờ này, ta có thể đem hắn tặng cho ngươi sao? Bớt nằm mơ .” Hoa Nguyệt Sở lạnh lùng quét qua y liếc mắt một cái, trong thanh âm lộ ra khinh thương.
“Hừ, Hoa Nguyệt Hàn vốn chính là của ta, làm sao cần ngươi cho?”
“Cho dù là của ngươi, ta cũng muốn đoạt lại, huống chi ngươi thật sự yêu Hàn sao? Ta hình như nhớ rõ người nào đó cả ngày đều la hét: ta thích Tiểu ca ca, ta thích Tiểu ca ca. . . . . .”
“Ta. . . . . .” Huyết Anh cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía Hoa Nguyệt Hàn, nhất thời không biết nói gì cho phải. Y thích Tiểu ca ca, Hoa Nguyệt Hàn sẽ không thể là của y sao? Nhìn thấy Tiểu ca ca cùng lão nhân Hoa Ngạo Kiết kia cùng một chỗ, y sẽ không giống khó chịu như khi nhìn thấy Hoa Nguyệt Hàn cùng Hoa Nguyệt Sở cùng một chỗ như vậy, hơn nữa tâm còn có thể đau, là cái loại đau đớn dường như hít thở không thông này.
“Như thế nào? Bị ta nói trúng tim đen? Ngươi căn bản là không thương Hàn.”
“Được rồi, Nhị hoàng đệ. Không cần khi dễ hắn nữa.”
“Đại hoàng huynh, ta nào có khi dễ hắn, rõ ràng là . . . . .”
“Ta là thích Tiểu ca ca.” Huyết Anh nín thở hét lớn một tiếng, cắt ngang Hoa Nguyệt Sở đang nói, lập tức lại nói: “Nhưng ta vẫn là không thích nhìn thấy Hoa Nguyệt Hàn ở bên người khác trừ ta ra, không thích hắn cười với ai khác trừ ta ra, ta thích hắn chỉ nhìn ta, chỉ cười với ta, chỉ ở bên cạnh ta. Bằng không, bằng không ta sẽ cảm thấy rất khó chịu, tâm cũng sẽ rất đau, sau đó, sau đó sẽ bệnh mà chết.” Huyết Anh càng nói càng nhỏ giọng, mờ mịt vô thố vô tội nhìn Hoa Nguyệt Hàn. Y không biết lời nói của y nghe ra quả thực chính là thông báo, hơn nữa trong tai Hoa Nguyệt Hàn nghe ra, so với nói ba chữ “Ta yêu ngươi” hiệu quả còn tốt hơn nhiều.
Hoa Nguyệt Sở nghe được âm thầm líu lưỡi, nguyên lai Huyết Anh so với hắn tưởng tượng còn tệ hại hơn, Đại hoàng huynh rốt cuộc là bị nó hấp dẫn ở chỗ nào a? ? Mà giờ phút này, hắn đứng một bên thực hiển nhiên đã thành người trong suốt.
“Ta thích Tiểu ca ca, nhưng vẫn muốn cùng ngươi ở một chỗ.”
“Ta biết.” Hoa Nguyệt Hàn nhìn Huyết Anh, trên khuôn mặt, ý cười vui vẻ càng lúc càng sâu, âm điệu trả lời ôn nhu phá lệ.
Sáng sớm không khí thập phần tươi mát, một trận gió nhẹ thổi qua, đưa tới một hương hoa nhè nhẹ có chút ý vị, làm cho người ta cảm thấy phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái; mà cũng không xa lắm truyền đến tiếng chim hót, tựa hồ cũng pha lẫn một loại hạnh phúc khó có thể nói nên lời. . . . . .
Toàn văn hoàn