Hoa Nở Giữa Hè

Chương 35



Hạ Như Họa chân trần chạy đến bệnh viện, cô không để ý tới bất cứ điều gì, dép đã sớm mất ở đâu đó trên đường. Trước cửa phòng giải phẫu đã có không ít người đứng chờ, Tô Đồng liên lạc với Hạ Như Họa không được nên đành dùng di động của Ngụy Như Phong gọi cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sợ mất hồn, lại không tìm được anh Tân, A Cửu nên dứt khoát kêu Trình Tú Tú đến. Trình Tú Tú nghe nói là vì không đủ tiền nên Ngụy Như Phong vẫn chưa được cứu chữa, thiếu chút nữa cô đã đập nát phòng cấp cứu của bệnh viện. Lúc nộp viện phí, cô gần như là quăng tiền vào mặt người ta, quát với ông bác sĩ rằng nếu như không cứu sống được Ngụy Như Phong thì ông ấy hãy chờ đến lúc bị chôn cùng với cậu. Hạ Như Họa được y tá dìu đến, đôi chân cô đã sớm bị trầy xước, nền xi măng càng khiến chân tấy đỏ. Nhưng dường như Hạ Như Họa không cảm thấy đau, lúc nhìn thấy Tô Đồng liền lập tức hất tay y tá chạy tới, nắm chặt tay cô ấy, nói: “Như Phong đâu? Em ấy đang ở đâu? Em ấy đâu rồi?”



“Ở bên trong… đang cấp cứu.” Tô Đồng ngây ngốc chỉ vào phòng giải phẫu, khi được đưa tới bệnh viện, Ngụy Như Phong đã gần như không có nhịp tim. “Có chuyện gì xảy ra thế… Em ấy bị làm sao… Buổi tối vẫn bình thường mà…” Ánh mắt của Hạ Như Họa đờ đẫn, tự lẩm bẩm. Tô Đồng cắn chặt môi, cô chợt đứng lên tát Hạ Như Họa một bạt tai, nói: “Bình thường? Anh ấy bị thương từ tận hồi chiều! Chỉ vì cô mà anh ấy gắng gượng đến tối! Rốt cuộc cô có hiểu cho cảm nhận của anh ấy hay không? Cô có biết anh ấy vì cô mà liều mạng hay không? Có thể đừng cho anh ấy hy vọng rồi lại để anh ấy tuyệt vọng hay không? Cô cho rằng anh ấy bị người ta hại ư? Thế này căn bản là muốn tự sát! Bởi vì anh ấy nghĩ rằng nếu anh ấy sống thì cô sẽ đau khổ, sẽ làm phiền cô, cho nên anh ấy mới tình nguyện đi tìm cái chết! Hạ Như Họa, rốt cuộc là cô muốn cứu anh ấy hay là hại anh ấy đây? Rốt cuộc thì cô yêu anh ấy hay là muốn mạng của anh ấy đây?”



Mặt của Hạ Như Họa in hằn một dấu tay đỏ lòm, đó là máu của Ngụy Như Phong, dù đã lạnh từ lâu nhưng cô vẫn cảm thấy nóng, nóng đến tận trong tim. Ánh mắt của cô lướt qua Tô Đồng, ngây ngẩn nhìn cánh cửa đóng chặt. Cô đã từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện có một ngày Ngụy Như Phong không chịu nổi, muốn từ bỏ sinh mệnh của chính mình. Cô còn chưa kịp dẫn cậu đi tự thú, còn chưa kịp kể cho cậu nghe về Alps, thậm chí còn chưa kịp nói lời yêu với cậu. Nước mắt của Hạ Như Họa cùng máu của Ngụy Như Phong bò xuống má, cô nhớ lại lúc Ngụy Như Phong đi ra khỏi rạp hát, cậu đã như có như không mỉm cười, cô bảo cậu nhất định phải về nhà, cậu chỉ cười nói “Ừm”… Thì ra cậu chỉ đang lừa người, vào lúc đó cậu đã mệt mỏi buông tay. Trình Tú Tú nhìn vết máu trên mặt Hạ Như Họa, giơ tay lên lau đi thay cô. Trình Tú Tú vẫn còn nhớ rõ Ngụy Như Phong đã từng nói với mình rằng con gái không nên nhìn thấy máu, từ đó về sau cô không còn kiếm chuyện đánh nhau nữa, thế nhưng hôm nay, cái người không cho cô nhìn thấy máu lại đang nằm trong một vũng máu, thậm chí không biết sau này cậu còn có thể mở miệng ra nói chuyện được nữa hay không. Mà những thứ đó điều là vì cô gái này, rõ ràng cô ta có quan hệ chị em với cậu, nhưng cậu lại thầm kín yêu cô ta. Mắt Trình Tú Tú dần dần đỏ lên, tay càng lúc càng miết mạnh, Hạ Như Họa cũng không buồn né tránh, như muốn mượn tay cô ta, dù có chết cũng được.




Tiểu Vũ thấy có điều gì đó khác thường, vội vàng liều mạng giật Trình Tú Tú lại, Hạ Như Họa ngã ngồi dưới đất, Trình Tú Tú tóm chặt Tiểu Vũ, điên cuồng hét to: “Anh ấy có thể tỉnh lại hay không? Có thể sống lại hay không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là do ai làm? Cậu nói cho tôi biết đi, là do ai làm!” “Em cũng không biết… Nghe nói hình như là cảnh sát, anh Tân và anh Cửu vẫn chưa về Đông Ca…” Tiểu Vũ mờ mịt nói. “Còn có thể là do ai làm nữa! Chính là ba cô! Là Đông Ca! Là tất cả các người! Là các người đã từng bước một ép anh ấy đi tới bước đường này! Nếu như không có các người, anh ấy và Hạ Như Họa đã sớm an tâm mà sống rồi! Chẳng phải cô thích anh ấy sao? Tôi cũng thích! Nhưng tôi biết anh ấy muốn cái gì, không muốn cái gì, anh ấy không cần tôi thì tôi liền đi ngay! Nếu cô thực sự thích anh ấy thì hãy cho anh ấy một con đường sống!”



“Cô thì biết cái gì!” Trình Tú Tú quát Tô Đồng, “Cô nghĩ vì sao mà anh ấy lại đến Đông Ca làm việc? Cô cho rằng chỉ cần Ngụy Như Phong và Hạ Như Họa yêu chết đi sống lại là có thể sống qua ngày sao? Anh ấy có thể không quan tâm đến chuyện cơm áo gạo tiền? Nếu không quan tâm thì hai người họ đã sớm chết đói rồi! Thế thì cô, ngay cả muốn gặp cũng không gặp được anh ấy, càng không có chuyện cô mắng mỏ tôi như bây giờ!” Tô Đồng nghe cô ta nói xong liền nghẹn họng nhìn trân trối, Ngụy Như Phong chẳng qua chỉ muốn làm công để kiếm sống, nhưng lại bởi thế mà càng ngày lún càng sâu. Nhưng mà cho dù tình yêu có thuần khiết đẹp đẽ đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không không chịu nổi sự đói rét. Sẽ có một ngày, một lúc nào đó, khi đã lựa chọn thì không thể quay đầu lại. “Chúng tôi tình nguyện cùng nhau chết đói.” Hạ Như Họa đang ngồi dưới đất bỗng nhiên lạnh lùng nói, “Chuyện của tôi và em ấy, các người đừng xen vào.”



Trình Tú Tú và Tô Đồng cùng nhau nhìn về phía cô, người cô tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo, giống như dựng lên một bức tường ngăn cản giản đơn mà kiên cố để ngăn cách cô và Ngụy Như Phong ra một chỗ, những người khác không có cách nào tới gần dù chỉ một bước. Lúc nghe được hai chữ cảnh sát, Hạ Như Họa liền rùng mình, cô làm cách nào cũng không thể gọi điện cho Diệp Hướng Vinh được, khuôn mặt hấp hối của tóc vàng, gương mặt tái nhợt của Ngụy Như Phong ở trong rạp hát chợt lóe lên trong đầu cô, như dìm cô xuống nước, không cho cô hít thở. Sau đó, câu nói của Trình Tú Tú lại đặt thêm một tầng băng trên mặt nước, cộng thêm những chuyện cũ, khiến cho cô hoàn toàn mất hết hy vọng. Ngay lúc đó Hạ Như Họa đã quyết định rằng cô sẽ không tin tưởng bất kì người nào nữa. Bất kể là Diệp Hướng Vinh hay là Trình Hào, bất kể là Tô Đồng hay là Trình Tú Tú. Ngụy Như Phong đang nằm trong phòng phẫu thuật khiến cho cô vứt bỏ hết tất cả niềm tin và ảo tưởng, cô nghĩ, hóa ra đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng mọi thứ vẫn thế, vẫn giống như khi bà nội mới qua đời, họ không có chỗ nào khác để dựa vào trừ đối phương. Những đôi tay mà người khác chìa ra rốt cuộc đều biến thành vết thương của bọn họ, cho dù là thiện ý hay ác ý, kết quả đều khiến cho họ càng thêm đau đớn, thậm chí là gần kề cái chết.



Nếu đã vậy, ngoại trừ Ngụy Như Phong, cô không cần điều gì khác. Xế chiều hai ngày sau Ngụy Như Phong mới tỉnh lại, cậu vẫn còn phải mang bình oxy, sau khi nhìn thấy Hạ Như Họa, đôi mắt cậu híp lại, bên môi có tiếng nói mơ hồ bật ra. “Ôi.” Hạ Như Họa vừa cười vừa khóc reo lên.



Tô Đồng đứng ở bên cạnh, sốt ruột hỏi: “Anh ấy nói gì thế?” Hạ Như Họa ôn nhu nhìn Ngụy Như Phong nói: “Em ấy gọi chị.” Ngụy Như Phong nhìn cô, khẽ gật đầu, mắt của Tô Đồng cũng ươn ướt, xoay người lau đi.




Sau khi điều dưỡng vài ngày, Ngụy Như Phong liền xuất viện, lần này, Hạ Như Họa tự mình trả tất cả tiền viện phí, mặc dù Trình Hào và Trình Tú Tú đều gửi tiền đến, nhưng Hạ Như Họa đều trả lại. Ngày mà Ngụy Như Phong và Hạ Như Họa về nhà là một ngày mưa, họ cùng nhau ngồi xe ta-xi, không ai mang ô. Lúc xuống xe, Ngụy Như Phong rất tự nhiên giơ tay lên che đầu cho Hạ Như Họa, giữa màn mưa, chỉ có nơi dưới bàn tay ấy là ấm áp. Hạ Như Họa kéo cậu lại gần, bám thật chặt, hai người dìu lấy nhau trong mưa, tập tễnh đi về, nhìn từ xa trông họ giống như một người. Cơn đau hành hạ Ngụy Như Phong đến tiều tụy, lúc lên lầu, cậu nhịn không được mà nhẹ nhàng thở dốc, Hạ Như Họa đỡ cậu nằm lên giường, ra phòng bếp pha nước đường, lúc bưng ra, cô kinh ngạc nhìn thấy Ngụy Như Phong ngồi ở trước cửa phòng cô, Ngụy Như Phong cười với cô, nói: “Chị, chị ngủ một lát đi, em sẽ ngồi ngoài cửa, không cần sợ hãi.”



Tiếng mưa rơi tí tách ở bên ngoài như tưới lên tim Hạ Như Họa, nhiều năm như vậy, mỗi khi trời mưa, Ngụy Như Phong nhất định sẽ về nhà với cô, nếu cô ngủ không được, Ngụy Như Phong sẽ ngồi canh trước cửa phòng. Năm 17 tuổi đã để lại một vết sẹo khiến cho bọn họ phải cô đơn vượt qua rất nhiều đêm tối, mà Hạ Như Họa không bao giờ muốn tiếp tục như vậy nữa. “Vào phòng đi, uống nước đường cái đã.” Hạ Như Họa kéo cậu vào phòng mình. Ngụy Như Phong có chút mất tự nhiên uống cạn cốc nước đường dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Như Họa, cậu lau sạch miệng nói: “Chị ngủ đi, em sẽ ở bên ngoài…”



“Ngụy Như Phong.” Hạ Như Họa gọi cậu lại. “Vâng?” “Em yêu anh.”



Ngụy Như Phong ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, cậu nhìn Hạ Như Họa, đôi mắt bồng bềnh trong niềm ngạc nhiên mừng rỡ. “Yêu từ rất lâu, yêu đến mức khó chịu muốn chết.” Hạ Như Họa mỉm cười, nước mắt rơi xuống. Tia chớp ngoài cửa sổ khiến cho gian phòng rơi vào thứ ánh sáng như ẩn như hiện, gương mặt của Ngụy Như Phong mơ hồ, thật lâu mà cậu vẫn không có phản ứng, ngay lúc Hạ Như Họa ngơ ngác ngẩng đầu, cậu đột nhiên xông tới, ôm chặt Hạ Như Họa hung hăng hôn xuống.



Thân thể gầy yếu hòa lẫn trong khí tức hỗn loạn, chiếc hôn của Ngụy Như Phong vừa đam mê vừa bá đạo, cảm giác nghẹt thở khiến Hạ Như Họa gần như ngất xỉu. Cô mặc cho bản thân trầm luân, dùng hết khí lực toàn thân để ôm hôn, cô xác định họ vẫn đang sống, đang yêu. Mười ngón tay của hai người chặt chẽ giao nhau, có lẽ ngay từ khi gặp gỡ, đầu ngón tay non nớt của họ đã được tơ hồng buộc chặt, sợi dây ấy đã chú định tình yêu và hình phạt của họ cả đời. Thời gian tựa như một con sông, Hạ Như Họa và Ngụy Như Phong đã đứng ở hai bờ sông nhìn nhau rất nhiều rất nhiều năm, mặc cho nó vội vã trôi đi, họ đều đứng im bất động, số phận là người đưa đò thần bí, cuối cùng họ cùng mang theo vết thương của mình mà đến bên nhau. Mưa đánh sầm sập trên cửa sổ, gió đêm phần phật mang theo thanh âm nức nở, Ngụy Như Phong nằm bên cạnh Hạ Như Họa, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu em.”




“Em biết.” Hạ Như Họa siết chặt tay cậu. “Thật ra anh rất sợ chết.” “Em biết.”



“Nhưng anh càng sợ bản thân chỉ cô đơn một mình, vì em không yêu anh…” “Em yêu anh mà…” Ngụy Như Phong và Hạ Như Họa không biết nước mắt của anh rơi trên mặt mình, họ như hai đứa trẻ sơ sinh rúc vào một chỗ, gắt gao ôm lấy nhau, hút lấy sự ấm áp trên người nhau, như bám vào cội nguồn sự sống.



Hạ Như Họa vuốt ve da thịt ôn nhuận tản ra sinh mệnh bừng bừng của cậu nói: “Như Phong, chúng ta cùng nhau trốn đi nhé.” “Được.” Ngụy Như Phong nhắm mắt lại. Năm ấy, Hạ Như Họa 21 tuổi, Ngụy Như Phong không rõ.



Phần 6: Hai mươi hai tuổi – Tạm biệt hồng nhan Không kịp, không kịp nữa rồi. Mặc dù thời gian đang tuột khỏi đầu ngón tay, nhưng mà bọn họ, sao cũng bị cuốn theo như thế?


Bình Luận (0)
Comment