Ở thành phố Hải Bình, hộp đêm Đông Ca huy hoàng như mặt trăng thứ hai trong đêm tối đã tan hoang. Ở vị trí đối diện với Đông Ca, Trương Thanh Long mở một hộp đêm mới xa hoa hơn cả Đông Ca ngày trước, dưới màn đêm, biển hiệu của Đông Ca bị ngôi sao mới nổi kia che khuất, ánh sáng chói lòa lúc ban đầu dần dần trở nên ảm đạm thất sắc. Thời đại của Trình Hào đã chấm dứt. Trong những buổi trà dư tửu hậu cũng chẳng có ai buồn nhắc tới cái tên đã từng một thời khuynh đảo thành phố kia, những yêu hận tình thù năm đó đã từ từ bị tháng năm vùi lấp, bị người đời quên lãng. Hiện nay Diệp Hướng Vinh đang điều tra Trương Thanh Long, chứng cứ thu thập được đều rất chính xác, mặc dù vụ này không giống với vụ của Trình Hào, nhưng bản chất đều như nhau. Bọn chúng đều quá tham lam, mà tham càng nhiều thì thua càng lớn.
Sau nhiều ngày liên tục làm thêm giờ, cuối cùng Diệp Hướng Vinh cũng nghỉ ngơi một ngày, ông đến cửa hàng của Linda mua hai bó hoa, Linda hiểu ý, làm cho ông hai bó hoa thật đẹp, mỗi lần tới đây ông đều mua hai bó, một bó cúc trắng, một bó cúc dại. Lúc chờ cô lấy hoa, Diệp Hướng Vinh nhìn bức ảnh treo trên tường. Đó là tấm ảnh mà A Cửu chụp ở hộp đêm Đông Ca, Linda mặc trang phục biểu diễn, dẩu môi hút thuốc, Hồ Vĩnh Tân ở trong quầy bar lau chùi ly rượu, ánh mắt trong trẻo nhìn vào ống kính như thoát ly khỏi sự huyên náo. Người ở trong tấm ảnh này khiến Diệp Hướng Vinh cảm thấy hơi xa lạ, nhưng qua ánh mắt của Linda, anh có thể cảm giác được những dấu tích này đã từng tồn tại qua năm tháng. Hồ Vĩnh Tân vừa là 1149 vừa là anh Tân, trong ký ức của những người còn sống, anh vẫn tồn tại mãi. Sau khi lấy hoa, Diệp Hướng Vinh đi ra ngoài, lái xe đến nghĩa trang Hải Bình. Anh đến nghĩa trang liệt sĩ viếng mộ Hồ Vĩnh Tân trước, ở trên bia mộ, Hồ Vĩnh Tân mặc cảnh phục có vẻ kiên nghị và chính trực, Diệp Hướng Vinh đặt bó cúc trắng trước mộ, cởi mũ cảnh sát xuống, cúi người một thật sâu với anh. Vẫn có một câu mà anh luôn muốn nói cho Hồ Vĩnh Tân biết, trước kia thì cứ quên hết lần này đến lần khác, sau này thì lại không còn kịp nữa. Anh nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ, lẩm bẩm nói: “Vính Tân, cậu là một người cảnh sát tốt.”
Đi ra khỏi nghĩa trang liệt sĩ, phải còn qua một sườn núi nhỏ mới đến được nghĩa địa nhân dân, lúc Diệp Hướng Vinh đi tới đó trời đã xế chiều. Vượt qua những phần mộ nằm ngang dọc, anh đi tới trước một bia mộ nho nhỏ. Đó là một nấm mồ, trên tảng đá màu xám tro còn lưu giữa dòng chữ đỏ diễm lệ, văn bia rất đơn giản: Ngụy Như Phong Hạ Như Họa sống cùng một chỗ, táng chung một huyệt. Đây là nơi yên nghỉ mà Lục Nguyên đã an trí cho bọn họ, Diệp Hướng Vinh cũng muốn giúp một tay nhưng lại bị cậu cự tuyệt. Anh biết Lục Nguyên trách anh, trách anh không thể cứu được Hạ Như Họa ở thời khắc cuối cùng. Diệp Hướng Vinh không giải thích gì với Lục Nguyên cả, đúng vậy, anh đã không thể giúp được bọn họ, nhưng anh đã khắc sâu giọng nói và dáng điệu của hai người. Sự tồn tại của bọn họ khiến anh hiểu ra luật pháp lúc nào cũng có chỗ trống, và chỗ trống đó đã vùi lấp biết bao sinh mệnh vô danh và khốn khổ mà không ai có thể cứu vớt được. Thân là một cảnh sát, anh phải nỗ lực suốt đời, cố gắng bảo vệ hết thảy những sinh mệnh vốn nên có một cuộc sống tốt đẹp này, bảo vệ quốc pháp và chính nghĩa, đây chính là trách nhiệm của anh. Diệp Hướng Vinh nhặt nhánh thông dưới đất, phủi phủi mấy vết bẩn ở trên nấm mồ. Anh đặt bó cúc dại ở dưới tên hai người họ, lẳng lặng ngắm nhìn. Chuyện cũ trước kia giống như một bức tranh, lại tựa như cơn gió (chơi chữ: Họa = bức tranh, Phong = gió), những đau khổ và hạnh phúc trong tuổi thanh xuân của bọn họ đều hóa thành một nắm đất vàng. Nhưng Diệp Hướng Vinh nghĩ, họ vẫn chưa biến mất, chỉ cần có người còn nhớ đến những yêu và phạt, tuổi trẻ và ưu sầu vào mùa hè năm ấy, thế thì bọn họ vẫn còn tồn tại.
Diệp Hướng Vinh đứng thật lâu ở đó, mãi cho đến khi mặt trời khuất núi mới xoay người rời đi. Ông đã hứa với hai chị em đang ở trong cô nhi viện, tối nay sẽ đi gặp chúng, kể chuyện cho chúng nghe. Lần này, anh sẽ không thất hứa nữa. Bóng dáng của Diệp Hướng Vinh mỗi lúc một xa, một ngọn gió giữa hè lướt qua, hoa mai vỗ vào người, cánh hoa vàng lả tả rơi trên mặt đất, bầu bạn với những cái tên trên bia mộ, chậm rãi điêu linh..