Họa Phố

Chương 120

Thở phào một hơi, lại nhìn đồng hồ, lúc này còn khoảng vài phút nữa là đến mười hai giờ đêm, Kha Tầm liền bước tới cạnh Mục Dịch Nhiên, ngồi xuống dựa vai hắn.

“Đại lão nha,” Kha Tầm nói “Anh thật là… tsundere(*) muốn chết. Cho anh cơ hội nói ra lời trong lòng cũng không chịu nói… Bắt chước tôi làm chi không biết, bỏ qua rồi là mất luôn cơ hội, không thể tự mình nói cho họ nghe được những lời mình muốn nói… Thôi bỏ đi, tặng cho anh một nụ cười đó, tự mình trải nghiệm đi.”

Nói xong, cầm di động của Mục Dịch Nhiên chuyển sang chức năng selfie, nghiêng đầu chạm vào đầu đối phương, hướng về màn ảnh nhoẻn miệng cười một cái thật tươi, hai ngón tay cong ra thành hình một cái trái tim ở giữa nơi gò má họ chạm vào nhau.

Thời gian trên di động, nhảy đến 24 giờ.

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân giẫm trên đất.

Kha Tầm lập tức cầm di động của Chu Hạo Văn mở chức năng camera, bật lên đèn pin, sau đó bước tới đặt cái di động ấy lên cái giá cố định, điều chỉnh góc độ thích hợp, rồi lại trở về vị trí của mình, đặt cổ kề sát vào gậy lau nhà, trên tay cầm di động đã được mở sẵn camera của Mục Dịch Nhiên giơ lên.

Cậu cũng không vội vã tự hôn mê chính mình, mà muốn từ ống kính camera nhìn xem một cái trước, từ ngoài cửa đi vào là những “người” nào, có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối quan trọng tìm ra chữ ký cũng nên.

Tiếng bước chân đến gần trước cửa, tiếng quẹt thẻ vang lên, cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra.

Trên màn ảnh di động, có vài bóng người màu xám đi tới, phát ra thanh âm giống như thốt lên kinh ngạc, tiếp theo sau, có hai bóng người đi đến chỗ để đèn pin tắt nó đi.

Đèn pin là thứ thuộc về viện nghiên cứu, cho nên mới bị mấy bóng người kia nhận ra, còn di động bị bỏ qua lại chứng tỏ suy đoán của Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên là đúng —— nó là sản phẩm của khoa học kỹ thuật hiện đại, “người” nơi đây không thể nhận ra được nó, cho nên mới mặc kệ để cho nó chiếu sáng.

Căn phòng mất đi ánh đèn pin cơ hồ biến thành một mảnh tối đen, Kha Tầm cũng không thể nhìn được gì trên màn hình di động được nữa.

Ánh sáng di động quá yếu, chỉ có thể chiếu sáng phạm vi rất nhỏ ở trước người.

Cũng may di động của Chu Hạo Văn được đặt ở gần bàn công tác, có lẽ sẽ ghi lại được vài thứ.

Kha Tầm tắt di động của Mục Dịch Nhiên, dùng gậy lau ấn vào huyệt vị nơi cổ mình.

Có lẽ đúng như lời Tần Tứ nói, Kha Tầm bẩm sinh đã có năng lực khống chế tinh chuẩn lại vô cùng nhạy cảm với việc dùng sức, cảm nhận được áp lực đè lên cổ vừa đúng, cơ hồ không mất bao lâu, cảm giác mê muội liền vây đến, Kha Tầm cả người lệch đi, nghiêng người ngã xuống đất.

***

Suốt mấy ngày vào tranh, Kha Tầm chưa từng có giấc “ngủ” nào no say như vậy.

Mãi đến khi cảm giác được có ai đó kêu mình, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Cậu thành công.” Chu Hạo Văn đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống Kha Tầm “Nhưng mà di động tôi đã hết pin rồi, không thể mở ra xem video tối qua cậu quay lại.”

Kha Tầm nắm dưới đất duỗi lưng một cái, sau đó mới ngửa đầu nháy mắt cười “Kêu một tiếng anh đi nà, tôi sẽ tặng cậu diệu kế để giải quyết việc này.”

Chu Hạo Văn cảm thấy đối phương giống như một con husky mặt mày hớn hở ngồi xổm trước mắt mình, làm hắn đột nhiên rất muốn vươn tay vò cái đầu chó kia một phát.

“Cậu tốt nhất nên giải quyết ngay lập tức.” Thanh âm lạnh lẽo của Mục Dịch Nhiên từ bên cạnh bỗng truyền tới “Nếu không, bị giải quyết sẽ là cậu.”

Kha Tầm cảm thấy đại lão đây là đang muốn báo thù bị mình “gây mê” tối qua, vội vàng đứng dậy đón lấy di động đã tắt máy vì hết pin trên tay Chu Hạo Văn, lấy thẻ SD bên trong ra nói “Tôi có chọn lưu vào thẻ.”

Chu Hạo Văn “…” Người này vì sao luôn nghĩ ra rất nhiều… chiêu trò nhìn thì bình thường cực kỳ, nhưng người khác lại không bao giờ nghĩ tới.

Cầm thẻ SD đưa cho Mục Dịch Nhiên, Mục Dịch Nhiên cắm thẻ vào di động của mình, mở ra album ảnh trong điện thoại, đầu tiên đập vào mắt chính là các ảnh chụp trong di động, hình ảnh mặt mình cùng Kha Tầm phóng đại chiếm cứ toàn bộ thư mục.

Mục Dịch Nhiên “…”

Chu Hạo Văn đứng kế bên xem ké “…”

Kha Tầm “…Đừng để ý mấy tiểu tiết này, mau mở video tối qua xem thử đi.”

Mở video ra, màn hình hơi chớp lênmột chút, đó là quá trình Kha Tầm cầm di động vội vàng chạy tới đặt cạnh bàn làm việc, sau đó hình ảnh bình ổn lại, sau vài giây lại nghe cách đó không xa vang lên một tiếng “bịch”.

“Là tiếng tôi té xỉu đó.” Kha Tầm giải thích.

Kế tiếp, hình ảnh vẫn luôn dừng lại ở một mảnh tối om om đằng trước, dưới ánh sáng mờ ảo, có thể thấy được bàn làm việc cùng các dụng cụ thực nghiệm, những hạt bụi li ti hỗn loạn lơ lửng sát kề ống kính, trong loa vẳng ra tiếng bước chân đi đi lại lại không nhanh cũng không chậm, hòa với tiếng trò chuyện lộn xộn không thể nhận ra, tiếng của vải vóc cọ xát nhau, cùng thanh âm lật giấy thi thoảng lại vang lên, tựa như vừa mới bắt đầu giờ làm, đang trong quá trình tiến vào trạng thái công tác.

Bất chợt có một gương mặt xám trắng hiện ra trên màn ảnh, hai con mắt bởi vì cách đèn pin di động quá gần mà phản xạ ánh sáng mờ ảo, cái miệng khô quát mà xám xơ cứng ngắc há to để lộ ra khoang miệng như cái lỗ đen.

Kha Tầm cùng Chu Hạo Văn đều bị giật mình hoảng sợ, theo bản năng ngưỡng người ra sau, Mục Dịch Nhiên cầm di động thì vẫn bình chân như vại, hơn nữa còn đưa tay ấn nút tạm dừng.

Nhìn kỹ gương mặt này một lát, lại mở ra tấm hình Kha Tầm chụp lại tấm ảnh thẻ trong WC ngày hôm qua, so sánh một lát, không phát hiện chỗ nào giống nhau, liền ấn cho video chạy tiếp.

Gương mặt kia chỉ lắc lư trên màn hình vài giây liền tránh qua một bên, hình ảnh lại trở về với cảnh tượng tĩnh lặng như lúc ban đầu, lại qua vài phút, trong tầm nhìn bay đầy bụi bặm lục tục xuất hiện sáu bảy bóng người xám trắng.

Bọn họ không ngừng bồi hồi qua lại giữa bàn làm việc cùng các dụng cụ thực nghiệm, nhưng lại chẳng làm ra bất cứ hành động thực chất nào, giống như bởi vì thiếu mất vật thí nghiệm khiến bọn họ không có việc để làm, chỉ có thể ngẩn người đi qua đi lại trong phòng thí nghiệm.

Mục Dịch Nhiên liên tục bấm vào màn hình dừng lại hình ảnh, cẩn thận quan sát gương mặt của mấy bóng người tựa như du hồn, cùng với đối chiếu tấm ảnh kia, nhưng hiệu quả không mấy lý tưởng, bởi vì ánh sáng quá tối, trừ phi bọn họ kề sát màn ảnh, nếu không rất khó thấy rõ.

Đang lúc một lần nữa lại một lần nữa phát lại các đoạn ngắn trọng yếu, đột nhiên nghe thấy tiếng của Vệ Đông vang lên ngoài cửa phòng “Kha Nhi! Kha Nhi! Mày sao rồi! Mở cửa! Mở cửa!”

Kha Tầm đi ra mở cửa, Vệ Đông thấy đối phương vẫn còn “lành lặn” liền thở phào một hơi, sau đó lại thở dài “Dù cho may mắn không chết, nhưng ngày nào cũng phải hãi hùng lo sợ như vậy, giảm thọ cũng đủ chết mịa nó rồi —— ê ê mày tính làm gì?”

Kha Tầm vươn tay túm lấy gáy cổ Vệ Đông kéo hắn đi vào đẩy đến cạnh Mục Dịch Nhiên “Dịch Nhiên, đưa Đông Tử xem đi, tụi đì-zai mắt sáng lắm.”

Vệ Đông còn đang chẳng hiểu ra, đã thấy Mục Dịch Nhiên đưa di động tới trước mắt, trên màn ảnh hiện ra một gương mặt xám trăng to đùng, đôi tròng mắt cơ hồ lan rộng toàn bộ hốc mắt, tĩnh mịch rét căm nhìn chằm chằm vào màn ảnh.

“‘——cái đù!” Vệ Đông bất ngờ không kịp đề phòng sợ tới mức nhảy phắt ra sau, hai tay ôm ngực nhìn Mục Dịch Nhiên vẻ mặt lạnh lùng “…Đại lão ít nhất anh cũng hú một cái cho tôi biết chớ, gì mà chơi khăm người ta như vậy…”

“Nhìn xem có gương mặt nào giống với ảnh thẻ kia không.” Mục đại lão hiển nhiên không dư thời gian đi chơi khăm hắn, chỉ thản nhiên nói.

Vệ Đông hai tay run rẩy nhận di động, chuẩn bị tâm lý cả buổi trời mới dám ngó lên màn ảnh.

Ba người trong phòng không ai lên tiếng quấy rầy, chỉ đứng bên cạnh yên lặng chờ đợi.

Vệ Đông nhìn hết sức cẩn thận, tuy rằng mới đầu sợ tới mức tim muốn lọt ra ngoài, nhưng nhìn riết liền miễn dịch, thói quen nghề nghiệp của một “đì-zai-nờ” cũng dần dần toát ra, vẻ mặt càng lúc càng chăm chú.

Mãi cho đến một lần hắn bấm dừng hình ảnh nhìn thật lâu, lại đột ngột ngẩng đầu lên “Là người này! Nửa gương mặt trong cái ảnh thẻ WC là hắn!”

Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn đều vây quanh hắn nhìn di động, thấy trên màn ảnh vẫn là một gương mặt nhòe nhoẹt mơ hồ, thật sự rất khó nhận ra liệu kia có phải là cùng một người với tấm ảnh khuyết nửa trong WC không.

Chu Hạo Văn vẻ mặt thận trọng nhìn Vệ Đông “Cậu xác định là người này?”

“Xác định, đúng là hắn, tin tui đi!” Vệ Đông cực kỳ chắc chắn đưa tay vẽ vẽ trên gương mặt kia nói “Đường nét viền mặt cùng gần vành tai của người này, có ít nhất 95% nét tương đồng với người trong ảnh chụp kia.”

Kha Tầm cầm lấy di động, ấn nút tiếp tục phát cho video chạy tiếp, gương mặt trên màn ảnh chậm rãi rời khỏi ống kính, lát sau lại xuất hiện ở chỗ cách đó xa hơn một chút, lang thang không mục đích qua qua lại lại, từ bàn công tác bên đây đi đến bên cạnh dụng cụ thực nghiệm bên kia, rồi sau đó đứng yên tại chỗ.

“Hắn là vật thí nghiệm số 282.” Kha Tầm bỗng nói.

Mục Dịch Nhiên nghe vậy ánh mắt khựng lại, nhìn về phía ngón tay Kha Tầm đang gõ trên màn ảnh, đó là vị trí ngực áo, trên quần áo xám trắng giống như có ba con số, nhưng rất nhỏ lại rất nhòe, giống ba mảnh mosaic bé xíu, rất khó phân biệt là ba con số nào.

“Làm sao cậu khẳng định như vậy?” Giọng của Chu Hạo Văn ở bên cạnh vang lên.

“Thứ nhất,” Kha Tầm chỉ vào ba cái con số nhỏ đến chỉ bằng mấy ô vuông pixel “Hai số ở hai bên hình dạng giống nhau, thứ hai, số 8 ở giữa là con số tôi cực kỳ quen thuộc, tôi có một tấm ảnh chụp lúc thi đấu, lần ấy số áo thi đấu sau lưng tôi là 384, đó mà một tấm ảnh được chụp từ rất xa, do một đứa tay cùi trong đội chụp hộ, cực kỳ mơ hồ cực kỳ nhòe nhoẹt, số 8 trên tấm ảnh đó nhìn không khác gì cái này. Cơ mà trên đây đều là phán đoán chủ quan của cá nhân tôi, quan trọng nhất chính là, trực giác mách bảo tôi đây chính là số 282.”

Chu Hạo Văn “…”

Vệ Đông “…Mịa mày, trực giác của mày mới là chủ quan nhất đó thằng quể.”

Ngón tay của Kha Tầm khẽ vuốt nhẹ lên gương mặt vật thí nghiệm mà họ phỏng đoán là 2828 “Tôi cảm thấy… ánh mắt của hắn đứng cạnh mấy dụng cụ này có vẻ… không giống những “người” khác.”

Vệ Đông mở to mắt ráng sức nhìn màn hình mấy lần “…Cho hỏi mày từ đâu nhìn ra mắt hắn có thần?”

“Kệ mày tin không thì tùy,” Kha Tầm ngước mắt, nhìn sang Mục Dịch Nhiên “Dù sao tao là cảm thấy như vậy đó.”

Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, khẽ gật đầu.

“Theo nhật ký thực nghiệm ghi chép lại thì số 282 dường như là người duy nhất tiến hành giải phẫu cắt bỏ thùy trước trán thành công mà vẫn còn sống sót bình thường,” Chu Hạo Văn nói “Sau đó lại trải qua thực nghiệm ET chưa rõ là gì kia, nhưng không biết kết quả thế nào.”

“Mấu chốt tìm ra chữ ký có lẽ nằm trên người hắn.” Giọng của Mục Dịch Nhiên có phần lạnh nhạt “Đêm nay tôi phải ở lại phòng thí nghiệm D, hơn nữa phải trong trạng thái tỉnh táo.”

Nói xong bốn chữ cuối cùng, ánh mắt của hắn lạnh lùng bắn sang Kha Tầm.

Hai cái “chân trước” của Kha Tầm cụng vào nhau giống như đang chúc tết, ánh mắt puppy eyes bắn chíu chíu vào Mục Dịch Nhiên “Đại lão em sai rồi, đêm nay xin hãy dẫn theo em.”

“Chúng ta tốt nhất nên đi kiểm tra số lượng người còn sống hôm nay,” Chu Hạo Văn đứng bên cạnh nhạt giọng nói “Nếu chỉ có sáu người còn sống, rất có thể phòng D sẽ bị đóng cửa, mà như vậy cũng xem như tuyệt đường tìm ra chữ ký.”

Vệ Đông cả kinh, giơ ngón tay đếm số “Phòng C ít nhất phải cần bốn người, trừ đi A và B mỗi phòng một người… như vậy chúng ta sẽ không thể lấy được thẻ vào phòng D! Tui đi coi Tần bác sĩ sao rồi!”

Nói xong liền chạy khỏi phòng thí nghiệm.

Kha Tầm nhìn bóng lưng của Vệ Đông khẽ lắc đầu, xoay đầu khoanh tay nhìn Chu Hạo Văn “Hạo Văn Nhi, tối qua làm cậu hôn mê có phải bất cẩn gây ra di chứng gì không á? Nếu như hôm nay chúng ta muốn tiếp tục ở lại phòng thí nghiệm D, có một biện pháp cực kỳ đơn giản nha.”

Chu Hạo Văn “…Biện pháp gì?”

Kha Tầm nhướng đầu lông mày “Chỉ cần cả ngày hôm nay chúng ta không rời khỏi khu thực nghiệm dưới tầng ngầm này là xong ngay ấy mà.”

__________

Chú thích 

(*) Tsundere: là một từ lóng, gốc tiếng Nhật miêu tả nhân vật thường có lời nói và suy nghĩ trái ngược nhau. Ví dụ như là ngoài nóng trong mềm, miệng thì luôn nói ghét nhưng trong tâm thì lại rất thích, bề ngoài thì cứng rắn mạnh mẽ nhưng bên trong lại mềm mỏng yếu đuối…v..v..
Bình Luận (0)
Comment