*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối với các tác phẩm thuộc trường phái quái đản mà nói, đa phần đều là kiểu bỏ phải theo trái, ý tưởng táo bạo, không để mình bị trói buộc bởi bất cứ quy tắc nào.
Mọi người vừa vào tranh liền phát hiện lúc này đang đứng trong một căn phòng hình tròn không cửa ra vào cũng không cửa sổ, vách tường cùng trần nhà được quết sơn tường kỳ lạ, bên trong không có dụng cụ hay gia cụ gì, chỉ có duy nhất một cái thùng được đặt giữa phòng.
Bạn trai của Lý Nhã Tình tên là La Duy, hiện tại cậu ta bị kéo vào đây, bọn họ cũng chẳng cần phải vắt óc gạt gẫm nữa, Tần Tứ trầm thanh nói cho cậu ta biết về quy tắc cùng thế giới trong tranh này.
Năng lực tiếp nhận của La Duy ấy vậy mà mạnh hơn người bình thường rất nhiều, từ đầu chí cuối đều là bình tĩnh lắng nghe, cuối cùng lại hỏi một câu “Mọi thứ trong tranh, đều không thể tiết lộ ra ngoài thế giới thật đúng không?”
Tần Tứ cảm thấy chàng trai này đầu óc rất linh hoạt, ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ khen ngợi kèm một chút tiếc thương, khẽ gật đầu.
“Cả dùng lời nói lẫn chữ viết đều không thể sao?” La Duy lại xác nhận thêm một lần nữa.
“Đều không thể.” Tần Tứ nói.
“Vậy mọi người có từng thử mã morse chưa?” La Duy dùng ánh mắt bình tĩnh lại ẩn chứa bản năng tư duy đặc trưng của những chàng trai bách khoa, xuyên qua tròng kính chăm chú nhìn mọi người.
Một đám người giống như bị câu nói này gây ra phép định thân, đến mí mắt cũng quên nháy.
“Cái đựu…” Vệ Đông là người đầu tiên sống lại, trố mắt cứng lưỡi nhìn La Duy “Chưa thử! Chưa thử qua bao giờ —— nói không chừng thật sự có thể nha!” Nói xong liền vội quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên, giống như chỉ có khi nào được đại lão gật đầu cùng khẳng định, mới càng xác nhận biện pháp này thật sự có thể dùng được.
“Mặc dù có tác dụng, nhưng để làm gì?” Đại lão càng bình tĩnh càng lạnh nhạt hơn La Duy “Dựa theo tâm tính thích tìm kiếm cái lạ của người bây giờ,”
“Cùng với thuộc tính ngâu xi “no do no die” của họ.” Kha Tầm đệm thêm một câu.
“…Rất khó bảo đảm sẽ không có người nảy ra ý tưởng muốn chủ động vào tranh.” Mục Dịch Nhiên nói xong, đáy mắt chợt lạnh “Hay càng hơn thế nữa, lừa kẻ thù cùng đối thủ đẩy họ vào tranh, đó cũng không phải không có khả năng. Mà quan trọng nhất là, chúng tôi không biết một khi sự tồn tại của ‘tranh’ được tiết lộ lan ra phạm vi rộng lớn, liệu có khiến cho sức mạnh đứng đằng sau nó cắn ngược lại hay không, cho nên trước mắt chỉ có thể áp dụng cách thức bảo thủ, một mặt đi vào tranh, mặt khác dựa vào thực lực của bản thân tìm ra quy luật đằng sau nó.”
La Duy ánh mắt dừng lại trên mặt Mục Dịch Nhiên một lát, sau đó bình tĩnh nói “Là tôi suy xét không chu toàn.”
Lý Nhã Tình ở bên cạnh khóc “Xin lỗi… Xin lỗi… là em làm phiền anh.”
La Duy cũng không có giận cô, chỉ vỗ nhẹ vai cô an ủi “Không cần phải xin lỗi, mọi việc đều có tính ngẫu nhiên cùng tất nhiên.”
“Thằng cu này cũng được phết đấy chứ, đáng tiếc…” Vệ Đông khẽ nói với Kha Tầm.
“Đám người chúng ta có ai không đáng tiếc đâu.” Kha Tầm đáp lại.
Vệ Đông thở dài, đi vào giữa phòng, vòng vo mấy vòng quanh cái thùng kia, quan sát một hồi chẳng nhìn ra có cái gì bất thường cả, nhưng lại không dám đụng nó.
Những người còn lại đưa mắt đánh giá xung quanh, đây là một căn phòng khép kín, không có cửa sổ, trên trần cùng bốn vách tường đều quết sơn, màu nền xanh đậm, bên trên điểm tô vô số hoa văn chấm sao cùng ánh trăng màu vàng, thoạt nhìn tràn ngập màu sắc trẻ thơ, trên đỉnh đầu có một ngọn đèn vàng hình ngôi sao tản ra ánh sáng ngà.
Ở trong một căn phòng bịt kín rất dễ làm người ta sinh ra thấp thỏm lo âu, Kỳ Cường tính cách vốn táo bạo dễ nổi giận, hắn đi vòng quanh phòng tìm mãi mà không ra chỗ nào đi ra ngoài, liền bắt đầu chạy tới tính toán “quyết đấu” với cái thùng ở giữa phòng.
Hắn muốn mở nắp thùng ra, nhưng bất luận hắn gõ đập hay kéo vén kiểu gì đi nữa, nắp thùng cũng đều bất động.
Vệ Đông thấy hắn moi trong túi lấy ra công cụ gì đó, bắt đầu mò mẫm ở nắp thùng, liền len lén dùng cùi chỏ khều khều Kha Tầm, bĩu môi nói “Chuyên nghiệp.”
“Tiếc là không có đất dụng võ ở đây.” Kha Tầm mắt nhìn Kỳ Cường mở thùng thất bại liền tức giận đạp thùng.
Hiện tại chưa thể rời khỏi căn phòng bịt kín này, mọi người đều yên tĩnh lại, hoặc đứng hoặc ngồi xổm lẳng lặng chờ đợi.
Mới nãy ở thế bên ngoài còn đang mưa, khách vào thăm nhà trưng bày rất thưa thớt, nên bọn họ ước chừng lần này có lẽ phải mất rất lâu mới chờ đủ người.
Kha Tầm ngồi cạnh Mục Dịch Nhiên, bả vai kề sát nhau dựa vào tường chờ đợi, bàn tay để bên hông thi thoảng như có như không gãi gãi ngón tay của đối phương.
Mục Dịch Nhiên cũng không ngại, để mặc cậu làm ba cái trò tác quái, đột nhiên thấy tay hơi nhột, liền rụt về cắm vào túi quần.
Kha Tầm xoay người ngồi xổm bên cạnh, cúi đầu nhìn mặt đất thừ người.
Mục Dịch Nhiên hơi rũ mi, đáy mắt lại xuất hiện cái đuôi tóc chữ V sau gáy người nào đó. Ngón tay cắm trong túi quần bất giác khẽ giật giật, nhưng cuối cùng vẫn là khống chế nó ở yên tại chỗ.
Thời gian trôi qua thật lâu, đã muốn hơn hai tiếng đồ hồ rồi, vậy mà suốt thời gian ấy không thấy ai bị “tranh” bắt vào.
“Hay là lần này gom không đủ mười ba người?” Vệ Đông vẻ mặt sung sướng hả hê giống như thấy được quy tắc bị đánh vỡ.
“Cậu thử nhìn đồng hồ trên di động xem.” Chu Hạo Văn lạnh nhạt nói.
Vệ Đông lấy di động trong túi ra, nhìn một cái lập tức sửng sốt “Sao vẫn đang là thời gian lúc mới vào tranh vậy?”
“Chứng tỏ từ nãy đến giờ, thời gian trong tranh vẫn luôn yên lặng,” Chu Hạo Văn nói “Sợ là không tập trung đủ mười ba người, thời gian ở đây sẽ không trôi đi.”
“Vậy thời gian ở bên ngoài thì sao?” Vệ Đông vội hỏi “Chúng ta ở trong tranh bao nhiêu ngày đi nữa, bên ngoài chẳng phải cũng vẫn là ngay thời điểm chúng ta bị kéo vào sao?”
“Thời gian bên ngoài cũng sẽ trôi qua, nhưng bình thường chắc là giới hạn trong cùng ngày vào tranh, tức khoảng thời gian từ lúc nhà trưng bày mở cửa tới lúc đóng cửa,” Chu Hạo Văn nói “Còn về phần làm sao kiếm đủ mười ba người, đó là chuyện của chủ mưu đằng sau.”
Vệ Đông đành phải cùng mọi người tiếp tục yên lặng chờ đợi, lại không biết bao lâu trôi qua, ngọn đèn ngôi sao trên đỉnh đầu đột nhiên ngời sáng lên, ánh sáng chói lóa đâm vào làm người ta không thể mở mắt được, mà ánh chói kia chỉ giây lát liền tắt đi, trong phòng nháy mắt xuất hiện thêm bốn người.
Mọi người không ai cử động, đều đồng loạt dùng mắt đánh giá bốn người thoạt nhìn vẫn còn đang giật mình khó hiểu kia, bọn họ hai nam hai nữ, tuổi tác ở vào khoảng hai đến ba mươi tuổi, trên người mặc đồng phục làm việc, trước ngực còn có thẻ công tác, thoạt nhìn như là đi cùng nhau.
“Chuyện gì thế này?” Cô gái với mái tóc búi cao trong số họ kinh ngạc nhìn đám người trước mặt.
Mọi người vô cùng ăn ý, không ai lên tiếng, ném việc giải thích thường lệ cho Tần bác sĩ.
Tần bác sĩ không hề ngại phiền lần nữa giải thích thuyết minh cho bốn người kia, Vệ Đông bên này nói với Chu Hạo Văn “Lần sau nói Tần bác sĩ dùng điện thoại ghi âm lại, có người mới vào thì bấm mở cho họ nghe, đỡ phải hao nước miếng.”
Chu Hạo Văn không đáp lại, ánh mắt nhìn về phía cái thùng ở giữa phòng, người cũng đã đến đông đủ, nội dung hẳn là sắp được mở ra.
Năng lực tiếp nhận của bốn người mới mới đến rõ ràng kém xa La Duy nhiều lắm, dù cho Tần Tứ giải thích thế nào, bốn người họ đều nhất quyết không tin, đứng bu quanh hắn ồn ào cãi cọ, tới cuối cùng Tần Tứ cũng hết cách, không muốn cứ phí lời mãi như vậy nữa, đành lắc đầu trở về.
“Các người nói mau lên! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!?” Nữ tóc búi đôi môi thoa màu son “chém đàn ông” (*), vẻ mặt kinh hãi lại tức giận nhìn đám người hình hình dạng dạng kẻ đứng người ngồi ở tước mặt, nhìn một cái thấy bên kia có một người nam nhân anh tuấn mặc âu phục giày da liền đạp giày cao gót cộp cộp bước sang.
“Này, anh có thể nói cho chúng tôi biết chuyện này là thế nào không? Mấy người là ai vậy? Mấy người dựa vào đâu mà mang chúng tôi tới đây!?”
Mấy vị đồng bọn còn lại:???
“Tôi cảnh cáo mấy người đó, đồng nghiệp của chúng tôi đang ở bên ngoài, có hơn bốn năm mươi người lận đó, gọi điện một cái là họ tới đây ngay.” Nữ tóc búi nói tới đây giống như sực nhớ ra có thể gọi di động, liền lấy điện thoại của mình ra, phát hiện không có sóng.
“Tôi hỏi anh đó có nghe không!” Cô ta nổi cáu, vươn tay tính kéo người nam nhân trước mặt, bỗng bị “con chó bự” hình người ngồi xổm bên cạnh xen lời “Chị gái, có chuyện gì dùng miệng nói, đừng động tay động chân. Mấy người vào đây bằng cách nào không có chút ấn tượng gì sao?”
Cô ta bị nói giật cả mình, vội vàng lui về sau nhìn lại, bắt gặp gương mặt của một thanh niên thoạt nhìn có vẻ như lưu manh điêu điêu.
“Chúng tôi đang xem tranh! Nháy mắt đã tới chỗ này rồi, vừa tới liền thấy các người, bảo không có liên hệ gì với các người ai mà tin chứ!” Cô ta trừng mắt.
“Xem xem, chị cũng bảo là nháy mắt liền tới chỗ này, vậy chị nháy mắt cái nữa trở về đi, có ai bắt chị không được nháy mắt đâu?” Thanh niên điêu điêu nói.
“Cậu bị điên à!” Cô ta gầm lên.
“Vậy nhớ né ra xa một chút nha, bệnh này bị lây đó.” Thanh niên điêu điêu tếu táo nói.
“Cậu——” Cô ta còn tính nói cái gì nữa, nhưng bị ba người bạn đi cùng kéo ra.
Ngay lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng “bóc”, cái thùng nằm giữa phòng nắp đậy bỗng dưng bị xốc lên, dọa đến mọi người đồng loạt khựng lại, mười ba ánh mắt mang theo cảm xúc khác nhau đều nhắm về phía nó, lại thấy cái thùng sau khi mở ra thì bỗng dưng yên lặng, không có bất kỳ động tĩnh nào, chỉ lẳng lặng nằm yên tại chỗ, tựa như một con quái thú đang giương cái miệng tối om om chờ đợi nuốt bọn họ vào bụng.
“Ai dùng điều khiển mở ra?” Nữ tóc búi cứ ngỡ bị mọi người trêu cợt, ánh mắt tức giận nhìn mọi người.
Không ai để ý đến cô ta, nhóm người cũ nhìn nhau một cái, Kha Tầm đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng lại hết sức thận trọng hướng về phía cái thùng, đứng ở khoảng cách có thể nhìn rõ tình hình bên trong thùng, rướn cổ nhìn mấy lần, sau đó khẽ cau mày, quay đầu nhìn đám đồng bọn của mình một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Mục Dịch Nhiên “Một đống đồ vật quái đản, không có cái nào giống cái nào,”
Nói xong lại quay đầu nhìn vào bên trong thùng vài lần “Tổng cộng có mười ba món, trên vách thùng có viết một dòng chữ —— Hãy chọn một loại đạo cụ mà bản thân cảm thấy yêu thích”
“Xem ra đây là quy tắc của bức tranh này.” Tần Tứ nói.
Đám người cũ bên đây cũng không nói nhiều lời, cực kỳ ăn ý bu lại xung quanh thùng, đang tính xem kỹ các loại đạu cụ bên trong, bỗng nhiên nghe Vệ Đông “Ếy” lên một tiếng, bị Kỳ Cường từ sau lưng lôi ra, sau đó hắn chen người vào phía trước, thoạt nhìn như là muốn giành lấy trước mọi người, lựa chọn đạo cụ có lợi cho mình.
Kha Tầm ngồi xổm cạnh thùng, chống cằm vẻ mặt cười nhạo nhìn Kỳ Cường lục tung cái thùng.
Vệ Đông cực kỳ hiểu rõ thằng bạn chí cốt của mình, biết đây là Kha Tầm đang mất hứng vì thuộc tính “che chở cho con” phát tác, khó chịu vì Kỳ Cường dám đẩy “thằng cu” nhà mình ra, Vệ Đông thân là “thằng cu” nhà Kha Tầm bỗng cảm thấy lá gan như phình lên, biết thừa gã Kỳ Cường này nếu chọn đúng đạo cụ còn đỡ, dám chọn sai kiểu gì cũng sẽ bị Kha Nhi tẩn cho một trận ra trò, sau đó đạo cụ cũng sẽ bị cướp đi.
Có người che chở cảm giác thật tốt na…
Từ cái thời hai ba tuổi lúc hai người họ vừa quen biết nhau, Vệ Đông thường xuyên có được cảm giác được “gà mẹ bảo kê” hết sức an toàn.
Vì thế lại lén lén lút lút nhìn sang Mục Dịch Nhiên, vừa nhìn một cái liền giật nảy mình, chỉ thấy người nọ đang đứng sừng sững như núi che sau lưng Kha Tầm, vẻ mặt vẫn là như thế lạnh lùng trầm tĩnh, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm giác được trên người hắn như toát ra một loại khí thế kỳ lạ chưa từng thấy bao giờ, cái loại này… phải tả sao ấy nhỉ…
Đúng rồi, giống hệt như Kha Tầm mỗi lúc đứng sau lưng mình trong quá khứ vậy, khi ấy trên người cũng tỏa ra cái loại khí thế này.
Vệ Đông bỗng chốc giác ngộ.
Thằng bạn thân nhất của hắn, người anh em đáng giá được yêu thương nhất của hắn, vị thần hộ mệnh che chở hắn từ nhỏ đến lớn, rốt cuộc cũng đến ngày… có được vị thần hộ mệnh của riêng mình, một người yêu nó thương nó.
Vệ Đông bất chợt cảm thấy hốc mắt nóng nóng ấm ấm, vội vàng xoay đầu nhìn sang chỗ khác. Đang tính mang theo tâm trạng “cha già an tâm” vỗ vai thằng bạn thân của mình thì… bất chợt thấy Mục Dịch Nhiên liếc nhìn sang mình một cái, sau đó bước lên trước hai bước, đứng lại bên cạnh Kha Tầm.
Muốn gì, tổng tài bá đạo tưởng ngon lắm sao! Công khai tuyên bố chủ quyền tưởng ngon lăm sao! Tui tránh ra cho anh chen vô là được chứ gì! Vệ Đông quay đầu, quyết định đi tìm Chu Hạo Văn cũng là dân chó FA thân iu ôm nhau sưởi ấm.
Mục Dịch Nhiên đứng bên cạnh Kha Tầm, khẽ cụp mắt nhìn đối phương, bàn tay cắm trong túi quần đột nhiên rút ra, khẽ khàng dừng lại trên gáy sau của “chú chó bự” hình người đang ngồi xổm dưới đất kia.
Ai… Rốt cuộc… vẫn là nhịn không được, sờ lên cái đuôi xù xù mất rồi.
__________
Chú thích
(*) Màu son “chém đàn ông” : Ờm, là một màu son khá phổ biến, nghe đồn dùng nó có thể “chém ngã” rất nhiều đờn ông. Minh họa bên dưới