Họa Phố

Chương 132

Bốn vị người mới này đều là đồng nghiệp làm chung với nhau, được công ty cử đến tổ chức hội nghị kinh doanh ở khách sạn Thủy Tinh Thiên Nga, sau khi hội nghị kết thúc, bọn họ bèn bàn bạc cùng nhau đi đến nhà trưng bày đi dạo mấy vòng đốt thời gian, sau đó lại gặp gỡ chuyện vừa ly kỳ lại xui xẻo này.

Nữ tóc búi là nhân viên lâu năm của công ty, tên Triệu Hải Thúy, cô gái trẻ tuổi còn lại là người mới vào làm trong công ty do Triệu Hải Thúy dẫn theo, tên Ngụy Miểu. Ngụy Miểu lựa chọn là sừng rồng, giờ phút này hai người họ một người tai thỏ một người sừng rồng, yên lặng nhìn nhau, trông có chút quỷ dị lại buồn cười.

Hai người đồng nghiệp nam còn lại, một người tên là Trương Lợi Phong, lựa chọn đạo cụ chính là hai cái hột nhãn, người còn lại tên Cát Lỗi, đang mặc trên người đạo cụ áo thun sọc ngang đỏ trắng cùng quần ống loe đen.

“Mười ba người chia làm sáu tổ, mỗi tổ ít nhất hai người, hiện tại mọi người phân chia nhau đi.” Lẫn nhau giới thiệu xong, Tần Tứ bèn nói.

“Tôi muốn hỏi một câu, mọi người tính dựa vào đâu mà phân tổ.” La Duy cũng là người mới, dùng ánh mắt cẩn trọng từ sau tròng kính nhìn Tần Tứ.

“Thông thường mà nói thì,” Tần Tứ bình tĩnh đáp “Chúng tôi dựa vào cá nhân tự nguyên kết tổ.”

Những lời này mang theo rất nhiều ẩn ý không nói ra, Tần Tứ nói xong liền nhìn La Duy, đợi hắn lên tiếng.

La Duy quả nhiên có việc muốn nói, hắn đẩy kính mắt, vẻ mặt bình tĩnh nói “Đối với những người lần đầu tiên vào tranh như chúng tôi, tất nhiên sẽ rất biết ơn nếu những người có kinh nghiệm như các anh đồng ý chịu mang theo, nhưng hiển nhiên tôi nghĩ các anh sẽ không đồng ý yêu cầu này, hơn nữa tôi cũng không muốn tách khỏi Nhã Tình.”

Nói xong đưa mắt nhìn Kỳ Cường cùng Hoàng Bì đứng ở tuốt bên ngoài, hai người này tuyệt đối sẽ không đồng ý mang theo người mới, dù cho họ có đồng ý đi nữa, cũng khó mà chắc được lúc gặp phải nguy hiểm có bị họ kéo làm bình phong không.

“Vậy cậu có đề nghị nào tốt hơn không?” Tần Tứ hỏi.

“Trên thực tế thì tại cái nơi không bị trói buộc bởi luân lý xã hội cùng trật tự như nơi này, không ai có nghĩa vụ phải lo nghĩ cho kẻ khác,” La Duy bình tĩnh lý trí đến gần như vô tình “Các người tùy ý tổ đội, chúng tôi không có tư cách can thiệp, nhưng nếu, chỉ là nếu, nếu các người bằng lòng, có thể hay không suy xét đến việc đừng phân chia tổ xé đến nhỏ lẻ như vậy? Sáu tổ, như vậy ít nhất có năm tổ chỉ có hai người, đây là phương án phân chia tổ đội cực kỳ không khoa học, nếu quy tắc của tranh có liên quan đến việc “lựa chọn”, nhưng vậy mỗi tổ hợp lý nhất hẳn là nên có ba người, để khi gặp phải tình huống cần lựa chọn A hoặc B mà ý kiến trái ngược nhau, có thể thông qua biểu quyết nhằm tuân theo số ít phục tùng đa số để lựa chọn ra quyết định.”

“Nếu ba người một tổ vậy chẳng phải sẽ có một tổ bốn người sao?” Vệ Đông nói.

La Duy nhìn Vệ Đông bằng ánh mắt như đang ngó học sinh dốt “Chúng ta là người sống, không phải máy móc, có xuất hiện tình huống năm năm cũng chưa hẳn là ván cờ chết, chúng ta có rất nhiều phương án cơ động dùng để lựa chọn ra quyết định cuối cùng. Vậy mọi người có đồng ý đề nghị này của tôi không?”

Câu hỏi sau cùng tuy là hỏi Tần Tứ, nhưng ánh mắt của La Duy lại theo bản năng liếc sang Mục Dịch Nhiên đứng cách Tần Tứ vài bước, có lẽ là do tính cách quan sát tỉ mỉ cùng tính cách cẩn trọng đặc trưng của trai bách khoa, trực giác báo với hắn người nam nhân lạnh lùng trầm mặc này mới là kẻ quyết định chân chính trong đám người này.

Nếu như chia ba người một tổ, vậy bọn họ sẽ phải phân ra bốn tổ, nhưng hiện tại lại có đến sáu lối ra dẫn đến sáu cái thế giới, tìm ra chữ ký là việc tranh thủ từng giây một, bớt đi nhóm tìm kiếm hai cái thế giới rất có thể sẽ làm lỡ cơ hội đào thoát tốt nhất.

Tần Tứ nhìn đám đồng bọn cùng mình đi suốt đến giờ, dùng mắt hỏi ý của bọn họ.

“Vậy cứ thế đi, chia làm bốn tổ cũng được,” Kha Tầm trả lời dứt khoát “Nếu lựa chọn quyết định vận mệnh, chúng ta đây lựa chọn chia làm bốn tổ, trước mắt tạm thời bỏ hai cái lối ra qua một bên, đó cũng là vận mệnh của chúng ta, nói không chừng ngay từ giờ phút này, “lựa chọn” cũng đã bắt đầu rồi.”

“Nói có lý, tui cũng đồng ý chia bốn tổ.” Vệ Đông nói.

“Tôi cũng đồng ý.” Chu Hạo Văn nói.

“Vậy còn các người?” Tần Tứ hỏi nhóm mấy người mới.

“Tôi không quan tâm, chia mấy tổ cũng được, tôi sẽ ở chung tổ với các người, các người phải chịu trách nhiệm!” Nữ tóc búi Triệu Hải Thúy logic quả thật kinh người, níu lấy ống tay áo Tần Tứ không buông.

Tần Tứ giãy mãi không thoát khỏi Triệu Hải Thúy, có chút bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nhìn sang mấy đồng bạn của mình “Chia tổ như thế nào?”

“Tôi cùng Dịch Nhiên một tổ.” Kha Tầm nói.

“Ai hỏi mày đâu.” Vệ Đông trợn mắt khinh bỉ “Tui cũng cùng tổ với Dịch Nhiên.”

Kha Tầm “…”

“Tôi với Kha Tầm một tổ,” Mục Dịch Nhiên lên tiếng “Vệ Đông với Hạo Văn một tổ, Tần Bác sĩ La Duy và Lý Nhã Tình một tổ, còn lại tùy ý.”

“Mọi người lưu ý thời gian, trước mười một giờ tối nếu có thể thì tranh thủ trở lại gian phòng này, nếu quy tắc trong tranh giống như trước kia, sẽ không làm kẻ vào tranh đồng loạt chết đi trong cùng một đêm, vậy chỉ cần cố gắng chạy về đây trước 11 giờ có lẽ sẽ giảm bớt xác suất tử vong.”

“Một khi đi vào thế giới mình đã chọn, chú ý lưu lại ký hiệu ở ven đường đề phòng lạc mất đường quay về, đồng thời cũng lưu lại manh mối để người khác tìm được mình.”

“Tôi có mang theo giấy bút, hiện tại đặt ở căn phòng này, nếu có người trở lại nơi đây có thể dùng giấy bút nhắn lại cho những người khác chưa kịp đúng lúc trở về, cố hết sức tả lại thật chi tiết những việc mà tổ mình từng gặp phải, cũng như ghi rõ kế hoạch tiếp theo mà tổ mình tính toán làm.”

“Thời gian không chờ đợi ai, tốt nhất là xuất phát ngay lập tức.”

Nói xong liền đưa mắt nhìn Kha Tầm, Kha Tầm lập tức đuổi theo sau, hai người chọn một lối ra trên tường đi vào thế giới khác.

Quyền quyết định thành viên cuối cùng của mỗi tổ, Mục Dịch Nhiên để lại cho mấy người mới cùng Kỳ Cường Hoàng Bì tự lựa chọn, ai muốn theo ai thì cứ việc theo.

Kỳ Cường vốn toan cất bước đi theo hướng của Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên, nhưng khi hắn nhìn thấy Hoàng Bì đi qua bên kia lập tức rụt chân về, cuối cùng hắn lựa chọn kết tổ với hai vị nam nữ bên nhóm người mới

Kha Tầm đoán phỏng chừng Kỳ Cường lại giở trò cũ như bức tranh trước, tính chọn quả hồng mềm mà nắm, người mới vốn dĩ chẳng biết gì về thế giới trong tranh, thích hợp nhất để làm đá dò đường cùng kẻ thế mạng.

Nhưng mà dù cho biết, Kha Tầm cũng không có cách nào xen vào, bản thân bọn họ còn khó mà bảo toàn mạng sống thì lấy đâu ra sức lực giúp kẻ khác không bị hãm hại.

Kha Tầm chỉ có thể căn dặn Vệ Đông, Chu Hạo Văn cùng Tần Tứ, bảo bọn họ cẩn thận một chút, sau đó liền cùng Mục Dịch Nhiên và Hoàng Bì cất bước tiến vào cánh cửa kia.

***

Kha Tầm đi ở sau chót, vẫn luôn để ý quan sát cái nho cân trên đầu Hoàng Bì, Hoàng Bì vốn dĩ đầu đinh, nho cân kia bảo là khăn vấn nhưng kỳ thật giống cái mũ hơn, ụp lên trên mái đầu đinh của hắn, lại phối hợp với dáng vẻ hung tợn nhìn như phạm nhân trong thời hạn cải tạo, trông buồn cười đến nỗi làm Kha Tầm suýt nữa cười phá lên.

Quay đầu lại nhìn ra sau lưng một cái, phát hiện cái cửa phòng hình tròn đã bị đóng lại, nhìn bên ngoài căn phòng giống như một ngôi nhà gạch bùn nhìn có vẻ quê mùa chân chất, không có cửa sổ, mái nhà lợp bằng rơm rạ.

Kha Tầm phỏng đoán, ngôi nhà này ở các thế giới khác nhau sẽ hiện ra hình dáng khác nhau.

Mà, khi quay đầu nhìn lại thế giới xuất hiện trước mắt, trong lòng lại càng dâng lên cảm giác quái dị khác thường.

Xa xa có núi non, gần gần có cây cối, bên trái là mấy mảnh đồng ruộng ngăn cách nhau thành hình chữ điền, bên phải thì lại là thôn làng thưa thưa thớt thớt, màu sắc cả cái thế giới rất quái dị, tràn ngập cảm giác cổ xưa hệt như mấy bộ phim cũ hoặc là chồng sách mục nát.

Kể cả núi đồi cây cối, hay là ruộng đồng nhà cửa, đều mang màu sắc u ám, tối đen cũ kỹ, nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy, đường nét của toàn bộ cảnh vật đều cực kỳ quái dị, không hề là đường ngang đường thẳng tuyệt đối, dù cho là xà tường, khung cửa sổ hay là khung cửa đều có một loại cảm giác kết cấu không hợp với lẽ thường, uốn cong phập phồng hoặc thậm chí là tròn trịa.

“Em cảm giác hơi sợ…”

Mục Dịch Nhiên nghe Kha Tầm đột nhiên nói như vậy, bất giác nhìn sang.

Tên nhóc này, chẳng phải qua mấy lần vào vào ra ra tranh đã luyện thành phì tim béo đảm sao, lúc này đột nhiên lại bảo sợ?

“Từ bé em đã sợ nhất là mấy cái kiểu như phim cũ này…” Kha Tầm nói “Kiểu mà chỉ có đen đen trắng trắng hoặc có tiếng hoặc phim câm ấy, màu sắc hình ảnh của nó cũng giống như trước mắt giờ nè, cứ mờ mờ ảo ảo, lại không ngừng có cái gì cái gì…”

“Sọc nhiễu với hạt.” Mục Dịch Nhiên chu đáo tiếp lời.

“Đúng rồi, cái kiểu hạt cùng mấy cái sọc ngang ngang không ngừng xẹt qua xẹt lại trên hình ảnh đấy,” Kha Tầm đưa tay chà chà hai cánh tay một cái, giống như trên đó vừa mới nở rộ một đống da gà “Mấy cái phim có tiếng cũng khi nhỏ khi to, chất lượng âm thanh cực kỳ kém, nghe xong càng thấy quỷ dị hơn —— em sợ nhất là mấy kiểu phim cũ như vậy, cứ cảm giác người ở trong phim không phải người sống.”

Thế nên ở cái thế giới thoạt nhìn giống phim cũ này, liệu cũng có… một đám người “sống” quỷ dị giống như thế không?

“Thôi kệ đi, chúng ta trước tìm ai đó hỏi thăm một chút tình huống nơi này đi.” Người nào đó vừa mới bảo sợ hãi thế mà chớp mắt đã cất bước đi về phía nơi xa xa như đang thấp thoáng bóng người.

Dọc đường đi, cứ cách một khoảng Kha Tầm liền để lại một cái ký hiệu vô cùng rõ ràng ở trên cây hoặc ven đường, đây là bộ ký hiệu đặc thù mà đám người bọn họ cùng nhau bàn bạc thống nhất tạo ra, chỉ có bọn họ mới xem hiểu được, mỗi cái dấu hiệu chẳng những có công dụng vạch rõ phương hướng của người để lại ký hiệu, hơn nữa còn có thể giải thích đơn giản tình huống cùng với cung cấp chỉ dẫn.

Song, để tiện cho mấy người mới không phải đồng bọn của họ cũng xem hiểu được, Kha Tầm đồng thời còn ghi lại vài chữ đơn giản để thuyết minh kèm theo những dấu hiệu chỉ đường mà mọi người đều có thể nhận biết.

Đi tới một mảnh ruộng đồng thoạt nhìn hoang vu khô cằn, ba người họ liền nhìn thấy có một người ông cùng đứa cháu đang cố hết sức cày ruộng, trên người họ mặc là áo sam bình dân kiểu ngắn đặc trưng thường thấy thời cổ đại, trên đầu vấn tóc, thắt lại bằng vải bố, quần áo hết sức cũ nát, cơ hồ nhìn không ra màu sắc ban đầu.

Mà da dẻ của hai người họ nhìn cũng hệt màu sắc của thế giới này, mờ mịt u ám, rõ ràng thoạt nhìn là thấy bần cùng khổ cực, vậy mà ngón tay lộ ra bên ngoài cùng vòng eo dưới quần áo lại to méo tròn trịa.

“Cho hỏi…” Kha Tầm dùng giọng điệu nói chuyện của người xưa, bước tới hỏi thăm, còn chắp tay hành lễ “Vị đại gia này, nơi đây… Erm, nơi đây là nơi nào thế ạ?”

Lão giả chậm rãi ngẩng đầu, chòm râu hoa râm quanh miệng thoạt nhìn hoàn toàn không có tí cảm giác gì như râu tóc của con người, Kha Tầm thật sự rất khó hình dung cảm giác kia là như thế nào, giống giống như vải vóc, lại có hơi giống bùn đất, nói chung là không giống râu tóc.

Dựa vào kinh nghiệm từ mấy bức tranh trước, dù cho Kha Tầm cảm thấy lão giả đứng trước mặt mình cực kỳ quỷ dị cũng không dám nói toạc ra, cố ra vẻ tự nhiên thoải mái nhìn thẳng hắn.

“Các vị là người bên ngoài đúng không,” lão giả chậm chạp cất lời, giọng nói mang theo nét đặc trưng của âm sắc phim cũ, Kha Tầm nhịn không được rụt lui hai bước đến bên cạnh Mục Dịch Nhiên “Nơi này là, Bách Hoa Thôn.”

Tên thôn nghe có vẻ rất êm tai, chẳng qua Kha Tầm quan sát một vòng xung quanh, hoàn toàn chẳng thấy có hoa có hòe gì, hoặc là dù cho thật có hoa nó cũng vì màu sắc mờ căm tối thui mà trộn lẫn hòa làm một với cảnh sắc xa xa gần gần, khó có thể nhận ra được.

Chỉ biết tên thôn cũng khó mà lần ra được đầu mối gì. Kha Tầm gãi gãi đầu, trong lúc nhất thời quả là không biết phải nói cái gì, dù sao đến tận bây giờ bọn họ gần như chẳng biết tí gì để tìm ra chữ ký hay là hiểu được quy tắc tử vong của bức tranh này.

“Đại gia, tôi thấy ruộng của ngài giống như hơi khô hạn, có ảnh hưởng đến thu hoạch không?” Mục Dịch Nhiên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi một vấn đề thoạt nghe chẳng dính líu gì tới tranh cả.
Bình Luận (0)
Comment