Họa Phố

Chương 134

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Về Mễ Luân,” Mục Dịch Nhiên nói “Tôi chỉ biết một việc, năm anh ta rời khỏi nhân thế chỉ mới ba mươi tám tuổi, hơn nữa không phải chết tự nhiên.”

“Không phải chết tự nhiên?” Kha Tầm dỏng thắng chóp tai mèo đăm đăm nhìn hắn.

“Tự sát.” Mục Dịch Nhiên nói “Anh ta tựa hồ không kết hôn, vẫn luôn sống độc thân một mình, bị phát hiện chết ở trong chung cư nơi anh ta ở, nguyên nhân tử vong là dùng thuốc ngủ quá liều, không có di thư, chỉ để lại một tác phẩm vừa mới hoàn thành, nếu như tôi đoán không lầm thì bức 《 Tịnh thổ 》 này chính là tác phẩm cuối cùng của cuộc đời anh ta.”

“Nếu thật như là vậy cũng có thể hiểu được vì sao bức tranh này lại được đặt tên là 《 Tịnh thổ 》” Tần Tứ nói “Không chừng thời điểm lúc vẽ ra bức tranh này, trong lòng anh ta đã muốn tìm đến cái chết, chết đối với anh ta mà nói có lẽ là giải thoát, anh ta cũng như vô số người khác, cho rằng sau khi chết có thể đến được nơi cực lạc thoải mái vô ưu—— hay là lúc ấy anh ta mắc phải bệnh nan y nào đó không có thuốc chữa, cho nên mới muốn dùng cái chết giải thoát chính mình?”

“Việc này hiện tại khó mà kiểm chứng được,” Mục Dịch Nhiên đưa mắt nhìn sáu cánh cửa trong phòng “Nếu bức tranh này tượng trưng cho di nguyện trước lúc chết của anh ta, vậy chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân anh ta sáng tạo ra thế giới này cùng với cuộc đời anh ta đã trải qua, và cả tử vong, những việc này có liên hệ gì với nhau.”

“Hiện tại chúng ta đã biết được nội dung của ba thế giới, ba cái còn lại để ngày mai mới tiếp tục thăm dò à?” La Duy bỗng hỏi.

“Chỉ có thể ngày mai thăm dò, ban đêm là thời gian nguy hiểm nhất trong tranh,” Tần Tứ nhìn một trong số mấy cánh cửa “Kỳ Cường và hai người còn lại đến bây giờ vẫn chưa trở về, không biết có gặp phải chuyện gì không..”

“Mấy người mau mau đi tìm bọn họ trở về đi!” Triệu Hải Thúy đột nhiên hét lên “Bọn họ có phải bị lạc đường không!? Hay là gặp phải chuyện không may rồi!? Các người quen thuộc chỗ này mà, mau mau đi tìm họ trở lại đi!”

Vệ Đông đã phiền bà chị này lâu lắm rồi, nghe chị ta nói vậy liền tức giận đáp trả “Tụi này đào đâu ra cái nghĩa vụ đấy vậy!? Bà chị có mang theo gương soi không? Làm ơn tự lấy ra soi xem mặt mình bự tới cỡ nào!”

“Cậu——” Triệu Hải Thúy muốn cãi cọ ồn ào, nhưng là chẳng ai đoái hoài đến mình.

“Chị Triệu, hay là hai chúng ta tự đi tìm bọn họ đi,” Vị đồng nghiệp nam Trương Lợi Phong cùng là người mới nói “Lúc đầu không phải đã thống nhất để lại ký hiệu ở ven đường sao, chúng ta men theo ký hiệu đi tìm chắc là sẽ tìm được họ đấy.”

Triệu Hải Thúy người này tính cách hơi ba chấm, nhưng lại rất cố chấp không muốn bỏ rơi đồng bạn của mình, nghe lời kia liền liếc mắt hung dữ trừng đám người Kha Tầm một cái, sau đó xoay lưng cùng Trương Lợi Phong đi về phía cánh cửa mà hai đồng nghiệp của mình đã vào.

“Lời khuyên cuối cùng dành cho hai người,” Kha Tầm nói với bọn họ “Ban đêm chạy lung tung thật sự sẽ chết người, hai người tự mà lo liệu đi meo.”

Triệu Hải Thúy ngoắt mặt sang mắng “Tôi tin cái đầu cậu ấy! Đàn ông đàn ang lại đi học tiếng mèo kêu, ra vẻ đáng yêu, ghê tởm!”

Nói xong liền cùng Trương Lợi Phong đẩy cửa đi ra ngoài.

Kha Tầm “…”

Vệ Đông nhún vai “Con người ta vội vàng đi tìm chết, Diêm Vương cũng cản hông nổi nha. Méo.”

Kha Tầm “…”

Mọi người “…”

Hiện tại đã là tám giờ tối hơn, đám người ở lại trong phòng tròn đều lựa một góc ngồi bệt dưới đất, chờ đợi sáng sớm, hoặc là tử vong tiến đến.

Tất nhiên bọn họ sẽ chẳng ngồi đấy bó tay chờ chết, phân tích nội dung tranh cùng với thảo luận manh mối đã trở thành việc vô cùng ăn ý tự phát hình thành trải qua nhiều lần bọn họ hợp tác cùng nhau.

“Trước mắt chúng ta bây giờ đều bị sương mù che chắn, so với những bức họa trước đó, bức họa lần này thật sự là không mò ra được chút ý tưởng nào,” Tần Tứ trầm giọng nói “Hiện tại xem như có hai câu đố cần đi giải đáp.”

“Thứ nhất, ba thế giới đã biết đều là phong cách khác biệt, thời đại cũng không giống nhau, không tìm được manh mối nào.”

“Thứ hai, những đạo cụ chúng ta nhận được, rốt cuộc có tác dụng gì.”

“Hiện tại chúng ta không ngại cùng nhau tiếp thu ý kiến quần chúng, khai thác ý tưởng, đừng để nhận thức trong tâm tưởng giới hạn chúng ta, dù cho có bất cứ phỏng đoán nào mà bản thân cảm thấy có vẻ vô lý cũng đừng ngại nói ra, để mọi người cùng nhau thảo luận.”

“Tiểu Mục, cậu… khụ, cậu trước ha?”

Tần Tứ suýt nữa bị sặc ho, chỉ thấy Kha Tầm giống như con mèo lười biếng cả người ngã ngang nằm úp trên đùi Mục Dịch Nhiên, hai con mắt nheo lại thành hai ánh trăng non, còn há miệng ngáp một cái rõ to.

“Cái đù, mắt tao mù rồi!” Vệ Đông vươn tay che mặt lại, nghiêng đầu nhìn sang Chu Hạo Văn bắt đầu lải nhải “Mịa nó dám coi tụi trai thẳng chúng ta như không khí mới ghê chứ cậu nói đúng không Tiểu Chu đồng chí!”

Chu Hạo Văn hơi rũ mắt nhìn xuống, vẻ mặt không có biểu tình.

Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên dời khỏi chú mèo lười nằm trên người mình, ngước lên nhìn đám người trước mặt, nhạt giọng nói “Nhắc đến phong cách của ba thế giới khác biệt nhau, thực tế mà nói đạo cụ mà chúng ta đạt được thoạt nhìn cũng không thuộc về bất cứ thời kỳ hoặc phong cách nào của ba thế giới kia, tôi đoán, có lẽ nó có liên hệ với sáu cái thế giới.”

Tựa như một lời bừng tỉnh kẻ đang say ngủ, Chu Hạo Văn đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn “Ý của anh là đạo cụ trong tay chúng ta… là tương ứng với sáu cái thế giới kia?”

Mục Dịch Nhiên hơi gật đầu “Chúng ta có thể thử kết nối với nhau một chút.

Phân mười ba loại đạo cụ mà chúng ta đã biết đến cùng ba cái thế giới chia ra hai bên, sau đó tìm ra tính tương quan của chúng nó.

“Tôi có mang giấy bút.” La Duy lấy từ trong áo ra một quyển sổ ghi chép to cỡ bàn tay cùng một cây bút.

Bên trái là danh sách đạo cụ:

– Hai cái hột nhãn

– Nho cân của văn nhân cổ đại

– Chậu đồng khắc hoa cổ đại

– Bút lông

– Cần câu

– Râu mèo

– Kiếm

– Trái cây

– Viên đá màu đỏ

– Cài đầu tai thỏ

– Cài đầu tai mèo

– Cài đâu sừng rồng

– Áo thun sọc trắng đỏ + quần ống loe màu đen

Bên phải là các thế giới đã biết đến

– Thế giới cổ đại trước triều Thanh

– Thế giới 2D như tranh cắt giấy thời mạt Thanh

– Thế giới động vật được nhân cách hóa có bối cảnh xã hội hiện đại

Mọi người cùng nhau tụ đầu nhìn hai hàng danh sách được liệt kê trên giấy, sau đó nghiên cứu chọn ra kết quả kết nối chúng với nhau.

【 Thế giới cổ đại trước triều Thanh 】

Đạo cụ sử dụng: Hai cái hột nhãn; Nho cân của văn nhân cổ đại; Chậu đồng khắc hoa cổ đại; Bút lông; Cần câu; Kiếm; Trái cây; Viên đá màu đỏ.

【 Thế giới 2D như tranh cắt giấy thời mạt Thanh 】

Đạo cụ sử dụng: Cần câu

【 Thế giới động vật được nhân cách hóa có bối cảnh xã hội hiện đại 】

Đạo cụ sử dụng: Trái cây; Viên đá màu đỏ; Râu mèo; Cài đầu tai thỏ; Cài đầu tai mèo; Cài đầu tai rồng.

“Trong những đạo cụ chúng ta đạt được, không có thứ nào phẳng như 2D,” La Duy chỉ vào nội dung liệt kê trên giấy nói “Nhưng vì trong thế giới 2D kia có dân chài, cho nên có thể tạm thời nối cần câu của Tần tiên sinh liên kết với thế giới này. Ngoài ra trong đạo cụ có một thứ dường như không có tác dụng, chính là bộ đồ áo thun sọc trắng đỏ cùng quần loe màu đen kia. Nếu nghiêm khắc mà nói thì bộ đồ này có thể áp dụng vào thế giới động vật nhân cách hóa, nhưng trước mắt vẫn còn ba cái thế giới khác chúng ta chưa rõ nội dung thế nào, có lẽ bộ đồ kia còn có thể liên kết với một trong ba thế giới kia.”

“Chúng ta có mười ba người, cùng với mười ba loại đạo cụ, nhưng thế giới này chỉ có sáu cái,” Chu Hạo Văn nói tiếp “Cũng tức là phần quy nạp liên kết này của chúng ta có một phần thuộc về ba thế giới khác, mà thế giới cổ đại đầu tiên cũng là thế giới có thể sử dụng đạo cụ nhiều nhất, dựa vào việc này loại suy ra, rất có thể ở ba thế giới còn lại có tồn tại một thế giới tương đương như thế giới cổ đại kia, nó cũng sẽ phân luồng những đạo cụ này.”

“Meo, mọi người nghĩ xem, mấy đạo cụ này phải chăng chính là chìa khóa để phá giải?” Kha Tầm nằm trên đùi Mục Dịch Nhiên, hai cái tay rụt dưới người bày ra bộ dạng “úm nông dân” (*), nói “Sáu thế giới này cũng giống như sáu cái ổ khóa, chúng ta phải tìm ra chìa khóa tương ứng với mắt khóa mới có thể mở cửa đi ra ngoài meo?”

“Hơn nữa, xét theo quy tắc yêu cầu không được phép hoán đổi đạo cụ,” Mục Dịch Nhiên tiếp lời cậu “Vậy chỉ có thể từ những người vào tranh chúng ta mang theo đạo cụ mình đã lựa chọn, đi vào thế giới tương ứng, có lẽ chỉ như thế mới tìm ra được manh mối cùng chữ ký của Mễ Luân.”

“Thảo nào đám chúng ta đi vào cả ba thế giới rồi mà chẳng thu hoạch được tí gì,” Vệ Đông giật mình “Là do trong đám chúng ta có người đi vào sai thế giới, đạo cụ mình mang theo không nhất trí với phong cách thế giới ấy, cũng giống như nhập vào mật mã sai vậy, sai mật mã đương nhiên không mở được trình tự tương ứng ra rồi.”

“Vậy đợi đến ngày mai chúng ta có thể thử dựa theo phong cách đạo cụ chia tổ lại, cũng lựa chọn thế giới tương ứng với mình đi vào.” Tần Tứ nói.

Vệ Đông moi cái đạo cụ bút lông từ trong túi của mình ra, nói “Dòm đạo cụ của tui như vầy hẳn là phải vào thế giới cổ đại Kha Nhi đã vào.”

“Vậy tôi đây vào thế giới động vật nhân cách hóa nhé?” Kha Tầm rốt cuộc rời khỏi bắp đùi của Mục Dịch Nhiên, thẳng người ngồi dậy xoay mặt nhìn đối phương “Dịch Nhiên, đạo cụ của anh là trái cây, có thể áp dụng thế giới cổ đại đầu tiên, cũng có thể áp dụng vào thế giới động vật nhân cách hóa, thậm chí rất có thể ba cái thế giới còn lại cũng có thể áp dụng.”

“Cái này cũng giống như jackpot vậy,” La Duy nói “Lắc ra được trên ba hoặc nhiều số giống nhau sẽ trúng được giải thưởng lớn. Nếu trái cây có thể áp dụng vào nhiều thế giới, có thể thử nhiều lần xem sao, nói không chừng chọn trúng thế giới của mình, những người khác cũng vậy, chúng ta dựa theo các phương án tổ hợp chia nhau đi vào sáu thế giới này vài lần, thể nào cũng sẽ có một lần chọn đúng.”

Mọi người gật đầu đồng ý, sau đó cũng không nói chuyện nữa, đều tự tìm góc ngồi dựa, vừa nghỉ ngơi vừa cảnh giác những chuyện có thể xảy ra khi đêm xuống.

Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên ngồi cạnh nhau, lưng dựa vách tường ngửa đầu xem trên tường cùng trần nhà, tùy theo đêm dần tối, hoa văn ánh sao cùng ánh trăng trên tường dần dần tỏa ra ánh sáng màu vàng, lại giống như đang chầm chậm trôi nổi lửng lơ, thoạt nhìn rất là thơ mộng huyền ảo, giá như bọn họ không phải đang trong thế giới tranh khủng bố có thể chết thảm bất cứ lúc nào, thì gian phòng này quả thật xinh đẹp tốt lành tựa như truyện cổ tích vậy.

“Dịch Nhiên meo,” Mục Dịch Nhiên nghe Kha Tầm dùng thanh âm “moe” trong vô thức nói chuyện với mình “Anh ăn cái trái cây là lạ kia xong có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”

Mục Dịch Nhiên không trả lời, ngược lại nhìn cậu hỏi “Hiện tại em cảm giác thế nào?”

Kha Tầm ngẫm nghĩ, meo một tiếng nói “Cảm giác rất hưng phấn, hơn nữa nhìn cái gì cũng rất rõ ràng, anh xem xem, ánh sáng trong phòng lúc này cảm thấy rất mờ mờ đúng không, nhưng mà em ngồi ở chỗ này nhìn qua, có thể thấy rõ ràng trên cằm của Đông Tử ngồi đối diện râu mọc lún phún á, meo.”

Mục Dịch Nhiên khe khẽ nhíu mày, đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng gãi gãi dưới cằm của Kha Tầm, liền nghe thấy trong lồng ngực đối phương phát ra thanh âm ục ục ục ục.

“Má ơi, meo…” Kha Tầm phát ra giọng nói có chút khàn khàn, cậu ủi ủi cả người về phía trước, dí sát vào mặt Mục Dịch Nhiên “Anh đang ghẹo em đấy hả đại lão?”

Mục Dịch Nhiên khẽ cụp mắt nhìn cậu, giọng cũng khàn khàn hỏi lại “Thoải mái không?”

“Siêu siêu thoải mái luôn meo ~~~” Kha Tầm vươn tay vịn lấy bả vai Mục Dịch Nhiên, gần như treo cả người lên ngực đối phương, dùng chóp mũi cọ cọ hai bên má hắn “Nữa đi, Dịch Nhiên, nữa đi mà, meoww~”

Mục Dịch Nhiên lại vươn tay, nhưng không giống lúc nãy gãi cằm của Kha Tầm mà là đặt ra sau gáy cổ của cậu, sờ sờ một cái “Cử động thử xem.”

Kha Tầm lúc này không nhúc nhích, tựa như bị ai đó ấn vào huyệt tê liệt, hai con mắt trợn to, đến nói cũng không nên lời.

Mục Dịch Nhiên buông tay ra, thanh âm rất trầm, mang theo cực kỳ nghiêm túc “Kha Tầm, em đang biến thành mèo.”

__________

Chú thích 

(*) Úm nông dân : từ này từ gốc là nông dân sủy, ngày trước nó là một động tác nhét tay vào tay áo để phòng lạnh của người, cơ mà hiện tại thì nó gần như thành tư thế của loài mèo, xem hình ảnh minh họa bên dưới

Bình Luận (0)
Comment